Thế Hôn

Chương 14: Tạ lễ

Nàng muốn nhận tạ lễ gì ư? Nàng muốn mẫu tử Lục Giam cùng Lâm Ngọc Trân nội bộ lục đục! Nàng muốn bọn họ không tin tưởng lẫn nhau! Lục Giam sẽ không chịu cưới nàng. Lâm Cẩn Dung chối từ nói: “Đâu có liên quan đến ta? Ta bất quá chỉ nói với Ngũ muội một lời thật mà thôi. Muội muốn hỏi thăm ai mà không được?"

Thấy Lâm Cẩn Dung chẳng những không kể công, lại có ý không muốn dính dáng đến chuyện này, Lâm Ngũ vô cùng cao hứng, tự mình gắp cho Lâm Cẩn Dung thịt dê non mà nàng thích nhất vào đĩa của nàng, cười nói: “Tứ tỷ, tỷ ăn đi." Mặc dù không tiện nói rõ ý tứ cảm tạ của nàng, nhưng rõ ràng tỏ vẻ rất thân thiết.

Cặp song sinh thấy thế, lập tức dừng hành động lấy lòng Lục Vân, ngược lại hoài nghi nhìn hai người đang vụng trộm làm trò quỷ gì.

Lâm Cẩn Dung chỉ để ý cúi đầu dùng cơm, Lâm Ngũ hưng phấn vài lần muốn cùng nàng nói chuyện, nàng đều biểu lộ tỏ vẻ không hứng thú. Lâm Ngũ mặc dù đụng vào vách tường mấy lần, nhưng nghĩ nàng từ trước đến nay cũng không nói nhiều, lại luôn giữ quy củ, cũng liền thôi.

Nhưng thật ra Lục Vân thấy Lâm Cẩn Dung ăn nhiều, vì vậy cũng bảo nha hoàn gắp cho mình thức ăn giống như của nàng: “Thật sự ăn ngon như vậy sao? Ta nếm thử xem?" Lại tò mò hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tứ biểu tỷ, tỷ không sợ béo sao?"

Nàng là khách nhân, Lâm Cẩn Dung không thể không đáp lời, liền cười nhẹ: “Nếu dễ bị béo, thì ngay cả uống miếng nước cũng sẽ bị béo, ta không phải dạng người như vậy, dù có ăn nhiều cũng không sợ."

Lâm Ngũ liền che miệng nhìn cặp song sinh có vẻ châu tròn ngọc sáng (thân thể đầy đặn) cười nói: “Đúng vậy, có những người cả ngày chỉ uống nước, vậy mà vẫn béo được."

Lâm Thất trừng mắt, định phát hỏa, nhưng Lâm Lục lại kéo tay nàng, ý bảo Lục Vân đang ngồi bên cạnh nhìn, rất mất mặt. Lâm Thất lúc này mới sinh sôi nhịn xuống tức giận, giả bộ chưa từng nghe thấy.

Lâm Ngũ đắc ý một phen.

Bàn bên cạnh, đúng là thời điểm náo nhiệt. Lâm Ngọc Trân rốt cuộc xuất môn gặp người quen, truyện cười như chuỗi châu ngọc khiến một đám người hướng Lâm lão thái thái mời rượu vui vẻ, chỉ hai ba câu đã khiến không khí trở nên sôi nổi, dỗ Lâm lão thái thái mặt mày hớn hở, chỉ vào nàng cười nói: “Hầu nhi này, làm nương rồi mà còn nghịch ngợm như vậy."

Mà Lục Giam, đã ở phía sau vội vã chạy vào.

Lâm Cẩn Dung vẫn âm thầm chú ý lập tức buông đũa, lấy khăn tay tao nhã xoa xoa khóe miệng, chờ xem diễn trò.

Lục Giam không hổ là Lục Giam, mặc dù mắc phải sai lầm lớn, mặc dù thấy mọi người dáng vẻ biểu tình khác nhau, mặc dù nhìn thấy Lâm Ngọc Trân gương mặt đột nhiên trở nên cứng ngắc, hắn cũng vẫn bình tĩnh trầm mặc, trên mặt không hề thấy thần sắc hoảng hốt, chỉ im lặng trầm ổn đi về phía Lâm lão thái thái.

Lục gia Nhị phu nhân Tống thị vẻ mặt ý cười, nhiệt tình giương giọng hướng hắn tiếp đón: “Nhị lang, chúng ta ở trong này." Theo thanh âm này, Lục Giam trở thành tâm điểm của toàn trường, tiếng cười của mọi người chợt im bặt, tất cả đều đánh giá hắn cùng Lâm Ngọc Trân.

Hài tử chết giẫm này, Lâm Ngọc Trân trên mặt biểu tình càng cứng ngắc, nụ cười rốt cuộc không thể tiếp tục duy trì. Lâm Cẩn Dung thực rõ ràng nhìn thấy rèm mi nàng khống chế không được run rẩy vài cái, trong mắt toát ra lửa giận cùng khuất nhục, môi mím chặt, một bộ dạng muốn phát hỏa, lại không thể phát hỏa, nghẹn khuất nói không nên lời.

Đủ khổ sở chưa? Cô cô đại nhân yêu nói dối yêu hư vinh, lòng dạ hẹp hòi? Phần tạ lễ này nàng thật sự cực kỳ vừa lòng. Người đọc sách chơi cờ thành si vốn là việc phong nhã, nếu là thân sinh, cũng bất quá chỉ trách cứ vài câu, nhưng không phải là thân sinh, vô tình cũng thành cố ý. Lâm Cẩn Dung không khỏi một trận khoái ý.

Lục Vân cúi đầu “Ai nha!" một tiếng, buông đũa đứng dậy ngăn đón Lục Giam.

Cũng không trách mẫu tử hai người khổ sở, thời điểm vừa mới mừng thọ, Lục Giam thất lễ chưa từng xuất hiện, là Lâm Ngọc Trân chính mồm cùng Lâm gia nói hắn không thoải mái, trước hết bảo hắn trở về nhà, Lục Vân còn dứt khoát nói dối, thay Lục Giam hướng Lâm lão thái thái dập đầu mừng thọ. Nhưng hiện tại, trước mặt nhiều người như vậy, Lục Giam lại xuất hiện, còn tinh thần chấn hưng đứng trước toàn trường, tương đương chọc thủng mặt mũi Lâm Ngọc Trân đã cố ý nói dối. Các nàng sao có thể không khó chịu?

Lâm Ngũ vốn hàm chứa tươi cười tự đắc nhìn hết thảy, thấy thế cũng thu hồi tươi cười, vụng trộm hỏi Lâm Cẩn Dung: “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Nhìn bộ dáng cô cô có vẻ mất hứng, mà Vân muội muội sao cũng không vui vẻ?"

“Không biết, Lục gia biểu ca làm lỡ việc, cô cô đại khái có chút tức giận." Lâm Cẩn Dung nâng má trừng mắt nhìn. Cái gọi là tự làm bậy không thể sống, Lâm Ngọc Trân nếu thành thành thật thật nói ra, đừng cố giữ mặt mũi, thì giờ phút này khi lời nói dối bị vạch trần thì đâu có bị đánh mất thể diện? Nàng cũng không ngẫm lại, hôm nay nhiều người như vậy ra ra vào vào, Lục Giam cùng Ngô Tương trốn trong đình chơi cờ quên mất chuyện mừng thọ sao có thể giấu giếm?

Lục Vân dĩ nhiên chạy nhanh đến bên cạnh Lục Giam, quan tâm nhắc nhở hắn nói: “Ca ca, không phải huynh thân thể cảm thấy không thoải mái sao? Sao còn tới đây vậy?" Tiếp theo lại nhỏ giọng nói: “Huynh không gặp người mà mẫu thân sai đi tìm huynh sao?"

Lục Giam theo người Lâm Ngũ phái đi tìm hắn, sao có thể gặp được người của Lâm Ngọc Trân? Nhưng lúc này mấy điều này cũng chỉ vô dụng, hắn chỉ nhu hòa nhìn Lục Vân liếc mắt một cái, cũng không trả lời, cũng không dùng đệm, liền cởi áo choàng thay đệm quỳ xuống trước Lâm lão thái thái vẫn đang tươi cười dập đầu một cái, cất cao giọng nói: “Ngoại tổ mẫu, tôn nhi dập đầu chúc thọ người." Ngoài ra một câu giải thích đều không có.

Lâm lão thái thái cũng là người trọng mặt mũi, trong lòng tuy rằng thực mất hứng, rốt cuộc cũng vì thể diện của ái nữ, liền cực kỳ thân thiết nói: “Mau đứng lên, mau đứng lên. Hài tử này, nếu thân thể không thoải mái, nên đi nghỉ ngơi, sao lại tới đây nữa? Người trong nhà, làm gì phải cẩn thận như vậy?"

Lục Giam cũng không khách sáo với bà, chỉ cười nhẹ: “Tôn nhi là cố ý vội tới chúc thọ với lão nhân gia, không dập đầu một cái thì trong lòng lại cảm thấy bất an."

Lục Vân ở một bên vụng trộm nhìn biểu tình Lâm Ngọc Trân cười nói: “Ca ca tính tình luôn tích cực như vậy."

Không phải bản thân sinh ra có khác, sao mới trở về đây được vài ngày đã khiến nàng mất thể diện thế này! Tiểu súc sinh này, ngày thường cũng không thấy biểu lộ gì! Uổng cho nàng giáo dưỡng hắn nhiều năm như vậy! Hắn hồi báo nàng như thế sao? Chẳng lẽ là oán hận chất chứa nhiều ngày, vừa gặp mẫu thân đã quên hắn có thể có hôm nay là dựa vào ai? Lâm Ngọc Trân trong lòng lửa giận ngập trời, chẳng những cực kỳ giận dữ Lục Giam, cũng hận thấu người kia, miễn cưỡng giữ nguyên vẻ mặt, lộ ra một tươi cười vô cùng khó coi, cứng ngắc nói: “Muội muội đã thay con dập đầu trước ngoại tổ mẫu, trở về nghỉ ngơi đi thôi." Mặc dù hết sức che giấu, nhưng ai cũng có thể nhận ra nàng bất khoái cùng phẫn nộ.

“Vâng, mẫu thân." Lục Giam cúi xuống, rủ rèm mi thi lễ, nhẹ nhàng lui ra ngoài, thời điểm đi tới cửa bước thật nhanh, áo choàng trúc diệp thanh rất nhanh liền biến mất ở tại cửa.

“Ca ca!" Lục Vân cũng không muốn dự tiệc nữa, chạy nhanh đuổi theo.

Mẫu tử giấu giếm bất khoái cùng cứng ngắc, phàm là người có mắt đều có thể nhận ra.

Lâm Ngũ cùng cặp song sinh đều có chút mơ hồ, cặp song sinh tâm tâm niệm niệm đều oán trách Ngô Tương hại Lục Giam, Lâm Thất thậm chí còn gọi Ngô Tương là sao chổi.

Lâm Ngũ thì đứng ngồi không yên, khẽ kéo tay áo Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Tứ tỷ, dường như ta có ý tốt nhưng lại làm ra chuyện xấu a? Sớm biết vậy ta đã không sai người đi tìm hắn, đỡ khiến cô cô mất mặt trước mặt mọi người, rồi lại giận chó đánh mèo trên người hắn. Ai nha, hắn có thể oán ta hay không?" Thời điểm nàng vừa mới sai người đi gọi Lục Giam, còn cố ý công đạo, nhất định phải để hắn biết được là nàng phái đi, là mối ân tình của nàng.

Lâm Cẩn Dung cúi mắt nói: “Muội cứ yên tâm đi, muội có ý tốt, hắn sẽ không oán trách muội." Cũng không biết Lục Giam trên người rốt cuộc có ma lực gì? Vì sao ba đường muội vừa thấy hắn, trong lòng trong mắt cũng chỉ có hắn? Biết rõ hắn là con thừa tự, địa vị hèn mọn, lại còn trăm phương nghìn kế mong muốn được hắn ưu ái? Đúng rồi, hắn anh tuấn phong lưu, nhã nhặn nho nhã, lại có học vấn, sợ là không dựa vào mẫu thân phụ thân sớm muộn cũng sẽ trở nên nổi bật, nữ tử khuê phòng không thương hắn thì thương ai?

Nàng nhắm mắt, cười người khác làm chi? Khi đó nàng tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng đã thầm thích hắn. Cũng không biết vì sao lại thích hắn, có điều những lúc không có việc gì cũng nhớ đến hắn, muốn nhìn hắn nhiều hơn, mơ mộng cũng nhiều hơn.

Lục gia cầu hôn, Đào thị tình cảnh vô cùng gian nan, liền đáp ứng. Nàng tuy rằng cũng lo lắng về thân phận của Lục Giam, gả đến đó có thể sẽ chịu khổ sở, nhưng trái lo phải nghĩ, vẫn thật sự cao hứng. Nàng thiên chân nghĩ rằng, Lâm Ngọc Trân tốt xấu cũng là thân cô của nàng, máu chảy trong người các nàng là của Lâm gia, Lâm Ngọc Trân sẽ không quá hà khắc với nàng, mà Lục Giam tao nhã, cũng không phải hạng người lỗ mãng ác độc, hai nhà lại là thế hôn, chỉ cần nàng thật tình đối với bọn họ, sao lại không có ngày sau tốt đẹp? Huống chi còn có thể hỗ trợ tình cảnh của mẫu thân cùng Thất đệ, cớ sao không làm?

Ai có thể tưởng tượng được nàng lại gặp kết cục kia? Lục Giam đứng vào thế khó xử giữa mẫu thân phụ thân cùng dưỡng phụ dưỡng mẫu, vì vậy giữa trượng phu và thân cô cô nàng cũng lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Thân cô cô hoàn toàn là người lòng dạ hẹp hòi, hay soi mói, luôn thấy nàng không thuận mắt; Nàng nghĩ trượng phu là người tao nhã, không phải kẻ lỗ mãng hung ác nhưng trượng phu cũng hoàn toàn đối đãi với nàng quá mức lãnh đạm, hắn chưa từng đánh nàng, cũng không từng nhục mạ nàng, hắn bất quá coi như không nhìn thấy nàng, chỉ nói nặng nhất với nàng có một lần, đại khái cũng chính là thời điểm sắp phát sinh sự việc kia, đôi mắt hắn đỏ au yên lặng nhìn nàng cúi đầu rơi lệ sau một lúc lâu, chỉ nói một câu: “Thực hối hận để ngươi sinh ra nó." Chính là những lời này, đã phá huỷ hoàn toàn tự tôn cùng tin tưởng của nàng, nàng cũng không bình tĩnh nói thêm một chữ với hắn. Nhưng chỉ có như vậy, cuối cùng hắn vẫn mang nàng đến ngôi miếu, thời điểm hắn nói cùng nhau đào tẩu, nàng lại dễ dàng tha thứ cho hắn.

Còn có người nào cam nguyện làm kẻ hạ lưu như nàng sao? Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng vòng vo cầm chén rượu sứ đưa qua trước mặt, một ngụm uống cạn rượu mật bên trong chén. Rượu mật mặc dù ngọt, nhưng dù sao vẫn là rượu, đầu lưỡi vốn bị thương lập tức trở nên đau rát, nàng vội lấy khăn lụa trong tay áo ra lau lệ ở khóe mắt, hàm chứa cười nói: “Đau chết mất. Cắn phải đầu lưỡi."

Uống rượu cũng cắn phải đầu lưỡi? Lâm Cẩn Âm kinh ngạc nhìn nàng một cái, lo lắng sờ sờ trán nàng: “Có phải cảm thấy không khỏe hay không? Nếu không thoải mái thì đi về trước nghỉ ngơi, ta sẽ nói với tổ mẫu, sẽ không có ai trách phạt muội."

Bất quá chỉ một chén nhỏ rượu mật, Lâm Cẩn Dung lại cảm thấy có chút mơ màng, liền mềm mại tựa vào người Lâm Cẩn Âm, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, ta không sao, để ta ở bên cạnh tỷ trong chốc lát. Thực thích cùng tỷ tỷ ở chung một chỗ."

Lâm Cẩn Âm sờ sờ mặt của nàng, yêu thương nói: “Hài tử ngốc nghếch này, tỷ tỷ ở ngay bên cạnh muội đây, ban đêm sợ thì chuyển qua ngủ với ta?"
Tác giả : Ý Thiên Trọng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại