The Khải Huyền
Quyển 1 - Chương 10-3: The convoy - Đoàn hộ tống (3)
Khốn nạn thật, Christ! bên trái……… Tôi hét lên khi thấy những cảnh tượng quen thuộc, mấy cành cây đong đưa dữ dội rồi rung lên bần bật, chim trong rừng sợ hãi vỗ cánh bay lên từng đàn kêu la náo loạn. Chính là bọn rab như tôi đã từng gặp trong rừng cao su.
-Emnemy on the left, speed up and ready to engage. Có địch ở bên trái, tăng tốc và chuẩn bị giao chiến. Christ báo qua bộ đàm
-Roger! Ai đó đáp lạnh lùng.
Cả xe lúc này đã thức giấc, tôi lấy súng ra lên đạn cạch cạch làm cho mấy người còn lại tỏ vẻ hoang mang.
Chúng tôi đang cố lao hết tốc lực nhưng 2 chiếc BTR dẫn đoàn chạy quá lắm cũng chỉ 70km/h nên không đi nhanh được, cuối cùng họ quyết định đưa chúng ra đằng sau.
Tôi cố ngoái nhìn lại xem đám rab đã đuổi kịp chưa nhưng bị khuất tầm, hơn 5 phút màv chưa có chuyện gì xảy ra, tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng không phải vậy là xong.
Tự nhiên chiếc xe dẫn đoàn thắng gấp rồi mất lái trượt dài 1 đoạn xong lật ngang chắn giữa đường, cả đoàn xe cũng thắng lại kin kít,chiếc này xém tông vào đít chiếc kia.
Vì không có 2 chiếc BTR dọn đường nên xe tông phải gì đó rồi mất lái, tôi định nhảy ra thì Christ liền nắm cổ áo tôi lại bắt ngồi im trong xe.
-No way, if they are coming I’ll know before you do. Không, nếu chúng nó tới tôi sẽ biết trước anh, tôi giùng dằng với Christ rồi trèo xuống chạy ra sau đoàn xe để canh gác.
Phía trước họ đang cố húc chiếc xe đó qua 1 bên với ý định bỏ nó lại nhưng không kịp rồi, chúng nó đã từ sau phóng tới.
-Too late, incoming….Trễ rồi,bọn chúng đã tới.Christ thét lên trên bộ đàm.
Nhấp nhô trên con đường nhựa đàn đàn lũ lũ chúng nó xuất hiện, không khác gì lũ rab tôi đã chạm tráng trước đó, bọn này cũng bò trường chạy tới 1 cách hung hãng.
Tất cả chúng tôi chạy ra sau rồi bố trí đội hình, James quen với cách đánh trực diện nên dàn đội hình vòng cung đón bọn chúng hy vọng sẽ dùng hỏa lực áp chế được trong khi bên Đặc Công lại tản mát ra với ý định bắn tỉa.
Qúa quen với bọn rab này, cách đi săn của bọn chúng là khi gần tới mục tiêu sẽ tỏa ra 2 bên tránh né hỏa lực rồi bọc lấy mục tiêu. Khi đã phân tán được lực lượng của chúng tôi chúng nó sẽ ào vào tấn công. Lúc này tôi chưa biết bọn chúng có bao nhiêu con nên chưa lường trước được chuyện gì.
-James!They gonna wrap us from both sides, if you deploy our men like this we’ll trapped. Chúng nó sẽ bọc chúng ta lại từ 2 hướng, nếu ông bố trí như vậy chúng ta sẽ bị bao vây.
Tôi gào lên trong khi James vẫn đang bận chỉ huy.
-What? James hét lớn.
-They will wrap us like this, chúng nó sẽ vây chúng ta lại như thế này, tôi líu quíu mô tả cho James hiểu.
-I KNOW…Biết rồi…..
James gọi anh Nam rồi thống nhất lại đội hình hàng ngang trong khi mấy khẩu pháo 23ly của 2 chiếc BTR bắt đầu nhả đạn.
Khốn nạn, đúng như tôi tính, bọn chúng bắt đầu dàn trải ra rồi tản mát ra 2 bên, cứ tiếp tục như vậy chúng tôi sẽ bị bao vây. Chẳng có thời gian mà nói với ai nữa tôi nhảy lên xe mở nắp hét vào trong.
– Bắn chụm vào! quét từ ngoài vào!!!!
