Thế Giới Thiên Thần
Chương 18: Mong bố mẹ hiểu cho con
Tiếp
Cả lũ đang tính mai bùng học hết, dù gì cũng gần sáng rồi. Đang trong chăn ngủ ngon lành thì bị tiếng chuông cửa kêu inh ỏi làm phiền. Hình như chú Lí bận cái gì thì phải từ hôm qua đã không thấy ở nhà, Thiên Lạc đành cố dậy mở cửa chứ chông chờ cái lũ kia thì có hỏng chuông chúng ns chả dậy. Người bấm chuông có vẻ rất sốt ruột bấm chuông không ngừng. Thiên Lạc thì không đi nhanh được nó mới ngủ được có mấy tiếng còn đang rất mệt. Ra đến cửa Thiên Lạc nghĩ thầm
_ Không biết ai có việc gì mà bấm chuông nhà mình ghê vậy, muốn banh chuông luôn.
Mở cửa ra thì thấy một người phụ nữ và một người đàn ông cả hai khoảng hơn tầm hơn 40 tuổi nhìn khá chững chạc với vẻ mặt hết sức lo lắng những có chút tức giận.
Thiên Lạc: Cô, chú tìm ai ạ
Người phụ nữ: Cháu có phải Thiên Lạc không
Thiên Lạc: Dạ đúng rồi.
Người phụ nữ: Có phải Vỹ Lâm con cô nó đang ở nhà cháu không.
Thiên Lạc: Vâng, em ấy đang ngủ trong nhà.
Bố Vỹ Lâm: cho chú gặp em nó
Nói xong bố mẹ Vỹ lâm xông thẳng vào nhà luôn chả cần Thiên Lạc có đồng ý hay không. Thiên Lạc cản không kịp đành đuổi theo hai người họ vào tận trong nhà. Nó phải dùng lực mới giữ được hai người lại.
Thiến Lạc: Hai người cứ bình tĩnh để cháu gọi em ấy xuống.
Mẹ Vỹ Lâm quát lên với Thiên Lạc
Mẹ Vỹ Lâm: Nhanh lên
Thiên Lạc thấy thật khó hiểu đã xông vào nhà người ta còn quát tháo ầm ĩ, chả có tí lịch sự tẹo nào. Thiên Lạc gọi Vỹ Lâm xuống.
Vừa nhìn thấy Vỹ Lâm hai người kia liền xông vào đánh.
Mẹ Vỹ Lâm: Cái thằng bệnh hoạn này mày làm khổ tao chưa đủ sao. Giờ còn bỏ nhà đi với trai qua đêm hả.
Bố Vỹ Lâm: Mày thật là nỗi nhục của gia đình. Chả lẽ hai tao chết mày mới vừa lòng sao.
Thiên Lạc thấy bị chửi xong cứ đứng im để cho ba má đánh lên nhảy vào can. Chỉ dùng một lực tay Thiên Lạc đã gạt được bố mẹ Vỹ Lâm ra
Thiên Lạc: hai người thôi đi. Có bố mẹ nào đánh mắng con vậy không
Mẹ Vỹ Lâm: Chuyện nhà tôi, không cần cậu xen vào. Vỹ Lâm đi về với tao
Mẹ Vỹ Lâm cầm tay Vỹ Lâm lôi về thì lại bị Thiên Lạc gạt ra lần nữa.
Thiên Lạc; Đủ rồi đó. Cháu biết chả có người mẹ nào là không thương con mình nhưng hiểu con thì được bao nhiêu.
Mẹ Vỹ Lâm: Con tôi đẻ ra chả lẽ không hiểu.
Thiên Lạc: vậy cô hiểu được được em ấy những gì, em ấy muốn là gì, ăn gì, nghĩ gì cô nói đi
Mẹ Vỹ Lâm trầm giọng xuống.
Mẹ Vỹ Lâm: Cô, cô....
Thiên Lạc: cô không biết đúng không. Cháu biết cô đánh em ấy vì cái gì. Cháu biết cô sẽ nghĩ em ấy yêu con trai là không bình thường, không phải con cô. Cô sẽ mất đi đứa con mình yêu thương mãi mãi. Ai bảo cô vậy, cô nhìn em ấy đi không phải con cô sao, không phải rất bình thường sao, không phải đứa con cô yêu thương từ lúc sinh ra sao.
Mẹ Vỹ Lâm bật khóc. Bố Vỹ Lâm thì đứng im lặng không nói gì.
Thiên Lạc: Có thể lúc em ấy còn nhỏ, em ấy muốn ăn gì muốn mua gì nó sẽ đòi cô ngay lúc đó cô mới biết em ấy muốn gì. Nhưng giờ em ấy thích ăn gì cô cũng không biết, em ấy nói muốn yêu con trai cô lại cản. Tại sao.
Mẹ Vỹ Lâm: Cô sợ nó đua đòi, nó mặc bệnh, cô sợ sẽ mất đi đứa con của mình.
Thiên Lạc: Cô à, cô thấy em ấy vẫn ngoan mà. Học hành chăm chỉ vẫn nghe lời cô đó thôi. Với lại đấy không phải bệnh đâu cô. Con cô vẫn đứng đây, vẫn khỏe mạnh sao cô lại sợ mất con
Mẹ Vỹ Lâm im lặng
Thiên Lạc: Cô chú đừng đánh em ấy nữa, em ấy không đau ở thân thể đâu mà đau ở trong tim đấy. Em ấy chỉ có người thân là hai người đáng ra hai người phải bảo vệ em ấy chứ đó không phải nghĩa vụ của bậc làm cha mẹ sao
Thiên Lạc tiến lại gần bố mẹ Vỹ Lâm thì thầm không cho Vỹ Lâm nghe thấy.
Thiên Lạc: Hãy làm người bố, người mẹ hiểu con nhất. Đừng để người ngoài hiểu con mình hơn chính bản thân mình.
Hai người họ nghe xong Thiên Lạc nói thì đứng im một lúc rồi bỗng nhiên cất lời nói
Bố Vỹ Lâm: Vỹ Lâm đi về với ba.
Vỹ Lâm: Anh Lạc em sợ về nhà lắm.
Thiên Lạc: Nhóc cứ yên tâm về đi. Nếu có gì nhóc có thể tới đây mà. Không sao đâu, anh đảm bảo với em
Thấy Thiên Lạc nói vậy, Vỹ Lâm cũng đôi chút yên tâm đi về.
Thiên Lạc đi ra đóng cổng rồi trở lại trong nhà.
Chu Khải mới dậy. Đứng trên cầu thang thấy Thiên Lạc đi vào liền hỏi
Chu Khải: Vừa có chuyện gì mà ồn ào thế.
Thiên Lạc; Ngủ say như chết mà cũng nghe thấy ồn ào cơ đấy.
Chu Khải: À mà Vỹ Lâm đâu đi qua phòng không thấy có người
Thiên Lạc; Mới về với mẹ xong
Chu Khải: Cái gì mẹ Vỹ Lâm vừa tới đây á.
Thiên Lạc: Vâng thưa cha nội. Hỏi lắm thế. Đi chuẩn bị đi học đi, tôi đổi ý không nghỉ học nữa. Tiện thể gọi lốt hai bà nội kia dậy hộ con cái. Giờ mấy người ở thành bố tướng ở cái nhà này rồi đấy.
Chu Khải: Nhóc cứ nói quá.
Thiên Lạc không thèm để ý Chu Khải nữa, đi vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân.
Hôm nay không có ai nấu đồ ăn sáng cho tụi nó. Chu Lí thì đi từ hôm qua tới giờ đã về đâu. Thiên Lạc thì buồn ngủ quá lên cũng chả nấu nướng gì, chúng nó đành vác cái bụng đói meo tới lớp.
Cả lũ đang tính mai bùng học hết, dù gì cũng gần sáng rồi. Đang trong chăn ngủ ngon lành thì bị tiếng chuông cửa kêu inh ỏi làm phiền. Hình như chú Lí bận cái gì thì phải từ hôm qua đã không thấy ở nhà, Thiên Lạc đành cố dậy mở cửa chứ chông chờ cái lũ kia thì có hỏng chuông chúng ns chả dậy. Người bấm chuông có vẻ rất sốt ruột bấm chuông không ngừng. Thiên Lạc thì không đi nhanh được nó mới ngủ được có mấy tiếng còn đang rất mệt. Ra đến cửa Thiên Lạc nghĩ thầm
_ Không biết ai có việc gì mà bấm chuông nhà mình ghê vậy, muốn banh chuông luôn.
Mở cửa ra thì thấy một người phụ nữ và một người đàn ông cả hai khoảng hơn tầm hơn 40 tuổi nhìn khá chững chạc với vẻ mặt hết sức lo lắng những có chút tức giận.
Thiên Lạc: Cô, chú tìm ai ạ
Người phụ nữ: Cháu có phải Thiên Lạc không
Thiên Lạc: Dạ đúng rồi.
Người phụ nữ: Có phải Vỹ Lâm con cô nó đang ở nhà cháu không.
Thiên Lạc: Vâng, em ấy đang ngủ trong nhà.
Bố Vỹ Lâm: cho chú gặp em nó
Nói xong bố mẹ Vỹ lâm xông thẳng vào nhà luôn chả cần Thiên Lạc có đồng ý hay không. Thiên Lạc cản không kịp đành đuổi theo hai người họ vào tận trong nhà. Nó phải dùng lực mới giữ được hai người lại.
Thiến Lạc: Hai người cứ bình tĩnh để cháu gọi em ấy xuống.
Mẹ Vỹ Lâm quát lên với Thiên Lạc
Mẹ Vỹ Lâm: Nhanh lên
Thiên Lạc thấy thật khó hiểu đã xông vào nhà người ta còn quát tháo ầm ĩ, chả có tí lịch sự tẹo nào. Thiên Lạc gọi Vỹ Lâm xuống.
Vừa nhìn thấy Vỹ Lâm hai người kia liền xông vào đánh.
Mẹ Vỹ Lâm: Cái thằng bệnh hoạn này mày làm khổ tao chưa đủ sao. Giờ còn bỏ nhà đi với trai qua đêm hả.
Bố Vỹ Lâm: Mày thật là nỗi nhục của gia đình. Chả lẽ hai tao chết mày mới vừa lòng sao.
Thiên Lạc thấy bị chửi xong cứ đứng im để cho ba má đánh lên nhảy vào can. Chỉ dùng một lực tay Thiên Lạc đã gạt được bố mẹ Vỹ Lâm ra
Thiên Lạc: hai người thôi đi. Có bố mẹ nào đánh mắng con vậy không
Mẹ Vỹ Lâm: Chuyện nhà tôi, không cần cậu xen vào. Vỹ Lâm đi về với tao
Mẹ Vỹ Lâm cầm tay Vỹ Lâm lôi về thì lại bị Thiên Lạc gạt ra lần nữa.
Thiên Lạc; Đủ rồi đó. Cháu biết chả có người mẹ nào là không thương con mình nhưng hiểu con thì được bao nhiêu.
Mẹ Vỹ Lâm: Con tôi đẻ ra chả lẽ không hiểu.
Thiên Lạc: vậy cô hiểu được được em ấy những gì, em ấy muốn là gì, ăn gì, nghĩ gì cô nói đi
Mẹ Vỹ Lâm trầm giọng xuống.
Mẹ Vỹ Lâm: Cô, cô....
Thiên Lạc: cô không biết đúng không. Cháu biết cô đánh em ấy vì cái gì. Cháu biết cô sẽ nghĩ em ấy yêu con trai là không bình thường, không phải con cô. Cô sẽ mất đi đứa con mình yêu thương mãi mãi. Ai bảo cô vậy, cô nhìn em ấy đi không phải con cô sao, không phải rất bình thường sao, không phải đứa con cô yêu thương từ lúc sinh ra sao.
Mẹ Vỹ Lâm bật khóc. Bố Vỹ Lâm thì đứng im lặng không nói gì.
Thiên Lạc: Có thể lúc em ấy còn nhỏ, em ấy muốn ăn gì muốn mua gì nó sẽ đòi cô ngay lúc đó cô mới biết em ấy muốn gì. Nhưng giờ em ấy thích ăn gì cô cũng không biết, em ấy nói muốn yêu con trai cô lại cản. Tại sao.
Mẹ Vỹ Lâm: Cô sợ nó đua đòi, nó mặc bệnh, cô sợ sẽ mất đi đứa con của mình.
Thiên Lạc: Cô à, cô thấy em ấy vẫn ngoan mà. Học hành chăm chỉ vẫn nghe lời cô đó thôi. Với lại đấy không phải bệnh đâu cô. Con cô vẫn đứng đây, vẫn khỏe mạnh sao cô lại sợ mất con
Mẹ Vỹ Lâm im lặng
Thiên Lạc: Cô chú đừng đánh em ấy nữa, em ấy không đau ở thân thể đâu mà đau ở trong tim đấy. Em ấy chỉ có người thân là hai người đáng ra hai người phải bảo vệ em ấy chứ đó không phải nghĩa vụ của bậc làm cha mẹ sao
Thiên Lạc tiến lại gần bố mẹ Vỹ Lâm thì thầm không cho Vỹ Lâm nghe thấy.
Thiên Lạc: Hãy làm người bố, người mẹ hiểu con nhất. Đừng để người ngoài hiểu con mình hơn chính bản thân mình.
Hai người họ nghe xong Thiên Lạc nói thì đứng im một lúc rồi bỗng nhiên cất lời nói
Bố Vỹ Lâm: Vỹ Lâm đi về với ba.
Vỹ Lâm: Anh Lạc em sợ về nhà lắm.
Thiên Lạc: Nhóc cứ yên tâm về đi. Nếu có gì nhóc có thể tới đây mà. Không sao đâu, anh đảm bảo với em
Thấy Thiên Lạc nói vậy, Vỹ Lâm cũng đôi chút yên tâm đi về.
Thiên Lạc đi ra đóng cổng rồi trở lại trong nhà.
Chu Khải mới dậy. Đứng trên cầu thang thấy Thiên Lạc đi vào liền hỏi
Chu Khải: Vừa có chuyện gì mà ồn ào thế.
Thiên Lạc; Ngủ say như chết mà cũng nghe thấy ồn ào cơ đấy.
Chu Khải: À mà Vỹ Lâm đâu đi qua phòng không thấy có người
Thiên Lạc; Mới về với mẹ xong
Chu Khải: Cái gì mẹ Vỹ Lâm vừa tới đây á.
Thiên Lạc: Vâng thưa cha nội. Hỏi lắm thế. Đi chuẩn bị đi học đi, tôi đổi ý không nghỉ học nữa. Tiện thể gọi lốt hai bà nội kia dậy hộ con cái. Giờ mấy người ở thành bố tướng ở cái nhà này rồi đấy.
Chu Khải: Nhóc cứ nói quá.
Thiên Lạc không thèm để ý Chu Khải nữa, đi vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân.
Hôm nay không có ai nấu đồ ăn sáng cho tụi nó. Chu Lí thì đi từ hôm qua tới giờ đã về đâu. Thiên Lạc thì buồn ngủ quá lên cũng chả nấu nướng gì, chúng nó đành vác cái bụng đói meo tới lớp.
Tác giả :
Hắc Bạch Nhi