Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 129: Ta giết
Lôi điện đầy trời, như muốn xé toạc cả đại dương. Khí thế cuồng bạo nổi lên tạo thành những cơn sóng khổng lồ.
Hai người Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng thấy vậy thì sợ ngây người. Bọn hắn đúng là không thể ngờ được là tu vi của Diệp Vân lại cường hãn đến như vậy, giống như Diệp Vân cũng không thua kém bao nhiêu so với Khúc Nhất Bình.
“Tên gia hỏa này ở trong Hoa Vận bí tàng cuối cùng đã lấy được thứ gì mà tu vi lại có thể tăng lên như vậy?" Đoàn Thần Phong không dám tin vào hai mắt của mình, vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi.
“Diệp sư huynh quả nhiên không phụ sự tin tưởng của ta, đúng là không thể tưởng tượng được là tu vi của huynh ấy lại tăng nhanh như vậy." Dư Minh Hồng gật đầu phụ họa, trong lòng cũng vô cùng rung động.
“Cứ tiếp tục như vậy thì ta làm sao còn chỗ đứng nữa chứ. Không được, đợi sau khi Diệp Vân giết chết tên Khúc Nhất Bình ngu xuẩn kia thì ta phải tra hỏi hắn kỹ càng xem đến cùng là hắn đã thu được bao nhiêu lợi ích." Đoàn Thần Phong nhìn lôi quang đầy trời kia, trong mắt mang theo vẻ chờ mong.
Dư Minh Hồng cũng không có tiếp lời, chẳng qua chỉ gật đầu một cái, nhưng trong mắt hắn lập tức lại hiện lên vẻ khác thường.
Tô Linh thì ngược lại, nàng vẫn giữ bộ dáng như cũ, lẳng lặng mà đứng, ánh mắt mê ly nhìn về phía Diệp Vân, không hề che giấu sự vui mừng ở trong lòng.
Lần đầu nàng và Diệp Vân quen nhau thì tu vi của hắn chỉ chừng ở Luyện Thể Cảnh tam tứ trọng, căn bản không hề đáng nhắc tới. Thế nhưng lần thứ hai gặp hắn trong khu mộ địa này, chỉ cách có mấy tháng mà tu vi của hắn đã dạt đến Luyện Thể Cảnh lục trọng. Rồi mới cách nhau không đến hai ngày mà tên gia hỏa này đã có tu vi Ngộ Khí Cảnh, tốc độ tăng trưởng cũng không khỏi quá khủng bố đi.
Quang trọng nhất là, cảnh giới của Diệp Vân tăng lên rất nhanh nhưng cũng không có dấu hiệu căn cơ bất ổn. Nhìn một kiếm của hắn sắp chém ra này thì tu vi Luyện Thể Cảnh đúng là không thể ngăn cản, cho dù là đệ tử Luyện Khí Cảnh sơ kỳ thì chỉ sợ cũng không thể sống sót dưới một kiếm này.
“Diệp Vân, tên vô lại nhà ngươi, tu vi tăng lên thật là nhanh a. Chờ chúng ta rời khỏi đây thì ta nhất định phải bảo phụ thân bắt ngươi đến Vô Ảnh phong." Khóe miệng Tô Linh hiện ra một nụ cười như có như không.
Phía trên đại dương, sắc mặt Khúc Nhất Bình vô cùng dữ tợn, trên gương mặt hiện ra sự phẫn nộ, trông vô cùng quỷ dị.
“Thất Tuyệt Ma Đao, Phẫn Nộ!"
Khúc Nhất Bình quát lên một tiếng, Ma Đao trong tay lóe lên đao ảnh lục sắc, mạnh mẽ chém xuống.
Một đao phẫn nộ, một đao cuồng nộ.
Một đao chém xuống, tất cả mọi thứ đều hóa thành tro tàn trong lửa giận.
Năm đó, Thất Tuyệt lão ma lâm vào hiểm cảnh đã thi triển ra một chiêu này, tiêu hao tinh nguyên bản thân mà khiến cho lực lượng của mình tăng lên đến đỉnh phong, chém ra một đao kinh thiên động địa, giết chết một cường giả Trúc Cơ Cảnh có tu vi hơn xa mình, một lần mà thành danh. Từ đó về sau, những người có tu vi không quá cao so với Thất Tuyệt lão ma đều không dám dồn lão vào chân tường. Vạn nhất trừ mà không được mà lại thành người vẫn thân vong thì đúng là lợi bất cập hại.
