Thế Giới Huyền Huyễn
Chương 72: Phi Dương Xuất Hiện
Trung tâm tòa thành, bây giờ Mạnh Mẽ hoàng thượng đang ở trong phòng, cung nữ nha hoàn đi lại liên tục, nhiều người ánh mắt thì ỉu xìu lo lắng.
Mà hoàng thượng lại khác, mỗi giờ, mỗi khắc đều có mấy âm thanh không hợp lý phát ra từ thư phòng của hắn. Hộ vệ bên ngoài cũng không dám nói gì nhiều.
Bọn hắn biết, hoàng đế đây là đang hưởng thụ trước thời khắc sinh tử cuộc chiến tới. Đôi khi, sung sướng trước khi chết cũng làm con người ta có một phần nào đó thỏa mãn đi.
Rầm Rầm rầm!
Tiếng rung chuyển to lớn bạo hưởng, bộ vệ, dân chúng trong thành bắt đầu biến sắc, ngước nhìn lên thiên không trên cao.
Từ trong đám mây, nháy lên tia chớp, tám tia sáng rực rỡ đâm mạnh xuống đại địa, mỗi một cái đều chọn hướng hoàng cung hạ cánh cả mà đi.
Người dân họ có thể không biết gì, nhưng võ giả ai nấy cũng đều cảm nhận được khủng bố sát khí phát tán đến. Số đông tất nhiên sẽ lựa chọn chạy trốn, không can thiệp vào, họ chưa đến mức liều mình cho hoàng thất. Còn người dân thì, các ngươi sống chết thế nào không quan trọng.
....
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Liên tiếp mấy vụ nổ lớn phát ra, một dãy phòng ốc bị đụng vỡ tràn lan, người chết vô số. Mấy tên tướng quân hoảng hốt, dắt theo mấy ngàn binh mã tiến lên bao vây vụ nổ đằng trước.
Khói bay mờ mịt, tám thân ảnh khí tức khổng lỗ chui ra ngoài, ai nấy sát khi đằng đằng, trấn áp đi xuống không khỏi khiến binh sĩ biết rét mà run. Một tên tướng quân hít vào một hơi, lấy can đảm thét lớn: "Các ngươi là ai, rốt cuộc là ai, dám xâm phạm hoàng cung người đều phải chịu tội chết".
Thằng này tướng quân nói được vài câu, một thủ trưởng từ trên trời đã bay xuống chỗ hắn đập tới. Tên này tướng quân gầm thét, giơ lên song quyền đón đỡ thủ chưởng.
Ầm
"A", "A", "A",....
Liên tục mấy tiếng gào hét thảm thương, tiếng khóc vang dội đại địa. Mặt đất lõm xuống, một bàn tay khổng lồ đã được in hình lên.
Tuy nhiên quân sĩ có mấy trăm ngàn, không ít chút nào, 8 tên Võ Tôn chia ra oanh sát lần lượt bắt đầu. Người chết vô số, đầu rơi máu chảy liên hoàn. Mà bọn hắn muốn chạy thì cũng vô dụng, hoàng đế đã làm một cái trận pháp chống người bỏ trốn.
...
Bây giờ, Mạnh Mẽ hoàng thượng cũng đã rời giường, trước mặt hắn là 5 tên lão già công công, hắn nói: "Các vị, nhiều người chết như vậy, ta không có một chút nào đành lòng cả".
"Bệ hạ, đây là tiêu hao chiến, lấy số lượng đè chất lượng, ta tất yếu phải làm để suy giảm thiên lực bọn hắn. So với diệt vong quốc gia này, chết bao nhiêu người cũng đáng".
"Ngài cần phải có suy nghĩ sáng suốt lúc này, tuyệt đối không nên vọng động".
"Đúng".
"Đúng".
Mạnh Mẽ cúi đầu xuống, biểu lộ chán trường, nói: "Trẫm nhất định phải giết bọn hắn, ngũ mã phanh thây hết thảy". Hắn, hoàng thượng đời thứ 102, phát triển rực rỡ hơn 1 thế kỷ không thể cứ thế mà gãy được.
...
Phanh! Phanh!
"A",...
Một nhát kiếm chém ra, Hạo La liền đã tiễn hơn trăm người lên đường. Chém giết nãy giờ, cuối cùng đoàn người cũng đã dọn sạch được mấy trăm ngàn đại quân. Độ mệt thì khỏi phải nói, mọi người sức mạnh đều đã có sự suy giảm đi.
