Thế Giới Có Chút Ngọt
Chương 15: Giờ này năm sau
Hai người ngủ không được bao lâu đã bị tiếng gõ cửa nặng nề bên ngoài đánh thức. Mạc Tạp tuy ngủ nhưng rất cảnh giác, chỉ cần có điểm động tĩnh sẽ tỉnh lại. Cậu đứng dậy, mặt khó chịu hỏi: "Người nào vậy?"
"Xin hỏi quý khách có cần phục vụ hay không?"
Mạc Tạp đi lên phía trước, cậu mở cửa ra một chút, từ trong khe cửa hướng ra ngoài nhìn, thấy chỉ có một người phụ nữ trang điểm đậm, sau đó mới mở cửa. Người phu nữ này trên dưới 25 tuổi, mông nhỏ, ngũ quan không tính là đẹp nhưng cũng không xấu xí, xung quanh mắt có chút tàn nhang.
"Phục vụ khách hàng cái gì?"
"Tiểu đệ đệ, cậu là thật không biết hay là giả vờ không biết? Không phải trẻ em bây giờ cũng nên biết sao?" Người phụ nữ chau mày, hướng về phía Mạc Tạp kiều diễm cười.
Nụ cười này, Mạc Tạp liền hiểu ra ý nghĩa của phục vụ khách hàng, chẳng qua là cậu không nghĩ tới chuyện này đã phổ biến đến một nơi như thế này. Vì tò mò giá thị trường bây giờ, Mạc Tạp hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"800 ngàn một lần, 1.6000.000 một đêm."
"Cũng không mắc." Mạc Tạp suy nghĩ.
Người phụ nữ lắc lắc cái eo thon gọn đi vào trong phòng, thấy còn có một người quay đầu nhìn Mạc Tạp la ầm lên: "Thì ra là có hai người à, vậy thì phải tăng giá, một triệu một lần."
Mạc Tạp vô cùng tiếc hận nhìn Thần Cách: "Cậu xem, bộ dáng kia của cậu cũng trị giá 200 ngàn."
Người phụ nữ nhìn kỹ Thần Cách một chút, không khỏi có chút vui mừng, không nghĩ tới chuyện một nơi như thế này trăm năm khó được gặp một người đàn ông anh tuấn, lãng tử như vậy. Vì vậy hơi hạnh phúc, liền giảm giá: "Tôi sẽ giảm giá cho cậu mỗi lần mua hàng, cậu cảm thấy như thế nào?" Người phụ nữ đến gần giừơng Thần Cách, đặt mông ngồi ở trên giường, Thần Cách chẳng qua là cười cười, như cũ như không có chuyện gì xảy ra.
Mạc Tạp vừa không hoảng hốt không vội vàng, bây giờ cũng trở nên nóng nảy: "Đừng, đừng! Chúng tôi cái gì cũng không muốn, chẳng qua là ở chỗ này một buổi chiều, ngày mai còn phải lên đường đấy!"
Nghe được Mạc Tạp nói như vậy, người phụ nữ không vui, ôm tay: "Cậu không muốn làm gì lại đưa tôi vào đây, rồi hỏi này nọ, cố ý trêu chọc lão nương sao? Chơi thật khá đó, lão nương đây là ai? Xem thường lão nương sao? Cậu có biết ở nơi này lão nương vẫn có chút danh tiếng không?"
Người phụ nữ hoàn toàn làm Mạc Tạp giật mình, đem ánh mắt cầu cứu hướng về Thần Cách. Thần Cách đứng lên, một cái tay vịn bả vai người phụ nữ: "Hắn là muốn làm chuyện đó, nhưng mà mới vừa làm giải phẫu bao quy đầu, có lòng nhưng không đủ lực." Người phụ nữ soi mói toàn thân Mạc Tạp, đứng lên: "Vậy còn cậu?"
Thần Cách đem người này mang ra ngoài cửa: "Hôm nay quá mệt mỏi, tối mai tìm cô, được không?"
Người phụ nữ có chút không muốn, nhưng lại cự tuyệt Thần Cách không được, cuối cùng chỉ đành phải đứng ở cửa: "Vậy ngày mai cậu nhất định phải tìm tôi, chỉ cần nói bà chủ ở dưới một tiếng. Tôi tên là Mộng Mộng, nhớ nha!"
"Mộng Mộng đúng không? Tối mai gặp lại!" Nói xong Thần Cách đóng cửa lại, xoay người mặt lạnh nhìn Mạc Tạp ở một bên ngây ngốc: "Đừng có tùy tiện mở cửa cho người ngoài cửa!"
Sau đó lại trở về ngủ trên giường. Mạc Tạp làm thịt làm thịt chủy, mới vừa học cách nói chuyện của người khi nãy: "Tôi tên là Mộng Mộng, nhớ nha!"
"Cậu còn muốn ngủ hay không?"
"Sao lại không ngủ? Chẳng lẽ muốn thức để cảm nhận cậu đối với tôi có nhiều lãnh đạm sao?" Mạc Tạp nói chuyện ê ẩm.
Đèn lại lần nữa dập tắt, yên tĩnh thật lâu, ánh trăng lơ lửng mới truyền tới âm thanh dễ nghe của Thần Cách: "Đây không phải là lãnh đạm!"
"Cái này còn không phải là lãnh đạm, vậy đó là cái gì?"
Lại là trầm mặc, một hồi sẽ qua mà, Thần Cách trở mình: "Nói không chừng ngày nào đó tâm tình tôi tốt, thật tốt, sẽ nói cho cậu biết."
"Nói không chừng ngày nào đó là ngày nào vậy?" Rõ ràng cũng biết sẽ không có câu trả lời, Mạc Tạp mỗi lần cũng sẽ cam tâm tình nguyện nhận những lời này.
"Dù sao cũng không phải là hôm nay."
Lại một lần nữa trầm mặc, lần này không có ai nói chuyện. Có lẽ là bởi vì ban ngày hành trình quá mệt mỏi, hai người đã đi ngủ.
Nửa đêm, Mạc Tạp mơ mơ màng màng nghe được Thần Cách rời giường đi nhà cầu, trong chốc lát , Mạc Tạp cảm giác mình bị một vật thể đè lại. Trong nháy mắt cậu liền từ trạng thái mơ hồ biến thành thanh tĩnh cực độ. Người mù, người điếc, kẻ ngu cũng biết là Thần Cách. Mạc Tạp phí sức quẩy người một cái. Thần Cách chiu vào chăn, cũng đem chăn kéo về hướng hắn. Mạc Tạp vội vàng nắm chặt mép chăn của mình bên này, để ngừa nguyên một cái chăn bị Thần Cách lấy.
Xem ra Thần Cách đã ngủ đến giường của ai cũng không nhận ra, không chừng còn tưởng rằng đây là nhà mình. Hắn ngược lại ngủ rất thơm, Mạc Tạp nhìn hắn, cùng Thần Cách ở gần như vậy mình căn bản là không có biện pháp ngủ. Trái tim của cậu lại đang không quy luật nhảy lên, giống như là muốn tùy thời từ cổ họng nhảy lên đi ra. Mạc Tạp chật vật nuốt nước miếng một cái muốn gọi Thần Cách dậy, Thần Cách đột nhiên xoay người lại, đối mặt với Mạc Tạp, lần này hai người đối mặt càng gần. Thần Cách thở, hơi thở vừa đúng lúc bay tới trên mặt của Mạc Tạp. Mạc Tạp toàn thân giống như bị vô số con kiến bò qua, ngay cả tóc gáy cũng ngạo nghễ dựng lên. Dấu hiệu cho thấy chủ nhân bây giờ đang ở trạng thái khẩn trương.
Mượn ánh trăng yếu ớt thấy mặt của hắn sau khi ngủ, Mạc Tạp cũng không đành lòng đánh thức Thần Cách, chỉ ngây ngốc giữ vững cái tư thế này vay nhìn Thần Cách. Cậu đưa tay sờ gương mặt đẹp mắt của Thần Cách, nhanh chóng tan chảy cảm xúc. Cậu có chút hoảng hốt, đột nhiên cậu ý thức được mình đang làm gì, lại thật nhanh đem tay rút trở về. Thấy Thần Cách cũng không có tỉnh dậy, cậu không nói gì, lấy tay sờ buồng tim của mình một cái, lại đem tay đặt ở chỗ buồng tim đang đập thình thịch của Thần Cách, nói: "Có lẽ Thần Cách có bệnh, nhịp tim hắn đập với tốc độ so với mình chậm như vậy."
Mạc Tạp không rõ ràng lắm mình ngủ khi nào, mở mắt ra lần nữa là lúc thấy Thần Cách, cậu mới xác định mình không có nằm mơ. Tay giống như đụng phải một vật ấm áp, Mạc Tạp càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng, rõ ràng là có mặc quần áo ngủ, làm sao có thể sẽ có vật ấm áp? Mạc Tạp dùng tay trái sờ một cái, kinh hãi run sợ dùng tay phải đưa vào trong quần của mình sờ một cái nữa, xác định là hai vật thể giống nhau, mặt đỏ lên, nhất định là tối hôm qua sau khi hắn đi nhà cầu ngay cả kéo quần lên cũng không kéo hết.
Trái lo phải nghĩ, Mạc Tạp khẽ cắn răng, quyết định vẫn là đem vật kia đem vào trong quần hắn trở lại. Nhưng bởi vì vào buổi sáng, sau khi thức dậy vật kia của đàn ông đều ở trạng thái dựng đứng. Hơn nữa là lần đầu tiên thấy cái này của người đàn ông khác, huống chi vật kia so với mình còn lớn hơn nhiều. Mạc Tạp có chút bị giật mình, càng luống cuống tay chân, từ từ đem vật thể này trở về trong quần của hắn, sau đó kéo "cửa sổ" lại. Trán Mạc Tạp đổ mồ hôi, nhỏ giọng oán trách: "Ngủ thật đúng là sâu!"
"Cậu ở đây làm gì?"
Mạc Tạp ngẩng đầu lên, trên mặt ửng đỏ đã đổi thành tái nhợt. Thần Cách nhìn chòng chọc Mạc Tạp, sau đó nhìn bàn tay cậu đang đặt trên quần của mình. Mạc Tạp có trồng cảm giác khóc không ra nước mắt, tại sao vừa vặn ở nơi này tiết mồ hôi Thần Cách liền tỉnh?"
"Cậu, cậu đừng hiểu lầm tôi, tôi chẳng qua là..."
"Cậu chẳng qua cái gì?"
"Tôi, tôi chỉ là muốn đem nó đưa về nhà, chỉ như vậy mà thôi. Cậu tốt nhất không cần nhớ quá nhiều." Mạc Tạp hốt hoảng thu hồi hai tay, vừa nói lời nói không có mạch lạc. Thần Cách ngồi dậy, kéo "cửa sổ" lên: "Cậu chạy đến trên giường của tôi làm gì?"
Mạc Tạp cũng ngồi dậy: "Tôi chạy đến trên giường của cậu? Cậu mở mắt ra xem thật kỹ, thật rõ ràng đi. Là ai chạy đến trên giường của người nào, đừng nói tôi thành người tùy tiện như vậy có được hay không? Cũng không biết là người nào, nửa đêm canh ba liền..." Mạc Tạp càng nói âm thanh càng nhỏ, đến cuối cùng sẽ không có thanh âm.
Thần Cách nhìn chung quanh một chút: "Vậy cậu làm gì sao không đánh thức tôi?" Hoàn toàn không có một chút đuối lý.
Cái vấn đề này làm Mạc Tạp ú ớ, nửa ngày tìm một câu trả lời thích hợp. Mà Thần Cách cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, cũng không có ý định muốn nghe câu trả lời: "Nhanh lên một chút đi, phải trở về nhà!"
"Này không đi biển chơi sao?" Mạc Tạp có chút thất vọng.
"Cậu rốt cuộc có nhìn vé hay không? Lễ hội Giáng sinh chỉ mở ra tối hôm qua."
Trải qua nhắc nhở như vậy, Mạc Tạp mới từ trong túi xách lấy ra hai tấm vé, cẩn thận đọc dòng chữ nhỏ phía dưới, sau đó thất vọng và trở về trên giường, hai chân đung đưa loạn xạ. Mỗi lần Mạc Tạp đùa bỡn tính khí sẽ như vậy: "Tôi còn mong đợi điều gì tốt, có lầm hay không a, cái gì lễ Giáng sinh, ông già nô en. Xui xẻo thật!"
"Được rồi, đừng đùa bỡn như vậy, mau dậy đi!"
"Tôi chính là không cam lòng!"
"Có cái gì đâu mà không cam lòng, sang năm tôi dẫn cậu tới đó không được sao?"
Lời nói của Thần Cách vừa dứt, Mạc Tạp đang ở trên giường bất động, lập lại câu nói của Thần Cách trong đầu, trợn to mắt hỏi: "Ý của cậu là sang năm sẽ còn chở tôi đi?"
"Không cần đem lời của tôi lập lại một lần nữa."
Mạc Tạp từ trên giường nhảy tưng lên: "Quá tốt, đây chính là cậu nói, tôi một chút đều không có cưỡng bách cậu. Sang năm nếu cậu không chở tôi đi, tôi liền nguyền rủa cậu cả đời này cũng không chiếm được lão bà."
"Dài dòng cái gì, đi thôi!"
"Chờ tôi một chút, giày còn chưa mang xong." Mạc Tạp ngay cả giày chưa mang hoàn chỉnh liền vội vả chạy ra ngoài, đến quầy tính tiền ở lầu dưới, Mạc Tạp đặc biệt dặn dò bà chủ nói cho Mộng Mộng hai chữ "gặp lại sau"
Trên đường trở về, Mạc Tạp thấy Thần Cách để điện thoại ở cửa chắn gió, liền vội vàng cầm lấy: "Tôi phải thêm ghi chú vào điện thoại của cậu, tránh để cậu sang năm đem chuyện này quên mất." Mạc Tạp nghiêm túc cầm điện thoại của Thần Cách: "Thiết lập mười đồng hồ báo thức, tôi cũng không tin nhắc nhở không giết chết cậu."
"Cậu còn là trẻ con sao?"
Mạc Tạp không lên tiếng, cậu len lén nhìn Thần Cách một cái, sau đó liều mạng lưu số điện thoại của mình vào điện thoại của hắn. Thấy điện thoại di động của mình có số gọi đến, Mạc Tạp không nhịn được có chút kích động nhỏ, không cho tôi số điện thoại di động, tôi cuối cùng cũng có biện pháp có được, quấy rầy cậu cho chết luôn.
"Này, Thần Cách."
"Gì?"
"Sang năm còn phải cùng nhau trải qua lễ Giáng sinh, đúng không?"
"Cậu còn phải nhắc nhở tôi bao nhiêu lần?"
"Tôi đây không phải sợ cậu quên sao? Nếu như khi đó cậu có bạn gái thì làm sao bây giờ?"
"Được được được! Bất kể sang năm có như thế nào, tôi cũng cùng cậu trải qua, được chưa?"
"Được!" Mạc Tạp nhẹ nhàng cười.
"Hài lòng?"
"Hài lòng!"
"Xin hỏi quý khách có cần phục vụ hay không?"
Mạc Tạp đi lên phía trước, cậu mở cửa ra một chút, từ trong khe cửa hướng ra ngoài nhìn, thấy chỉ có một người phụ nữ trang điểm đậm, sau đó mới mở cửa. Người phu nữ này trên dưới 25 tuổi, mông nhỏ, ngũ quan không tính là đẹp nhưng cũng không xấu xí, xung quanh mắt có chút tàn nhang.
"Phục vụ khách hàng cái gì?"
"Tiểu đệ đệ, cậu là thật không biết hay là giả vờ không biết? Không phải trẻ em bây giờ cũng nên biết sao?" Người phụ nữ chau mày, hướng về phía Mạc Tạp kiều diễm cười.
Nụ cười này, Mạc Tạp liền hiểu ra ý nghĩa của phục vụ khách hàng, chẳng qua là cậu không nghĩ tới chuyện này đã phổ biến đến một nơi như thế này. Vì tò mò giá thị trường bây giờ, Mạc Tạp hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"800 ngàn một lần, 1.6000.000 một đêm."
"Cũng không mắc." Mạc Tạp suy nghĩ.
Người phụ nữ lắc lắc cái eo thon gọn đi vào trong phòng, thấy còn có một người quay đầu nhìn Mạc Tạp la ầm lên: "Thì ra là có hai người à, vậy thì phải tăng giá, một triệu một lần."
Mạc Tạp vô cùng tiếc hận nhìn Thần Cách: "Cậu xem, bộ dáng kia của cậu cũng trị giá 200 ngàn."
Người phụ nữ nhìn kỹ Thần Cách một chút, không khỏi có chút vui mừng, không nghĩ tới chuyện một nơi như thế này trăm năm khó được gặp một người đàn ông anh tuấn, lãng tử như vậy. Vì vậy hơi hạnh phúc, liền giảm giá: "Tôi sẽ giảm giá cho cậu mỗi lần mua hàng, cậu cảm thấy như thế nào?" Người phụ nữ đến gần giừơng Thần Cách, đặt mông ngồi ở trên giường, Thần Cách chẳng qua là cười cười, như cũ như không có chuyện gì xảy ra.
