Thê Chủ Tà Mị
Chương 85: Sư phụ mất tích
Bởi vì Thái hậu thật sự không bỏ được bánh bao nhỏ, Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ không thể không ở trong cung một thời gian ngắn. Trong khoảng thời gian này, bánh bao nhỏ hoàn toàn chinh phục Thái hậu và Nữ hoàng bệ hạ, nhíu mày cũng có thể làm cho Thái hậu lo lắng không thôi.
Nữ hoàng bệ hạ cũng hình thành một chút thói quen xong việc liền lập tức chạy về Tân Nghi cung của Thái hậu, thân thiện với bánh bao nhỏ còn hơn con của mình. Bởi vì nàng cảm thấy bánh bao nhỏ rất thông minh, mới hơn lớn như vậy liền có tính cách tinh quái, so với nó nàng cảm thấy con của mình thật là ngu. Vì vậy Nữ hoàng bệ hạ không khỏi tỉnh lại, có phải là bản thân nàng ngốc hơn Phong Lăng Hề rất nhiều?
Vì vậy ở trong hậu cung có vô số người hâm mộ ghen ghét, bánh bao nhỏ thành hài tử Nữ hoàng bệ hạ và Thái hậu hiểu rõ nhất. Cũng may nó có một mẫu thân rất có thế lực uy hiếp, mới để cho người không dám có ý đồ với nó; hơn nữa Nữ hoàng bệ hạ cho dù lại thương nó, cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì trong thế cục của hậu cung. Cho nên các vị trong hậu cung cũng liền buông xuôi bỏ mặc, thông minh còn có thể làm vui lòng.
Ngày hôm đó, Thái hậu cao hứng ôm bánh bao nhỏ đi Ngự hoa viên tắm nắng, bánh bao nhỏ rất nể tình bắt lấy ngón tay của y cười ha ha. Sau đó hai vị Hoàng quý quân đi tới, đầy đủ biểu đạt ra mình yêu thích bánh bao nhỏ, các loại khen ngợi như là đáng yêu, thông minh, xinh đẹp, các loại hình không ngừng mở miệng.
Bánh bao nhỏ làm một bộ dáng mệt mỏi uể oải, ngáp một cái, Thái hậu vội vàng mở miệng tiễn khách. Kết quả hai vị Hoàng quý quân vừa đi, tinh thần bánh bao nhỏ lập tức lại bắt đầu phấn chấn quay lại cười ha ha với Thái hậu.
Sau đó lại một vị mỹ nhân vô tình gặp gỡ Thái hậu và bánh bao nhỏ, lại đi đến hành lễ, muốn đến gần. Kết quả bánh bao nhỏ đột nhiên cầm lấy tay áo của Thái hậu che cái mũi nhỏ của mình, nhíu mày lại có thể kẹp chết con ruồi.
Nếu như bánh bao nhỏ hiểu được biểu đạt ý của mình, nó nhất định là muốn nói 'thúi ơi là thúi'.
Thái hậu liếc nhìn trang phục đến trang điểm lộng lẫy, làn gió thơm bay khắp nơi từ mỹ nhân, vội vàng đem người đuổi đi, nhìn bánh bao nhỏ còn đáng thương giật giật mũi, không khỏi cười mắng: “Tiểu quỷ linh tinh..."
Bánh bao nhỏ vô tội chớp mắt, biểu thị không hiểu từ này, bất quá phỏng đoán lần sau nghe được liền thành từ ngữ quen thuộc.
Bánh bao nhỏ xác thực thông minh hơn hài tử bình thường rất nhiều, Phong Lăng Hề từng thử mấy lần, sau đó đưa ra một kết luận: trí nhớ của bánh bao nhỏ tốt đến kinh người, lực lý giải cũng rất mạnh, có một số lúc ngươi nói chuyện với nó thì nó sẽ mờ mịt nhìn ngươi, đó chính là nghe không hiểu. Bất quá nó có thể căn cứ vào tình huống lúc đó, đại khái hiểu rõ là có ý gì. Sau đó nhớ kỹ, lần sau lúc lại nghe nói như thế, thì nó sẽ không lại lộ ra dáng vẻ mờ mịt.
Động tác tay chân của bánh bao nhỏ cũng rất phong phú, sẽ theo bản năng biểu đạt yêu thích của mình. Tỷ như Thái hậu rất thương nó, nó liền rất vui vẻ cười với Thái hậu cười, động tác cũng rất thân mật. Tỷ như Nữ hoàng bệ hạ đã từng không cẩn thận bóp đỏ mặt nó, nó liền xem Nữ hoàng bệ hạ là người xấu, học dáng vẻ mẫu thân bắt nạt nàng, vung tay đá chân về phía nàng, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ; lại tỷ như hai vị Hoàng quý quân nghĩ một đằng nói một nẻo, líu ríu nói liên tục. Bánh bao nhỏ cảm thấy không thú vị, không thích hai người kia, liền làm một bộ dáng buồn ngủ; mà vị mỹ nhân kia mùi thơm trên người quá nồng, làm cho mũi nó cảm thấy không thoải mái, liền thuận lợi lôi ống tay áo của Thái hậu lên bịt mũi nhỏ.
Mà những hành vi mờ ám của nó trong mắt những người lớn xem ra, chính là vô cùng tinh quái, làm cho người hận không thể ôm nó cả ngày.