Khí kình cuồng bạo bắn ra, đao mang giống như một tấm lụa trảm phá trờ cao, mạnh mẽ chém về phía Diệp Vân.
Nét cười trên mặt Diệp Vân cũng không giảm, Tử Ảnh trong tay hắn liền khẽ xẹt qua, lôi quang đầy trời lập tức dừng lại, sau đó nhanh chóng ngưng tụ lại thành đoàn.
“Thần Lôi Diệt Thế!"
Diệp Vân quát khẽ một tiếng. Lôi Điện Vân Quang Kiếm thức thứ ba, rốt cuộc cũng đã xuất hiện. Lôi điện đầy trời ngưng tụ thành một điểm, sau đó hóa thành mọt đạo thần lôi từ Cửu Thiên giáng xuống, xua tan hết thảy tà ma ngoại đạo.
Oanh!
Thần lôi từ Cửu Thiên giáng xuống, mạnh mẽ đánh lên Nộ Chi Trảm của Thất Tuyệt Ma Đao. Lôi điện tử sắc, đao mang lục sắc lập tức đan vào nhau, sau đó nổ tung.
Kình lực khó tin tản ra bốn phương tám hướng. Lấy hai người làm trung tâm, mặt biển liền bị mạnh mẽ ép xuống đến ba thước, sóng biển cuồn cuộn tản ra bốn phía, lao thẳng ra xung quanh.
Ba người Tô Linh gần như không thể đứng vững trước cỗ kình lực này, vội vàng lui về phía sau hơn mười trượng, lúc này mới miễn cưỡng dừng lại.
Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng hai mặt nhìn nhau, đúng là không thể tin vào mắt mình nữa.
“Một chiêu như vậy thì Đoàn sư huynh ngươi có tiếp được không?"
“Tất nhiên là không được. Hai tên này đúng là đồ biến thái. Diệp Vân thì cũng thôi, thế nhưng vì sao tên tạp chủng Khúc Nhất Bình kia, chẳng qua chỉ lấy được một thanh Thất Tuyệt Ma Đao mà tu vi lại có thể tăng lên như vậy?" Đoàn Thần Phong lắc đầu, hung hãn nói.
“Xem ra là ta vẫn còn chưa cố gắng hết sức. Đến bây giờ mà Tiểu Huyền Vũ Thuẫn vẫn chưa có ngưng luyện thành công, phát ra được uy lực chính thức của nó." Dư Minh Hồng nhìn hai người, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
“Cố gắng cái rắm. Có vài người trời sinh số mệnh đã thâm hậu, dù không cố gắng nhưng tu luyện vẫn rất nhanh, thẳng một đường đến Kim Đan." Bỗng nhiên, Đoàn Thần Phong tựa hồ có chút thất lạc, nản chí.
“Không cần biết. Tu tiên giới ngàn vạn năm, có bao nhiêu vương giả chí tôn đâu phải dựa vào thiên phú chứ, chính là nhờ vào sự cố gắng của mình. Chỉ cần cố gắng khổ tu gấp bội, thậm chí gấp trăm lần so với thường nhân thì ta tin tưởng rằng sẽ có một ngày sẽ vượt qua bọn Diệp Vân sư huynh, cũng có thể đạt đến Kim Đan đại đạo." Dư Minh Hồng lắc đầu, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định.
Đoàn Thần Phong cũng không nói gì, nhíu mày, cũng không biết là hắn đang suy nghĩ điều gì.
Đao mang lục sắc và thần lôi tử sắc cuối cùng cũng phân ra thắng bại. Trong giây lát, thần lôi bỗng nhiên phát ra ánh sáng chòi lòa, quét sạch toàn bộ mây mù khắp bầu trời, hào quang tử sắc chiếu sáng phạm vi cả ngàn trượng.
Đao mang lục sắc chống đỡ không nổi, răng rắc một tiếng rồi đứt gãy. Lập tức, quầng sáng xuất hiện vô số vết nứt, sau đó vỡ nát rồi tiêu tán trong không trung.
Oanh!
