Thế Gia Danh Môn
Chương 97
Tập 3
Khu giả sơn xung quanh tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng Hoàng công công quát đám thái giám mau bịt miệng Tưởng Sính Đình lại và những tiếng “ưm ưm" phát ra từ cái miệng đã bị nhét giẻ của cô ta.
Còn Cảnh Tuyên Đế đứng cạnh Tưởng Nhược Nam, lại trầm mặc tới đáng sợ.
Tưởng Sính Đình ra sức chống chọi, hai chân không ngừng giãy giụa, hai thái giám túm chặt lấy cô ta, chẳng buồn quan tâm nhiều mà xềnh xệch kéo đi. Dường như trong mắt họ, Tưởng Sính Đình không còn là con người nữa, đó chỉ là một thứ đồ vật vô giá trị.
Tưởng Sính Đình thấy giằng co không hiệu quả, cuối cùng bèn đưa mắt về phía Tưởng Nhược Nam. Cô ta mở to mắt, nhìn nàng chằm chằm, lắc đầu, nước mắt lã chã rơi xuống, không ngừng nức nở nghẹn ngào, ánh mắt bộ dạng đều thể hiện sự cầu khẩn.
Tưởng Nhược Nam bị ánh mắt ấy làm cho giật cả mình, sắc mặt nàng nhợt đi, quay đầu lại nhìn Cảnh Tuyên Đế: “Hoàng thượng, người định đưa cô ta đi đâu?"
Cảnh Tuyên Đế chắp tay sau lưng, vẻ mặt vô cảm nhìn Tưởng Sính Đình đang giãy giụa, điềm đạm đáp: “Nhược Lan, có nhớ tới những lời mà ta từng nói với nàng không?"
Hắn quay đầu lại nhìn nàng, sắc mặt lạnh lẽo, toàn thân toát ra vẻ nguy hiểm: “Kẻ nào nhìn thấy ta giết kẻ ấy diệt khẩu! Cô ta đã thấy cái không nên thấy, nghe điều không nên nghe, chẳng có lý do gì để sống tiếp cả!"
“Diệt… diệt khẩu…" Sắc mặt Tưởng Nhược Nam càng trắng bệch. Từ ngày đầu tiên xuyên không về đây, nàng đã biết chốn này là một thế giới lạnh lùng không giống với thời hiện đại. Nơi này, quyền lực của Hoàng đế là tối cao, vô nhân quyền, pháp chế yếu, lúc nào cũng có thể mang họa sát thân. Nhưng từ xưa tới nay, mặc dù gặp khá nhiều trắc trở, thần chết vẫn chưa tìm tới nàng.
Hiện tại, sắp có một người vì nàng mà mất mạng, nàng đã ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng rồi! Tuy rất ghét Tưởng Sính Đình, chỉ một khắc trước, nàng còn đang tính xem làm cách nào để cô ta bị đuổi ra khỏi cung, còn đang vui sướng trước sự xui xẻo của cô ta, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng có thể đứng nhìn cô ta chết!
Hơn nữa, nguyên nhân lại chỉ là đã nhìn thấy nàng và Cảnh Tuyên Đế đứng với nhau, chính bởi vậy… Nàng sao có thể bình tĩnh đứng nhìn cô ta bị diệt khẩu?
“Khoan đã." Tưởng Nhược Nam buột miệng kêu lên. Hoàng Quý nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Cảnh Tuyên Đế, thấy hắn không có động tĩnh gì nên im lặng, hai thái giám kia vẫn tiếp tục làm việc.
Tưởng Nhược Nam quay người nhìn Cảnh Tuyên Đế: “Hoàng thượng, cô ấy là đường muội của thần phụ, nhất định là cô ấy tới tìm thần phụ chứ không phải cố ý nghe lén. Lẽ nào chỉ vì như thế mà Hoàng thượng muốn giết cô ấy?"
Cảnh Tuyên Đế giơ tay lên, Hoàng Quý vội vàng bảo hai thái giám dừng tay. Hai thái giám buông Tưởng Sính Đình ra, cô ta lập tức ngã nhào xuống đất, rồi lại cố gắng bò dậy, quỳ xuống, nức nở nghẹn ngào, dập đầu liên tục, không lâu sau trán bắt đầu rỉ máu.
Cảnh Tuyên Đế chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái, hắn sầm mặt lại nói với Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, nàng có biết những lời chúng ta vừa nói nếu bị truyền ra ngoài thì sẽ có hậu quả thế nào không? Nàng sẽ bị chụp lên người tội danh không giữ đạo làm vợ, cho dù không chết cũng sẽ bị ép xuất gia, cả đời này đừng mong hoàn tục!"
“Nhưng rõ ràng chúng ta không…" Tưởng Nhược Nam lẩm bẩm, mặc dù nói thế nhưng trong lòng nàng hiểu, ở thời đại mà thân phận của người phụ nữ thấp kém hơn tất thảy này, cho dù chỉ là những chuyện vu vơ đồn thổi cũng khiến danh dự của người ấy bị nhuốm bẩn. Cho dù nàng có chứng minh được sự trong sạch của bản thân, nhưng chỉ dựa vào những lời Hoàng thượng thốt ra, rằng sẽ giúp nàng ly hôn, đã khiến nàng trăm miệng khó biện giải. Người phụ nữ đã có chồng mà còn qua lại với người đàn ông khác, hơn nữa đối tượng lại là Hoàng thượng, đủ để văn võ bá quan trong triều kích động.
Tưởng Sính Đình quỳ dưới đất nghe tới đây chẳng thiết gì nữa, giật phắt miếng vải nhét trong miệng, bò về phía Hoàng đế mà gào khóc: “Hoàng thượng, tiểu nữ… tiểu nữ sẽ không nói một lời nào đâu, tiểu nữ không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy gì cả, tiểu nữ sẽ không nói gì hết! Hoàng thượng, xin hãy tha cho cái mạng nhỏ này của tiểu nữ, hãy nể mặt đường tỷ, xin hãy tha mạng cho tiểu nữ!"
Cảnh Tuyên Đế nghe thế sắc mặt càng thêm nham hiểm: “Tại sao trẫm phải nể mặt đường tỷ ngươi mà tha cho ngươi! Ai cũng biết kẻ sắp chết luôn hứa bừa để giữ mạng sống. Giữ lại cái mạng của ngươi, không chừng tới ngày nào đó ngươi lại gây họa!" Dứt lời bèn khoát tay: “Hoàng Quý, còn không mau lôi ra!"
“Hoàng thượng, xin tha mạng! Hoàng thượng, tiểu nữ sẽ không nói gì cả!" Tưởng Sính Đình vừa khóc vừa gào, thấy Cảnh Tuyên Đế không có phản ứng gì lại nhìn sang Tưởng Nhược Nam, nước mắt nước mũi tèm lem, “Đường tỷ, đường tỷ, xin hãy cứu mạng! Dù thế nào chúng ta cũng đều là tỷ muội thân thích, cho dù trong lòng tỷ có oán hận gia đình muội thì tỷ cũng đã lớn lên ở đó. Đường tỷ, chúng ta đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau vui đùa, có đồ gì ngon muội cũng để dành cho tỷ một phần! Đường tỷ, hãy cứu muội…"
“Hoàng Quý, ngươi chết rồi hả? Còn không mau bịt miệng ả cho ta!" Cảnh Tuyên Đế tức giận hét lên.
Hoàng Quý vội nhét giẻ vào miệng cô ta, các thái giám lại lôi cô ta đi. Tưởng Sính Đình sống chết lắc đầu, hai tay khua loạn, hai chân đá đạp, giày cũng văng mất từ lâu, tất trên chân thì rách bươm, máu rỉ ra. Hoàng Quý sợ Hoàng thượng không đủ kiên nhẫn để nhìn cảnh ấy, vội vàng chạy đến đánh ngất cô ta. Tưởng Sính Đình gục đầu, không còn gào khóc nữa, tay chân kéo lê trên đất, để lại hai vệt máu.
“Nhược Lan, nàng không cần phải lo lắng, đường muội của nàng không thận trọng bị ngã xuống nước chết đuối, đến khi ấy ta sẽ truy phong cho cô ta làm phi, hậu táng cô ta. Như vậy, cô ta chết cũng không quá thiệt thòi. Nàng không cần phải bất an vì chuyện này!" Cảnh Tuyên Đế thản nhiên, giống như đang nói chuyện thời tiết bữa nay vậy thôi.
Tưởng Nhược Nam nhìn Cảnh Tuyên Đế, rồi lại nhìn Tưởng Sính Đình đã ngất đi kia. Như thế này nàng có thể thật sự yên tâm hay sao, thật sự có thể lừa mình gạt người mà nói rằng đó là do bản thân cô ta xui xẻo, chẳng liên quan gì tới nàng? Không thể, nàng không máu lạnh được như thế. Nếu không làm gì mà để mặc chuyện này xảy ra thì cả đời nàng sẽ không bao giờ quên được ánh mắt hoảng sợ tuyệt vọng kia, cả đời sẽ không quên được hai vệt máu kéo lê trên đất ấy.
Tưởng Nhược Nam lao lên trước, đẩy hai thái giám ra, rồi giằng Tưởng Sính Đình từ tay họ.
“Nàng đang làm gì thế?" Cảnh Tuyên Đế khẽ gầm lên sau lưng nàng.
Tưởng Nhược Nam đỡ Tưởng Sính Đình nằm xuống, quay người lại, quỳ trước mặt Cảnh Tuyên Đế: “Hoàng thượng, thần phụ cầu xin người hãy tha cho đường muội! Thần phụ đảm bảo, đường muội tuyệt đối không tiết lộ dù chỉ một lời, tuyệt đối không làm tổn hại đến sự uy nghiêm của người. Hoàng thượng nhìn xem giờ đường muội đã sợ tới mức này rồi, sao còn có gan làm mấy việc đó nữa!"
Cảnh Tuyên Đế cúi đầu nhìn nàng: “Nhược Lan, nàng tưởng ta sợ cô ta sẽ làm gì ta sao? Trẫm là thiên tử, văn võ bá quan cùng lắm cũng chỉ có thể khiển trách trẫm vài câu, làm gì được trẫm chứ? Người phải hứng chịu mọi búa rìu chỉ trích chính là nàng. Vừa rồi ta đã nói, nàng không chết cũng bị ép phải xuất gia. Chuyện bung ra, trẫm không thể bỏ mặc thể diện Hoàng gia để bảo vệ nàng được!"
“Nếu đã như vậy, tại sao Hoàng thượng phải làm thế?" Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên hét lên.
Hoàng Quý đứng phía sau chỉ tay, đanh giọng: “To gan, dám vô lễ với Hoàng thượng!"
Cảnh Tuyên Đế siết chặt nắm tay, nghiêm mặt quát Hoàng Quý: “Hỗn xược! Mau cút đi cho trẫm!"
Hoàng Quý cúi đầu, vội vàng mang theo đám thái giám rời đi.
Bàn tay nắm chặt của Cảnh Tuyên Đế nới lỏng, hắn cúi đầu nhìn nàng, trầm giọng: “Chuyện này nàng đừng quản nữa, lui ra đi."
Tưởng Nhược Nam vẫn quỳ nguyên dưới đất, nàng giơ tay ra, chỉ vào Tưởng Sính Đình ở sau mình: “Hoàng thượng, đường muội mới mười lăm tuổi, tại sao lại muốn một cô gái còn trẻ như thế phải lấy tính mạng của mình ra trả giá cho sai lầm của người?"
“Sai lầm của trẫm?" Cảnh Tuyên Đế mím chặt môi, lửa giận bừng bừng trong mắt.
Tưởng Nhược Nam làm như không nhìn thấy, nàng từ từ đứng dậy, bình tĩnh nhìn hắn, hai mắt đỏ hoe: “Lẽ nào không phải ư? Nếu không phải Hoàng thượng hết lần này tới lần khác có những hành động vượt khuôn phép với thần phụ thì đường muội có bắt gặp cảnh ấy không? Sao đường muội có thể bị Hoàng thượng giết người diệt khẩu? Lần này là đường muội của thần phụ, lần sau, lần sau sẽ là ai đây? Nếu Hoàng thượng không dừng những hành động ấy lại, cuối cùng rồi cũng sẽ có người phát hiện ra! Hoàng thượng định giết thêm bao nhiêu người? Tại sao thần phụ phải gánh chịu những chuyện này cùng Hoàng thượng? Xin người đừng bao giờ tới tìm thần phụ, cũng đừng bao giờ hỏi thăm chuyện của thần phụ nữa. Lần này, mong Hoàng thượng hãy tha cho đường muội, đường muội sẽ không dám nói lời nào đâu!"
Cảnh Tuyên Đế chỉ vào Tưởng Nhược Nam đang quỳ dưới đất: “Nàng nhất thời mềm lòng mà tha cho cô ta, cho dù cô ta không dám mở miệng, nhưng ngày nào đó cô ta uống say hoặc nói mơ, những lúc như thế, rất có thể cô ta sẽ tiết lộ chuyện này. Khi ấy nàng sẽ phải trả giá cho sự nhân từ của mình hôm nay!"
“Hoàng thượng, đây là một mạng người. Cho dù thế nào thì tội của cô ấy cũng không đến mức phải chết, càng không thể chết chỉ vì muốn đảm bảo sự an toàn cho thần phụ. Hoàng thượng, hãy cứ coi như thần phụ mềm lòng đi, kết quả ra sao cũng là chuyện của thần phụ. Nếu thật sự có ngày như người nói, thì kẻ tạo ra bi kịch cho thần phụ tuyệt đối không phải là cô ấy!"
“Nàng…" Cảnh Tuyên Đế trừng mắt, gân xanh trên trán nổi lên.
Tưởng Nhược Nam thất kinh, cảm thấy mình đã quá kích động, nói năng thiếu thận trọng. Nhưng nghĩ đến việc hắn biết rõ hậu quả mà vẫn phớt lờ, hết lần này tới lần khác tìm nàng gây phiền phức, nàng cũng chẳng quản nổi cái miệng của mình nữa.
“Hoàng thượng, thần phụ không thể ngăn được quyết định của người. Nếu Hoàng thượng nhất định muốn dùng tính mạng của đường muội hòng lấp liếm sai lầm của mình, thần phụ cũng chẳng còn cách nào…"
“Nhưng trong lòng nàng sẽ coi thường ta, sẽ hận ta, đúng không?" Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng.
Tưởng Nhược Nam cúi đầu: “Thần phụ không dám."
Cảnh Tuyên Đế quay đầu đi, khẽ hừ một tiếng, “Miệng thì nàng nói là không dám, nhưng trong lòng chắc chắn nghĩ như thế."
Tưởng Nhược Nam cúi đầu thấp hơn, không tiếp lời.
Cảnh Tuyên Đế lại hừ thêm một tiếng, “Nàng lui trước đi."
Tưởng Nhược Nam quay lại nhìn Tưởng Sính Đình một cái rồi hành lễ với Cảnh Tuyên Đế, lui xuống.
Những gì có thể làm nàng đã làm cả rồi, Tưởng Sính Đình chết hay sống, đành trông cậy vào quyết định của Cảnh Tuyên Đế thôi.
Tưởng Nhược Nam đi rồi, Cảnh Tuyên Đế đứng đó ngẩn ngơ mất một lúc.
Hắn lớn lên trong cung, quen thấy những cảnh nghi ngờ lừa bịp lẫn nhau, ngươi chết ta sống, vì lợi ích cá nhân, đừng nói là một tính mạng, cho dù nhiều hơn thì đối với người trong cung thì đó cũng chỉ là cái chớp mắt. Giống như chuyện ngày hôm nay, đổi lại là bất kỳ ai cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều, diệt khẩu là việc đương nhiên, mà diệt khẩu rồi vẫn còn sợ chưa được sạch sẽ gọn gàng ấy chứ!
Nhưng Tưởng Nhược Lan, rõ ràng biết hậu quả lại chẳng thể nhẫn tâm hại một mạng người vô tội. Đây rốt cục là sự ngu xuẩn, ngây thơ hay nhân từ? Cảnh Tuyên Đế không thể phân biệt được.
Hoàng công công đứng từ xa thấy Tưởng Nhược Nam đã lui đi bèn bước tới, nhìn Tưởng Sính Đình nằm dưới đất một cái, khẽ lên tiếng hỏi: “Hoàng thượng, cô nương này phải xử lý thế nào?"
“Lôi đi!" Cảnh Tuyên Đế lạnh giọng.
Hoàng Quý hiểu ý, gọi thái giám tới, Tưởng Sính Đình bị lôi đi. Mới được vài bước thì giọng Cảnh Tuyên Đế lại vang lên: “Khoan!"
Hoàng Quý quay đầu, thấy sắc mặt Cảnh Tuyên Đế lộ vẻ do dự. Một lát sau, hắn như bất lực mà xua xua tay: “Giam cô ta vào lãnh cung đã, cho người quản chặt vào, đừng để cô ta tiếp xúc với bất kỳ ai!"
Hoàng Quý có chút bất ngờ nhìn hắn, sau đó cúi đầu đáp vâng, rồi nhận lệnh lui đi.
Cảnh Tuyên Đế dõi theo hướng Tưởng Nhược Nam vừa đi, cười khổ.
“… Thần phụ chỉ muốn giữ cho mình một trái tim thanh thản, không hổ thẹn…"
Không phải ngu ngốc, không phải ngây thơ, cũng không phải nhân từ. Chỉ là một sự kiên định, một sự kiên định đầy nguyên tắc.
***
Về đến Hầu phủ, nàng phát hiện ra trong phủ treo đèn kết hoa rất náo nhiệt. Tưởng Nhược Nam biết, nhất định là tin tức Cận Yên Nhiên được chỉ hôn cho Ninh Vương đã truyền về phủ rồi. Khi nàng đến Tùng Hương viện, Thái phu nhân đang tươi cười phát hồng bao cho đám người dưới. Có lẽ do tâm trạng bà đang rất vui, nên hôm nay khi Tưởng Nhược Nam thỉnh an, bà còn phá lệ mỉm cười và nói với nàng vài câu.
Do ảnh hưởng bởi chuyện ở trong cung, tâm trạng nàng nặng nề nên cũng không ở lại lâu, ngồi một lát rồi cáo từ về Thu Đường viện.
Sau khi về, nàng bèn ngồi trước cửa sổ mà ngẩn ngơ, nhìn mặt trời từ từ lặn về phía Tây, cả khu viện chìm dần trong một màu vàng cam.
Đầu óc nàng vẫn rất hỗn loạn.
Lúc này Tưởng Sính Đình sống hay chết? Đối với Hoàng đế, giết một người thật hết sức dễ dàng, như giết chết một con kiến vậy.
Hắn nói sẽ giúp nàng ly hôn, nhìn thì giống như một cơ hội, nhưng nàng lại luôn có cảm giác không thực tế, không an toàn, luôn cảm thấy hắn không đơn giản chỉ vì muốn giúp mình. Thời gian này, thái độ của hắn đối với nàng, những lời nói, ánh mắt luôn khiến nàng bất an. Trái tim nàng bỗng có một suy đoán, mặc dù chẳng thể tin nổi, nhưng suy nghĩ ấy càng lúc càng mãnh liệt. Nếu suy đoán của nàng là thật thì việc để Hoàng thượng giúp đỡ tuyệt đối không phải lựa chọn hay.
Hơn nữa, bản thân nàng có thật sự muốn ly hôn không? Nghĩ lại, lúc đầu nàng đúng là rất nỗ lực để tìm cách ly hôn, chỉ có điều thời gian này nàng mới nghĩ thôi chứ chưa hề hành động, thật chẳng giống tính cách của nàng gì cả. Nếu nàng thật sự quyết tâm ly hôn, chắc chắn nàng sẽ tìm mọi cách để thực hiện! Tưởng Nhược Nam thở dài, lắc lắc đầu, tạm thời không muốn nghĩ đến những chuyện ấy nữa.
Sắc trời tối dần, Liên Kiều bước vào, hỏi nàng đã có thể bày cơm canh chưa, “Phu nhân, không còn sớm nữa…" Liên Kiều nhìn nàng khẽ nói.
“Dọn cơm đi." Tưởng Nhược Nam cười đáp.
Tối nay hắn sẽ không tới đâu…
Vì sự lạnh nhạt của nàng, đã năm ngày nay Cận Thiệu Khang không đến Thu Đường viện rồi. Cũng đúng, hắn là ai chứ, sao có thể hết lần này tới lần khác dung túng cho nàng được. Thời gian đầu, nàng biết hắn vẫn đang nhẫn nại chờ đợi, đợi nàng thay đổi, đợi nàng đón nhận hắn, nhưng sự kiên nhẫn của đàn ông có giới hạn. Bản thân nàng không phải quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành gì, vì đâu hắn lại phải dung túng cho nàng mãi? Có thể chịu đựng lâu như thế cũng đã quá tốt rồi.
Cơm canh được dọn lên, Tưởng Nhược Nam lại thấy chẳng muốn ăn, chỉ cầm đũa gảy gảy. Nàng thích ăn thịt bò, bữa nào nhà bếp cũng làm một món có thịt bò đưa tới.
Nàng vừa gắp một miếng, bên tai bỗng vang lên giọng nói: “Ngày nào nàng cũng ăn thịt bò, cẩn thận có ngày cũng sẽ kêu như bò đấy."
Nàng cười: “Hầu gia cũng ăn có ít đâu, đến khi ấy chàng chẳng thoát được…" Lời vừa dứt, nàng giật mình. Nàng đang làm gì thế này? Tự nói chuyện với chính mình ư?
Nàng buông đũa, miếng thịt bò trên đũa rơi xuống bàn.
“Phu nhân…" Ánh Tuyết đứng bên cạnh khẽ lên tiếng. Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn, thấy ánh mắt cô ta đầy lo lắng, bèn cười cười, “Ta không sao."
“Phu nhân, người hà tất phải khổ thế, để nô tỳ tới mời Hầu gia, được không?"
“Không cần…" Tưởng Nhược Nam lại cười cười, nhưng cảm thấy miệng mình đắng ngắt.
Nàng vẫn luôn muốn hắn coi mình như không tồn tại, đây chẳng phải chính là ý muốn của nàng hay sao? Tốt quá rồi, nào cần lo lắng bị người khác lợi dụng, cũng chẳng cần lo lắng tìm cách kháng cự từ chối hắn nữa.
Tốt quá rồi, nàng cần gì phải mời hắn đến.
“Phu nhân…" Ánh Tuyết nhìn nàng thăm dò, “Mấy hôm nay Hầu gia không đến Cẩm Tú viện, cũng không gọi Thanh Hoa, Nhược Lâm hầu hạ. Nghe Mặc Hương nói thời gian này tính khí Hầu gia rất tệ, thường xuyên nổi nóng vô cớ."
“Ánh Tuyết, ta có hỏi ngươi những chuyện ấy không?" Nhưng khi nghe hắn không gọi người vào hầu hạ, trái tim nàng khẽ đập nhanh hơn bình thường.
Sau bữa tối, Tưởng Nhược Nam ngồi đọc sách, ánh nến nhảy nhót khiến trái tim nàng càng phiền muộn. Nàng úp sách xuống bàn, ngẩng đầu nhìn căn phòng trống vắng, lạnh lẽo.
“Nhược Lan, không sớm nữa, còn không đi nghỉ đi?"
Tưởng Nhược Nam cười quay đầu lại, “Đến rồi…" Nhưng vẫn nhìn thấy chiếc giường trống, chẳng thấy người đâu.
Nàng đứng dậy, đến bên giường, ngồi xuống, cúi đầu.
Thật vô dụng… Tưởng Nhược Nam, mày thật vô dụng! Những ngày như thế sau này còn dài lắm, mày phải thích ứng dần đi thôi.
Tưởng Nhược Nam nằm xuống, lấy chăn đắp kín mít, nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh. Nàng ngồi dậy, kéo cả chăn của hắn lại, đắp hết lên người mình. Chiếc chăn vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của hắn, trái tim nàng bỗng thấy bình tĩnh hơn.
Sẽ qua thôi, tất cả sẽ qua thôi, dẫu sao nàng ở cùng hắn lâu như vậy, đã thích ứng với sự tồn tại của hắn rồi, giờ hắn đột nhiên bỏ đi, đương nhiên nàng thấy không quen. Nhưng yên tâm, tất cả rồi sẽ qua thôi. Nàng phải giữ thật chặt trái tim mình, như vậy mới không bị tổn thương.
Nàng nhắm mắt, từ từ chìm vào mộng mị.
Nàng thấy mình đi giữa một biển hoa, đỏ có, vàng có, trắng có, tím có… đủ màu sắc. Rất nhiều loài hoa mà nàng không biết tên, những cánh hoa nhiều màu sắc ấy nhảy múa trong không trung, xa xa là cầu vồng bảy màu, đẹp như tiên cảnh.
Nàng vui vẻ xoay người trong biển hoa, những cánh hoa sắc màu đó cũng nhảy múa bên nàng. Nhưng dần dần, khi nàng dừng lại, xung quanh tĩnh lặng, ngoài hoa ra cũng vẫn chỉ có hoa. Ngoài nàng ra thì không có bất kỳ ai khác.
Nàng cảm thấy rất cô đơn.
Khu giả sơn xung quanh tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng Hoàng công công quát đám thái giám mau bịt miệng Tưởng Sính Đình lại và những tiếng “ưm ưm" phát ra từ cái miệng đã bị nhét giẻ của cô ta.
Còn Cảnh Tuyên Đế đứng cạnh Tưởng Nhược Nam, lại trầm mặc tới đáng sợ.
Tưởng Sính Đình ra sức chống chọi, hai chân không ngừng giãy giụa, hai thái giám túm chặt lấy cô ta, chẳng buồn quan tâm nhiều mà xềnh xệch kéo đi. Dường như trong mắt họ, Tưởng Sính Đình không còn là con người nữa, đó chỉ là một thứ đồ vật vô giá trị.
Tưởng Sính Đình thấy giằng co không hiệu quả, cuối cùng bèn đưa mắt về phía Tưởng Nhược Nam. Cô ta mở to mắt, nhìn nàng chằm chằm, lắc đầu, nước mắt lã chã rơi xuống, không ngừng nức nở nghẹn ngào, ánh mắt bộ dạng đều thể hiện sự cầu khẩn.
Tưởng Nhược Nam bị ánh mắt ấy làm cho giật cả mình, sắc mặt nàng nhợt đi, quay đầu lại nhìn Cảnh Tuyên Đế: “Hoàng thượng, người định đưa cô ta đi đâu?"
Cảnh Tuyên Đế chắp tay sau lưng, vẻ mặt vô cảm nhìn Tưởng Sính Đình đang giãy giụa, điềm đạm đáp: “Nhược Lan, có nhớ tới những lời mà ta từng nói với nàng không?"
Hắn quay đầu lại nhìn nàng, sắc mặt lạnh lẽo, toàn thân toát ra vẻ nguy hiểm: “Kẻ nào nhìn thấy ta giết kẻ ấy diệt khẩu! Cô ta đã thấy cái không nên thấy, nghe điều không nên nghe, chẳng có lý do gì để sống tiếp cả!"
“Diệt… diệt khẩu…" Sắc mặt Tưởng Nhược Nam càng trắng bệch. Từ ngày đầu tiên xuyên không về đây, nàng đã biết chốn này là một thế giới lạnh lùng không giống với thời hiện đại. Nơi này, quyền lực của Hoàng đế là tối cao, vô nhân quyền, pháp chế yếu, lúc nào cũng có thể mang họa sát thân. Nhưng từ xưa tới nay, mặc dù gặp khá nhiều trắc trở, thần chết vẫn chưa tìm tới nàng.
Hiện tại, sắp có một người vì nàng mà mất mạng, nàng đã ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng rồi! Tuy rất ghét Tưởng Sính Đình, chỉ một khắc trước, nàng còn đang tính xem làm cách nào để cô ta bị đuổi ra khỏi cung, còn đang vui sướng trước sự xui xẻo của cô ta, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng có thể đứng nhìn cô ta chết!
Hơn nữa, nguyên nhân lại chỉ là đã nhìn thấy nàng và Cảnh Tuyên Đế đứng với nhau, chính bởi vậy… Nàng sao có thể bình tĩnh đứng nhìn cô ta bị diệt khẩu?
“Khoan đã." Tưởng Nhược Nam buột miệng kêu lên. Hoàng Quý nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Cảnh Tuyên Đế, thấy hắn không có động tĩnh gì nên im lặng, hai thái giám kia vẫn tiếp tục làm việc.
Tưởng Nhược Nam quay người nhìn Cảnh Tuyên Đế: “Hoàng thượng, cô ấy là đường muội của thần phụ, nhất định là cô ấy tới tìm thần phụ chứ không phải cố ý nghe lén. Lẽ nào chỉ vì như thế mà Hoàng thượng muốn giết cô ấy?"
Cảnh Tuyên Đế giơ tay lên, Hoàng Quý vội vàng bảo hai thái giám dừng tay. Hai thái giám buông Tưởng Sính Đình ra, cô ta lập tức ngã nhào xuống đất, rồi lại cố gắng bò dậy, quỳ xuống, nức nở nghẹn ngào, dập đầu liên tục, không lâu sau trán bắt đầu rỉ máu.
Cảnh Tuyên Đế chẳng thèm liếc cô ta lấy một cái, hắn sầm mặt lại nói với Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, nàng có biết những lời chúng ta vừa nói nếu bị truyền ra ngoài thì sẽ có hậu quả thế nào không? Nàng sẽ bị chụp lên người tội danh không giữ đạo làm vợ, cho dù không chết cũng sẽ bị ép xuất gia, cả đời này đừng mong hoàn tục!"
“Nhưng rõ ràng chúng ta không…" Tưởng Nhược Nam lẩm bẩm, mặc dù nói thế nhưng trong lòng nàng hiểu, ở thời đại mà thân phận của người phụ nữ thấp kém hơn tất thảy này, cho dù chỉ là những chuyện vu vơ đồn thổi cũng khiến danh dự của người ấy bị nhuốm bẩn. Cho dù nàng có chứng minh được sự trong sạch của bản thân, nhưng chỉ dựa vào những lời Hoàng thượng thốt ra, rằng sẽ giúp nàng ly hôn, đã khiến nàng trăm miệng khó biện giải. Người phụ nữ đã có chồng mà còn qua lại với người đàn ông khác, hơn nữa đối tượng lại là Hoàng thượng, đủ để văn võ bá quan trong triều kích động.
Tưởng Sính Đình quỳ dưới đất nghe tới đây chẳng thiết gì nữa, giật phắt miếng vải nhét trong miệng, bò về phía Hoàng đế mà gào khóc: “Hoàng thượng, tiểu nữ… tiểu nữ sẽ không nói một lời nào đâu, tiểu nữ không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy gì cả, tiểu nữ sẽ không nói gì hết! Hoàng thượng, xin hãy tha cho cái mạng nhỏ này của tiểu nữ, hãy nể mặt đường tỷ, xin hãy tha mạng cho tiểu nữ!"
Cảnh Tuyên Đế nghe thế sắc mặt càng thêm nham hiểm: “Tại sao trẫm phải nể mặt đường tỷ ngươi mà tha cho ngươi! Ai cũng biết kẻ sắp chết luôn hứa bừa để giữ mạng sống. Giữ lại cái mạng của ngươi, không chừng tới ngày nào đó ngươi lại gây họa!" Dứt lời bèn khoát tay: “Hoàng Quý, còn không mau lôi ra!"
“Hoàng thượng, xin tha mạng! Hoàng thượng, tiểu nữ sẽ không nói gì cả!" Tưởng Sính Đình vừa khóc vừa gào, thấy Cảnh Tuyên Đế không có phản ứng gì lại nhìn sang Tưởng Nhược Nam, nước mắt nước mũi tèm lem, “Đường tỷ, đường tỷ, xin hãy cứu mạng! Dù thế nào chúng ta cũng đều là tỷ muội thân thích, cho dù trong lòng tỷ có oán hận gia đình muội thì tỷ cũng đã lớn lên ở đó. Đường tỷ, chúng ta đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau vui đùa, có đồ gì ngon muội cũng để dành cho tỷ một phần! Đường tỷ, hãy cứu muội…"
“Hoàng Quý, ngươi chết rồi hả? Còn không mau bịt miệng ả cho ta!" Cảnh Tuyên Đế tức giận hét lên.
Hoàng Quý vội nhét giẻ vào miệng cô ta, các thái giám lại lôi cô ta đi. Tưởng Sính Đình sống chết lắc đầu, hai tay khua loạn, hai chân đá đạp, giày cũng văng mất từ lâu, tất trên chân thì rách bươm, máu rỉ ra. Hoàng Quý sợ Hoàng thượng không đủ kiên nhẫn để nhìn cảnh ấy, vội vàng chạy đến đánh ngất cô ta. Tưởng Sính Đình gục đầu, không còn gào khóc nữa, tay chân kéo lê trên đất, để lại hai vệt máu.
“Nhược Lan, nàng không cần phải lo lắng, đường muội của nàng không thận trọng bị ngã xuống nước chết đuối, đến khi ấy ta sẽ truy phong cho cô ta làm phi, hậu táng cô ta. Như vậy, cô ta chết cũng không quá thiệt thòi. Nàng không cần phải bất an vì chuyện này!" Cảnh Tuyên Đế thản nhiên, giống như đang nói chuyện thời tiết bữa nay vậy thôi.
Tưởng Nhược Nam nhìn Cảnh Tuyên Đế, rồi lại nhìn Tưởng Sính Đình đã ngất đi kia. Như thế này nàng có thể thật sự yên tâm hay sao, thật sự có thể lừa mình gạt người mà nói rằng đó là do bản thân cô ta xui xẻo, chẳng liên quan gì tới nàng? Không thể, nàng không máu lạnh được như thế. Nếu không làm gì mà để mặc chuyện này xảy ra thì cả đời nàng sẽ không bao giờ quên được ánh mắt hoảng sợ tuyệt vọng kia, cả đời sẽ không quên được hai vệt máu kéo lê trên đất ấy.
Tưởng Nhược Nam lao lên trước, đẩy hai thái giám ra, rồi giằng Tưởng Sính Đình từ tay họ.
“Nàng đang làm gì thế?" Cảnh Tuyên Đế khẽ gầm lên sau lưng nàng.
Tưởng Nhược Nam đỡ Tưởng Sính Đình nằm xuống, quay người lại, quỳ trước mặt Cảnh Tuyên Đế: “Hoàng thượng, thần phụ cầu xin người hãy tha cho đường muội! Thần phụ đảm bảo, đường muội tuyệt đối không tiết lộ dù chỉ một lời, tuyệt đối không làm tổn hại đến sự uy nghiêm của người. Hoàng thượng nhìn xem giờ đường muội đã sợ tới mức này rồi, sao còn có gan làm mấy việc đó nữa!"
Cảnh Tuyên Đế cúi đầu nhìn nàng: “Nhược Lan, nàng tưởng ta sợ cô ta sẽ làm gì ta sao? Trẫm là thiên tử, văn võ bá quan cùng lắm cũng chỉ có thể khiển trách trẫm vài câu, làm gì được trẫm chứ? Người phải hứng chịu mọi búa rìu chỉ trích chính là nàng. Vừa rồi ta đã nói, nàng không chết cũng bị ép phải xuất gia. Chuyện bung ra, trẫm không thể bỏ mặc thể diện Hoàng gia để bảo vệ nàng được!"
“Nếu đã như vậy, tại sao Hoàng thượng phải làm thế?" Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên hét lên.
Hoàng Quý đứng phía sau chỉ tay, đanh giọng: “To gan, dám vô lễ với Hoàng thượng!"
Cảnh Tuyên Đế siết chặt nắm tay, nghiêm mặt quát Hoàng Quý: “Hỗn xược! Mau cút đi cho trẫm!"
Hoàng Quý cúi đầu, vội vàng mang theo đám thái giám rời đi.
Bàn tay nắm chặt của Cảnh Tuyên Đế nới lỏng, hắn cúi đầu nhìn nàng, trầm giọng: “Chuyện này nàng đừng quản nữa, lui ra đi."
Tưởng Nhược Nam vẫn quỳ nguyên dưới đất, nàng giơ tay ra, chỉ vào Tưởng Sính Đình ở sau mình: “Hoàng thượng, đường muội mới mười lăm tuổi, tại sao lại muốn một cô gái còn trẻ như thế phải lấy tính mạng của mình ra trả giá cho sai lầm của người?"
“Sai lầm của trẫm?" Cảnh Tuyên Đế mím chặt môi, lửa giận bừng bừng trong mắt.
Tưởng Nhược Nam làm như không nhìn thấy, nàng từ từ đứng dậy, bình tĩnh nhìn hắn, hai mắt đỏ hoe: “Lẽ nào không phải ư? Nếu không phải Hoàng thượng hết lần này tới lần khác có những hành động vượt khuôn phép với thần phụ thì đường muội có bắt gặp cảnh ấy không? Sao đường muội có thể bị Hoàng thượng giết người diệt khẩu? Lần này là đường muội của thần phụ, lần sau, lần sau sẽ là ai đây? Nếu Hoàng thượng không dừng những hành động ấy lại, cuối cùng rồi cũng sẽ có người phát hiện ra! Hoàng thượng định giết thêm bao nhiêu người? Tại sao thần phụ phải gánh chịu những chuyện này cùng Hoàng thượng? Xin người đừng bao giờ tới tìm thần phụ, cũng đừng bao giờ hỏi thăm chuyện của thần phụ nữa. Lần này, mong Hoàng thượng hãy tha cho đường muội, đường muội sẽ không dám nói lời nào đâu!"
Cảnh Tuyên Đế chỉ vào Tưởng Nhược Nam đang quỳ dưới đất: “Nàng nhất thời mềm lòng mà tha cho cô ta, cho dù cô ta không dám mở miệng, nhưng ngày nào đó cô ta uống say hoặc nói mơ, những lúc như thế, rất có thể cô ta sẽ tiết lộ chuyện này. Khi ấy nàng sẽ phải trả giá cho sự nhân từ của mình hôm nay!"
“Hoàng thượng, đây là một mạng người. Cho dù thế nào thì tội của cô ấy cũng không đến mức phải chết, càng không thể chết chỉ vì muốn đảm bảo sự an toàn cho thần phụ. Hoàng thượng, hãy cứ coi như thần phụ mềm lòng đi, kết quả ra sao cũng là chuyện của thần phụ. Nếu thật sự có ngày như người nói, thì kẻ tạo ra bi kịch cho thần phụ tuyệt đối không phải là cô ấy!"
“Nàng…" Cảnh Tuyên Đế trừng mắt, gân xanh trên trán nổi lên.
Tưởng Nhược Nam thất kinh, cảm thấy mình đã quá kích động, nói năng thiếu thận trọng. Nhưng nghĩ đến việc hắn biết rõ hậu quả mà vẫn phớt lờ, hết lần này tới lần khác tìm nàng gây phiền phức, nàng cũng chẳng quản nổi cái miệng của mình nữa.
“Hoàng thượng, thần phụ không thể ngăn được quyết định của người. Nếu Hoàng thượng nhất định muốn dùng tính mạng của đường muội hòng lấp liếm sai lầm của mình, thần phụ cũng chẳng còn cách nào…"
“Nhưng trong lòng nàng sẽ coi thường ta, sẽ hận ta, đúng không?" Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng.
Tưởng Nhược Nam cúi đầu: “Thần phụ không dám."
Cảnh Tuyên Đế quay đầu đi, khẽ hừ một tiếng, “Miệng thì nàng nói là không dám, nhưng trong lòng chắc chắn nghĩ như thế."
Tưởng Nhược Nam cúi đầu thấp hơn, không tiếp lời.
Cảnh Tuyên Đế lại hừ thêm một tiếng, “Nàng lui trước đi."
Tưởng Nhược Nam quay lại nhìn Tưởng Sính Đình một cái rồi hành lễ với Cảnh Tuyên Đế, lui xuống.
Những gì có thể làm nàng đã làm cả rồi, Tưởng Sính Đình chết hay sống, đành trông cậy vào quyết định của Cảnh Tuyên Đế thôi.
Tưởng Nhược Nam đi rồi, Cảnh Tuyên Đế đứng đó ngẩn ngơ mất một lúc.
Hắn lớn lên trong cung, quen thấy những cảnh nghi ngờ lừa bịp lẫn nhau, ngươi chết ta sống, vì lợi ích cá nhân, đừng nói là một tính mạng, cho dù nhiều hơn thì đối với người trong cung thì đó cũng chỉ là cái chớp mắt. Giống như chuyện ngày hôm nay, đổi lại là bất kỳ ai cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều, diệt khẩu là việc đương nhiên, mà diệt khẩu rồi vẫn còn sợ chưa được sạch sẽ gọn gàng ấy chứ!
Nhưng Tưởng Nhược Lan, rõ ràng biết hậu quả lại chẳng thể nhẫn tâm hại một mạng người vô tội. Đây rốt cục là sự ngu xuẩn, ngây thơ hay nhân từ? Cảnh Tuyên Đế không thể phân biệt được.
Hoàng công công đứng từ xa thấy Tưởng Nhược Nam đã lui đi bèn bước tới, nhìn Tưởng Sính Đình nằm dưới đất một cái, khẽ lên tiếng hỏi: “Hoàng thượng, cô nương này phải xử lý thế nào?"
“Lôi đi!" Cảnh Tuyên Đế lạnh giọng.
Hoàng Quý hiểu ý, gọi thái giám tới, Tưởng Sính Đình bị lôi đi. Mới được vài bước thì giọng Cảnh Tuyên Đế lại vang lên: “Khoan!"
Hoàng Quý quay đầu, thấy sắc mặt Cảnh Tuyên Đế lộ vẻ do dự. Một lát sau, hắn như bất lực mà xua xua tay: “Giam cô ta vào lãnh cung đã, cho người quản chặt vào, đừng để cô ta tiếp xúc với bất kỳ ai!"
Hoàng Quý có chút bất ngờ nhìn hắn, sau đó cúi đầu đáp vâng, rồi nhận lệnh lui đi.
Cảnh Tuyên Đế dõi theo hướng Tưởng Nhược Nam vừa đi, cười khổ.
“… Thần phụ chỉ muốn giữ cho mình một trái tim thanh thản, không hổ thẹn…"
Không phải ngu ngốc, không phải ngây thơ, cũng không phải nhân từ. Chỉ là một sự kiên định, một sự kiên định đầy nguyên tắc.
***
Về đến Hầu phủ, nàng phát hiện ra trong phủ treo đèn kết hoa rất náo nhiệt. Tưởng Nhược Nam biết, nhất định là tin tức Cận Yên Nhiên được chỉ hôn cho Ninh Vương đã truyền về phủ rồi. Khi nàng đến Tùng Hương viện, Thái phu nhân đang tươi cười phát hồng bao cho đám người dưới. Có lẽ do tâm trạng bà đang rất vui, nên hôm nay khi Tưởng Nhược Nam thỉnh an, bà còn phá lệ mỉm cười và nói với nàng vài câu.
Do ảnh hưởng bởi chuyện ở trong cung, tâm trạng nàng nặng nề nên cũng không ở lại lâu, ngồi một lát rồi cáo từ về Thu Đường viện.
Sau khi về, nàng bèn ngồi trước cửa sổ mà ngẩn ngơ, nhìn mặt trời từ từ lặn về phía Tây, cả khu viện chìm dần trong một màu vàng cam.
Đầu óc nàng vẫn rất hỗn loạn.
Lúc này Tưởng Sính Đình sống hay chết? Đối với Hoàng đế, giết một người thật hết sức dễ dàng, như giết chết một con kiến vậy.
Hắn nói sẽ giúp nàng ly hôn, nhìn thì giống như một cơ hội, nhưng nàng lại luôn có cảm giác không thực tế, không an toàn, luôn cảm thấy hắn không đơn giản chỉ vì muốn giúp mình. Thời gian này, thái độ của hắn đối với nàng, những lời nói, ánh mắt luôn khiến nàng bất an. Trái tim nàng bỗng có một suy đoán, mặc dù chẳng thể tin nổi, nhưng suy nghĩ ấy càng lúc càng mãnh liệt. Nếu suy đoán của nàng là thật thì việc để Hoàng thượng giúp đỡ tuyệt đối không phải lựa chọn hay.
Hơn nữa, bản thân nàng có thật sự muốn ly hôn không? Nghĩ lại, lúc đầu nàng đúng là rất nỗ lực để tìm cách ly hôn, chỉ có điều thời gian này nàng mới nghĩ thôi chứ chưa hề hành động, thật chẳng giống tính cách của nàng gì cả. Nếu nàng thật sự quyết tâm ly hôn, chắc chắn nàng sẽ tìm mọi cách để thực hiện! Tưởng Nhược Nam thở dài, lắc lắc đầu, tạm thời không muốn nghĩ đến những chuyện ấy nữa.
Sắc trời tối dần, Liên Kiều bước vào, hỏi nàng đã có thể bày cơm canh chưa, “Phu nhân, không còn sớm nữa…" Liên Kiều nhìn nàng khẽ nói.
“Dọn cơm đi." Tưởng Nhược Nam cười đáp.
Tối nay hắn sẽ không tới đâu…
Vì sự lạnh nhạt của nàng, đã năm ngày nay Cận Thiệu Khang không đến Thu Đường viện rồi. Cũng đúng, hắn là ai chứ, sao có thể hết lần này tới lần khác dung túng cho nàng được. Thời gian đầu, nàng biết hắn vẫn đang nhẫn nại chờ đợi, đợi nàng thay đổi, đợi nàng đón nhận hắn, nhưng sự kiên nhẫn của đàn ông có giới hạn. Bản thân nàng không phải quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành gì, vì đâu hắn lại phải dung túng cho nàng mãi? Có thể chịu đựng lâu như thế cũng đã quá tốt rồi.
Cơm canh được dọn lên, Tưởng Nhược Nam lại thấy chẳng muốn ăn, chỉ cầm đũa gảy gảy. Nàng thích ăn thịt bò, bữa nào nhà bếp cũng làm một món có thịt bò đưa tới.
Nàng vừa gắp một miếng, bên tai bỗng vang lên giọng nói: “Ngày nào nàng cũng ăn thịt bò, cẩn thận có ngày cũng sẽ kêu như bò đấy."
Nàng cười: “Hầu gia cũng ăn có ít đâu, đến khi ấy chàng chẳng thoát được…" Lời vừa dứt, nàng giật mình. Nàng đang làm gì thế này? Tự nói chuyện với chính mình ư?
Nàng buông đũa, miếng thịt bò trên đũa rơi xuống bàn.
“Phu nhân…" Ánh Tuyết đứng bên cạnh khẽ lên tiếng. Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn, thấy ánh mắt cô ta đầy lo lắng, bèn cười cười, “Ta không sao."
“Phu nhân, người hà tất phải khổ thế, để nô tỳ tới mời Hầu gia, được không?"
“Không cần…" Tưởng Nhược Nam lại cười cười, nhưng cảm thấy miệng mình đắng ngắt.
Nàng vẫn luôn muốn hắn coi mình như không tồn tại, đây chẳng phải chính là ý muốn của nàng hay sao? Tốt quá rồi, nào cần lo lắng bị người khác lợi dụng, cũng chẳng cần lo lắng tìm cách kháng cự từ chối hắn nữa.
Tốt quá rồi, nàng cần gì phải mời hắn đến.
“Phu nhân…" Ánh Tuyết nhìn nàng thăm dò, “Mấy hôm nay Hầu gia không đến Cẩm Tú viện, cũng không gọi Thanh Hoa, Nhược Lâm hầu hạ. Nghe Mặc Hương nói thời gian này tính khí Hầu gia rất tệ, thường xuyên nổi nóng vô cớ."
“Ánh Tuyết, ta có hỏi ngươi những chuyện ấy không?" Nhưng khi nghe hắn không gọi người vào hầu hạ, trái tim nàng khẽ đập nhanh hơn bình thường.
Sau bữa tối, Tưởng Nhược Nam ngồi đọc sách, ánh nến nhảy nhót khiến trái tim nàng càng phiền muộn. Nàng úp sách xuống bàn, ngẩng đầu nhìn căn phòng trống vắng, lạnh lẽo.
“Nhược Lan, không sớm nữa, còn không đi nghỉ đi?"
Tưởng Nhược Nam cười quay đầu lại, “Đến rồi…" Nhưng vẫn nhìn thấy chiếc giường trống, chẳng thấy người đâu.
Nàng đứng dậy, đến bên giường, ngồi xuống, cúi đầu.
Thật vô dụng… Tưởng Nhược Nam, mày thật vô dụng! Những ngày như thế sau này còn dài lắm, mày phải thích ứng dần đi thôi.
Tưởng Nhược Nam nằm xuống, lấy chăn đắp kín mít, nhưng vẫn cảm thấy rất lạnh. Nàng ngồi dậy, kéo cả chăn của hắn lại, đắp hết lên người mình. Chiếc chăn vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của hắn, trái tim nàng bỗng thấy bình tĩnh hơn.
Sẽ qua thôi, tất cả sẽ qua thôi, dẫu sao nàng ở cùng hắn lâu như vậy, đã thích ứng với sự tồn tại của hắn rồi, giờ hắn đột nhiên bỏ đi, đương nhiên nàng thấy không quen. Nhưng yên tâm, tất cả rồi sẽ qua thôi. Nàng phải giữ thật chặt trái tim mình, như vậy mới không bị tổn thương.
Nàng nhắm mắt, từ từ chìm vào mộng mị.
Nàng thấy mình đi giữa một biển hoa, đỏ có, vàng có, trắng có, tím có… đủ màu sắc. Rất nhiều loài hoa mà nàng không biết tên, những cánh hoa nhiều màu sắc ấy nhảy múa trong không trung, xa xa là cầu vồng bảy màu, đẹp như tiên cảnh.
Nàng vui vẻ xoay người trong biển hoa, những cánh hoa sắc màu đó cũng nhảy múa bên nàng. Nhưng dần dần, khi nàng dừng lại, xung quanh tĩnh lặng, ngoài hoa ra cũng vẫn chỉ có hoa. Ngoài nàng ra thì không có bất kỳ ai khác.
Nàng cảm thấy rất cô đơn.
Tác giả :
Thập Tam Xuân