Thê Hiền Phu Quý

Chương 24: Bãi đập

Sáng ngày thứ hai, sau khi ăn xong điểm tâm, Chử Vân Sơn liền cùng Sơn Tảo đi đến bãi đập, bãi đập thật sự chính là mọt khu vực rất bằng phẳng, là nơi thôn dân dùng dùng để đập lúa, bình thường đều để không đến thời gian thu hoạch thì mới được sử dụng, giống như loại chuyện hôm nay bãi đập chính là địa phương thích hợp nhất.

Ở bãi đập không có bao nhiêu người, Chử Vân Sơn tùy ý nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người của Mộc Đầu.

“Nhìn cái gì chứ?" Sơn Tảo nhìn theo tầm mắt của Chử Vân Sơn , lại không thấy có gì đặc biệt.

Chử Vân Sơn lắc đầu, cúi xuống nhìn Sơn Tảo, “Không có gì."

“Thợ săn ca, đại tẩu, hai người cũng tới nữa à!" Anh Tử mang theo muội muội là Quyên Tử thân thiết tới chào hỏi bọn người Chử Vân Sơn, hai người Chử Vân Sơn xoay người qua liền nhìn thấy gia đình Thành thúc cũng đã đến bãi đập.

“ừ, chúng ta vừa tới." Chử Vân Sơn gật đầu một cái, coi như lời chào hỏi."

Thành thúc đưa tay ngang trán nhìn về hướng xa một chút, “Người của quan phủ chính là chậm chạp, còn chưa tới…"

Nhị Xuyên không nhìn được hỏi, “phụ thân, đến cùng có phải là thật không? Chờ lâu như vậy một cái quỷ ảnh cũng không thấy."

Đại Xuyên cau mày, nhìn dáng vẻ gấp gáp của đệ đệ bèn nói, “Nhị Xuyên, tính tính của ngươi khi nào mới chịu thay đổi? Lớn như vậy rồi còn không hiểu chuyện như một đứa bé…"

Đại Xuyên vẫn còn lẩm bẩm, Nhị Xuyên là người cứng đầu, tánh bướng bỉnh nổi lên, “Đệ thế nào? Đệ rất tốt! Huynh không có việc gì chỉ cần quản tốt việc của mình là được rồi, quản đệ làm cái gì!"

Sắc mặt Đại Xuyên biến đổi, muốn nói lại, nương tử của hắn đứng bên cạnh giật nhẹ cánh tay áo của hắn, nháy mắt muốn hắn đừng có nói ahh…Đại Xuyên liếc mắt nhìn Chử Vân Sơn và Sơn Tảo, lắc đầu một cái không nói nữa.

Nhị Xuyên không phải là người hay để bụng, hừ một tiếng liền ngồi xổm xuống hỏi Quyên Tử, “Quyên Tử, nhị ca dẫn muội đi bắt bướm chơi có được không?"

Ánh mắt Quyên Tử sáng lên, gật gật đầu nói, “Dạ, muội muốn đi."

Nhị Xuyên cười híp mắt kéo Quyên Tử đi tới sân cỏ ở hướng khác của bãi đập, Đại Xuyên đang muốn kêu lại, nương tử của hắn vội kéo hắn hạ xuống, Đại Xuyên bị nương tử ngay trước mặt nhiều người như vậy lôi kéo, tính khí cũng nổi lên, mặt tối sầm liền lớn giọng nói rõ: “Con mụ này, kéo ta làm cái gì? Ngay cả lời ta cũng không thể nói sao?"

Đột nhiên như vậy, nương tử Đại Xuyên bị rống đến sửng sốt sững sờ, đến khi phản ứng kịp thì mặt liền đỏ, hốc mắt cũng chứa đầy nước mắt, trong lòng Đại Xuyên có chút áy náy, nhưng vừa mới mất hết mặt mũi, trợn mắt nhìn nương tử mình một cái, “Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc! Chỉ biết khóc!"

Nương tử Đại Xuyên vốn chỉ có chút nghẹn ngào, nghe đến lời này liền nhanh chóng quay mặt lặng lẽ lau nước mắt, cố gắng liều mạng cắn môi nén nhịn không để tiếng khóc bật ra ngoài.

Cũng không ngờ lại náo loạn như vậy, cũng làm cho gia đình nhà Thành thúc cùng Chử Vân Sơn và Sơn Tảo đứng chung một chỗ có chút không được tự nhiên, Sơn Tảo ngẩng đầu nhìn Chử Vân Sơn một cái, Chử Vân Sơn khẽ cau mày, bây giờ đứng ở chỗ này cũng không thích hợp lắm, hắn vừa định mở miệng, Thành thúc đã sớm một bước chuyển sang chuyện khác.

“Gần đây vật giá cũng bình thường, hiện tại giá tiền của gạo và bột mỳ cũng khá tốt, ngày cũng tốt hơn rồi." ông chậm rãi nói, ánh mắt liếc về phía Đại Xuyên, trừng hắn một cái.

Lúc này mở miệng nói đi cũng không thể được, Chử Vân Sơn gật đầu , “Từ từ sẽ tốt."

Thành thẩm thấy bọn họ nói chuyện vui, cũng kéo tay Sơn Tảo thân thiết nói, “Thân thể của cháu có tốt hơn chút nào không? Nếu được phải cố gắng điều dưỡng, bồi bổ thật tốt mới có thể sinh con thật béo tốt."

Sơn Tảo cười gật đầu một cái, “Dạ, tốt hơn nhiều, thật khiến thẩm phải quan tâm."

Người hai nhà không mặn không lạt hàn huyên vài câu, đã nhìn thấy có người đang gọi, “Tới rồi tới rồi, người tới rồi!"

Thành thúc  đi ra gật đầu với Chử Vân Sơn, người hai nhà cũng đi theo, Đại Xuyên không yên tâm Nhị Xuyên và Quyên Tử, nói một tiếng rồi đi tìm hai người bọn họ.

Người tới mặc một thường phục, sau lưng mang một bao đồ, cũng không biết là chức quan gì, cỡi một con la, mang theo nón, chậm rãi đi về phía bọn họ, mọi người vội nghênh đón, người nọ không ngừng la hét con la, quét mắt một vòng, nhất thời sắc mặt xụ xuống.

“Sao cả một túp lều cũng không có, muốn phơi nắng chết bản đại nhân sao?"

Mọi người vừa nghe thấy đều không lên tiếng, Thành thúc liếc mắt nhìn, bước lên cúi chào với người nọ một cái, khuôn mặt tươi cười nói, “Đại nhân, bãi đập có một cái sân khấu, cũng rất thoáng gió, vào lúc này ngồi sẽ rất mát mẻ, nếu không ngài tới ngồi nghỉ ngơi một chút?"

Người tới hừ một tiếng, Thành thúc vội vàng tiến liên dắt sợi dây con la, nhỏ giọng nói với người bên cạnh, “Nhanh đem một băng ghế và cái bàn tới, thêm một bình trà ngon nữa."

Tất cả mọi người không dám chậm trễ, nhanh chóng mang bàn ghế đến, dọn bàn pha trà. Đến khi Thành thúc dắt la đến trước cái sân khấu cũ rách của bãi đập, mọi chuyện cũng đã làm xong.

Người tới chậm rãi xuống la, ghét bỏ nhìn sân khấu cũ rách, liếc nhìn bàn ghế cũng không vội ngồi xuống, mà vươn tay rảnh rang nhìn móng tay của mình.

Mọi người nhìn nhau, đều không rõ đây là ý gì, Thành thúc nhìn mọi người, cũng lắc đầu một cái.

Chử Vân Sơn nhìn mọi việc trong mắt, trong lòng cười lạnh, có thể tới đây làm loại chuyện này thì cũng không phải là một đại quan, còn đắn đo ra vẻ cường thế. Hắn cũng không lên tiếng, thôn dân chất phác, không hiểu quan trường chính là nơi của đám a dua nịnh hót, người này thật sự là thể hiện nhầm chỗ rồi.

Quả nhiên, người nọ đợi một lúc lâu cũng không thấy mọi người có phản ứng gì, bĩu môi, hắn cố ý dùng tay áo lau lại trên bàn ghế một lần nữa, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.

“Đây là Bạch Vân thôn chứ?"

Hắn vắt chéo hai chân, chậm chậm hỏi.

“Dạ, dạ, dạ" Mọi người nhao nhao gật đầu.

Người nọ giương mắt nhìn thoáng qua mọi người, khẽ hừ một tiếng, “Ta là quan viên ở trấn, họ La, đây là quan bài của ta, các ngươi nhìn một chút đi." Hắn từ trong ngực lấy ra một tấm bảng gỗ, Nghiêm Tam đứng gần nhất, thận trọng nâng bảng gỗ lên nhìn một lúc lâu, lại lùi về sau mấy lượt, nhỏ giọng hỏi, “Người nào biết chữ? Giúp đỡ nhìn một chút?"

Sơn Tảo rướn cổ lên liếc nhìn một cái, chữ trên bảng gỗ rất phức tạp, nàng xem nửa ngày cũng không hiểu là viết gì, không khỏi nhìn về phía Chử Vân Sơn.

“Tư Dân, chuyên quản hộ tịch." Dáng người Chử Vân Sơn cao lớn, sớm đã nhìn rõ nội dung viết trên bảng gỗ, nhỏ giọng nói bên tai của Sơn Tảo.

La Tư Dân tựa hồ rất đắc ý, giống như bảng gỗ là bảo bối rất là quý giá, sau khi Nghiêm Tam cầm tấm bảng gỗ đi nhìn một lát bắt đầu gõ bàn, không kiên nhân kêu la, “Xem xong chưa? Xem xong thì trả lại cho bản quan, vật này các ngươi mà làm hư thì không thể bồi thường nổi đâu."

Nghiêm Tam liền cười cười, đem tấm bàng gỗ thận trọng để lại trên bàn.

La Tư Dân uống một hớp trà xanh, cau mày oán trách, “chỉ là bọt trà, cái này cũng có thể lấy ra chiêu đãi người sao?" nói xong hắn lại thở dài, “Được rồi, được rồi, người ở trên núi thì cũng chỉ như vậy thôi."

Mọi người ngoại trừ cười làm lành thì có thể  làm cái gì? Dân không đấu với quan, cho dù chỉ là một tên quan nho nhỏ, muốn thu thập bọn họ cũng giống như giết một con kiến mà thôi.

Nghĩ đủ rồi, La Tư Dân mới mở túi đồ ra, lấy ra giấy và bút mực cùng một quyển sách nhỏ, giơ giơ tay lên, “Tất cả các hộ xếp thành hang, từng nhà từng nhà, chủ nhà đứng ở phía trước!"

Mọi người không động, La Tư Dân lại chỉ vào Thành thúc, “Ngươi, ngươi, ngươi, lão già, ngươi đứng đầu, sau đó thê tử ngươi đứng thứ hai, sau đó nhi tử và tức phụ gì gì đó, nhanh đứng ngay ngắn một chút, đừng đứng ở nơi này mà mè nheo kỳ kèo với bản quan."

Thành thúc vội đứng ở ví trí trí đầu tiên, một người làm thì sẽ có người thứ hai, mọi người rất nhanh bắt đầu xếp hàng, thỉnh thoảng còn nhắc nhở lẫn nhau, “Nhà kia,mau đứng ngay ngắn, đừng có lộn xộn."

Chử Vân Sơn không cạnh tranh, mọi người xô đẩy khiến hắn và Sơn Tảo bị chen đến vị trí cuối cùng, Chử Vân Sơn cũng không để ý, nhưng nhìn mặt trời lên cao, chân mày hắn nhíu chặt lại.

“Sao vậy?" Sơn Tảo hỏi

Chử Vân Sơn nhìn đội ngũ thật dài, chỉ chỉ mặt trời, “Mặt trời bắt đầu độc rồi, còn không biết xếp hàng đến khi nào."

Sơn Tảo đưa đầu ra nhìn một chút, “Cũng sẽ rất nhanh thôi."

Cả đội ngũ thật dài, lúc bắt đầu thì không ai nói chuyện, chỉ trong chốc lát mọi người liền bắt đầu tán gẫu với nhau rồi, con người chính là như vậy, đi tới đâu cũng không quên há miệng.

Mới bắt đầu, ai cũng cho rằng sẽ rất nhanh kết thúc, trên thực tế chậm vô cùng, nửa canh giờ trôi qua mà gia đình nhà Thành thúc còn chưa lấy xong, trong đám đông bắt đầu có tiếng oán trách nho nhỏ.

Có điều một chút oán trách này cũng không có ý nghĩa gì, rất nhanh đã bị ép xuống.

Một canh giờ đi qua, hai canh giờ đi qua…

Chân mày Chử Vân Sơn chau càng lúc càng chặt, nhìn mặt trời lại nhìn đội ngũ vẫn còn rất dài, hắn xoay người đem tay áo khoác che lên gương mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng của Sơn Tảo. da dưới bàn tay lạnh như băng nhưng lại sướt mướt mồ hôi.

“Như vậy có gì hay sao!" Chử Vân Sơn nhìn sắc mặt không tốt lắm của Sơn Tảo buồn bực nói.

Sơn Tảo dùng tay áo thay cho quạt, ngẩng đầu nhìn Chử Vân Sơn cũng một đầu mồ hôi, vén tay áo lên lau mồ hôi trên trán thay cho hắn, “hay cái gì?"

Đứng quá lâu, lại bị phơi nắng, Sơn Tảo cũng không còn hơi sức mà nói chuyện rồi.

Chử Vân Sơn nhìn hàng người, rất nhiều người định ngồi lên nền đất, lúc này là thời điểm ánh nắng mặt trời hại nhất, mặt đất cũng nóng đến kinh người, vài người ngồi xuống cũng bị nóng đến nhảy dựng lên.

Nhìn nữ nhân và đám nhỏ bị phơi đến đỏ mặt trong đội ngũ, lại nhìn Sơn Tảo đang thở mệt nhọc, Sơn Tảo sờ sờ mặt nàng, “Nàng chờ ta, ta về nhà một chuyến, lập tức quay lại, nàng đừng ngồi xuống đất, rất nóng."

“Về nhà làm gì chứ?" Sơn Tảo xoa xoa cái eo đau nhức, có chút không hiểu hỏi.

“chờ là được." nói xong, Chử Vân Sơn  sải bước rời khỏi đội ngũ, đi về nhà. Sau khi hắn đi, Sơn Tảo đang định ngồi xổm xuống, đứng đến chân cũng tê rần,cũng chỉ là ghi danh thôi, sao lại phiền toái như vậy chứ.

Một lát sau, Chử Vân Sơn gánh đòn gánh đến, hai đầu đều là thùng nước, mọi người vừa nhìn thấy cũng đứng dậy, Mộc Đầu là người đầu tiên xông đến nhận lấy đồn gánh từ Chử Vân Sơn, cao hứng nói, “Chử đại ca, huynh làm sao biết chúng tôi đang khát đấy? Thật tốt, huynh để cho đệ tự đưa nước."

Chử Vân Sơn đem đòn gánh giao cho hắn, gật đầu nói, “Đệ trước tiên kêu mọi người qua uống nước, ta về nhà lấy cái băng ghế ngồi, trời nóng như vậy, cũng không thể ngồi dưới đất, bên kia sân khấu không phải có một hàng cây sao, mang băng ghế qua bên đó ngồi đi."

Mộc Đầu nhìn nơi Chử Vân Sơn nói, bên cạnh sân khấu có một hàng cây, vừa lúc tạo thành một nơi tránh nắng, chỉ cách sân khấu một khoảng, nhưng mọi người đều nói đúng, cũng không làm chậm trễ chuyện gì.

“Thợ săn ca, nhà huynh cũng không có bao nhiêu băng ghế. Chúng ta cứ ngồi trên đám cỏ dưới hàng cây kia, có nước uống là được, huynh cũng không nên về lấy làm gì." Mộc Đầu nói xong cười ha hả, trực tiếp gánh nước đến dưới hàng cây, Chử Vân Sơn hướng về đội ngũ nói, “Mọi người qua bên kia ngồi đi, chúng ta uống nước, từ từ đợi, ở nơi này phơi nắng cũng không phải là chuyện tốt."

Tất cả mọi người đứng lên, kêu một tiếng tốt, rối rít nói cám ơn với Chử Vân Sơn sau đó đi về phía hàng cây kia, ban đầu cũng có người đã nhìn thấy mảnh đất kia, nhưng mà không dám đi, vào lúc này mọi người đều đi, nên cũng không có gì phải sợ rồi.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại