Thê Chủ Tà Mị
Chương 15: Bái đường thành thân
“Ha ha…" Một hồi tiếng cười lớn truyền đến, Vân Tư Vũ cảm giác được có người nhanh chóng xông lại gần hắn, không khỏi nhích lại gần bên cạnh Phong Lăng Hề, lòng tràn đầy buồn bực, đây là người nào a? Như thế nào cười giống như người điên vậy? Hắn thầm nghĩ làm như thế nào thoát ly khỏi hang sói đây, quả thật bị tiếng cười lớn bất thình lình này dọa sợ hết hồn mà.
Đẩy lấy khăn voan đỏ lên chỉ có thể cảm giác được có người đến gần, âm thầm trừng mắt liếc nhanh người ở phía ngoài, cũng không có người phát hiện hành động mờ ám của hắn.
Phong Lăng Hề vỗ vỗ tay hắn mà an ủi, lúc này mới nhìn về phía cái người điên kia, cau mày nói: “Nữ hoàng bệ hạ, chú ý hình tượng của ngươi!"
Hoàng Vũ Hiên cười hắc hắc nói: “Ta ở phủ Nhàn vương đâu cần có hình tượng gì, nhanh lên, nhanh cho ta liếc xem chú rể đi!"
Ninh vương Hoàng Vũ Mặc đi theo một bên tựa đầu chuyển hướng nhìn mà nghĩ: hiện tại nàng không muốn thừa nhận cái người cười đến bỉ ổi kia là hoàng tỷ vĩ đại của nàng.
“Bệ hạ, chuyện này không hợp quy củ." Bên cạnh có người lên tiếng nhắc nhở, cũng không có người vì Hoàng Vũ Hiên là nữ hoàng bệ hạ mà không dám lên tiếng, tựa như theo lời nói của Hoàng Vũ Hiên, nàng ở phủ Nhàn vương hoàn toàn không có hình tượng, cho nên người phủ Nhàn vương hiện tại cũng rất khó sợ hãi nàng, nhất là mấy nha đầu lãnh sự.
Nghe vậy, Hoàng Vũ Hiên phản bác: “Cái gì má phá quy củ? Ta xem phu quân của em gái ta một chút cũng không được sao?"
Mọi người cùng kêu lên: “Không được!" Dù sao cũng là Vương Quân đại nhân của bọn hắn, tại sao có thể làm cho nữ hoàng nhúng chàm? Bọn họ phải thật cố gắng thay Vương gia coi chừng, Vương gia thật vất vả mới cưới Vương Quân về, cũng không thể bị nữ hoàng bệ hạ dọa cho chạy mất.
Trong lòng Vân Tư Vũ vẫn lầu bầu: như thế nào lại cảm giác nữ hoàng bệ hạ ở cung yến lần trước và người bây giờ không quá giống nhau đây? Hơn nữa người của phủ Nhàn vương này như thế nào lại to gan như vậy? Nhưng theo kiến thức của hắn là đám đại thần kia đối mặt với nữ hoàng bệ hạ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Phong Lăng Hề không nhìn thẳng Hoàng Vũ Hiên mà mắt nhìn người điều khiển trương chình, ra hiệu cho nàng nên bái đường.
Đang lúc mọi người đang lớn tiếng làm ồn thì người điều khiển chương trình la lớn: “Nhất bái thiên địa---“
“Nhị bái cao đường---“
“Phu thê giao bái---“
“Đưa vào động phòng---“
Dựa vào hai chữ ‘động phòng’ vừa rơi xuống, Vân Tư Vũ không khỏi run rẩy, hắn có dự cảm rất mãnh liệt, hắn sẽ gặp xui xẻo, ô..ô…không được, hắn muốn chạy, cùng lắm thì không cần hỏa liên nữa.
Không thể không nói sao Vân Nhị công tử lại có suy nghĩ đơn giản như thế, cũng đã bái hết đường, mới nghĩ tới không cưới nữa, sớm đã đi đến chỗ nào rồi?
“Chờ một chút…" Đang chuẩn bị đưa hai người vào tân phòng thì bị nữ hoàng ngăn cản lại.
“Không phải là cần tạm biệt ta sao?" Nàng không phải là lần đầu làm chủ hôn, lần trước chủ hôn nhà người ta đúng là đã lạy nàng. Cao đường trống rỗng này đều đã bái, vì sao không bái nàng? Huống chi, dù nói thế nào nàng cũng là nữ hoàng a? Vì cái gì chỉ cho nàng ngồi bên cạnh nhìn xem? Nàng không phải là cần ngồi ở phía trên à?
Nữ hoàng bệ hạ trước nhìn xem náo nhiệt, đến bây giờ mới rốt cuộc kịp phản ứng mình bị người khinh thị.
Hai đôi tân nhân đồng thời lập gia đình, đại thần trong triều đều đưa hai phần lễ, nhưng người lại chỉ có thể đi một chỗ, vốn là phần lớn mọi người lựa chọn đi bên Tô Văn, nhưng là biết rõ nữ hoàng bệ hạ vì Nhàn vương tự mình làm chủ hôn, thế là phần lớn đều chạy tới bên này, đáng tiếc nữ hoàng bệ hạ trực tiếp vung tay lên đuổi người đi, nói ra cho oai: “Bên này có trẫm là được, Tô tướng quân thành thân trẫm không thể tự mình đến trước, thật sự là xin lỗi nàng, các ngươi liền thay trẫm tiến đến chúc mừng một phen, uống nhiều thêm vài chén."
Vì vậy phủ Nhàn vương ngược lại thanh tịnh, chỉ có nữ hoàng bệ hạ cùng Ninh vương điện hạ, còn có người phủ Nhàn vương. Bất quá thanh tĩnh nhưng không vắng lặng, không khí dâng cao này mọi người cũng không câu nệ, nữ hoàng bệ hạ cũng không cần duy trì hình tượng của nàng, làm cho người người không khỏi hoài nghi nàng đem tất cả những đại thần kia đều đuổi đi, chính là vì mình có thể không hề cố kỵ mà nháo điên khùng lên.
Dù sao nàng bây giờ là bất chấp hình tượng mà đứng lại tại đó, chính là không để cho hai người vào động phòng.
Nhìn nữ hoàng bệ hạ run chân đứng ngăn cản ở phía trước, vẻ mặt hất lên, thái dương Phong Lăng Hề giật lên, hiện tại không thể nhịn được nữa, đưa chân đạp một cái.
“A---“ Nữ hoàng bệ hạ kêu thảm thiết một tiếng, trực tiếp bay ra phủ Nhàn vương, trong không trung còn truyền đến tiếng rống giận dữ của nữ hoàng bệ hạ: “Phong Lăng Hề, ngươi nhất định phải chết!"
Hoàng Vũ Mặc không nói gì vỗ vỗ đầu, trừng mắt liếc nhanh Phong Lăng Hề rồi đuổi theo, mà những người khác cười đùa cũng không để ý tới nữ hoàng bệ hạ sẽ biến mất.
Đáng tiếc, thiếu nữ hoàng bệ hạ làm ầm ĩ, bọn họ cũng ít đi không ít thú vui, tỷ như một đôi tân nhân vào động phòng sẽ không trở ra, bọn họ cũng chỉ có thể tự mình nháo lên cho náo nhiệt.
“Chúng ta có hay không đi nháo động phòng a?"
“Ngươi có bản lĩnh đi? Ngay cả nữ hoàng bệ hạ đều bị đạp bay, ngươi cảm thấy kết cục mình sẽ là cái gì?"
“Vương gia cũng quá gấp gáp đi!" Người đề nghị sờ sờ vuốt vuốt mũi, thì thầm nói: Đáng tiếc nữ hoàng bệ hạ bị đạp đi, nếu như nữ hoàng bệ hạ ở đây thì động phòng này nhất định sẽ nháo lớn một phen.
Vân Tư Vũ ngồi ở trên giường không ngừng vặn ống tay áo, trong lòng thật rối bời, vốn là hắn muốn đợi thời điểm Phong Lăng Hề đi ra ngoài chào hỏi khách khứa rồi bỏ chạy, nhưng là tại sao Phong Lăng Hề còn chưa đi đây?
Phong Lăng Hề đảo tầm mắt qua, nhìn thấy nhiều nếp nhăn trên ống tay áo không khỏi bật cười, cũng không nói chuyện liền ngồi ở chỗ kia xem hắn.
Rốt cuộc Vân Tư Vũ không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngươi không đi ra ngoài sao?"
Phong Lăng Hề nhếch môi cười nói: “Không có việc gì, đều là người mình, bọn họ đều nghe theo chủ ý của mình, tự nhiên là Vương Quân của bản vương quan trọng nhất, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, nên không thể lấy ra lãng phí."
Vân Tư Vũ thoáng nghe liền ngồi thẳng tắp lên, toàn thân cứng ngắc, từ phía dưới khăn voan tay áo màu đỏ rộng thùng thình không ngừng kề cận phía mình, thân thể không khỏi di chuyển lui về phía sau, nhưng là tay áo kia vẫn như cũ càng đến càng gần, Vân Tư Vũ rất cuộc không nhịn được nữa, tháo khăn voan ra trừng mắt quát nàng: “Ta cho ngươi biết, quân tử động khẩu không động thủ!"
Phong Lăng Hề dừng động tác lại, nhìn ly rượu trong tay nháy máy nói: “Không động thủ thì uống thế nào?"
“Uống… uống gì?"
“Rượu hợp cẩn a!" Nói xong đem ly rượu trong tay nhét vào tay hắn, lại đến bàn lấy một ly khác.
“Nha--“ Vân Tư Vũ nhíu mày, cảm giác mình quá khẩn trương, bất quá điều này cũng không có thể trách hắn, ai bảo hắn đánh không lại nữ nhân này đây? Bất quá nghe nói Nhàn vương thường đến kỹ viện, chắc sẽ thấy nhiều tuyệt sắc giai nhân, vậy hẳn là chướng mắt hắn đi!
Nghĩ tới trong lòng thở phào nhẹ nhõm, rồi không biết từ đâu lại có chút phiền muộn, mắt nhìn Phong Lăng Hề thong thả ung dung rót rượu, ánh nến làm nổi bật thêm gương mặt đó, càng nhìn càng mê hoặc. Đang nhìn thì thấy gương mặt đó lại không ngừng phóng to ra.
“Đang suy nghĩ gì thế?"
“A---“ Vân Tư Vũ bị dọa sợ hết hồn, khó trách gương mặt đó không ngừng phóng to như vậy, là vì đã nhanh áp đến gần mặt hắn: “Ngươi… ngươi làm cái gì đó?"
Phong Lăng Hề lôi kéo cánh tay của hắn cùng mình móc vào nhau, cười nói: “Không phải nói uống rượu hợp cẩn sao." Thuận tiện thưởng thức con mèo nhỏ đang xù lông.
“Nha--“ Vân Tư Vũ ngoan ngoãn bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Phong Lăng Hề đem cái ly không trong tay hắn để lên bàn hỏi: “Đói bụng chưa? Ta gọi người chuẩn bị cho ngươi chút thức ăn nha?"
Nghe vậy, hai mắt Vân Tư Vũ sáng ngời, liền vội vàng gật đầu.
Phong Lăng Hề nhìn xem bộ dáng vội vàng của hắn, đáy mắt xẹt qua một nụ cười, đứng dậy ra cửa.
Đẩy lấy khăn voan đỏ lên chỉ có thể cảm giác được có người đến gần, âm thầm trừng mắt liếc nhanh người ở phía ngoài, cũng không có người phát hiện hành động mờ ám của hắn.
Phong Lăng Hề vỗ vỗ tay hắn mà an ủi, lúc này mới nhìn về phía cái người điên kia, cau mày nói: “Nữ hoàng bệ hạ, chú ý hình tượng của ngươi!"
Hoàng Vũ Hiên cười hắc hắc nói: “Ta ở phủ Nhàn vương đâu cần có hình tượng gì, nhanh lên, nhanh cho ta liếc xem chú rể đi!"
Ninh vương Hoàng Vũ Mặc đi theo một bên tựa đầu chuyển hướng nhìn mà nghĩ: hiện tại nàng không muốn thừa nhận cái người cười đến bỉ ổi kia là hoàng tỷ vĩ đại của nàng.
“Bệ hạ, chuyện này không hợp quy củ." Bên cạnh có người lên tiếng nhắc nhở, cũng không có người vì Hoàng Vũ Hiên là nữ hoàng bệ hạ mà không dám lên tiếng, tựa như theo lời nói của Hoàng Vũ Hiên, nàng ở phủ Nhàn vương hoàn toàn không có hình tượng, cho nên người phủ Nhàn vương hiện tại cũng rất khó sợ hãi nàng, nhất là mấy nha đầu lãnh sự.
Nghe vậy, Hoàng Vũ Hiên phản bác: “Cái gì má phá quy củ? Ta xem phu quân của em gái ta một chút cũng không được sao?"
Mọi người cùng kêu lên: “Không được!" Dù sao cũng là Vương Quân đại nhân của bọn hắn, tại sao có thể làm cho nữ hoàng nhúng chàm? Bọn họ phải thật cố gắng thay Vương gia coi chừng, Vương gia thật vất vả mới cưới Vương Quân về, cũng không thể bị nữ hoàng bệ hạ dọa cho chạy mất.
