Thế Giới Ngầm
Quyển 2 - Chương 80
Trong lúc Việt và Nam đang chìm trong giấc ngủ say thì Đình Hiếu đang điên cuồng cố gắng gia tăng sức mạnh của mình. Hắn đang tập luyện trong một căn phòng kín với lão già quái dị nọ. Theo bài tập của lão già thì hiện tại hắn đang luyện tập về khả năng kiểm soát nguồn sức mạnh tiềm tàng bên trong cơ thể, đồng thời tìm cách đẩy nó lên tối đa. Trước lúc chưa có sức mạnh, Việt đánh bại hắn thì hắn chỉ đành cam chịu nhưng bất ngờ có được dị năng làm sự xấu xa trong hắn bùng lên, hắn quyết tâm giết Việt bằng được; mạnh thêm chút nữa, hắn lại muốn lật đổ Tuấn để có quyền lực, hiện đã mạnh đến thế này thì hắn còn tham lam nhiều thứ hơn nữa. Nói cách khác, sức mạnh của hắn càng khủng khiếp, tham vọng của hắn càng điên cuồng, bóng tối đã nuốt chửng tâm trí hắn mất rồi.
Trong căn phòng của lão già bây giờ, hai mắt Đình Hiếu đỏ ngầu, trên tay hắn xuất hiện một quả cầu tím lớn, thỉnh thoảng còn xuất hiện một vài tia điện phát ra những tiếng lẹt xẹt. Theo thời gian, quả cầu điện dần dần rút nhỏ lại và khuôn mặt Đình Hiếu trở nên vặn vẹo méo mó, hắn nghiến răng đếm từng số:
- 70... 75... 78... 8...1...
Hắn chưa kịp đếm số tiếp theo, đột nhiên quả cầu tím phình to lên rồi bất ngờ nổ tung, áp lực của vụ nổ toả ra, hất tung cả người Đình Hiếu bay vèo về sau đập mạnh vào bức tường khiến bụi sơn rớt xuống lả tả. Trên bức tường đã có vài vết nứt, tay áo Đình Hiếu bị xé rách tan nát. Đình Hiếu phun ra một hộc máu, hắn chống tay gắng gượng đứng dậy, miệng văng tục:
- Con m* nó! Nén ép năng lượng vẫn không thể vượt mức tám mươi mốt phần trăm. Grừ, nếu không phải vì dính một quyền của thằng khốn đó thì giờ đâu vất vả như thế này. Hự, m* nó, vết thương lại toác ra nữa rồi.
Đình Hiếu dựa vào tường thở dốc, tay trái ôm lấy ngực trái, miệng tiếp tục chảy máu, nhưng Đình Hiếu lại bật cười đầy dữ tợn:
- Nhưng chỉ cần từng đó thôi, tao cũng có thể biến mày thành cát bụi... khục khục khục... Quốc Việt, mày cứ đợi đấy... khục khục khục...
Hai bàn tay Đình Hiếu siết chặt, mảnh tường vỡ ở trong tay hắn bị bóp nát bấy. Lão già đứng xem nãy giờ thì mỉa mai hắn:
- Hừ, dục tốc bất đạt, sao mày hấp tấp vậy hả? Tưởng luyện nén ép năng lượng giống như ăn cơm, một hai ngày là xong ư?
Đình Hiếu hừ một tiếng:
- Lão già, ông còn cách nào giúp tôi tăng sức mạnh nhanh hơn cách luyện nén ép năng lượng này không?
Lão già trả lời:
- Cách thì không phải là không có. Nhưng cách đó vô cùng nguy hiểm, mười phần chết chín, phương pháp với thương thế hiện tại của mày thì phương pháp đang luyện là tối ưu nhất rồi.
Đình Hiếu nói ngay lập tức:
- Tôi muốn luyện theo cách thứ hai.
Cứ dựa theo tính tình của tên Hiếu thì điều này dường như đã hoàn toàn nằm trong dự đoán của lão già, ông ta cảnh cáo hắn:
- Ranh con, mày hãy suy nghĩ thật kỹ đi, một khi đã chọn cách đó là không thể quay lại được nữa.
Đình Hiếu nghe thế cười rộ lên:
- Ha ha ha, không liều mạng sao có thể trả thù, lão già, có gì... tôi tự chịu trách nhiệm... khục khục khục...
