Thê Chủ Dịu Dàng
Chương 18: Hiểu lầm
Nhìn quanh tất cả Tô phủ đại khái chỉ có gian sài phòng vứt đi này là có khả năng làm chỗ trú cho nàng ta cho nên suy nghĩ một chút Quân Nhược Thủy tiện tay ôm nữ hài kia vào sài phòng nhẹ nhàng đặt nàng ta lên trên giường bằng ván gỗ đơn sơ sau đó vội vội vàng vàng chạy đến phòng để đồ vật ở Tố Tâm Cư tìm hòm thuốc mà nàng đã mang từ Quân gia khi tới đây ở rể, lấy ngân châm ra, cởi y phục của nữ hài, châm lên vài huyệt vị trên vai và lưng nàng ta. Từ kiếp trước đến bây giờ giống như thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi nên thủ pháp của nàng cũng không thành thạo lắm. Nữ hài hơi nhíu nhíu mày, cắn chặt hàm răng nhưng không rên tiếng nào sau đó thân thể cứng ngắc cuộn tròn co rút thành một cục dần dần mềm mại xuống, hô hấp cũng vững vàng thông thuận hơn. Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười ôn hòa, nữ hài này trong lúc vô ý đã biểu hiện ra quật cường cùng ẩn nhẫn cùng gia hỏa không được tự nhiên là Tô Tử Bội thật sự có chút giống nhau.
Sau khoảng nửa nén hương Quân Nhược Thủy rút ngân châm, xoay người lại dùng bút lông ngỗng tự chế của nàng chấm mực viết phương thuốc, chuẩn bị tự mình đi hiệu thuốc bốc thuốc. Lúc này cửa sài phòng đột nhiên bị người khác đá văng ra, Quân Nhược Thủy sợ hãi ngẩng đầu chỉ thấy vẻ mặt Tô Tử Bội hung ác đi đến, lập tức Quân Nhược Thủy cảm giác được tức giận ở trên người hắn, chỉ trong nháy mắt liền lan tràn khắp sài phòng. Nàng không khỏi kinh hồn bạt vía, nghi hoặc lúc nào thì mình lại trêu chọc phải sát tinh này?
Khuôn mặt của người nằm trên giường gỗ cực kì xinh đẹp, tấm lưng trần trụi trắng nõn nà còn Quân Nhược Thủy thì tóc dài hỗn độn, quần áo trên người không chỉnh tề, trong phòng kiều diễm ái muội chọc mắt Tô Tử Bội đau đớn. Hắn chỉ cảm giác lệ khí không ngừng dâng lên, ngực phập phồng, đen mặt, môi run run, tức giận không nói nên lời, rút nhuyễn tiên trong tay ra. Quân Nhược Thủy cả kinh, trực giác muốn né tránh nhưng nếu nàng tránh đi thì tất nhiên nhuyễn tiên sẽ quất lên thân nữ hài đang bất tỉnh nhân sự sau lưng nàng cho nên nàng do dự một chút sau đó chịu đựng nhuyễn tiên liên tục quất tới.
Tiếng roi quất lên da thịt vùn vụt cùng với tiếng rên đau đớn của Quân Nhược Thủy làm cho Tô Tử Bội sửng sốt, rõ ràng là nàng có thể trốn tránh mà. Quân Nhược Thủy thấy hắn sững sờ thì vội vàng nói: "Công tử, ngươi hãy nghe ta nói....."
"Nói cái gì, ta không muốn nghe ngươi biện hộ." Thấy nàng tình nguyện bị roi quất cũng phải che chở cho người phía sau, Tô Tử Bội khôi phục lại tinh thần, trong cơn giận dữ muốn tiếp tục vung roi.
Quân Nhược Thủy nhịn đau, vội vàng kéo lấy roi, ẫn nhẫn nói: "Công tử, ngươi hãy nói rõ ràng thì ta mới biết được tại sao ngươi lại giận dữ."
"Rõ ràng là bắt gian tại trận còn muốn nói rõ ràng cái gì." Đang vui sướng khi người khác gặp họa, Thanh Phong đứng sau lưng Tô Tử Bội cho nàng một cái liếc mắt, thêm mắm dặm muối nói.