Mạc Tạp vừa không hoảng hốt không vội vàng, bây giờ cũng trở nên nóng nảy: "Đừng, đừng! Chúng tôi cái gì cũng không muốn, chẳng qua là ở chỗ này một buổi chiều, ngày mai còn phải lên đường đấy!"
Nghe được Mạc Tạp nói như vậy, người phụ nữ không vui, ôm tay: "Cậu không muốn làm gì lại đưa tôi vào đây, rồi hỏi này nọ, cố ý trêu chọc lão nương sao? Chơi thật khá đó, lão nương đây là ai? Xem thường lão nương sao? Cậu có biết ở nơi này lão nương vẫn có chút danh tiếng không?"
Người phụ nữ hoàn toàn làm Mạc Tạp giật mình, đem ánh mắt cầu cứu hướng về Thần Cách. Thần Cách đứng lên, một cái tay vịn bả vai người phụ nữ: "Hắn là muốn làm chuyện đó, nhưng mà mới vừa làm giải phẫu bao quy đầu, có lòng nhưng không đủ lực." Người phụ nữ soi mói toàn thân Mạc Tạp, đứng lên: "Vậy còn cậu?"
Thần Cách đem người này mang ra ngoài cửa: "Hôm nay quá mệt mỏi, tối mai tìm cô, được không?"
Người phụ nữ có chút không muốn, nhưng lại cự tuyệt Thần Cách không được, cuối cùng chỉ đành phải đứng ở cửa: "Vậy ngày mai cậu nhất định phải tìm tôi, chỉ cần nói bà chủ ở dưới một tiếng. Tôi tên là Mộng Mộng, nhớ nha!"
"Mộng Mộng đúng không? Tối mai gặp lại!" Nói xong Thần Cách đóng cửa lại, xoay người mặt lạnh nhìn Mạc Tạp ở một bên ngây ngốc: "Đừng có tùy tiện mở cửa cho người ngoài cửa!"
Sau đó lại trở về ngủ trên giường. Mạc Tạp làm thịt làm thịt chủy, mới vừa học cách nói chuyện của người khi nãy: "Tôi tên là Mộng Mộng, nhớ nha!"
"Cậu còn muốn ngủ hay không?"
"Sao lại không ngủ? Chẳng lẽ muốn thức để cảm nhận cậu đối với tôi có nhiều lãnh đạm sao?" Mạc Tạp nói chuyện ê ẩm.
Đèn lại lần nữa dập tắt, yên tĩnh thật lâu, ánh trăng lơ lửng mới truyền tới âm thanh dễ nghe của Thần Cách: "Đây không phải là lãnh đạm!"
"Cái này còn không phải là lãnh đạm, vậy đó là cái gì?"
Lại là trầm mặc, một hồi sẽ qua mà, Thần Cách trở mình: "Nói không chừng ngày nào đó tâm tình tôi tốt, thật tốt, sẽ nói cho cậu biết."
"Nói không chừng ngày nào đó là ngày nào vậy?" Rõ ràng cũng biết sẽ không có câu trả lời, Mạc Tạp mỗi lần cũng sẽ cam tâm tình nguyện nhận những lời này.
"Dù sao cũng không phải là hôm nay."
Lại một lần nữa trầm mặc, lần này không có ai nói chuyện. Có lẽ là bởi vì ban ngày hành trình quá mệt mỏi, hai người đã đi ngủ.
Nửa đêm, Mạc Tạp mơ mơ màng màng nghe được Thần Cách rời giường đi nhà cầu, trong chốc lát , Mạc Tạp cảm giác mình bị một vật thể đè lại. Trong nháy mắt cậu liền từ trạng thái mơ hồ biến thành thanh tĩnh cực độ. Người mù, người điếc, kẻ ngu cũng biết là Thần Cách. Mạc Tạp phí sức quẩy người một cái. Thần Cách chiu vào chăn, cũng đem chăn kéo về hướng hắn. Mạc Tạp vội vàng nắm chặt mép chăn của mình bên này, để ngừa nguyên một cái chăn bị Thần Cách lấy.
