Thế Hôn
Chương 72: Cơ hội
Đảo mắt hoa thạch lựu nở rộ, xen lẫn trong lá xanh, một mảnh đỏ bừng.
Thủy lão tiên sinh kết luận bệnh của Đào thị đã hoàn toàn khỏi hẳn, Đào thị lập tức sai người định ngày, truyền tin trở về bảo Lâm Cẩn Âm thu dọn phòng ở, chỉ chờ ngày tốt sẽ xuất hành. Cùng lúc đó, Đào gia gửi xe ngựa chứa các thứ mà Đào thị nhờ mua như vật liệu gỗ, da lông, hương liệu, được Đào Thuấn Khâm tự mình áp tải đưa đến Bình châu, cũng không đến thẳng Lâm gia, mà tìm một kho chứa, rồi đến thôn trang gặp Đào thị.
Cách xa nửa năm, Lâm Cẩn Dung được gặp cữu phụ nên cực kỳ hưng phấn. Đào Thuấn Khâm nhìn thấy nàng cao thêm nửa cái đầu cùng Đào thị sắc mặt hồng nhuận, tâm tình cũng vô cùng tốt, vừa đến nơi liền cố ý chạy tới đa tạ Thủy lão tiên sinh.
Trên bàn cơm, Đào thị lải nhải lẩm bẩm đem việc Lâm Cẩn Dung mua đất bị nhiễm phèn nói cho Đào Thuấn Khâm nghe, Đào Thuấn Khâm kinh ngạc nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung vội hướng hắn lấy lòng cười, vì thế hai cữu chất đều rất ăn ý không ở trước mặt Đào thị nhắc tới số vàng bạc kia. Sau khi ăn xong, Đào Thuấn Khâm hỏi Lâm Cẩn Dung: “Có muốn cùng cữu phụ đi dạo một chút không?"
Lâm Cẩn Dung hiểu được cữu phụ có chuyện muốn nói với nàng, không muốn người khác để ý. Lập tức kêu Quế Viên lấy đấu lạp đội vào, đi theo Đào Thuấn Khâm ra sau cửa hông, hướng về phía bờ ruộng.
Lúc này tá điền đã trở về nhà, khắp nơi tĩnh lặng, mây bay đầy trời, lá mạ xanh mượt đón gió phấp phới, hết thảy yên tĩnh mà tốt đẹp. Hai cữu chất một trước một sau thảnh thơi dạo bộ chừng một chén trà nhỏ, Đào Thuấn Khâm dừng chân, dõi mắt nhìn ra xa: “Vẫn là ở nông thôn bảo dưỡng thân thể thật tốt. Con cao thêm, nương con cũng khỏe hơn, ta thật cao hứng."
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Đúng vậy. Nhưng trên thực tế đều là nhờ phúc của cữu phụ. Phúc khí lớn nhất trong cuộc đời của nương là có ca ca và tẩu tẩu như cữu phụ và cữu mẫu vậy."
Đào Thuấn Khâm lắc đầu cười khẽ: “Sai rồi, A Dung. Ta không thể theo nàng cả đời, phúc khí của nàng phụ thuộc vào các con." Hắn ngoái đầu nhìn lại Lâm Cẩn Dung, tìm tòi nghiên cứu nói: “Tiền của con, ta đã sai người mang đến, con tính xử lý như thế nào? Còn muốn đổi bạc chờ đến mùa thu kiếm tiền không?"
Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Không, hiện tại giá bạc đã hạ xuống, nghe nói đã có người hướng kinh thành tích trữ bạc, chờ đến thuế nộp vụ mùa thu lại kiếm tiền, mọi người đều làm vậy, cả số bạc lớn mới có thể kiếm được nhiều. Cữu phụ có thể thực hiện sinh ý này, tiền của con quá ít, không thích hợp."
