Thê Chủ Tà Mị

Chương 16: Động phòng

Vân Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng đem hỉ phục rộng thùng thình cởi xuống, lộ ra y phục dạ hành màu đen bên trong, xem ra là hắn sớm có chuẩn bị. Vân Tư Vũ len lén ra khỏi gian phòng có một chút do dự muốn đi tìm hỏa liên.

Kỳ thật hắn rất muốn trực tiếp chạy đi, vì Phong Lăng Hề cho hắn cảm giác quá mức nguy hiểm, nàng là người đầu tiên cho hắn loại cảm giác này, trực giác mách bảo nên cách nàng càng xa càng tốt, nhưng là hắn nhất định phải tìm được hỏa liên, hắn còn thiếu một vị thuốc dẫn này.

Thai độc trên người hắn mặc dù nhìn vào như sẽ không tạo thành cái gì tổn thương hắn, nhưng đối với hắn mà nói cũng quá nguy hiểm, nhất là sau khi bị Phong Lăng Hề đùa giỡn, hắn lại càng không cam lòng, cảm giác không có sức chống trả thật sự là làm cho người ta phi thường khó chịu.

Ám vệ sớm đã được phân phó, cho nên Vân Tư Vũ đi dạo một vòng lớn cũng không có xảy ra vấn đề gì, cuối cùng trời không phụ người có lòng, hắn đã tìm được chỗ khố phòng. Nhìn bốn phía một chút phát hiện không có người, Vân Tư Vũ vội vàng chạy tới, nắm ổ khóa lớn trên cửa nhìn nhìn, trong tay xuất hiện một thanh sắt, tùy ý sờ vài cái “Răng rắc" một tiếng, khóa mở ra.

Vân Tư Vũ nhếch miệng cười một tiếng, chui vào khố phòng, không cần tìm kiếm liền nhìn thấy hai đóa hỏa liên kia, không khỏi nho nhỏ nói thầm: “Cái xú nữ nhân kia sẽ không đem hỏa liên trở thành trang sức đi?"

Cái hỏa liên kia chỉ có lớn nhỏ trong lòng bàn tay, toàn thân đặc biệt đỏ như lửa, thậm chí trong bóng đêm còn mang theo một điểm dạ quang, thập phần xinh đẹp, bất quá cho dù ai cũng không đem vật trân quý như thế lấy ra làm trang sức đi?

Nhưng nhìn xem vị trí để đặt hỏa liên kia, thấy như thế nào đều giống như địa phương đặt bình hoa vậy? Vân Tư Vũ cũng không cần biết nhiều như vậy, trực tiếp tìm một cái hộp cất hỏa liên vào rồi giả bộ đứng lên xoay người đi ra ngoài. Nhưng là sau một khắc lại đứng nguyên tại chỗ: “Ngươi…"

Vân Tư Vũ nhìn một chút Phong Lăng Hề hai tay đang ôm ngực, mỉm cười nhìn hắn, lại nhìn một chút khố phòng sau lưng, không để lại dấu vết cầm cái hộp trong tay giấu sau lưng, cười khan nói: “Ta… ta chỉ là đi ra ngắm trăng…"

“Phải không?" Phong Lăng Hề chẳng cần biết đúng sai nói: “Đi thôi, trở về phòng ăn một chút gì."

“Ngươi…" Vân Tư Vũ nhìn nàng một cái, không hiểu nỗi nàng đang nghĩ gì, rõ ràng trông thấy hắn trộm đồ mà như thế nào cũng không tức giận?

“Ừ?"

Vân Tư Vũ mấp máy môi, cúi đầu nói: “Ta cần hỏa liên."

“Ừ."

“Cứ như vậy?"

“Ngươi thích liền cho ngươi." Dù sao tạm thời cô cũng không cần nó.

Vân Tư Vũ giương mắt nhìn nàng, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc hỏi: “Ngươi có hay không biết hỏa liên là cái gì?"

“Biết rõ."

“Biết rõ?" Mặt mũi Vân Tư Vũ tràn đầy hoài nghi.

Phong Lăng Hề lười cùng hắn nói nhảm, trực tiếp đưa tay ôm chầm hắn đi về phía gian phòng. Vốn là cô chỉ muốn xem hắn muốn làm cái gì thôi, nếu cô đã đem người lấy về nhà thì tự nhiên sẽ nuôi nổi, cái gọi là nuôi nổi chính là đem vật hắn muốn đưa đến trước mặt hắn, đối với vật sở hữu của mình, cô luôn luôn rất là hào phóng.

Vân Tư Vũ nhìn nàng một cái, trong lòng nhận định nàng căn bản cũng không biết hỏa liên trân quý như thế nào, bất quá hắn cũng không có ý định nói cho nàng biết, vạn nhất nàng biết rồi hối hận không cho hắn nữa thì làm sao bây giờ? Mặc dù có điểm nhỏ nhỏ cần xin lỗi nhưng là giải độc tương đối quan trọng hơn, cùng lắm thì chờ hắn có tiền, đền tiền cho nàng là tốt rồi.

“Cái kia… khố phòng còn không có khóa."

“Cái kia không cần trông nom."

“A? Ngươi không sợ bảo bối trong khố phòng đều bị trộm sạch sao?" Trong khố phòng kia dường như có không ít bảo bối đây!

Vân Nhị công tử còn không biết, vì đem hắn nghênh đón vào cửa, Nhàn vương điện hạ đã chuẩn bị không biết bao nhiêu là bảo vật vô giá.

