Thế Giới Chi Giá
Chương 28
Hạ Cảnh Ngữ nhìn chính mình trong gương.
Đường nét trên khuôn mặt đều giữ được vẻ đặc trưng của nhà họ Hạ, cả nhà bọn họ đều như vậy, từ ông bà nội đến cha mẹ, rồi đến chị em.
Hạ Cảnh Ngữ nhìn kĩ khóe mắt của mình, đã có nếp nhăn nhỏ, năm tháng dù sao cũng không buông tha cho con người.
Cô trang điểm xong, nhìn lại, mỹ phẩm đã khéo léo che đi những dấu vết của năm tháng, khiến cho cô có vẻ xinh đẹp động lòng người.
Cô ra khỏi phòng, đi đến phòng bên cạnh gõ cửa.
Gõ hơn nửa ngày, Tạ Khánh mới mở cửa.
Rõ ràng trong khách sạn độ ấm của máy điều hòa rất vừa phải, nhưng hắn vẫn mặc thêm mấy bộ quần áo, hắn mệt mỏi dựa vào cửa, trên trán đều là mồ hôi, nhưng mà sắc mặt cùng màu môi đều không tốt.
“Hôm qua lại ngủ không ngon?" Hạ Cảnh Ngữ hỏi.
Tạ Khánh suy yếu cười cười.
Hạ Cảnh Ngữ biết vì sao hắn ngủ không ngon.
Ba năm trước đây hắn cũng thế này, sau khi Tiểu Ngôn xảy ra sự cố, một mình hắn được cứu xuống, ở trong bệnh viện tuy rằng tổn thương do giá rét trên thân thể đã tốt rồi, thế nhưng vẫn cảm thấy lãnh.
Bác sĩ nói, là do tâm lý.
Hạ Cảnh Ngữ lại không cho là như vậy, đây là trời trừng phạt hắn. Trừng phạt một mình hắn còn sống, mà để cho Tiểu Ngôn chết đi.
Hạ Cảnh Ngữ nhìn mặt hắn, nói: “Chị đã đặt trước vé máy bay vào ngày chủ nhật này rồi."
Tạ Khánh nghe vậy giật mình, mở miệng nói: “Sớm vậy?"
Hạ Cảnh Ngữ lắc đầu: “Không sớm, nếu không quay về chị cũng sẽ bị sa thải mất, hơn nữa tổ kế hoạch bên kia chờ em đã lâu rồi."
Tạ Khánh vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nói: “Em biết rồi."
Hạ Cảnh Ngữ nói: “Vậy em cứ nghỉ ngơi một chút đi, nhớ rõ sắp xếp lại đồ đạc một chút."
Tạ Khánh gật gật đầu.
Hạ Cảnh Ngữ biết hắn kỳ thật cũng không có gì để sắp xếp. Ba năm trước đây Tạ Nhất Miên sau khi ra khỏi bệnh viện rồi rời đi, hiện tại, hắn phải về, lại mang đi hành lý giống như vậy.
Điểm ấy khiến Hạ Cảnh Ngữ thấy vui vẻ.
Đã không có Hạ Cảnh Ngôn, Tạ Nhất Miên hẳn phải là cái xác không hồn còn sống.
Hạ Cảnh Ngữ trở lại phòng của mình, di động liền vang lên. Cô nhìn màn hình điện thoại, bên trên nhấp nháy hiện lên hai chữ “An Đạt", nhiều năm như vậy, con người này vẫn dùng số này, thật là một người nhạt nhẽo.
“A lô." Cô nhận điện thoại.
“Cô Hạ." tiếng An Đạt trầm trầm, có chút khàn đục.
Hạ Cảnh Ngữ cười cười: “Tôi chờ cú điện thoại này của cậu đã lâu rồi."
An Đạt nói: “Vậy chiều nay có thời gian rảnh không? Chúng ta gặp mặt đi."
Hạ Cảnh Ngữ nói: “Được."