Hắn há to miệng cười lớn làm ảnh hưởng đến vết thương ở bụng và lưng nên lời của hắn nói bị ngắt quãng. Lão già còn nghi ngờ, hỏi thêm một lần:
- Mày muốn liều mạng thật không đấy?
- Khục khục... Lão già, ông nhiều lời quá đấy, ông có dạy tôi không thì bảo... khục khục...
- Dạy, tất nhiên là dạy, đợi vết thương của ngươi hai ngày sau tốt hơn chút nữa thì chúng ta sẽ bắt đầu.
Lão già vừa gật đầu liên hồi vừa cười. Ánh mắt lão tà lóe lên vẻ gian xảo giống như vừa chơi thành công người khác một vố vậy.
...
Vào buổi sáng, chị gái của Nam bận công việc ở công ty nên nhờ cậu đi mua hộ cho chị gái vài món đồ rồi đưa đến công ty. Vì không biết chỗ nào bán những đồ mà chị gái cần nên Nam phải vừa đi vừa tìm cửa hàng có bán. Đương đi trên đường đột nhiên một luồng gió mạnh và sắc bén như dao thốc tới sau lưng Nam. Cảm giác gần như bản năng của một cao thủ võ công đã cho Nam biết mình bị tập kích. Nhưng cậu lâm nguy không loạn, cậu lập tức nghiêng người sang bên rất nhanh để tránh sát chiêu bất ngờ của đối phương.
Tuy tránh được kiếp nạn, song Nam vẫn cảm nhận kình lực cực mạnh vụt qua sát bên tai, cả người run lên vì rét lạnh, suýt nữa là bị chiêu tấn công của đối phương cắt đứt luôn tai trái. Đồng thời với lúc tránh được sát chiêu, Nam cố mường tượng tư thế của kẻ địch hiện tại, sau đó vận công vào tay phải rồi đánh một chưởng đến bụng của kẻ đánh lén. Kẻ đánh lén Nam không ngờ là Nam có thể tránh được, thậm chí có thể đánh trả một chưởng, hắn không khỏi thốt lên câu “giỏi" trong khi tay hắn thì vẫn phóng chưởng tới.
Song chưởng đụng nhau bật ra tiếng vang lớn, lực phản chấn chỉ làm thân hình của kẻ đánh lén rung rinh chút ít, còn Nam thì hất bay về sau gần hai mét. Nam tự biết mình không phải đối thủ của kẻ trước dẫu hai bên chỉ mới “chào hỏi" một chiêu thôi; cậu mượn lực đẩy về thi triển khinh công xoay người bỏ chạy.
Khinh công của Nam quả thật đáng được xếp vào hàng đệ nhất, loáng cái đã không thấy bóng dáng của Nam đâu nữa, gã đánh lén chỉ còn biết bất lực đứng nhìn theo. Gã ta rõ rang khá ngạc nhiên khi thấy tuyệt kỹ khinh công này của Nam. Gã đứng ở đó lẩm bẩm tự nói một mình: “Ái chà! Không ngờ tuyệt kỹ đó vẫn còn hiện diện trên thế gian, thằng ranh đó không đơn giản." Có rượt theo Nam nữa thì cũng không đuổi kịp, gã suy ngẫm một lúc rồi bỏ đi và quyết định bỏ qua việc tìm hiểu thông tin về Nam, bởi dù sao Nam cũng chả liên quan gì đến gã cả, mà kể ra thực lực của Nam còn chưa đáng để vào mắt gã. Âu đây cũng là cái may mắn của Nam.
Nam chạy thẳng một mạch đến khi cảm giác không bị truy sát nữa thì mới dừng lại thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy hai bên giao đấu rất nhanh, cậu không kịp thấy được mặt của gã ta, có điều cậu khẳng định được gã vừa đánh lén mình chính là gã người châu Á mình theo dõi hôm qua bởi sát khí hai lần giống hệt nhau. Võ công của gã này chắc có lẽ bà Mai mới có thể so sánh được. Nghĩ tới chuyện nhanh như vậy mà gã ta đã tìm ra được mình, Nam sợ hãi đến toát mồ hôi hột. Chẳng qua thấy kẻ địch dư sức giết chết mình mà gã ta không truy cùng diệt tận thì cậu cũng tạm hiểu vừa rồi chỉ ngẫu nhiên đụng mặt nhau trên đường mà thôi. Nam chỉ hi vọng gã đó sẽ bỏ qua cho mình và nguy hiểm này sẽ không liên lụy đến chị gái mà thôi.
Bỗng chị gái của Nam gọi đến nhắc nhở đưa đồ đến, Nam thở hắt ra một hơi để lấy lại tinh thần, sau đó tiếp tục tìm kiếm cửa hàng để mua đồ. Kế đó Nam đi đến công ty của chị gái, cô tiếp tân xác định Nam đúng là em trai của sếp mình thì mới hướng dẫn cho Nam đi lên gặp sếp. Đi đến trước văn phòng của chị gái rồi gõ cửa, nghe tiếng chị đáp lại thì mở cửa bước vào. Vừa vào phòng, thấy một người ngồi đối diện với chị gái thì bật thốt lên:
- A anh Việt, sao anh lại ở đây?
Việt thấy Nam xuất hiện thì cũng ngạc nhiên không kém:
- Ơ Nam, em đến đây... A, em chính là em trai mà chị Tuyền vừa nhắc đến sao?
Nam cười lớn:
- Ha ha ha, dạ vâng, đúng là quả đất tròn, không ngờ lại gặp anh ở đây.
Việt đâu ngờ chủ của công ty Tuyền Khoa mà anh đang muốn hợp tác lại là chị gái của người đã cứu mạng mình. Cổ đông công ty Hừng Đông đi cùng Việt để bàn chuyện hợp tác chỉ ngồi im quan sát, còn Tuyền thì tò mò hỏi Việt:
- Ủa, hóa ra hai người các em quen nhau hả?
Việt gật đầu đáp:
- Dạ vâng, Nam với em chỉ mới quen nhau hai hôm trước thôi. Khi đó em đang gặp chút khó khăn, may sao đúng lúc Nam vô tình chạy lại giúp đỡ, ai ngờ Nam là em trai chị.
- Dạ đúng vậy.
Nam gật đầu khẳng định lời của Việt. Thanh Tuyền à lên như vỡ lẽ ra cái gì đó:
- Ra là thế, thảo nào tối qua Nam trở về nhà muộn.
Nam để ý thấy trên bàn chị mình đầy giấy tờ công việc thì hiểu Nam và chị mình đang bàn chuyện làm ăn nên nói:
- Đồ chị nhờ em mang tới rồi đây. Em biết giờ chị và anh Việt bận việc nên xin phép rời đi.
Tuyền thầm hài lòng trước thái độ biết điều của Nam. Nam chuyển đồ đã mua sang cho Tuyền và quay sang nói tiếp với Việt:
- Anh cứ tiếp tục công việc đi nhé, xong rồi liên lạc với em, em có vài thứ muốn nói với anh.
Việt thấy ánh mắt của Nam khác lạ thì hiểu Nam có chuyện quan trọng muốn gặp mình, Việt gật đầu đồng ý. Nam nói xong thì lịch sự chào đoàn người công ty Hừng Đông một câu rồi rời khỏi công ty. Tiếp theo Nam đi loanh quanh khu vực gần công ty của chị gái, tìm được một quán café thì tiến vào gọi nước rồi ngồi đợi Việt.
Nam ngồi uống nước hồi lâu thì Việt gọi. Nam bắt máy, nói cho Việt địa chỉ quán café cậu đang ngồi. Việt nhanh chóng tìm thấy quán đó, Việt ngồi xuống đối diện với Nam và nói:
- Hồi nãy anh thấy em hơi khác thường? Có gì quan trọng lắm phải không?
- Dạ vâng... à, anh uống gì để em gọi?
- À anh uống café đen không đường không đá.
- Ô ghê vậy ta...
Nam quay sang bảo với cô nhân viên phục vụ đang đứng chờ bên cạnh:
- Cho một café đen không đường không đá đi...
- Dạ vâng... hai anh đợi một chút... sẽ có đồ uống ngay ạ...
Cô bé nhân viên phục vụ nhìn Việt với ánh mắt hiếu kỳ một cái rồi xoay người đi lấy đồ uống. Quán này là quán café hạt nguyên chất, những khách đến uống café ở đây gọi thức uống khẩu vị giống Việt gần như chẳng có ai, chả trách cô bé nhân viên đó có thái độ hơi bất nhã như vậy. Bắt gặp ánh mắt của cô gái, Việt chỉ cười cười cho qua. Cô bé nhân viên phục vụ đi rồi thì Nam nói nhỏ với Việt:
- Anh Việt này, tối qua em đã thấy lại tên sát thủ đó.
Nghe được câu nói của Nam, sắc mặt của Việt trở nên nghiêm trọng, anh hỏi lại:
- Em thấy hắn ở đâu thế?
Nam trả lời:
- Dạ tối qua em đang đi chơi thì vô tình bắt gặp hắn ở đài phun nước. Em tò mò có bám theo hắn một lúc.
- Hắn có phát hiện ra em không?
Nam lắc đầu:
- Dạ hắn không phát hiện ra em nhưng gã đi cùng hắn thì có.
Việt ngạc nhiên:
- Có người đi cùng hắn nữa sao?
- Dạ vâng, hơn nữa... à cám ơn chị...
Nam tiếp lấy ly café từ tay cô nhân viên phục vụ. Cậu chỉ hơn mười tám tuổi, gọi cô nhân viên phục vụ là chị cũng hợp lý, còn Việt thì bật cười trước cách xưng hô thú vị này của Nam. Việt nhấp một hớp café, cảm thụ hương thơm cùng vị đắng ngắt của café nguyên chất thấm vào từ từ, đủ loại cảm xúc hỗn tạp nổi lên trong lòng, quyện lẫn vào nhau. Anh nghe Nam nói:
- Sao anh lại thích uống kiểu café này nhỉ? Nó đắng chát khó uống như vậy cơ mà?
Việt cười cười:
- Em không thấy ly café kiểu này không khác gì cảm xúc con người hay sao? Một ít đắng, một ít chua chát và hình như có cả một ít ngòn ngọt ở cuống họng... hà hà hà, em cứ tập uống thử xem, có lẽ sẽ thích đấy.
Việt đặt ly café xuống rồi giải thích cho Nam. Cô bé nhân viên đứng gần đó hầu như nghe được, lấy thấy vẻ mặt Việt mang theo chút đau thương, cô không khỏi quan sát Việt một lúc lâu, trong lòng có chút tò mò và si mê. Việt bỗng rùng mình như thể bị ai theo dõi, anh bèn quay đầu nhìn thì thấy cô gái đang hướng mắt về phía bàn của anh. Cô gái bị phát hiện, mặt hơi đỏ lên, vội vàng liếc sang bàn khác như thể mình không cố ý vậy.
Trong căn phòng của lão già bây giờ, hai mắt Đình Hiếu đỏ ngầu, trên tay hắn xuất hiện một quả cầu tím lớn, thỉnh thoảng còn xuất hiện một vài tia điện phát ra những tiếng lẹt xẹt. Theo thời gian, quả cầu điện dần dần rút nhỏ lại và khuôn mặt Đình Hiếu trở nên vặn vẹo méo mó, hắn nghiến răng đếm từng số:
- 70... 75... 78... 8...1...
Hắn chưa kịp đếm số tiếp theo, đột nhiên quả cầu tím phình to lên rồi bất ngờ nổ tung, áp lực của vụ nổ toả ra, hất tung cả người Đình Hiếu bay vèo về sau đập mạnh vào bức tường khiến bụi sơn rớt xuống lả tả. Trên bức tường đã có vài vết nứt, tay áo Đình Hiếu bị xé rách tan nát. Đình Hiếu phun ra một hộc máu, hắn chống tay gắng gượng đứng dậy, miệng văng tục:
- Con m* nó! Nén ép năng lượng vẫn không thể vượt mức tám mươi mốt phần trăm. Grừ, nếu không phải vì dính một quyền của thằng khốn đó thì giờ đâu vất vả như thế này. Hự, m* nó, vết thương lại toác ra nữa rồi.
Đình Hiếu dựa vào tường thở dốc, tay trái ôm lấy ngực trái, miệng tiếp tục chảy máu, nhưng Đình Hiếu lại bật cười đầy dữ tợn:
- Nhưng chỉ cần từng đó thôi, tao cũng có thể biến mày thành cát bụi... khục khục khục... Quốc Việt, mày cứ đợi đấy... khục khục khục...
Hai bàn tay Đình Hiếu siết chặt, mảnh tường vỡ ở trong tay hắn bị bóp nát bấy. Lão già đứng xem nãy giờ thì mỉa mai hắn:
- Hừ, dục tốc bất đạt, sao mày hấp tấp vậy hả? Tưởng luyện nén ép năng lượng giống như ăn cơm, một hai ngày là xong ư?
Đình Hiếu hừ một tiếng:
- Lão già, ông còn cách nào giúp tôi tăng sức mạnh nhanh hơn cách luyện nén ép năng lượng này không?
Lão già trả lời:
- Cách thì không phải là không có. Nhưng cách đó vô cùng nguy hiểm, mười phần chết chín, phương pháp với thương thế hiện tại của mày thì phương pháp đang luyện là tối ưu nhất rồi.
Đình Hiếu nói ngay lập tức:
- Tôi muốn luyện theo cách thứ hai.
Cứ dựa theo tính tình của tên Hiếu thì điều này dường như đã hoàn toàn nằm trong dự đoán của lão già, ông ta cảnh cáo hắn:
- Ranh con, mày hãy suy nghĩ thật kỹ đi, một khi đã chọn cách đó là không thể quay lại được nữa.
Đình Hiếu nghe thế cười rộ lên:
- Ha ha ha, không liều mạng sao có thể trả thù, lão già, có gì... tôi tự chịu trách nhiệm... khục khục khục...
Hắn há to miệng cười lớn làm ảnh hưởng đến vết thương ở bụng và lưng nên lời của hắn nói bị ngắt quãng. Lão già còn nghi ngờ, hỏi thêm một lần:
- Mày muốn liều mạng thật không đấy?
- Khục khục... Lão già, ông nhiều lời quá đấy, ông có dạy tôi không thì bảo... khục khục...
- Dạy, tất nhiên là dạy, đợi vết thương của ngươi hai ngày sau tốt hơn chút nữa thì chúng ta sẽ bắt đầu.
Lão già vừa gật đầu liên hồi vừa cười. Ánh mắt lão tà lóe lên vẻ gian xảo giống như vừa chơi thành công người khác một vố vậy.
...
Vào buổi sáng, chị gái của Nam bận công việc ở công ty nên nhờ cậu đi mua hộ cho chị gái vài món đồ rồi đưa đến công ty. Vì không biết chỗ nào bán những đồ mà chị gái cần nên Nam phải vừa đi vừa tìm cửa hàng có bán. Đương đi trên đường đột nhiên một luồng gió mạnh và sắc bén như dao thốc tới sau lưng Nam. Cảm giác gần như bản năng của một cao thủ võ công đã cho Nam biết mình bị tập kích. Nhưng cậu lâm nguy không loạn, cậu lập tức nghiêng người sang bên rất nhanh để tránh sát chiêu bất ngờ của đối phương.
Tuy tránh được kiếp nạn, song Nam vẫn cảm nhận kình lực cực mạnh vụt qua sát bên tai, cả người run lên vì rét lạnh, suýt nữa là bị chiêu tấn công của đối phương cắt đứt luôn tai trái. Đồng thời với lúc tránh được sát chiêu, Nam cố mường tượng tư thế của kẻ địch hiện tại, sau đó vận công vào tay phải rồi đánh một chưởng đến bụng của kẻ đánh lén. Kẻ đánh lén Nam không ngờ là Nam có thể tránh được, thậm chí có thể đánh trả một chưởng, hắn không khỏi thốt lên câu “giỏi" trong khi tay hắn thì vẫn phóng chưởng tới.
Song chưởng đụng nhau bật ra tiếng vang lớn, lực phản chấn chỉ làm thân hình của kẻ đánh lén rung rinh chút ít, còn Nam thì hất bay về sau gần hai mét. Nam tự biết mình không phải đối thủ của kẻ trước dẫu hai bên chỉ mới “chào hỏi" một chiêu thôi; cậu mượn lực đẩy về thi triển khinh công xoay người bỏ chạy.
