Thê Chủ Tà Mị
Chương 78: Vân Dật mang thai
Kết quả tiểu hồ ly đột nhiên ngẩng đầu nhe răng, trong mắt ánh sáng dữ tợn thật lớn, cũng may nó còn có chừng mực, không có trực tiếp cắn tới. Bất quá cũng hù dọa làm cho Lục Nhã Âm vội vã rút tay về, thiếu chút nữa kêu ra.
Hắn thật sự là không nghĩ tới một tiểu hồ ly đáng yêu như thế sẽ hung ác như vậy.
Hắn nên vui mừng hiện tại tiểu hồ ly đã là vật nuôi trong nhà, hơn nữa bị chủ nhân và đại ma đầu dạy đến ngoan ngoãn, sẽ không tùy tiện cắn người mang phiền phức đến cho chủ nhân, bằng không nếu là dựa vào tính nó vốn dữ tợn, Lục Nhã Âm tuyệt đối không thể nào vẫn còn đang thở dốc.
Linh hồ nhìn đáng yêu vô hại, kì thật lại một chút cũng không thua với dã thú hung mãnh nhất.
Vân Tư Vũ đưa tay chọc chọc vào đầu tiểu hồ ly, nhưng không có mở miệng dạy dỗ nó. Bởi vì hắn cảm thấy tiểu hồ ly không có phạm sai lầm.
Lục Nhã Âm không có trải qua người chủ nhân này là hắn đồng ý, liền tùy ý sờ sủng vật của hắn. Tự nhiên là y không đúng, đối với chuyện này biểu hiện của tiểu hồ ly rất tốt, chưa từng có lộn xộn, cũng không có thua thiệt.
Cho nên Vân Tư Vũ vỗ vỗ đầu của nó, lòng từ bi nói: “Mày ngủ đi, ta sẽ không vạch trần mày."
Nghe vậy, hai mắt tiểu hồ ly sáng ngời, cọ sát ở trong lòng bàn tay hắn, lại lăn hai vòng bên chân hắn lộ ra cái bụng mềm mại. Sau khi biểu đạt mình quá cao hứng, mới nằm xuống bên chân hắn, giật giật cái mũi, nhìn một cái hốc tối nào đó, nuốt một ngụm nước miếng.
Vân Tư Vũ nhìn dáng vẻ nó chảy nước miếng, buồn cười hỏi: “Muốn uống?" Hắn nhớ không lầm bên trong cái hốc tối kia cất một vò rượu trái cây.
Tiểu hồ ly không muốn thu hồi tầm mắt khát vọng, kiên định lắc đầu, không thể uống, uống say cũng chỉ có thể bị người bắt nạt, nó còn phải bảo vệ chủ nhân!
Bạc băng ở trong ống tay áo của Vân Tư Vũ khè lưỡi ra, hồ ly tính ngốc này thức thời, nếu không nó trở lại tuyệt đối muốn cáo trạng!
Tiểu hồ ly nhẫn tâm nhắm mắt lại, cố gắng hết sức không nghe thấy hương vị rượu ngon, mà dáng vẻ nó linh tính mười phần, nhìn ra lòng Lục Nhã Âm lại càng ngứa ngáy. Thế nhưng sau khi được chứng kiến tiểu hồ ly hung ác, hắn cũng không dám sờ nữa.
Vân Dật là biết rõ hồ ly này từ đâu tới, cũng sớm đã từng gặp qua tiểu hồ ly linh tính, ngược lại không có phản ứng quá lớn.
Chủ nhân Vân Tư Vũ này mặc dù có lúc hung hãn một chút, thế nhưng đối với sủng vật rốt cuộc vẫn là tốt, thấy dáng vẻ tiểu hồ ly thật sự quá đáng thương, không khỏi để cho Khởi Vân lấy đồ ăn ra.
Trong khi Lục Nhã Âm và Vân Dật cho rằng Vân Tư Vũ vốn định muốn chiêu đãi bọn họ thì tiểu hồ ly phủi đất một cái bay lên bàn gỗ nhỏ, bạc băng cũng oạch một cái lẻn đi lên, hai con tham ăn bắt đầu đại chiến giành ăn.
Lục Nhã Âm mặc dù thật sự là nam tử yếu, thế nhưng lá gan của hắn lại khá lớn. Mặc dù hắn cũng có chút sợ hãi con rắn, thế nhưng bộ dáng của bạc băng quá mức xinh đẹp, giống như thủy tinh khắc thành vậy. Người xem lòng vui vẻ, cho nên hắn một chút cũng không ghét bỏ thân phận rắn kia của bạc băng, nhìn một hồ một rắn nhe răng đưa đầu giơ móng vuốt, uy hiếp thêm bạo lực để giành ăn, không nhịn được cười nói: “Sủng vật của Nhàn vương quân thật là có linh tính." Giống như hoàn toàn có thể nghe rõ tiếng người.