“Có người sẽ nhớ rõ đến khóa nó." Bảo bối chân chính của cô cũng sẽ không đặt tại khố phòng này, mặc dù khố phòng này muốn mất trộm cũng có chút khó khăn.

Nghe vậy, Vân Tư Vũ quay đầu lại nhìn, liền thấy khố phòng kia đã khóa kỹ, không khỏi kinh ngạc mắt trừng lớn, sau đó sắc mặt thay đổi, cuối cùng rủ cái đầu xuống, mệt mỏi hỏi: “Ngươi sớm đã phát hiện ta?"

Hôm nay xem ra trong phủ này căn bản không đơn giản giống như ngoài mặt nhìn qua, đáng tiếc hắn bởi vì thai độc phát tác nên chân tay trở nên vụng về không có phát hiện, bất quá cũng nói những người này đều là cao thủ, nếu không hắn cũng không hề phát giác được gì như vậy. Trộm nhìn lén mắt Phong Lăng Hề, thì ra nàng mới là người ẩn núp sâu nhất.

Phong Lăng Hề đưa tay sờ sờ đầu của hắn, xem như là an ủi tâm tình hắn đang bị thương, cũng không hiếu kỳ Vân Tư Vũ quá nhạy cảm, chỉ bằng lần đầu tiên gặp mặt Vân Tư Vũ hạ thủ công phu dùng độc kia, cô liền biết Vân Tư Vũ không phải là người nhìn qua vô hại như vậy.

Thuận lợi chiếm được hỏa liên, Vân Tư Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, trở lại gian phòng cũng không còn gánh nặng trong lòng. Phong Lăng Hề ngồi ở một bên, nhìn xem hai má hắn nhét phình lên, giống như chuột đồng, không nói ra được đáng yêu như thế nào.

Chờ Vân Tư Vũ ăn xong, vừa lòng thỏa mãn vỗ bụng đang phình, Phong Lăng Hề mới mở miệng nói: “Tư Vũ, chúng ta không phải là nên động phòng đi?"

Vân Tư Vũ không khỏi sững sờ, tên của hắn bị nàng gọi thật là dễ nghe, nhất là dùng giọng nói ôn nhu như vậy. Chờ một chút, động phòng?

Vân Tư Vũ sợ hãi nắm cổ áo, mặt mũi tràn đầy đề phòng nhìn nàng: “Tại sao phải động phòng?" (demcodon: anh này hỏi câu ngớ ngẩn thật.)

Phong Lăng Hề đứng dậy đến gần hắn nói: “Bởi vì… hôm nay chúng ta thành thân."

Vân Tư Vũ thoáng cái nhảy dựng lên, không ngừng lui về phía sau, trong miệng lắp bắp nói: “Bộ… bộ dạng của ta không xinh đẹp…" Ngươi cần phải chướng mắt ta mới đúng a!

“Không quan hệ, bộ dạng của ngươi thật đáng yêu."

Đáng yêu? Vân Tư Vũ tiếp tục lui về phía sau, vùng vẫy giãy chết nói: “Ta một chút cũng không đáng yêu, ta… ta sẽ đánh người!"

“Đừng lo lắng, ta sẽ không để cho ngươi đến đánh."

“Ta…" Tầm mắt Vân Tư Vũ không ngừng quét bốn phía, nghĩ tới phương pháp thoát thân, đột nhiên bật thốt lên nói ra: “Ta muốn tắm rửa!"

Trong lòng Phong Lăng Hề đã cười muốn ngất, nhìn hắn đang vân vê cổ áo, tầm mắt lại chuyển sang bộ dáng kinh hoảng của hắn, rốt cuộc phát hiện lương tâm mà thỏa mãn yêu cầu của hắn, gật đầu nói: “Tốt."

Thời điểm Vân Tư Vũ vừa thở phào nhẹ nhõm, cô lại nói tiếp một câu: “Ta và ngươi cùng nhau tắm."

“Không cần!" Vân Tư Vũ không chút nghĩ ngợi mà hô lên một tiếng, nhìn Phong Lăng Hề giơ khóe miệng lên, không khỏi hận nghiến răng nghiến lợi, luôn luôn là hắn khi dễ người khác, vì cái gì hiện tại hắn bị nữ nhân này khi dễ chứ? Chẳng lẽ thật sự có báo ứng?

Nhìn bộ dáng Vân Tư Vũ nghiến răng lợi, Phong Lăng Hề rốt cuộc cũng buông tha hắn, đưa tay sờ sờ đầu rồi cười nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi thư phòng, nếu muốn tắm rửa thì cách vách có hồ tắm, còn nếu như cần cái gì cứ trực tiếp gọi người làm là được."

Vân Tư Vũ gật đầu nhẹ, nhìn nàng rời đi mới hoàn toàn trầm tĩnh lại, giương mắt quan sát gian phòng trước mắt. Gian phòng rất lớn, bố trí thanh nhã, nhìn không ra không khí xa hoa, nhưng lại tùy tiện một kiện đồ vật nào đó đều là hù dọa người chết trong vật phẩm quý giá.

Xem trong chốc lát, Vân Tư Vũ cảm thấy có chút nhàm chán, nhụt chí bước đến ngồi trên giường một chuyến, đột nhiên cảm thấy gian phòng kia quá lớn, trống rỗng, làm cho người ta cảm thấy quá mức vắng lạnh.

Nằm trong chốc lát, lại đột nhiên ngồi dậy, từ trên thân móc ra từng bình từng bình nhỏ, dù sao hiện tại không muốn ngủ, hay là giải độc trước, miễn cho đêm dài lắm mộng.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại