Thề Không Làm Thiếp
Chương 2-2: Kế sách (2)
“Nếu chúng ta thừa dịp hiện nay giá thấp mà mua vào, lại thừa dịp giá cả tăng cao bán ra, ngươi tính xem một tới một đi, buôn bán lời gấp bội nha."
Lông mày Lý thị dương rất cao, bảy phần hứng thú còn có ba phần nghi vấn.
“Việc này từ hai năm trước khi ta đến Địch Dương thành, đã nghe cha ta và Nhị bá phụ đề cập qua, nhưng Nhị bá phụ làm quan trong triều, tính tình cẩn thận, không muốn bị miệng người cắn nuốt, cho nên vẫn luôn bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như vậy." Dương Như Tuyên thấy hình như bà ta có lòng nghi ngờ, nói thêm một câu nữa: “Việc này ta chỉ nói với di nương, đó là bởi vì ta tin tưởng di nương."
“Tiểu nha đầu ngươi thật đúng là tri kỷ, nhưng..." Lý thị cúi xuống, thấp giọng hỏi: “Nhưng nông lương này không dễ gửi, nếu thối nát, chẳng phải vốn gốc cũng không lấy được lại sao."
“Di nương, đương nhiên muốn mua thì phải cất giữ, giống ngũ cốc vậy." Dương Như Tuyên cười híp mắt, nàng biết con cá mắc câu rồi.
“Nha?" Lý thị bán tín bán nghi,, dù sao Dương Như Tuyên cũng chỉ là tiểu cô nương mười hai tuổi, thực sự hiểu được những thứ buôn bán này sao? Nhưng bà ta cũng tâm động rồi.
Đang suy nghĩ nên như thế nào để tìm hiểu rõ ràng hơn, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi - -
“Nương, người vẫn ở chỗ này làm gì?!"
Lý thị nhìn lại, chỉ thấy một cô nương cùng tuổi với Dương Như Tuyên phồng má đứng ở ngoài cửa: “Nha đầu ngươi thật sự không quy không củ, nhìn thấy tỷ tỷ cũng không biết phải chào hỏi, ngược lại lớn tiếng ồn ào, còn thể thống gì?"
“Người nói sẽ dẫn con đi dạo chợ!" Dương Như Kỳ bất mãn dậm chân, một đôi mắt hạnh xinh đẹp trừng mắt nhìn Dương Như Tuyên.
“Giờ có đi hay không?"
“Ngươi!" Lý thị chửi nhỏ.
Nữ nhi này được bà ta sủng lên trời, nhưng chuyện này cũng không biện pháp, ai bảo con trai của nàng không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày sống phóng túng, ngay cả phu tử cũng không thể dạy hắn viết chữ học bài, hiện giờ bà ta chỉ còn nữ nhi này là có thể trông cậy vào, mong nữ nhi có thể gả cho phu gia tốt, gả được cho người có địa vị bà ta càng có thể hãnh diện trước mặt phu nhân.
“Di nương, mau đi đi, đừng để Như Kỳ muội muội đợi quá lâu." Dương Như Tuyên biết thời biết thế, dù sao điều nên nói cũng đã nói xong, Lý thị rời đi sớm thì nàng cũng được thanh tĩnh sớm.
“Nha đầu kia thật sự không quy củ, Tuyên nha đầu chớ để ở trong lòng." Lý thị cười gượng đứng dậy.
“Không sao, Như Kỳ muội muội ngay thẳng, ngược lại càng dễ ở chung." Gặp người nói chuyện người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ,, ở hậu viện Phiền gia nàng cũng luyện rất tốt kĩ năng này, nói mà mặt không đỏ khí không gấp.
Lý thị vui vẻ của nàng hiểu chuyện, từ đáy lòng coi nàng như quả hồng mềm mà đối đãi: “Nếu như trên chợ thấy cái gì mới, mua cho ngươi một chút." Trước khi đi, bà ta nói.
“Đa tạ di nương." Dương Như Tuyên cười, sau khi hai mẹ con Lý thị đi vẻ mặt cũng chậm rãi ngưng tụ thành cười lạnh.
Chờ xem đi, hiện tại nàng còn nhiều mà thời gian, ý định muốn gây sóng gió, một cái nàng cũng sẽ không bỏ qua.