Hắn vừa dứt lời, tiểu hồ ly và bạc băng liền cùng nhau nhìn về phía hắn, tiểu hồ ly ngẩng đầu lên một bộ dáng kiêu ngạo lại xem thường, bạc băng cũng khè lưỡi ra một bộ dáng đương nhiên.
Một mực bộ dáng con mắt mọc ở trên đỉnh đầu kia do hai con vật nhỏ làm ra, không một chút nào sẽ làm cho người ta chán ghét, ngược lại cảm thấy rất đáng yêu. Đặc biệt là trong móng vuốt tiểu hồ ly còn đang cầm một quả nho, đuôi rắn bạc băng còn cuốn lấy một miếng bánh đậu xanh đang gặm một nửa.
Những cử động này của bọn nó, cũng tiến tới xác nhận lời nói của Lục Nhã Âm, hai kẻ tham ăn này là tuyệt đối có thể nghe hiểu tiếng người.
Có tiểu hồ ly và bạc băng bảo vật khác biệt, mặc dù là không có lời nào để nói, nhưng bầu không khí cũng không lúng túng như vậy.
* * *
Mà Vân Tư Vũ vừa rời đi, Phong Lăng Hề liền vào cung.
Sắc mặt của Nữ hoàng bệ hạ rất khó nhìn, bây giờ xác thật phát hiện Võ vương có chút dị động, thế nhưng vẫn chưa thể chứng minh bà tạo phản, còn cần tiến thêm một bước điều tra.
Thế nhưng Nữ hoàng bệ hạ đã làm tốt dự tính xấu nhất, tâm tình thật sự tươi đẹp không nổi. Võ vương ở đất phong của mình nhiều năm như vậy, nếu như ngay từ đầu thì có cái tâm tư kia, như vậy nhiều năm chiêu binh mãi mã như vậy kết quả khó có thể phỏng đoán, một khi khai chiến, vậy thì là nước Hoàng Vũ gặp tai nạn, bên trong cùng nhau nội loạn nước Phượng Thiên nhất định rục rịch, thừa dịp cháy nhà hôi của.
Cho nên nhất định phải đem tất cả đều bóp chết từ trong trứng nước trước khi Võ vương chính thức hành động.
Phong Lăng Hề lười biếng nghiêng người qua ngồi trên ghế Phượng của Nữ hoàng bệ hạ, nhìn người trước mặt đi tới đi lui, mặt mũi Nữ hoàng bệ hạ tràn đầy nôn nóng, đột nhiên mở miệng nói: “Gấp cái gì? Cùng lắm thì cho người trực tiếp ám sát Võ vương."
Võ vương nghĩ tới giết Hoàng Vũ Hiên, thừa dịp loạn tìm cơ hội, bọn họ cũng có thể lấy gậy ông đập lưng ông không phải sao? Nếu là Võ vương và Võ vương thế nữ chơi xong rồi, còn lại còn không phải là chia rẽ?
Nghe vậy, Nữ hoàng bệ hạ đột nhiên dừng bước lại, hai mắt phát sáng mà nhìn nàng, Phong Lăng Hề không nói gì: “Lại là ta?"
“Hắc hắc..." Nữ hoàng bệ hạ cười đến mặt mũi tràn đầy nịnh nọt, lôi tay áo của cô lắc qua lắc lại: “Lăng Hề, võ công của ngươi thật cao nha! Ta đem ám vệ hoàng thất đều cho ngươi mượn dùng như thế nào?"
Phong Lăng Hề quyết đoán rút ống tay áo của mình về, xì nói: “Ai hiếm lạ?"
Đột nhiên, cửa Ngự thư phòng bị đá văng một tiếng “ầm“. Thái hậu đi vào, sau đó quyết đoán đóng cửa nhìn Phong Lăng Hề đang ngồi ở trên ghế Phượng, nữ nhi nhà y lại giống như bộ dáng một chó con vẫy đuôi mừng chủ, dù là Thái hậu bình tĩnh cũng không khỏi co giật khóe mắt.
Sau đó quyết định lấy ra ba thước* lụa trắng, ngẩng đầu nhìn về phía xà nhà, đau thương thở dài nói: “Phong nha đầu, con nếu như thấy chết mà không cứu, ai gia cũng chỉ đành phải sống chết cùng nước Hoàng Vũ!"
(*3 thước = 3m.)
Nói xong liền cầm lụa trắng vung một cái lại một cái, làm dáng tìm chết.
Phong Lăng Hề đau đầu xoa xoa Thái Dương, nhét Thái hậu tựa vào trong ghế Phượng, mặt mũi tràn đầy vạch đen: “Nghĩa phụ, ta sợ ngài rồi còn không được sao? Ta lại không nói mặc kệ!"
Coi như diễn trò cũng thoáng nghiêm túc một chút có được hay không, xà ngang Ngự thư phòng cao như thế, ngài vung lụa trắng như thế đến được sao? Cho dù vắt lên được đi, có cái ghế cao như vậy đưa ngươi đứng lên treo cổ à?
Nữ hoàng bệ hạ đứng sau lưng Phong Lăng Hề, quay về Thái hậu duỗi ra ngón tay cái. Thái hậu lên mặt trừng mắt nhìn nàng, Phong Lăng Hề không khỏi càng thêm không nói gì, cho rằng ta ngốc đến mức không nhìn ra các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu ư?
Lúc này, Bạch Khung đột nhiên hiện thân: “Vương gia, Cảnh Duyệt truyền tin tức đến, ở ngoài kinh thành phát hiện tung tích của Hoàng Ngọc Quỳnh."
Phong Lăng Hề híp híp mắt, khóe miệng nhếch lên quét qua một tiếng cười lạnh vèo vèo, xem ra Hoàng Ngọc Quỳnh mặc dù ra khỏi kinh thành rất sớm, nhưng không có vội vã rời đi.
Nhìn nụ cười lạnh trên mặt nàng, Nữ hoàng bệ hạ không khỏi lùi về sau một bước. Thái hậu cũng lùi ra sau dựa vào, Nữ hoàng bệ hạ nhịn không được mở miệng hỏi: “Hoàng Ngọc Quỳnh đắc tội với ngươi?"
Phong Lăng Hề hừ lạnh nói: “Ta chỉ muốn đem nàng lột da róc thịt." Dám ngấp nghé tiểu mèo hoang nhà cô, hừ!
Nữ hoàng bệ hạ thở dài: “Nếu đã như vậy, vậy trước tiên đem Hoàng Ngọc Quỳnh bí mật bắt giữ, xem có thể hỏi ra gì đó hay không. Sau đó sẽ quyết định đối phó với Võ vương như thế nào đi!" Dù sao vẫn không có chứng cứ xác thật chứng minh Võ vương tạo phản, vạn nhất bị người sai khiến giết nhầm người, làm cho người ngồi như ngư ông thủ lợi chẳng phải là quá ngốc rồi sao?
Nữ hoàng bệ hạ quả đoán làm ra quyết định như vậy, sau đó lại lấy lòng bổ sung một câu: “Cho ngươi tự mình thẩm vấn."
Thái hậu xoay đầu qua một bên, nữ nhi nhà y thật hết thuốc chữa, y chưa từng thấy qua Nữ hoàng nịnh nọt như thế.
Phong Lăng Hề gật đầu đồng ý, sau đó nói: “Ám vệ hoàng thất ta liền không động rồi, Bạch Khung cũng lưu lại, để ngừa có người giết Hồi mã thương*, ta đi cùng Cảnh Duyệt đến hội hợp là được."
(*Hồi mã thương = hồi mã thế: là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ. Đây được coi là một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa. Kỹ thuật cốt yếu của Hồi mã thương nguyên thủy phải gồm 3 yếu tố đó là vũ khí (thương), phương tiện (ngựa) và chiến thuật (đột ngột tập kích trở lại). Mặc dù đây là một thế võ nhưng với sự lợi hại bởi yếu tố bất ngờ và hiệu quả, dụng rộng rãi trong võ thuật Trung Hoa. Đặc biệt, thuật ngữ “Hồi mã thương" không chỉ đơn thuần đề cập về một thế võ, đòn đánh mà nó đã được nâng lên thành một thuật ngữ để chỉ sự phản kích, phản công của một đối thủ với đối thủ còn lại trong các cuộc thi đấu cũng như chỉ một chiến thuật thi đấu, kinh doanh.)
Phong Lăng Hề và Cảnh Duyệt sau khi hội hợp, lại phát hiện Hoàng Ngọc Quỳnh chạy trối chết về phía lại là vách núi Đoạn tình, không khỏi có chút bận tâm Vân Tư Vũ.