“Nga?" Đào Thuấn Khâm nhãn tình sáng lên, thực cảm thấy hứng thú nói: “Vậy con tính làm sao bây giờ? Con cảm thấy tiền này thích hợp để làm cái gì?" Từ chuyện mua bạc nộp cống đến đất bị nhiễm phèn, hắn đối với ngoại chất nữ càng thêm hứng thú. Hắn là người đọc sách, nhưng cũng là người làm ăn, hắn hiểu được một đạo lý, mặc dù là ngẫu nhiên, cũng phải có quyết tâm bắt lấy ngẫu nhiên; Mặc dù là hài tử ý nghĩ kỳ lạ, nhưng hài tử này cũng phải có năng lực cùng tự tin thực hiện giấc mộng.
Nàng là một nữ nhân, lại là một tiểu hài tử, các nam nhân có lẽ sẽ khen ngợi nàng lương thiện hào phóng, quản gia giỏi giang, cũng không tùy tiện hỏi của suy nghĩ cùng ý kiến của nàng về chuyện sinh ý. Giả thiết nàng có thể được Đào Thuấn Khâm tín nhiệm cùng giúp đỡ, về sau muốn làm cái gì cũng sẽ dễ thành công hơn. Lâm Cẩn Dung thấy cơ hội lần này thật hiếm có, trầm tư hồi lâu mới thận trọng nói: “Con muốn làm rất nhiều việc, nhưng số tiền này không lớn, nếu làm con cũng không còn thừa lại bao nhiêu. Chỉ có thể làm điều đơn gian nhất, tỷ như……"
Đào Thuấn Khâm chú ý tới sự khẩn trương cẩn thận của nàng, liền trêu chọc nói: “Tỷ như phiến đất bị nhiễm phèn không ai muốn, không đáng giá kia?"
Lâm Cẩn Dung mím môi cười, giương mắt nghiêm túc nhìn Đào Thuấn Khâm: “Cữu phụ đừng chê cười con. Con muốn mua nhiều phiến đất bị nhiễm phèn hơn. Con nghe các ca ca nói, nay bên trên coi trọng thuỷ lợi tưới tiêu, tĩnh dưỡng dân sinh, nếu địa phương khác có thể có ruộng tốt, ai có thể dám chắc Bình châu cùng Thanh châu sẽ không được? Nếu chúng ta không có sông lớn để dẫn nước thì cũng đừng nói tới, nhưng rõ ràng chúng ta cách Chử giang không xa. Giống như việc buôn bán, ai cũng không dám cam đoan sẽ kiếm được tiền, có những thời điểm thâm hụt tiền, nhưng cũng không thể bởi vì sợ thâm hụt tiền, mà ngừng việc buôn bán. Nếu mua đất bị nhiễm phèn cũng không tốn nhiều tiền, vì sao không thể thử xem?"
Đào Thuấn Khâm nghiêm túc nghe xong, khẳng định nói: “Con nói rất đúng. A Dung tuy là nữ hài tử, nhưng có ý tưởng hơn rất nhiều nam nhi. Cữu phụ thực thích."
Lâm Cẩn Dung khó có lúc được Đào Thuấn Khâm khẳng định, trong lòng âm thầm vui mừng, đang muốn đem chuyện đã tính toán hồi lâu nói ra, để mưu cầu được Đào Thuấn Khâm ủng hộ, lại nghe Đào Thuấn Khâm nói: “Ta thừa nhận con rất thông minh, nhưng thật sự đáng tiếc, con là nữ hài tử. Nếu con là nam hài tử, ta sẽ đem hết toàn lực hướng dẫn con."
Như bị một chậu nước lạnh hắt vào người, lâm Lâm Cẩn Dung cười thảm: “Cữu phụ, con là nữ hài tử thì có lỗi sao?"
Đào Thuấn Khâm ôn hòa nhìn nàng: “Thiên địa sinh vạn vật, vạn vật sinh âm dương. Con là nữ hài tử, không hề có lỗi. Nhưng trong mắt người đời, nam nữ khác biệt, chức trách không giống nhau. Nam nhân nuôi sống gia đình, kiến công lập nghiệp, tung hoành khắp thiên hạ mới là điều đứng đắn, nữ tử nên tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, giúp chồng dạy con mới là bổn phận. Con biết được nhiều thứ, quá mạnh mẽ, ngược lại sẽ hại con."