Như hôm nay, sau khi Nữ hoàng bệ hạ hạ triều chạy đến Tân Nghi cung bổ nhào vô ích, nghe nói Thái hậu ở Ngự hoa viên liền vội vàng chạy đến, xa xa liền kêu gào: “Tiểu Tuyết nhi, để cho Hoàng di ôm một cái."
Nhưng là, khuôn mặt nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ lại lập tức nhăn lại, vung móng vuốt đập về người đang bổ nhào tới. Thái hậu phối hợp tránh thoát tay trộm của Nữ hoàng bệ hạ, trách mắng: “Ngồi xuống cho tốt, đường đường là Nữ hoàng, một chút hình tượng cũng không có!"
Nữ hoàng bệ hạ kia oan ức, phụ thân à! Ngài là phụ thân của ta, ngài không ngại ngùng nói ta như vậy ư? Ta còn không biết hình tượng của ngài là gì nữa đấy?
Bất quá lời này của Nữ hoàng bệ hạ tự nhiên sẽ không nói ra, chỉ là nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ, lấy lòng nói: “Tiểu Tuyết nhi, Hoàng di bảo đảm không bóp con, để cho Hoàng di ôm một cái có được hay không?"
Bánh bao nhỏ trực tiếp quay đầu, nhắm mắt làm ngơ.
Nữ hoàng bệ hạ không thể làm gì khác hơn là nhìn phụ thân của mình: “Phụ hậu... xin ngài thương xót..." Nàng đã lâu lắm không được ôm rồi.
Nàng thật sự rất buồn bực, bánh bao nhỏ lòng dạ hẹp hòi này, không phải là không cẩn thận bóp nặng một chút sao? Rõ ràng lại thù dai như thế!
Thái hậu đắc ý cười cười, không chút nào quan tâm dáng vẻ nữ nhi vô cùng đáng thương, hiển nhiên, hiện tại bánh bao nhỏ xếp hạng trên nữ nhi bảo bối.
Cách đó không xa, Vân Tư Vũ ngắt lấy một đóa hoa nhỏ đáng thương xé ra rồi xé ra, nhỏ giọng thầm thì nói: “Hề, sao ta lại có cảm giác bánh bao nhỏ cũng bị cướp đi?"
Người làm phụ thân là hắn đây cũng không ôm được mấy lần nữa!
Phong Lăng Hề là bị Vân Tư Vũ kéo tới cho bánh bao nhỏ học, bánh bao nhỏ mặc dù đã sinh ra. Thế nhưng dạy dỗ lại không có dừng lại, Vân Tư Vũ cũng không có yêu cầu bánh bao nhỏ phải học được bao nhiêu, chỉ cần dạy hết trách nhiệm là được.
Mặc dù nguyện vọng của hắn là dạy bánh bao nhỏ thành thiên tài có một không hai, nhưng cũng sẽ không dùng nguyện vọng của mình đến miễn cưỡng bánh bao nhỏ. Mình sinh ra đứa nhỏ mình đau, ở nơi tốt đẹp chính là nguyện vọng trước, đầu tiên hắn vẫn là hy vọng bánh bao nhỏ có thể thật vui vẻ.
Bất quá bánh bao nhỏ bây giờ với cái gì cũng tò mò, mặc kệ dạy nó cái gì, nó cũng rất nghiêm túc. Mặc kệ nó hiện tại có học được hay không, có thể khẳng định chính là tốt. Bởi lúc bắt đầu phương thức giáo dục, cộng thêm bánh bao nhỏ thông minh nhiệt tình, nhất định bánh bao nhỏ sẽ có chỗ hơn người.
Phong Lăng Hề dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu của hắn, an ủi nói: “Vậy chúng ta trở về vương phủ đi!"
Vân Tư Vũ quay đầu nhìn nàng, hoài nghi hỏi: “Thái hậu sẽ đồng ý à?"
Phong Lăng Hề nhếch môi cười cười: “Vậy chúng ta liền lén lút đi." Đã ở trong cung ở một tháng, cũng gần như vậy.
Nói cho cùng Nhàn vương điện hạ cũng là rất oán niệm, mặc dù bánh bao nhỏ bị Thái hậu đoạt đi, làm cho cô có thể tình chàng ý thiếp với tiểu mèo hoang. Thế nhưng cô cũng rất lâu không được ôm bánh bao nhỏ, có chút nhớ tới cảm giác vô cùng mềm mại kia.
Vì vậy, ban đêm hôm ấy, hai bóng người lén lén lút lút chạy ra khỏi cung, bánh bao nhỏ bị ầm ĩ tỉnh cũng không khóc, ở trong lòng Phong Lăng Hề mở to mắt nhìn cảnh vật dưới chân không ngừng lui về phía sau, trong mắt chứa đầy hiếu kỳ và hưng phấn.
Vân Tư Vũ thấy nó cảm thấy hứng thú, vội và dụ dỗ nói: “Bánh bao nhỏ, đây là khinh công có biết không, chờ con lớn lên một chút sẽ dạy cho con, đến lúc đó phải chăm chỉ học nha."
Bánh bao nhỏ nghiêng đầu nhìn hắn, một hồi lâu mới dời mắt đi chỗ khác, tiếp tục nhìn cảnh vật biến mất, nhìn bộ dáng là đang nhớ kỹ từ ‘khinh công’ này.
Về sau, Phong Lăng Hề từng không chỉ một lần hoài nghi, bánh bao nhỏ sở dĩ có thiên phú với khinh công như vậy tuyệt đối là chịu “kích thích" vào lúc này.