Cô trước đây mặc dù chỉ là cẩn thận tìm tòi cả kinh thành, thế nhưng rời kinh thành không xa Hoàng Ngọc Quỳnh có thể một chút dấu vết cũng không lộ, cũng tất nhiên ẩn giấu rất khá. Hiện tại đột nhiên phát hiện tung tích của nàng, rốt cuộc là nàng thiếu kiên nhẫn, muốn phải trở về nhanh một chút, hay là có tin tức đến chỗ Vân Tư Vũ du ngoạn, tà tâm không chết, thật đúng là khó nói.
Bởi vì lo lắng như vậy, Nhàn vương điện hạ thay đổi thái độ có chút lười nhác, đối với Hoàng Ngọc Quỳnh theo sát không nghỉ.
* * *
Mà đám người Vân Tư Vũ cuối cùng cũng đến vách núi Đoạn tình. Vách núi Đoạn tình phải nói là nửa ngọn núi, một mặt là núi, một mặt là vách núi, như là một ngọn núi bị chặt đứt vuông góc. Bất quá nhưng không thấy một nửa núi kia, vách núi Đoạn tình nổi danh nhờ phong cảnh tươi đẹp, một năm bốn mùa đều thưởng cho không khí vui vẻ thưởng. Vách núi kia cũng là bị người nói chuyện say sưa một quang cảnh lớn, từ trên vách núi nhìn xuống, mây mù quấn quanh, giống như tiên cảnh. Bất quá bởi vì quá mức nguy hiểm, rất nhiều người đều sẽ không đến quá gần, hơn nữa chính là thưởng thức cảnh đẹp đường núi phía trên.
Bất quá Vân Tư Vũ nếu đã đến rồi, tự nhiên là phải đi đến cùng, có thể là bởi vì Lục Nhã Âm và Vân Dật thể lực kém hơn hắn, cho nên dọc theo đường đi thường ngừng lại nghỉ ngơi một chút, bò hơn nửa ngày mới cuối cùng cũng coi như là đến đỉnh ngọn núi.
Sau đó còn không chờ Vân Tư Vũ thưởng thức vách núi trong truyền thuyết, Vân Dật lại đột nhiên bắt đầu nôn khan, làm hại một đám người luống cuống tay chân.
Duẫn Thiểu Thiên đứng bên cạnh vách núi, nhìn một đám thị vệ không biết làm sao, nhìn Lục Nhã Âm lo lắng sốt ruột, không một chút ý nào muốn nhìn giúp đỡ, muốn mời nàng - Ma Y Duẫn Thiểu Thiên xem bệnh, Vân Dật còn chưa đủ tư cách.
Đương nhiên, đám người sốt ruột kia hoàn toàn không biết nơi này lại có Ma Y đứng trong truyền thuyết. Đối với tên gọi Ma Y này Duẫn Thiểu Thiên là rất bất mãn, nàng không phải là cứu người ra điều kiện hà khắc một chút ư? Rõ ràng liền coi nàng như ma, nghĩ nàng phóng khoáng như gió, y thuật siêu quần. Mặc dù thần bí một chút, nhưng có phải là nên thần bí sinh ra đẹp hay không? Chỗ nào của nàng giống ma? Nàng rõ ràng là thần y có được hay không?
Về phần thầy thuốc không nên thấy chết mà không cứu? Thật sự là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, làm Ma Y đại nhân y thuật siêu quần, mỗi ngày người muốn tìm nàng chữa bệnh có thể từ kinh thành xếp dài tới vách núi Đoạn tình, mỗi người nàng đều cứu chỉ có thể mệt chết mình.
Hơn nữa từ trên sắc mặt của Vân Dật, nàng liếc nhanh một cái liền có thể nhìn ra. Vân Dật nhiều nhất là trong lòng tích tụ, mặc dù kéo dài như thế có thể sẽ sinh bệnh, thế nhưng hiện tại còn không phải là bệnh nặng, về phần hắn tại sao lại ói...
Thấy Vân Dật thoải mái một chút, Lục Nhã Âm cuối cùng cũng coi như là yên lòng, đầu óc cũng linh hoạt lại, đột nhiên trợn to mắt nói: “Vân Dật, ngươi không phải là mang thai chứ?"
Vân Dật sững sờ, nghĩ đến khoảng thời gian này khác thường, giống như thật sự là triệu chứng mang thai, lập tức trong mắt không khỏi thoáng hiện lên một tia vui vẻ, đưa tay vuốt ve bụng.
Lục Nhã Âm nhìn dáng vẻ của hắn, liền biết hắn cũng không rõ lắm. Bất quá nhìn ra, hẳn là tám chín phần mười, lập tức Lục Nhã Âm liền đỡ hắn qua một bên ngồi xuống trên tảng đá lớn, thở dài nói: “Sớm biết thế liền không hẹn ngươi đi ra, nếu như va chạm đến thì làm sao bây giờ? Ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta liền xuống núi thôi!"
Trong lòng hắn cũng mừng thay cho Vân Dật, có hài tử, địa vị của hắn tự nhiên có thể càng ổn định một chút.
Hắn thật sự là không nghĩ tới một tiểu hồ ly đáng yêu như thế sẽ hung ác như vậy.
Hắn nên vui mừng hiện tại tiểu hồ ly đã là vật nuôi trong nhà, hơn nữa bị chủ nhân và đại ma đầu dạy đến ngoan ngoãn, sẽ không tùy tiện cắn người mang phiền phức đến cho chủ nhân, bằng không nếu là dựa vào tính nó vốn dữ tợn, Lục Nhã Âm tuyệt đối không thể nào vẫn còn đang thở dốc.
Linh hồ nhìn đáng yêu vô hại, kì thật lại một chút cũng không thua với dã thú hung mãnh nhất.
Vân Tư Vũ đưa tay chọc chọc vào đầu tiểu hồ ly, nhưng không có mở miệng dạy dỗ nó. Bởi vì hắn cảm thấy tiểu hồ ly không có phạm sai lầm.
Lục Nhã Âm không có trải qua người chủ nhân này là hắn đồng ý, liền tùy ý sờ sủng vật của hắn. Tự nhiên là y không đúng, đối với chuyện này biểu hiện của tiểu hồ ly rất tốt, chưa từng có lộn xộn, cũng không có thua thiệt.
Cho nên Vân Tư Vũ vỗ vỗ đầu của nó, lòng từ bi nói: “Mày ngủ đi, ta sẽ không vạch trần mày."
Nghe vậy, hai mắt tiểu hồ ly sáng ngời, cọ sát ở trong lòng bàn tay hắn, lại lăn hai vòng bên chân hắn lộ ra cái bụng mềm mại. Sau khi biểu đạt mình quá cao hứng, mới nằm xuống bên chân hắn, giật giật cái mũi, nhìn một cái hốc tối nào đó, nuốt một ngụm nước miếng.
Vân Tư Vũ nhìn dáng vẻ nó chảy nước miếng, buồn cười hỏi: “Muốn uống?" Hắn nhớ không lầm bên trong cái hốc tối kia cất một vò rượu trái cây.
Tiểu hồ ly không muốn thu hồi tầm mắt khát vọng, kiên định lắc đầu, không thể uống, uống say cũng chỉ có thể bị người bắt nạt, nó còn phải bảo vệ chủ nhân!
Bạc băng ở trong ống tay áo của Vân Tư Vũ khè lưỡi ra, hồ ly tính ngốc này thức thời, nếu không nó trở lại tuyệt đối muốn cáo trạng!
Tiểu hồ ly nhẫn tâm nhắm mắt lại, cố gắng hết sức không nghe thấy hương vị rượu ngon, mà dáng vẻ nó linh tính mười phần, nhìn ra lòng Lục Nhã Âm lại càng ngứa ngáy. Thế nhưng sau khi được chứng kiến tiểu hồ ly hung ác, hắn cũng không dám sờ nữa.
Vân Dật là biết rõ hồ ly này từ đâu tới, cũng sớm đã từng gặp qua tiểu hồ ly linh tính, ngược lại không có phản ứng quá lớn.
Chủ nhân Vân Tư Vũ này mặc dù có lúc hung hãn một chút, thế nhưng đối với sủng vật rốt cuộc vẫn là tốt, thấy dáng vẻ tiểu hồ ly thật sự quá đáng thương, không khỏi để cho Khởi Vân lấy đồ ăn ra.
Trong khi Lục Nhã Âm và Vân Dật cho rằng Vân Tư Vũ vốn định muốn chiêu đãi bọn họ thì tiểu hồ ly phủi đất một cái bay lên bàn gỗ nhỏ, bạc băng cũng oạch một cái lẻn đi lên, hai con tham ăn bắt đầu đại chiến giành ăn.
Lục Nhã Âm mặc dù thật sự là nam tử yếu, thế nhưng lá gan của hắn lại khá lớn. Mặc dù hắn cũng có chút sợ hãi con rắn, thế nhưng bộ dáng của bạc băng quá mức xinh đẹp, giống như thủy tinh khắc thành vậy. Người xem lòng vui vẻ, cho nên hắn một chút cũng không ghét bỏ thân phận rắn kia của bạc băng, nhìn một hồ một rắn nhe răng đưa đầu giơ móng vuốt, uy hiếp thêm bạo lực để giành ăn, không nhịn được cười nói: “Sủng vật của Nhàn vương quân thật là có linh tính." Giống như hoàn toàn có thể nghe rõ tiếng người.