Quân Nhược Thủy vội vàng thanh minh: "Công tử, ngươi hiều lầm rồi, nàng ta là nữ hài tử mà." Nhân lúc Tô Tử Bội vung roi chậm lại, nàng vội vàng bắt lấy cơ hội: "Ta gặp nàng ta ở ngoài cửa, khi đó nàng ta bị trúng độc, bỏ mặc nàng ta ở ngoài cửa không thèm quan tâm thì hình như có phần quá tàn nhẫn cho nên đành phải mang nàng ta đến đây."
Vừa dứt lời Thanh Phong liền vội vàng nói: "Thiếu gia đừng tin lời nói dối của nàng ta, vừa nhìn liền biết rõ ràng người kia là một nam tử mỹ mạo."
Quân Nhược Thủy cực kì bất đắc dĩ cười khổ nói: "Công tử, là nam hay là nữ thì chỉ cần nhìn là biết. Công tử tự mình xem đi." Quân Nhược Thủy lật người nữ hài lại, trên cổ trắng nõn của nàng ta rõ ràng không có hầu kết mà chỉ có cái yếm che lại hai khối nở nang đã phát dục ở trước ngực.
Nháy mắt mặt Tô Tử Bội đỏ lên, quay người sang chỗ khác. Thanh Phong nán lại xem một phen cũng đỏ mặt cắn môi quay đầu đi chỗ khác. "Nếu như công tử không tin thì có thể cởi y phục nghiệm chứng một phen." Quân Nhược Thủy không nhanh không chậm nói, trong lòng cực kì buồn bực. Không duyên không cớ lại ăn roi, người nào cũng sẽ thấy khó chịu.
"Không cần." Tô Tử Bội nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng, xoay người rời đi. Thanh Phong cũng đỏ mặt cúi đầu theo sau lưng hắn.
"Chậm đã." Quân Nhược Thủy trầm tĩnh mở miệng.
Tô Tử Bội dừng bước, cứng ngắc tại chỗ, Thanh Phong cũng dừng lại, quay đầu nghểng cổ nói: "Thiếu phu nhân còn muốn gì nữa?"
Quân Nhược Thủy cũng không ngại hắn ta vô lễ, nhàn nhạt cười nói: "Thanh Phong, việc hôm nay ngươi cũng tham gia không ít, đừng nghĩ có thể nhẹ nhàng tiêu sái rời đi như vậy."
Thanh Phong nghe vậy chột dạ tránh đi ánh mắt của Quân Nhược Thủy, sắc mặt có chút trắng bệch, hắn ta lặng lẽ dựa sát vào Tô Tử Bội, miệng còn ương ngạnh: "Ta, ta là sai vặt của thiếu gia, người dám làm gì ta?"
"Vu oan thê chủ, chẳng lẽ không phải chịu phạt sao?" Quân Nhược Thủy không có hảo ý cười với hắn ta.
Thanh Phong lập tức nắm chặt góc áo của Tô Tử Bội: "Ta, ta không sợ, người không dọa được ta đâu."
Tô Tử Bội xoay người nhìn Quân Nhược Thủy, chậm rãi mở miệng: "Thanh Phong, người liền ở lại đây đi."
"Thiếu gia..." Vẻ mặt Thanh Phong cầu xin, gần như là khóc lóc than thở. Tại sao… tại sao có thể qua cầu rút ván như vậy. Hắn ta buồn thiu, rơi vào trong tay Thiếu phu nhân coi như thảm rồi!
Dường như hậm hực cùng phẫn nộ trong lòng Tô Tử Bội tiêu tán không còn, giờ này nhìn vết roi trên người Quân Nhược Thủy cảm thấy có chút áy náy, một roi kia quả thật hắn đã dùng hết sức lực, xuống tay hơi nặng một chút. Sau khi hốt hoảng, quật cường trên mặt hắn cũng tán đi, dần dần xuất hiện vẻ cô đơn ủ rủ.
Hắn biết ý tứ của nàng, giữ Thanh Phong lại coi như là trừng phạt nho nhỏ đối với Thanh Phong. Vẻ mặt hốt hoảng cô đơn của hắn lại nhẹ nhàng đả động đến một góc nhỏ mẩn cảm trong lòng nàng làm cho lòng nàng trở nên ê ẩm ,chát chát lại mềm mại. Vết roi trên người còn đang bỏng rát nhưng nàng lại tiến tới, cực kì tự nhiên kéo tay hắn, ôn nhu nói: "Công tử, ta đưa ngươi về."
