Thê Hiền Phu Quý
Chương 21: Dọn nhà
Lần đầu tiên biết chuyện nam nữ là chuyện sinh động đến cỡ nào, Chử Vân Sơn giống như lần đầu được nếm tư vị sung sướng đến tận tủy, sau khi làm xong còn ôm lấy Sơn Tảo, không ngừng vuốt ve cơ thể của nàng.
Sơn Tảo vừa đau lại vừa mệt, tuyệt không cảm thấy thoải mái, Chử Vân Sơn còn không ngừng thân nàng, nàng thật sự cực kỳ mệt mỏi, vô lực nói với Chử Vân Sơn, “Để cho thiếp ngủ một lát thôi…"
Chử Vân Sơn vuốt luồng mềm mại trước ngực nàng, lòng không tình nguyện đem nàng ôm vào trong ngực, “Ừ, ngủ đi, ngủ đi."
Sơn Tảo ngủ thật say, Chử Vân Sơn lại không ngủ được, hắn lớn như vậy, lần đầu tiên đụng được nữ nhân, thân thể nương tử vừa mềm vừa trơn, còn thơm ngào ngạt, quả thật là hắn yêu thích không buông tay, cứ như vậy lại “hạ thủ" vuốt bộ ngực mềm nhũn của nương tử, Chử Vân Sơn ngủ chìm đi trong suy nghĩ miên man.
Sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng, Chử Vân Sơn liền tỉnh, cả người tỉnh táo, chỗ nào đó cũng đi theo ngẩng đầu. Trước kia không có nương tử, cũng không hưởng qua tư vị của nữ nhân, Chử Vân Sơn tất nhiên cũng không đem chỗ nào đó ngẩng đầu coi trọng, hiện tại thì không giống như vậy, nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng, hắn chỉ cảm thấy bụng dưới trận trận nóng ran, không nhịn được bắt đầu mè nheo nâng lên thân thể mềm mại của Sơn Tảo.
Trong cơ mơ mơ màng màng Sơn Tảo cảm thấy có con rắn đang bò trên người mình, dinh dính nhớt nhớt, nàng phẩy tay, muốn đem rắn đuổi đi, nhưng con rắn kia quả thật là lì lợm, đuổi sao cũng không đi, nàng cố gắng mở mắt, nhưng thật sự quá mệt nhọc. Bỗng dưng, nàng cảm thấy hai chân bị tách ra, thân thể bị vật nặng đè ép, một vật bén nhọn đang chui vào trong cơ thể nàng.
Cảm giác đau nhói truyền đến, Sơn Tảo hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt, nhìn Chử Vân Sơn mồ hôi như mưa đang ra sức trên người nàng không khỏi có chút tức giận, bởi vì đang “hoạt động" khiến cho âm thanh của nàng cũng biến thành rời rạc, “chàng, sao chàng lại…lại nữa chứ…"
Chử Vân Sơn thấy nàng tỉnh, càng thêm hứng thú, cúi đầu hôn môi của nàng.
“Ưhm…"
Sơn Tảo níu cánh tay Chử Vân Sơn, không có sức để suy nghĩ cái khác, từng đợt tiếng rên rỉ từ từ bay ra…
Buổi trưa, Chử Vân Sơn sắc mặt rất tốt bưng cơm vào nhà, Sơn Tảo nửa ngồi nửa tựa ở trên giường đen mặt nhận lấy chén, yên lặng ăn không lên tiếng, Chử Vân Sơn vội bưng lại một chậu nước ấm, cầm khăn nhúng qua, vắt kỹ, vừa cầm vừa nuốn vén chăn lên, Sơn Tảo vội vội vàng vàng nuốt xuống cơm trong miệng, một tay ngăn lại, “chàng muốn làm gì á!"
Chử Vân Sơn cầm khăn chỉ chỉ chăn, “Muốn lau cho nàng, sẽ nhanh tốt."
Còn không phải là bởi vì chàng! Sơn Tảo vừa tức vừa thẹn, trừng mắt liếc hắn một cái, “Không cần, mấy ngày nữa sẽ tốt!"
“Cũng sưng rồi, lau rồi chườm nóng một chút sẽ mau tốt hơn." Chử Vân Sơn cau mày, kiên trì vén chăn lên, dùng chiếc khăn ấm chườm lên bụng dưới của Sơn Tảo, khăn vừa chườm xuống, Sơn Tảo liền co rúm lại, cố nén lắm mới không có thoải mái rên rỉ ra ngoài.