Chắc tên pháo thủ chẳng hiểu tôi là thằng dở hơi nào mà tự nhiên giành quyền chỉ đạo nên anh ta đớ người ra 1 lúc, đến khi tôi hét tới lần thứ 3 anh ta mới làm theo.
Tiến súng bắt đầu nổ đì đùng, lẻ tẻ rồi rộ lên ào ào. Tôi lúc này đang đứng trên xe cũng bất đầu lấy hỏa điểm rồi nổ súng.
-DON’T FUCKING RELOAD AT THE SAME TIME!!! ĐỪNG CÓ MÀ THAY ĐẠN CÙNG 1 LÚC, tay Mac nóng máu hét lên sau khi kết thúc loại đạn đầu vì hết đạn.
Chúng đã tới gần, chỉ còn hơn 50 mét, bọn tinh ranh này bắt đầu nằm xuống tránh đạn hoặc bu lên cây. 2 khẩu pháo 23 ly bắn xối xả vào 2 rặng cây bên đường làm chúng gãy răng rắc rồi đổ nhào xuống.
Bọn rab bị dính đạn ngã nháo nhào nhưng vẫn còn đông, không hung hẵng như lúc đầu, bọn chúng chậm lại rồi chạy tán loạn để né đạn.
– GRENADES!!!. Lựu đạn ………….! Tôi hét lên khi bọn chúng đã ở trước mặt toan nhảy xổ vào chúng tôi.
Từ phía sau hàng chục trái lựu đạn được ném tới nổ đi đùng inh tai làm tôi phải nằm xuống để tránh bị văng miểng.
Không biết là James hay ai ra lệnh mà bên U.N bắt đầu vừa bắn vừa rút lui, 2 chiếc BTR thấy vậy cũng lui dần ra sau.
Má! tôi nghĩ thầm, lui nữa là chết chắc vì chúng bắt đầu bọc chúng tôi lại.
-Retreat……………!Rút lui….! James hét lớn thêm lần nữa.
Từ trên cao tôi thấy chiếc xe chặn đoàn đã được dẹp qua 1 bên, mọi người bắt đầu rút về xe nhưng nếu vậy cũng không kịp, bọn chúng sẽ nhảy vào cắt ngang hông đoàn xe, hỗn loạn như vậy chỉ có chết.
-NO!!!! We not gonna make it. Không kịp đâu! Tôi gào trong vô vọng khi bọn rab chỉ còn cách tôi chục bước chân.
Lúc này đội hình đã lùi ra sau 1 đoạn xa chỉ còn tôi và 2 chiếc thiết giáp ở lại bắn cầm chân
Bọn chúng vây lấy 2 chiếc xe, 2-3 con rabs nhảy lên đầu xe với lấy tôi liền bị tôi bắn vỡ sọ, tôi cúi xuống định cạy cửa xe lên chui xuống thì không kịp nữa rồi, 1 con nắm lấy chân tôi lôi xuống làm tôi ngã cằm mặt xuống nóc xe.
Hoảng hồn tôi cố đạp nó ra trong khi tay vẫn giữ chốt cửa nếu không nó sẽ lôi tôi xuống mất.
2 chiếc xe đã bị bao vây liền cài số lùi de lại nhưng tôi gào lên cản lại nếu vậy bọn rab sẽ vây cả đoàn mất.
Tôi 1 tay nắm chốt cửa 1 tay rút súng lục ra định bắn con rabs thì bỗng tiếng súng lại rộ lên, ai đó đã bắn hạ con rabs cho tồi.
Từ phía sau lính Đặc Công phóng lên rào rạt, thay vì co cụm phòng thủ như bên U.N lính Việt Nam thiện chiến hơn, họ chạy lên bắn áp chế bọn rabs.
Ban đầu chúng còn hùng hổ lao lại nhưng bị phản công vỗ mặt 1 cách bất ngờ chỉ sau vài loạt đạn chúng bắt đầu chần chừ rồi lủi vào 2 cánh rừng.
Chúng tôi được giải thoát nhưng vẫn chưa yên vì tụi rabs vẫn rình mò ở 2 bên.
-Sao không em…! Anh Nam đứng dưới đất hỏi vọng lên.
-Không, nhanh! lui! tôi nhảy xuống khỏi xe rồi cùng mọi người rút về đoàn.
Xe lăn bánh, mọi người từ trong xe vẫn thò súng ra bắn ngắt quãng để dọa bọn chúng nhưng chúng nó vẫn kiên trì bám theo.
Khi đã yên vị trong xe tôi mới thở lấy thở để và hoàn hồn sau lần hút chết vì muốn làm anh hùng.
Đáng lẽ trận này phải “ngọt" hơn như thế. Tất cả là do bên Đặc Công và U.N không ăn khớp với nhau, mấy tay lính U.N khá chủ quan nên bắn phá bừa bãi chẳng theo trật tự nào theo kiểu “Free fire" (bắn tự do) trong khi lính Đặc Công thiện chiến hơn lại đón lõng bọn chúng, họ đợi tụi rabs tới thật gần mới đánh nên bọn chúng mới có cơ hội làm tàn đến vậy.
Chúng tôi ngồi trong xe nhấp nhổm 1 hồi lâu mới được yên sau khi mấy chiếc trực thăng tới yểm trợ bắn rocket quét 2 bên đường.
James điểm danh qua bộ đàm, may mà không có thiệt hại mọi người mới yên tâm thoải mái yên vị.
-Fuck!!! Khốn nạn, tôi ngao ngán thốt lên.
-Good job mate. Christ vỗ vai tôi an ủi sau lần hút chết.
Tôi chép miệng tỏ vẻ đáng tiếc vì trận này không như ý mình, lúc này để ý mới thấy mấy người trong xe còn có vẻ hoản hơn tôi.
Fisher thì khỏi phải nói, cứ luôn mồm hỏi tôi chuyện gì xảy ra đằng sau đó trong khi Mary chăm chú tròn mắt lắng nghe.
Đoàn xe chạy đều đều, thỉnh thoảng vẫn phải dừng lại như hôm qua nhưng đã đỡ hẳn vì đường ở đây rộng hơn và đi qua khá nhiều khu dân cư.
Cứ như thế này đến đầu giờ chiều sẽ đến được thành phố, James báo qua bộ đàm không muốn vào thành phố vào buổi tối như tôi đã cảnh báo nên đoàn sẽ không nghỉ trưa mà chạy thẳng.
Tôi thì sao cũng được, vẫn còn thiếu ngủ nên tôi thiếp đi lúc nào không hay cho tới khi Christ gọi tôi dậy.
-Hey, we’re arrived! Ê! tới rồi!!!
Tôi mở mắt rồi nhăn nhó ngó nghiên, đã vào tới quận 12 rồi cơ đấy, giờ mới 3h chiều. Vì đường trong thành phố có nhiều chướng ngại vật và bị phong tỏa nên tôi được điều lên xe dẫn đoàn để chỉ đường.
Sài gòn sau hơn 20 ngày vẫn vậy, không khác lúc tôi rời đi nên tôi cũng không ngần ngại gì mấy, chỉ có mấy tay ở đây hơi lo sợ khi nhìn Sài Gòn hoang tàn hơn họ tưởng.
Vào địa hình đô thị nên đoàn xe chậm dần, rôi dẫn đoàn qua Quang Trung, Hoàng Văn Thụ, Nguyễn Văn Trỗi rồi nhắm hướng quận 7 mà đi không có gì khó khăn.
-What the hell is that? Cái gì vậy? James hỏi bâng quơ khi thây 1 cái lỗ bự đùng trên tòa nhà Bitexco.
Tay Mac thò đầu ra nhìn rồi đáp:
-100mm Cannon, I guess. Tôi đoán là pháo 100ly.
Phần tôi thì lắc đầu giả bộ không biết, mấy tay bộ đội mà biết cái lỗ đó do tôi với thằng Hoàng bắn chắc tôi lại bị ăn đập.
Cuối cùng cũng tới nơi, Tôi dẫn vài người vào trước kiểm tra tất cả dây an toàn đã cài cắm trước đó xem có còn không, ok xong hết mọi người mới vào. Xe được được xuống hầm, mọi ngừoi tiến hành tháo dở thiết bị.
Đúng như lời tôi nói, họ khá hài lòng với nơi này. Không khó mấy để khởi động lại hệ thống điện và an ninh.
Tôi cũng mấy vị sĩ quan đi 1 vòng bố trí canh gác ở cầu thang phía Bắc và Nam và vành đai, hướng dẫn họ sử dụng các hệ thống xong xuôi tôi mới được nghỉ. Tất nhiên tôi cũng khôn quên nhắc mọi người đừng nên để ánh sáng lọt ra ngoài nên không chuyện gì sẽ đến ai cũng biết.
Không giống như tôi, James, anh Nam và những người khác chưa gì đã vào phòng họp lên kế hoạch gì đó mà tôi không được vào, thú thật là tôi cũng chẳng muốn vào. Nhiệm vụ của tôi tới đây có lẽ cũng đã hết. Đưa họ vào và bàn giao 1 chỗ an toàn, đang thoải mái nằm trên ghế salong nơi hành lanh thì Christ lại hối hả chạy tới.
-Come in, we need your help. Vào đây, chúng tôi cần anh giúp.
Vâng! lại cần giúp, cần giúp kiểu gì mà đến lúc tôi nói lại chẳng ai nghe. Miễn cưỡng đứng dậy tôi bước vào phòng họp.
Ban bệ cuộc họp vẫn như cũ, trước hết Fisher muốn bắt 3 con rabs để làm mẫu vật vì Fisher cho rằng bọn rabs ở đây là loại nguyên thủy, chưa biến đổi nhiều. Nó sẽ giúp cho anh ta nhiều.
-Ok, just wait at night, give me a platoon and I’ll catch some. Được thôi, đợi tới tối, đưa cho tôi 1 tiểu đội tôi sẽ bắt được chúng nó.
Tôi đáp và tỏ vẻ việc này không có gì khó, và quả thật cũng không khó. Đem 3 cái mền ra ngoài đường xem con nào đi lẻ thì trùm lại thôi mà.
-Alive……! Nhưng phải con sống…..Fisher yêu cầu…
-Of course ….tất nhiền rồi…
-And…. In one piece ….và phải lành lặng nữa.
-Sureeeeee….. Được mà…!tôi hắn giọng, anh ta cứ làm như tôi ngu lắm vậy.
Tiếp theo James trải ra bàn 1 tấm sơ đồ và phải mất vài phút tôi mới nhận ra là bản vẽ 1 tòa nhà.
Jame cũng chỉ vị trí nó trên bản đồ, nếu tôi không nhầm thì là Vincom Tower ở Đường Đồng Khởi.
-You want to come here? ông muốn tới đây hả?
-No, I want you lead a team to breach in. Không, tôi muốn anh cùng 1 đội vào tòa nhà này.
-Ok! but for what? I think I suppose to know. Được nhưng để làm gì, tôi nghĩ là tôi cần phải biết. Tôi bắt đầu trả treo
-Just testing some devices. Chỉ để thử nghiệm 1 số thiết bị thôi, James đáp.
-Ok but which floor? the extractly location.Được nhưng mà tầng nào, cụ thể 1 chút đi?
-No, it in the basement. The packing lot. Không, vào tầng hầm, bãi để xe.
Lúc này thì mặt tôi hơi biến sắc 1 chút. Vào tầng hầm! Cái tầng hầm ở ngay trung tâm quận Nhất sâu mấy chục mét này chắc chưa đủ 10 vạn con rabs quá.Đớ mặt 1 hồi tôi ái ngại hỏi lại:
-Are you sure …?Ông chắc không?
-That’s all we have to do in here Minh! Đó là mục đích chúng tôi ở đây. James chắc chắn.
-Ok, listen up. The basement like this can contains ten thousand, may be twenty thousand of them. Even they line up for you to shoot it’s take hours. So if you want me and your guys come down there, I would say this mission is impossible.
Nghe này, tầng hầm như thế này có thể chứa từ 10.000 tới 20.000 con rabs, thậm chí chúng xêm hàng lại cho ông bắn cũng mất vài tiếng đồng hồ nên ông muốn tôi cũng lính lác mò xuống dưới đó thì thực sự là nhiệm vụ bất khả thi.
Bọn họ nghe tôi trả lời xong cũng khá là quan ngại, thực sự tôi không biết họ làm gì nhưng chuyện này khó khăn hơn họ tưởng. Dù có dùng khí gas, lửa hay boom mìn gì cũng không thể dọn sạch 1 cái hầm sâu và to như thế được.
-That’s why we need you here. Think about it, we’ll start tomorrow morning. Đó là lý do chúng tôi cần cậu ở đay, cứ tìm cách đi, sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu. James động viên
Lúc này tôi cũng chỉ biết cười khẩy, chẳng có cách nào hết. Nhớ tới cái hồi đâm đầu xuống hầm giữ xe Cresent mall mà người tôi đã nổi da gà, giờ bảo tôi xuóng đó thì bắn nát óc tôi còn hơn.
-Emnemy on the left, speed up and ready to engage. Có địch ở bên trái, tăng tốc và chuẩn bị giao chiến. Christ báo qua bộ đàm
-Roger! Ai đó đáp lạnh lùng.
Cả xe lúc này đã thức giấc, tôi lấy súng ra lên đạn cạch cạch làm cho mấy người còn lại tỏ vẻ hoang mang.
Chúng tôi đang cố lao hết tốc lực nhưng 2 chiếc BTR dẫn đoàn chạy quá lắm cũng chỉ 70km/h nên không đi nhanh được, cuối cùng họ quyết định đưa chúng ra đằng sau.
Tôi cố ngoái nhìn lại xem đám rab đã đuổi kịp chưa nhưng bị khuất tầm, hơn 5 phút màv chưa có chuyện gì xảy ra, tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng không phải vậy là xong.
Tự nhiên chiếc xe dẫn đoàn thắng gấp rồi mất lái trượt dài 1 đoạn xong lật ngang chắn giữa đường, cả đoàn xe cũng thắng lại kin kít,chiếc này xém tông vào đít chiếc kia.
Vì không có 2 chiếc BTR dọn đường nên xe tông phải gì đó rồi mất lái, tôi định nhảy ra thì Christ liền nắm cổ áo tôi lại bắt ngồi im trong xe.
-No way, if they are coming I’ll know before you do. Không, nếu chúng nó tới tôi sẽ biết trước anh, tôi giùng dằng với Christ rồi trèo xuống chạy ra sau đoàn xe để canh gác.
Phía trước họ đang cố húc chiếc xe đó qua 1 bên với ý định bỏ nó lại nhưng không kịp rồi, chúng nó đã từ sau phóng tới.
-Too late, incoming….Trễ rồi,bọn chúng đã tới.Christ thét lên trên bộ đàm.
Nhấp nhô trên con đường nhựa đàn đàn lũ lũ chúng nó xuất hiện, không khác gì lũ rab tôi đã chạm tráng trước đó, bọn này cũng bò trường chạy tới 1 cách hung hãng.
Tất cả chúng tôi chạy ra sau rồi bố trí đội hình, James quen với cách đánh trực diện nên dàn đội hình vòng cung đón bọn chúng hy vọng sẽ dùng hỏa lực áp chế được trong khi bên Đặc Công lại tản mát ra với ý định bắn tỉa.
Qúa quen với bọn rab này, cách đi săn của bọn chúng là khi gần tới mục tiêu sẽ tỏa ra 2 bên tránh né hỏa lực rồi bọc lấy mục tiêu. Khi đã phân tán được lực lượng của chúng tôi chúng nó sẽ ào vào tấn công. Lúc này tôi chưa biết bọn chúng có bao nhiêu con nên chưa lường trước được chuyện gì.
-James!They gonna wrap us from both sides, if you deploy our men like this we’ll trapped. Chúng nó sẽ bọc chúng ta lại từ 2 hướng, nếu ông bố trí như vậy chúng ta sẽ bị bao vây.
Tôi gào lên trong khi James vẫn đang bận chỉ huy.
-What? James hét lớn.
-They will wrap us like this, chúng nó sẽ vây chúng ta lại như thế này, tôi líu quíu mô tả cho James hiểu.
-I KNOW…Biết rồi…..
James gọi anh Nam rồi thống nhất lại đội hình hàng ngang trong khi mấy khẩu pháo 23ly của 2 chiếc BTR bắt đầu nhả đạn.
Khốn nạn, đúng như tôi tính, bọn chúng bắt đầu dàn trải ra rồi tản mát ra 2 bên, cứ tiếp tục như vậy chúng tôi sẽ bị bao vây. Chẳng có thời gian mà nói với ai nữa tôi nhảy lên xe mở nắp hét vào trong.
– Bắn chụm vào! quét từ ngoài vào!!!!
Chắc tên pháo thủ chẳng hiểu tôi là thằng dở hơi nào mà tự nhiên giành quyền chỉ đạo nên anh ta đớ người ra 1 lúc, đến khi tôi hét tới lần thứ 3 anh ta mới làm theo.
Tiến súng bắt đầu nổ đì đùng, lẻ tẻ rồi rộ lên ào ào. Tôi lúc này đang đứng trên xe cũng bất đầu lấy hỏa điểm rồi nổ súng.
-DON’T FUCKING RELOAD AT THE SAME TIME!!! ĐỪNG CÓ MÀ THAY ĐẠN CÙNG 1 LÚC, tay Mac nóng máu hét lên sau khi kết thúc loại đạn đầu vì hết đạn.
Chúng đã tới gần, chỉ còn hơn 50 mét, bọn tinh ranh này bắt đầu nằm xuống tránh đạn hoặc bu lên cây. 2 khẩu pháo 23 ly bắn xối xả vào 2 rặng cây bên đường làm chúng gãy răng rắc rồi đổ nhào xuống.
Bọn rab bị dính đạn ngã nháo nhào nhưng vẫn còn đông, không hung hẵng như lúc đầu, bọn chúng chậm lại rồi chạy tán loạn để né đạn.
– GRENADES!!!. Lựu đạn ………….! Tôi hét lên khi bọn chúng đã ở trước mặt toan nhảy xổ vào chúng tôi.
Từ phía sau hàng chục trái lựu đạn được ném tới nổ đi đùng inh tai làm tôi phải nằm xuống để tránh bị văng miểng.
Không biết là James hay ai ra lệnh mà bên U.N bắt đầu vừa bắn vừa rút lui, 2 chiếc BTR thấy vậy cũng lui dần ra sau.
Má! tôi nghĩ thầm, lui nữa là chết chắc vì chúng bắt đầu bọc chúng tôi lại.
-Retreat……………!Rút lui….! James hét lớn thêm lần nữa.
Từ trên cao tôi thấy chiếc xe chặn đoàn đã được dẹp qua 1 bên, mọi người bắt đầu rút về xe nhưng nếu vậy cũng không kịp, bọn chúng sẽ nhảy vào cắt ngang hông đoàn xe, hỗn loạn như vậy chỉ có chết.
-NO!!!! We not gonna make it. Không kịp đâu! Tôi gào trong vô vọng khi bọn rab chỉ còn cách tôi chục bước chân.
Lúc này đội hình đã lùi ra sau 1 đoạn xa chỉ còn tôi và 2 chiếc thiết giáp ở lại bắn cầm chân
Bọn chúng vây lấy 2 chiếc xe, 2-3 con rabs nhảy lên đầu xe với lấy tôi liền bị tôi bắn vỡ sọ, tôi cúi xuống định cạy cửa xe lên chui xuống thì không kịp nữa rồi, 1 con nắm lấy chân tôi lôi xuống làm tôi ngã cằm mặt xuống nóc xe.
Hoảng hồn tôi cố đạp nó ra trong khi tay vẫn giữ chốt cửa nếu không nó sẽ lôi tôi xuống mất.
2 chiếc xe đã bị bao vây liền cài số lùi de lại nhưng tôi gào lên cản lại nếu vậy bọn rab sẽ vây cả đoàn mất.
Tôi 1 tay nắm chốt cửa 1 tay rút súng lục ra định bắn con rabs thì bỗng tiếng súng lại rộ lên, ai đó đã bắn hạ con rabs cho tồi.
Từ phía sau lính Đặc Công phóng lên rào rạt, thay vì co cụm phòng thủ như bên U.N lính Việt Nam thiện chiến hơn, họ chạy lên bắn áp chế bọn rabs.
Ban đầu chúng còn hùng hổ lao lại nhưng bị phản công vỗ mặt 1 cách bất ngờ chỉ sau vài loạt đạn chúng bắt đầu chần chừ rồi lủi vào 2 cánh rừng.
Chúng tôi được giải thoát nhưng vẫn chưa yên vì tụi rabs vẫn rình mò ở 2 bên.
-Sao không em…! Anh Nam đứng dưới đất hỏi vọng lên.
-Không, nhanh! lui! tôi nhảy xuống khỏi xe rồi cùng mọi người rút về đoàn.
Xe lăn bánh, mọi người từ trong xe vẫn thò súng ra bắn ngắt quãng để dọa bọn chúng nhưng chúng nó vẫn kiên trì bám theo.
Khi đã yên vị trong xe tôi mới thở lấy thở để và hoàn hồn sau lần hút chết vì muốn làm anh hùng.
Đáng lẽ trận này phải “ngọt" hơn như thế. Tất cả là do bên Đặc Công và U.N không ăn khớp với nhau, mấy tay lính U.N khá chủ quan nên bắn phá bừa bãi chẳng theo trật tự nào theo kiểu “Free fire" (bắn tự do) trong khi lính Đặc Công thiện chiến hơn lại đón lõng bọn chúng, họ đợi tụi rabs tới thật gần mới đánh nên bọn chúng mới có cơ hội làm tàn đến vậy.
Chúng tôi ngồi trong xe nhấp nhổm 1 hồi lâu mới được yên sau khi mấy chiếc trực thăng tới yểm trợ bắn rocket quét 2 bên đường.
James điểm danh qua bộ đàm, may mà không có thiệt hại mọi người mới yên tâm thoải mái yên vị.
-Fuck!!! Khốn nạn, tôi ngao ngán thốt lên.
-Good job mate. Christ vỗ vai tôi an ủi sau lần hút chết.
Tôi chép miệng tỏ vẻ đáng tiếc vì trận này không như ý mình, lúc này để ý mới thấy mấy người trong xe còn có vẻ hoản hơn tôi.
Fisher thì khỏi phải nói, cứ luôn mồm hỏi tôi chuyện gì xảy ra đằng sau đó trong khi Mary chăm chú tròn mắt lắng nghe.
Đoàn xe chạy đều đều, thỉnh thoảng vẫn phải dừng lại như hôm qua nhưng đã đỡ hẳn vì đường ở đây rộng hơn và đi qua khá nhiều khu dân cư.
Cứ như thế này đến đầu giờ chiều sẽ đến được thành phố, James báo qua bộ đàm không muốn vào thành phố vào buổi tối như tôi đã cảnh báo nên đoàn sẽ không nghỉ trưa mà chạy thẳng.
Tôi thì sao cũng được, vẫn còn thiếu ngủ nên tôi thiếp đi lúc nào không hay cho tới khi Christ gọi tôi dậy.
-Hey, we’re arrived! Ê! tới rồi!!!
Tôi mở mắt rồi nhăn nhó ngó nghiên, đã vào tới quận 12 rồi cơ đấy, giờ mới 3h chiều. Vì đường trong thành phố có nhiều chướng ngại vật và bị phong tỏa nên tôi được điều lên xe dẫn đoàn để chỉ đường.
Sài gòn sau hơn 20 ngày vẫn vậy, không khác lúc tôi rời đi nên tôi cũng không ngần ngại gì mấy, chỉ có mấy tay ở đây hơi lo sợ khi nhìn Sài Gòn hoang tàn hơn họ tưởng.
Vào địa hình đô thị nên đoàn xe chậm dần, rôi dẫn đoàn qua Quang Trung, Hoàng Văn Thụ, Nguyễn Văn Trỗi rồi nhắm hướng quận 7 mà đi không có gì khó khăn.
-What the hell is that? Cái gì vậy? James hỏi bâng quơ khi thây 1 cái lỗ bự đùng trên tòa nhà Bitexco.
Tay Mac thò đầu ra nhìn rồi đáp:
-100mm Cannon, I guess. Tôi đoán là pháo 100ly.
Phần tôi thì lắc đầu giả bộ không biết, mấy tay bộ đội mà biết cái lỗ đó do tôi với thằng Hoàng bắn chắc tôi lại bị ăn đập.
Cuối cùng cũng tới nơi, Tôi dẫn vài người vào trước kiểm tra tất cả dây an toàn đã cài cắm trước đó xem có còn không, ok xong hết mọi người mới vào. Xe được được xuống hầm, mọi ngừoi tiến hành tháo dở thiết bị.
Đúng như lời tôi nói, họ khá hài lòng với nơi này. Không khó mấy để khởi động lại hệ thống điện và an ninh.
Tôi cũng mấy vị sĩ quan đi 1 vòng bố trí canh gác ở cầu thang phía Bắc và Nam và vành đai, hướng dẫn họ sử dụng các hệ thống xong xuôi tôi mới được nghỉ. Tất nhiên tôi cũng khôn quên nhắc mọi người đừng nên để ánh sáng lọt ra ngoài nên không chuyện gì sẽ đến ai cũng biết.
Không giống như tôi, James, anh Nam và những người khác chưa gì đã vào phòng họp lên kế hoạch gì đó mà tôi không được vào, thú thật là tôi cũng chẳng muốn vào. Nhiệm vụ của tôi tới đây có lẽ cũng đã hết. Đưa họ vào và bàn giao 1 chỗ an toàn, đang thoải mái nằm trên ghế salong nơi hành lanh thì Christ lại hối hả chạy tới.
-Come in, we need your help. Vào đây, chúng tôi cần anh giúp.
Vâng! lại cần giúp, cần giúp kiểu gì mà đến lúc tôi nói lại chẳng ai nghe. Miễn cưỡng đứng dậy tôi bước vào phòng họp.
Ban bệ cuộc họp vẫn như cũ, trước hết Fisher muốn bắt 3 con rabs để làm mẫu vật vì Fisher cho rằng bọn rabs ở đây là loại nguyên thủy, chưa biến đổi nhiều. Nó sẽ giúp cho anh ta nhiều.
-Ok, just wait at night, give me a platoon and I’ll catch some. Được thôi, đợi tới tối, đưa cho tôi 1 tiểu đội tôi sẽ bắt được chúng nó.
Tôi đáp và tỏ vẻ việc này không có gì khó, và quả thật cũng không khó. Đem 3 cái mền ra ngoài đường xem con nào đi lẻ thì trùm lại thôi mà.
-Alive……! Nhưng phải con sống…..Fisher yêu cầu…
-Of course ….tất nhiền rồi…
-And…. In one piece ….và phải lành lặng nữa.
-Sureeeeee….. Được mà…!tôi hắn giọng, anh ta cứ làm như tôi ngu lắm vậy.
Tiếp theo James trải ra bàn 1 tấm sơ đồ và phải mất vài phút tôi mới nhận ra là bản vẽ 1 tòa nhà.
Jame cũng chỉ vị trí nó trên bản đồ, nếu tôi không nhầm thì là Vincom Tower ở Đường Đồng Khởi.
-You want to come here? ông muốn tới đây hả?
-No, I want you lead a team to breach in. Không, tôi muốn anh cùng 1 đội vào tòa nhà này.
-Ok! but for what? I think I suppose to know. Được nhưng để làm gì, tôi nghĩ là tôi cần phải biết. Tôi bắt đầu trả treo
-Just testing some devices. Chỉ để thử nghiệm 1 số thiết bị thôi, James đáp.
-Ok but which floor? the extractly location.Được nhưng mà tầng nào, cụ thể 1 chút đi?
-No, it in the basement. The packing lot. Không, vào tầng hầm, bãi để xe.
Lúc này thì mặt tôi hơi biến sắc 1 chút. Vào tầng hầm! Cái tầng hầm ở ngay trung tâm quận Nhất sâu mấy chục mét này chắc chưa đủ 10 vạn con rabs quá.Đớ mặt 1 hồi tôi ái ngại hỏi lại:
-Are you sure …?Ông chắc không?
-That’s all we have to do in here Minh! Đó là mục đích chúng tôi ở đây. James chắc chắn.
-Ok, listen up. The basement like this can contains ten thousand, may be twenty thousand of them. Even they line up for you to shoot it’s take hours. So if you want me and your guys come down there, I would say this mission is impossible.
Nghe này, tầng hầm như thế này có thể chứa từ 10.000 tới 20.000 con rabs, thậm chí chúng xêm hàng lại cho ông bắn cũng mất vài tiếng đồng hồ nên ông muốn tôi cũng lính lác mò xuống dưới đó thì thực sự là nhiệm vụ bất khả thi.
Bọn họ nghe tôi trả lời xong cũng khá là quan ngại, thực sự tôi không biết họ làm gì nhưng chuyện này khó khăn hơn họ tưởng. Dù có dùng khí gas, lửa hay boom mìn gì cũng không thể dọn sạch 1 cái hầm sâu và to như thế được.
-That’s why we need you here. Think about it, we’ll start tomorrow morning. Đó là lý do chúng tôi cần cậu ở đay, cứ tìm cách đi, sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu. James động viên
Lúc này tôi cũng chỉ biết cười khẩy, chẳng có cách nào hết. Nhớ tới cái hồi đâm đầu xuống hầm giữ xe Cresent mall mà người tôi đã nổi da gà, giờ bảo tôi xuóng đó thì bắn nát óc tôi còn hơn.
Tác giả :
Đăng Minh