Khinh công của Nam quả thật đáng được xếp vào hàng đệ nhất, loáng cái đã không thấy bóng dáng của Nam đâu nữa, gã đánh lén chỉ còn biết bất lực đứng nhìn theo. Gã ta rõ rang khá ngạc nhiên khi thấy tuyệt kỹ khinh công này của Nam. Gã đứng ở đó lẩm bẩm tự nói một mình: “Ái chà! Không ngờ tuyệt kỹ đó vẫn còn hiện diện trên thế gian, thằng ranh đó không đơn giản." Có rượt theo Nam nữa thì cũng không đuổi kịp, gã suy ngẫm một lúc rồi bỏ đi và quyết định bỏ qua việc tìm hiểu thông tin về Nam, bởi dù sao Nam cũng chả liên quan gì đến gã cả, mà kể ra thực lực của Nam còn chưa đáng để vào mắt gã. Âu đây cũng là cái may mắn của Nam.
Nam chạy thẳng một mạch đến khi cảm giác không bị truy sát nữa thì mới dừng lại thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy hai bên giao đấu rất nhanh, cậu không kịp thấy được mặt của gã ta, có điều cậu khẳng định được gã vừa đánh lén mình chính là gã người châu Á mình theo dõi hôm qua bởi sát khí hai lần giống hệt nhau. Võ công của gã này chắc có lẽ bà Mai mới có thể so sánh được. Nghĩ tới chuyện nhanh như vậy mà gã ta đã tìm ra được mình, Nam sợ hãi đến toát mồ hôi hột. Chẳng qua thấy kẻ địch dư sức giết chết mình mà gã ta không truy cùng diệt tận thì cậu cũng tạm hiểu vừa rồi chỉ ngẫu nhiên đụng mặt nhau trên đường mà thôi. Nam chỉ hi vọng gã đó sẽ bỏ qua cho mình và nguy hiểm này sẽ không liên lụy đến chị gái mà thôi.
Bỗng chị gái của Nam gọi đến nhắc nhở đưa đồ đến, Nam thở hắt ra một hơi để lấy lại tinh thần, sau đó tiếp tục tìm kiếm cửa hàng để mua đồ. Kế đó Nam đi đến công ty của chị gái, cô tiếp tân xác định Nam đúng là em trai của sếp mình thì mới hướng dẫn cho Nam đi lên gặp sếp. Đi đến trước văn phòng của chị gái rồi gõ cửa, nghe tiếng chị đáp lại thì mở cửa bước vào. Vừa vào phòng, thấy một người ngồi đối diện với chị gái thì bật thốt lên:
- A anh Việt, sao anh lại ở đây?
Việt thấy Nam xuất hiện thì cũng ngạc nhiên không kém:
- Ơ Nam, em đến đây... A, em chính là em trai mà chị Tuyền vừa nhắc đến sao?
Nam cười lớn:
- Ha ha ha, dạ vâng, đúng là quả đất tròn, không ngờ lại gặp anh ở đây.
Việt đâu ngờ chủ của công ty Tuyền Khoa mà anh đang muốn hợp tác lại là chị gái của người đã cứu mạng mình. Cổ đông công ty Hừng Đông đi cùng Việt để bàn chuyện hợp tác chỉ ngồi im quan sát, còn Tuyền thì tò mò hỏi Việt:
- Ủa, hóa ra hai người các em quen nhau hả?
Việt gật đầu đáp:
- Dạ vâng, Nam với em chỉ mới quen nhau hai hôm trước thôi. Khi đó em đang gặp chút khó khăn, may sao đúng lúc Nam vô tình chạy lại giúp đỡ, ai ngờ Nam là em trai chị.
- Dạ đúng vậy.
Nam gật đầu khẳng định lời của Việt. Thanh Tuyền à lên như vỡ lẽ ra cái gì đó:
- Ra là thế, thảo nào tối qua Nam trở về nhà muộn.
Nam để ý thấy trên bàn chị mình đầy giấy tờ công việc thì hiểu Nam và chị mình đang bàn chuyện làm ăn nên nói:
- Đồ chị nhờ em mang tới rồi đây. Em biết giờ chị và anh Việt bận việc nên xin phép rời đi.