Trong lòng Vân Tư Vũ vẫn lầu bầu: như thế nào lại cảm giác nữ hoàng bệ hạ ở cung yến lần trước và người bây giờ không quá giống nhau đây? Hơn nữa người của phủ Nhàn vương này như thế nào lại to gan như vậy? Nhưng theo kiến thức của hắn là đám đại thần kia đối mặt với nữ hoàng bệ hạ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Phong Lăng Hề không nhìn thẳng Hoàng Vũ Hiên mà mắt nhìn người điều khiển trương chình, ra hiệu cho nàng nên bái đường.
Đang lúc mọi người đang lớn tiếng làm ồn thì người điều khiển chương trình la lớn: “Nhất bái thiên địa---“
“Nhị bái cao đường---“
“Phu thê giao bái---“
“Đưa vào động phòng---“
Dựa vào hai chữ ‘động phòng’ vừa rơi xuống, Vân Tư Vũ không khỏi run rẩy, hắn có dự cảm rất mãnh liệt, hắn sẽ gặp xui xẻo, ô..ô…không được, hắn muốn chạy, cùng lắm thì không cần hỏa liên nữa.
Không thể không nói sao Vân Nhị công tử lại có suy nghĩ đơn giản như thế, cũng đã bái hết đường, mới nghĩ tới không cưới nữa, sớm đã đi đến chỗ nào rồi?
“Chờ một chút…" Đang chuẩn bị đưa hai người vào tân phòng thì bị nữ hoàng ngăn cản lại.
“Không phải là cần tạm biệt ta sao?" Nàng không phải là lần đầu làm chủ hôn, lần trước chủ hôn nhà người ta đúng là đã lạy nàng. Cao đường trống rỗng này đều đã bái, vì sao không bái nàng? Huống chi, dù nói thế nào nàng cũng là nữ hoàng a? Vì cái gì chỉ cho nàng ngồi bên cạnh nhìn xem? Nàng không phải là cần ngồi ở phía trên à?
Nữ hoàng bệ hạ trước nhìn xem náo nhiệt, đến bây giờ mới rốt cuộc kịp phản ứng mình bị người khinh thị.
Hai đôi tân nhân đồng thời lập gia đình, đại thần trong triều đều đưa hai phần lễ, nhưng người lại chỉ có thể đi một chỗ, vốn là phần lớn mọi người lựa chọn đi bên Tô Văn, nhưng là biết rõ nữ hoàng bệ hạ vì Nhàn vương tự mình làm chủ hôn, thế là phần lớn đều chạy tới bên này, đáng tiếc nữ hoàng bệ hạ trực tiếp vung tay lên đuổi người đi, nói ra cho oai: “Bên này có trẫm là được, Tô tướng quân thành thân trẫm không thể tự mình đến trước, thật sự là xin lỗi nàng, các ngươi liền thay trẫm tiến đến chúc mừng một phen, uống nhiều thêm vài chén."
Vì vậy phủ Nhàn vương ngược lại thanh tịnh, chỉ có nữ hoàng bệ hạ cùng Ninh vương điện hạ, còn có người phủ Nhàn vương. Bất quá thanh tĩnh nhưng không vắng lặng, không khí dâng cao này mọi người cũng không câu nệ, nữ hoàng bệ hạ cũng không cần duy trì hình tượng của nàng, làm cho người người không khỏi hoài nghi nàng đem tất cả những đại thần kia đều đuổi đi, chính là vì mình có thể không hề cố kỵ mà nháo điên khùng lên.
Dù sao nàng bây giờ là bất chấp hình tượng mà đứng lại tại đó, chính là không để cho hai người vào động phòng.
Nhìn nữ hoàng bệ hạ run chân đứng ngăn cản ở phía trước, vẻ mặt hất lên, thái dương Phong Lăng Hề giật lên, hiện tại không thể nhịn được nữa, đưa chân đạp một cái.
“A---“ Nữ hoàng bệ hạ kêu thảm thiết một tiếng, trực tiếp bay ra phủ Nhàn vương, trong không trung còn truyền đến tiếng rống giận dữ của nữ hoàng bệ hạ: “Phong Lăng Hề, ngươi nhất định phải chết!"
Hoàng Vũ Mặc không nói gì vỗ vỗ đầu, trừng mắt liếc nhanh Phong Lăng Hề rồi đuổi theo, mà những người khác cười đùa cũng không để ý tới nữ hoàng bệ hạ sẽ biến mất.