Tháng mười một, đột nhiên Lý thị tặng Dương Như Tuyên một trâm cài tinh xảo. Tuy Lý thị luôn miệng nói là vì muốn cho nàng thêm trang phục và trang sức, nhưng nàng biết, nhất định Lý thị đã làm theo lời nàng, buôn bán qua tay lời không ít, cây trâm vàng này cũng chỉ là đồ dùng để khen thưởng nàng mà thôi.
Dương Như Tuyên cười lạnh, tiện tay ném trâm cài vào cái hộp gỗ trên tủ.
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, một tin tức nho nhỏ có thể làm cho người ta thoải mái làm giàu. Người kia, chỉ sợ rơi vào mộtchứ ‘tham’, nếu hãm sâu trong đó, sẽ rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục, mà kết cục của Lý di nương, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của nàng, không có một chút quan hệ nào với nàng.
Vứt chuyện của Lý thị ra sau đầu, tâm tư của nàng lại một lần nữa đặt trên khung thêu trước mặt.
Làm sao để tốt hơn đây?
Trừng mắt nhìn hình dáng uyên ương trên khung thêu, Dương Như Tuyên có chút phát sầu.
Tuy nói thủ nghệ thêu của nàng cũng tạm coi được, nhưng bây giờ chỉ dựa vào mình nàng mà muốn thêu xong tấm uyên ương hí thủy đồ, chỉ sợ sẽ làm cản trở thời gian Như Hàm tỷ tỷ lấy chồng.
Hôm qua Cung vương phủ đã phái người chính thức cầu hôn, tiếp theo là mối sính, tháng tư sang năm sẽ phải lấy chồng rồi.
Đợi nàng thuê xong tấm uyên ương này, còn phải nhét bông vải, đồng tâm kết trên khe hở đường viền... Nàng còn muốn viết chữ, còn muốn giúp bà nội làm dưa muối, còn phải bớt thời giờ dạy Như Hâm tập viết, bao nhiêu thời gian cho đủ đây.
Suy nghĩ, nàng quyết định bất chấp mặt mũi đi tìm Hạnh Nhi hỗ trợ.
Nàng biết, tú công của Hạnh Nhi là cao nhất trong tất cả nha hoàn, kỹ năng thêu tốt không nói lên lời, tay chân cũng nhanh nhẹn, có nàng hỗ trợ khẳng định sẽ kịp.
Khi Hạnh Nhi nghe nàng nói xong chân tướng, vẻ mặt từ trước đến nay đều cẩn thận hiếm khi lộ ra kinh ngạc.
Dương Như Tuyên đợi hồi lâu,, cũng không nghe thấy nàng nói tiếng nào, không khỏi kiên trì nói lại: “Ta biết ngươi không thích ta, nhưng uyên ương này là muốn chuẩn bị cho tỷ tỷ, tình cảm giữa ngươi và tỷ tỷ cũng giống như tỷ muội, chúng ta làm muội muội cũng nên chúc phúc tỷ tỷ, ngươi chán ghét ta, cũng nên nể mặt tỷ tỷ mà giúp ta, dù nửa canh giờ một ngày cũng được... Nếu không, một khắc cũng được, ta trả ngươi tiền, như thế nào?"
Lấy tình cảm để dụ dỗ cũng không được đáp lại, nàng đành phải lấy lợi dụ, đây là biện pháp cuối cùng rồi.
“Tuyên tiểu thư, nô tỳ không cần tiền bạc."
Dương Như Tuyên nghe vậy, sắc mặt không khỏi ảm đạm. Có thể trách ai, đều do bản thân nàng tâm cao khí ngạo khiến người ta ghét, bây giờ cúi đầu, người ta cũng không chịu giúp.
Nàng đang nản lòng thoái chí chuẩn bị rời đi, lại nghe Hạnh Nhi thấp giọng lẩm bẩm - -
“Nô tỳ có thể giúp Tuyên tiểu thư."
Dương Như Tuyên bỗng dưng giương mắt: “Ý của ngươi là - - ngươi không cần tiền bạc, cũng chịu giúp ta?"