“Sao có thể như vậy?" Lâm Cẩn Dung xoang mũi chua xót, thấp giọng nói: “Cữu phụ, mọi người đều nói kĩ nhiều không áp thân (có nhiều kỹ năng cũng không sợ là gánh nặng, mang ý nghĩa động viên), dựa vào người khác không bằng dựa vào bản thân mình, con muốn học thêm chút bản lĩnh, muốn kiếm tiền, giúp mẫu thân phân ưu, không muốn bản thân bị người khác lừa gạt cũng không biết, không muốn mình dựa vào người khác kiếm cơm ăn sao lại sai trái?"
Đào Thuấn Khâm thở dài, xoa xoa búi tóc của nàng, thấp giọng nói: “Không phải sai, là thế đạo như thế. Con không thể xuất đầu lộ diện, con không thể độc lập chống đỡ xây dựng một phần gia nghiệp, trên đời này có rất nhiều nơi, nữ tử nửa bước cũng khó đi."
Lâm Cẩn Dung hít sâu một hơi, đỏ hồng mắt nói: “Con biết! Con biết có những nam nhân uất ức không dễ dàng tha thứ nữ tử mạnh mẽ tài giỏi hơn hắn! Con muốn kiếm tiền thì làm sao? Con không muốn nhận bố thí của người khác, xem sắc mặt của người khác mà trải qua cả một đời thì làm sao?" Trước mặt Đào Thuấn Khâm mặt, nàng lần đầu tiên nói lên tiếng lòng của mình.
Đào Thuấn Khâm giật mình, sau một lát lại cười ha ha.
Lâm Cẩn Dung cắn môi ủy khuất nhìn Đào Thuấn Khâm: “Cữu phụ là người đầu tiên nghe con nói lời này, con nghĩ người không có suy nghĩ cổ hủ mới nói ra, ai ngờ người lại chê cười con như vậy."
Đào Thuấn Khâm rốt cục thu liễm tươi cười, vươn tay vỗ vai Lâm Cẩn Dung nói: “Được, có chí khí! Cái khác cữu phụ không thể giúp con, nhưng vẫn có thể giúp con mua phiến đất bị nhiễm phèn. Đợi đến khi đất bị nhiễm phèn của con đều thành ruộng tốt, con chỉ cần chăm sóc nó kỹ là tốt rồi, không cần nhìn sắc mặt người khác!"
Cách nói này vẫn là đổi ấm sắc thuốc mà không đổi thuốc, Lâm Cẩn Dung nín thở nói: “Chỉ cần cữu phụ hỗ trợ ra mặt mua giúp con là được, không cần người bỏ tiền, con sẽ dùng tiền của mình, không đủ con sẽ tự nghĩ cách. Đương nhiên, nếu cữu phụ nguyện ý hoặc là khuyên nương con mua một ít cũng rất tốt." Nàng sao cam tâm khư khư giữ hết mấy mảnh đất bị nhiễm phèn kia? Nàng rõ ràng còn biết rất nhiều chuyện, có rất nhiều cơ hội để kiếm tiền.
Đào Thuấn Khâm từ chối cho ý kiến, nâng bước tiếp tục đi về phía trước: “Đi thôi, cùng ta đến Thanh Lương tự, ta muốn kiểm tra một chút tiền của ta có được sử dụng đúng chỗ hay không."
Lời này ý chỉ vấn đề chấm dứt tại đây. Lâm Cẩn Dung cũng không nhắc lại, chỉ nói chút việc thú vị ở nông thôn cho Đào Thuấn Khâm nghe.
Từ Thanh Lương tự trở về, sắc trời đã tối đen, Lâm Cẩn Dung phân phó Lệ Chi: “Đi nói với Tam thiếu gia, bảo hắn sáng ngày mai đừng vội ra ngoài, ta có việc muốn tìm hắn."
Sáng sớm hôm sau trời vẫn còn mờ mịt, Lâm Cẩn Dung đã tỉnh dậy, chuẩn bị trà bánh chờ Lâm Thế Toàn.