Trước tiên không nói Thái hậu và Nữ hoàng bệ hạ nổi khùng lên như thế nào khi phát hiện bánh bao nhỏ bị trộm đi, Nhàn vương phủ lại bởi vì bánh bao nhỏ trở về liền một mảnh vui mừng.
Trong phủ Nhàn vương có thể đơn giản hơn trong cung rất nhiều, nhất là sau khi Vân Tư Vũ mang thai. Phong Lăng Hề còn bắt tay vào thanh lý người vương phủ một lần, cho nên trong phủ Nhàn vương đều là người tin tưởng cẩn thận, đều rất trung thành với Phong Lăng Hề, cũng đều thật lòng thương yêu bánh bao nhỏ. Bánh bao nhỏ ở trong vương phủ trôi qua có thể nói như cá gặp nước, nhỏ không có lương tâm trực tiếp ném Thái hậu ra sau đầu, hoàn toàn không có bởi vì đột nhiên không thấy được Thái hậu mà khóc rống.
Bởi vì bánh bao nhỏ thật sự là quá thông minh, buổi tối Phong Lăng Hề không dám thả nó vào trong phòng. Trước đây khi chưa sinh bánh bao nhỏ ra, Nhàn vương điện hạ nói khoác không biết ngượng nói banh bao nhỏ cần phải hiểu rõ chuyện nam nữ, cũng sợ nó học được cái gì không nên học, chỉ có thể ném cho Khởi Vân mang đi.
Vì vậy, với chuyện có thêm một hài tử này, hai người thật sự không cái gì có thể buồn rầu khả, vẫn ngọt ngọt ngào ngào, triền triền miên miên như cũ.
Sau đó Nhàn vương quân đại nhân rất đau khổ tiếp tục bị các loại dằn vặt khi Nhàn vương điện hạ đói bụng đã quá lâu.
Trong bóng đêm, hai bóng người quấn quýt, mập mờ thở dốc tràn ngập trong tai. Vân Tư Vũ đột nhiên mở miệng kêu lên: “Dừng lại!"
Phong Lăng Hề thiếu chút nữa một hơi không lên nổi, đây là nói dừng là có thể dừng ư?
Vân Tư Vũ đưa tay đẩy nàng một cái: “Ngày mai ta còn chuẩn bị mang theo bánh bao nhỏ đi dạo phố đấy, ngủ!"
Phong Lăng Hề nặng nề thở ra một hơi, ôm hắn không tha, liếm liếm môi của hắn, cười dụ dỗ nói: “Chàng chắc chắn chứ?"
Hử... Vân Tư Vũ phát hiện nhiệt độ của cơ thể mình có chút cao, giống như thật không thích hợp để ngủ. Sau đó nhìn khóe môi Phong Lăng Hề cười vui vẻ, Nhàn vương quân đại nhân thành công bị đầu độc, đến khi phát hiện thì nhiệt độ cơ thể vẫn còn duy trì liên tục lên cao, có hai cái móng vuốt ở trên người hắn sờ tới sờ lui.
Nhìn gò má hắn ửng, hai mắt mông lung, Phong Lăng Hề thật hiện thành công cười cười, lại hỏi: “Chàng chắc chắn chứ?"
Vân Tư Vũ trừng mắt tức giận nói: “Nàng đều xác định không cho ta ngủ, còn để cho ta xác định cái gì?" Sau đó tiểu mèo hoang lần nữa phản công, thành công ăn sạch sẽ Nhàn vương điện hạ, hoặc là, bị Nhàn vương điện hạ ăn sạch sẽ?
Phong Lăng Hề xác thực như người bịt mặt kia suy nghĩ, thả lỏng cảnh giác, chí ít cô không có lại không yên lòng khi Vân Tư Vũ ra cửa. Vì vậy sáng sớm, Vân Tư Vũ ôm bánh bao nhỏ mang theo Khởi Vân đi dạo phố; mà Nhàn vương điện hạ, bởi vì ba thủ hạ không được thay đổi trước đây vẫn rất bận bịu, oán niệm sâu nặng. Sau đó liền cấu kết với nhau làm việc xấu, ầm ĩ muốn nghỉ ngơi, vừa thấy Phong Lăng Hề từ trong cung chạy về, các nàng liền tập thể bãi công.
Bạch Khung không biết đưa Chớ Huyên xách tới chỗ nào đặc huấn, mà Duẫn Thiểu Thiên tuyên bố muốn đi du lịch thế giới, làm một người hành y nhàn nhã; còn Cảnh Duyệt, không cần phải nói cũng biết là đi tìm một chàng nào đó, hoặc là đi tìm một chút thân mật.
Một đám người tập thể nháo chạy, chỉ còn lại một mình Giải Ngữ ở lại bảo vệ Tri Phong lâu. Cho nên Nhàn vương điện hạ là lão đại hiện tại thật lòng rất bận, đi dạo phố gì hay là thôi đi!
Bánh bao nhỏ lớn như vậy còn chưa đi dạo phố qua, bị Vân Tư Vũ ôm vào trong ngực, mặt mũi tràn đầy tò mò lấm lét nhìn trái phải, thỉnh thoảng còn có thể duỗi móng vuốt nhỏ với những thứ mình cảm thấy hứng thú. Bất quá phần lớn nó là tò mò nhìn nhiều một chút, cũng không ầm ĩ muốn lấy đi, thật ra làm cho Vân Tư Vũ rất không có cảm giác thành công, hắn còn ngóng trông thỏa mãn các loại nguyện vọng của bánh bao nhỏ đây!
Bạc băng lén lút giấu ở trong ống tay áo của Vân Tư Vũ hoàn toàn không dám mạo hiểm ló đầu ra. Tiểu hồ ly càng là đàng hoàng theo sát ở bên chân Vân Tư Vũ, không dám ngồi ở trên vai hắn.
Đây không phải là Vân Tư Vũ sợ bọn nó làm bị thương hoặc là dọa đến bánh bao nhỏ, thuần túy là hai con này bị bánh bao nhỏ hù sợ rồi.
Bạc băng thật sự không muốn bị bánh bao nhỏ các loại vuốt ve gãi, nó cũng sẽ đau đớn khóc, lực tay của bánh bao nhỏ thật là rất lớn; mà tiểu hồ ly, nó thật lòng không muốn lại bị bánh bao nhỏ kéo xuống một đống lông, đau đớn thêm hủy dung.
Tiểu hồ ly và bạc băng đều giống như loài người phủ Nhàn vương yêu thích bánh bao nhỏ như thế, bày tỏ rất đau lòng. Tại sao chúng nó lại bị thương như thế chứ? Đây là kỳ thị không phải loài người mà!
Đi dạo một vòng lớn xuống, Vân Tư Vũ thấy bánh bao nhỏ hơi mệt liền chuẩn bị đi về. Dù sao hắn chính là mang bánh bao nhỏ đi ra mở mang kiến thức một chút, còn những thức ăn ngon kia, bánh bao nhỏ hiện tại vẫn chưa thể ăn được.
Nhưng là ngay khi ba người hai sủng vật chuẩn bị dẹp đường về phủ, Vân Tư Vũ lại đột nhiên dừng bước chân lại nhíu nhíu mày, đưa bánh bao nhỏ kín đáo cho Khởi Vân, lại lột bạc băng xuống giấu ở trong tay áo của bánh bao nhỏ, nói với Khởi Vân: “Nói cho Hề biết, ta có việc cần phải xử lý, rất nhanh sẽ trở về." Sau đó trực tiếp kêu tiểu hồ ly liền chạy, nhanh đến mức Khởi Vân muốn ngăn cản cũng không kịp.
Bất quá Vân Tư Vũ cũng là nghĩ đến chu toàn, để bạc băng đi theo bánh bao nhỏ hắn mới yên tâm; mà để tiểu hồ ly đi theo mình, lại là vì để cho Phong Lăng Hề yên tâm.
Nhìn bóng dáng Vân Tư Vũ nhanh chóng biến mất, bánh bao nhỏ đột nhiên miệng nhỏ mím lại, lại khóc lớn oa oa lên. Khởi Vân dỗ nó thế nào cũng dỗ không được.
Bánh bao nhỏ kỳ thật không dính phụ thân và mẫu thân, cũng rất ít khóc ầm ĩ, là hài tử sinh ra rất tốt. Thế nhưng hiện tại lại không biết tại sao cứ khóc liên tục, Khởi Vân bị tiếng khóc ồn ào của nó tâm càng hoảng loạn, luôn cảm thấy có chút bất an, nhíu nhíu mày, ôm bánh bao nhỏ nhanh chóng đi về vương phủ.
* * *
Vân Tư Vũ dừng lại ở vùng ngoại ô kinh thành, sau một khắc, một nữ tử lách mình ra. Nữ tử mặt mũi tràn đầy lạnh lùng, tướng mạo được cho là tương đối xuất sắc, nhưng bởi vì vẻ mặt quá mức lạnh lẽo làm cho người nhìn mà phát sợ.
Vân Tư Vũ nhìn nữ tử hỏi: “Sư tỷ tìm ta có việc gì à?"
Nữ tử tên là Minh Thất, Vân Tư Vũ khi còn bé rất ham chơi, tìm được cơ hội là chạy ra ngoài, nhờ số trời may rủi gặp phải Minh Thất bị trọng thương, liền cứu nàng mang trở về, để cho sư phụ thu nhận giúp đỡ nàng.
Nhìn Vân Tư Vũ, đáy mắt lạnh lẽo của Minh Thất mang tới một tia nhu hòa, cau mày nói: “Sư phụ mất tích."
Nghe vậy, Vân Tư Vũ không khỏi giật mình sửng sốt một chút, sau đó mặt mũi tràn đầy đông lạnh, không có biểu đạt sự lo lắng của mình, trực tiếp hỏi: “Dựa vào công lực của sư phụ trên cõi đời này người có thể gây tổn thương tổn đến y cũng không được bao nhiêu người, sư tỷ có manh mối gì không?"
Minh Thất lắc đầu nói: “Trong sơn cốc có dấu vết đánh nhau, thế nhưng lại không tìm được đầu mối gì, rất có thể là kẻ thù lúc trước của sư phụ."
Vân Tư Vũ cũng có suy nghĩ như thế, nên biết lúc trước sư phụ lại là nhân vật nổi tiếng, đắc tội không ít người; hơn nữa, chỉ sợ cũng chỉ có kẻ thù lúc trước của sư mới có năng lực kia.
Ngoại trừ Phong Lăng Hề và bánh bao nhỏ thì sư phụ là người quan trọng nhất với Vân Tư Vũ, hắn không thể bỏ mặc không quan tâm, cho nên hắn quyết định đi đến chỗ sư phụ ở xem một chút.
Mà hắn không biết là, lúc này bánh bao nhỏ gặp phải phiền toái rất lớn.
Nữ hoàng bệ hạ cũng hình thành một chút thói quen xong việc liền lập tức chạy về Tân Nghi cung của Thái hậu, thân thiện với bánh bao nhỏ còn hơn con của mình. Bởi vì nàng cảm thấy bánh bao nhỏ rất thông minh, mới hơn lớn như vậy liền có tính cách tinh quái, so với nó nàng cảm thấy con của mình thật là ngu. Vì vậy Nữ hoàng bệ hạ không khỏi tỉnh lại, có phải là bản thân nàng ngốc hơn Phong Lăng Hề rất nhiều?
Vì vậy ở trong hậu cung có vô số người hâm mộ ghen ghét, bánh bao nhỏ thành hài tử Nữ hoàng bệ hạ và Thái hậu hiểu rõ nhất. Cũng may nó có một mẫu thân rất có thế lực uy hiếp, mới để cho người không dám có ý đồ với nó; hơn nữa Nữ hoàng bệ hạ cho dù lại thương nó, cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì trong thế cục của hậu cung. Cho nên các vị trong hậu cung cũng liền buông xuôi bỏ mặc, thông minh còn có thể làm vui lòng.
Ngày hôm đó, Thái hậu cao hứng ôm bánh bao nhỏ đi Ngự hoa viên tắm nắng, bánh bao nhỏ rất nể tình bắt lấy ngón tay của y cười ha ha. Sau đó hai vị Hoàng quý quân đi tới, đầy đủ biểu đạt ra mình yêu thích bánh bao nhỏ, các loại khen ngợi như là đáng yêu, thông minh, xinh đẹp, các loại hình không ngừng mở miệng.
Bánh bao nhỏ làm một bộ dáng mệt mỏi uể oải, ngáp một cái, Thái hậu vội vàng mở miệng tiễn khách. Kết quả hai vị Hoàng quý quân vừa đi, tinh thần bánh bao nhỏ lập tức lại bắt đầu phấn chấn quay lại cười ha ha với Thái hậu.
Sau đó lại một vị mỹ nhân vô tình gặp gỡ Thái hậu và bánh bao nhỏ, lại đi đến hành lễ, muốn đến gần. Kết quả bánh bao nhỏ đột nhiên cầm lấy tay áo của Thái hậu che cái mũi nhỏ của mình, nhíu mày lại có thể kẹp chết con ruồi.
Nếu như bánh bao nhỏ hiểu được biểu đạt ý của mình, nó nhất định là muốn nói 'thúi ơi là thúi'.
Thái hậu liếc nhìn trang phục đến trang điểm lộng lẫy, làn gió thơm bay khắp nơi từ mỹ nhân, vội vàng đem người đuổi đi, nhìn bánh bao nhỏ còn đáng thương giật giật mũi, không khỏi cười mắng: “Tiểu quỷ linh tinh..."
Bánh bao nhỏ vô tội chớp mắt, biểu thị không hiểu từ này, bất quá phỏng đoán lần sau nghe được liền thành từ ngữ quen thuộc.
Bánh bao nhỏ xác thực thông minh hơn hài tử bình thường rất nhiều, Phong Lăng Hề từng thử mấy lần, sau đó đưa ra một kết luận: trí nhớ của bánh bao nhỏ tốt đến kinh người, lực lý giải cũng rất mạnh, có một số lúc ngươi nói chuyện với nó thì nó sẽ mờ mịt nhìn ngươi, đó chính là nghe không hiểu. Bất quá nó có thể căn cứ vào tình huống lúc đó, đại khái hiểu rõ là có ý gì. Sau đó nhớ kỹ, lần sau lúc lại nghe nói như thế, thì nó sẽ không lại lộ ra dáng vẻ mờ mịt.
Động tác tay chân của bánh bao nhỏ cũng rất phong phú, sẽ theo bản năng biểu đạt yêu thích của mình. Tỷ như Thái hậu rất thương nó, nó liền rất vui vẻ cười với Thái hậu cười, động tác cũng rất thân mật. Tỷ như Nữ hoàng bệ hạ đã từng không cẩn thận bóp đỏ mặt nó, nó liền xem Nữ hoàng bệ hạ là người xấu, học dáng vẻ mẫu thân bắt nạt nàng, vung tay đá chân về phía nàng, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ; lại tỷ như hai vị Hoàng quý quân nghĩ một đằng nói một nẻo, líu ríu nói liên tục. Bánh bao nhỏ cảm thấy không thú vị, không thích hai người kia, liền làm một bộ dáng buồn ngủ; mà vị mỹ nhân kia mùi thơm trên người quá nồng, làm cho mũi nó cảm thấy không thoải mái, liền thuận lợi lôi ống tay áo của Thái hậu lên bịt mũi nhỏ.
Mà những hành vi mờ ám của nó trong mắt những người lớn xem ra, chính là vô cùng tinh quái, làm cho người hận không thể ôm nó cả ngày.
Như hôm nay, sau khi Nữ hoàng bệ hạ hạ triều chạy đến Tân Nghi cung bổ nhào vô ích, nghe nói Thái hậu ở Ngự hoa viên liền vội vàng chạy đến, xa xa liền kêu gào: “Tiểu Tuyết nhi, để cho Hoàng di ôm một cái."
Nhưng là, khuôn mặt nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ lại lập tức nhăn lại, vung móng vuốt đập về người đang bổ nhào tới. Thái hậu phối hợp tránh thoát tay trộm của Nữ hoàng bệ hạ, trách mắng: “Ngồi xuống cho tốt, đường đường là Nữ hoàng, một chút hình tượng cũng không có!"
Nữ hoàng bệ hạ kia oan ức, phụ thân à! Ngài là phụ thân của ta, ngài không ngại ngùng nói ta như vậy ư? Ta còn không biết hình tượng của ngài là gì nữa đấy?
Bất quá lời này của Nữ hoàng bệ hạ tự nhiên sẽ không nói ra, chỉ là nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ, lấy lòng nói: “Tiểu Tuyết nhi, Hoàng di bảo đảm không bóp con, để cho Hoàng di ôm một cái có được hay không?"
Bánh bao nhỏ trực tiếp quay đầu, nhắm mắt làm ngơ.
Nữ hoàng bệ hạ không thể làm gì khác hơn là nhìn phụ thân của mình: “Phụ hậu... xin ngài thương xót..." Nàng đã lâu lắm không được ôm rồi.
Nàng thật sự rất buồn bực, bánh bao nhỏ lòng dạ hẹp hòi này, không phải là không cẩn thận bóp nặng một chút sao? Rõ ràng lại thù dai như thế!
Thái hậu đắc ý cười cười, không chút nào quan tâm dáng vẻ nữ nhi vô cùng đáng thương, hiển nhiên, hiện tại bánh bao nhỏ xếp hạng trên nữ nhi bảo bối.
Cách đó không xa, Vân Tư Vũ ngắt lấy một đóa hoa nhỏ đáng thương xé ra rồi xé ra, nhỏ giọng thầm thì nói: “Hề, sao ta lại có cảm giác bánh bao nhỏ cũng bị cướp đi?"
Người làm phụ thân là hắn đây cũng không ôm được mấy lần nữa!
Phong Lăng Hề là bị Vân Tư Vũ kéo tới cho bánh bao nhỏ học, bánh bao nhỏ mặc dù đã sinh ra. Thế nhưng dạy dỗ lại không có dừng lại, Vân Tư Vũ cũng không có yêu cầu bánh bao nhỏ phải học được bao nhiêu, chỉ cần dạy hết trách nhiệm là được.
Mặc dù nguyện vọng của hắn là dạy bánh bao nhỏ thành thiên tài có một không hai, nhưng cũng sẽ không dùng nguyện vọng của mình đến miễn cưỡng bánh bao nhỏ. Mình sinh ra đứa nhỏ mình đau, ở nơi tốt đẹp chính là nguyện vọng trước, đầu tiên hắn vẫn là hy vọng bánh bao nhỏ có thể thật vui vẻ.
Bất quá bánh bao nhỏ bây giờ với cái gì cũng tò mò, mặc kệ dạy nó cái gì, nó cũng rất nghiêm túc. Mặc kệ nó hiện tại có học được hay không, có thể khẳng định chính là tốt. Bởi lúc bắt đầu phương thức giáo dục, cộng thêm bánh bao nhỏ thông minh nhiệt tình, nhất định bánh bao nhỏ sẽ có chỗ hơn người.
Phong Lăng Hề dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu của hắn, an ủi nói: “Vậy chúng ta trở về vương phủ đi!"
Vân Tư Vũ quay đầu nhìn nàng, hoài nghi hỏi: “Thái hậu sẽ đồng ý à?"
Phong Lăng Hề nhếch môi cười cười: “Vậy chúng ta liền lén lút đi." Đã ở trong cung ở một tháng, cũng gần như vậy.
Nói cho cùng Nhàn vương điện hạ cũng là rất oán niệm, mặc dù bánh bao nhỏ bị Thái hậu đoạt đi, làm cho cô có thể tình chàng ý thiếp với tiểu mèo hoang. Thế nhưng cô cũng rất lâu không được ôm bánh bao nhỏ, có chút nhớ tới cảm giác vô cùng mềm mại kia.
Vì vậy, ban đêm hôm ấy, hai bóng người lén lén lút lút chạy ra khỏi cung, bánh bao nhỏ bị ầm ĩ tỉnh cũng không khóc, ở trong lòng Phong Lăng Hề mở to mắt nhìn cảnh vật dưới chân không ngừng lui về phía sau, trong mắt chứa đầy hiếu kỳ và hưng phấn.
Vân Tư Vũ thấy nó cảm thấy hứng thú, vội và dụ dỗ nói: “Bánh bao nhỏ, đây là khinh công có biết không, chờ con lớn lên một chút sẽ dạy cho con, đến lúc đó phải chăm chỉ học nha."
Bánh bao nhỏ nghiêng đầu nhìn hắn, một hồi lâu mới dời mắt đi chỗ khác, tiếp tục nhìn cảnh vật biến mất, nhìn bộ dáng là đang nhớ kỹ từ ‘khinh công’ này.
Về sau, Phong Lăng Hề từng không chỉ một lần hoài nghi, bánh bao nhỏ sở dĩ có thiên phú với khinh công như vậy tuyệt đối là chịu “kích thích" vào lúc này.
Trước tiên không nói Thái hậu và Nữ hoàng bệ hạ nổi khùng lên như thế nào khi phát hiện bánh bao nhỏ bị trộm đi, Nhàn vương phủ lại bởi vì bánh bao nhỏ trở về liền một mảnh vui mừng.
Trong phủ Nhàn vương có thể đơn giản hơn trong cung rất nhiều, nhất là sau khi Vân Tư Vũ mang thai. Phong Lăng Hề còn bắt tay vào thanh lý người vương phủ một lần, cho nên trong phủ Nhàn vương đều là người tin tưởng cẩn thận, đều rất trung thành với Phong Lăng Hề, cũng đều thật lòng thương yêu bánh bao nhỏ. Bánh bao nhỏ ở trong vương phủ trôi qua có thể nói như cá gặp nước, nhỏ không có lương tâm trực tiếp ném Thái hậu ra sau đầu, hoàn toàn không có bởi vì đột nhiên không thấy được Thái hậu mà khóc rống.
Bởi vì bánh bao nhỏ thật sự là quá thông minh, buổi tối Phong Lăng Hề không dám thả nó vào trong phòng. Trước đây khi chưa sinh bánh bao nhỏ ra, Nhàn vương điện hạ nói khoác không biết ngượng nói banh bao nhỏ cần phải hiểu rõ chuyện nam nữ, cũng sợ nó học được cái gì không nên học, chỉ có thể ném cho Khởi Vân mang đi.
Vì vậy, với chuyện có thêm một hài tử này, hai người thật sự không cái gì có thể buồn rầu khả, vẫn ngọt ngọt ngào ngào, triền triền miên miên như cũ.
Sau đó Nhàn vương quân đại nhân rất đau khổ tiếp tục bị các loại dằn vặt khi Nhàn vương điện hạ đói bụng đã quá lâu.
Trong bóng đêm, hai bóng người quấn quýt, mập mờ thở dốc tràn ngập trong tai. Vân Tư Vũ đột nhiên mở miệng kêu lên: “Dừng lại!"
Phong Lăng Hề thiếu chút nữa một hơi không lên nổi, đây là nói dừng là có thể dừng ư?
Vân Tư Vũ đưa tay đẩy nàng một cái: “Ngày mai ta còn chuẩn bị mang theo bánh bao nhỏ đi dạo phố đấy, ngủ!"
Phong Lăng Hề nặng nề thở ra một hơi, ôm hắn không tha, liếm liếm môi của hắn, cười dụ dỗ nói: “Chàng chắc chắn chứ?"
Hử... Vân Tư Vũ phát hiện nhiệt độ của cơ thể mình có chút cao, giống như thật không thích hợp để ngủ. Sau đó nhìn khóe môi Phong Lăng Hề cười vui vẻ, Nhàn vương quân đại nhân thành công bị đầu độc, đến khi phát hiện thì nhiệt độ cơ thể vẫn còn duy trì liên tục lên cao, có hai cái móng vuốt ở trên người hắn sờ tới sờ lui.
Nhìn gò má hắn ửng, hai mắt mông lung, Phong Lăng Hề thật hiện thành công cười cười, lại hỏi: “Chàng chắc chắn chứ?"
Vân Tư Vũ trừng mắt tức giận nói: “Nàng đều xác định không cho ta ngủ, còn để cho ta xác định cái gì?" Sau đó tiểu mèo hoang lần nữa phản công, thành công ăn sạch sẽ Nhàn vương điện hạ, hoặc là, bị Nhàn vương điện hạ ăn sạch sẽ?
Phong Lăng Hề xác thực như người bịt mặt kia suy nghĩ, thả lỏng cảnh giác, chí ít cô không có lại không yên lòng khi Vân Tư Vũ ra cửa. Vì vậy sáng sớm, Vân Tư Vũ ôm bánh bao nhỏ mang theo Khởi Vân đi dạo phố; mà Nhàn vương điện hạ, bởi vì ba thủ hạ không được thay đổi trước đây vẫn rất bận bịu, oán niệm sâu nặng. Sau đó liền cấu kết với nhau làm việc xấu, ầm ĩ muốn nghỉ ngơi, vừa thấy Phong Lăng Hề từ trong cung chạy về, các nàng liền tập thể bãi công.
Bạch Khung không biết đưa Chớ Huyên xách tới chỗ nào đặc huấn, mà Duẫn Thiểu Thiên tuyên bố muốn đi du lịch thế giới, làm một người hành y nhàn nhã; còn Cảnh Duyệt, không cần phải nói cũng biết là đi tìm một chàng nào đó, hoặc là đi tìm một chút thân mật.
Một đám người tập thể nháo chạy, chỉ còn lại một mình Giải Ngữ ở lại bảo vệ Tri Phong lâu. Cho nên Nhàn vương điện hạ là lão đại hiện tại thật lòng rất bận, đi dạo phố gì hay là thôi đi!
Bánh bao nhỏ lớn như vậy còn chưa đi dạo phố qua, bị Vân Tư Vũ ôm vào trong ngực, mặt mũi tràn đầy tò mò lấm lét nhìn trái phải, thỉnh thoảng còn có thể duỗi móng vuốt nhỏ với những thứ mình cảm thấy hứng thú. Bất quá phần lớn nó là tò mò nhìn nhiều một chút, cũng không ầm ĩ muốn lấy đi, thật ra làm cho Vân Tư Vũ rất không có cảm giác thành công, hắn còn ngóng trông thỏa mãn các loại nguyện vọng của bánh bao nhỏ đây!
Bạc băng lén lút giấu ở trong ống tay áo của Vân Tư Vũ hoàn toàn không dám mạo hiểm ló đầu ra. Tiểu hồ ly càng là đàng hoàng theo sát ở bên chân Vân Tư Vũ, không dám ngồi ở trên vai hắn.
Đây không phải là Vân Tư Vũ sợ bọn nó làm bị thương hoặc là dọa đến bánh bao nhỏ, thuần túy là hai con này bị bánh bao nhỏ hù sợ rồi.
Bạc băng thật sự không muốn bị bánh bao nhỏ các loại vuốt ve gãi, nó cũng sẽ đau đớn khóc, lực tay của bánh bao nhỏ thật là rất lớn; mà tiểu hồ ly, nó thật lòng không muốn lại bị bánh bao nhỏ kéo xuống một đống lông, đau đớn thêm hủy dung.
Tiểu hồ ly và bạc băng đều giống như loài người phủ Nhàn vương yêu thích bánh bao nhỏ như thế, bày tỏ rất đau lòng. Tại sao chúng nó lại bị thương như thế chứ? Đây là kỳ thị không phải loài người mà!
Đi dạo một vòng lớn xuống, Vân Tư Vũ thấy bánh bao nhỏ hơi mệt liền chuẩn bị đi về. Dù sao hắn chính là mang bánh bao nhỏ đi ra mở mang kiến thức một chút, còn những thức ăn ngon kia, bánh bao nhỏ hiện tại vẫn chưa thể ăn được.
Nhưng là ngay khi ba người hai sủng vật chuẩn bị dẹp đường về phủ, Vân Tư Vũ lại đột nhiên dừng bước chân lại nhíu nhíu mày, đưa bánh bao nhỏ kín đáo cho Khởi Vân, lại lột bạc băng xuống giấu ở trong tay áo của bánh bao nhỏ, nói với Khởi Vân: “Nói cho Hề biết, ta có việc cần phải xử lý, rất nhanh sẽ trở về." Sau đó trực tiếp kêu tiểu hồ ly liền chạy, nhanh đến mức Khởi Vân muốn ngăn cản cũng không kịp.
Bất quá Vân Tư Vũ cũng là nghĩ đến chu toàn, để bạc băng đi theo bánh bao nhỏ hắn mới yên tâm; mà để tiểu hồ ly đi theo mình, lại là vì để cho Phong Lăng Hề yên tâm.
Nhìn bóng dáng Vân Tư Vũ nhanh chóng biến mất, bánh bao nhỏ đột nhiên miệng nhỏ mím lại, lại khóc lớn oa oa lên. Khởi Vân dỗ nó thế nào cũng dỗ không được.
Bánh bao nhỏ kỳ thật không dính phụ thân và mẫu thân, cũng rất ít khóc ầm ĩ, là hài tử sinh ra rất tốt. Thế nhưng hiện tại lại không biết tại sao cứ khóc liên tục, Khởi Vân bị tiếng khóc ồn ào của nó tâm càng hoảng loạn, luôn cảm thấy có chút bất an, nhíu nhíu mày, ôm bánh bao nhỏ nhanh chóng đi về vương phủ.
* * *
Vân Tư Vũ dừng lại ở vùng ngoại ô kinh thành, sau một khắc, một nữ tử lách mình ra. Nữ tử mặt mũi tràn đầy lạnh lùng, tướng mạo được cho là tương đối xuất sắc, nhưng bởi vì vẻ mặt quá mức lạnh lẽo làm cho người nhìn mà phát sợ.
Vân Tư Vũ nhìn nữ tử hỏi: “Sư tỷ tìm ta có việc gì à?"
Nữ tử tên là Minh Thất, Vân Tư Vũ khi còn bé rất ham chơi, tìm được cơ hội là chạy ra ngoài, nhờ số trời may rủi gặp phải Minh Thất bị trọng thương, liền cứu nàng mang trở về, để cho sư phụ thu nhận giúp đỡ nàng.
Nhìn Vân Tư Vũ, đáy mắt lạnh lẽo của Minh Thất mang tới một tia nhu hòa, cau mày nói: “Sư phụ mất tích."
Nghe vậy, Vân Tư Vũ không khỏi giật mình sửng sốt một chút, sau đó mặt mũi tràn đầy đông lạnh, không có biểu đạt sự lo lắng của mình, trực tiếp hỏi: “Dựa vào công lực của sư phụ trên cõi đời này người có thể gây tổn thương tổn đến y cũng không được bao nhiêu người, sư tỷ có manh mối gì không?"
Minh Thất lắc đầu nói: “Trong sơn cốc có dấu vết đánh nhau, thế nhưng lại không tìm được đầu mối gì, rất có thể là kẻ thù lúc trước của sư phụ."
Vân Tư Vũ cũng có suy nghĩ như thế, nên biết lúc trước sư phụ lại là nhân vật nổi tiếng, đắc tội không ít người; hơn nữa, chỉ sợ cũng chỉ có kẻ thù lúc trước của sư mới có năng lực kia.
Ngoại trừ Phong Lăng Hề và bánh bao nhỏ thì sư phụ là người quan trọng nhất với Vân Tư Vũ, hắn không thể bỏ mặc không quan tâm, cho nên hắn quyết định đi đến chỗ sư phụ ở xem một chút.
Mà hắn không biết là, lúc này bánh bao nhỏ gặp phải phiền toái rất lớn.
Tác giả :
Nhược Thủy Lưu Ly