Tuyền thầm hài lòng trước thái độ biết điều của Nam. Nam chuyển đồ đã mua sang cho Tuyền và quay sang nói tiếp với Việt:
- Anh cứ tiếp tục công việc đi nhé, xong rồi liên lạc với em, em có vài thứ muốn nói với anh.
Việt thấy ánh mắt của Nam khác lạ thì hiểu Nam có chuyện quan trọng muốn gặp mình, Việt gật đầu đồng ý. Nam nói xong thì lịch sự chào đoàn người công ty Hừng Đông một câu rồi rời khỏi công ty. Tiếp theo Nam đi loanh quanh khu vực gần công ty của chị gái, tìm được một quán café thì tiến vào gọi nước rồi ngồi đợi Việt.
Nam ngồi uống nước hồi lâu thì Việt gọi. Nam bắt máy, nói cho Việt địa chỉ quán café cậu đang ngồi. Việt nhanh chóng tìm thấy quán đó, Việt ngồi xuống đối diện với Nam và nói:
- Hồi nãy anh thấy em hơi khác thường? Có gì quan trọng lắm phải không?
- Dạ vâng... à, anh uống gì để em gọi?
- À anh uống café đen không đường không đá.
- Ô ghê vậy ta...
Nam quay sang bảo với cô nhân viên phục vụ đang đứng chờ bên cạnh:
- Cho một café đen không đường không đá đi...
- Dạ vâng... hai anh đợi một chút... sẽ có đồ uống ngay ạ...
Cô bé nhân viên phục vụ nhìn Việt với ánh mắt hiếu kỳ một cái rồi xoay người đi lấy đồ uống. Quán này là quán café hạt nguyên chất, những khách đến uống café ở đây gọi thức uống khẩu vị giống Việt gần như chẳng có ai, chả trách cô bé nhân viên đó có thái độ hơi bất nhã như vậy. Bắt gặp ánh mắt của cô gái, Việt chỉ cười cười cho qua. Cô bé nhân viên phục vụ đi rồi thì Nam nói nhỏ với Việt:
- Anh Việt này, tối qua em đã thấy lại tên sát thủ đó.
Nghe được câu nói của Nam, sắc mặt của Việt trở nên nghiêm trọng, anh hỏi lại:
- Em thấy hắn ở đâu thế?
Nam trả lời:
- Dạ tối qua em đang đi chơi thì vô tình bắt gặp hắn ở đài phun nước. Em tò mò có bám theo hắn một lúc.
- Hắn có phát hiện ra em không?
Nam lắc đầu:
- Dạ hắn không phát hiện ra em nhưng gã đi cùng hắn thì có.
Việt ngạc nhiên:
- Có người đi cùng hắn nữa sao?
- Dạ vâng, hơn nữa... à cám ơn chị...
Nam tiếp lấy ly café từ tay cô nhân viên phục vụ. Cậu chỉ hơn mười tám tuổi, gọi cô nhân viên phục vụ là chị cũng hợp lý, còn Việt thì bật cười trước cách xưng hô thú vị này của Nam. Việt nhấp một hớp café, cảm thụ hương thơm cùng vị đắng ngắt của café nguyên chất thấm vào từ từ, đủ loại cảm xúc hỗn tạp nổi lên trong lòng, quyện lẫn vào nhau. Anh nghe Nam nói:
- Sao anh lại thích uống kiểu café này nhỉ? Nó đắng chát khó uống như vậy cơ mà?
Việt cười cười:
- Em không thấy ly café kiểu này không khác gì cảm xúc con người hay sao? Một ít đắng, một ít chua chát và hình như có cả một ít ngòn ngọt ở cuống họng... hà hà hà, em cứ tập uống thử xem, có lẽ sẽ thích đấy.
Việt đặt ly café xuống rồi giải thích cho Nam. Cô bé nhân viên đứng gần đó hầu như nghe được, lấy thấy vẻ mặt Việt mang theo chút đau thương, cô không khỏi quan sát Việt một lúc lâu, trong lòng có chút tò mò và si mê. Việt bỗng rùng mình như thể bị ai theo dõi, anh bèn quay đầu nhìn thì thấy cô gái đang hướng mắt về phía bàn của anh. Cô gái bị phát hiện, mặt hơi đỏ lên, vội vàng liếc sang bàn khác như thể mình không cố ý vậy.
Tác giả :
ansu16