“Đại tiểu thư muốn lấy chồng, đây là chuyện vui lớn, nô tỳ hỗ trợ cũng là chuyện nên làm." Hạnh Nhi nói, khó hiểu vì sao vẻ mặt Dương Như Tuyên lại trông cảm động như vậy, lại khi nàng không phòng bị mà nắm chặt tay nàng, sợ tới mức nàng có chút không biết làm sao.
“Hạnh Nhi, cám ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta thực sợ ta sẽ không kịp." Dương Như Tuyên cảm tạ từ đáy lòng, cảm tạ không phải vì nàng có thể chuyển giao bộ uyên ương kia, mà là Hạnh Nhi đồng ý giúp nàng không cần báo đáp, việc này đại biểu cho Hạnh Nhi không chán ghét nàng như ngày thường nữa, đây cũng chứng tỏ sự thay đổi của nàng được mọi người cảm nhận được?
Nàng hi vọng có thể có thay đổi, nếu không ông trời để nàng trùng sinh, lại có ý nghĩa gì?
Hạnh Nhi có phần há hốc mồm. Gần đây Tuyên tiểu thư mặc dù qua lại thân thiết với Lý di nương, nhưng với người ngoài lại cực kỳ thân thiết, tìm không ra tật xấu gì, ngay cả Tiểu Tiểu Tỷ cũng rất yêu quý nàng, chẳng lẽ sau khi song thân qua đời, đã khiến tính tình nàng thay đổi hay sao?
Nếu như vậy, cũng là một chuyện tốt, nếu không tính tình trước đây của nàng... Chỉ sợ sẽ khiến trong phủ trướng khí mờ mịt, gà bay chó sủa.
Hạnh Nhi có chút không được tự nhiên kéo tay nàng ra, kính cẩn hỏi: “Không bằng Tuyên tiểu thư trước mang nô tỳ đến xem uyên ương đã thêu được mấy phần rồi?"
“Được, bây giờ chúng ta đi." Dương Như Tuyên mừng rỡ lôi kéo nàng quay về tiểu viện của mình, đồ thêu được đặt ở bên giường, vừa vào phòng là có thể vừa thấy đã hiểu ngay.
Mà biểu tình của Hạnh Nhi... Cũng vừa thấy đã hiểu ngay, Dương Như Tuyên nhịn không được nghĩ như thế.
Thật sự thảm như vậy sao? Mày Hạnh Nhi có phải nhăn quá chặt rồi hay không?
Lông mày Lý thị dương rất cao, bảy phần hứng thú còn có ba phần nghi vấn.
“Việc này từ hai năm trước khi ta đến Địch Dương thành, đã nghe cha ta và Nhị bá phụ đề cập qua, nhưng Nhị bá phụ làm quan trong triều, tính tình cẩn thận, không muốn bị miệng người cắn nuốt, cho nên vẫn luôn bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như vậy." Dương Như Tuyên thấy hình như bà ta có lòng nghi ngờ, nói thêm một câu nữa: “Việc này ta chỉ nói với di nương, đó là bởi vì ta tin tưởng di nương."
“Tiểu nha đầu ngươi thật đúng là tri kỷ, nhưng..." Lý thị cúi xuống, thấp giọng hỏi: “Nhưng nông lương này không dễ gửi, nếu thối nát, chẳng phải vốn gốc cũng không lấy được lại sao."
“Di nương, đương nhiên muốn mua thì phải cất giữ, giống ngũ cốc vậy." Dương Như Tuyên cười híp mắt, nàng biết con cá mắc câu rồi.
“Nha?" Lý thị bán tín bán nghi,, dù sao Dương Như Tuyên cũng chỉ là tiểu cô nương mười hai tuổi, thực sự hiểu được những thứ buôn bán này sao? Nhưng bà ta cũng tâm động rồi.
Đang suy nghĩ nên như thế nào để tìm hiểu rõ ràng hơn, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi - -
“Nương, người vẫn ở chỗ này làm gì?!"
Lý thị nhìn lại, chỉ thấy một cô nương cùng tuổi với Dương Như Tuyên phồng má đứng ở ngoài cửa: “Nha đầu ngươi thật sự không quy không củ, nhìn thấy tỷ tỷ cũng không biết phải chào hỏi, ngược lại lớn tiếng ồn ào, còn thể thống gì?"
“Người nói sẽ dẫn con đi dạo chợ!" Dương Như Kỳ bất mãn dậm chân, một đôi mắt hạnh xinh đẹp trừng mắt nhìn Dương Như Tuyên.
“Giờ có đi hay không?"
“Ngươi!" Lý thị chửi nhỏ.
Nữ nhi này được bà ta sủng lên trời, nhưng chuyện này cũng không biện pháp, ai bảo con trai của nàng không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày sống phóng túng, ngay cả phu tử cũng không thể dạy hắn viết chữ học bài, hiện giờ bà ta chỉ còn nữ nhi này là có thể trông cậy vào, mong nữ nhi có thể gả cho phu gia tốt, gả được cho người có địa vị bà ta càng có thể hãnh diện trước mặt phu nhân.
“Di nương, mau đi đi, đừng để Như Kỳ muội muội đợi quá lâu." Dương Như Tuyên biết thời biết thế, dù sao điều nên nói cũng đã nói xong, Lý thị rời đi sớm thì nàng cũng được thanh tĩnh sớm.
“Nha đầu kia thật sự không quy củ, Tuyên nha đầu chớ để ở trong lòng." Lý thị cười gượng đứng dậy.
“Không sao, Như Kỳ muội muội ngay thẳng, ngược lại càng dễ ở chung." Gặp người nói chuyện người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ,, ở hậu viện Phiền gia nàng cũng luyện rất tốt kĩ năng này, nói mà mặt không đỏ khí không gấp.
Lý thị vui vẻ của nàng hiểu chuyện, từ đáy lòng coi nàng như quả hồng mềm mà đối đãi: “Nếu như trên chợ thấy cái gì mới, mua cho ngươi một chút." Trước khi đi, bà ta nói.
“Đa tạ di nương." Dương Như Tuyên cười, sau khi hai mẹ con Lý thị đi vẻ mặt cũng chậm rãi ngưng tụ thành cười lạnh.
Chờ xem đi, hiện tại nàng còn nhiều mà thời gian, ý định muốn gây sóng gió, một cái nàng cũng sẽ không bỏ qua.
Tháng mười một, đột nhiên Lý thị tặng Dương Như Tuyên một trâm cài tinh xảo. Tuy Lý thị luôn miệng nói là vì muốn cho nàng thêm trang phục và trang sức, nhưng nàng biết, nhất định Lý thị đã làm theo lời nàng, buôn bán qua tay lời không ít, cây trâm vàng này cũng chỉ là đồ dùng để khen thưởng nàng mà thôi.
Dương Như Tuyên cười lạnh, tiện tay ném trâm cài vào cái hộp gỗ trên tủ.
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, một tin tức nho nhỏ có thể làm cho người ta thoải mái làm giàu. Người kia, chỉ sợ rơi vào mộtchứ ‘tham’, nếu hãm sâu trong đó, sẽ rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục, mà kết cục của Lý di nương, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của nàng, không có một chút quan hệ nào với nàng.
Vứt chuyện của Lý thị ra sau đầu, tâm tư của nàng lại một lần nữa đặt trên khung thêu trước mặt.
Làm sao để tốt hơn đây?
Trừng mắt nhìn hình dáng uyên ương trên khung thêu, Dương Như Tuyên có chút phát sầu.
Tuy nói thủ nghệ thêu của nàng cũng tạm coi được, nhưng bây giờ chỉ dựa vào mình nàng mà muốn thêu xong tấm uyên ương hí thủy đồ, chỉ sợ sẽ làm cản trở thời gian Như Hàm tỷ tỷ lấy chồng.
Hôm qua Cung vương phủ đã phái người chính thức cầu hôn, tiếp theo là mối sính, tháng tư sang năm sẽ phải lấy chồng rồi.
Đợi nàng thuê xong tấm uyên ương này, còn phải nhét bông vải, đồng tâm kết trên khe hở đường viền... Nàng còn muốn viết chữ, còn muốn giúp bà nội làm dưa muối, còn phải bớt thời giờ dạy Như Hâm tập viết, bao nhiêu thời gian cho đủ đây.
Suy nghĩ, nàng quyết định bất chấp mặt mũi đi tìm Hạnh Nhi hỗ trợ.
Nàng biết, tú công của Hạnh Nhi là cao nhất trong tất cả nha hoàn, kỹ năng thêu tốt không nói lên lời, tay chân cũng nhanh nhẹn, có nàng hỗ trợ khẳng định sẽ kịp.