Thấy hắn không có phản đối, Quân Nhược Thủy quay đầu nhìn Thanh Phong giống như đã hóa đá, nhàn nhạt nói: "Thanh Phong, ngươi trông giữ chỗ này cho tốt, lại kêu người nào đó đi hiệu thuốc bốc thuốc, nghe rõ chưa?"
Bi thương nhìn thiếu gia, thiếu gia không nói gì xem như ngầm đồng ý với mệnh lệnh của Thiếu phu nhân. Thanh Phong biết lợi thế của mình đã mất, chỉ có thể khuất phục bị cưỡng bức lao động.
Dọc đường lôi kéo Tô Tử Bội trở lại Tố Tâm Cư, Tô Tử Bội vẫn trầm mặc không nói gì, trong lòng không phải là không có áy náy làm hắn không biết nên nói thế nào cho phải. Lòng bàn tay tràn đầy mô hôi nhưng hắn vẫn không muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay ấm áp kia. Hắn đã từng là người cao cao tại thượng, là hạnh phúc mà nàng có muốn thế nào cũng không với tới nhưng giờ phút này lòng bàn tay nàng lại ấm áp như vậy làm hắn không muốn buông tay. Nghĩ tới đây hắn nghiêng đầu nhìn nàng, dưới áng sáng mờ nhạt do ngọn nến tỏa ra chiếu sáng khuôn mặt thanh tú của nàng, con ngươi đen láy thông minh, khóe môi hơi nhếch nhếch lên đều làm cho hắn cảm thấy gần gũi như thế, ấm áp như thế, an tâm như thế, tức giận cùng đau buồn giống như sóng dữ mãnh liệt lúc đầu đều đã trở thành gió nhẹ ôn nhu vuốt ve, dần dần bình ổn lại, mặt biển lại khôi phục yên bình hiền hòa như bình thường.
Quân Nhược Thủy để cho hắn ngồi xuống ghế trước mặt bàn, buông đôi tay ẩm ướt mồ hôi ra, hắn hơi kinh hãi, ánh mắt hoảng hốt lại xuất hiện, cúi đầu nhìn bàn tay trống không của mình có chút ngẩn người. Quân Nhược Thủy đi bưng một chậu nước lạnh, tỉ mỉ vắt khô khăn, lau mặt giúp hắn, sau đó cầm tay hắn lên, nhẹ nhàng lau một lần, cũng không sợ vết thương dính nước mà chỉ sợ máu dính vào trong nước làm bẩn mặt hắn.
"Công tử, đêm nay kêu gã sai vặt khác tới hầu hạ đi, Thanh Phong ở bên kia giúp ta. Công tử đừng lo lắng, ta chỉ đùa giỡn với hắn thôi."
Tô Tử Bội ngẩn ngơ nhìn nàng, ánh mắt dần dần thanh minh. Hắn cố hết sức suy nghĩ những lời nàng nói: "Thanh Phong là quỷ linh tinh, ngươi nên chú ý nhiều hơn một chút."
Quân Nhược Thủy có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai mình, vừa mới rồi nhìn tinh thần hắn hoảng hốt không quá yên tâm nên mới đưa hắn tới đây, vốn cũng không chờ mong hắn mở miệng trả lời nàng, ai ngờ hắn không chỉ mở miệng mà còn quan tâm đến nàng. Thật có chút thụ sủng nhược kinh. Quân Nhược Thủy nở nụ cười ôn nhu nói: "Được, ta còn phải qua đó xem sao, ngươi nghỉ ngơi đi."
Trở lại sài phòng, Thanh Phong đang ngồi trên mặt đất trước giường gỗ đơn sơ tò mò quan sát nữ hài tử kia. Quân Nhược Thủy không khỏi bật cười.
Thanh Phong quay đầu lại, mặt nóng lên, căm giận lườm nàng một cái.
"Đã mua thuốc rồi sao?" Quân Nhược Thủy làm như không có việc gì hỏi.
"Thanh Văn đang sắc thuốc ở phòng bếp." Vẻ mặt Thanh Phong miễn cưỡng.
Nàng cười cười chịu đựng đau đớn trên người tìm thuốc mỡ lần trước đã sử dụng, tự mình duỗi tay vào trong áo bôi lên miệng vết thương. Ai da, phu lang nhà nàng giận dữ xuống tay thật là ngoan độc có thể so với sư tử Hà Đông xem ra sau này phải tận lực nghiên cứu chút thuốc mỡ trị thương. Ai oán nhìn nữ hài tử vẫn đang ngủ mê man, nàng ủy khuất chép miệng, vết thương này đều là vì nàng ta hết.
Sau khi uống thuốc, tư thế ngủ của nữ hài kia đã yên ổn hơn nhiều, mạch tượng dần dần vững vàng, muốn trừ hết độc cũng phải cần mấy ngày, sau khi trị độc xong còn phải điều dưỡng ba tháng.
Nàng tìm được một tấm chiếu trải trên mặt đất, ngủ ngay tại chỗ. Ngày hè nhiều ruồi muỗi chuột kiến, ở chỗ nào đó còn có con gián đang bò. Quân Nhược Thủy ngủ trên mặt đất mà trong lòng có chút bất an nhưng giường vốn nhỏ hẹp nàng không có khả năng đi tranh giường với người bệnh, nghĩ nghĩ vẫn là thắp nến lên, soi đèn đọc sách cũng là một loại thú vị. Thanh Phong đã sớm dựa vào tấm ván gỗ ngáy ò ó o. Ặc, thật là có thể thích ứng trong mọi tình huống.
Đêm khuya yên tĩnh nhưng thật lâu Tô Tử Bội cũng không ngủ được. Một mình trong phòng cũng không thấy Quân Nhược Thủy trở về phòng làm lòng hắn có chút bất an. Nàng vẫn đang oán trách hắn sao? Chính hắn không phân biết tốt xấu liền vung roi lên đánh nàng, quả thật là quá kích động, trằn trọc hồi lâu, quyết đinh chờ nàng trở lại thì nói lời xin lỗi ai ngờ đợi tới khuya, trăng lên đỉnh đầu vẫn không thấy bóng dáng của nàng đâu. Mọi thứ đều yên lặng chỉ có tâm của hắn là không yên, không thể bình tĩnh. Đột nhiên hắn đứng dậy khoác áo, đi xuyên qua hoa viên, dọc theo ngõ hẻm quanh co đi đến sài phòng hẻo lánh. Xa xa ẩn hiện dưới ánh nến hắn thấy nàng đang ngồi một mình đọc sách dưới ánh nến, muốn bước lên nhưng lại không biết làm sao cho nên đành phải đứng dưới bóng cây lờ mờ yên lặng không nói gì.
Hắn vẫn luôn tin tưởng mọi người đều đều thích lợi tránh hại nhưng nàng lại vì một nữ hài không quen biết mà đỡ thay nàng ta một roi dùng hết sức lực khi giận dữ của hắn. Nàng đúng là một nữ nhân kì quái.
Sau khoảng nửa nén hương Quân Nhược Thủy rút ngân châm, xoay người lại dùng bút lông ngỗng tự chế của nàng chấm mực viết phương thuốc, chuẩn bị tự mình đi hiệu thuốc bốc thuốc. Lúc này cửa sài phòng đột nhiên bị người khác đá văng ra, Quân Nhược Thủy sợ hãi ngẩng đầu chỉ thấy vẻ mặt Tô Tử Bội hung ác đi đến, lập tức Quân Nhược Thủy cảm giác được tức giận ở trên người hắn, chỉ trong nháy mắt liền lan tràn khắp sài phòng. Nàng không khỏi kinh hồn bạt vía, nghi hoặc lúc nào thì mình lại trêu chọc phải sát tinh này?
Khuôn mặt của người nằm trên giường gỗ cực kì xinh đẹp, tấm lưng trần trụi trắng nõn nà còn Quân Nhược Thủy thì tóc dài hỗn độn, quần áo trên người không chỉnh tề, trong phòng kiều diễm ái muội chọc mắt Tô Tử Bội đau đớn. Hắn chỉ cảm giác lệ khí không ngừng dâng lên, ngực phập phồng, đen mặt, môi run run, tức giận không nói nên lời, rút nhuyễn tiên trong tay ra. Quân Nhược Thủy cả kinh, trực giác muốn né tránh nhưng nếu nàng tránh đi thì tất nhiên nhuyễn tiên sẽ quất lên thân nữ hài đang bất tỉnh nhân sự sau lưng nàng cho nên nàng do dự một chút sau đó chịu đựng nhuyễn tiên liên tục quất tới.
Tiếng roi quất lên da thịt vùn vụt cùng với tiếng rên đau đớn của Quân Nhược Thủy làm cho Tô Tử Bội sửng sốt, rõ ràng là nàng có thể trốn tránh mà. Quân Nhược Thủy thấy hắn sững sờ thì vội vàng nói: "Công tử, ngươi hãy nghe ta nói....."
"Nói cái gì, ta không muốn nghe ngươi biện hộ." Thấy nàng tình nguyện bị roi quất cũng phải che chở cho người phía sau, Tô Tử Bội khôi phục lại tinh thần, trong cơn giận dữ muốn tiếp tục vung roi.
Quân Nhược Thủy nhịn đau, vội vàng kéo lấy roi, ẫn nhẫn nói: "Công tử, ngươi hãy nói rõ ràng thì ta mới biết được tại sao ngươi lại giận dữ."
"Rõ ràng là bắt gian tại trận còn muốn nói rõ ràng cái gì." Đang vui sướng khi người khác gặp họa, Thanh Phong đứng sau lưng Tô Tử Bội cho nàng một cái liếc mắt, thêm mắm dặm muối nói.
Quân Nhược Thủy vội vàng thanh minh: "Công tử, ngươi hiều lầm rồi, nàng ta là nữ hài tử mà." Nhân lúc Tô Tử Bội vung roi chậm lại, nàng vội vàng bắt lấy cơ hội: "Ta gặp nàng ta ở ngoài cửa, khi đó nàng ta bị trúng độc, bỏ mặc nàng ta ở ngoài cửa không thèm quan tâm thì hình như có phần quá tàn nhẫn cho nên đành phải mang nàng ta đến đây."
Vừa dứt lời Thanh Phong liền vội vàng nói: "Thiếu gia đừng tin lời nói dối của nàng ta, vừa nhìn liền biết rõ ràng người kia là một nam tử mỹ mạo."
Quân Nhược Thủy cực kì bất đắc dĩ cười khổ nói: "Công tử, là nam hay là nữ thì chỉ cần nhìn là biết. Công tử tự mình xem đi." Quân Nhược Thủy lật người nữ hài lại, trên cổ trắng nõn của nàng ta rõ ràng không có hầu kết mà chỉ có cái yếm che lại hai khối nở nang đã phát dục ở trước ngực.
Nháy mắt mặt Tô Tử Bội đỏ lên, quay người sang chỗ khác. Thanh Phong nán lại xem một phen cũng đỏ mặt cắn môi quay đầu đi chỗ khác. "Nếu như công tử không tin thì có thể cởi y phục nghiệm chứng một phen." Quân Nhược Thủy không nhanh không chậm nói, trong lòng cực kì buồn bực. Không duyên không cớ lại ăn roi, người nào cũng sẽ thấy khó chịu.
"Không cần." Tô Tử Bội nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng, xoay người rời đi. Thanh Phong cũng đỏ mặt cúi đầu theo sau lưng hắn.
"Chậm đã." Quân Nhược Thủy trầm tĩnh mở miệng.
Tô Tử Bội dừng bước, cứng ngắc tại chỗ, Thanh Phong cũng dừng lại, quay đầu nghểng cổ nói: "Thiếu phu nhân còn muốn gì nữa?"
Quân Nhược Thủy cũng không ngại hắn ta vô lễ, nhàn nhạt cười nói: "Thanh Phong, việc hôm nay ngươi cũng tham gia không ít, đừng nghĩ có thể nhẹ nhàng tiêu sái rời đi như vậy."
Thanh Phong nghe vậy chột dạ tránh đi ánh mắt của Quân Nhược Thủy, sắc mặt có chút trắng bệch, hắn ta lặng lẽ dựa sát vào Tô Tử Bội, miệng còn ương ngạnh: "Ta, ta là sai vặt của thiếu gia, người dám làm gì ta?"
"Vu oan thê chủ, chẳng lẽ không phải chịu phạt sao?" Quân Nhược Thủy không có hảo ý cười với hắn ta.
Thanh Phong lập tức nắm chặt góc áo của Tô Tử Bội: "Ta, ta không sợ, người không dọa được ta đâu."
Tô Tử Bội xoay người nhìn Quân Nhược Thủy, chậm rãi mở miệng: "Thanh Phong, người liền ở lại đây đi."
"Thiếu gia..." Vẻ mặt Thanh Phong cầu xin, gần như là khóc lóc than thở. Tại sao… tại sao có thể qua cầu rút ván như vậy. Hắn ta buồn thiu, rơi vào trong tay Thiếu phu nhân coi như thảm rồi!
Dường như hậm hực cùng phẫn nộ trong lòng Tô Tử Bội tiêu tán không còn, giờ này nhìn vết roi trên người Quân Nhược Thủy cảm thấy có chút áy náy, một roi kia quả thật hắn đã dùng hết sức lực, xuống tay hơi nặng một chút. Sau khi hốt hoảng, quật cường trên mặt hắn cũng tán đi, dần dần xuất hiện vẻ cô đơn ủ rủ.
Hắn biết ý tứ của nàng, giữ Thanh Phong lại coi như là trừng phạt nho nhỏ đối với Thanh Phong. Vẻ mặt hốt hoảng cô đơn của hắn lại nhẹ nhàng đả động đến một góc nhỏ mẩn cảm trong lòng nàng làm cho lòng nàng trở nên ê ẩm ,chát chát lại mềm mại. Vết roi trên người còn đang bỏng rát nhưng nàng lại tiến tới, cực kì tự nhiên kéo tay hắn, ôn nhu nói: "Công tử, ta đưa ngươi về."
Thấy hắn không có phản đối, Quân Nhược Thủy quay đầu nhìn Thanh Phong giống như đã hóa đá, nhàn nhạt nói: "Thanh Phong, ngươi trông giữ chỗ này cho tốt, lại kêu người nào đó đi hiệu thuốc bốc thuốc, nghe rõ chưa?"
Bi thương nhìn thiếu gia, thiếu gia không nói gì xem như ngầm đồng ý với mệnh lệnh của Thiếu phu nhân. Thanh Phong biết lợi thế của mình đã mất, chỉ có thể khuất phục bị cưỡng bức lao động.
Dọc đường lôi kéo Tô Tử Bội trở lại Tố Tâm Cư, Tô Tử Bội vẫn trầm mặc không nói gì, trong lòng không phải là không có áy náy làm hắn không biết nên nói thế nào cho phải. Lòng bàn tay tràn đầy mô hôi nhưng hắn vẫn không muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay ấm áp kia. Hắn đã từng là người cao cao tại thượng, là hạnh phúc mà nàng có muốn thế nào cũng không với tới nhưng giờ phút này lòng bàn tay nàng lại ấm áp như vậy làm hắn không muốn buông tay. Nghĩ tới đây hắn nghiêng đầu nhìn nàng, dưới áng sáng mờ nhạt do ngọn nến tỏa ra chiếu sáng khuôn mặt thanh tú của nàng, con ngươi đen láy thông minh, khóe môi hơi nhếch nhếch lên đều làm cho hắn cảm thấy gần gũi như thế, ấm áp như thế, an tâm như thế, tức giận cùng đau buồn giống như sóng dữ mãnh liệt lúc đầu đều đã trở thành gió nhẹ ôn nhu vuốt ve, dần dần bình ổn lại, mặt biển lại khôi phục yên bình hiền hòa như bình thường.
Quân Nhược Thủy để cho hắn ngồi xuống ghế trước mặt bàn, buông đôi tay ẩm ướt mồ hôi ra, hắn hơi kinh hãi, ánh mắt hoảng hốt lại xuất hiện, cúi đầu nhìn bàn tay trống không của mình có chút ngẩn người. Quân Nhược Thủy đi bưng một chậu nước lạnh, tỉ mỉ vắt khô khăn, lau mặt giúp hắn, sau đó cầm tay hắn lên, nhẹ nhàng lau một lần, cũng không sợ vết thương dính nước mà chỉ sợ máu dính vào trong nước làm bẩn mặt hắn.
"Công tử, đêm nay kêu gã sai vặt khác tới hầu hạ đi, Thanh Phong ở bên kia giúp ta. Công tử đừng lo lắng, ta chỉ đùa giỡn với hắn thôi."
Tô Tử Bội ngẩn ngơ nhìn nàng, ánh mắt dần dần thanh minh. Hắn cố hết sức suy nghĩ những lời nàng nói: "Thanh Phong là quỷ linh tinh, ngươi nên chú ý nhiều hơn một chút."
Quân Nhược Thủy có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai mình, vừa mới rồi nhìn tinh thần hắn hoảng hốt không quá yên tâm nên mới đưa hắn tới đây, vốn cũng không chờ mong hắn mở miệng trả lời nàng, ai ngờ hắn không chỉ mở miệng mà còn quan tâm đến nàng. Thật có chút thụ sủng nhược kinh. Quân Nhược Thủy nở nụ cười ôn nhu nói: "Được, ta còn phải qua đó xem sao, ngươi nghỉ ngơi đi."
Trở lại sài phòng, Thanh Phong đang ngồi trên mặt đất trước giường gỗ đơn sơ tò mò quan sát nữ hài tử kia. Quân Nhược Thủy không khỏi bật cười.
Thanh Phong quay đầu lại, mặt nóng lên, căm giận lườm nàng một cái.
"Đã mua thuốc rồi sao?" Quân Nhược Thủy làm như không có việc gì hỏi.
"Thanh Văn đang sắc thuốc ở phòng bếp." Vẻ mặt Thanh Phong miễn cưỡng.
Nàng cười cười chịu đựng đau đớn trên người tìm thuốc mỡ lần trước đã sử dụng, tự mình duỗi tay vào trong áo bôi lên miệng vết thương. Ai da, phu lang nhà nàng giận dữ xuống tay thật là ngoan độc có thể so với sư tử Hà Đông xem ra sau này phải tận lực nghiên cứu chút thuốc mỡ trị thương. Ai oán nhìn nữ hài tử vẫn đang ngủ mê man, nàng ủy khuất chép miệng, vết thương này đều là vì nàng ta hết.
Sau khi uống thuốc, tư thế ngủ của nữ hài kia đã yên ổn hơn nhiều, mạch tượng dần dần vững vàng, muốn trừ hết độc cũng phải cần mấy ngày, sau khi trị độc xong còn phải điều dưỡng ba tháng.
Nàng tìm được một tấm chiếu trải trên mặt đất, ngủ ngay tại chỗ. Ngày hè nhiều ruồi muỗi chuột kiến, ở chỗ nào đó còn có con gián đang bò. Quân Nhược Thủy ngủ trên mặt đất mà trong lòng có chút bất an nhưng giường vốn nhỏ hẹp nàng không có khả năng đi tranh giường với người bệnh, nghĩ nghĩ vẫn là thắp nến lên, soi đèn đọc sách cũng là một loại thú vị. Thanh Phong đã sớm dựa vào tấm ván gỗ ngáy ò ó o. Ặc, thật là có thể thích ứng trong mọi tình huống.
Đêm khuya yên tĩnh nhưng thật lâu Tô Tử Bội cũng không ngủ được. Một mình trong phòng cũng không thấy Quân Nhược Thủy trở về phòng làm lòng hắn có chút bất an. Nàng vẫn đang oán trách hắn sao? Chính hắn không phân biết tốt xấu liền vung roi lên đánh nàng, quả thật là quá kích động, trằn trọc hồi lâu, quyết đinh chờ nàng trở lại thì nói lời xin lỗi ai ngờ đợi tới khuya, trăng lên đỉnh đầu vẫn không thấy bóng dáng của nàng đâu. Mọi thứ đều yên lặng chỉ có tâm của hắn là không yên, không thể bình tĩnh. Đột nhiên hắn đứng dậy khoác áo, đi xuyên qua hoa viên, dọc theo ngõ hẻm quanh co đi đến sài phòng hẻo lánh. Xa xa ẩn hiện dưới ánh nến hắn thấy nàng đang ngồi một mình đọc sách dưới ánh nến, muốn bước lên nhưng lại không biết làm sao cho nên đành phải đứng dưới bóng cây lờ mờ yên lặng không nói gì.
Hắn vẫn luôn tin tưởng mọi người đều đều thích lợi tránh hại nhưng nàng lại vì một nữ hài không quen biết mà đỡ thay nàng ta một roi dùng hết sức lực khi giận dữ của hắn. Nàng đúng là một nữ nhân kì quái.
Tác giả :
Giai Mộc Phồn Ôn