Thê Chủ Tà Mị
Chương 81: Không có mang thai?
Tiểu hồ ly và bạc băng đang ở bên cạnh Vân Tư Vũ, cũng không có tiêu tan theo gió như những hoa cỏ kia, thế nhưng chúng nó lại không có thích ý giống như bình thường, mà nhìn qua có chút nôn nóng.
Vân Tư Vũ chỉ là nhìn Cảnh Duyệt một cái, lần nữa nhìn về phía Phong Lăng Hề, nói nhỏ ra: “Ừm, không có việc gì, Hề, không được ngủ, nàng nếu không tỉnh lại ta liền tức giận..."
Vân Tư Vũ nhỏ giọng nói chuyện với Phong Lăng Hề, tựa hồ cũng không có quá khác nhau so với bình thường, thế nhưng hoa cỏ cây cối không ngừng tiên tan theo gió kia lại làm cho người nhìn thấy phải giật mình.
Cảnh Duyệt đè ép trái tim trong lòng nhảy lên khác thường, đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Nguy rồi, Vương quân tiếp tục như vậy sẽ tẩu hỏa nhập ma!"
Mặc dù không biết tại sao Vân Tư Vũ tẩu hỏa nhập ma không phải là cát bay đá chạy, mà là trong bình tĩnh hủy diệt tất cả. Thế nhưng dấu hiệu kia rõ ràng là tẩu hỏa nhập ma, nhất định phải lập tức ngăn cản hắn.
Người ám bộ cũng căng thẳng thân thể, mặt mũi tràn đầy nghiêm nghị, nhưng là bây giờ bọn họ căn bản không dám tới gần, bằng không các nàng chỉ có thể có một cái kết cục giống như những hoa hoa cỏ cỏ kia.
Cảnh Duyệt gấp đến độ xoay quanh, chỉ có thể nhìn về phía tiểu hồ ly và bạc băng không bị ảnh hưởng mà quát: “Nhanh lên một chút nghĩ biện pháp làm cho Vương quân tỉnh táo lại!"
Bạc băng và tiểu hồ ly rất thông minh, chúng nó đã sớm nhận ra được Vân Tư Vũ không thích hợp, hơi thở trên người hắn xao động làm cho chúng nó cảm thấy bất an, thế nhưng chúng nó lại không biết nên làm như thế nào. Lúc này có người nghĩ kế, tự nhiên là tích cực hành động, nhưng là không quan tâm chúng nó làm cái gì Vân Tư Vũ cũng giống như hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ là ôm Phong Lăng Hề nói chuyện: “Hề, nàng nếu như không tỉnh lại, ta liền không ăn không uống cho mình chết đói, không ngủ không nghỉ ngơi cho mình mệt chết, ta còn muốn mang theo bánh bao nhỏ đi tái giá..."
Duẫn Thiểu Thiên mang theo Khởi Vân và người ám bộ khó khăn đi đường tắc nhanh chóng xuống đáy vực, liền nhìn thấy Phong Lăng Hề không hề động đậy được Vân Tư Vũ ôm vào trong ngực, mà tiểu hồ ly và bạc băng vây quanh Vân Tư Vũ lại gọi lại nhảy. Bạc băng dùng đuôi cuốn lấy ngón tay Vân Tư Vũ lôi kéo, tiểu hồ ly thậm chí gấp đến độ dùng một móng vuốt cào hắn, hắn lại không có phản ứng gì.
Sắc mặt Duẫn Thiểu Thiên khó coi hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Những hoa cỏ kia không ngừng tiêu tan rõ ràng là bị kịch độc ăn mòn tạo thành.
Cảnh Duyệt gấp đến độ lời nói đều nói không rõ, đứt quãng, từ không diễn ý đem mọi chuyện nói ra một phen. Cũng may lực lý giải của Duẫn Thiểu Thiên đủ mạnh, nghe xong lời Cảnh Duyệt nói sắc mặt tái xanh, trong lòng rất là tự trách. Nếu như không phải là bởi vì nàng không có bảo vệ tốt Vương quân, cũng không đến nỗi xảy ra những việc này.
Vương gia cũng không biết thế nào, nhìn dáng vẻ của Vương quân, chỉ sợ không phải là bị nện tổn thương đơn giản như vậy; còn có Vương quân, nếu như thật sự tẩu hỏa nhập ma thì phải làm sao bây giờ?
Duẫn Thiểu Thiên không dám tới gần, trực tiếp lớn tiếng nói: “Vương quân, để cho ta xem vết thương của Vương gia một chút có được hay không?" Dù là Ma Y đại nhân y thuật tuyệt vời, lúc này cũng không dám tranh cao thấp với kịch độc khủng bố không biết tên kia một hồi, chỉ có thể hy vọng Vân Tư Vũ nhanh tỉnh táo lại một chút.
Đáng tiếc Vân Tư Vũ vẫn mắt điếc tai ngơ với nàng, vẫn tự nhiên nói chuyện với Phong Lăng Hề tiến hành các loại uy hiếp.
Trong khi một đám người không biết làm sao, Phong Lăng Hề bị Vân Tư Vũ ôm rốt cuộc ho hai tiếng, mở mắt ra, hơi thở có chút yếu ớt nói: “Chàng là muốn chọc ta tức chết à?" Lại dám nói ra câu cùng Hoàng Ngọc Quỳnh bỏ trốn như thế này, là muốn cô tức giận đến mức lại ói ra một ngụm máu nữa sao?
Vân Tư Vũ ngẩn người ra nhìn nàng một lúc, sau đó đột nhiên “oa" khóc lớn một tiếng lên, tiếng khóc thê thảm thật sự là nghe đau lòng, người nghe rơi lệ: “Ô ô... làm ta sợ muốt chết..." Vân Tư Vũ chôn ở trên vả vai của nàng, không khách khí đem nước mắt cọ ở trên vai nàng.
Phong Lăng Hề nhấc tay vuốt mái tóc của hắn, an ủi: “Ta không có chuyện gì..." Tuy rằng ói ra một ngụm máu lớn, thế nhưng cô thật không có nghiêm trọng đến mức độ muốn đi đời nhà ma. Bất quá tiểu mèo hoang nhà cô giống như bị sợ hãi một chút.
Duẫn Thiểu Thiên và Cảnh Duyệt cuối cùng cũng coi như là có thể đạp lên mảnh đất hoang mới mới triển tới gần. Sau đó Duẫn Thiểu Thiên lại không phải trước tiên bắt mạch cho Phong Lăng Hề, mà là trực tiếp nói với Vân Tư Vũ: “Vương quân, ngươi đừng vội khóc, trước hết để cho ta bắt mạch."
Mọi người cũng không biết Duẫn Thiểu Thiên phát điên vì cái gì, rõ ràng Phong Lăng Hề bị thương nghiêm trọng như vậy làm như không thấy, lai bắt mạch cho Vân Tư Vũ nhìn qua chẳng có chuyện gì, thật sự làm cho người khó hiểu, ngay cả Khởi Vân cũng không hiểu tại sao.
Nhưng mà Duẫn Thiểu Thiên nghĩ tới là: Vương gia công lực thâm hậu, coi như là sắp chết cũng có thể chống đỡ thêm trong thời gian ngắn. Thế nhưng tiểu thế nữ nếu là có mệnh hệ gì, Vương gia còn không muốn mạng nàng ư?
Vân Tư Vũ ngược lại hiểu ý nghĩ của nàng, lau nước mắt, ngưng khóc thút thít nghẹn ngào nói: “Xem cho Hề trước đi, bánh bao nhỏ không có chuyện gì..."
Bánh bao nhỏ? Nhàn vương điện hạ trì độn trừng mắt nhìn, nhìn về phía Duẫn Thiểu Thiên, cầu giải thích.
Duẫn Thiểu Thiên không thể không nói gì: “Vương quân mang thai." Không nghĩ tới là không nghĩ tới, Vương gia anh minh cũng có lúc trì độn, sẽ không là bị nện đến đầu óc chứ?
Không thể trách Phong Lăng Hề trì độn, thật sự là quá mức đột nhiên, trước đây rõ ràng một chút dấu hiệu cũng không có.
Chờ khi cô phản ứng lại tình huống của Vân Tư Vũ là như thế nào, lại nghĩ tới hắn trực tiếp rơi xuống từ trên vách núi, một thân không khỏi hoảng sợ ra mồ hôi lạnh, vì vậy Duẫn Thiểu Thiên phải đau khổ rồi.
Vân Tư Vũ nói mình không có chuyện gì, muốn cho nàng xem cho Phong Lăng Hề trước tiên. Phong Lăng Hề cũng nói mình không có chuyện gì, muốn cho nàng xem cho Vân Tư Vũ trước tiên, Phong Lăng Hề tuy rằng y thuật cũng không tồi. Nhưng dù sao không phải nhân sĩ chuyên nghiệp, sẽ không cố ý đi nghiên cứu một chút chứng bệnh khó gặp, thời khắc mấu chốt, nàng vẫn tương đối tín nhiệm Duẫn Thiểu Thiên.
Cuối cùng Duẫn Thiểu Thiên dứt khoát nổi giận, hai cái móng vuốt đều bắt một cánh tay, trong lòng hừ lạnh, xem thường nàng không phải là Ma Y ư? Chuyện đơn giản như vậy, cần phải giằng co à?
Một lúc sau, Duẫn Thiểu Thiên thu tay về, cau mày nói: “Vương quân nội lực không yên, yêu cầu điều tức. Vương gia tâm mạch bị chấn thương, yêu cầu điều dưỡng thật tốt, bằng không chỉ sợ nội lực sẽ bị hao tổn."
Vân Tư Vũ mắt nước mắt lưng tròng nhìn Phong Lăng Hề, quả nhiên hắn làm nàng bị thương rất nghiêm trọng mà!
Phong Lăng Hề an ủi ôm ôm hắn, không có tác dụng, không thể làm gì khác hơn là uy hiếp nói: “Nếu như chàng không vui, bánh bao nhỏ sinh ra sẽ rất xấu."
Nghe vậy, Vân Tư Vũ dứt khoát thu hai hàng nước mắt về, ngoan ngoãn đi điều tức vậy.
Phong Lăng Hề không biết là nên cao hứng hay là nên mất mát, sao cô lại cảm giác địa vị của cô sẽ chịu ảnh hưởng đây?
Chờ Vân Tư Vũ điều tức xong, đoàn người mới lên đường về kinh, ám bộ phân tán rời đi, chỉ có Cảnh Duyệt, Duẫn Thiểu Thiên và Khởi Vân theo Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ. Khởi Vân bây giờ là các loại cẩn thận, các loại căng thẳng, lại các loại chờ đợi, quả thực so với Vân Tư Vũ người mang thai này còn như người mang thai.
Phong Lăng Hề mặc dù nội thương có chút nghiêm trọng, thế nhưng cũng chỉ là tạm thời không thích hợp vận dụng nội lực thôi, còn không đến mức thân thể tàn phế khoa trương như vậy. Nhưng là, Vân Tư Vũ bởi vì các loại tự trách, các loại áy náy, các loại đau lòng, ương ngạnh để cho Cảnh Duyệt lấy chiếc xe ngựa đến, không cho Phong Lăng Hề bước đi.
Phong Lăng Hề nằm dựa vào giường mềm ở trong xe ngựa, kéo tay Vân Tư Vũ qua, nhìn xem tay hắn vốn trắng mịn mà trên mu bàn tay một mảnh sưng đỏ, còn bị tiểu hồ ly cào vài vết máu, sắc mặt không khỏi chìm xuống, mím môi môi bôi thuốc cho hắn, lại không nói chuyện gì.
Tiểu hồ ly yên lặng dùng móng vuốt che hai mắt, vểnh lên cái mông không ngừng di chuyển vào trong góc, bạc băng “Tê tê..." khè lưỡi ra, cũng không biết là hiện tại bày tỏ đồng tình hay là đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Vân Tư Vũ rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói: “Ta biết sai rồi, nàng không cần hung dữ như thế, bánh bao nhỏ sẽ bị dọa đến."
Trong lòng Phong Lăng Hề vừa bực mình vừa buồn cười, hiện tại là cầm lấy bánh bao nhỏ làm kim bài miễn tử đúng không?
Phong Lăng Hề tiếp tục không nói lời nào, đưa tay cởi y phục của hắn. Vân Tư Vũ vội vã duỗi tay ra che ngực, mở to mắt đề phòng nhìn nàng: “Nàng muốn làm gì? Bánh bao nhỏ..."
Phong Lăng Hề hừ nói: “Chàng còn dám cầm bánh bao nhỏ ra nói chuyện, có tin nó vừa sinh ra ta liền quất nó hay không?"
Vân Tư Vũ mím môi nói: “Hề, đó là bảo bảo của nàng!"
Phong Lăng Hề đưa tay kéo tay của hắn ra, cau mày nói: “Cho ta xem vết thương trên bả vai một chút."
À, thì ra là xem vết thương à! Nhàn vương quân sau khi hiểu lầm liền dứt khoát cởi y phục, lộ ra bả vai sưng đỏ. Bởi vì lần này Vân Dật đánh khá là nặng, cho nên vai rõ ràng còn sưng nhiều hơn so với mu bàn tay. Sắc mặt Phong Lăng Hề không khỏi càng thêm khó coi, dứt khoát quyết định về sau không thể thả cho tiểu mèo hoang một mình ra cửa, lần này vừa ra khỏi cửa liền làm cho đầy người vết thương không phải sao?
Bôi thuốc xong, Phong Lăng Hề kéo hắn nằm bên cạnh, hừ lạnh nói: “Biết sai chỗ nào rồi chưa?"
Vân Tư Vũ không dám giấu giếm, ngoan ngoãn mà tất cả theo dặn dò. Sau đó các loại nhận sai, cuối cùng còn không quên biện giải cho mình một chút: “Ta không biết Vân Dật lại đột nhiên nổi điên, vốn là sẽ không có nguy hiểm gì."
Đáy mắt Phong Lăng Hề xẹt qua một tia u ám, “Ừ" một tiếng không nói gì, ôm hắn vỗ vỗ, dịu dàng nói: “Nghỉ ngơi một chút."
Vân Tư Vũ gật đầu, ngoan ngoãn tựa vào trong lòng nàng nhắm mắt lại.
Lần này rơi vách núi cuối cùng sợ hãi nhưng không nguy hiểm, có thương tích nhưng không chết, lại làm cho Vân Tư Vũ hoàn toàn căm ghét Vân Dật, ngay cả một chút đồng tình không muốn lại bố thí cho y, vách núi Đoạn tình, cuối cùng cắt đứt chính là tình huynh đệ.
Hoàng Ngọc Quỳnh bị trói ở dưới gầm xe ngựa, hưởng thụ đối đãi tro bụi đập vào mặt, thỉnh thoảng còn có thể bị các loại cục đá bắn lên đánh, toàn thân không khỏi tối tăm, giống như thật chất, lại đối đầu với bản cách rất nghiêm khắc. Bên trong xe ngựa hai người ôm nhau không chút nào ảnh hưởng, cuối cùng cũng chỉ là để cho mình càng thêm buồn rầu thôi.
Nàng vốn là dự định về đất phong, nhưng là không nghĩ tới Phong Lăng Hề lại cảnh giác như vậy. Nàng vừa có động tác, liền bị nàng ta phát hiện. Cuối cùng nàng chỉ có thể mang theo tất cả thủ hạ cùng cứng chọi cứng với Phong Lăng Hề, triển khai ngàn dặm chạy trốn lớn.
Thế nhưng tốc độ truy kính của Phong Lăng Hề lần nữa nằm ngoài dự liệu của nàng, hơn nữa tóm lại một người giết một người, không chút lưu tình. Ngay cả nàng thả ra bồ câu đưa thư đều không thể chạy trốn thoát khỏi thủ đoạn độc ác, cho nên nàng mới không thể không phân tán thủ ha, một nửa theo nàng chạy trốn, một nửa đi bắt Vân Tư Vũ nàng vốn đã từ bỏ.
Nàng sớm đã chiếm được tin tức Vân Tư Vũ đi du ngoạn, bất quá nàng sợ hãi đêm dài lắm mộng, không tâm tư đi bắt lấy hắn, chỉ muốn sớm một chút trở lại đất phong. Nhưng là bởi vì Phong Lăng Hề đuổi đến quá ác, nàng không thể không thay đổi chủ ý trên đường.
Nàng muốn bắt Vân Tư Vũ, đã không phải là bởi vì cảm thấy hứng thú với hắn, mà bởi vì hắn là uy hiếp của Phong Lăng Hề, đã thấy qua Phong Lăng Hề lợi hại, nàng đã đầy đủ ý thức được, không thể cùng nàng tiếp tục cứng chọi cứng.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao những người kia liều lĩnh muốn phải bắt được Vân Tư Vũ, bởi vì Vân Tư Vũ chính là đường sống của các nàng.
Nhưng là không nghĩ tới, cuối cùng không chỉ nàng bị bắt, Vân Tư Vũ cũng không có thể trở thành là con tin của nàng, một nửa người kia phỏng đoán cũng là không giữ lại ai.
Nghĩ tới đây, toàn thân Hoàng Ngọc Quỳnh liền tràn đầy sát khí, khắp nơi hung tàn, thậm chí suy nghĩ ác độc. Sao Vân Tư Vũ không ngã chết, nàng ngược lại vui lòng nhìn thấy dáng vẻ Phong Lăng Hề đau đến không muốn sống, hoặc là Phong Lăng Hề làm sao không dứt khoát bị Vân Tư Vũ đập chết, như vậy mới hả hê lòng người.
Đáng tiếc mặc kệ nàng ảo tưởng như thế nào, kết quả cuối cùng vẫn là nàng bị bắt được, bí mật giao cho Nữ hoàng bệ hạ, còn để cho Phong Lăng Hề tự mình thẩm vấn? Vân Tư Vũ tự nhiên không chịu để cho Phong Lăng Hề bị thương lao tâm lao lực, chỉ là tốt bụng cung cấp cho Nữ hoàng bệ hạ mười mấy loại độc không chết người. Nhưng có thể làm cho người ta đau đến không muốn sống, hắn thật là chưa từng quên hắn rớt xuống vách núi không khỏi thoát liên hệ với Hoàng Ngọc Quỳnh. Hoàng Ngọc Quỳnh cũng là kẻ làm hại một trong kẻ cầm đầu của Phong Lăng Hề bị thương.
Vì vậy, nghe nói tòa cung điện thần bí trong cung này, liên tục mấy buổi tối truyền ra tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu sự thê thảm, làm cho người vừa nghe liền nổi da gà, toàn thân sợ hãi, sợ mất mật, hai chân mềm nhũn, cũng không dám nghe tiếng thứ hai nữa.
Có người đối với chuyện này có hoài nghi, muốn phái người điều tra, nhưng cũng bởi vì tòa cung điện kia thủ vệ quá mức nghiêm ngặt, căn bản ngay cả con ruồi cũng là không đi vào nên coi như thôi.
Cuối cùng, Vân Tư Vũ cho thuốc còn chưa dùng hết, Nữ hoàng bệ hạ liền từ trong miệng Hoàng Ngọc Quỳnh biết được, Võ vương quả thật có ý đồ mưu phản soán vị.
Sau đó thuốc còn lại liền bị Nữ hoàng bệ hạ nuốt riêng, bảo bối tự cất giấu, chuẩn bị về sau có cơ hội lại dùng. Bất quá theo như lời thiếp thân cung thị của Nữ hoàng bệ hạ nói, ánh mắt Nữ hoàng bệ hạ nhìn những thuốc kia vừa hưng phấn, vừa sợ sợ, vừa vui mừng, vừa sợ hãi, sau đó một cái vướng mắt tuyệt vời!
* * *
Mà ở trên vách núi Đoạn tình sau khi người ám bộ rời đi không lâu Lục Nhã Âm và Vân Dật cũng được thị vệ còn lại bảo vệ xuống núi. Lục Nhã Âm sau khi xuống núi, chuyện đầu tiên chính là mang Vân Dật đến xem đại phu, rất sợ Vân Dật vì là rơi vách núi mà hoảng sợ động thai khí.
Nhưng là sau khi đại phu bắt mạch cho Vân Dật xong, lại cau mày nói: “Vị phu lang này căn bản không có mang thai, tại sao lại có chuyện động thai khí?"
Lục Nhã Âm kinh ngạc nói to: “Không có mang thai?"
Đại phu khẳng định nói: “Không có."
Vân Dật cũng ngẩn người ra, mặt trắng bệch nói: “Nhưng là ta gần đây đều không có khẩu vị gì, còn thường xuyên buồn nôn."
Đại phu lạnh nhạt nói: “Chỉ là dạ dày có chút bị hao tổn, không phải vấn đề lớn lao gì, điều dưỡng một chút là tốt rồi."
Được rồi, đang bình thường trong mắt đại phu cũng không tính là bệnh tật xấu gì, theo Duẫn Thiểu Thiên thì càng không tính là gì. Lúc đó nghe thấy Lục Nhã Âm ầm ĩ gào to, nàng căn bản chẳng muốn nhiều chuyện, nhưng là lại không muốn bởi vì điều đó có lẽ có hài tử, làm hại Vân Tư Vũ rơi vách núi một lần.
Thật sự là mỉa mai! Vân Tư Vũ mang bảo bảo còn đi xuống vách núi cứu Vân Dật, nhưng hắn lại vì bảo bảo đánh Vân Tư Vũ rơi xuống vách núi. Hiện tại đại phu lại nói cho hắn biết, hắn một lòng che chở bảo bảo căn bản là không tồn tại.
Sắc mặt Vân Dật trắng bệch, lung lay sắp ngã, hắn quả thật như lời Vân Tư Vũ nói, dối trá lại ích kỷ ư?
Lục Nhã Âm cho rằng hắn là quá mức thất vọng, vội vã an ủi: “Vân Dật, ngươi đừng có gấp, hài tử đều sẽ có."
Hắn không nhịn được có chút tự trách, mắt thấy tạo mối quan hệ với Vân Tư Vũ là không thể nào. Hiện tại hài tử cũng chỉ là một hồi hư ảo, làm hại Vân Dật cao hứng hụt một hồi, sớm biết hắn liền không nên hẹn y ra ngoài, thật sự là khéo quá hóa vụng.