Hắn vừa dứt lời, tiểu hồ ly và bạc băng liền cùng nhau nhìn về phía hắn, tiểu hồ ly ngẩng đầu lên một bộ dáng kiêu ngạo lại xem thường, bạc băng cũng khè lưỡi ra một bộ dáng đương nhiên.
Một mực bộ dáng con mắt mọc ở trên đỉnh đầu kia do hai con vật nhỏ làm ra, không một chút nào sẽ làm cho người ta chán ghét, ngược lại cảm thấy rất đáng yêu. Đặc biệt là trong móng vuốt tiểu hồ ly còn đang cầm một quả nho, đuôi rắn bạc băng còn cuốn lấy một miếng bánh đậu xanh đang gặm một nửa.
Những cử động này của bọn nó, cũng tiến tới xác nhận lời nói của Lục Nhã Âm, hai kẻ tham ăn này là tuyệt đối có thể nghe hiểu tiếng người.
Có tiểu hồ ly và bạc băng bảo vật khác biệt, mặc dù là không có lời nào để nói, nhưng bầu không khí cũng không lúng túng như vậy.
* * *
Mà Vân Tư Vũ vừa rời đi, Phong Lăng Hề liền vào cung.
Sắc mặt của Nữ hoàng bệ hạ rất khó nhìn, bây giờ xác thật phát hiện Võ vương có chút dị động, thế nhưng vẫn chưa thể chứng minh bà tạo phản, còn cần tiến thêm một bước điều tra.
Thế nhưng Nữ hoàng bệ hạ đã làm tốt dự tính xấu nhất, tâm tình thật sự tươi đẹp không nổi. Võ vương ở đất phong của mình nhiều năm như vậy, nếu như ngay từ đầu thì có cái tâm tư kia, như vậy nhiều năm chiêu binh mãi mã như vậy kết quả khó có thể phỏng đoán, một khi khai chiến, vậy thì là nước Hoàng Vũ gặp tai nạn, bên trong cùng nhau nội loạn nước Phượng Thiên nhất định rục rịch, thừa dịp cháy nhà hôi của.
Cho nên nhất định phải đem tất cả đều bóp chết từ trong trứng nước trước khi Võ vương chính thức hành động.
Phong Lăng Hề lười biếng nghiêng người qua ngồi trên ghế Phượng của Nữ hoàng bệ hạ, nhìn người trước mặt đi tới đi lui, mặt mũi Nữ hoàng bệ hạ tràn đầy nôn nóng, đột nhiên mở miệng nói: “Gấp cái gì? Cùng lắm thì cho người trực tiếp ám sát Võ vương."
Võ vương nghĩ tới giết Hoàng Vũ Hiên, thừa dịp loạn tìm cơ hội, bọn họ cũng có thể lấy gậy ông đập lưng ông không phải sao? Nếu là Võ vương và Võ vương thế nữ chơi xong rồi, còn lại còn không phải là chia rẽ?
Nghe vậy, Nữ hoàng bệ hạ đột nhiên dừng bước lại, hai mắt phát sáng mà nhìn nàng, Phong Lăng Hề không nói gì: “Lại là ta?"
“Hắc hắc..." Nữ hoàng bệ hạ cười đến mặt mũi tràn đầy nịnh nọt, lôi tay áo của cô lắc qua lắc lại: “Lăng Hề, võ công của ngươi thật cao nha! Ta đem ám vệ hoàng thất đều cho ngươi mượn dùng như thế nào?"
Phong Lăng Hề quyết đoán rút ống tay áo của mình về, xì nói: “Ai hiếm lạ?"
Đột nhiên, cửa Ngự thư phòng bị đá văng một tiếng “ầm“. Thái hậu đi vào, sau đó quyết đoán đóng cửa nhìn Phong Lăng Hề đang ngồi ở trên ghế Phượng, nữ nhi nhà y lại giống như bộ dáng một chó con vẫy đuôi mừng chủ, dù là Thái hậu bình tĩnh cũng không khỏi co giật khóe mắt.
Sau đó quyết định lấy ra ba thước* lụa trắng, ngẩng đầu nhìn về phía xà nhà, đau thương thở dài nói: “Phong nha đầu, con nếu như thấy chết mà không cứu, ai gia cũng chỉ đành phải sống chết cùng nước Hoàng Vũ!"
(*3 thước = 3m.)
Nói xong liền cầm lụa trắng vung một cái lại một cái, làm dáng tìm chết.
Phong Lăng Hề đau đầu xoa xoa Thái Dương, nhét Thái hậu tựa vào trong ghế Phượng, mặt mũi tràn đầy vạch đen: “Nghĩa phụ, ta sợ ngài rồi còn không được sao? Ta lại không nói mặc kệ!"
