Thế Hôn

Chương 80: Nghi ngờ

Gió đêm thổi qua, cây du khẽ run rẩy, cành lá lay động, phát ra thanh âm sàn sạt trầm thấp dễ nghe, trăng sáng cao cao phía chân trời, ánh trăng rơi nghiêng, chiếu vào phòng giống như nhiễm một tầng sương trắng.

Lâm Cẩn Dung ngồi trên tháp trước cửa sổ, đã tâm sự xong với Lâm Cẩn Âm: “Chính là như vậy, ta thay Hoàng di nương buôn bán được lời chút tiền, bản thân ta cũng được lời chút ít. Tỷ tỷ, số tiền kia ngày mai người ta sẽ đem tới."

Trong phòng không châm đèn, ánh trăng chiếu vào biểu tình Lâm Cẩn Dung phá lệ ôn nhuận, Lâm Cẩn Âm lại cảm thấy muội muội rất xa lạ. Tiền căn hậu quả Lâm Cẩn Dung đều nói rõ ràng, giấy viết Hoàng di nương lưu lại kia nàng cũng xem qua, nàng không phải Đào thị, chẳng những không kháng cự Hoàng di nương vì hôn sự của Lâm Diệc Chi bỏ ra tiền để kiếm lời, mà còn thật cao hứng, dù sao nàng là trưởng nữ, tuổi đã lớn, rất nhiều chuyện đều muốn làm, nhưng lại không tiện. Đây là nỗi xấu hổ khi là thân nữ nhi, không cẩn thận sẽ dễ dàng bị người lên án, nói là tính kế tài sản nhà mẹ đẻ gì đó. Nhưng Lâm Cẩn Dung chẳng những tính toán, còn làm được, biến hóa này khiến nàng thật sự vô cùng ngạc nhiên, cũng chưa thể thích ứng.

Lâm Cẩn Dung thản nhiên đối mặt với sự đánh giá cùng nghi ngờ của Lâm Cẩn Âm, nàng rất rõ ràng, bản thân khác biệt quá nhiều so với hồi trước, cơ hồ là tương phản, Lâm Cẩn Âm ngạc nhiên hay nghi hoặc cũng là điều bình thường.

Sau một lúc lâu, Lâm Cẩn Âm rốt cục mở miệng: “Số tiền này đã nói là cho muội mượn, ta chỉ cầm tiền vốn là được, thứ khác ta cũng không muốn. Muội vẫn nên cẩn thận, nếu để nương biết muội giúp Hoàng di nương, sẽ vô cùng tức giận."

Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Cho nên ta mới đem sự tình nói rõ ràng với tỷ a, số tiền của Hoàng di nương thực không ít, lần sau nếu có cơ hội này nữa, ta còn tính nhắc lại với nàng……" Số tiền này của Hoàng di nương bất quá chỉ là đánh nhỏ lẻ mà thôi, có thể được bao nhiêu tiền? Nàng cần Lâm Cẩn Âm hỗ trợ che giấu, gạt Đào thị, nàng có thể tiếp tục mượn Hoàng di nương làm gà đẻ trứng. Đương nhiên, bước tiếp theo cụ thể thế nào nàng sẽ không nói với Lâm Cẩn Âm, chỉ cần Lâm Cẩn Âm biết có chuyện như vậy là được rồi.

Lâm Cẩn Âm trầm tư hồi lâu, quả quyết nói: “Vậy gạt nương thôi, đến lúc đó nói sau, nương tuy rằng tức giận, nhưng cũng không thể để Hoàng di nương làm ra vẻ không có tiền, trái lại lấy tiền của mình đi trợ cấp." Lời tuy là như thế, nàng vẫn thấy lo lắng, đến lúc đó Hoàng di nương đột nhiên có một số tiền lớn, Đào thị còn không cùng Lâm Tam lão gia nháo loạn sao? Sẽ khiến người khác chế giễu mất thôi.

“Sợ cái gì?" Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt cười: “Một tiện thiếp xuất thân nha hoàn, có thể lấy ra nhiều tiền riêng như vậy, chẳng phải rõ ràng Tam lão gia muốn sủng thiếp diệt thê sao. Cho nên, chuyện này không cần chúng ta quan tâm, ta đoán đến lúc đó nàng nhất định sẽ cầu Tam lão gia ra mặt, đem số tiền này coi như của Tam lão gia trợ cấp. Tam lão gia nếu đã đáp ứng, tương lai hắn cũng không thể không lo cho Thất đệ. Con vợ kế có, mà trưởng tức không có thì là đạo lý gì đây? Hắn không làm cũng không được."

Tỷ muội hai người liếc nhìn nhau, đều mỉm cười. Tam lão gia cho dù không muốn bỏ tiền ra, cũng phải thu hoạch một chút vàng bạc của hắn, không thể để người khác đoạt hết.

Lâm Cẩn Âm cười cười, đột nhiên có chút tư vị không thích hợp: “Chúng ta đang tính toán gì đây? Hai tỷ muội ngồi tính kế tiền tài của phụ thân sao, nếu để người ta biết được, sợ là sẽ bị cười đến chết mất."

“Muốn cười cũng là cười hắn." Lâm Cẩn Dung không cho là đúng: “Đây không phải tính kế, mà là thay hắn chu toàn thể diện của người làm phụ thân, tỷ đã thấy qua ai làm phụ thân như vậy chưa? Ta chưa thấy qua nha. Nga, đã gặp qua, chính là Lâm Xương lão gia kia."

Lâm Cẩn Âm nghe xong lời này của muội muội, nhịn không được lại vạn phần sầu lo, lúc trước nàng thấy muội muội quá mức yếu đuối im lặng, ngóng trông muội muội có thể cường thế khôn khéo một chút, nay lại cảm thấy chủ ý của Lâm Cẩn Dung quá mức lớn gan. Nữ tử có chủ ý quá cũng không phải là một chuyện tốt, không biết tương lai người ta có thể chấp nhận nổi không. Nàng muốn khuyên Lâm Cẩn Dung hai câu, nhưng lời đến bên miệng, lại không thể nào nói ra, liền yên lặng suy nghĩ, có lẽ nên tìm thời điểm nói với mẫu thân, vì muội muội nghị thân, nhất định phải tìm một muội phu rộng lượng, ôn hoà hiền hậu, những cái khác đều là thứ yếu.

Giữa trưa ngày hôm sau, Hoàng di nương quả nhiên mang theo Tảo Nhi, cầm một thực hộp tới sân viện của Lâm Cẩn Dung.

Lâm Cẩn Dung ra lệnh cho Lệ Chi canh giữ ở bên ngoài cửa phòng, cùng nàng thanh toán hết nợ.

Mặc kệ Hoàng di nương trong lòng nghĩ như thế nào, nàng đều biểu hiện ra bộ dạng cảm thấy mỹ mãn, cảm động đến rơi nước mắt, nghe nói Lâm Cẩn Dung không cần ăn chênh lệch, liền chết sống muốn đưa Lâm Cẩn Dung một vòng tay bằng bạc làm tạ lễ, thỉnh cầu Lâm Cẩn Dung về sau có cơ hội như vậy chớ quên Lâm Diệc Chi.

Lâm Cẩn Dung để ý đến khoảng thời gian này, tất nhiên sẽ không nhận vòng tay của Hoàng di nương, hòa hòa khí khí đưa người đến cửa.

Thực hộp có chút nặng, Tảo Nhi dùng sức để cầm đỡ, đi đứng thật chậm, Hoàng di nương nhìn, trong lòng vui mừng, lại có chút khổ sở. Nàng nhớ rõ lúc ấy tiểu nha đầu nghe thấy, Lâm Cẩn Dung cầu Đào Phượng Đường chờ đến thuế má sau mùa xuân mới bán đi, Đào Phượng Đường cũng đáp ứng rồi. Nhưng tiền Lâm Cẩn Dung đưa cho nàng vừa rồi chính là dựa theo giá vàng và giá bạc ở Thanh Châu của mùa thu năm trước, lại kết hợp với việc Lâm Cẩn Dung từ chối nhận chênh lệch và lễ vật, có thể thấy được, Lâm Cẩn Dung rõ ràng là mượn tiền của nàng để kiếm lời.

Tuy rằng nàng cũng hiểu được, thiên hạ không có chuyện ăn cơm không trả tiền. Lâm Cẩn Dung nếu không đạt được chút lợi ích, sao có thể vô duyên vô cớ giúp đỡ nàng cùng Lâm Diệc Chi? Cơ hội kiếm tiền này cũng là hiếm có, nhưng nàng rốt cuộc vẫn có chút đau lòng, hận không thể khiến Lâm Diệc Chi nhanh thi đậu công danh, cưới nhi tức về, sau đó nhà mình tự bỏ vốn kiếm tiền làm chủ, nếu không chỉ một việc nhỏ như vậy đều phải cầu người, cuộc sống khá bấp bênh.

Thôi, thôi, ở dưới mái hiên nhà người khác sao dám không cúi đầu, Tứ tiểu thư như vậy thật sự không muốn gả vào Lục gia, con bài Phương ma ma nàng nắm trong tay kia căn bản vốn không hữu dụng, ở trước mặt Tứ tiểu thư càng không thể nói rõ, vì vậy càng phải cúi đầu khuất phục. Chỉ cần Tứ tiểu thư ở thời khắc mấu chốt giúp Lâm Diệc Chi nói tốt vài câu, chịu mệt này một chút cũng không sao. Còn phải tìm một cơ hội đề cập với Tứ tiểu thư, thỉnh nàng hỗ trợ nói tốt trước mặt Đào thị, kể cả không nói, hỗ trợ hỏi thăm một chút tình huống cũng được rồi.

Hoàng di nương đang suy nghĩ, phía đối diện tâm phúc của Chu thị là Hứa ma ma đang đi tới, đúng là không kịp vấn an, mà Hứa ma ma dĩ nhiên cũng hấp tấp đi lên. Tránh được nàng, lại va vào Tảo Nhi phía sau nàng, va chạm này thật mạnh, Tảo Nhi lảo đảo ngã xuống, mắt thấy thực hộp trong tay sẽ rơi xuống đất, Hoàng di nương khẩn trương, vội bước lên phía trước, chặt chẽ bảo vệ thực hộp.

Hứa ma ma dừng chân, quét mắt qua Tảo Nhi, ánh mắt dừng ở thực hộp trong lòng Hoàng di nương, khuôn mặt béo núc lộ ra tươi cười, vươn tay kéo Tảo Nhi dậy: “Di, hóa ra là di nương. Lão nô mắt mù, vậy mà không phát hiện người, cứ thế mà va vào. Khiến Tảo Nhi cô nương ngã, là lão nô không phải."

Hoàng di nương nào dám đắc tội tâm phúc bên người của đương gia phu nhân? Chỉ ôm chặt thực hộp, rồi cười nói: “Ma ma có việc gì vội sao?"

Hứa ma ma nói: “Cũng không có gì. Người nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân tới. Ta đang vội vã đi bẩm báo. Di nương đây là từ đâu đi về vậy? Lại làm đồ ăn ngon gì sao?"

“Cũng không có gì, chỉ là chưng chút canh, đưa cho hai vị tiểu thư nếm thử. Ma ma có việc, ta sẽ không trì hoãn ngươi." Hoàng di nương có chút chịu không nổi trước ánh mắt Hứa ma ma chăm chú nhìn thực hộp của mình, hướng Tảo Nhi ra hiệu, nhanh như chớp rời khỏi.

Hứa ma ma quay đầu cẩn thận đánh giá động tác của nàng, suy nghĩ một lát, rồi tiếp tục bước đi. Vào Phác Giản cư, trước nói với một tiểu nha hoàn: “Đi hỏi thăm xem, hôm nay Hoàng di nương đã làm những gì, sau đó đến nói với ta." Sau đó chân cũng không ngừng bước tới: “Phu nhân, trong nhà có người tới!"

Chu thị đang xem sổ sách, nhìn mà nổi trận lôi đình. Nhị phòng cũng thật tiết kiệm tiền quá mức. Cặp song sinh lĩnh tiền tiêu hàng tháng, lại chạy đến chỗ lão thái thái hỗn ăn hỗn uống, cái gì cũng muốn ăn, ăn ngon ăn đủ, nửa điểm cũng không buông tha, La thị trong ba năm qua cũng tới đó, tất cả chi tiêu toàn tính trên đầu lão thái thái, còn thường xuyên cầm mấy thứ trở về, sao lại không biết xấu hổ như vậy? Mà lão thái bà đáng giận cũng quá bất công ! Đang buồn bực, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Hứa ma ma, liền không khỏi hờn giận nói: “Gào to cái gì?"

Hứa ma ma nhìn thấy nàng đang nghiêm mặt khó coi, mới thu liễm thần sắc, nói: “Đại lão gia bảo lão nô tiến vào bẩm báo phu nhân, bên thông gia có người tới. Nhị cữu lão gia dẫn Tam biểu thiếu gia theo chuẩn bị đến bái Chư tiên sinh làm thầy."

“A? Thật sự?" Chu thị là lúc trước Lâm lão thái gia còn nhậm chức làm chủ cưới vào cửa, nhà mẹ đẻ cách khá xa, cũng đã rất nhiều năm chưa gặp ai, trong lòng vui mừng đến cực điểm, đã quên vừa rồi không thoải mái, lập tức đứng dậy nói: “Đi thôi, ta đi nhìn một cái."

Hứa ma ma cười nói: “Phu nhân, lúc này Cữu lão gia cùng biểu thiếu gia đang ở Thính Đào cư đàm thoại với lão thái gia."

Chu thị vỗ ót, cười nói: “Xem ta thật hồ đồ, không phải trước nên bái kiến ngoại viện đã sao, chuẩn bị cơm chiều đi, Nhị cữu lão gia thích ăn canh tuyết hà, thịt hầm nhừ, hai món này nhất định không thể thiếu. Biểu thiếu gia, ta chưa gặp hài tử này, ngươi sai người đến hỏi hắn thích ăn cái gì, rồi phân phó hạ nhân."

Hứa ma ma đi ra ngoài một chuyến trở về, giao việc xong, dán tại bên tai Chu thị thấp giọng nói: “Phu nhân, lão nô vừa rồi gặp Hoàng di nương và Tảo Nhi cầm theo một thực hộp nặng trịch, lão nô vội vàng đến báo tin với người, không chú ý, nên va vào Tảo Nhi. Người nói có kỳ quái hay không? Hoàng di nương bình thường đối đãi với nha đầu kia không phải vô cùng tốt sao? Vậy mà nàng không để ý đến nha đầu kia bị ngã, giành trước ôm lấy thực hộp, mà thực hộp kia rất bền chắc a, ngay cả Tảo Nhi quăng ngã không thể đứng dậy ngay mà nàng cũng không quan tâm, sau đó cũng không đưa Tảo Nhi cầm, mà mình tự ôm lấy……"

Chu thị không kiên nhẫn nói: “Nói trọng điểm!"

Hứa ma ma vội nghiêm mặt nói tiếp: “Lão nô cảm thấy kỳ quái, liền sai người đi tìm hiểu, Hoàng di nương là từ trong viện của Tứ tiểu thư đi ra."

“Trong thực hộp có cái gì?" Chu thị không kiên nhẫn.

Hứa ma ma có chút xấu hổ: “Không hỏi thăm được. Cho nên lão nô cảm thấy kỳ quái."

Chu thị thản nhiên nói: “Vậy tiếp tục hỏi thăm! Sẽ có người biết gì đó." Lâm Tứ khi nào thì cùng Hoàng di nương giao hảo vậy? Điều này rất không bình thường!
Tác giả : Ý Thiên Trọng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại