Thê Hiền Phu Quý
Chương 34
Hơn tháng sau, ý chỉ trên kinh thành còn chưa xuống, Chử gia cuối cùng cũng an tĩnh lại, huyện lệnh cũng không thấy tới nữa, mọi người đều khôi phục lại bình thường, không phải chỉ trói mấy lưu manh thôi sao, Hoàng Đế là ai, làm sao có thể nhớ kỹ chuyện này như vậy! Chử Vân Sơn và Sơn Tảo thở phào nhẹ nhõm, mỗi ngày lại tự tại hơn không ít.
…
Bước chân Chử Vân Sơn hơi chậm lại, khẽ nghiêng tai lắng nghe, gió nhẹ thổi qua, cách đó không xa có vài chiếc lá đnag bây xuống, trong lòng của hắn tính toán, chỉnh lại vạt áo trên người, sải bước tiếp tục vào núi.
Một lát sau.
“Sao lại không thấy rồi…" Người tới cau mày không hiểu, lại nhìn quanh bốn hướng một chút, xác định đã để lạc mất người, tâm thần ngưng trọng, bóng dáng lóe lên rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
Sau khi người nọ biến mất, Chử Vân Sơn mới từ nơi ẩn thân xuất hiện, đây là lần thứ ba bị theo dõi trong tháng rồi, hai lần trước cũng bị hắn cắt đuôi như vậy, vẫn chưa chết tâm sao? Nhìn phương hướng người nọ rời đi, Chử Vân Sơn thở dài một tiếng.
Hôm nay thời gian Chử Vân Sơn vào núi ít hơn bình thường, Sơn Tảo nghênh đón, bên trong gùi trống trơn không có một thứ gì, thấy mặt mày của Chử Vân Sơn cũng không tốt, nên không dám nói gì, chỉ dám càm ràm một chút, cho dù nàng nói gì, Chử Vân Sơn cũng đều gật đầu, Sơn Tảo dứt khoát im lặng.
“Ừ, được, nàng quyết định thôi."
Chử Vân Sơn vô thức ứng phó, trong lòng còn nghĩ đến chuyện có người theo dõi hắn.
Sơn Tảo liếc Chử Vân Sơn một cái, mặt mày mỉm cười, “Ngày mai là mùng mười rồi, lang trung cũng nên tới, vậy ngày mai thiếp đi xem một chút."
“Được, nàng đi…" lúc này Chử Vân Sơn mới phản ứng được Sơn Tảo nói cái gì, nhất thời lo lắng, “Nàng làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?"
Sơn Tảo có chút chần chờ, lẩm bẩm, “Thiếp cũng xác định chắc chắn, nhưng mà quỳ thủy của thiếp…" nàng len lén nhìn sắc mặt của Chử Vân Sơn, “Đã thật lâu không có tới…"
Hô hấp của Chử Vân Sơn ngưng lại, trên mặt lộ ra một chút nặng nề.
Sơn Tảo nhìn một chút, trong lòng vốn kích động cũng lắng xuống một chút, kèm theo chút chua xót, nước mắt nhanh chóng tràn đầy vành mắt.
Chử Vân Sơn lại vô tâm không chú ý những điểm này, vẫn tính toán trong lòng, người kia…là ai phái tới đây? Vài chục năm rồi, chẳng lẽ còn không buông tha hắn sao? Nếu Sơn Tảo thật sự mang thai…Chử Vân Sơn do dự liên tục, sau liền quyết định, trước tiên cứ quan sát đã, nếu tùy tiện hành động, Sơn Tảo nếu thật có thai lại xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ đau lòng đến chết.
Quyết định xong, Chử Vân Sơn cũng không suy nghĩ tiếp, mặc dù chưa từng chân chính cùng người động thủ, nhưng che chở Sơn Tảo an toàn, hắn vẫn tự nhận có thể làm được.
Không muốn Sơn Tảo lo lắng, Chử Vân Sơn kiềm chế suy nghĩ trong lòng, vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Sơn Tảo mắt đầy lệ nóng, đáng thương nhìn mình, vội vươn tay, kéo nàng đến trong ngực, hôn một cái lên gương mặt của nàng, “Tại sao lại khóc?"
Sơn Tảo khó chịu trong lòng, Chử Vân Sơn dụ dỗ hồi lâu mới nói. Chử Vân Sơn vừa nghe liền vui vẻ, thân mật điểm lên cái mũi nhỏ của nàng, “sao nàng lại ngốc như vậy, có đứa bé là chuyện tốt, ta đã sớm muốn có đứa bé rồi."
Sắc mặt Sơn Tảo nguôi giận, lau xoa bụng, lại lo lắng, “Nếu như không có mang thai thì sao?"
Không có mang thai thì dễ dàng hơn! Chử Vân Sơn cũng không dám nói ra như vậy, chỉ cười với Sơn Tảo, “Bây giờ nàng đừng nghĩ nhiều như vậy, ngày mai đi xem lang trung sẽ biết, đúng không? Cần gì phải tự tìm phiền não."
Sơn Tảo suy nghĩ thấy cũng đúng, cũng không suy nghĩ thêm về chuyện này, dù sao ngày mai sẽ biết, tâm kết cũng cởi ra, người cũng thoải mái nhẹ nhàng.
Chử Vân Sơn lén thở phào tỏng lòng, đồng thời cũng quyết định, nếu như Sơn Tảo không mang thai, bọn họ đợi thêm mấy ngày sẽ rời khỏi nơi này, nếu quả thật do người ấy phái tới…hắn không cần thiết lại tới dây dưa, chuyện đã qua nên qua, hắn không có quên là hắn cần phải sống thật tốt là chuyện quan trọng nhất, giữ gìn huyết mạch của Chử gia. Nếu Sơn Tảo mang thai, thì đợi nhiều thêm 3,4 tháng, chờ ổn định, lại tính sau. Trong khoảng thời gian này, hắn cần phải bảo vệ Sơn Tảo chu toàn.
Tâm thần Sơn Tảo cũng thấp thỏm, không biết kết quả hội chẩn ngày mai sẽ là gì, hơn nữa phản ứng hôm nay của Chử Vân Sơn, khiến cho lòng có chút không an tâm.
Hai phu thê cũng tránh đến vấn đứa bé, buổi tối nằm trên giường, cũng là mỗi người một tâm sự.
Ngày thứ hai, là phiên chợ vào mừng mười mỗi tháng, trong thôn náo nhiệt hơn thường ngày một chút, Sơn Tảo mong trái mong phải, cuối cùng cũng mong được bước chân đại phu vào trong thôn, trước khi ra cửa thì bước chân nàng lại co lại không dám tiến.
Chử Vân Sơn đều nhìn vào trong mắt, định dắt tay của nàng, dẫn nàng đi xem lang trung.
Lang trung bắt mạch cho Sơn Tảo, nhắm mắt lại cẩn thận nghe một lát, lại hỏi thăm Sơn Tảo rất nhiều, mới cười chúc mừng Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo, “Chúc mừng hai vị, tiểu nương tử đây là có hỉ, ước chừng hơn một tháng, thân thể tiểu nương tử rất tốt, ta cũng không kê thuốc giữ thai, uống thuốc luôn không tốt. Phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, ăn ngon một chút, nhất là ba tháng đầu, là quan trọng nhất, ngàn vạn lần không được khinh thường."
Sơn Tảo vừa mừng vừa sợ, trước tiên nhìn về phía Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn cũng không hề che giấu được sự cao hứng của mình, muốn lang trung xem lại mạch lần nữa cho Sơn Tảo, lang trung cũng thường thấy nam nhân như vậy, cũng hiểu, cười ha hả đáp ứng.
Sơn Tảo thấy Chử Vân Sơn là thật tâm cao hứng, trong lòng mới thở phào, nghĩ đến minhfroots cuộc cũng có đứa bé, Sơn Tảo liền kích động một hồi, tốt nhất có thể sinh con trai…Ừ, thật ra sinh nữ nhi cũng không tồi, đưa sbes đầu tiên của mình, cho dù là nam hay nữ, đều là một chuyện rất đáng giá!
Về đến nhà, Chử Vân Sơn vội kéo Sơn Tảo nằm lên giường, phân phó Sơn Tảo không nên cử động, sau đó tự mình xuống bếp, làm cho Sơn Tảo một chén canh trứng gà, giọt thêm một ít dầu vừng mà thường ngày Sơn Tảo không dám dùng, bưng chén canh ngào ngạt thơm lừng, từng miếng từng miếng đút cho Sơn Tảo ăn hết mới bỏ qua.
Thả chén, Chử Vân Sơn rạo rực vén xiêm áo Sơn Tảo lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt bụng của nàng, lại vội vàng bỏ áo xuống, “sợ làm đứa bé lạnh."
Sơn Tảo nhìn dáng vẻ của Chử Vân Sơn không kìm được vui mừng, ngây ngốc hỏi hắn, “Chàng thích nhi tử hay nữ nhỉ?"
Chử Vân Sơn vuốt bụng nàng, cười nói, “Đều tốt, đứa bé là của ta, ta đều thích."
Sơn Tảo cười ngượng ngùng, Chử Vân Sơn đỡ nàng nằm xuống, Sơn Tảo thật bất đắc dĩ, nàng cũng không phải tiểu thư được nuông chiều, thật sự không cần như vậy, Chử Vân Sơn thấy nàng không nghe lời, mình cũng tự cởi giày ngồi lên kháng, ngồi nửa người lên giường gạch, ôm Sơn Tảo dựa hẳn vào ngực mình, duj dỗ Sơn Tảo.
Nhìn Sơn Tảo ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực mình, tinh quang trong mắt Chử Vân Sơn chợt lóe, lần này, hắn sẽ không để cho người mình quan tâm gặp chuyện không may.
Đứa bé cuất hiện, khiến Sơn Tảo và Chử Vân Sơn nhiều hơn một loại vui vẻ khó tả, lòng người làm cha mẹ luôn kỳ diệu, cho dù biết dứa bé còn thật lâu mới có thể tới thế gian này, nhưng Sơn Tảo đã vì đứa bé mà chuẩn bị y phục rồi.
Trong sự cao hứng, Chử Vân Sơn cũng chú ý tới một chuyện, thôn Bạch Vân gần đây có không ít người lạ tới, đều giả dạng là người đi đường, xin miếng nước hoặc hỏi thăm đường, hữu ý vô ý đều hỏi thăm hắn ở trong thôn.
Trong lòng Chử Vân Sơn âm thầm lo lắng, cũng không dám bứt dây động rừng, không thể làm gì khác hơn là cả ngày ở trong nhà, không chỉ như thế, thỉnh thoảng còn núp trong phòng không biết là đang làm cái gì. Mà Sơn Tảo được Chử Vân Sơn phân phó, ít ra ngoài, có người tới gõ cửa cũng làm như không có ở đây, coi như bị người đụng phá cũng không mở cửa.
Ngày nay, Ngưu lão kêu cháu chai đến mời Chử Vân Sơn lại nhà hắn, Chử Vân Sơn cũng từ chối, lại liên tục bảo Sơn Tảo không được mở cửa, không cho phép lên tiếng đáp trả, Sơn Tảo gần đây cũng bị Chử Vân Sơn làm cho thần kinh có chút hồ đồ, Chử Vân Sơn đã sớm nghĩ xong lời giải thích, nói những người lạ kia có mấy tên là hồ bằng cẩu hữu của Lý Thành, có thể tìm tới để trả thù, khiến cho Sơn Tảo bị hù dọa, đâu ra đấy theo lời phân phó của Chử Vân Sơn mà làm.
Chử Vân Sơn đến nhà Ngưu lão, cùng với Ngưu lão ngồi hơn nửa ngày, Ngưu lão cũng không giỏi nói dối, ánh mắt trốn tránh khi nói chuyện khiến cho Chử Vân Sơn sinh lòng nghi ngờ, ngồi không đến 2 khắc, Chử Vân Sơn liền quyết đoán đứng dậy cáo từ, “nếu thôn trưởng không có việc gì nữa, vậy ta xin về nhà trước."
Mặt Ngưu lão đỏ lên, muốn kéo Chử Vân Sơn lại cũng không dám, mắt thấy Chử Vân Sơn lập tức sẽ đi về, Ngưu lão quýnh lên, bật thốt ra, “Thợ săn, có địa quan ở Kinh thành tìm ngươi, họ muốn ngươi ngồi ở đây đợi, bọn họ lập tức sẽ tới, ngươi chớ đi, bọn họ lập tức…"
Ngưu lão nói chưa hết, sắc mặt Chử Vân Sơn liền thay đổi, chỉ chợt lóe lên một cái, Chử Vân Sơn đã không còn ở nhà Ngưu lão nữa rồi, để lại Ngưu lão giương mắt đứng nhìn tại chỗ.
Chử Vân Sơn nhanh chóng lo lắng, Sơn Tảo ngàn vạn lần không thể có chuyện, còn có đứa bé của bọn họ, trí nhớ nhiều năm trước dần dần tái hiện, Chử Vân Sơn cắn răng vang dội, hắn thề, nếu như lần này Sơn Tảo và đứa bé có chuyện gì, hắn nhất định sẽ không bỏ qua những người đó!
Dùng tốc độ nhanh nhất về đến nhà, Chử Vân Sơn ổn định lại tâm thần, toàn thân đề phòng, nhẹ nhàng mở cửa chính, trong sân là một đại hán vạm vỡ khuôn mặt dữ tợn đang đứng.
Chử Vân Sơn hoảng hốt tới cực điểm, trên mặt cũng yên tĩnh, trầm giọng nói, “Vị huynh đài này tại sao lại ở nhà ta, thê tử của ta đâu?"
Đại hán không lên tiếng, giống như một môn thần đứng ở cửa phòng, nắm đấm của Chử Vân Sơn siết chặt, nhưng hắn biết lúc này không thể sợ, Sơn Tảo có thể đnag ở trong phòng, hắn phải vào xem một chút.
“Huynh đài không có việc thì xin mời." Nói xong, Chử Vân Sơn liền nhấc chân đi vào nhà, hắn vừa động, đại hán cũng động theo, không nói hai lời quyền phong cũng đã đến.
Chử Vân Sơn chợt lóe liền lùi về phía sau, hiểm hiểm trasnht hoát một quyền này, trong lòng hắn gấp gáp, chỉ muốn nhanh một chút nhìn thấy sr, quyền phong của đại hán rất hung ác, hắn thật sự tránh không khỏi, lại bị buộc lùi về phía sau hai bước, Chử Vân Sơn nổi giận.
Lần này, hắn cũng không muốn lưu tình, lựa chọn chủ động xuất kích, chiêu thức tuyệt diệu, bước chân vững vàng, trong vòng mười chiêu đã đem đại hán dòn đến góc phải của viện. Kình phòng sau lưng đánh tới, Chử Vân Sơn không dám khinh thường, vội vọt qua một bên.
Một nam tử trong trang phục thư sinh, trên tay cầm một cây ngân thương, lúc này nam tử với gương mặt mỉm cười chỉ thương vào hắn, Chử Vân Sơn không dám khinh thường, mới vừa rồi tuy là đánh len nhưng cũng không có sát khí.
“Thê tử ta đâu?"
Thư sinh lắc đầu một cái, vẫn mỉm cười.
Chử Vân Sơn rất tức giận, xoay người đá đống củi bên cnahj phòng bếp, từ trong đống củi rút ra một cây trường thuong bình thường, xuất vài chiêu liền tấn công theo hướng thư sinh, hai người đối đấu mấy chục hiệp, Chử Vân Sơn dùng một chiêu thương pháp tuyệt diệu đâm về phía thư sinh, sắc mặt thư sinh trắng bệch, tự biết tránh không được, mắt thấy trường thương đâm thẳng đến, chuẩn bị hứng lấy. Ai ngờ Chử Vân Sơn lại nghiêng qua bên cạnh, dùng bàn tay một chưởng đánh trúng thư sinh.
Thư sinh oa lên một tiếng, khạc ra máu tươi, té xuống đất, trên mặt Chử Vân Sơn hiện ra thần sắc vừa sợ vừa giận, “Ngươi rốt cuộc là người nào?"
…
Bước chân Chử Vân Sơn hơi chậm lại, khẽ nghiêng tai lắng nghe, gió nhẹ thổi qua, cách đó không xa có vài chiếc lá đnag bây xuống, trong lòng của hắn tính toán, chỉnh lại vạt áo trên người, sải bước tiếp tục vào núi.
Một lát sau.
“Sao lại không thấy rồi…" Người tới cau mày không hiểu, lại nhìn quanh bốn hướng một chút, xác định đã để lạc mất người, tâm thần ngưng trọng, bóng dáng lóe lên rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
Sau khi người nọ biến mất, Chử Vân Sơn mới từ nơi ẩn thân xuất hiện, đây là lần thứ ba bị theo dõi trong tháng rồi, hai lần trước cũng bị hắn cắt đuôi như vậy, vẫn chưa chết tâm sao? Nhìn phương hướng người nọ rời đi, Chử Vân Sơn thở dài một tiếng.
Hôm nay thời gian Chử Vân Sơn vào núi ít hơn bình thường, Sơn Tảo nghênh đón, bên trong gùi trống trơn không có một thứ gì, thấy mặt mày của Chử Vân Sơn cũng không tốt, nên không dám nói gì, chỉ dám càm ràm một chút, cho dù nàng nói gì, Chử Vân Sơn cũng đều gật đầu, Sơn Tảo dứt khoát im lặng.
“Ừ, được, nàng quyết định thôi."
Chử Vân Sơn vô thức ứng phó, trong lòng còn nghĩ đến chuyện có người theo dõi hắn.
Sơn Tảo liếc Chử Vân Sơn một cái, mặt mày mỉm cười, “Ngày mai là mùng mười rồi, lang trung cũng nên tới, vậy ngày mai thiếp đi xem một chút."
“Được, nàng đi…" lúc này Chử Vân Sơn mới phản ứng được Sơn Tảo nói cái gì, nhất thời lo lắng, “Nàng làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?"
Sơn Tảo có chút chần chờ, lẩm bẩm, “Thiếp cũng xác định chắc chắn, nhưng mà quỳ thủy của thiếp…" nàng len lén nhìn sắc mặt của Chử Vân Sơn, “Đã thật lâu không có tới…"
Hô hấp của Chử Vân Sơn ngưng lại, trên mặt lộ ra một chút nặng nề.
Sơn Tảo nhìn một chút, trong lòng vốn kích động cũng lắng xuống một chút, kèm theo chút chua xót, nước mắt nhanh chóng tràn đầy vành mắt.
Chử Vân Sơn lại vô tâm không chú ý những điểm này, vẫn tính toán trong lòng, người kia…là ai phái tới đây? Vài chục năm rồi, chẳng lẽ còn không buông tha hắn sao? Nếu Sơn Tảo thật sự mang thai…Chử Vân Sơn do dự liên tục, sau liền quyết định, trước tiên cứ quan sát đã, nếu tùy tiện hành động, Sơn Tảo nếu thật có thai lại xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ đau lòng đến chết.
Quyết định xong, Chử Vân Sơn cũng không suy nghĩ tiếp, mặc dù chưa từng chân chính cùng người động thủ, nhưng che chở Sơn Tảo an toàn, hắn vẫn tự nhận có thể làm được.
Không muốn Sơn Tảo lo lắng, Chử Vân Sơn kiềm chế suy nghĩ trong lòng, vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Sơn Tảo mắt đầy lệ nóng, đáng thương nhìn mình, vội vươn tay, kéo nàng đến trong ngực, hôn một cái lên gương mặt của nàng, “Tại sao lại khóc?"
Sơn Tảo khó chịu trong lòng, Chử Vân Sơn dụ dỗ hồi lâu mới nói. Chử Vân Sơn vừa nghe liền vui vẻ, thân mật điểm lên cái mũi nhỏ của nàng, “sao nàng lại ngốc như vậy, có đứa bé là chuyện tốt, ta đã sớm muốn có đứa bé rồi."
Sắc mặt Sơn Tảo nguôi giận, lau xoa bụng, lại lo lắng, “Nếu như không có mang thai thì sao?"
Không có mang thai thì dễ dàng hơn! Chử Vân Sơn cũng không dám nói ra như vậy, chỉ cười với Sơn Tảo, “Bây giờ nàng đừng nghĩ nhiều như vậy, ngày mai đi xem lang trung sẽ biết, đúng không? Cần gì phải tự tìm phiền não."
Sơn Tảo suy nghĩ thấy cũng đúng, cũng không suy nghĩ thêm về chuyện này, dù sao ngày mai sẽ biết, tâm kết cũng cởi ra, người cũng thoải mái nhẹ nhàng.
Chử Vân Sơn lén thở phào tỏng lòng, đồng thời cũng quyết định, nếu như Sơn Tảo không mang thai, bọn họ đợi thêm mấy ngày sẽ rời khỏi nơi này, nếu quả thật do người ấy phái tới…hắn không cần thiết lại tới dây dưa, chuyện đã qua nên qua, hắn không có quên là hắn cần phải sống thật tốt là chuyện quan trọng nhất, giữ gìn huyết mạch của Chử gia. Nếu Sơn Tảo mang thai, thì đợi nhiều thêm 3,4 tháng, chờ ổn định, lại tính sau. Trong khoảng thời gian này, hắn cần phải bảo vệ Sơn Tảo chu toàn.
Tâm thần Sơn Tảo cũng thấp thỏm, không biết kết quả hội chẩn ngày mai sẽ là gì, hơn nữa phản ứng hôm nay của Chử Vân Sơn, khiến cho lòng có chút không an tâm.
Hai phu thê cũng tránh đến vấn đứa bé, buổi tối nằm trên giường, cũng là mỗi người một tâm sự.
Ngày thứ hai, là phiên chợ vào mừng mười mỗi tháng, trong thôn náo nhiệt hơn thường ngày một chút, Sơn Tảo mong trái mong phải, cuối cùng cũng mong được bước chân đại phu vào trong thôn, trước khi ra cửa thì bước chân nàng lại co lại không dám tiến.
Chử Vân Sơn đều nhìn vào trong mắt, định dắt tay của nàng, dẫn nàng đi xem lang trung.
Lang trung bắt mạch cho Sơn Tảo, nhắm mắt lại cẩn thận nghe một lát, lại hỏi thăm Sơn Tảo rất nhiều, mới cười chúc mừng Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo, “Chúc mừng hai vị, tiểu nương tử đây là có hỉ, ước chừng hơn một tháng, thân thể tiểu nương tử rất tốt, ta cũng không kê thuốc giữ thai, uống thuốc luôn không tốt. Phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, ăn ngon một chút, nhất là ba tháng đầu, là quan trọng nhất, ngàn vạn lần không được khinh thường."
Sơn Tảo vừa mừng vừa sợ, trước tiên nhìn về phía Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn cũng không hề che giấu được sự cao hứng của mình, muốn lang trung xem lại mạch lần nữa cho Sơn Tảo, lang trung cũng thường thấy nam nhân như vậy, cũng hiểu, cười ha hả đáp ứng.
Sơn Tảo thấy Chử Vân Sơn là thật tâm cao hứng, trong lòng mới thở phào, nghĩ đến minhfroots cuộc cũng có đứa bé, Sơn Tảo liền kích động một hồi, tốt nhất có thể sinh con trai…Ừ, thật ra sinh nữ nhi cũng không tồi, đưa sbes đầu tiên của mình, cho dù là nam hay nữ, đều là một chuyện rất đáng giá!
Về đến nhà, Chử Vân Sơn vội kéo Sơn Tảo nằm lên giường, phân phó Sơn Tảo không nên cử động, sau đó tự mình xuống bếp, làm cho Sơn Tảo một chén canh trứng gà, giọt thêm một ít dầu vừng mà thường ngày Sơn Tảo không dám dùng, bưng chén canh ngào ngạt thơm lừng, từng miếng từng miếng đút cho Sơn Tảo ăn hết mới bỏ qua.
Thả chén, Chử Vân Sơn rạo rực vén xiêm áo Sơn Tảo lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt bụng của nàng, lại vội vàng bỏ áo xuống, “sợ làm đứa bé lạnh."
Sơn Tảo nhìn dáng vẻ của Chử Vân Sơn không kìm được vui mừng, ngây ngốc hỏi hắn, “Chàng thích nhi tử hay nữ nhỉ?"
Chử Vân Sơn vuốt bụng nàng, cười nói, “Đều tốt, đứa bé là của ta, ta đều thích."
Sơn Tảo cười ngượng ngùng, Chử Vân Sơn đỡ nàng nằm xuống, Sơn Tảo thật bất đắc dĩ, nàng cũng không phải tiểu thư được nuông chiều, thật sự không cần như vậy, Chử Vân Sơn thấy nàng không nghe lời, mình cũng tự cởi giày ngồi lên kháng, ngồi nửa người lên giường gạch, ôm Sơn Tảo dựa hẳn vào ngực mình, duj dỗ Sơn Tảo.
Nhìn Sơn Tảo ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực mình, tinh quang trong mắt Chử Vân Sơn chợt lóe, lần này, hắn sẽ không để cho người mình quan tâm gặp chuyện không may.
Đứa bé cuất hiện, khiến Sơn Tảo và Chử Vân Sơn nhiều hơn một loại vui vẻ khó tả, lòng người làm cha mẹ luôn kỳ diệu, cho dù biết dứa bé còn thật lâu mới có thể tới thế gian này, nhưng Sơn Tảo đã vì đứa bé mà chuẩn bị y phục rồi.
Trong sự cao hứng, Chử Vân Sơn cũng chú ý tới một chuyện, thôn Bạch Vân gần đây có không ít người lạ tới, đều giả dạng là người đi đường, xin miếng nước hoặc hỏi thăm đường, hữu ý vô ý đều hỏi thăm hắn ở trong thôn.
Trong lòng Chử Vân Sơn âm thầm lo lắng, cũng không dám bứt dây động rừng, không thể làm gì khác hơn là cả ngày ở trong nhà, không chỉ như thế, thỉnh thoảng còn núp trong phòng không biết là đang làm cái gì. Mà Sơn Tảo được Chử Vân Sơn phân phó, ít ra ngoài, có người tới gõ cửa cũng làm như không có ở đây, coi như bị người đụng phá cũng không mở cửa.
Ngày nay, Ngưu lão kêu cháu chai đến mời Chử Vân Sơn lại nhà hắn, Chử Vân Sơn cũng từ chối, lại liên tục bảo Sơn Tảo không được mở cửa, không cho phép lên tiếng đáp trả, Sơn Tảo gần đây cũng bị Chử Vân Sơn làm cho thần kinh có chút hồ đồ, Chử Vân Sơn đã sớm nghĩ xong lời giải thích, nói những người lạ kia có mấy tên là hồ bằng cẩu hữu của Lý Thành, có thể tìm tới để trả thù, khiến cho Sơn Tảo bị hù dọa, đâu ra đấy theo lời phân phó của Chử Vân Sơn mà làm.
Chử Vân Sơn đến nhà Ngưu lão, cùng với Ngưu lão ngồi hơn nửa ngày, Ngưu lão cũng không giỏi nói dối, ánh mắt trốn tránh khi nói chuyện khiến cho Chử Vân Sơn sinh lòng nghi ngờ, ngồi không đến 2 khắc, Chử Vân Sơn liền quyết đoán đứng dậy cáo từ, “nếu thôn trưởng không có việc gì nữa, vậy ta xin về nhà trước."
Mặt Ngưu lão đỏ lên, muốn kéo Chử Vân Sơn lại cũng không dám, mắt thấy Chử Vân Sơn lập tức sẽ đi về, Ngưu lão quýnh lên, bật thốt ra, “Thợ săn, có địa quan ở Kinh thành tìm ngươi, họ muốn ngươi ngồi ở đây đợi, bọn họ lập tức sẽ tới, ngươi chớ đi, bọn họ lập tức…"
Ngưu lão nói chưa hết, sắc mặt Chử Vân Sơn liền thay đổi, chỉ chợt lóe lên một cái, Chử Vân Sơn đã không còn ở nhà Ngưu lão nữa rồi, để lại Ngưu lão giương mắt đứng nhìn tại chỗ.
Chử Vân Sơn nhanh chóng lo lắng, Sơn Tảo ngàn vạn lần không thể có chuyện, còn có đứa bé của bọn họ, trí nhớ nhiều năm trước dần dần tái hiện, Chử Vân Sơn cắn răng vang dội, hắn thề, nếu như lần này Sơn Tảo và đứa bé có chuyện gì, hắn nhất định sẽ không bỏ qua những người đó!
Dùng tốc độ nhanh nhất về đến nhà, Chử Vân Sơn ổn định lại tâm thần, toàn thân đề phòng, nhẹ nhàng mở cửa chính, trong sân là một đại hán vạm vỡ khuôn mặt dữ tợn đang đứng.
Chử Vân Sơn hoảng hốt tới cực điểm, trên mặt cũng yên tĩnh, trầm giọng nói, “Vị huynh đài này tại sao lại ở nhà ta, thê tử của ta đâu?"
Đại hán không lên tiếng, giống như một môn thần đứng ở cửa phòng, nắm đấm của Chử Vân Sơn siết chặt, nhưng hắn biết lúc này không thể sợ, Sơn Tảo có thể đnag ở trong phòng, hắn phải vào xem một chút.
“Huynh đài không có việc thì xin mời." Nói xong, Chử Vân Sơn liền nhấc chân đi vào nhà, hắn vừa động, đại hán cũng động theo, không nói hai lời quyền phong cũng đã đến.
Chử Vân Sơn chợt lóe liền lùi về phía sau, hiểm hiểm trasnht hoát một quyền này, trong lòng hắn gấp gáp, chỉ muốn nhanh một chút nhìn thấy sr, quyền phong của đại hán rất hung ác, hắn thật sự tránh không khỏi, lại bị buộc lùi về phía sau hai bước, Chử Vân Sơn nổi giận.
Lần này, hắn cũng không muốn lưu tình, lựa chọn chủ động xuất kích, chiêu thức tuyệt diệu, bước chân vững vàng, trong vòng mười chiêu đã đem đại hán dòn đến góc phải của viện. Kình phòng sau lưng đánh tới, Chử Vân Sơn không dám khinh thường, vội vọt qua một bên.
Một nam tử trong trang phục thư sinh, trên tay cầm một cây ngân thương, lúc này nam tử với gương mặt mỉm cười chỉ thương vào hắn, Chử Vân Sơn không dám khinh thường, mới vừa rồi tuy là đánh len nhưng cũng không có sát khí.
“Thê tử ta đâu?"
Thư sinh lắc đầu một cái, vẫn mỉm cười.
Chử Vân Sơn rất tức giận, xoay người đá đống củi bên cnahj phòng bếp, từ trong đống củi rút ra một cây trường thuong bình thường, xuất vài chiêu liền tấn công theo hướng thư sinh, hai người đối đấu mấy chục hiệp, Chử Vân Sơn dùng một chiêu thương pháp tuyệt diệu đâm về phía thư sinh, sắc mặt thư sinh trắng bệch, tự biết tránh không được, mắt thấy trường thương đâm thẳng đến, chuẩn bị hứng lấy. Ai ngờ Chử Vân Sơn lại nghiêng qua bên cạnh, dùng bàn tay một chưởng đánh trúng thư sinh.
Thư sinh oa lên một tiếng, khạc ra máu tươi, té xuống đất, trên mặt Chử Vân Sơn hiện ra thần sắc vừa sợ vừa giận, “Ngươi rốt cuộc là người nào?"
Tác giả :
Điền Tiểu Điền