Ầm!
Nổ to một tiếng, một ngọn tháp từ trên trời giáng thẳng xuống mặt đất, đại địa nứt toác chi chít, nổ tung vài dặm phạm vi.
Từ trên đỉnh tòa tháp, vài đạo thân ảnh lăng không bay mà xuống, khí tức đều khủng không kém đám phe ma môn, kẻ nào cũng đều là Võ Tôn hết.
Cho dù họ có cùng cảnh giới tính ra, mấy người đi ra từ tháp vẫn rất già nua, khôn mặt nhăn nheo, sắp sửa gần đất xa trời mà ra đi.
Răng rắc!
Ầm!
Ngọn tháp đang tại mặt đất dừng lại lập tức bắt đầu xuất hiện vết rạn, nổ bay tung tóe, mấy tên ma môn đằng không bay mà ra.
Một lão giả thét lớn: "Nghịch tặc, các ngươi thật sự nghĩ muốn đánh sao, chẳng nhẽ không biết sợ chết là gì".
Mấy tên này nghe lão giả nói, sắc mặt đều không đổi: "Đã đến rồi thì đánh đi, việc gì phải câu nệ nhiều". Chỉ một câu đơn giản, cả đám người phóng nhanh như đạn pháo đâm về mấy tên lão giả.
Bọn lão giả này cũng không phải hạng ngu, biết rõ đằng nào cũng đánh, hai bên bắt đầu đi vào giao chiến.
.....
Tầm 2 canh giờ, trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra.
Ầm!
Nữ tử phun ra một ngụm máu tươi, cả người nghiêng tới, đâm mạnh xuống dãy phố, rung chấn thổi bay nhà cửa xung quanh.
Không cho đối thủ cơ hội, lão giả này cấp tốc bay đến, sức mạnh bạo tăng, hỏa diễm trên tay hắn ngưng tụ ra đến, nhằm thẳng nữ tử cơ thể phía dưới.
Cảm giác được nguy hiểm ập đến, vị này nữ tử gắng mà dậy, hai tay dơ lên, mục tiêu ngăn chặn đòn đánh của lão giả.
Phanh!
Xé gió thanh âm, nữ tử này bị đẩy lùi về sau vài km, đại địa chẻ ngang, một vệt nông sâu chạy dọc trên mặt đất. Lão giả cười gằn, tốc độ cực nhanh bay theo tiếp tục oanh kích lên.
"Không được". Nữ tử này hét thảm một tiếng, toàn bộ thiên lực ngưng tụ mà ra, đối chọi thẳng tên lão giả.
Rầm!
Hai thân ảnh va chạm, đung đưa, rung lắc mặt đất, không khí bắt đầu vặn vẹo tung tăng."A",... hét thảm, trong trung tâm khí áp, nữ tử ói máu rười rượi, không khí đè nén, cơ thể mềm mại bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.
Đang khoảnh khắc giằng co ở giữa, lão giả liền cảm thấy có nguy hiểm, có cái gì đó đang đi tới. Lơ đãng một chút, hắn nhìn sang một góc phố.
Có một nam tử đang chậm rãi đi bộ trên đường, khí tức hắn bắt đầu tăng lên dần dần, từ Võ Hoàng nhảy vọt lên Võ Tôn. Tay hắn chậm rãi, từ từ sờ vào nhẫn trữ vật, thanh màu đen dài phát bảo mang ra cầm lên mà ngắm.
Nữ tử nhìn thấy người này lúc, lòng nàng vui sướng, đúng là đàn ông ai cũng đều sẽ mê gái mà. Lòng nàng trấn an lại, nụ cười trên môi: "Cảm ơn công tử đã ra tay tương trợ, thiếp thân...".
Pàng!
"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Đỉnh Phong, kinh nghiệm thu được 3,000,000 điểm."
Vâng, chính là Phi Dương, hắn đã xuất hiện, cưỡi trên con sói Nguy Hiểm tản bộ. Còn người hắn bắn thì sao, chính là nữ tử kia, quản ngươi xinh đẹp đến đâu, hoa tươi thế nào, thân phận ra sao.
Trước mặt hắn chỉ có chết chữ mà thôi. Hơn nữa, hắn không tin, một nữ tử Võ Tôn có thể có cái gì tốt đẹp. Thiên hạ này, mỹ nhân vô số, hoa tàn khắp nơi, chết đi mấy cái không thừa cũng chẳng thiếu.
Kinh hãi thần sắc, lão giả lùi bước về sau lẩm bẩm: "Ngươi, ngươi là kẻ nào".
P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.
Mà hoàng thượng lại khác, mỗi giờ, mỗi khắc đều có mấy âm thanh không hợp lý phát ra từ thư phòng của hắn. Hộ vệ bên ngoài cũng không dám nói gì nhiều.
Bọn hắn biết, hoàng đế đây là đang hưởng thụ trước thời khắc sinh tử cuộc chiến tới. Đôi khi, sung sướng trước khi chết cũng làm con người ta có một phần nào đó thỏa mãn đi.
Rầm Rầm rầm!
Tiếng rung chuyển to lớn bạo hưởng, bộ vệ, dân chúng trong thành bắt đầu biến sắc, ngước nhìn lên thiên không trên cao.
Từ trong đám mây, nháy lên tia chớp, tám tia sáng rực rỡ đâm mạnh xuống đại địa, mỗi một cái đều chọn hướng hoàng cung hạ cánh cả mà đi.
Người dân họ có thể không biết gì, nhưng võ giả ai nấy cũng đều cảm nhận được khủng bố sát khí phát tán đến. Số đông tất nhiên sẽ lựa chọn chạy trốn, không can thiệp vào, họ chưa đến mức liều mình cho hoàng thất. Còn người dân thì, các ngươi sống chết thế nào không quan trọng.
....
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Liên tiếp mấy vụ nổ lớn phát ra, một dãy phòng ốc bị đụng vỡ tràn lan, người chết vô số. Mấy tên tướng quân hoảng hốt, dắt theo mấy ngàn binh mã tiến lên bao vây vụ nổ đằng trước.
Khói bay mờ mịt, tám thân ảnh khí tức khổng lỗ chui ra ngoài, ai nấy sát khi đằng đằng, trấn áp đi xuống không khỏi khiến binh sĩ biết rét mà run. Một tên tướng quân hít vào một hơi, lấy can đảm thét lớn: "Các ngươi là ai, rốt cuộc là ai, dám xâm phạm hoàng cung người đều phải chịu tội chết".
Thằng này tướng quân nói được vài câu, một thủ trưởng từ trên trời đã bay xuống chỗ hắn đập tới. Tên này tướng quân gầm thét, giơ lên song quyền đón đỡ thủ chưởng.
Ầm
"A", "A", "A",....
Liên tục mấy tiếng gào hét thảm thương, tiếng khóc vang dội đại địa. Mặt đất lõm xuống, một bàn tay khổng lồ đã được in hình lên.
Tuy nhiên quân sĩ có mấy trăm ngàn, không ít chút nào, 8 tên Võ Tôn chia ra oanh sát lần lượt bắt đầu. Người chết vô số, đầu rơi máu chảy liên hoàn. Mà bọn hắn muốn chạy thì cũng vô dụng, hoàng đế đã làm một cái trận pháp chống người bỏ trốn.
...
Bây giờ, Mạnh Mẽ hoàng thượng cũng đã rời giường, trước mặt hắn là 5 tên lão già công công, hắn nói: "Các vị, nhiều người chết như vậy, ta không có một chút nào đành lòng cả".
"Bệ hạ, đây là tiêu hao chiến, lấy số lượng đè chất lượng, ta tất yếu phải làm để suy giảm thiên lực bọn hắn. So với diệt vong quốc gia này, chết bao nhiêu người cũng đáng".
"Ngài cần phải có suy nghĩ sáng suốt lúc này, tuyệt đối không nên vọng động".
"Đúng".
"Đúng".
Mạnh Mẽ cúi đầu xuống, biểu lộ chán trường, nói: "Trẫm nhất định phải giết bọn hắn, ngũ mã phanh thây hết thảy". Hắn, hoàng thượng đời thứ 102, phát triển rực rỡ hơn 1 thế kỷ không thể cứ thế mà gãy được.
...
Phanh! Phanh!
"A",...
Một nhát kiếm chém ra, Hạo La liền đã tiễn hơn trăm người lên đường. Chém giết nãy giờ, cuối cùng đoàn người cũng đã dọn sạch được mấy trăm ngàn đại quân. Độ mệt thì khỏi phải nói, mọi người sức mạnh đều đã có sự suy giảm đi.
Ầm!
Nổ to một tiếng, một ngọn tháp từ trên trời giáng thẳng xuống mặt đất, đại địa nứt toác chi chít, nổ tung vài dặm phạm vi.
Từ trên đỉnh tòa tháp, vài đạo thân ảnh lăng không bay mà xuống, khí tức đều khủng không kém đám phe ma môn, kẻ nào cũng đều là Võ Tôn hết.
Cho dù họ có cùng cảnh giới tính ra, mấy người đi ra từ tháp vẫn rất già nua, khôn mặt nhăn nheo, sắp sửa gần đất xa trời mà ra đi.
Răng rắc!
Ầm!
Ngọn tháp đang tại mặt đất dừng lại lập tức bắt đầu xuất hiện vết rạn, nổ bay tung tóe, mấy tên ma môn đằng không bay mà ra.
Một lão giả thét lớn: "Nghịch tặc, các ngươi thật sự nghĩ muốn đánh sao, chẳng nhẽ không biết sợ chết là gì".
Mấy tên này nghe lão giả nói, sắc mặt đều không đổi: "Đã đến rồi thì đánh đi, việc gì phải câu nệ nhiều". Chỉ một câu đơn giản, cả đám người phóng nhanh như đạn pháo đâm về mấy tên lão giả.
Bọn lão giả này cũng không phải hạng ngu, biết rõ đằng nào cũng đánh, hai bên bắt đầu đi vào giao chiến.
.....
Tầm 2 canh giờ, trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra.
Ầm!
Nữ tử phun ra một ngụm máu tươi, cả người nghiêng tới, đâm mạnh xuống dãy phố, rung chấn thổi bay nhà cửa xung quanh.
Không cho đối thủ cơ hội, lão giả này cấp tốc bay đến, sức mạnh bạo tăng, hỏa diễm trên tay hắn ngưng tụ ra đến, nhằm thẳng nữ tử cơ thể phía dưới.
Cảm giác được nguy hiểm ập đến, vị này nữ tử gắng mà dậy, hai tay dơ lên, mục tiêu ngăn chặn đòn đánh của lão giả.
Phanh!
Xé gió thanh âm, nữ tử này bị đẩy lùi về sau vài km, đại địa chẻ ngang, một vệt nông sâu chạy dọc trên mặt đất. Lão giả cười gằn, tốc độ cực nhanh bay theo tiếp tục oanh kích lên.
"Không được". Nữ tử này hét thảm một tiếng, toàn bộ thiên lực ngưng tụ mà ra, đối chọi thẳng tên lão giả.
Rầm!
Hai thân ảnh va chạm, đung đưa, rung lắc mặt đất, không khí bắt đầu vặn vẹo tung tăng."A",... hét thảm, trong trung tâm khí áp, nữ tử ói máu rười rượi, không khí đè nén, cơ thể mềm mại bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.
Đang khoảnh khắc giằng co ở giữa, lão giả liền cảm thấy có nguy hiểm, có cái gì đó đang đi tới. Lơ đãng một chút, hắn nhìn sang một góc phố.
Có một nam tử đang chậm rãi đi bộ trên đường, khí tức hắn bắt đầu tăng lên dần dần, từ Võ Hoàng nhảy vọt lên Võ Tôn. Tay hắn chậm rãi, từ từ sờ vào nhẫn trữ vật, thanh màu đen dài phát bảo mang ra cầm lên mà ngắm.
Nữ tử nhìn thấy người này lúc, lòng nàng vui sướng, đúng là đàn ông ai cũng đều sẽ mê gái mà. Lòng nàng trấn an lại, nụ cười trên môi: "Cảm ơn công tử đã ra tay tương trợ, thiếp thân...".
Pàng!
"Keng, chúc mừng ký chủ chém giết Võ Tôn Đỉnh Phong, kinh nghiệm thu được 3,000,000 điểm."
Vâng, chính là Phi Dương, hắn đã xuất hiện, cưỡi trên con sói Nguy Hiểm tản bộ. Còn người hắn bắn thì sao, chính là nữ tử kia, quản ngươi xinh đẹp đến đâu, hoa tươi thế nào, thân phận ra sao.
Trước mặt hắn chỉ có chết chữ mà thôi. Hơn nữa, hắn không tin, một nữ tử Võ Tôn có thể có cái gì tốt đẹp. Thiên hạ này, mỹ nhân vô số, hoa tàn khắp nơi, chết đi mấy cái không thừa cũng chẳng thiếu.
Kinh hãi thần sắc, lão giả lùi bước về sau lẩm bẩm: "Ngươi, ngươi là kẻ nào".
P/s: Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.
Tác giả :
Cường Giả