Coi như diễn trò cũng thoáng nghiêm túc một chút có được hay không, xà ngang Ngự thư phòng cao như thế, ngài vung lụa trắng như thế đến được sao? Cho dù vắt lên được đi, có cái ghế cao như vậy đưa ngươi đứng lên treo cổ à?
Nữ hoàng bệ hạ đứng sau lưng Phong Lăng Hề, quay về Thái hậu duỗi ra ngón tay cái. Thái hậu lên mặt trừng mắt nhìn nàng, Phong Lăng Hề không khỏi càng thêm không nói gì, cho rằng ta ngốc đến mức không nhìn ra các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu ư?
Lúc này, Bạch Khung đột nhiên hiện thân: “Vương gia, Cảnh Duyệt truyền tin tức đến, ở ngoài kinh thành phát hiện tung tích của Hoàng Ngọc Quỳnh."
Phong Lăng Hề híp híp mắt, khóe miệng nhếch lên quét qua một tiếng cười lạnh vèo vèo, xem ra Hoàng Ngọc Quỳnh mặc dù ra khỏi kinh thành rất sớm, nhưng không có vội vã rời đi.
Nhìn nụ cười lạnh trên mặt nàng, Nữ hoàng bệ hạ không khỏi lùi về sau một bước. Thái hậu cũng lùi ra sau dựa vào, Nữ hoàng bệ hạ nhịn không được mở miệng hỏi: “Hoàng Ngọc Quỳnh đắc tội với ngươi?"
Phong Lăng Hề hừ lạnh nói: “Ta chỉ muốn đem nàng lột da róc thịt." Dám ngấp nghé tiểu mèo hoang nhà cô, hừ!
Nữ hoàng bệ hạ thở dài: “Nếu đã như vậy, vậy trước tiên đem Hoàng Ngọc Quỳnh bí mật bắt giữ, xem có thể hỏi ra gì đó hay không. Sau đó sẽ quyết định đối phó với Võ vương như thế nào đi!" Dù sao vẫn không có chứng cứ xác thật chứng minh Võ vương tạo phản, vạn nhất bị người sai khiến giết nhầm người, làm cho người ngồi như ngư ông thủ lợi chẳng phải là quá ngốc rồi sao?
Nữ hoàng bệ hạ quả đoán làm ra quyết định như vậy, sau đó lại lấy lòng bổ sung một câu: “Cho ngươi tự mình thẩm vấn."
Thái hậu xoay đầu qua một bên, nữ nhi nhà y thật hết thuốc chữa, y chưa từng thấy qua Nữ hoàng nịnh nọt như thế.
Phong Lăng Hề gật đầu đồng ý, sau đó nói: “Ám vệ hoàng thất ta liền không động rồi, Bạch Khung cũng lưu lại, để ngừa có người giết Hồi mã thương*, ta đi cùng Cảnh Duyệt đến hội hợp là được."
(*Hồi mã thương = hồi mã thế: là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ. Đây được coi là một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa. Kỹ thuật cốt yếu của Hồi mã thương nguyên thủy phải gồm 3 yếu tố đó là vũ khí (thương), phương tiện (ngựa) và chiến thuật (đột ngột tập kích trở lại). Mặc dù đây là một thế võ nhưng với sự lợi hại bởi yếu tố bất ngờ và hiệu quả, dụng rộng rãi trong võ thuật Trung Hoa. Đặc biệt, thuật ngữ “Hồi mã thương" không chỉ đơn thuần đề cập về một thế võ, đòn đánh mà nó đã được nâng lên thành một thuật ngữ để chỉ sự phản kích, phản công của một đối thủ với đối thủ còn lại trong các cuộc thi đấu cũng như chỉ một chiến thuật thi đấu, kinh doanh.)
Phong Lăng Hề và Cảnh Duyệt sau khi hội hợp, lại phát hiện Hoàng Ngọc Quỳnh chạy trối chết về phía lại là vách núi Đoạn tình, không khỏi có chút bận tâm Vân Tư Vũ.
Cô trước đây mặc dù chỉ là cẩn thận tìm tòi cả kinh thành, thế nhưng rời kinh thành không xa Hoàng Ngọc Quỳnh có thể một chút dấu vết cũng không lộ, cũng tất nhiên ẩn giấu rất khá. Hiện tại đột nhiên phát hiện tung tích của nàng, rốt cuộc là nàng thiếu kiên nhẫn, muốn phải trở về nhanh một chút, hay là có tin tức đến chỗ Vân Tư Vũ du ngoạn, tà tâm không chết, thật đúng là khó nói.
Bởi vì lo lắng như vậy, Nhàn vương điện hạ thay đổi thái độ có chút lười nhác, đối với Hoàng Ngọc Quỳnh theo sát không nghỉ.
* * *
Mà đám người Vân Tư Vũ cuối cùng cũng đến vách núi Đoạn tình. Vách núi Đoạn tình phải nói là nửa ngọn núi, một mặt là núi, một mặt là vách núi, như là một ngọn núi bị chặt đứt vuông góc. Bất quá nhưng không thấy một nửa núi kia, vách núi Đoạn tình nổi danh nhờ phong cảnh tươi đẹp, một năm bốn mùa đều thưởng cho không khí vui vẻ thưởng. Vách núi kia cũng là bị người nói chuyện say sưa một quang cảnh lớn, từ trên vách núi nhìn xuống, mây mù quấn quanh, giống như tiên cảnh. Bất quá bởi vì quá mức nguy hiểm, rất nhiều người đều sẽ không đến quá gần, hơn nữa chính là thưởng thức cảnh đẹp đường núi phía trên.
Bất quá Vân Tư Vũ nếu đã đến rồi, tự nhiên là phải đi đến cùng, có thể là bởi vì Lục Nhã Âm và Vân Dật thể lực kém hơn hắn, cho nên dọc theo đường đi thường ngừng lại nghỉ ngơi một chút, bò hơn nửa ngày mới cuối cùng cũng coi như là đến đỉnh ngọn núi.
Sau đó còn không chờ Vân Tư Vũ thưởng thức vách núi trong truyền thuyết, Vân Dật lại đột nhiên bắt đầu nôn khan, làm hại một đám người luống cuống tay chân.
Duẫn Thiểu Thiên đứng bên cạnh vách núi, nhìn một đám thị vệ không biết làm sao, nhìn Lục Nhã Âm lo lắng sốt ruột, không một chút ý nào muốn nhìn giúp đỡ, muốn mời nàng - Ma Y Duẫn Thiểu Thiên xem bệnh, Vân Dật còn chưa đủ tư cách.
Đương nhiên, đám người sốt ruột kia hoàn toàn không biết nơi này lại có Ma Y đứng trong truyền thuyết. Đối với tên gọi Ma Y này Duẫn Thiểu Thiên là rất bất mãn, nàng không phải là cứu người ra điều kiện hà khắc một chút ư? Rõ ràng liền coi nàng như ma, nghĩ nàng phóng khoáng như gió, y thuật siêu quần. Mặc dù thần bí một chút, nhưng có phải là nên thần bí sinh ra đẹp hay không? Chỗ nào của nàng giống ma? Nàng rõ ràng là thần y có được hay không?
Về phần thầy thuốc không nên thấy chết mà không cứu? Thật sự là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, làm Ma Y đại nhân y thuật siêu quần, mỗi ngày người muốn tìm nàng chữa bệnh có thể từ kinh thành xếp dài tới vách núi Đoạn tình, mỗi người nàng đều cứu chỉ có thể mệt chết mình.
Hơn nữa từ trên sắc mặt của Vân Dật, nàng liếc nhanh một cái liền có thể nhìn ra. Vân Dật nhiều nhất là trong lòng tích tụ, mặc dù kéo dài như thế có thể sẽ sinh bệnh, thế nhưng hiện tại còn không phải là bệnh nặng, về phần hắn tại sao lại ói...
Thấy Vân Dật thoải mái một chút, Lục Nhã Âm cuối cùng cũng coi như là yên lòng, đầu óc cũng linh hoạt lại, đột nhiên trợn to mắt nói: “Vân Dật, ngươi không phải là mang thai chứ?"
Vân Dật sững sờ, nghĩ đến khoảng thời gian này khác thường, giống như thật sự là triệu chứng mang thai, lập tức trong mắt không khỏi thoáng hiện lên một tia vui vẻ, đưa tay vuốt ve bụng.
Lục Nhã Âm nhìn dáng vẻ của hắn, liền biết hắn cũng không rõ lắm. Bất quá nhìn ra, hẳn là tám chín phần mười, lập tức Lục Nhã Âm liền đỡ hắn qua một bên ngồi xuống trên tảng đá lớn, thở dài nói: “Sớm biết thế liền không hẹn ngươi đi ra, nếu như va chạm đến thì làm sao bây giờ? Ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta liền xuống núi thôi!"
Trong lòng hắn cũng mừng thay cho Vân Dật, có hài tử, địa vị của hắn tự nhiên có thể càng ổn định một chút.
Tác giả :
Nhược Thủy Lưu Ly