Dư thế của thần lôi màu tím không giảm, mạnh mẽ bắn thẳng xuống Thất Tuyệt Ma Đao.
Khúc Nhất Bình cảm thấy có một luồng man lực khó có thể ngăn cản từ trong Thất Tuyệt Ma Đao truyền đến, giống như là có một chiếc búa tạ đập thẳng vào ngực mình vậy.
Oa!
Khúc Nhất Bình liền phun ra một ngụm máu tươi, trông như một đóa huyết hoa nở rộ, rồi rơi xuống mặt biển, trông vô cùng mĩ lệ tươi đẹp.
Thân hình Khúc Nhất Bình lúc này bay ngược lại phía sau, rồi rơi thẳng xuống nước. Nếu không phải hắn còn có chút thanh tỉnh, lợi dụng dư lực mà nhảy lên bờ thì chỉ sợ đã bị nước biển lạnh băng nuốt chửng rồi.
“Không có khả năng, không có khả năng!" Khúc Nhất Bình quỳ trên mặt đất, máu tươi trong miệng không ngừng tuôn ra, xen lẫn trong đó là cả lục phủ ngũ tạng vỡ nát nữa.
Sắc mặt Diệp Vân lúc này tái nhợt. Tu vi của hắn dù sao vẫn chưa đạt đến Luyện Khí Cảnh, thức thứ ba của Lôi Điện Vân Quang Kiếm là Thần Lôi Diệt Thế gần như đã hút hết toàn bộ linh lực trong cơ thể hắn. Nếu đổi lại là một người khác thì một chiêu vừa rồi chỉ sợ chỉ có thể phá vỡ Nộ Chi Trảm mà thôi, chứ không còn có được dư thế đằng sau nữa.
“Khúc Nhất Bình, ngươi nhiều lần đối nghịch với ta, có nghĩ đến ngày hôm nay không?" Diệp Vân bước lên một bước, lạnh lùng nói.
“Con đường tu tiên chính là tranh đấu lẫn nhau, ngươi lừa ta gạt, vì tài nguyên, vì công pháp mà có thể máu chảy đầu rơi. Đừng nói ta và ngươi chẳng qua chỉ là sư huynh đệ trên danh nghĩa, cho dù là phụ thân, huynh đệ tỷ muội ta mà ngăn cản con đường tu tiên của ta thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi." Khúc Nhất Bình đột nhiên cười lên ha hả, thoạt nhìn có chút điên cuồng.
“Thật sự là đáng thương!" Diệp Vân lắc đầu. Hắn không thể hiểu được là tại sao một người tâm kế thâm trầm như Khúc Nhất Bình lại luôn luôn muốn đối địch với người khác, luôn muốn đạp lên người khác mà đi.
Sư huynh đệ đồng môn, chẳng phải là luôn cùng nhau giúp đỡ, trợ giúp lẫn nhau mà tu hành hay sao?
Khúc Nhất Bình chống mũi Thất Tuyệt Ma Đao xuống đất, lạnh lùng nói: “Bớt sàm ngôn đi, muốn chém muốn giết tùy ngươi, hà tất phải nhiều lời như thế."
Diệp Vân lắc đầu, nhìn kẻ đáng thương này, Tử Ảnh trong tay cũng hơi rung lên một chút.
“Diệp Vân, ngươi không sao chứ?"
Thân hình Tô Linh lúc này liền xuất hiện bên cạnh của Diệp Vân.
Diệp Vân thu Tử Ảnh vào bên trong Lôi Âm Hóa Long giới, lắc đầu nói: “Không sao, chẳng qua là linh lực tiêu hao quá nhiều nên có chút mệt mỏi thôi."
“Vậy ngươi có giết hắn hay không?" Tô Linh chỉ vào Khúc Nhất Bình, nói.
Diệp Vân khẽ giật mình, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Lúc đầu, hắn vốn cũng không phải là một người hiếu sát, nhưng những năm tu luyện đã qua khiến cho hắn hiểu rằng, có đôi khi quá thiện lương cũng vô dụng. Đối với Khúc Nhất Bình, người mà vẫn luôn có một ác ma ẩn giấu trong người thì có nên một kiếm giết chết, chấm dứt hậu hoạn hay không?