Mà hắn không biết, lần du lịch lưu lại này di chứng về sau không chỉ đơn giản như vậy.
Vân Tư Vũ chỉ là nhìn Cảnh Duyệt một cái, lần nữa nhìn về phía Phong Lăng Hề, nói nhỏ ra: “Ừm, không có việc gì, Hề, không được ngủ, nàng nếu không tỉnh lại ta liền tức giận..."
Vân Tư Vũ nhỏ giọng nói chuyện với Phong Lăng Hề, tựa hồ cũng không có quá khác nhau so với bình thường, thế nhưng hoa cỏ cây cối không ngừng tiên tan theo gió kia lại làm cho người nhìn thấy phải giật mình.
Cảnh Duyệt đè ép trái tim trong lòng nhảy lên khác thường, đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Nguy rồi, Vương quân tiếp tục như vậy sẽ tẩu hỏa nhập ma!"
Mặc dù không biết tại sao Vân Tư Vũ tẩu hỏa nhập ma không phải là cát bay đá chạy, mà là trong bình tĩnh hủy diệt tất cả. Thế nhưng dấu hiệu kia rõ ràng là tẩu hỏa nhập ma, nhất định phải lập tức ngăn cản hắn.
Người ám bộ cũng căng thẳng thân thể, mặt mũi tràn đầy nghiêm nghị, nhưng là bây giờ bọn họ căn bản không dám tới gần, bằng không các nàng chỉ có thể có một cái kết cục giống như những hoa hoa cỏ cỏ kia.
Cảnh Duyệt gấp đến độ xoay quanh, chỉ có thể nhìn về phía tiểu hồ ly và bạc băng không bị ảnh hưởng mà quát: “Nhanh lên một chút nghĩ biện pháp làm cho Vương quân tỉnh táo lại!"
Bạc băng và tiểu hồ ly rất thông minh, chúng nó đã sớm nhận ra được Vân Tư Vũ không thích hợp, hơi thở trên người hắn xao động làm cho chúng nó cảm thấy bất an, thế nhưng chúng nó lại không biết nên làm như thế nào. Lúc này có người nghĩ kế, tự nhiên là tích cực hành động, nhưng là không quan tâm chúng nó làm cái gì Vân Tư Vũ cũng giống như hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ là ôm Phong Lăng Hề nói chuyện: “Hề, nàng nếu như không tỉnh lại, ta liền không ăn không uống cho mình chết đói, không ngủ không nghỉ ngơi cho mình mệt chết, ta còn muốn mang theo bánh bao nhỏ đi tái giá..."
Duẫn Thiểu Thiên mang theo Khởi Vân và người ám bộ khó khăn đi đường tắc nhanh chóng xuống đáy vực, liền nhìn thấy Phong Lăng Hề không hề động đậy được Vân Tư Vũ ôm vào trong ngực, mà tiểu hồ ly và bạc băng vây quanh Vân Tư Vũ lại gọi lại nhảy. Bạc băng dùng đuôi cuốn lấy ngón tay Vân Tư Vũ lôi kéo, tiểu hồ ly thậm chí gấp đến độ dùng một móng vuốt cào hắn, hắn lại không có phản ứng gì.
Sắc mặt Duẫn Thiểu Thiên khó coi hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Những hoa cỏ kia không ngừng tiêu tan rõ ràng là bị kịch độc ăn mòn tạo thành.
Cảnh Duyệt gấp đến độ lời nói đều nói không rõ, đứt quãng, từ không diễn ý đem mọi chuyện nói ra một phen. Cũng may lực lý giải của Duẫn Thiểu Thiên đủ mạnh, nghe xong lời Cảnh Duyệt nói sắc mặt tái xanh, trong lòng rất là tự trách. Nếu như không phải là bởi vì nàng không có bảo vệ tốt Vương quân, cũng không đến nỗi xảy ra những việc này.
Vương gia cũng không biết thế nào, nhìn dáng vẻ của Vương quân, chỉ sợ không phải là bị nện tổn thương đơn giản như vậy; còn có Vương quân, nếu như thật sự tẩu hỏa nhập ma thì phải làm sao bây giờ?
Duẫn Thiểu Thiên không dám tới gần, trực tiếp lớn tiếng nói: “Vương quân, để cho ta xem vết thương của Vương gia một chút có được hay không?" Dù là Ma Y đại nhân y thuật tuyệt vời, lúc này cũng không dám tranh cao thấp với kịch độc khủng bố không biết tên kia một hồi, chỉ có thể hy vọng Vân Tư Vũ nhanh tỉnh táo lại một chút.
Đáng tiếc Vân Tư Vũ vẫn mắt điếc tai ngơ với nàng, vẫn tự nhiên nói chuyện với Phong Lăng Hề tiến hành các loại uy hiếp.
Trong khi một đám người không biết làm sao, Phong Lăng Hề bị Vân Tư Vũ ôm rốt cuộc ho hai tiếng, mở mắt ra, hơi thở có chút yếu ớt nói: “Chàng là muốn chọc ta tức chết à?" Lại dám nói ra câu cùng Hoàng Ngọc Quỳnh bỏ trốn như thế này, là muốn cô tức giận đến mức lại ói ra một ngụm máu nữa sao?
Vân Tư Vũ ngẩn người ra nhìn nàng một lúc, sau đó đột nhiên “oa" khóc lớn một tiếng lên, tiếng khóc thê thảm thật sự là nghe đau lòng, người nghe rơi lệ: “Ô ô... làm ta sợ muốt chết..." Vân Tư Vũ chôn ở trên vả vai của nàng, không khách khí đem nước mắt cọ ở trên vai nàng.
