Thế Bất Khả Đáng
Chương 187: Biết vậy đừng làm
Trans+Edit: Pinoneverdie
- ---------
Lúc Viên Tung chạy đến cửa nhà, xe cứu thương đã đến, thế nhưng nhân viên y tế nghe nói vụ này liên quan đến chất nổ nguy hiểm, lo ngại không dám đi tới, phải đợi cảnh sát đến làm việc mới chịu vào cứu người.
Viên Tung hoả tốc xông vào trong, mở rộng cửa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, con ngươi như vỡ nứt ra.
Mặc dù Điền Nghiêm Kỳ đã kịp thời đem axit H2SO4 trên mặt xử lý, nhưng bởi vì lượng tiếp xúc quá rộng, dẫn đến mặt và cổ của hắn bị bỏng một diện tích rất lớn, cả khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi. Không chỉ có như vậy, axit còn lan xuống làm tổn thương cổ họng và lỗ mũi, gọi xong cú điện thoại kia liền ngã xuống đất, hiện tại đã hôn mê bất tỉnh.
Viên Tung cấp tốc ôm lấy Điền Nghiêm Kỳ chạy xuống lầu dưới.
Người được lập tức mang lên xe cấp cứu, Viên Tung ngồi bên cạnh Điền Nghiêm Kỳ. Điền Nghiêm Kỳ lúc này hơi ý thức được, con ngươi đỏ như máu cố sức mở ra, quét mắt thấy Viên Tung, từ trong cổ họng khó khăn phun ra một chữ.
"Đau..."
Ánh mắt của Viên Tung trở nên đau xót khổ sở, không nói gì, siết chặt tay của Điền Nghiêm Kỳ mãi cho đến khi tới bệnh viện.
"Bệnh nhân cần phải lập tức cấp cứu, ngài là người thân của cậu ta?"
Viên Tung gật đầu, "Phải"
"Vậy làm phiền ngài kí tên vào đây."
Điền Nghiêm Kỳ bị đẩy đến phòng cấp cứu, còn Viên Tung sau khi làm xong những thủ tục rườm rà, nhấc chân đi đến ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, trầm mặc mà hút thuốc. Hắn chưa gọi điện cho người nhà của Điền Nghiêm Kỳ, đã trễ thế này hai lão bối khẳng định đang ngủ, hơn nữa nếu có gọi thì bọn họ cũng không có thể lập tức chạy tới, không nên làm họ lo lắng.
Hạ Diệu từ lúc trên xe của Viên Tung bước xuống, không quay trở về nhà, mà là đi đến nhà Viên Tung.
Viên Tung bởi vì đi gấp, ổ khóa bị cạy vẫn chưa kịp sửa, cửa lớn cứ như vậy mà mở rộng, Hạ Diệu trực tiếp đi vào.
Trong phòng tràn ngập mùi gây ngạt của loại dịch thể ăn mòn kia, thậm chí còn ngửi được mùi thịt tươi, rất nồng nặc. Hạ Diệu sau khi đi vào, ngoại trừ tưởng tượng được cảnh tràng đau đớn của Điền Nghiêm Kỳ, cậu ta còn phát hiện được cái đồng hồ tính giờ của đống chất nổ trong túi du lịch vẫn còn đang hoạt động.
Hạ Diệu đem kĩ năng được huấn luyện nghiêm chỉnh ra mà dở bỏ hệ thống bom nổ kia. Mặc dù quả bom đã được gỡ bỏ các dây dẫn chính vào trước đó, nhưng đối với các sợi dây tĩnh điện nhỏ còn lại, nếu sơ suất cũng có thể gây ra bạo tạc.
Để triệt để giải trừ nguy hiểm, Hạ "tiểu tâm dực dực" (cẩn trọng) đem túi thuốc nổ chuyển qua mảnh đất trống gần nhà bắt đầu đợi cho nó nổ tung. Cho dù đứng cách xa khu vực nguy hiểm đó hơn mấy chục thước, chân của Hạ Diệu vẫn có thể cảm giác được mặt đất cường liệt rung động.Sau đó quay lại, đem cái ổ khóa bị cạy kia tháo xuống, thay vào đó một ổ khóa vừa mới mua.
Giải quyết dọn dẹp xong mọi chuyện, Hạ Diệu lặng lẽ về nhà.
Ca cấp cứu của Điền Nghiêm Kỳ sau một đêm thực hiện ròng rã, sáng ngày hôm sau mới thoát khỏi nguy hiểm.
Bởi vì Điền Nghiêm Kỳ bất ngờ xảy ra sự cố nên công ty Viên Tung lại rơi vào trạng thái tê liệt, Viên Tung chỉ có thể về công ty xử lý trước, sau đó cho hai tên tùy tùng trông coi Điền Nghiêm Kỳ.