“Dù sao thì hắn cũng vẫn là đệ tử của Thiên Kiếm Tông ta, phạm phải sai lầm thì cứ giao cho Tông Luật Điện xử lý. Nếu như bây giờ ngươi giết hắn, bị tông môn phát hiện ra thì chỉ sợ sẽ bị kết vào tội sát hại đồng môn." Tô Linh lắc đầu, kéo ống tay hắn.
“Sát hại đồng môn? Bên trong Thiên Kiếm Tông, việc tàn sát lẫn nhau còn thiếu hay sao? Tại sao chưa từng thấy Tông Luật Điện ra xử lý?" Diệp Vân không khỏi buồn cười. Tại giữa khu mộ địa này, tranh đấu gay gắt, đệ tử đồng môn công kích lẫn nhau còn ít hay sao?
“Tông môn không xử lý thì đó là sai lầm của tông môn. Nhưng ngươi giêt hắn, một khi bị người ta lợi dụng thì Tông Luật Điện chắc chắn sẽ tìm đến ngươi, theo luật mà xử." Tô Linh tiến sát đến bên Diệp Vân, ghé vào tai hắn nói: “Ngươi bây giờ người mang chí bảo, nên cố gắng ít xuất hiện thì hơn. Đợi khi nào trở lại Thiên Kiếm Tông, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp cha ta. Nếu không thì ta có một trực giác là sau này, ngươi chắc chắn sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ."
Diệp Vân nhíu mày, nhìn Tô Linh rồi nhẹ gật đầu.
“Thôi được, tu vi của Khúc Nhất Bình lúc này đã bị giảm mạnh, ta thu lại Thất Tuyệt Ma Đao của hắn là được."
“Như vậy là tốt nhất." Tô Linh gật đầu cười. Lúc này, nàng đâu giống như một nữ tiểu cô nương mười bốn mười lăm, mà giống như một đệ tử hiểu hết luật pháp tông môn, biết đối nhân xử thế.
Trong mắt Khúc Nhất Bình tràn đầy oán độc nhìn chằm chằm vào Tô Linh và Diệp Vân, miệng thở phì phò, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng mà hiện tại, trong mắt của Diệp Vân thì hắn đã không còn chút uy hiếp gì nữa. Chỉ cần vọng động thì chỉ cần một chiêu là có thể giết chết hắn.
“Diệp sư huynh, một kiếm vừa rồi tên là gì vậy? Thật là cường đại." Dư Minh Hồng đi đến, vẻ mặt hiện lên vẻ kích động, hỏi.
“Diệp Vân, tại tầng ba này, ngươi đến cùng là đã lấy được bảo vật gì? Chuôi thần kiếm vừa rồi, tối thiểu cũng phải là linh khí trung phẩm a?" Thanh âm của Đoàn Thần Phong truyền đến, mang theo một vẻ cô tịch.
“Dư sư đệ, Đoàn sư huynh. Ta chẳng qua chỉ đạt được một chút kỳ ngộ mà thôi. Các ngươi cũng đã nhận được bảo vật hoặc là công pháp, chẳng qua là chưa có thời gian tu luyện mà thôi. Nói không chừng, sau khi rời khỏi đây thì có thể nhanh chóng tìm hiểu. Đến lúc đó thì tu vi tất nhiên sẽ không quá chênh lệch với ta." Diệp Vân cười nói. Đối với hai người này, hắn luôn vẫn có chút hảo cảm.
“Tên gia hỏa này không giết thì cũng nên phế bỏ tu vi của hắn, chấm dứt hậu hoạn." Đoàn Thần Phong cau mày, chỉ vào Khúc Nhất Bình, nói.
Diệp Vân vẫy tay, nói: “Cũng không cần phải như vậy. Nếu như đã lưu lại tính mạng cho hắn thì cũng không cần phải phế bỏ tu vi, chỉ cần thu lại Thất Tuyệt Ma Đao của hắn là được."
Dứt lời, hắn liền bước tơi, muốn thu lại Thất Tuyệt Ma Đao trong tay của Khúc Nhất Bình.
Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên chấn động, ngay sau đó, một âm thanh bén nhọn mà trào phúng lọt vào trong tay mọi người."
“Lề mề, lòng dạ như đàn bà. Như vậy thì tâm cảnh sao có thể tiến lên được. Ngươi không giết thì để ta giết!"
Hai người Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng thấy vậy thì sợ ngây người. Bọn hắn đúng là không thể ngờ được là tu vi của Diệp Vân lại cường hãn đến như vậy, giống như Diệp Vân cũng không thua kém bao nhiêu so với Khúc Nhất Bình.
“Tên gia hỏa này ở trong Hoa Vận bí tàng cuối cùng đã lấy được thứ gì mà tu vi lại có thể tăng lên như vậy?" Đoàn Thần Phong không dám tin vào hai mắt của mình, vẻ mặt hiện lên sự sợ hãi.
“Diệp sư huynh quả nhiên không phụ sự tin tưởng của ta, đúng là không thể tưởng tượng được là tu vi của huynh ấy lại tăng nhanh như vậy." Dư Minh Hồng gật đầu phụ họa, trong lòng cũng vô cùng rung động.
“Cứ tiếp tục như vậy thì ta làm sao còn chỗ đứng nữa chứ. Không được, đợi sau khi Diệp Vân giết chết tên Khúc Nhất Bình ngu xuẩn kia thì ta phải tra hỏi hắn kỹ càng xem đến cùng là hắn đã thu được bao nhiêu lợi ích." Đoàn Thần Phong nhìn lôi quang đầy trời kia, trong mắt mang theo vẻ chờ mong.
Dư Minh Hồng cũng không có tiếp lời, chẳng qua chỉ gật đầu một cái, nhưng trong mắt hắn lập tức lại hiện lên vẻ khác thường.
Tô Linh thì ngược lại, nàng vẫn giữ bộ dáng như cũ, lẳng lặng mà đứng, ánh mắt mê ly nhìn về phía Diệp Vân, không hề che giấu sự vui mừng ở trong lòng.
Lần đầu nàng và Diệp Vân quen nhau thì tu vi của hắn chỉ chừng ở Luyện Thể Cảnh tam tứ trọng, căn bản không hề đáng nhắc tới. Thế nhưng lần thứ hai gặp hắn trong khu mộ địa này, chỉ cách có mấy tháng mà tu vi của hắn đã dạt đến Luyện Thể Cảnh lục trọng. Rồi mới cách nhau không đến hai ngày mà tên gia hỏa này đã có tu vi Ngộ Khí Cảnh, tốc độ tăng trưởng cũng không khỏi quá khủng bố đi.
Quang trọng nhất là, cảnh giới của Diệp Vân tăng lên rất nhanh nhưng cũng không có dấu hiệu căn cơ bất ổn. Nhìn một kiếm của hắn sắp chém ra này thì tu vi Luyện Thể Cảnh đúng là không thể ngăn cản, cho dù là đệ tử Luyện Khí Cảnh sơ kỳ thì chỉ sợ cũng không thể sống sót dưới một kiếm này.
“Diệp Vân, tên vô lại nhà ngươi, tu vi tăng lên thật là nhanh a. Chờ chúng ta rời khỏi đây thì ta nhất định phải bảo phụ thân bắt ngươi đến Vô Ảnh phong." Khóe miệng Tô Linh hiện ra một nụ cười như có như không.
Phía trên đại dương, sắc mặt Khúc Nhất Bình vô cùng dữ tợn, trên gương mặt hiện ra sự phẫn nộ, trông vô cùng quỷ dị.
“Thất Tuyệt Ma Đao, Phẫn Nộ!"
Khúc Nhất Bình quát lên một tiếng, Ma Đao trong tay lóe lên đao ảnh lục sắc, mạnh mẽ chém xuống.
Một đao phẫn nộ, một đao cuồng nộ.
Một đao chém xuống, tất cả mọi thứ đều hóa thành tro tàn trong lửa giận.
Năm đó, Thất Tuyệt lão ma lâm vào hiểm cảnh đã thi triển ra một chiêu này, tiêu hao tinh nguyên bản thân mà khiến cho lực lượng của mình tăng lên đến đỉnh phong, chém ra một đao kinh thiên động địa, giết chết một cường giả Trúc Cơ Cảnh có tu vi hơn xa mình, một lần mà thành danh. Từ đó về sau, những người có tu vi không quá cao so với Thất Tuyệt lão ma đều không dám dồn lão vào chân tường. Vạn nhất trừ mà không được mà lại thành người vẫn thân vong thì đúng là lợi bất cập hại.
Khí kình cuồng bạo bắn ra, đao mang giống như một tấm lụa trảm phá trờ cao, mạnh mẽ chém về phía Diệp Vân.
Nét cười trên mặt Diệp Vân cũng không giảm, Tử Ảnh trong tay hắn liền khẽ xẹt qua, lôi quang đầy trời lập tức dừng lại, sau đó nhanh chóng ngưng tụ lại thành đoàn.
“Thần Lôi Diệt Thế!"
Diệp Vân quát khẽ một tiếng. Lôi Điện Vân Quang Kiếm thức thứ ba, rốt cuộc cũng đã xuất hiện. Lôi điện đầy trời ngưng tụ thành một điểm, sau đó hóa thành mọt đạo thần lôi từ Cửu Thiên giáng xuống, xua tan hết thảy tà ma ngoại đạo.
Oanh!
Thần lôi từ Cửu Thiên giáng xuống, mạnh mẽ đánh lên Nộ Chi Trảm của Thất Tuyệt Ma Đao. Lôi điện tử sắc, đao mang lục sắc lập tức đan vào nhau, sau đó nổ tung.
Kình lực khó tin tản ra bốn phương tám hướng. Lấy hai người làm trung tâm, mặt biển liền bị mạnh mẽ ép xuống đến ba thước, sóng biển cuồn cuộn tản ra bốn phía, lao thẳng ra xung quanh.
Ba người Tô Linh gần như không thể đứng vững trước cỗ kình lực này, vội vàng lui về phía sau hơn mười trượng, lúc này mới miễn cưỡng dừng lại.
Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng hai mặt nhìn nhau, đúng là không thể tin vào mắt mình nữa.
“Một chiêu như vậy thì Đoàn sư huynh ngươi có tiếp được không?"
“Tất nhiên là không được. Hai tên này đúng là đồ biến thái. Diệp Vân thì cũng thôi, thế nhưng vì sao tên tạp chủng Khúc Nhất Bình kia, chẳng qua chỉ lấy được một thanh Thất Tuyệt Ma Đao mà tu vi lại có thể tăng lên như vậy?" Đoàn Thần Phong lắc đầu, hung hãn nói.
“Xem ra là ta vẫn còn chưa cố gắng hết sức. Đến bây giờ mà Tiểu Huyền Vũ Thuẫn vẫn chưa có ngưng luyện thành công, phát ra được uy lực chính thức của nó." Dư Minh Hồng nhìn hai người, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết.
“Cố gắng cái rắm. Có vài người trời sinh số mệnh đã thâm hậu, dù không cố gắng nhưng tu luyện vẫn rất nhanh, thẳng một đường đến Kim Đan." Bỗng nhiên, Đoàn Thần Phong tựa hồ có chút thất lạc, nản chí.
“Không cần biết. Tu tiên giới ngàn vạn năm, có bao nhiêu vương giả chí tôn đâu phải dựa vào thiên phú chứ, chính là nhờ vào sự cố gắng của mình. Chỉ cần cố gắng khổ tu gấp bội, thậm chí gấp trăm lần so với thường nhân thì ta tin tưởng rằng sẽ có một ngày sẽ vượt qua bọn Diệp Vân sư huynh, cũng có thể đạt đến Kim Đan đại đạo." Dư Minh Hồng lắc đầu, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định.
Đoàn Thần Phong cũng không nói gì, nhíu mày, cũng không biết là hắn đang suy nghĩ điều gì.
Đao mang lục sắc và thần lôi tử sắc cuối cùng cũng phân ra thắng bại. Trong giây lát, thần lôi bỗng nhiên phát ra ánh sáng chòi lòa, quét sạch toàn bộ mây mù khắp bầu trời, hào quang tử sắc chiếu sáng phạm vi cả ngàn trượng.
Đao mang lục sắc chống đỡ không nổi, răng rắc một tiếng rồi đứt gãy. Lập tức, quầng sáng xuất hiện vô số vết nứt, sau đó vỡ nát rồi tiêu tán trong không trung.
Oanh!
Dư thế của thần lôi màu tím không giảm, mạnh mẽ bắn thẳng xuống Thất Tuyệt Ma Đao.
Khúc Nhất Bình cảm thấy có một luồng man lực khó có thể ngăn cản từ trong Thất Tuyệt Ma Đao truyền đến, giống như là có một chiếc búa tạ đập thẳng vào ngực mình vậy.
Oa!
Khúc Nhất Bình liền phun ra một ngụm máu tươi, trông như một đóa huyết hoa nở rộ, rồi rơi xuống mặt biển, trông vô cùng mĩ lệ tươi đẹp.
Thân hình Khúc Nhất Bình lúc này bay ngược lại phía sau, rồi rơi thẳng xuống nước. Nếu không phải hắn còn có chút thanh tỉnh, lợi dụng dư lực mà nhảy lên bờ thì chỉ sợ đã bị nước biển lạnh băng nuốt chửng rồi.
“Không có khả năng, không có khả năng!" Khúc Nhất Bình quỳ trên mặt đất, máu tươi trong miệng không ngừng tuôn ra, xen lẫn trong đó là cả lục phủ ngũ tạng vỡ nát nữa.
Sắc mặt Diệp Vân lúc này tái nhợt. Tu vi của hắn dù sao vẫn chưa đạt đến Luyện Khí Cảnh, thức thứ ba của Lôi Điện Vân Quang Kiếm là Thần Lôi Diệt Thế gần như đã hút hết toàn bộ linh lực trong cơ thể hắn. Nếu đổi lại là một người khác thì một chiêu vừa rồi chỉ sợ chỉ có thể phá vỡ Nộ Chi Trảm mà thôi, chứ không còn có được dư thế đằng sau nữa.
“Khúc Nhất Bình, ngươi nhiều lần đối nghịch với ta, có nghĩ đến ngày hôm nay không?" Diệp Vân bước lên một bước, lạnh lùng nói.
“Con đường tu tiên chính là tranh đấu lẫn nhau, ngươi lừa ta gạt, vì tài nguyên, vì công pháp mà có thể máu chảy đầu rơi. Đừng nói ta và ngươi chẳng qua chỉ là sư huynh đệ trên danh nghĩa, cho dù là phụ thân, huynh đệ tỷ muội ta mà ngăn cản con đường tu tiên của ta thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi." Khúc Nhất Bình đột nhiên cười lên ha hả, thoạt nhìn có chút điên cuồng.
“Thật sự là đáng thương!" Diệp Vân lắc đầu. Hắn không thể hiểu được là tại sao một người tâm kế thâm trầm như Khúc Nhất Bình lại luôn luôn muốn đối địch với người khác, luôn muốn đạp lên người khác mà đi.
Sư huynh đệ đồng môn, chẳng phải là luôn cùng nhau giúp đỡ, trợ giúp lẫn nhau mà tu hành hay sao?
Khúc Nhất Bình chống mũi Thất Tuyệt Ma Đao xuống đất, lạnh lùng nói: “Bớt sàm ngôn đi, muốn chém muốn giết tùy ngươi, hà tất phải nhiều lời như thế."
Diệp Vân lắc đầu, nhìn kẻ đáng thương này, Tử Ảnh trong tay cũng hơi rung lên một chút.
“Diệp Vân, ngươi không sao chứ?"
Thân hình Tô Linh lúc này liền xuất hiện bên cạnh của Diệp Vân.
Diệp Vân thu Tử Ảnh vào bên trong Lôi Âm Hóa Long giới, lắc đầu nói: “Không sao, chẳng qua là linh lực tiêu hao quá nhiều nên có chút mệt mỏi thôi."
“Vậy ngươi có giết hắn hay không?" Tô Linh chỉ vào Khúc Nhất Bình, nói.
Diệp Vân khẽ giật mình, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Lúc đầu, hắn vốn cũng không phải là một người hiếu sát, nhưng những năm tu luyện đã qua khiến cho hắn hiểu rằng, có đôi khi quá thiện lương cũng vô dụng. Đối với Khúc Nhất Bình, người mà vẫn luôn có một ác ma ẩn giấu trong người thì có nên một kiếm giết chết, chấm dứt hậu hoạn hay không?