Lúc Hạ Cảnh Ngữ thấy người con trai kia, cậu đang lật xem tạp chí của quán cà phê. Người con trai này dường như cũng không có gì thay đổi, luôn luôn lạnh lùng yên tĩnh, khi đó là như thế này, bây giờ vẫn vậy.
Cho nên Hạ Cảnh Ngữ chán ghét cậu.
An Đạt nghe tiếng, ngẩng đầu lên, thấy Hạ Cảnh Ngữ tới, vẫn lễ phép đứng lên.
Lúc Hạ Cảnh Ngữ ngồi xuống đối diện cậu, cậu cũng ngồi xuống theo, hỏi: “Muốn uống chút gì không?"
Hạ Cảnh Ngữ cùng An Đạt tùy tiện gọi hai ly cà phê.
Hạ Cảnh Ngữ nói: “Cậu muốn đi thẳng vào vấn đề hay là vòng vo tam quốc đây?"
“Đi thẳng vào vấn đề." An Đạt nói, “Tôi nói vì sao Tạ Khánh chuyển biến lớn như vậy, hẳn là chị giở trò quỷ nhỉ."
Hạ Cảnh Ngữ khinh thường nói: “Giọng điệu cậu nói chuyện thật khiến cho người ta chán ghét, phải thì sao, không phải thì sao."
An Đạt lạnh lùng nhìn cô ta: “Chị bức lòng kiên nhẫn của tôi tới cực điểm, nếu chị không thích cách tôi nói chuyện, cũng xin chị trước hết kiểm điểm lại hành động của mình một chút đi."
Hạ Cảnh Ngữ cười một tiếng: “Cậu có tư cách gì chỉ trích tôi? Cậu là ai? Cậu từ đầu đến cuối cũng chỉ là một người ngoài, năm năm trước là như thế này, hiện tại cũng như thế!"
Hạ Cảnh Ngữ nói xong cơn tức cũng nổi lên: “Năm năm trước nếu không phải cậu xen vào việc của người khác, Cảnh Ngôn ở bên ngoài chịu không nổi liền liền sẽ tự mình quay về, thế nhưng cậu ‘nói cho hoa văn’ là giúp đỡ nó, khiến cho cha tôi trong cơn tức giận đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với nó!"
Hạ Cảnh Ngữ thở dốc một hơi, u ám nói: “Khi đó Cảnh Ngôn nói với người trong nhà rằng nó thích đàn ông, cha tức giận đến đuổi nó ra ngoài, cũng đóng băng luôn thẻ của nó. Vốn tôi tưởng rằng nó ở bên ngoài lăn lộn mới biết ở trong nhà mới là tốt, ai biết nó muốn ở bên ngoài kiếm tiền, bị người lừa đến nơi đây." Hạ Cảnh Ngữ dừng một chút, nói, “Điểm ấy tôi cám ơn cậu, nếu không phải cậu cứu nó, còn không biết nó sẽ bị người ta tra tấn thành cái dạng gì."
“Muốn trách thì trách người nhà chị không hiểu cậu ấy." An Đạt lạnh như băng nói.
“Đây là chuyện nhà tôi, cậu dựa vào đâu mà đánh giá!" Hạ Cảnh Ngữ nói, “Bất quá tôi cũng hận cậu, nếu không phải cậu ở sau lưng ủng hộ, Cảnh Ngôn sao lại một mực không chịu về nhà, ngay cả tôi tự mình đến, nó cũng không đồng ý theo tôi về nhận lỗi với cha!"
An Đạt quét mắt liếc cô ta một cái, nói: “Năm đó lúc chị tìm đến tôi, tôi đã nói với chị rồi, tôi có khuyên cậu ấy trở về, cậu ấy nói cậu ấy không tự lập được thì rất khó khiến cho các người tiếp nhận và hiểu cậu ấy, cậu ấy khăng khăng ở đây làm việc, tôi liền sắp xếp giúp cậu ấy. Chị vẫn cảm thấy cậu ấy không về nhà là do tôi xúi giục, tôi cũng đành chịu. Chị còn nhớ lúc ấy chị mắng tôi như thế nào không? Tôi thật sự nên cảm ơn Thượng Đế, bây giờ chị đã chín chắn hơn rồi."
Sắc mặt Hạ Cảnh Ngữ lập tức trở nên trắng bệch.
“Sau đó Tiểu Ngôn muốn có bước tiến xa hơn, mới rời khỏi thành phố này. Từ đầu đến cuối, cậu ấy đều dựa theo cách nghĩ của mình đi từng bước một, có thể lúc bắt đầu cậu ấy không có kinh nghiệm, cho nên mới có thể bị người lừa gạt. Thế nhưng sự trưởng thành dần dần của cậu ấy thật sự khiến cho người dõi theo mừng rỡ như điên." An Đạt hỏi Hạ Cảnh Ngữ, “Làm chị của cậu ấy, chị chẳng lẽ không mừng cho cậu ấy một chút nào sao?"
Hạ Cảnh Ngữ quay đầu, nói: “… Cậu thì biết cái gì?"
Người ngoài làm sao biết được? Biết được cái loại cảm giác vừa vui mừng vừa mất mát của cô, rời khỏi sự che chở của gia đình, em trai ngược lại càng thêm khoẻ, chuyện này khiến cho cô làm sao chịu nổi!
Cho nên, cô mới có thể nhờ quan hệ đi đến chỗ tờ tạp chí của em trai, cô thật sự không thể chịu đựng được em trai rời khỏi tầm nhìn của mình quá xa.
Hạ Cảnh Ngữ cùng với An Đạt cùng rơi vào trong hồi ức, trong một chốc hai người đều không nói gì.
An Đạt thở dài: “Đều là chuyện đã qua rồi."
Ai biết Hạ Cảnh Ngữ nghe xong, cười lạnh nói: “Đúng vậy, tôi cũng cho rằng chuyện đã qua, nhưng mà không nghĩ tới quanh quẩn nửa ngày lại quay về trên người cậu. Sau khi tôi nghe nói Tạ Khánh ở chung với người khác, tìm người điều tra một cái, không ngờ đối tượng là cậu, tôi liền nghĩ, con mẹ nó cậu thực sự là Âm Hồn Bất Tán."
——— ——————
Tạ Khánh phát hiện Hạ Cảnh Ngữ không ngờ là đã đi ra ngoài, hắn thở dài nhẹ nhõm. Cứ đợi ở trong phòng, sẽ cảm thấy lạnh hơn, nhưng mà bình thường nói muốn đi ra ngoài, Hạ Cảnh Ngữ nhất định sẽ đi theo, hiện giờ không dễ dàng gì mà cô ta đi vắng, Tạ Khánh quyết định ra ngoài đi dạo.
Tạ Khánh ra khỏi khách sạn, ngẩng đầu lên nhìn trời, lại cảm thấy trời xanh xanh, thật đáng yêu.
Tạ Khánh cảm thấy tâm tình lúc này của mình giống như yêu ông chú biến thái nhìn thấy cô bé đáng yêu như vậy, vừa hưng phấn vừa biến thái…
Ai~, cư nhiên lại tới tình trạng này.
Trở lại với tờ tạp chí cũng không có khiến Tạ Khánh cảm thấy thật vui mừng, Tạ Khánh biết thời gian vui sướng nhất ở tờ tạp chí đã biến mất theo sự ra đi của Hạ Cảnh Ngôn rồi.
Hắn đá lên tảng đá dưới chân, đột nhiên nhớ tới cameras.
Thật ra hắn đã rất lâu rồi không có ý niệm chụp ảnh trong đầu, nhưng hôm nay một mình hắn ra ngoài tản bộ lại rất nhớ đến cameras.
Ngay khi hắn vừa băn khoăn suy nghĩ vừa đi, đột nhiên có người chắn ở trước mặt hắn, nổi giận đùng đùng trợn mắt lườm hắn.
“Tiểu Đồng?" Tạ Khánh kinh ngạc kêu lên.
Sắc mặt của An Đồng vô cùng không tốt, rầu rĩ hỏi: “Nghe nói anh phải rời khỏi đây."
Tạ Khánh không biết nói gì, chỉ nghẹn ra một câu không hiểu ra sao “Thật xin lỗi" .
“Nếu như nói xin lỗi là được thì cần cảnh sát làm gì?" An Đồng nói.
Tạ Khánh lại càng không biết nói gì.
An Đồng hít sâu một hơi, nói: “Em cũng không phải đến chửi bóng chửi gió cái gì, chỉ là có một vấn đề không hỏi anh nghẹn ở trong lòng em thật sự khó chịu."
Tạ Khánh vội vàng gật đầu: “Có vấn đề gì em cứ việc hỏi."
An Đồng vừa nghe câu này của hắn, ngay lập tức càng thêm giận: “Ông chủ! Từ lúc nào mà anh lại trở nên thế này! Trước kia người khác nói một câu, anh nói ba câu, bây giờ nhìn bộ dạng hèn nhát này của anh xem!"
Tạ Khánh có phần hốt hoảng, bao lâu rồi hắn không nghe thấy An Đồng gọi một tiếng “Ông chủ" như vậy chứ?
Vì thế hình ảnh đó lần lượt loáng qua trước mắt, hắn ngồi ở phía trước cửa hàng bán hoa phơi nắng, An Đồng ở một bên gọi, ông chủ, anh nhỏ lại tới nữa.
Sau đó hắn ngẩng đầu, liền nhìn thấy An Đạt tan sở về từng bước một đi về phía hắn.
“A, Tiểu Đồng, ban nãy em nói em muốn hỏi cái gì mà?" Tạ Khánh đột nhiên giống như bừng tỉnh hỏi An Đồng.
An Đồng trầm mặc một chút, từng chữ từng chữ hỏi: “Em hỏi anh, anh có yêu anh nhỏ của em hay không?"
Đường nét trên khuôn mặt đều giữ được vẻ đặc trưng của nhà họ Hạ, cả nhà bọn họ đều như vậy, từ ông bà nội đến cha mẹ, rồi đến chị em.
Hạ Cảnh Ngữ nhìn kĩ khóe mắt của mình, đã có nếp nhăn nhỏ, năm tháng dù sao cũng không buông tha cho con người.
Cô trang điểm xong, nhìn lại, mỹ phẩm đã khéo léo che đi những dấu vết của năm tháng, khiến cho cô có vẻ xinh đẹp động lòng người.
Cô ra khỏi phòng, đi đến phòng bên cạnh gõ cửa.
Gõ hơn nửa ngày, Tạ Khánh mới mở cửa.
Rõ ràng trong khách sạn độ ấm của máy điều hòa rất vừa phải, nhưng hắn vẫn mặc thêm mấy bộ quần áo, hắn mệt mỏi dựa vào cửa, trên trán đều là mồ hôi, nhưng mà sắc mặt cùng màu môi đều không tốt.
“Hôm qua lại ngủ không ngon?" Hạ Cảnh Ngữ hỏi.
Tạ Khánh suy yếu cười cười.
Hạ Cảnh Ngữ biết vì sao hắn ngủ không ngon.
Ba năm trước đây hắn cũng thế này, sau khi Tiểu Ngôn xảy ra sự cố, một mình hắn được cứu xuống, ở trong bệnh viện tuy rằng tổn thương do giá rét trên thân thể đã tốt rồi, thế nhưng vẫn cảm thấy lãnh.
Bác sĩ nói, là do tâm lý.
Hạ Cảnh Ngữ lại không cho là như vậy, đây là trời trừng phạt hắn. Trừng phạt một mình hắn còn sống, mà để cho Tiểu Ngôn chết đi.
Hạ Cảnh Ngữ nhìn mặt hắn, nói: “Chị đã đặt trước vé máy bay vào ngày chủ nhật này rồi."
Tạ Khánh nghe vậy giật mình, mở miệng nói: “Sớm vậy?"
Hạ Cảnh Ngữ lắc đầu: “Không sớm, nếu không quay về chị cũng sẽ bị sa thải mất, hơn nữa tổ kế hoạch bên kia chờ em đã lâu rồi."
Tạ Khánh vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nói: “Em biết rồi."
Hạ Cảnh Ngữ nói: “Vậy em cứ nghỉ ngơi một chút đi, nhớ rõ sắp xếp lại đồ đạc một chút."
Tạ Khánh gật gật đầu.
Hạ Cảnh Ngữ biết hắn kỳ thật cũng không có gì để sắp xếp. Ba năm trước đây Tạ Nhất Miên sau khi ra khỏi bệnh viện rồi rời đi, hiện tại, hắn phải về, lại mang đi hành lý giống như vậy.
Điểm ấy khiến Hạ Cảnh Ngữ thấy vui vẻ.
Đã không có Hạ Cảnh Ngôn, Tạ Nhất Miên hẳn phải là cái xác không hồn còn sống.
Hạ Cảnh Ngữ trở lại phòng của mình, di động liền vang lên. Cô nhìn màn hình điện thoại, bên trên nhấp nháy hiện lên hai chữ “An Đạt", nhiều năm như vậy, con người này vẫn dùng số này, thật là một người nhạt nhẽo.
“A lô." Cô nhận điện thoại.
“Cô Hạ." tiếng An Đạt trầm trầm, có chút khàn đục.
Hạ Cảnh Ngữ cười cười: “Tôi chờ cú điện thoại này của cậu đã lâu rồi."
An Đạt nói: “Vậy chiều nay có thời gian rảnh không? Chúng ta gặp mặt đi."
Hạ Cảnh Ngữ nói: “Được."
Lúc Hạ Cảnh Ngữ thấy người con trai kia, cậu đang lật xem tạp chí của quán cà phê. Người con trai này dường như cũng không có gì thay đổi, luôn luôn lạnh lùng yên tĩnh, khi đó là như thế này, bây giờ vẫn vậy.
Cho nên Hạ Cảnh Ngữ chán ghét cậu.
An Đạt nghe tiếng, ngẩng đầu lên, thấy Hạ Cảnh Ngữ tới, vẫn lễ phép đứng lên.
Lúc Hạ Cảnh Ngữ ngồi xuống đối diện cậu, cậu cũng ngồi xuống theo, hỏi: “Muốn uống chút gì không?"
Hạ Cảnh Ngữ cùng An Đạt tùy tiện gọi hai ly cà phê.
Hạ Cảnh Ngữ nói: “Cậu muốn đi thẳng vào vấn đề hay là vòng vo tam quốc đây?"
“Đi thẳng vào vấn đề." An Đạt nói, “Tôi nói vì sao Tạ Khánh chuyển biến lớn như vậy, hẳn là chị giở trò quỷ nhỉ."
Hạ Cảnh Ngữ khinh thường nói: “Giọng điệu cậu nói chuyện thật khiến cho người ta chán ghét, phải thì sao, không phải thì sao."
An Đạt lạnh lùng nhìn cô ta: “Chị bức lòng kiên nhẫn của tôi tới cực điểm, nếu chị không thích cách tôi nói chuyện, cũng xin chị trước hết kiểm điểm lại hành động của mình một chút đi."
Hạ Cảnh Ngữ cười một tiếng: “Cậu có tư cách gì chỉ trích tôi? Cậu là ai? Cậu từ đầu đến cuối cũng chỉ là một người ngoài, năm năm trước là như thế này, hiện tại cũng như thế!"
Hạ Cảnh Ngữ nói xong cơn tức cũng nổi lên: “Năm năm trước nếu không phải cậu xen vào việc của người khác, Cảnh Ngôn ở bên ngoài chịu không nổi liền liền sẽ tự mình quay về, thế nhưng cậu ‘nói cho hoa văn’ là giúp đỡ nó, khiến cho cha tôi trong cơn tức giận đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với nó!"
Hạ Cảnh Ngữ thở dốc một hơi, u ám nói: “Khi đó Cảnh Ngôn nói với người trong nhà rằng nó thích đàn ông, cha tức giận đến đuổi nó ra ngoài, cũng đóng băng luôn thẻ của nó. Vốn tôi tưởng rằng nó ở bên ngoài lăn lộn mới biết ở trong nhà mới là tốt, ai biết nó muốn ở bên ngoài kiếm tiền, bị người lừa đến nơi đây." Hạ Cảnh Ngữ dừng một chút, nói, “Điểm ấy tôi cám ơn cậu, nếu không phải cậu cứu nó, còn không biết nó sẽ bị người ta tra tấn thành cái dạng gì."
“Muốn trách thì trách người nhà chị không hiểu cậu ấy." An Đạt lạnh như băng nói.
“Đây là chuyện nhà tôi, cậu dựa vào đâu mà đánh giá!" Hạ Cảnh Ngữ nói, “Bất quá tôi cũng hận cậu, nếu không phải cậu ở sau lưng ủng hộ, Cảnh Ngôn sao lại một mực không chịu về nhà, ngay cả tôi tự mình đến, nó cũng không đồng ý theo tôi về nhận lỗi với cha!"
An Đạt quét mắt liếc cô ta một cái, nói: “Năm đó lúc chị tìm đến tôi, tôi đã nói với chị rồi, tôi có khuyên cậu ấy trở về, cậu ấy nói cậu ấy không tự lập được thì rất khó khiến cho các người tiếp nhận và hiểu cậu ấy, cậu ấy khăng khăng ở đây làm việc, tôi liền sắp xếp giúp cậu ấy. Chị vẫn cảm thấy cậu ấy không về nhà là do tôi xúi giục, tôi cũng đành chịu. Chị còn nhớ lúc ấy chị mắng tôi như thế nào không? Tôi thật sự nên cảm ơn Thượng Đế, bây giờ chị đã chín chắn hơn rồi."
Sắc mặt Hạ Cảnh Ngữ lập tức trở nên trắng bệch.
“Sau đó Tiểu Ngôn muốn có bước tiến xa hơn, mới rời khỏi thành phố này. Từ đầu đến cuối, cậu ấy đều dựa theo cách nghĩ của mình đi từng bước một, có thể lúc bắt đầu cậu ấy không có kinh nghiệm, cho nên mới có thể bị người lừa gạt. Thế nhưng sự trưởng thành dần dần của cậu ấy thật sự khiến cho người dõi theo mừng rỡ như điên." An Đạt hỏi Hạ Cảnh Ngữ, “Làm chị của cậu ấy, chị chẳng lẽ không mừng cho cậu ấy một chút nào sao?"
Hạ Cảnh Ngữ quay đầu, nói: “… Cậu thì biết cái gì?"
Người ngoài làm sao biết được? Biết được cái loại cảm giác vừa vui mừng vừa mất mát của cô, rời khỏi sự che chở của gia đình, em trai ngược lại càng thêm khoẻ, chuyện này khiến cho cô làm sao chịu nổi!
Cho nên, cô mới có thể nhờ quan hệ đi đến chỗ tờ tạp chí của em trai, cô thật sự không thể chịu đựng được em trai rời khỏi tầm nhìn của mình quá xa.
Hạ Cảnh Ngữ cùng với An Đạt cùng rơi vào trong hồi ức, trong một chốc hai người đều không nói gì.
An Đạt thở dài: “Đều là chuyện đã qua rồi."
Ai biết Hạ Cảnh Ngữ nghe xong, cười lạnh nói: “Đúng vậy, tôi cũng cho rằng chuyện đã qua, nhưng mà không nghĩ tới quanh quẩn nửa ngày lại quay về trên người cậu. Sau khi tôi nghe nói Tạ Khánh ở chung với người khác, tìm người điều tra một cái, không ngờ đối tượng là cậu, tôi liền nghĩ, con mẹ nó cậu thực sự là Âm Hồn Bất Tán."
——— ——————
Tạ Khánh phát hiện Hạ Cảnh Ngữ không ngờ là đã đi ra ngoài, hắn thở dài nhẹ nhõm. Cứ đợi ở trong phòng, sẽ cảm thấy lạnh hơn, nhưng mà bình thường nói muốn đi ra ngoài, Hạ Cảnh Ngữ nhất định sẽ đi theo, hiện giờ không dễ dàng gì mà cô ta đi vắng, Tạ Khánh quyết định ra ngoài đi dạo.
Tạ Khánh ra khỏi khách sạn, ngẩng đầu lên nhìn trời, lại cảm thấy trời xanh xanh, thật đáng yêu.
Tạ Khánh cảm thấy tâm tình lúc này của mình giống như yêu ông chú biến thái nhìn thấy cô bé đáng yêu như vậy, vừa hưng phấn vừa biến thái…
Ai~, cư nhiên lại tới tình trạng này.
Trở lại với tờ tạp chí cũng không có khiến Tạ Khánh cảm thấy thật vui mừng, Tạ Khánh biết thời gian vui sướng nhất ở tờ tạp chí đã biến mất theo sự ra đi của Hạ Cảnh Ngôn rồi.
Hắn đá lên tảng đá dưới chân, đột nhiên nhớ tới cameras.
Thật ra hắn đã rất lâu rồi không có ý niệm chụp ảnh trong đầu, nhưng hôm nay một mình hắn ra ngoài tản bộ lại rất nhớ đến cameras.
Ngay khi hắn vừa băn khoăn suy nghĩ vừa đi, đột nhiên có người chắn ở trước mặt hắn, nổi giận đùng đùng trợn mắt lườm hắn.
“Tiểu Đồng?" Tạ Khánh kinh ngạc kêu lên.
Sắc mặt của An Đồng vô cùng không tốt, rầu rĩ hỏi: “Nghe nói anh phải rời khỏi đây."
Tạ Khánh không biết nói gì, chỉ nghẹn ra một câu không hiểu ra sao “Thật xin lỗi" .
“Nếu như nói xin lỗi là được thì cần cảnh sát làm gì?" An Đồng nói.
Tạ Khánh lại càng không biết nói gì.
An Đồng hít sâu một hơi, nói: “Em cũng không phải đến chửi bóng chửi gió cái gì, chỉ là có một vấn đề không hỏi anh nghẹn ở trong lòng em thật sự khó chịu."
Tạ Khánh vội vàng gật đầu: “Có vấn đề gì em cứ việc hỏi."
An Đồng vừa nghe câu này của hắn, ngay lập tức càng thêm giận: “Ông chủ! Từ lúc nào mà anh lại trở nên thế này! Trước kia người khác nói một câu, anh nói ba câu, bây giờ nhìn bộ dạng hèn nhát này của anh xem!"
Tạ Khánh có phần hốt hoảng, bao lâu rồi hắn không nghe thấy An Đồng gọi một tiếng “Ông chủ" như vậy chứ?
Vì thế hình ảnh đó lần lượt loáng qua trước mắt, hắn ngồi ở phía trước cửa hàng bán hoa phơi nắng, An Đồng ở một bên gọi, ông chủ, anh nhỏ lại tới nữa.
Sau đó hắn ngẩng đầu, liền nhìn thấy An Đạt tan sở về từng bước một đi về phía hắn.
“A, Tiểu Đồng, ban nãy em nói em muốn hỏi cái gì mà?" Tạ Khánh đột nhiên giống như bừng tỉnh hỏi An Đồng.
An Đồng trầm mặc một chút, từng chữ từng chữ hỏi: “Em hỏi anh, anh có yêu anh nhỏ của em hay không?"
Tác giả :
Mạc Tâm Thương