Lâm Thế Toàn chậm chạp chưa tới, ngược lại chỗ đại môn đột nhiên náo nhiệt. Miêu Nha chạy tới nói: “Tiểu thư, Lâm Xương gia Đại thiếu phu nhân đến, nói là muốn đón Lưu tiểu thư về. Tam thiếu gia ngăn cản ở đại môn, không để nàng tiến vào."
Lâm Cẩn Dung đứng dậy đi ra ngoài, thấy Lâm Thế Toàn đứng ở cạnh cửa, cầm trong tay một đòn gánh, hung hăng ngăn trở trước cửa, cũng không nói nhiều, quyết không để Mã thị tiến vào.
Tiểu Bao Tử đứng ở một bên xem náo nhiệt, Mã thị gắt gao nắm lấy đòn gánh, dùng sức kéo đẩy, la lớn: “Tiểu thúc, trưởng tẩu như mẹ, sao ngươi có thể đối đãi như vậy? Ta muốn gặp Tam thẩm nương! Tam thẩm nương biết thi thư lễ nghĩa, tuyệt đối sẽ không đáp ứng kẻ không hiểu quy củ như ngươi!"
Lâm Thế Toàn hé ra mặt đỏ bừng, cắn răng cùng tẩu tử kéo qua kéo lại, không nhượng bộ. Hắn tuy rằng khỏe mạnh, nhưng vẫn là thiếu niên, Mã thị ngày thường vốn cao lớn, lại liều mạng giống như không muốn sống, trong khoảng thời gian ngắn hai người kéo qua đẩy lại, quả thực khó phân cao thấp. Người ở thôn trang đều hướng về Lâm Thế Toàn, cũng không hỗ trợ, chỉ có thể khuyên nhủ: “Có chuyện từ từ nói, như vậy rất khó coi."
Mã thị quát: “Các ngươi thấy rồi đó, kẻ tàn nhẫn này, ta hảo tâm tới đón tiểu cô về, hắn ngay cả trưởng tẩu cũng không tiếp đón, lại muốn đánh nhau với ta!"
Lâm Cẩn Dung đi ra phía trước cười nói: “Đại tẩu thực sớm."
Mã thị thấy nàng, vội thu hồi tay, đứng yên, xoa xoa thái dương, vẻ mặt tươi cười nói: “Tứ muội muội, ta nghe nói các ngươi sắp đi, cố ý đến tiễn đưa."
“Thỉnh." Lâm Cẩn Dung hướng Lâm Thế Toàn ra hiệu, nhỏ giọng nói: “Tam ca, nháo loạn như vậy rất khó coi, để nàng tiến vào rồi nói sau."
Lâm Thế Toàn do dự một lát, rồi thu hồi đòn gánh.
Mã thị đắc ý hướng hắn liếc mắt một cái, sửa sang lại quần áo, đi nhanh vào, Thiết Hòe liền hướng bọn hạ nhân đang xem náo nhiệt vung tay lên: “Nên làm gì thì làm đi, đứng ở đây làm gì?" Mọi người lập tức giải tán.
Mã thị đứng ở viện nhìn nhìn, kiên định nâng bước đi vào chính viện, Lâm Cẩn Dung vừa nhấc cằm, Lệ Chi liền ngoài cười nhưng trong không cười tiến lên ngăn cản, nói: “Đại thiếu phu nhân, thật sự là xin lỗi, phu nhân chúng ta còn chưa dậy, làm phiền người đợi một chút. Mời đến bên này dùng trà." Cũng không quản Mã thị có vẻ mặt gì, liền dắt nàng đi sang phòng bên cạnh.
Lâm Thế Toàn mặt trắng bệch đi tới, cúi đầu nói: “Tứ muội muội, ta lại khiến muội cùng thẩm thêm phiền toái. Không biết nàng nghe ai nói gì, đột nhiên muốn đón Lưu Nhi về."
“Huynh không cần tự trách, cũng đừng lo lắng. Chuyện này lúc trước là tổ phụ đã cho phép, ai cũng không thể xen vào. Nhưng thật ra huynh…" Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói: “Tam ca, huynh định thế nào? Thật sự muốn ở lại nhà ta cả đời làm quản sự sao?"
Thủy lão tiên sinh kết luận bệnh của Đào thị đã hoàn toàn khỏi hẳn, Đào thị lập tức sai người định ngày, truyền tin trở về bảo Lâm Cẩn Âm thu dọn phòng ở, chỉ chờ ngày tốt sẽ xuất hành. Cùng lúc đó, Đào gia gửi xe ngựa chứa các thứ mà Đào thị nhờ mua như vật liệu gỗ, da lông, hương liệu, được Đào Thuấn Khâm tự mình áp tải đưa đến Bình châu, cũng không đến thẳng Lâm gia, mà tìm một kho chứa, rồi đến thôn trang gặp Đào thị.
Cách xa nửa năm, Lâm Cẩn Dung được gặp cữu phụ nên cực kỳ hưng phấn. Đào Thuấn Khâm nhìn thấy nàng cao thêm nửa cái đầu cùng Đào thị sắc mặt hồng nhuận, tâm tình cũng vô cùng tốt, vừa đến nơi liền cố ý chạy tới đa tạ Thủy lão tiên sinh.
Trên bàn cơm, Đào thị lải nhải lẩm bẩm đem việc Lâm Cẩn Dung mua đất bị nhiễm phèn nói cho Đào Thuấn Khâm nghe, Đào Thuấn Khâm kinh ngạc nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung vội hướng hắn lấy lòng cười, vì thế hai cữu chất đều rất ăn ý không ở trước mặt Đào thị nhắc tới số vàng bạc kia. Sau khi ăn xong, Đào Thuấn Khâm hỏi Lâm Cẩn Dung: “Có muốn cùng cữu phụ đi dạo một chút không?"
Lâm Cẩn Dung hiểu được cữu phụ có chuyện muốn nói với nàng, không muốn người khác để ý. Lập tức kêu Quế Viên lấy đấu lạp đội vào, đi theo Đào Thuấn Khâm ra sau cửa hông, hướng về phía bờ ruộng.
Lúc này tá điền đã trở về nhà, khắp nơi tĩnh lặng, mây bay đầy trời, lá mạ xanh mượt đón gió phấp phới, hết thảy yên tĩnh mà tốt đẹp. Hai cữu chất một trước một sau thảnh thơi dạo bộ chừng một chén trà nhỏ, Đào Thuấn Khâm dừng chân, dõi mắt nhìn ra xa: “Vẫn là ở nông thôn bảo dưỡng thân thể thật tốt. Con cao thêm, nương con cũng khỏe hơn, ta thật cao hứng."
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Đúng vậy. Nhưng trên thực tế đều là nhờ phúc của cữu phụ. Phúc khí lớn nhất trong cuộc đời của nương là có ca ca và tẩu tẩu như cữu phụ và cữu mẫu vậy."
Đào Thuấn Khâm lắc đầu cười khẽ: “Sai rồi, A Dung. Ta không thể theo nàng cả đời, phúc khí của nàng phụ thuộc vào các con." Hắn ngoái đầu nhìn lại Lâm Cẩn Dung, tìm tòi nghiên cứu nói: “Tiền của con, ta đã sai người mang đến, con tính xử lý như thế nào? Còn muốn đổi bạc chờ đến mùa thu kiếm tiền không?"
Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Không, hiện tại giá bạc đã hạ xuống, nghe nói đã có người hướng kinh thành tích trữ bạc, chờ đến thuế nộp vụ mùa thu lại kiếm tiền, mọi người đều làm vậy, cả số bạc lớn mới có thể kiếm được nhiều. Cữu phụ có thể thực hiện sinh ý này, tiền của con quá ít, không thích hợp."
“Nga?" Đào Thuấn Khâm nhãn tình sáng lên, thực cảm thấy hứng thú nói: “Vậy con tính làm sao bây giờ? Con cảm thấy tiền này thích hợp để làm cái gì?" Từ chuyện mua bạc nộp cống đến đất bị nhiễm phèn, hắn đối với ngoại chất nữ càng thêm hứng thú. Hắn là người đọc sách, nhưng cũng là người làm ăn, hắn hiểu được một đạo lý, mặc dù là ngẫu nhiên, cũng phải có quyết tâm bắt lấy ngẫu nhiên; Mặc dù là hài tử ý nghĩ kỳ lạ, nhưng hài tử này cũng phải có năng lực cùng tự tin thực hiện giấc mộng.
Nàng là một nữ nhân, lại là một tiểu hài tử, các nam nhân có lẽ sẽ khen ngợi nàng lương thiện hào phóng, quản gia giỏi giang, cũng không tùy tiện hỏi của suy nghĩ cùng ý kiến của nàng về chuyện sinh ý. Giả thiết nàng có thể được Đào Thuấn Khâm tín nhiệm cùng giúp đỡ, về sau muốn làm cái gì cũng sẽ dễ thành công hơn. Lâm Cẩn Dung thấy cơ hội lần này thật hiếm có, trầm tư hồi lâu mới thận trọng nói: “Con muốn làm rất nhiều việc, nhưng số tiền này không lớn, nếu làm con cũng không còn thừa lại bao nhiêu. Chỉ có thể làm điều đơn gian nhất, tỷ như……"
Đào Thuấn Khâm chú ý tới sự khẩn trương cẩn thận của nàng, liền trêu chọc nói: “Tỷ như phiến đất bị nhiễm phèn không ai muốn, không đáng giá kia?"
Lâm Cẩn Dung mím môi cười, giương mắt nghiêm túc nhìn Đào Thuấn Khâm: “Cữu phụ đừng chê cười con. Con muốn mua nhiều phiến đất bị nhiễm phèn hơn. Con nghe các ca ca nói, nay bên trên coi trọng thuỷ lợi tưới tiêu, tĩnh dưỡng dân sinh, nếu địa phương khác có thể có ruộng tốt, ai có thể dám chắc Bình châu cùng Thanh châu sẽ không được? Nếu chúng ta không có sông lớn để dẫn nước thì cũng đừng nói tới, nhưng rõ ràng chúng ta cách Chử giang không xa. Giống như việc buôn bán, ai cũng không dám cam đoan sẽ kiếm được tiền, có những thời điểm thâm hụt tiền, nhưng cũng không thể bởi vì sợ thâm hụt tiền, mà ngừng việc buôn bán. Nếu mua đất bị nhiễm phèn cũng không tốn nhiều tiền, vì sao không thể thử xem?"
Đào Thuấn Khâm nghiêm túc nghe xong, khẳng định nói: “Con nói rất đúng. A Dung tuy là nữ hài tử, nhưng có ý tưởng hơn rất nhiều nam nhi. Cữu phụ thực thích."
Lâm Cẩn Dung khó có lúc được Đào Thuấn Khâm khẳng định, trong lòng âm thầm vui mừng, đang muốn đem chuyện đã tính toán hồi lâu nói ra, để mưu cầu được Đào Thuấn Khâm ủng hộ, lại nghe Đào Thuấn Khâm nói: “Ta thừa nhận con rất thông minh, nhưng thật sự đáng tiếc, con là nữ hài tử. Nếu con là nam hài tử, ta sẽ đem hết toàn lực hướng dẫn con."
Như bị một chậu nước lạnh hắt vào người, lâm Lâm Cẩn Dung cười thảm: “Cữu phụ, con là nữ hài tử thì có lỗi sao?"
Đào Thuấn Khâm ôn hòa nhìn nàng: “Thiên địa sinh vạn vật, vạn vật sinh âm dương. Con là nữ hài tử, không hề có lỗi. Nhưng trong mắt người đời, nam nữ khác biệt, chức trách không giống nhau. Nam nhân nuôi sống gia đình, kiến công lập nghiệp, tung hoành khắp thiên hạ mới là điều đứng đắn, nữ tử nên tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, giúp chồng dạy con mới là bổn phận. Con biết được nhiều thứ, quá mạnh mẽ, ngược lại sẽ hại con."
“Sao có thể như vậy?" Lâm Cẩn Dung xoang mũi chua xót, thấp giọng nói: “Cữu phụ, mọi người đều nói kĩ nhiều không áp thân (có nhiều kỹ năng cũng không sợ là gánh nặng, mang ý nghĩa động viên), dựa vào người khác không bằng dựa vào bản thân mình, con muốn học thêm chút bản lĩnh, muốn kiếm tiền, giúp mẫu thân phân ưu, không muốn bản thân bị người khác lừa gạt cũng không biết, không muốn mình dựa vào người khác kiếm cơm ăn sao lại sai trái?"
Đào Thuấn Khâm thở dài, xoa xoa búi tóc của nàng, thấp giọng nói: “Không phải sai, là thế đạo như thế. Con không thể xuất đầu lộ diện, con không thể độc lập chống đỡ xây dựng một phần gia nghiệp, trên đời này có rất nhiều nơi, nữ tử nửa bước cũng khó đi."
Lâm Cẩn Dung hít sâu một hơi, đỏ hồng mắt nói: “Con biết! Con biết có những nam nhân uất ức không dễ dàng tha thứ nữ tử mạnh mẽ tài giỏi hơn hắn! Con muốn kiếm tiền thì làm sao? Con không muốn nhận bố thí của người khác, xem sắc mặt của người khác mà trải qua cả một đời thì làm sao?" Trước mặt Đào Thuấn Khâm mặt, nàng lần đầu tiên nói lên tiếng lòng của mình.
Đào Thuấn Khâm giật mình, sau một lát lại cười ha ha.
Lâm Cẩn Dung cắn môi ủy khuất nhìn Đào Thuấn Khâm: “Cữu phụ là người đầu tiên nghe con nói lời này, con nghĩ người không có suy nghĩ cổ hủ mới nói ra, ai ngờ người lại chê cười con như vậy."
Đào Thuấn Khâm rốt cục thu liễm tươi cười, vươn tay vỗ vai Lâm Cẩn Dung nói: “Được, có chí khí! Cái khác cữu phụ không thể giúp con, nhưng vẫn có thể giúp con mua phiến đất bị nhiễm phèn. Đợi đến khi đất bị nhiễm phèn của con đều thành ruộng tốt, con chỉ cần chăm sóc nó kỹ là tốt rồi, không cần nhìn sắc mặt người khác!"
Cách nói này vẫn là đổi ấm sắc thuốc mà không đổi thuốc, Lâm Cẩn Dung nín thở nói: “Chỉ cần cữu phụ hỗ trợ ra mặt mua giúp con là được, không cần người bỏ tiền, con sẽ dùng tiền của mình, không đủ con sẽ tự nghĩ cách. Đương nhiên, nếu cữu phụ nguyện ý hoặc là khuyên nương con mua một ít cũng rất tốt." Nàng sao cam tâm khư khư giữ hết mấy mảnh đất bị nhiễm phèn kia? Nàng rõ ràng còn biết rất nhiều chuyện, có rất nhiều cơ hội để kiếm tiền.
Đào Thuấn Khâm từ chối cho ý kiến, nâng bước tiếp tục đi về phía trước: “Đi thôi, cùng ta đến Thanh Lương tự, ta muốn kiểm tra một chút tiền của ta có được sử dụng đúng chỗ hay không."
Lời này ý chỉ vấn đề chấm dứt tại đây. Lâm Cẩn Dung cũng không nhắc lại, chỉ nói chút việc thú vị ở nông thôn cho Đào Thuấn Khâm nghe.
Từ Thanh Lương tự trở về, sắc trời đã tối đen, Lâm Cẩn Dung phân phó Lệ Chi: “Đi nói với Tam thiếu gia, bảo hắn sáng ngày mai đừng vội ra ngoài, ta có việc muốn tìm hắn."
Sáng sớm hôm sau trời vẫn còn mờ mịt, Lâm Cẩn Dung đã tỉnh dậy, chuẩn bị trà bánh chờ Lâm Thế Toàn.
Lâm Thế Toàn chậm chạp chưa tới, ngược lại chỗ đại môn đột nhiên náo nhiệt. Miêu Nha chạy tới nói: “Tiểu thư, Lâm Xương gia Đại thiếu phu nhân đến, nói là muốn đón Lưu tiểu thư về. Tam thiếu gia ngăn cản ở đại môn, không để nàng tiến vào."
Lâm Cẩn Dung đứng dậy đi ra ngoài, thấy Lâm Thế Toàn đứng ở cạnh cửa, cầm trong tay một đòn gánh, hung hăng ngăn trở trước cửa, cũng không nói nhiều, quyết không để Mã thị tiến vào.
Tiểu Bao Tử đứng ở một bên xem náo nhiệt, Mã thị gắt gao nắm lấy đòn gánh, dùng sức kéo đẩy, la lớn: “Tiểu thúc, trưởng tẩu như mẹ, sao ngươi có thể đối đãi như vậy? Ta muốn gặp Tam thẩm nương! Tam thẩm nương biết thi thư lễ nghĩa, tuyệt đối sẽ không đáp ứng kẻ không hiểu quy củ như ngươi!"
Lâm Thế Toàn hé ra mặt đỏ bừng, cắn răng cùng tẩu tử kéo qua kéo lại, không nhượng bộ. Hắn tuy rằng khỏe mạnh, nhưng vẫn là thiếu niên, Mã thị ngày thường vốn cao lớn, lại liều mạng giống như không muốn sống, trong khoảng thời gian ngắn hai người kéo qua đẩy lại, quả thực khó phân cao thấp. Người ở thôn trang đều hướng về Lâm Thế Toàn, cũng không hỗ trợ, chỉ có thể khuyên nhủ: “Có chuyện từ từ nói, như vậy rất khó coi."
Mã thị quát: “Các ngươi thấy rồi đó, kẻ tàn nhẫn này, ta hảo tâm tới đón tiểu cô về, hắn ngay cả trưởng tẩu cũng không tiếp đón, lại muốn đánh nhau với ta!"
Lâm Cẩn Dung đi ra phía trước cười nói: “Đại tẩu thực sớm."
Mã thị thấy nàng, vội thu hồi tay, đứng yên, xoa xoa thái dương, vẻ mặt tươi cười nói: “Tứ muội muội, ta nghe nói các ngươi sắp đi, cố ý đến tiễn đưa."
“Thỉnh." Lâm Cẩn Dung hướng Lâm Thế Toàn ra hiệu, nhỏ giọng nói: “Tam ca, nháo loạn như vậy rất khó coi, để nàng tiến vào rồi nói sau."
Lâm Thế Toàn do dự một lát, rồi thu hồi đòn gánh.
Mã thị đắc ý hướng hắn liếc mắt một cái, sửa sang lại quần áo, đi nhanh vào, Thiết Hòe liền hướng bọn hạ nhân đang xem náo nhiệt vung tay lên: “Nên làm gì thì làm đi, đứng ở đây làm gì?" Mọi người lập tức giải tán.
Mã thị đứng ở viện nhìn nhìn, kiên định nâng bước đi vào chính viện, Lâm Cẩn Dung vừa nhấc cằm, Lệ Chi liền ngoài cười nhưng trong không cười tiến lên ngăn cản, nói: “Đại thiếu phu nhân, thật sự là xin lỗi, phu nhân chúng ta còn chưa dậy, làm phiền người đợi một chút. Mời đến bên này dùng trà." Cũng không quản Mã thị có vẻ mặt gì, liền dắt nàng đi sang phòng bên cạnh.
Lâm Thế Toàn mặt trắng bệch đi tới, cúi đầu nói: “Tứ muội muội, ta lại khiến muội cùng thẩm thêm phiền toái. Không biết nàng nghe ai nói gì, đột nhiên muốn đón Lưu Nhi về."
“Huynh không cần tự trách, cũng đừng lo lắng. Chuyện này lúc trước là tổ phụ đã cho phép, ai cũng không thể xen vào. Nhưng thật ra huynh…" Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói: “Tam ca, huynh định thế nào? Thật sự muốn ở lại nhà ta cả đời làm quản sự sao?"
Tác giả :
Ý Thiên Trọng