Đáng tiếc, thiếu nữ hoàng bệ hạ làm ầm ĩ, bọn họ cũng ít đi không ít thú vui, tỷ như một đôi tân nhân vào động phòng sẽ không trở ra, bọn họ cũng chỉ có thể tự mình nháo lên cho náo nhiệt.
“Chúng ta có hay không đi nháo động phòng a?"
“Ngươi có bản lĩnh đi? Ngay cả nữ hoàng bệ hạ đều bị đạp bay, ngươi cảm thấy kết cục mình sẽ là cái gì?"
“Vương gia cũng quá gấp gáp đi!" Người đề nghị sờ sờ vuốt vuốt mũi, thì thầm nói: Đáng tiếc nữ hoàng bệ hạ bị đạp đi, nếu như nữ hoàng bệ hạ ở đây thì động phòng này nhất định sẽ nháo lớn một phen.
Vân Tư Vũ ngồi ở trên giường không ngừng vặn ống tay áo, trong lòng thật rối bời, vốn là hắn muốn đợi thời điểm Phong Lăng Hề đi ra ngoài chào hỏi khách khứa rồi bỏ chạy, nhưng là tại sao Phong Lăng Hề còn chưa đi đây?
Phong Lăng Hề đảo tầm mắt qua, nhìn thấy nhiều nếp nhăn trên ống tay áo không khỏi bật cười, cũng không nói chuyện liền ngồi ở chỗ kia xem hắn.
Rốt cuộc Vân Tư Vũ không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngươi không đi ra ngoài sao?"
Phong Lăng Hề nhếch môi cười nói: “Không có việc gì, đều là người mình, bọn họ đều nghe theo chủ ý của mình, tự nhiên là Vương Quân của bản vương quan trọng nhất, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, nên không thể lấy ra lãng phí."
Vân Tư Vũ thoáng nghe liền ngồi thẳng tắp lên, toàn thân cứng ngắc, từ phía dưới khăn voan tay áo màu đỏ rộng thùng thình không ngừng kề cận phía mình, thân thể không khỏi di chuyển lui về phía sau, nhưng là tay áo kia vẫn như cũ càng đến càng gần, Vân Tư Vũ rất cuộc không nhịn được nữa, tháo khăn voan ra trừng mắt quát nàng: “Ta cho ngươi biết, quân tử động khẩu không động thủ!"
Phong Lăng Hề dừng động tác lại, nhìn ly rượu trong tay nháy máy nói: “Không động thủ thì uống thế nào?"
“Uống… uống gì?"
“Rượu hợp cẩn a!" Nói xong đem ly rượu trong tay nhét vào tay hắn, lại đến bàn lấy một ly khác.
“Nha--“ Vân Tư Vũ nhíu mày, cảm giác mình quá khẩn trương, bất quá điều này cũng không có thể trách hắn, ai bảo hắn đánh không lại nữ nhân này đây? Bất quá nghe nói Nhàn vương thường đến kỹ viện, chắc sẽ thấy nhiều tuyệt sắc giai nhân, vậy hẳn là chướng mắt hắn đi!
Nghĩ tới trong lòng thở phào nhẹ nhõm, rồi không biết từ đâu lại có chút phiền muộn, mắt nhìn Phong Lăng Hề thong thả ung dung rót rượu, ánh nến làm nổi bật thêm gương mặt đó, càng nhìn càng mê hoặc. Đang nhìn thì thấy gương mặt đó lại không ngừng phóng to ra.
“Đang suy nghĩ gì thế?"
“A---“ Vân Tư Vũ bị dọa sợ hết hồn, khó trách gương mặt đó không ngừng phóng to như vậy, là vì đã nhanh áp đến gần mặt hắn: “Ngươi… ngươi làm cái gì đó?"
Phong Lăng Hề lôi kéo cánh tay của hắn cùng mình móc vào nhau, cười nói: “Không phải nói uống rượu hợp cẩn sao." Thuận tiện thưởng thức con mèo nhỏ đang xù lông.
“Nha--“ Vân Tư Vũ ngoan ngoãn bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Phong Lăng Hề đem cái ly không trong tay hắn để lên bàn hỏi: “Đói bụng chưa? Ta gọi người chuẩn bị cho ngươi chút thức ăn nha?"
Nghe vậy, hai mắt Vân Tư Vũ sáng ngời, liền vội vàng gật đầu.
Phong Lăng Hề nhìn xem bộ dáng vội vàng của hắn, đáy mắt xẹt qua một nụ cười, đứng dậy ra cửa.
Tác giả :
Nhược Thủy Lưu Ly