Khi Hạnh Nhi nghe nàng nói xong chân tướng, vẻ mặt từ trước đến nay đều cẩn thận hiếm khi lộ ra kinh ngạc.
Dương Như Tuyên đợi hồi lâu,, cũng không nghe thấy nàng nói tiếng nào, không khỏi kiên trì nói lại: “Ta biết ngươi không thích ta, nhưng uyên ương này là muốn chuẩn bị cho tỷ tỷ, tình cảm giữa ngươi và tỷ tỷ cũng giống như tỷ muội, chúng ta làm muội muội cũng nên chúc phúc tỷ tỷ, ngươi chán ghét ta, cũng nên nể mặt tỷ tỷ mà giúp ta, dù nửa canh giờ một ngày cũng được... Nếu không, một khắc cũng được, ta trả ngươi tiền, như thế nào?"
Lấy tình cảm để dụ dỗ cũng không được đáp lại, nàng đành phải lấy lợi dụ, đây là biện pháp cuối cùng rồi.
“Tuyên tiểu thư, nô tỳ không cần tiền bạc."
Dương Như Tuyên nghe vậy, sắc mặt không khỏi ảm đạm. Có thể trách ai, đều do bản thân nàng tâm cao khí ngạo khiến người ta ghét, bây giờ cúi đầu, người ta cũng không chịu giúp.
Nàng đang nản lòng thoái chí chuẩn bị rời đi, lại nghe Hạnh Nhi thấp giọng lẩm bẩm - -
“Nô tỳ có thể giúp Tuyên tiểu thư."
Dương Như Tuyên bỗng dưng giương mắt: “Ý của ngươi là - - ngươi không cần tiền bạc, cũng chịu giúp ta?"
“Đại tiểu thư muốn lấy chồng, đây là chuyện vui lớn, nô tỳ hỗ trợ cũng là chuyện nên làm." Hạnh Nhi nói, khó hiểu vì sao vẻ mặt Dương Như Tuyên lại trông cảm động như vậy, lại khi nàng không phòng bị mà nắm chặt tay nàng, sợ tới mức nàng có chút không biết làm sao.
“Hạnh Nhi, cám ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta thực sợ ta sẽ không kịp." Dương Như Tuyên cảm tạ từ đáy lòng, cảm tạ không phải vì nàng có thể chuyển giao bộ uyên ương kia, mà là Hạnh Nhi đồng ý giúp nàng không cần báo đáp, việc này đại biểu cho Hạnh Nhi không chán ghét nàng như ngày thường nữa, đây cũng chứng tỏ sự thay đổi của nàng được mọi người cảm nhận được?
Nàng hi vọng có thể có thay đổi, nếu không ông trời để nàng trùng sinh, lại có ý nghĩa gì?
Hạnh Nhi có phần há hốc mồm. Gần đây Tuyên tiểu thư mặc dù qua lại thân thiết với Lý di nương, nhưng với người ngoài lại cực kỳ thân thiết, tìm không ra tật xấu gì, ngay cả Tiểu Tiểu Tỷ cũng rất yêu quý nàng, chẳng lẽ sau khi song thân qua đời, đã khiến tính tình nàng thay đổi hay sao?
Nếu như vậy, cũng là một chuyện tốt, nếu không tính tình trước đây của nàng... Chỉ sợ sẽ khiến trong phủ trướng khí mờ mịt, gà bay chó sủa.
Hạnh Nhi có chút không được tự nhiên kéo tay nàng ra, kính cẩn hỏi: “Không bằng Tuyên tiểu thư trước mang nô tỳ đến xem uyên ương đã thêu được mấy phần rồi?"
“Được, bây giờ chúng ta đi." Dương Như Tuyên mừng rỡ lôi kéo nàng quay về tiểu viện của mình, đồ thêu được đặt ở bên giường, vừa vào phòng là có thể vừa thấy đã hiểu ngay.
Mà biểu tình của Hạnh Nhi... Cũng vừa thấy đã hiểu ngay, Dương Như Tuyên nhịn không được nghĩ như thế.
Thật sự thảm như vậy sao? Mày Hạnh Nhi có phải nhăn quá chặt rồi hay không?
Tác giả :
Lục Quang