Phong Lăng Hề nhấc tay vuốt mái tóc của hắn, an ủi: “Ta không có chuyện gì..." Tuy rằng ói ra một ngụm máu lớn, thế nhưng cô thật không có nghiêm trọng đến mức độ muốn đi đời nhà ma. Bất quá tiểu mèo hoang nhà cô giống như bị sợ hãi một chút.
Duẫn Thiểu Thiên và Cảnh Duyệt cuối cùng cũng coi như là có thể đạp lên mảnh đất hoang mới mới triển tới gần. Sau đó Duẫn Thiểu Thiên lại không phải trước tiên bắt mạch cho Phong Lăng Hề, mà là trực tiếp nói với Vân Tư Vũ: “Vương quân, ngươi đừng vội khóc, trước hết để cho ta bắt mạch."
Mọi người cũng không biết Duẫn Thiểu Thiên phát điên vì cái gì, rõ ràng Phong Lăng Hề bị thương nghiêm trọng như vậy làm như không thấy, lai bắt mạch cho Vân Tư Vũ nhìn qua chẳng có chuyện gì, thật sự làm cho người khó hiểu, ngay cả Khởi Vân cũng không hiểu tại sao.
Nhưng mà Duẫn Thiểu Thiên nghĩ tới là: Vương gia công lực thâm hậu, coi như là sắp chết cũng có thể chống đỡ thêm trong thời gian ngắn. Thế nhưng tiểu thế nữ nếu là có mệnh hệ gì, Vương gia còn không muốn mạng nàng ư?
Vân Tư Vũ ngược lại hiểu ý nghĩ của nàng, lau nước mắt, ngưng khóc thút thít nghẹn ngào nói: “Xem cho Hề trước đi, bánh bao nhỏ không có chuyện gì..."
Bánh bao nhỏ? Nhàn vương điện hạ trì độn trừng mắt nhìn, nhìn về phía Duẫn Thiểu Thiên, cầu giải thích.
Duẫn Thiểu Thiên không thể không nói gì: “Vương quân mang thai." Không nghĩ tới là không nghĩ tới, Vương gia anh minh cũng có lúc trì độn, sẽ không là bị nện đến đầu óc chứ?
Không thể trách Phong Lăng Hề trì độn, thật sự là quá mức đột nhiên, trước đây rõ ràng một chút dấu hiệu cũng không có.
Chờ khi cô phản ứng lại tình huống của Vân Tư Vũ là như thế nào, lại nghĩ tới hắn trực tiếp rơi xuống từ trên vách núi, một thân không khỏi hoảng sợ ra mồ hôi lạnh, vì vậy Duẫn Thiểu Thiên phải đau khổ rồi.
Vân Tư Vũ nói mình không có chuyện gì, muốn cho nàng xem cho Phong Lăng Hề trước tiên. Phong Lăng Hề cũng nói mình không có chuyện gì, muốn cho nàng xem cho Vân Tư Vũ trước tiên, Phong Lăng Hề tuy rằng y thuật cũng không tồi. Nhưng dù sao không phải nhân sĩ chuyên nghiệp, sẽ không cố ý đi nghiên cứu một chút chứng bệnh khó gặp, thời khắc mấu chốt, nàng vẫn tương đối tín nhiệm Duẫn Thiểu Thiên.
Cuối cùng Duẫn Thiểu Thiên dứt khoát nổi giận, hai cái móng vuốt đều bắt một cánh tay, trong lòng hừ lạnh, xem thường nàng không phải là Ma Y ư? Chuyện đơn giản như vậy, cần phải giằng co à?
Một lúc sau, Duẫn Thiểu Thiên thu tay về, cau mày nói: “Vương quân nội lực không yên, yêu cầu điều tức. Vương gia tâm mạch bị chấn thương, yêu cầu điều dưỡng thật tốt, bằng không chỉ sợ nội lực sẽ bị hao tổn."
Vân Tư Vũ mắt nước mắt lưng tròng nhìn Phong Lăng Hề, quả nhiên hắn làm nàng bị thương rất nghiêm trọng mà!
Phong Lăng Hề an ủi ôm ôm hắn, không có tác dụng, không thể làm gì khác hơn là uy hiếp nói: “Nếu như chàng không vui, bánh bao nhỏ sinh ra sẽ rất xấu."
Nghe vậy, Vân Tư Vũ dứt khoát thu hai hàng nước mắt về, ngoan ngoãn đi điều tức vậy.
Phong Lăng Hề không biết là nên cao hứng hay là nên mất mát, sao cô lại cảm giác địa vị của cô sẽ chịu ảnh hưởng đây?
Chờ Vân Tư Vũ điều tức xong, đoàn người mới lên đường về kinh, ám bộ phân tán rời đi, chỉ có Cảnh Duyệt, Duẫn Thiểu Thiên và Khởi Vân theo Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ. Khởi Vân bây giờ là các loại cẩn thận, các loại căng thẳng, lại các loại chờ đợi, quả thực so với Vân Tư Vũ người mang thai này còn như người mang thai.
Phong Lăng Hề mặc dù nội thương có chút nghiêm trọng, thế nhưng cũng chỉ là tạm thời không thích hợp vận dụng nội lực thôi, còn không đến mức thân thể tàn phế khoa trương như vậy. Nhưng là, Vân Tư Vũ bởi vì các loại tự trách, các loại áy náy, các loại đau lòng, ương ngạnh để cho Cảnh Duyệt lấy chiếc xe ngựa đến, không cho Phong Lăng Hề bước đi.
Phong Lăng Hề nằm dựa vào giường mềm ở trong xe ngựa, kéo tay Vân Tư Vũ qua, nhìn xem tay hắn vốn trắng mịn mà trên mu bàn tay một mảnh sưng đỏ, còn bị tiểu hồ ly cào vài vết máu, sắc mặt không khỏi chìm xuống, mím môi môi bôi thuốc cho hắn, lại không nói chuyện gì.
Tiểu hồ ly yên lặng dùng móng vuốt che hai mắt, vểnh lên cái mông không ngừng di chuyển vào trong góc, bạc băng “Tê tê..." khè lưỡi ra, cũng không biết là hiện tại bày tỏ đồng tình hay là đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Vân Tư Vũ rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói: “Ta biết sai rồi, nàng không cần hung dữ như thế, bánh bao nhỏ sẽ bị dọa đến."
Trong lòng Phong Lăng Hề vừa bực mình vừa buồn cười, hiện tại là cầm lấy bánh bao nhỏ làm kim bài miễn tử đúng không?
Phong Lăng Hề tiếp tục không nói lời nào, đưa tay cởi y phục của hắn. Vân Tư Vũ vội vã duỗi tay ra che ngực, mở to mắt đề phòng nhìn nàng: “Nàng muốn làm gì? Bánh bao nhỏ..."
Phong Lăng Hề hừ nói: “Chàng còn dám cầm bánh bao nhỏ ra nói chuyện, có tin nó vừa sinh ra ta liền quất nó hay không?"
Vân Tư Vũ mím môi nói: “Hề, đó là bảo bảo của nàng!"
Phong Lăng Hề đưa tay kéo tay của hắn ra, cau mày nói: “Cho ta xem vết thương trên bả vai một chút."
À, thì ra là xem vết thương à! Nhàn vương quân sau khi hiểu lầm liền dứt khoát cởi y phục, lộ ra bả vai sưng đỏ. Bởi vì lần này Vân Dật đánh khá là nặng, cho nên vai rõ ràng còn sưng nhiều hơn so với mu bàn tay. Sắc mặt Phong Lăng Hề không khỏi càng thêm khó coi, dứt khoát quyết định về sau không thể thả cho tiểu mèo hoang một mình ra cửa, lần này vừa ra khỏi cửa liền làm cho đầy người vết thương không phải sao?
Bôi thuốc xong, Phong Lăng Hề kéo hắn nằm bên cạnh, hừ lạnh nói: “Biết sai chỗ nào rồi chưa?"
Vân Tư Vũ không dám giấu giếm, ngoan ngoãn mà tất cả theo dặn dò. Sau đó các loại nhận sai, cuối cùng còn không quên biện giải cho mình một chút: “Ta không biết Vân Dật lại đột nhiên nổi điên, vốn là sẽ không có nguy hiểm gì."
Đáy mắt Phong Lăng Hề xẹt qua một tia u ám, “Ừ" một tiếng không nói gì, ôm hắn vỗ vỗ, dịu dàng nói: “Nghỉ ngơi một chút."
Vân Tư Vũ gật đầu, ngoan ngoãn tựa vào trong lòng nàng nhắm mắt lại.
Lần này rơi vách núi cuối cùng sợ hãi nhưng không nguy hiểm, có thương tích nhưng không chết, lại làm cho Vân Tư Vũ hoàn toàn căm ghét Vân Dật, ngay cả một chút đồng tình không muốn lại bố thí cho y, vách núi Đoạn tình, cuối cùng cắt đứt chính là tình huynh đệ.
Hoàng Ngọc Quỳnh bị trói ở dưới gầm xe ngựa, hưởng thụ đối đãi tro bụi đập vào mặt, thỉnh thoảng còn có thể bị các loại cục đá bắn lên đánh, toàn thân không khỏi tối tăm, giống như thật chất, lại đối đầu với bản cách rất nghiêm khắc. Bên trong xe ngựa hai người ôm nhau không chút nào ảnh hưởng, cuối cùng cũng chỉ là để cho mình càng thêm buồn rầu thôi.
Nàng vốn là dự định về đất phong, nhưng là không nghĩ tới Phong Lăng Hề lại cảnh giác như vậy. Nàng vừa có động tác, liền bị nàng ta phát hiện. Cuối cùng nàng chỉ có thể mang theo tất cả thủ hạ cùng cứng chọi cứng với Phong Lăng Hề, triển khai ngàn dặm chạy trốn lớn.
Thế nhưng tốc độ truy kính của Phong Lăng Hề lần nữa nằm ngoài dự liệu của nàng, hơn nữa tóm lại một người giết một người, không chút lưu tình. Ngay cả nàng thả ra bồ câu đưa thư đều không thể chạy trốn thoát khỏi thủ đoạn độc ác, cho nên nàng mới không thể không phân tán thủ ha, một nửa theo nàng chạy trốn, một nửa đi bắt Vân Tư Vũ nàng vốn đã từ bỏ.
Nàng sớm đã chiếm được tin tức Vân Tư Vũ đi du ngoạn, bất quá nàng sợ hãi đêm dài lắm mộng, không tâm tư đi bắt lấy hắn, chỉ muốn sớm một chút trở lại đất phong. Nhưng là bởi vì Phong Lăng Hề đuổi đến quá ác, nàng không thể không thay đổi chủ ý trên đường.
Nàng muốn bắt Vân Tư Vũ, đã không phải là bởi vì cảm thấy hứng thú với hắn, mà bởi vì hắn là uy hiếp của Phong Lăng Hề, đã thấy qua Phong Lăng Hề lợi hại, nàng đã đầy đủ ý thức được, không thể cùng nàng tiếp tục cứng chọi cứng.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao những người kia liều lĩnh muốn phải bắt được Vân Tư Vũ, bởi vì Vân Tư Vũ chính là đường sống của các nàng.
Nhưng là không nghĩ tới, cuối cùng không chỉ nàng bị bắt, Vân Tư Vũ cũng không có thể trở thành là con tin của nàng, một nửa người kia phỏng đoán cũng là không giữ lại ai.
Nghĩ tới đây, toàn thân Hoàng Ngọc Quỳnh liền tràn đầy sát khí, khắp nơi hung tàn, thậm chí suy nghĩ ác độc. Sao Vân Tư Vũ không ngã chết, nàng ngược lại vui lòng nhìn thấy dáng vẻ Phong Lăng Hề đau đến không muốn sống, hoặc là Phong Lăng Hề làm sao không dứt khoát bị Vân Tư Vũ đập chết, như vậy mới hả hê lòng người.
Đáng tiếc mặc kệ nàng ảo tưởng như thế nào, kết quả cuối cùng vẫn là nàng bị bắt được, bí mật giao cho Nữ hoàng bệ hạ, còn để cho Phong Lăng Hề tự mình thẩm vấn? Vân Tư Vũ tự nhiên không chịu để cho Phong Lăng Hề bị thương lao tâm lao lực, chỉ là tốt bụng cung cấp cho Nữ hoàng bệ hạ mười mấy loại độc không chết người. Nhưng có thể làm cho người ta đau đến không muốn sống, hắn thật là chưa từng quên hắn rớt xuống vách núi không khỏi thoát liên hệ với Hoàng Ngọc Quỳnh. Hoàng Ngọc Quỳnh cũng là kẻ làm hại một trong kẻ cầm đầu của Phong Lăng Hề bị thương.
Vì vậy, nghe nói tòa cung điện thần bí trong cung này, liên tục mấy buổi tối truyền ra tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu sự thê thảm, làm cho người vừa nghe liền nổi da gà, toàn thân sợ hãi, sợ mất mật, hai chân mềm nhũn, cũng không dám nghe tiếng thứ hai nữa.
Có người đối với chuyện này có hoài nghi, muốn phái người điều tra, nhưng cũng bởi vì tòa cung điện kia thủ vệ quá mức nghiêm ngặt, căn bản ngay cả con ruồi cũng là không đi vào nên coi như thôi.
Cuối cùng, Vân Tư Vũ cho thuốc còn chưa dùng hết, Nữ hoàng bệ hạ liền từ trong miệng Hoàng Ngọc Quỳnh biết được, Võ vương quả thật có ý đồ mưu phản soán vị.
Sau đó thuốc còn lại liền bị Nữ hoàng bệ hạ nuốt riêng, bảo bối tự cất giấu, chuẩn bị về sau có cơ hội lại dùng. Bất quá theo như lời thiếp thân cung thị của Nữ hoàng bệ hạ nói, ánh mắt Nữ hoàng bệ hạ nhìn những thuốc kia vừa hưng phấn, vừa sợ sợ, vừa vui mừng, vừa sợ hãi, sau đó một cái vướng mắt tuyệt vời!
* * *
Mà ở trên vách núi Đoạn tình sau khi người ám bộ rời đi không lâu Lục Nhã Âm và Vân Dật cũng được thị vệ còn lại bảo vệ xuống núi. Lục Nhã Âm sau khi xuống núi, chuyện đầu tiên chính là mang Vân Dật đến xem đại phu, rất sợ Vân Dật vì là rơi vách núi mà hoảng sợ động thai khí.
Nhưng là sau khi đại phu bắt mạch cho Vân Dật xong, lại cau mày nói: “Vị phu lang này căn bản không có mang thai, tại sao lại có chuyện động thai khí?"
Lục Nhã Âm kinh ngạc nói to: “Không có mang thai?"
Đại phu khẳng định nói: “Không có."
Vân Dật cũng ngẩn người ra, mặt trắng bệch nói: “Nhưng là ta gần đây đều không có khẩu vị gì, còn thường xuyên buồn nôn."
Đại phu lạnh nhạt nói: “Chỉ là dạ dày có chút bị hao tổn, không phải vấn đề lớn lao gì, điều dưỡng một chút là tốt rồi."
Được rồi, đang bình thường trong mắt đại phu cũng không tính là bệnh tật xấu gì, theo Duẫn Thiểu Thiên thì càng không tính là gì. Lúc đó nghe thấy Lục Nhã Âm ầm ĩ gào to, nàng căn bản chẳng muốn nhiều chuyện, nhưng là lại không muốn bởi vì điều đó có lẽ có hài tử, làm hại Vân Tư Vũ rơi vách núi một lần.
Thật sự là mỉa mai! Vân Tư Vũ mang bảo bảo còn đi xuống vách núi cứu Vân Dật, nhưng hắn lại vì bảo bảo đánh Vân Tư Vũ rơi xuống vách núi. Hiện tại đại phu lại nói cho hắn biết, hắn một lòng che chở bảo bảo căn bản là không tồn tại.
Sắc mặt Vân Dật trắng bệch, lung lay sắp ngã, hắn quả thật như lời Vân Tư Vũ nói, dối trá lại ích kỷ ư?
Lục Nhã Âm cho rằng hắn là quá mức thất vọng, vội vã an ủi: “Vân Dật, ngươi đừng có gấp, hài tử đều sẽ có."
Hắn không nhịn được có chút tự trách, mắt thấy tạo mối quan hệ với Vân Tư Vũ là không thể nào. Hiện tại hài tử cũng chỉ là một hồi hư ảo, làm hại Vân Dật cao hứng hụt một hồi, sớm biết hắn liền không nên hẹn y ra ngoài, thật sự là khéo quá hóa vụng.
Mà hắn không biết, lần du lịch lưu lại này di chứng về sau không chỉ đơn giản như vậy.
Tác giả :
Nhược Thủy Lưu Ly