Thế Giới Có Chút Ngọt
Chương 76: Quảng lý và an na (chương bg cuối cùng)
Chương 76: Quảng Lý và An Na (Chương BG cuối cùng)
Đôi mắt của Thần Cách nhìn Quảng Lý giống như đang nhìn người điên: "Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy?"
"Không phải là An Na thích cậu sao?" Quảng Lý ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Thần Cách dời đến trên người Mạc Tạp. Nhìn sắc này của Thần Cách, khuôn mặt Mạc Tạp tươi cười hi ha.
"Tại sao?"
"Cái gì tại sao?"
"Tại sao không thể nhường An Na cho tôi?"
Quảng Lý sờ càm một cái: "Chuyện này, chuyện này tớ cũng chưa có nghĩ tới."
An Na ở một bên, vốn là có chút nói không ra lời. Nghe được Quảng Lý nói như vậy, cô có chút kích động. Cô ngồi, đầu ngang hông của Quảng Lý. An Na kéo đầu của hắn xuống đất: "Nếu không muốn chết, thì đừng nói chuyện hoang đường không có ý nghĩa này. Nếu không, bà đây còn tưởng rằng..." Nửa đoạn thoại sau, An Na không nói ra miệng.
"Cô cho rằng cái gì?"
"Tưởng rằng cậu vừa mới ăn J8 xong!" An Na nghiến răng nói .
(@Phong: J8 là bộ phận sinh dục của nam giới.)
Quảng Lý dính xuống đất, mặt bị đè ép có chút biến hình: "Vật kia ăn rồi, không có dinh dưỡng gì!"
"Quảng Lý!"
An Na còn thiếu mỗi việc là không có nắm tóc của Quảng Lý lên. Ngay cả Mạc Tạp vừa nhìn thấy cũng không ngừng lắc đầu. Trước kia cậu cảm thấy Quảng Lý thật đáng thương khi bị An Na để mắt tới. Bây giờ, Mạc Tạp mới hiểu được, Quảng Lý người này rõ ràng chính là thiếu nợ An Na.
"Không tại sao hết! Dù sao chính là không thể nhường cô cho người khác. Thần Cách cũng không được."
"Đừng nói những lời ngu ngốc một cách tự tin như vậy! Cái gì mà không tại sao hết? Tôi muốn biết tại sao. Nếu như cậu không nhường tôi cho người khác, vậy cậu muốn tôi phải thế nào?"
Một cô gái, cũng đã mạnh dạn đi vào vấn đề chính.
Quảng Lý bị lật lại, An Na níu lấy cổ áo của hắn, kéo phần thân trên của hắn lên một chút.
"Cô muốn biết tôi cũng không có biện pháp. Chuyện này tôi còn không biết nữa, sao nói cho cô nghe được?"
An Na không thể nhịn được nữa, một cước đánh tới chỗ hiểm trong quần Quảng Lý. Ánh mắt Mạc Tạp cũng phải trừng lòi ra ngoài. Không phải đâu, phía dưới của Quảng Lý làm bằng kim loại sao? Bị đánh như vậy cũng không phản ứng?!
Quảng Lý chăm chú nhìn An Na: "Không đánh trúng!"
Bây giờ ngay cả Mạc Tạp cũng muốn đánh Quảng Lý lần nữa, kiểm tra lại chỗ đó của hắn một chút. An Na đứng lên từ trên người Quảng Lý. Dáng vẻ của Thần Cách giống như không nhịn được nữa: "Ồn ào chết, này, bên cạnh, tới đây!"
Mạc Tạp bên cạnh đi tới, bị Thần Cách đẩy ngồi xuống.
"Nói một vài câu cho tôi nghe đi!"
"Nói gì?"
"Nói những câu ghê tởm!"
Mạc Tạp suy nghĩ một chút: "Wow~, hôm nay cậu thật là đẹp trai!"
"Lão tử kêu cậu nói câu ghê tởm, chứ không phải những câu dối trá."
Mạc Tạp suy nghĩ một chút, giả vờ có chút ngượng ngùng, lấy ngón tay chọt chọt Thần Cách: "Ai nha, chết rồi. Hôm nay cậu bị kích thích sao? Tự nhiên kêu tôi nói ra câu như thế. Một chút tôi cũng không có chuẩn bị, rất xin lỗi."
"Kêu cậu nói câu ghê tởm, chứ không phải kêu cậu làm động tác bệnh hoạn này."
"Tôi thích cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu. Cái tên vô tình như cậu, lão tử muốn dùng câu này nói ra hàng vạn lần để giết chết cậu. Tôi thích cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu." Lời của Mạc Tạp vang dội khắp phòng. Quảng Lý không hiểu nhìn Mạc Tạp và Thần Cách, sau đó lại nhìn An Na một chút. Chẳng lẽ khi nãy Mạc Tạp lừa gạt mình sao? Nhưng mà...
Thích, thích, thích, cái từ ngữ này chui vào đầu óc của hắn. Hắn đột nhiên chợt hiểu ra, chống tay xuống đất, từ dưới đất đứng lên: "Thì ra là như vậy, mình thích An Na sao?" Quảng Lý mặt vô biểu cảm, tự lẩm bẩm. Những lời này quất mạnh vào lòng của An Na, thái độ của Quảng Lý càng quất vào lòng cô mạnh hơn. An Na siết chặt tay, muốn cho Quảng Lý một cú đấm: "Không nên nói câu này tùy tiện như vậy!"
Lần này Quảng Lý không có tránh né, mà là đánh trả. Hắn bắt tay của An Na đang đưa ra muốn đấm mình lại, ngẹo đầu, nói như không có chuyện gì xảy ra: "An Na, tôi thích cô, cô cảm thấy tôi thế nào?"
Thế giới của người điên quả nhiên không giống với người bình thường. Chẳng lẽ trong từ điển của tên ngu ngốc này không có hai từ xấu hổ sao? Mạc Tạp nghĩ như vậy, có phải là hơi quá trớn rồi không?
Mặt của An Na từ từ chuyển sang màu đỏ nhạt. Lông mi thật dài của cô nhẹ nhàng nhúc nhích, trong con ngươi màu đen hơi khuếch trương có chứa Quảng Lý. Những lời này cô chờ đã bao nhiêu năm, lúc nghe được, cảm giác rất hỗn loạn. Quảng Lý cũng cảm thấy tay của An Na có chút khẽ run, hắn nắm chặt tay của An Na: "Nếu như tôi có những điểm gì mà cô không thích, tôi sẽ thay đổi!"
"Vậy, không cho phép cả ngày lẫn đêm buồn bực ở trong nhà."
"Có thể!"
"Vậy, không cho phép suy nghĩ lung tung, không được muốn chết nữa!"
"Có thể!"
"Không cho phép nhìn những cô gái khác."
"Có thể!"
"Đàn ông cũng không được."
"Chuyện này cô yên tâm. Bây giờ hình dạng của Mạc Tạp thế nào tôi cũng không biết, nếu như không phải là mỗi lần gặp nhau ở bên ngoài cậu ta chào tôi trước, tôi cũng không biết cậu ta là ai."
Mạc Tạp cầm cái điều khiển ti vi chọi vào đầu của Quảng Lý.
"Không cho phép mang dép lào nữa!"
Lần này Quảng Lý do dự, An Na cười: "Cậu thật ngu ngốc, tôi đang đùa với cậu. Cậu là Quảng Lý. Dáng vẻ như thế mới đúng là Quảng Lý. Cái gì cũng không cần thay đổi."
"Sao?" Cô gái này rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Một hồi thì tức giận, một hồi thì cười. Đối với chuyện tình cảm này, Quảng Lý có hơi bỡ ngỡ, có rất nhiều chuyện cũng không hiểu.
Mạc Tạp ngồi ở một bên bất bình nói: "Sao cậu có thể qua loa như vậy? Những năm qua An Na chịu bao nhiêu ủy khuất, cậu tùy tùy tiện tiện nói mấy câu như thế là được sao? Ít nhất cũng phải theo đuổi khoảng ba năm rồi hãy tỏ tình!"
"Này, có muốn sống chung không?" Quảng Lý không nhìn Mạc Tạp, hỏi An Na.
"Muốn!" An Na trả lời rất đơn giản.
"Này An Na, cô có thể suy nghĩ kĩ một chút hay không?" Mạc Tạp cảm thấy An Na quá dễ dãi. Nhưng mà, chính cậu hình như cũng không có tư cách nói người khác.
Có lẽ ngoài Mạc Tạp ra, An Na sẽ bị người khác nghĩ rằng cô quá dễ dãi, nhưng mà An Na căn bản là vô lực, không thể cự tuyệt những lời này của Quảng Lý. Quảng Lý đột nhiên tỉnh ngộ, nhận ra tình cảm của mình. Cô cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian hơn nữa, muốn sống chung với Quảng Lý, muốn quan hệ giữa hai người rõ ràng hơn.
"Xong chuyện rồi phải không? Vậy nhanh chóng cút ra ngoài, đừng cản trở tôi xem ti vi." Thần Cách không nhịn được phất phất tay.
An Na quay đầu, nhìn Thần Cách cười cười. Đây là lần đầu tiên Mạc Tạp thấy An Na cười đẹp như thế. An Na đứng trong ánh sáng của tình yêu mà trở nên rạng ngời hơn. An Na tiến lên: "Thần Cách, thích cậu nhất, cám ơn!" An Na cúi người xuống, hôn lên trên mặt của Thần Cách một cái sâu hoắm.
Mạc Tạp phát điên: "An Na!!! Chớ được voi đòi tiên!! Hơn nữa tại sao lại cảm ơn cậu ấy? Cậu ấy rõ ràng chỉ ngồi ở một chỗ, đâu có nhúng tay vào chuyện này!"
Quảng Lý vừa kéo An Na ra ngoài, vừa chỉ trích: "Nghe tôi nói, cô đừng tùy tiện hôn người đàn ông khác."
"Cậu ấy không phải là người đàn ông khác, mà là Thần Cách."
"Vậy tôi là cái gì?"
"Cậu là người đàn ông của tôi!"
"Ừm, vậy tiếp theo chúng ta làm gì? Tôi muốn biết lúc trên giường cô sẽ có biểu cảm gì!"
Mạc Tạp ở trong phòng cũng có thể nghe được cuộc trò chuyện biến thái ở bên ngoài.
"Này Thần Cách, cậu cũng học hỏi người ta một chút xíu đi. Thỉnh thoảng cậu cũng nên hỏi tôi một chút. Hỏi tôi câu `con người tôi có điểm nào cậu không thích, cậu cứ nói, tôi sẽ thay đổi ’, giống như An Na hỏi Quảng Lý vậy. Tôi sẽ trả lời cậu."
"Tôi nghĩ người nên thay đổi chính là cậu đó!"
"Cậu nói vậy là có ý gì? Chính là chê tôi có quá nhiều khuyết điểm sao?"
"Không phải vậy, tôi chỉ chê cậu không có ưu điểm thôi!"
"Thần Cách!" Mạc Tạp nhào tới trên lưng của Thần Cách, đang chuẩn bị đưa tay siết cổ của Thần Cách, siết chết Thần Cách. Không ngờ Thần Cách lại giựt cù trỏ về phía sau, Mạc Tạp ôm bụng té xuống ghế salon. Cậu đau đớn, nhe răng há miệng: "Không thể tin được nữa. Cậu thực sự đánh tôi."
"Phản xạ tự nhiên thôi!"
Đôi mắt của Thần Cách nhìn Quảng Lý giống như đang nhìn người điên: "Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy?"
"Không phải là An Na thích cậu sao?" Quảng Lý ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Thần Cách dời đến trên người Mạc Tạp. Nhìn sắc này của Thần Cách, khuôn mặt Mạc Tạp tươi cười hi ha.
"Tại sao?"
"Cái gì tại sao?"
"Tại sao không thể nhường An Na cho tôi?"
Quảng Lý sờ càm một cái: "Chuyện này, chuyện này tớ cũng chưa có nghĩ tới."
An Na ở một bên, vốn là có chút nói không ra lời. Nghe được Quảng Lý nói như vậy, cô có chút kích động. Cô ngồi, đầu ngang hông của Quảng Lý. An Na kéo đầu của hắn xuống đất: "Nếu không muốn chết, thì đừng nói chuyện hoang đường không có ý nghĩa này. Nếu không, bà đây còn tưởng rằng..." Nửa đoạn thoại sau, An Na không nói ra miệng.
"Cô cho rằng cái gì?"
"Tưởng rằng cậu vừa mới ăn J8 xong!" An Na nghiến răng nói .
(@Phong: J8 là bộ phận sinh dục của nam giới.)
Quảng Lý dính xuống đất, mặt bị đè ép có chút biến hình: "Vật kia ăn rồi, không có dinh dưỡng gì!"
"Quảng Lý!"
An Na còn thiếu mỗi việc là không có nắm tóc của Quảng Lý lên. Ngay cả Mạc Tạp vừa nhìn thấy cũng không ngừng lắc đầu. Trước kia cậu cảm thấy Quảng Lý thật đáng thương khi bị An Na để mắt tới. Bây giờ, Mạc Tạp mới hiểu được, Quảng Lý người này rõ ràng chính là thiếu nợ An Na.
"Không tại sao hết! Dù sao chính là không thể nhường cô cho người khác. Thần Cách cũng không được."
"Đừng nói những lời ngu ngốc một cách tự tin như vậy! Cái gì mà không tại sao hết? Tôi muốn biết tại sao. Nếu như cậu không nhường tôi cho người khác, vậy cậu muốn tôi phải thế nào?"
Một cô gái, cũng đã mạnh dạn đi vào vấn đề chính.
Quảng Lý bị lật lại, An Na níu lấy cổ áo của hắn, kéo phần thân trên của hắn lên một chút.
"Cô muốn biết tôi cũng không có biện pháp. Chuyện này tôi còn không biết nữa, sao nói cho cô nghe được?"
An Na không thể nhịn được nữa, một cước đánh tới chỗ hiểm trong quần Quảng Lý. Ánh mắt Mạc Tạp cũng phải trừng lòi ra ngoài. Không phải đâu, phía dưới của Quảng Lý làm bằng kim loại sao? Bị đánh như vậy cũng không phản ứng?!
Quảng Lý chăm chú nhìn An Na: "Không đánh trúng!"
Bây giờ ngay cả Mạc Tạp cũng muốn đánh Quảng Lý lần nữa, kiểm tra lại chỗ đó của hắn một chút. An Na đứng lên từ trên người Quảng Lý. Dáng vẻ của Thần Cách giống như không nhịn được nữa: "Ồn ào chết, này, bên cạnh, tới đây!"
Mạc Tạp bên cạnh đi tới, bị Thần Cách đẩy ngồi xuống.
"Nói một vài câu cho tôi nghe đi!"
"Nói gì?"
"Nói những câu ghê tởm!"
Mạc Tạp suy nghĩ một chút: "Wow~, hôm nay cậu thật là đẹp trai!"
"Lão tử kêu cậu nói câu ghê tởm, chứ không phải những câu dối trá."
Mạc Tạp suy nghĩ một chút, giả vờ có chút ngượng ngùng, lấy ngón tay chọt chọt Thần Cách: "Ai nha, chết rồi. Hôm nay cậu bị kích thích sao? Tự nhiên kêu tôi nói ra câu như thế. Một chút tôi cũng không có chuẩn bị, rất xin lỗi."
"Kêu cậu nói câu ghê tởm, chứ không phải kêu cậu làm động tác bệnh hoạn này."
"Tôi thích cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu. Cái tên vô tình như cậu, lão tử muốn dùng câu này nói ra hàng vạn lần để giết chết cậu. Tôi thích cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu." Lời của Mạc Tạp vang dội khắp phòng. Quảng Lý không hiểu nhìn Mạc Tạp và Thần Cách, sau đó lại nhìn An Na một chút. Chẳng lẽ khi nãy Mạc Tạp lừa gạt mình sao? Nhưng mà...
Thích, thích, thích, cái từ ngữ này chui vào đầu óc của hắn. Hắn đột nhiên chợt hiểu ra, chống tay xuống đất, từ dưới đất đứng lên: "Thì ra là như vậy, mình thích An Na sao?" Quảng Lý mặt vô biểu cảm, tự lẩm bẩm. Những lời này quất mạnh vào lòng của An Na, thái độ của Quảng Lý càng quất vào lòng cô mạnh hơn. An Na siết chặt tay, muốn cho Quảng Lý một cú đấm: "Không nên nói câu này tùy tiện như vậy!"
Lần này Quảng Lý không có tránh né, mà là đánh trả. Hắn bắt tay của An Na đang đưa ra muốn đấm mình lại, ngẹo đầu, nói như không có chuyện gì xảy ra: "An Na, tôi thích cô, cô cảm thấy tôi thế nào?"
Thế giới của người điên quả nhiên không giống với người bình thường. Chẳng lẽ trong từ điển của tên ngu ngốc này không có hai từ xấu hổ sao? Mạc Tạp nghĩ như vậy, có phải là hơi quá trớn rồi không?
Mặt của An Na từ từ chuyển sang màu đỏ nhạt. Lông mi thật dài của cô nhẹ nhàng nhúc nhích, trong con ngươi màu đen hơi khuếch trương có chứa Quảng Lý. Những lời này cô chờ đã bao nhiêu năm, lúc nghe được, cảm giác rất hỗn loạn. Quảng Lý cũng cảm thấy tay của An Na có chút khẽ run, hắn nắm chặt tay của An Na: "Nếu như tôi có những điểm gì mà cô không thích, tôi sẽ thay đổi!"
"Vậy, không cho phép cả ngày lẫn đêm buồn bực ở trong nhà."
"Có thể!"
"Vậy, không cho phép suy nghĩ lung tung, không được muốn chết nữa!"
"Có thể!"
"Không cho phép nhìn những cô gái khác."
"Có thể!"
"Đàn ông cũng không được."
"Chuyện này cô yên tâm. Bây giờ hình dạng của Mạc Tạp thế nào tôi cũng không biết, nếu như không phải là mỗi lần gặp nhau ở bên ngoài cậu ta chào tôi trước, tôi cũng không biết cậu ta là ai."
Mạc Tạp cầm cái điều khiển ti vi chọi vào đầu của Quảng Lý.
"Không cho phép mang dép lào nữa!"
Lần này Quảng Lý do dự, An Na cười: "Cậu thật ngu ngốc, tôi đang đùa với cậu. Cậu là Quảng Lý. Dáng vẻ như thế mới đúng là Quảng Lý. Cái gì cũng không cần thay đổi."
"Sao?" Cô gái này rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Một hồi thì tức giận, một hồi thì cười. Đối với chuyện tình cảm này, Quảng Lý có hơi bỡ ngỡ, có rất nhiều chuyện cũng không hiểu.
Mạc Tạp ngồi ở một bên bất bình nói: "Sao cậu có thể qua loa như vậy? Những năm qua An Na chịu bao nhiêu ủy khuất, cậu tùy tùy tiện tiện nói mấy câu như thế là được sao? Ít nhất cũng phải theo đuổi khoảng ba năm rồi hãy tỏ tình!"
"Này, có muốn sống chung không?" Quảng Lý không nhìn Mạc Tạp, hỏi An Na.
"Muốn!" An Na trả lời rất đơn giản.
"Này An Na, cô có thể suy nghĩ kĩ một chút hay không?" Mạc Tạp cảm thấy An Na quá dễ dãi. Nhưng mà, chính cậu hình như cũng không có tư cách nói người khác.
Có lẽ ngoài Mạc Tạp ra, An Na sẽ bị người khác nghĩ rằng cô quá dễ dãi, nhưng mà An Na căn bản là vô lực, không thể cự tuyệt những lời này của Quảng Lý. Quảng Lý đột nhiên tỉnh ngộ, nhận ra tình cảm của mình. Cô cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian hơn nữa, muốn sống chung với Quảng Lý, muốn quan hệ giữa hai người rõ ràng hơn.
"Xong chuyện rồi phải không? Vậy nhanh chóng cút ra ngoài, đừng cản trở tôi xem ti vi." Thần Cách không nhịn được phất phất tay.
An Na quay đầu, nhìn Thần Cách cười cười. Đây là lần đầu tiên Mạc Tạp thấy An Na cười đẹp như thế. An Na đứng trong ánh sáng của tình yêu mà trở nên rạng ngời hơn. An Na tiến lên: "Thần Cách, thích cậu nhất, cám ơn!" An Na cúi người xuống, hôn lên trên mặt của Thần Cách một cái sâu hoắm.
Mạc Tạp phát điên: "An Na!!! Chớ được voi đòi tiên!! Hơn nữa tại sao lại cảm ơn cậu ấy? Cậu ấy rõ ràng chỉ ngồi ở một chỗ, đâu có nhúng tay vào chuyện này!"
Quảng Lý vừa kéo An Na ra ngoài, vừa chỉ trích: "Nghe tôi nói, cô đừng tùy tiện hôn người đàn ông khác."
"Cậu ấy không phải là người đàn ông khác, mà là Thần Cách."
"Vậy tôi là cái gì?"
"Cậu là người đàn ông của tôi!"
"Ừm, vậy tiếp theo chúng ta làm gì? Tôi muốn biết lúc trên giường cô sẽ có biểu cảm gì!"
Mạc Tạp ở trong phòng cũng có thể nghe được cuộc trò chuyện biến thái ở bên ngoài.
"Này Thần Cách, cậu cũng học hỏi người ta một chút xíu đi. Thỉnh thoảng cậu cũng nên hỏi tôi một chút. Hỏi tôi câu `con người tôi có điểm nào cậu không thích, cậu cứ nói, tôi sẽ thay đổi ’, giống như An Na hỏi Quảng Lý vậy. Tôi sẽ trả lời cậu."
"Tôi nghĩ người nên thay đổi chính là cậu đó!"
"Cậu nói vậy là có ý gì? Chính là chê tôi có quá nhiều khuyết điểm sao?"
"Không phải vậy, tôi chỉ chê cậu không có ưu điểm thôi!"
"Thần Cách!" Mạc Tạp nhào tới trên lưng của Thần Cách, đang chuẩn bị đưa tay siết cổ của Thần Cách, siết chết Thần Cách. Không ngờ Thần Cách lại giựt cù trỏ về phía sau, Mạc Tạp ôm bụng té xuống ghế salon. Cậu đau đớn, nhe răng há miệng: "Không thể tin được nữa. Cậu thực sự đánh tôi."
"Phản xạ tự nhiên thôi!"
Tác giả :
Angelina