Chử Vân Sơn nhìn Sơn Tảo ăn xong, sau khi rửa bát đũa liền ngồi vào bên giường, đem nàng ôm vào trong ngực mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bên hông nàng, khuôn mặt tươi cười thận trọng.
“Hiện tại có thoải mái hơn chút nào không?"
Sơn Tảo hừ một tiếng, không để ý hắn. Lông mày Chử Vân Sơn vừa mới giãn ra đã nhanh chóng nhíu lại, “ có phải còn rất đau hay không? Vẫn còn chảy máu? Nếu không ta đi tìm đại phu đến xem nhé?"
Sơn Tảo vỗ nhẹ xuống người hắn, “Mời đại phu gì chứ, không biết thẹn thùng thì cũng biết xấu hổ chứ, vào lúc này…cũng không quá đau." Dừng một lát, nàng mới nhẹ giọng nói ra nửa câu sau.
Chử Vân Sơn xoa hông của nàng, “Về sau làm nhiều lần sẽ tốt, lần đầu tiên sẽ đau."
Nàng không phải một lần đầu tiên, là ba bốn lần có được hay không? Sơn Tảo khóc không ra nước mắt, hiện tại nàng đã hiểu rõ đám nữ nhân trong thôn nói đến “lợi hại" là chỉ cái gì, Chử Vân Sơn là lợi hại, trừ lần đầu tiên thời gian có ngắn chút, mấy lần sau đó ít nhất cũng là một canh giờ rồi, lúc đó nàng nói cả đêm cũng không phải chỉ việc này, đừng nói là một câu thành sự thật chứ!
Chử Vân Sơn nhìn Sơn Tảo từ từ ngủ mất trong lòng mình khẽ mỉm cười, chắc mệt muốn chết rồi, tối hôm qua tới hôm nay nàng đều không có ngủ thật ngon, cũng là do hắn không có khống chế được mình, nhưng mà về sau chỉ cần làm nhiều một chút nàng sẽ có thói quen thôi.
Chử Vân Sơn thật không nghĩ đến, bởi vì hắn không thể khống chế mà Sơn Tảo phải nằm trên giường đến hai ngày mới có thể xuống giường, chuyện đầu tiên khi nàng xuống giường chính là đem toàn bộ ga giường cùng vỏ chăn toàn bộ tháo ra giặt một lần, nhìn lạc hồng cùng với dấu vết loang lỗ trên ga giường, Sơn Tảo không khỏi đỏ mặt tới mang tai.
Trong hai ngày nay, Thành thúc lại tới tìm Chử Vân Sơn thêm một lần, lần này Chử Vân Sơn cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý dọn tới chân núi rồi, Thành thúc cao hứng liền dẫn Chử Vân Sơn đi xem một chút, sau khi trở lại Chử Vân Sơn liền kéo Sơn Tảo vào nhà, mở hộc tử ra, từ bên trong lấy ra một bọc bạc.
Sơn Tảo mở ra nhìn, bên trong đều là bạc vụn, một bọc nặng trĩu.
“Đây chính là toàn bộ tiền của ta, cũng chỉ có vài năm không thể góp được quá nhiều, có chừng 120 lượng bạc, ta đã xem mảnh đất dưới chân núi kia, quả thật không tệ, Thành thúc đã tận tâm với chúng ta, xây nhà lên cũng cần chút tiền, nàng trước tiên cầm lấy, thời điểm cần dùng tiền ta lại hỏi nàng."
Sơn Tảo gật đầu một cái, “Vậy thiếp cất trước, chàng nói thử xem, đang êm đẹp tại sao lại muốn chúng ta dọn nhà chứ, ở nơi này không phải vô cùng tốt sao?"
Chử Vân Sơn nhìn xung quanh căn phòng, “Ta ở nơi này cũng đã 18 năm, nếu chỉ có mình ta, ta xác thực không muốn rời đi. Nhưng mà khi ta vào núi, để mình nàng ở lại ta cũng không yên lòng, lại nói nơi này cách trong thôn cũng không xa, vài bước đường đã đến, ở lại trong thôn cũng có thể cùng người trong thôn giúp đỡ lẫn nhau về sau ta cũng không cần quá lo lắng cho nàng."