“Dù sao thì hắn cũng vẫn là đệ tử của Thiên Kiếm Tông ta, phạm phải sai lầm thì cứ giao cho Tông Luật Điện xử lý. Nếu như bây giờ ngươi giết hắn, bị tông môn phát hiện ra thì chỉ sợ sẽ bị kết vào tội sát hại đồng môn." Tô Linh lắc đầu, kéo ống tay hắn.
“Sát hại đồng môn? Bên trong Thiên Kiếm Tông, việc tàn sát lẫn nhau còn thiếu hay sao? Tại sao chưa từng thấy Tông Luật Điện ra xử lý?" Diệp Vân không khỏi buồn cười. Tại giữa khu mộ địa này, tranh đấu gay gắt, đệ tử đồng môn công kích lẫn nhau còn ít hay sao?
“Tông môn không xử lý thì đó là sai lầm của tông môn. Nhưng ngươi giêt hắn, một khi bị người ta lợi dụng thì Tông Luật Điện chắc chắn sẽ tìm đến ngươi, theo luật mà xử." Tô Linh tiến sát đến bên Diệp Vân, ghé vào tai hắn nói: “Ngươi bây giờ người mang chí bảo, nên cố gắng ít xuất hiện thì hơn. Đợi khi nào trở lại Thiên Kiếm Tông, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp cha ta. Nếu không thì ta có một trực giác là sau này, ngươi chắc chắn sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ."
Diệp Vân nhíu mày, nhìn Tô Linh rồi nhẹ gật đầu.
“Thôi được, tu vi của Khúc Nhất Bình lúc này đã bị giảm mạnh, ta thu lại Thất Tuyệt Ma Đao của hắn là được."
“Như vậy là tốt nhất." Tô Linh gật đầu cười. Lúc này, nàng đâu giống như một nữ tiểu cô nương mười bốn mười lăm, mà giống như một đệ tử hiểu hết luật pháp tông môn, biết đối nhân xử thế.
Trong mắt Khúc Nhất Bình tràn đầy oán độc nhìn chằm chằm vào Tô Linh và Diệp Vân, miệng thở phì phò, cũng không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng mà hiện tại, trong mắt của Diệp Vân thì hắn đã không còn chút uy hiếp gì nữa. Chỉ cần vọng động thì chỉ cần một chiêu là có thể giết chết hắn.
“Diệp sư huynh, một kiếm vừa rồi tên là gì vậy? Thật là cường đại." Dư Minh Hồng đi đến, vẻ mặt hiện lên vẻ kích động, hỏi.
“Diệp Vân, tại tầng ba này, ngươi đến cùng là đã lấy được bảo vật gì? Chuôi thần kiếm vừa rồi, tối thiểu cũng phải là linh khí trung phẩm a?" Thanh âm của Đoàn Thần Phong truyền đến, mang theo một vẻ cô tịch.
“Dư sư đệ, Đoàn sư huynh. Ta chẳng qua chỉ đạt được một chút kỳ ngộ mà thôi. Các ngươi cũng đã nhận được bảo vật hoặc là công pháp, chẳng qua là chưa có thời gian tu luyện mà thôi. Nói không chừng, sau khi rời khỏi đây thì có thể nhanh chóng tìm hiểu. Đến lúc đó thì tu vi tất nhiên sẽ không quá chênh lệch với ta." Diệp Vân cười nói. Đối với hai người này, hắn luôn vẫn có chút hảo cảm.
“Tên gia hỏa này không giết thì cũng nên phế bỏ tu vi của hắn, chấm dứt hậu hoạn." Đoàn Thần Phong cau mày, chỉ vào Khúc Nhất Bình, nói.
Diệp Vân vẫy tay, nói: “Cũng không cần phải như vậy. Nếu như đã lưu lại tính mạng cho hắn thì cũng không cần phải phế bỏ tu vi, chỉ cần thu lại Thất Tuyệt Ma Đao của hắn là được."
Dứt lời, hắn liền bước tơi, muốn thu lại Thất Tuyệt Ma Đao trong tay của Khúc Nhất Bình.
Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên chấn động, ngay sau đó, một âm thanh bén nhọn mà trào phúng lọt vào trong tay mọi người."
“Lề mề, lòng dạ như đàn bà. Như vậy thì tâm cảnh sao có thể tiến lên được. Ngươi không giết thì để ta giết!"
Tác giả :
Vô Tội