Xem ra Thần Cách đã ngủ đến giường của ai cũng không nhận ra, không chừng còn tưởng rằng đây là nhà mình. Hắn ngược lại ngủ rất thơm, Mạc Tạp nhìn hắn, cùng Thần Cách ở gần như vậy mình căn bản là không có biện pháp ngủ. Trái tim của cậu lại đang không quy luật nhảy lên, giống như là muốn tùy thời từ cổ họng nhảy lên đi ra. Mạc Tạp chật vật nuốt nước miếng một cái muốn gọi Thần Cách dậy, Thần Cách đột nhiên xoay người lại, đối mặt với Mạc Tạp, lần này hai người đối mặt càng gần. Thần Cách thở, hơi thở vừa đúng lúc bay tới trên mặt của Mạc Tạp. Mạc Tạp toàn thân giống như bị vô số con kiến bò qua, ngay cả tóc gáy cũng ngạo nghễ dựng lên. Dấu hiệu cho thấy chủ nhân bây giờ đang ở trạng thái khẩn trương.
Mượn ánh trăng yếu ớt thấy mặt của hắn sau khi ngủ, Mạc Tạp cũng không đành lòng đánh thức Thần Cách, chỉ ngây ngốc giữ vững cái tư thế này vay nhìn Thần Cách. Cậu đưa tay sờ gương mặt đẹp mắt của Thần Cách, nhanh chóng tan chảy cảm xúc. Cậu có chút hoảng hốt, đột nhiên cậu ý thức được mình đang làm gì, lại thật nhanh đem tay rút trở về. Thấy Thần Cách cũng không có tỉnh dậy, cậu không nói gì, lấy tay sờ buồng tim của mình một cái, lại đem tay đặt ở chỗ buồng tim đang đập thình thịch của Thần Cách, nói: "Có lẽ Thần Cách có bệnh, nhịp tim hắn đập với tốc độ so với mình chậm như vậy."
Mạc Tạp không rõ ràng lắm mình ngủ khi nào, mở mắt ra lần nữa là lúc thấy Thần Cách, cậu mới xác định mình không có nằm mơ. Tay giống như đụng phải một vật ấm áp, Mạc Tạp càng nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng, rõ ràng là có mặc quần áo ngủ, làm sao có thể sẽ có vật ấm áp? Mạc Tạp dùng tay trái sờ một cái, kinh hãi run sợ dùng tay phải đưa vào trong quần của mình sờ một cái nữa, xác định là hai vật thể giống nhau, mặt đỏ lên, nhất định là tối hôm qua sau khi hắn đi nhà cầu ngay cả kéo quần lên cũng không kéo hết.
Trái lo phải nghĩ, Mạc Tạp khẽ cắn răng, quyết định vẫn là đem vật kia đem vào trong quần hắn trở lại. Nhưng bởi vì vào buổi sáng, sau khi thức dậy vật kia của đàn ông đều ở trạng thái dựng đứng. Hơn nữa là lần đầu tiên thấy cái này của người đàn ông khác, huống chi vật kia so với mình còn lớn hơn nhiều. Mạc Tạp có chút bị giật mình, càng luống cuống tay chân, từ từ đem vật thể này trở về trong quần của hắn, sau đó kéo "cửa sổ" lại. Trán Mạc Tạp đổ mồ hôi, nhỏ giọng oán trách: "Ngủ thật đúng là sâu!"
"Cậu ở đây làm gì?"
Mạc Tạp ngẩng đầu lên, trên mặt ửng đỏ đã đổi thành tái nhợt. Thần Cách nhìn chòng chọc Mạc Tạp, sau đó nhìn bàn tay cậu đang đặt trên quần của mình. Mạc Tạp có trồng cảm giác khóc không ra nước mắt, tại sao vừa vặn ở nơi này tiết mồ hôi Thần Cách liền tỉnh?"
"Cậu, cậu đừng hiểu lầm tôi, tôi chẳng qua là..."
"Cậu chẳng qua cái gì?"
"Tôi, tôi chỉ là muốn đem nó đưa về nhà, chỉ như vậy mà thôi. Cậu tốt nhất không cần nhớ quá nhiều." Mạc Tạp hốt hoảng thu hồi hai tay, vừa nói lời nói không có mạch lạc. Thần Cách ngồi dậy, kéo "cửa sổ" lên: "Cậu chạy đến trên giường của tôi làm gì?"
Mạc Tạp cũng ngồi dậy: "Tôi chạy đến trên giường của cậu? Cậu mở mắt ra xem thật kỹ, thật rõ ràng đi. Là ai chạy đến trên giường của người nào, đừng nói tôi thành người tùy tiện như vậy có được hay không? Cũng không biết là người nào, nửa đêm canh ba liền..." Mạc Tạp càng nói âm thanh càng nhỏ, đến cuối cùng sẽ không có thanh âm.
Thần Cách nhìn chung quanh một chút: "Vậy cậu làm gì sao không đánh thức tôi?" Hoàn toàn không có một chút đuối lý.
Cái vấn đề này làm Mạc Tạp ú ớ, nửa ngày tìm một câu trả lời thích hợp. Mà Thần Cách cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, cũng không có ý định muốn nghe câu trả lời: "Nhanh lên một chút đi, phải trở về nhà!"
"Này không đi biển chơi sao?" Mạc Tạp có chút thất vọng.
"Cậu rốt cuộc có nhìn vé hay không? Lễ hội Giáng sinh chỉ mở ra tối hôm qua."
Trải qua nhắc nhở như vậy, Mạc Tạp mới từ trong túi xách lấy ra hai tấm vé, cẩn thận đọc dòng chữ nhỏ phía dưới, sau đó thất vọng và trở về trên giường, hai chân đung đưa loạn xạ. Mỗi lần Mạc Tạp đùa bỡn tính khí sẽ như vậy: "Tôi còn mong đợi điều gì tốt, có lầm hay không a, cái gì lễ Giáng sinh, ông già nô en. Xui xẻo thật!"
"Được rồi, đừng đùa bỡn như vậy, mau dậy đi!"
"Tôi chính là không cam lòng!"
"Có cái gì đâu mà không cam lòng, sang năm tôi dẫn cậu tới đó không được sao?"
Lời nói của Thần Cách vừa dứt, Mạc Tạp đang ở trên giường bất động, lập lại câu nói của Thần Cách trong đầu, trợn to mắt hỏi: "Ý của cậu là sang năm sẽ còn chở tôi đi?"
"Không cần đem lời của tôi lập lại một lần nữa."
Mạc Tạp từ trên giường nhảy tưng lên: "Quá tốt, đây chính là cậu nói, tôi một chút đều không có cưỡng bách cậu. Sang năm nếu cậu không chở tôi đi, tôi liền nguyền rủa cậu cả đời này cũng không chiếm được lão bà."
"Dài dòng cái gì, đi thôi!"
"Chờ tôi một chút, giày còn chưa mang xong." Mạc Tạp ngay cả giày chưa mang hoàn chỉnh liền vội vả chạy ra ngoài, đến quầy tính tiền ở lầu dưới, Mạc Tạp đặc biệt dặn dò bà chủ nói cho Mộng Mộng hai chữ "gặp lại sau"
Trên đường trở về, Mạc Tạp thấy Thần Cách để điện thoại ở cửa chắn gió, liền vội vàng cầm lấy: "Tôi phải thêm ghi chú vào điện thoại của cậu, tránh để cậu sang năm đem chuyện này quên mất." Mạc Tạp nghiêm túc cầm điện thoại của Thần Cách: "Thiết lập mười đồng hồ báo thức, tôi cũng không tin nhắc nhở không giết chết cậu."
"Cậu còn là trẻ con sao?"
Mạc Tạp không lên tiếng, cậu len lén nhìn Thần Cách một cái, sau đó liều mạng lưu số điện thoại của mình vào điện thoại của hắn. Thấy điện thoại di động của mình có số gọi đến, Mạc Tạp không nhịn được có chút kích động nhỏ, không cho tôi số điện thoại di động, tôi cuối cùng cũng có biện pháp có được, quấy rầy cậu cho chết luôn.
"Này, Thần Cách."
"Gì?"
"Sang năm còn phải cùng nhau trải qua lễ Giáng sinh, đúng không?"
"Cậu còn phải nhắc nhở tôi bao nhiêu lần?"
"Tôi đây không phải sợ cậu quên sao? Nếu như khi đó cậu có bạn gái thì làm sao bây giờ?"
"Được được được! Bất kể sang năm có như thế nào, tôi cũng cùng cậu trải qua, được chưa?"
"Được!" Mạc Tạp nhẹ nhàng cười.
"Hài lòng?"
"Hài lòng!"
Tác giả :
Angelina