Sơn Tảo trong lòng ấm áp, cười dịu dàng với Chử Vân Sơn một tiếng, “thiếp cũng hiểu là chàng đang lo lắng cho thiếp."
Chử Vân Sơn rung động trong lòng, trực tiếp kéo Sơn Tảo vào trong ngực, “Nương tử, nàng còn đau không?"
Mặt Sơn Tảo đỏ lên, “còn đau lắm, chàng đừng có động thiếp."
“Làm nhiều sẽ hết đau." Chử Vân Sơn vẻ mặt phớt tỉnh nói, sau đó ôm ngang Sơn Tảo đi đến trên giường.
Sơn Tảo giùng giằng, “Chàng đừng…ngô…người xấu…ừ…"
Chử Vân Sơn đè lên, hai ba động tác đã lột hết xiêm y của nàng, không bao lâu cũng chỉ còn nghe được tiếng thở cùng tiếng kêu yêu kiều khiến cho người ta đỏ mặt mà thôi.
Muốn xây nhà, thời gian Chử Vân Sơn ở nhà cũng ít đi, phần lớn đều ở dưới chân núi phụ cất nhà. Không biết Thành thúc đã nói gì với mọi người, những thanh niên trai tráng trong thôn đều tới giúp một tay, một phần nguyên nhân cũng là do thường ngày Chử Vân Sơn thường xuyên giúp đỡ người khác, mọi người vừa nghe nói là giúp thợ săn xây nhà, ai cũng đều nhiệt tâm vô cùng.
Thành thúc đã lén nói với Chử Vân Sơn, bởi vì quan phủ an bài, người của hai hộ rời khỏi Bạch Vân thôn nhận được một phần tiền, ông nói với Chử Vân Sơn cũng nên đến quan phủ nhận phần tiền này, tính toán xong, tiền mua vật liệu xây dựng phòng ốc cũng đủ. Về phần những người tới giúp đỡ, Thành thúc đã có ý là cho không, không có cũng không sao.
“Các ngươi mới tân hôn, lại phải lo xây phòng mới, chỗ cần tiền rất nhiều, đều là hàng xóm cùng thôn, ở chung một chỗ đã nhiều năm như vậy, chuyện này cũng không xem là gì."
Chử Vân Sơn gật đầu, về nhà nói với Sơn Tảo, hai người tính toán một chút, buổi trưa lo cơm, chờ khi phòng ốc xây xong lại tính toán tiền công.
Như vậy, buổi trưa Sơn Tảo bắt đầu nấu cơm, cơ bản đều là bánh nướng, xào chút món ăn đưa đi, thấy mọi người cũng đều chào hỏi, từ từ cũng biết gần hết.
Phòng xây vô cùng mau, một gian nhà chính, từ nhà chính đi vào, trái phải hai bên hai phòng, bên ngoài một cái sân vây quanh, một bên sân là nhà bếp và một căn lều, một bên góc dựng một gian nhà lá, phải nói là cũng rất chỉnh tề. Hơn nữa mỗi gian phòng cũng đều rất rộng rãi, sau khi Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo nhìn xong, cũng rất hài lòng.
Sẽ phải dọn nhà, Sơn Tảo bắt đầu dọn dẹp đồ, Chử Vân Sơn nhìn căn phòng trở nên trống trải có chút cảm khái, “Ở nhiều năm như vậy, đột nhiên muốn đi, thật sự có chút không bỏ được."
Sơn Tảo xách bọc y phục, “Vẫn là nhà của chúng ta mà, không phải chàng nói đường đi cũng không quá xa sao?"
Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười, “Đúng vậy nha, đều là nhà của chúng ta."
Chờ tất cả được sắp xếp thỏa đáng, tất nhiên sẽ phải mời khách.
Trong sân bày đầy bàn tiệc, chờ món ăn đưa lên, Chử Vân Sơn nâng chén lên cao giọng nói, “cám ơn mọi người đã giúp một tay, cũng cảm tạ các vị thúc thúc, thẩm thẩm, các huynh đệ đã giúp một tay dựng phòng, ta cũng không nhiều lời, tất cả đều ở trong bát rượu này."
Hắn đang chuẩn bị uống, giọng bén nhọn của mẹ Vĩnh Qúy đã vang lên, cười lớn, “Thợ săn, rượu thành thân của ngươi còn chưa có mời đâu, ở đây một lần rượu liền muốn đem chúng ta đuổi đi à?"
Tất cả mọi người ồ ồ cười vang, rối rít ồn ào lên.
Hôm nay Sơn Tảo mặc bộ hồng y đó, tóc đã thật dài, có thể dùng dây và ghim bới lên, hiển nhiên chính là dáng vẻ của một tức phụ.
Chử Vân Sơn lại nâng chén, “Nếu thẩm đã nói vậy, tiền lễ này chúng ta cũng không thu, thẩm, hai phần tiền lễ cũng đều không lấy của thẩm, nếu thẩm có sức, liền có thể ra sức mà ăn, ăn đến khi không thể thở nổi thì thôi."
Mọi người cười ha ha, nâng chén đụng chén rất náo nhiệt.
Thành thúc đã được mời đến ghế trên, uống uống cũng miễn, bắt đầu cảm thán, “Lần đầu nhìn thấy đứa nhỏ thợ săn này, hắn mới bao nhiêu? Mới bảy tuổi! Đi theo phụ thân hắn tới nơi này của chúng ta, còn nhỏ tính khí bướng bỉnh là không tránh được, phụ thânhắn cũng không quản hắn, chớp mắt một cái cũng đã lớn như vậy, nương tử cũng có rồi, đến sang năm ôm một đứa bé mập mạp, vong linh phụ thân ngươi dưới cửu tuyền cũng an ủi nha!"
Sơn Tảo len lén nhìn Chử Vân Sơn một cái, chỉ thấy khuôn mặt hắn bình tĩnh như nước, nàng chưa bao giờ nghe Chử Vân Sơn nói tới phụ mẫu của hắn, lúc này nghe Thành thúc nói đến, sợ trong lòng Chử Vân Sơn không dễ chịu, ở dưới bàn len lén đem tay khoát lên tay của Chử Vân Sơn an ủi hắn, kết quả lại bị hắn nắm lại rất nhanh, mặt Sơn Tảo đỏ lên, sợ bị người phát hiện, giả bộ dáng vẻ quy cũ không dám lộn xộn.
Chử Vân Sơn liếc nàng một cái, trong lòng buồn cười, ngón tay gãi gãi lòng bàn tay nàng, quả nhiên cảm thấy thân thể Sơn Tảo cứng đờ, mặt đỏ tới mang tai, khuôn mặt không được tự nhiên.
“Cha đứa nhỏ, ông uống nhiều rồi, hôm nay là ngày tốt, nói những thứ kia làm gì." Thành thẩm lúng túng hướng về Chử Vân Sơn và Sơn Tảo cười một tiếng, len lén bấm Thành thúc một cái.
Thành thúc quả thật uống hơi nhiều, ông vỗ một chưởng lên vai Chử Vân Sơn, “Đứa bé, ngày mai đi thắp cho phụ thân ngươi nén hương, ngươi bây giờ đã tốt rồi, để cho hắn an lòng. Phụ thân người là người tốt, đáng tiếc không có phúc khí, không thấy được nhi tử lấy vợ sinh con…"
Chử Vân Sơn gật đầu một cái, “sẽ đi, ngày mai nhất định đi."
Thành thúc vẫn còn nói liên miên, Thành thẩm bèn nháy mắt với Đại Xuyên, Đại Xuyên cùng Nhị Xuyên liền đỡ lấy hai bên của phụ thân mình, trực tiếp dụ dỗ ông rời đi…
Thu dọn xong xuôi, Sơn Tảo khóa cửa viện, dùng chậu gỗ bưng nước nóng vào cho Chử Vân Sơn rửa chân, hôm nay Chử Vân Sơn uống rất nhiều, cũng không chịu nổi một nhóm người thay nhau ra trận uống rượu, đem Chử Vân Sơn dọn dẹp sạch sẽ, lúc này Sơn Tảo mới tắm sạch sẽ lên giường, mới vừa cởi giầy, liền bị Chử Vân Sơn từ phía sau lưng ôm lấy ngã xuống giường.
“Nương tử, nàng thật là thơm…"
Sơn Tảo giùng giằng muốn đứng lên, “Thiếp còn chưa có cởi áo! Mau buông ra nào!"
“Ta giúp nàng cởi…"
“Không cần…ưm…ngô….."
Sơn Tảo vừa đau lại vừa mệt, tuyệt không cảm thấy thoải mái, Chử Vân Sơn còn không ngừng thân nàng, nàng thật sự cực kỳ mệt mỏi, vô lực nói với Chử Vân Sơn, “Để cho thiếp ngủ một lát thôi…"
Chử Vân Sơn vuốt luồng mềm mại trước ngực nàng, lòng không tình nguyện đem nàng ôm vào trong ngực, “Ừ, ngủ đi, ngủ đi."
Sơn Tảo ngủ thật say, Chử Vân Sơn lại không ngủ được, hắn lớn như vậy, lần đầu tiên đụng được nữ nhân, thân thể nương tử vừa mềm vừa trơn, còn thơm ngào ngạt, quả thật là hắn yêu thích không buông tay, cứ như vậy lại “hạ thủ" vuốt bộ ngực mềm nhũn của nương tử, Chử Vân Sơn ngủ chìm đi trong suy nghĩ miên man.
Sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng, Chử Vân Sơn liền tỉnh, cả người tỉnh táo, chỗ nào đó cũng đi theo ngẩng đầu. Trước kia không có nương tử, cũng không hưởng qua tư vị của nữ nhân, Chử Vân Sơn tất nhiên cũng không đem chỗ nào đó ngẩng đầu coi trọng, hiện tại thì không giống như vậy, nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng, hắn chỉ cảm thấy bụng dưới trận trận nóng ran, không nhịn được bắt đầu mè nheo nâng lên thân thể mềm mại của Sơn Tảo.
Trong cơ mơ mơ màng màng Sơn Tảo cảm thấy có con rắn đang bò trên người mình, dinh dính nhớt nhớt, nàng phẩy tay, muốn đem rắn đuổi đi, nhưng con rắn kia quả thật là lì lợm, đuổi sao cũng không đi, nàng cố gắng mở mắt, nhưng thật sự quá mệt nhọc. Bỗng dưng, nàng cảm thấy hai chân bị tách ra, thân thể bị vật nặng đè ép, một vật bén nhọn đang chui vào trong cơ thể nàng.
Cảm giác đau nhói truyền đến, Sơn Tảo hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt, nhìn Chử Vân Sơn mồ hôi như mưa đang ra sức trên người nàng không khỏi có chút tức giận, bởi vì đang “hoạt động" khiến cho âm thanh của nàng cũng biến thành rời rạc, “chàng, sao chàng lại…lại nữa chứ…"
Chử Vân Sơn thấy nàng tỉnh, càng thêm hứng thú, cúi đầu hôn môi của nàng.
“Ưhm…"
Sơn Tảo níu cánh tay Chử Vân Sơn, không có sức để suy nghĩ cái khác, từng đợt tiếng rên rỉ từ từ bay ra…
Buổi trưa, Chử Vân Sơn sắc mặt rất tốt bưng cơm vào nhà, Sơn Tảo nửa ngồi nửa tựa ở trên giường đen mặt nhận lấy chén, yên lặng ăn không lên tiếng, Chử Vân Sơn vội bưng lại một chậu nước ấm, cầm khăn nhúng qua, vắt kỹ, vừa cầm vừa nuốn vén chăn lên, Sơn Tảo vội vội vàng vàng nuốt xuống cơm trong miệng, một tay ngăn lại, “chàng muốn làm gì á!"
Chử Vân Sơn cầm khăn chỉ chỉ chăn, “Muốn lau cho nàng, sẽ nhanh tốt."
Còn không phải là bởi vì chàng! Sơn Tảo vừa tức vừa thẹn, trừng mắt liếc hắn một cái, “Không cần, mấy ngày nữa sẽ tốt!"
“Cũng sưng rồi, lau rồi chườm nóng một chút sẽ mau tốt hơn." Chử Vân Sơn cau mày, kiên trì vén chăn lên, dùng chiếc khăn ấm chườm lên bụng dưới của Sơn Tảo, khăn vừa chườm xuống, Sơn Tảo liền co rúm lại, cố nén lắm mới không có thoải mái rên rỉ ra ngoài.
Chử Vân Sơn nhìn Sơn Tảo ăn xong, sau khi rửa bát đũa liền ngồi vào bên giường, đem nàng ôm vào trong ngực mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bên hông nàng, khuôn mặt tươi cười thận trọng.
“Hiện tại có thoải mái hơn chút nào không?"
Sơn Tảo hừ một tiếng, không để ý hắn. Lông mày Chử Vân Sơn vừa mới giãn ra đã nhanh chóng nhíu lại, “ có phải còn rất đau hay không? Vẫn còn chảy máu? Nếu không ta đi tìm đại phu đến xem nhé?"
Sơn Tảo vỗ nhẹ xuống người hắn, “Mời đại phu gì chứ, không biết thẹn thùng thì cũng biết xấu hổ chứ, vào lúc này…cũng không quá đau." Dừng một lát, nàng mới nhẹ giọng nói ra nửa câu sau.
Chử Vân Sơn xoa hông của nàng, “Về sau làm nhiều lần sẽ tốt, lần đầu tiên sẽ đau."
Nàng không phải một lần đầu tiên, là ba bốn lần có được hay không? Sơn Tảo khóc không ra nước mắt, hiện tại nàng đã hiểu rõ đám nữ nhân trong thôn nói đến “lợi hại" là chỉ cái gì, Chử Vân Sơn là lợi hại, trừ lần đầu tiên thời gian có ngắn chút, mấy lần sau đó ít nhất cũng là một canh giờ rồi, lúc đó nàng nói cả đêm cũng không phải chỉ việc này, đừng nói là một câu thành sự thật chứ!
Chử Vân Sơn nhìn Sơn Tảo từ từ ngủ mất trong lòng mình khẽ mỉm cười, chắc mệt muốn chết rồi, tối hôm qua tới hôm nay nàng đều không có ngủ thật ngon, cũng là do hắn không có khống chế được mình, nhưng mà về sau chỉ cần làm nhiều một chút nàng sẽ có thói quen thôi.
Chử Vân Sơn thật không nghĩ đến, bởi vì hắn không thể khống chế mà Sơn Tảo phải nằm trên giường đến hai ngày mới có thể xuống giường, chuyện đầu tiên khi nàng xuống giường chính là đem toàn bộ ga giường cùng vỏ chăn toàn bộ tháo ra giặt một lần, nhìn lạc hồng cùng với dấu vết loang lỗ trên ga giường, Sơn Tảo không khỏi đỏ mặt tới mang tai.
Trong hai ngày nay, Thành thúc lại tới tìm Chử Vân Sơn thêm một lần, lần này Chử Vân Sơn cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý dọn tới chân núi rồi, Thành thúc cao hứng liền dẫn Chử Vân Sơn đi xem một chút, sau khi trở lại Chử Vân Sơn liền kéo Sơn Tảo vào nhà, mở hộc tử ra, từ bên trong lấy ra một bọc bạc.
Sơn Tảo mở ra nhìn, bên trong đều là bạc vụn, một bọc nặng trĩu.
“Đây chính là toàn bộ tiền của ta, cũng chỉ có vài năm không thể góp được quá nhiều, có chừng 120 lượng bạc, ta đã xem mảnh đất dưới chân núi kia, quả thật không tệ, Thành thúc đã tận tâm với chúng ta, xây nhà lên cũng cần chút tiền, nàng trước tiên cầm lấy, thời điểm cần dùng tiền ta lại hỏi nàng."
Sơn Tảo gật đầu một cái, “Vậy thiếp cất trước, chàng nói thử xem, đang êm đẹp tại sao lại muốn chúng ta dọn nhà chứ, ở nơi này không phải vô cùng tốt sao?"
Chử Vân Sơn nhìn xung quanh căn phòng, “Ta ở nơi này cũng đã 18 năm, nếu chỉ có mình ta, ta xác thực không muốn rời đi. Nhưng mà khi ta vào núi, để mình nàng ở lại ta cũng không yên lòng, lại nói nơi này cách trong thôn cũng không xa, vài bước đường đã đến, ở lại trong thôn cũng có thể cùng người trong thôn giúp đỡ lẫn nhau về sau ta cũng không cần quá lo lắng cho nàng."
Sơn Tảo trong lòng ấm áp, cười dịu dàng với Chử Vân Sơn một tiếng, “thiếp cũng hiểu là chàng đang lo lắng cho thiếp."
Chử Vân Sơn rung động trong lòng, trực tiếp kéo Sơn Tảo vào trong ngực, “Nương tử, nàng còn đau không?"
Mặt Sơn Tảo đỏ lên, “còn đau lắm, chàng đừng có động thiếp."
“Làm nhiều sẽ hết đau." Chử Vân Sơn vẻ mặt phớt tỉnh nói, sau đó ôm ngang Sơn Tảo đi đến trên giường.
Sơn Tảo giùng giằng, “Chàng đừng…ngô…người xấu…ừ…"
Chử Vân Sơn đè lên, hai ba động tác đã lột hết xiêm y của nàng, không bao lâu cũng chỉ còn nghe được tiếng thở cùng tiếng kêu yêu kiều khiến cho người ta đỏ mặt mà thôi.
Muốn xây nhà, thời gian Chử Vân Sơn ở nhà cũng ít đi, phần lớn đều ở dưới chân núi phụ cất nhà. Không biết Thành thúc đã nói gì với mọi người, những thanh niên trai tráng trong thôn đều tới giúp một tay, một phần nguyên nhân cũng là do thường ngày Chử Vân Sơn thường xuyên giúp đỡ người khác, mọi người vừa nghe nói là giúp thợ săn xây nhà, ai cũng đều nhiệt tâm vô cùng.
Thành thúc đã lén nói với Chử Vân Sơn, bởi vì quan phủ an bài, người của hai hộ rời khỏi Bạch Vân thôn nhận được một phần tiền, ông nói với Chử Vân Sơn cũng nên đến quan phủ nhận phần tiền này, tính toán xong, tiền mua vật liệu xây dựng phòng ốc cũng đủ. Về phần những người tới giúp đỡ, Thành thúc đã có ý là cho không, không có cũng không sao.
“Các ngươi mới tân hôn, lại phải lo xây phòng mới, chỗ cần tiền rất nhiều, đều là hàng xóm cùng thôn, ở chung một chỗ đã nhiều năm như vậy, chuyện này cũng không xem là gì."
Chử Vân Sơn gật đầu, về nhà nói với Sơn Tảo, hai người tính toán một chút, buổi trưa lo cơm, chờ khi phòng ốc xây xong lại tính toán tiền công.
Như vậy, buổi trưa Sơn Tảo bắt đầu nấu cơm, cơ bản đều là bánh nướng, xào chút món ăn đưa đi, thấy mọi người cũng đều chào hỏi, từ từ cũng biết gần hết.
Phòng xây vô cùng mau, một gian nhà chính, từ nhà chính đi vào, trái phải hai bên hai phòng, bên ngoài một cái sân vây quanh, một bên sân là nhà bếp và một căn lều, một bên góc dựng một gian nhà lá, phải nói là cũng rất chỉnh tề. Hơn nữa mỗi gian phòng cũng đều rất rộng rãi, sau khi Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo nhìn xong, cũng rất hài lòng.
Sẽ phải dọn nhà, Sơn Tảo bắt đầu dọn dẹp đồ, Chử Vân Sơn nhìn căn phòng trở nên trống trải có chút cảm khái, “Ở nhiều năm như vậy, đột nhiên muốn đi, thật sự có chút không bỏ được."
Sơn Tảo xách bọc y phục, “Vẫn là nhà của chúng ta mà, không phải chàng nói đường đi cũng không quá xa sao?"
Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười, “Đúng vậy nha, đều là nhà của chúng ta."
Chờ tất cả được sắp xếp thỏa đáng, tất nhiên sẽ phải mời khách.
Trong sân bày đầy bàn tiệc, chờ món ăn đưa lên, Chử Vân Sơn nâng chén lên cao giọng nói, “cám ơn mọi người đã giúp một tay, cũng cảm tạ các vị thúc thúc, thẩm thẩm, các huynh đệ đã giúp một tay dựng phòng, ta cũng không nhiều lời, tất cả đều ở trong bát rượu này."
Hắn đang chuẩn bị uống, giọng bén nhọn của mẹ Vĩnh Qúy đã vang lên, cười lớn, “Thợ săn, rượu thành thân của ngươi còn chưa có mời đâu, ở đây một lần rượu liền muốn đem chúng ta đuổi đi à?"
Tất cả mọi người ồ ồ cười vang, rối rít ồn ào lên.
Hôm nay Sơn Tảo mặc bộ hồng y đó, tóc đã thật dài, có thể dùng dây và ghim bới lên, hiển nhiên chính là dáng vẻ của một tức phụ.
Chử Vân Sơn lại nâng chén, “Nếu thẩm đã nói vậy, tiền lễ này chúng ta cũng không thu, thẩm, hai phần tiền lễ cũng đều không lấy của thẩm, nếu thẩm có sức, liền có thể ra sức mà ăn, ăn đến khi không thể thở nổi thì thôi."
Mọi người cười ha ha, nâng chén đụng chén rất náo nhiệt.
Thành thúc đã được mời đến ghế trên, uống uống cũng miễn, bắt đầu cảm thán, “Lần đầu nhìn thấy đứa nhỏ thợ săn này, hắn mới bao nhiêu? Mới bảy tuổi! Đi theo phụ thân hắn tới nơi này của chúng ta, còn nhỏ tính khí bướng bỉnh là không tránh được, phụ thânhắn cũng không quản hắn, chớp mắt một cái cũng đã lớn như vậy, nương tử cũng có rồi, đến sang năm ôm một đứa bé mập mạp, vong linh phụ thân ngươi dưới cửu tuyền cũng an ủi nha!"
Sơn Tảo len lén nhìn Chử Vân Sơn một cái, chỉ thấy khuôn mặt hắn bình tĩnh như nước, nàng chưa bao giờ nghe Chử Vân Sơn nói tới phụ mẫu của hắn, lúc này nghe Thành thúc nói đến, sợ trong lòng Chử Vân Sơn không dễ chịu, ở dưới bàn len lén đem tay khoát lên tay của Chử Vân Sơn an ủi hắn, kết quả lại bị hắn nắm lại rất nhanh, mặt Sơn Tảo đỏ lên, sợ bị người phát hiện, giả bộ dáng vẻ quy cũ không dám lộn xộn.
Chử Vân Sơn liếc nàng một cái, trong lòng buồn cười, ngón tay gãi gãi lòng bàn tay nàng, quả nhiên cảm thấy thân thể Sơn Tảo cứng đờ, mặt đỏ tới mang tai, khuôn mặt không được tự nhiên.
“Cha đứa nhỏ, ông uống nhiều rồi, hôm nay là ngày tốt, nói những thứ kia làm gì." Thành thẩm lúng túng hướng về Chử Vân Sơn và Sơn Tảo cười một tiếng, len lén bấm Thành thúc một cái.
Thành thúc quả thật uống hơi nhiều, ông vỗ một chưởng lên vai Chử Vân Sơn, “Đứa bé, ngày mai đi thắp cho phụ thân ngươi nén hương, ngươi bây giờ đã tốt rồi, để cho hắn an lòng. Phụ thân người là người tốt, đáng tiếc không có phúc khí, không thấy được nhi tử lấy vợ sinh con…"
Chử Vân Sơn gật đầu một cái, “sẽ đi, ngày mai nhất định đi."
Thành thúc vẫn còn nói liên miên, Thành thẩm bèn nháy mắt với Đại Xuyên, Đại Xuyên cùng Nhị Xuyên liền đỡ lấy hai bên của phụ thân mình, trực tiếp dụ dỗ ông rời đi…
Thu dọn xong xuôi, Sơn Tảo khóa cửa viện, dùng chậu gỗ bưng nước nóng vào cho Chử Vân Sơn rửa chân, hôm nay Chử Vân Sơn uống rất nhiều, cũng không chịu nổi một nhóm người thay nhau ra trận uống rượu, đem Chử Vân Sơn dọn dẹp sạch sẽ, lúc này Sơn Tảo mới tắm sạch sẽ lên giường, mới vừa cởi giầy, liền bị Chử Vân Sơn từ phía sau lưng ôm lấy ngã xuống giường.
“Nương tử, nàng thật là thơm…"
Sơn Tảo giùng giằng muốn đứng lên, “Thiếp còn chưa có cởi áo! Mau buông ra nào!"
“Ta giúp nàng cởi…"
“Không cần…ưm…ngô….."
Tác giả :
Điền Tiểu Điền