Dù vậy, Viên Tung lo lắng đến vết bỏng đau đớn của Điền Nghiêm Kỳ, vả lại hắn ở Bắc Kinh là "vô thân vô cố" (không có người thân), quả thực rất đáng thương, cho nên sau khi giải quyết xong công việc bận rộn, việc đầu tiên làm chính là đến bệnh viện thăm Điền Nghiêm Kỳ.
Cũng bởi vì điều đó, thời gian Viên Tung lẻo đẻo theo Hạ Diệu giống lúc trước cũng giảm đi. Hắn cũng thử gọi điện thoại cho Hạ Diệu, thế nhưng Hạ Diệu đem số của hắn kéo vào sổ đen, không thể gọi được.
Đảo mắt hơn một tuần lễ trôi qua, nhìn thấy tình trạng của Điền Nghiêm Kỳ có chuyển biến tốt, Viên Tung không nhịn được mà giành chút thời gian đi đến chỗ Hạ Diệu một chuyến.
Hạ Diệu thì đang làm việc ở trong phòng, nhìn qua cửa sổ thì thấy xe của Viên Tung đang đậu ở cửa chính. Thế nhưng người gác cổng ngăn không cho hắn vào.
Hạ Diệu yên lặng nhìn Viên Tung đang ở chỗ đó đàm phán với người gác cổng, "phản phản phục phục" (hết lần này đến lần khác) thương lượng khẩn cầu, vung tay múa chân. Nhưng mà người gác cổng quyết không nhân nhượng, Viên Tung cũng không còn cách nào, mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, công ty còn có một số việc phải xử lý, Viên Tung chỉ có thể bất đắc dĩ mà đem ô tô lái đi.
Viên Tung sau khi lên xe có hơn một phút đồng hồ yên lặng không nổ máy, một phút này lại khiến cho Hạ Diệu lòng như dao cắt.
Đến cuối tuần, Hạ Diệu đi đến bệnh viện thăm Điền Nghiêm Kỳ, lúc cậu ta tới là lúc Viên Tung không có mặt ở đây.
Bởi vì bệnh nhân bị phỏng cần tránh bị lây nhiễm, Hạ Diệu phải thay quần áo cách ly mới được phép đi vào.
Điền Nghiêm Kỳ vẫn đang được cắm ống thở oxy, đầu và cổ bị băng bó như một cái bánh chưng. Nếu như không phải là trên giường bệnh có dán thông tin của bệnh nhân, Hạ Diệu hầu như không nhận ra đây là Điền Nghiêm Kỳ.
Khuôn mặt của Điền Nghiêm Kỳ đều tím đen, hơn nữa những mảng màu này phân bố không đều, rất nhiều chỗ nhô ra, còn nhiều chỗ thì rươm rướm máu, ở cổ có hiện tượng lở loét sưng mủ, khuôn mặt hoàn toàn bị hủy hoại.
Điền Nghiêm Kỳ trước kia tính cảnh giác rất mạnh, hầu như có chút động tĩnh là có thể lập tức tỉnh lại, nhưng bây giờ lại thường xuyên mê man, bởi vì tỉnh lại đồng nghĩa với việc tiếp tục chịu đựng đau đớn.
Hạ Diệu đột nhiên nhớ lần đầu tiên mới gặp Điền Nghiêm Kỳ, nhớ đến cái dáng dấp khí phái anh hùng của hắn, một câu "Tôi chính là vì Viên Tổng mà tới đây" nói xong, không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Mỗi lần cậu ta nhìn thấy mình, đều luôn giương lên nụ cười tươi tắn tích cực. Mặc dù hắn vẫn mê luyến Viên Tung, nhưng chưa từng làm bất kì chuyện ác tâm nào với Hạ Diệu.Cũng bởi vì như vậy, Điền Nghiêm Kỳ đã ở bên trong đạo đức và lương tâm của Hạ Diệu tìm được chỗ hổng, khiến Hạ Diệu nhẫn tâm không nỡ, hận cũng không đủ dứt khoác.
Giờ này khắc này, Hạ Diệu đặc biệt muốn ích kỷ mà mắng vài câu: không có sự hy sinh của cậu, tôi cũng có thể đem công ty Viên Tung xử lý êm đẹp, cậu là làm chuyện thừa thãi. Tôi và Viên Tung đều có thể an toàn đem đem đống thuốc nổ kia giải trừ, còn phải cần tới cậu tự mình đa tình sao? Cậu đó nha...định cạnh tranh với tôi tới đâu chứ? Cậu gặp xui rủi là do tự cậu tìm lấy, cậu đáng đời!
Nhưng đối mặt với Điền Nghiêm Kỳ như lúc này, Hạ Diệu một câu đều nói không nên lời. Cậu ta chỉ có thể ở bàn tay của Điền Nghiêm Kỳ dùng lực nắm chặt một chút, sau đó đứng dậy rời đi.
- ----------------
Trung tuần tháng giêng, ngày nghỉ tới gần, các sinh viên của các trường đại học đều đang hân hoan nghênh đón một kì nghỉ thật dài.
Viên Như cũng không ngoại lệ.
Tình trạng của Điền Nghiêm Kỳ hiện tại đã chuyển tốt rất nhiều, những lớp da bị thương đều đang dần dần phục hồi, cũng không còn dùng ống dưỡng dịch để truyền dưỡng chất vào cơ thể nữa, thỉnh thoảng lại có thể được ăn cơm nước do đích thân Viên Tung nấu, tuy rằng ốm đau dằn vặt nhưng vẫn là hạnh phúc.
"Ngày hôm nay Viên Như được nghỉ, anh đi đón cô ta đi." Điền Nghiêm Kỳ nói.
Viên Tung không yên tâm, liếc nhìn Điền Nghiêm Kỳ, "Một mình cậu ổn chứ?"
"Không phải là còn có hai người hầu hạ tôi sao?"
Viên Tung cũng có hơn hai tháng rồi không gặp Viên Như, nói không muốn đón cô ta nhất định là giả, phái người qua đón chung quy cũng không bằng đích thân tới đón, hắn quả thực cũng muốn sớm một chút mà nhìn thấy Viên Như.
"Cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi."
Viên Như nhìn thấy Viên Tung, từ thật xa cấp tốc chạy vội tới, đã lâu không nhiệt tình như vậy, nhảy lên ôm cổ Viên Tung, không để ý ánh mắt của bạn học, dùng sức ở trên mặt hắn hôn chóc chóc hai cái, miệng oán trách làm nũng.
"Ca à, anh mấy ngày nay cũng không tới thăm em!"
Viên Tung dùng tay vỗ về lên tóc của Viên Như, nói: "Công ty có chuyện gấp, không có thời gian trống để đến."
Viên Như nhìn xung quanh, rồi cố gắng dòm vào trong xe, tìm nửa ngày đều không tìm thấy, đến sau cùng lấy cùi chỏ chọc vào ngực Viên Tung, cười híp mắt nhìn hắn.
"Chị dâu của em thế nào lại không tới?"
Bởi vì từ lúc Viên Tung và Hạ Diệu chia tay, Viên Như vẫn đang ở trường học "bế quan tu luyện". Trường học thì lại hạn chế sinh viên sử dụng hệ thống liên lạc thông tin, cho nên Viên Như đối với đoạn thời gian trước đây công ty xảy ra chuyện, cũng như tin hai người họ chia tay một chút cũng không biết.
Viên Tung sắc mặt thay đổi, tay xách vali của Viên Như lên.
"Lên xe trước đã."
Lúc ngồi trên xe, Viên Như vẫn còn ra sức tra hỏi.
"Chị dâu của em vì sao không tới? Anh ta mấy ngày nay bận rộn gì sao? Anh ta vẫn còn ở nhà chúng ta sao?..."
Viên Tung hơn nữa ngày mới mở miệng nói rằng: "Anh và cậu ta đã chia tay."
"Chia tay?" Viên Như hình như so với Viên Tung càng không thể chấp nhận sự thật này, "Vì sao chứ?"
Viên Tung không nói lời nào.
Viên Như níu hắn lại, miệng lưỡi bá đạo vội vàng nói: "Ca à, anh không thể chia tay với anh ta! Cùng ai chia tay cũng được nhưng không thể cùng anh ta chia tay! Em không cần biết là nguyên nhân gì, anh bây giờ lập tức đi cầu anh ta tái hợp lại!"
Viên Tung buồn bực, trước đây Viên Như đều kịch liệt phản đối chuyện của hắn và Hạ Diệu, mặc dù sau đó đã có cái nhìn khác đi, nhưng cũng không tới mức thà chết cũng phải bắt hai người họ một lần nữa ở bên nhau, rốt cuộc là sao?
Đang nghĩ ngợi, Viên Như lại hư hỏng nói một câu.
"Anh ta đối tốt với anh như vậy, anh vẫn còn chia tay với anh ta?"
Viên Tung dùng ánh mắt quét về phía Viên Như, tra hỏi: "Cậu ta đối tốt với anh thế nào?"
Gương mặt lúc này của Viên Như vốn đã không còn có thể che giấu được nữa, hiện tại Viên Tung lại đặc biệt mẫn cảm, chuyện liên quan đến Hạ Diệu dù có một chút gió thổi cỏ lay đều có thể kích động thần kinh của hắn.
"Nói!" khẩu khí cứng rắn.
Chuyện cho tới bây giờ, Viên Như cũng không cần thiết phải giấu diếm, đã lỡ rồi, cô ta đành thay Hạ Diệu "giải quyết hậu quả".
"Ca à, anh biết Hạ Diệu vì sao nhiều lần cùng Báo Đen đối đầu vẫn không nói cho anh không?"
Thần kinh của Viên Tung trong phút chốc liền bị siết chặt, đây cũng là điểm mà hắn vẫn nghĩ không thông, nếu như chỉ là vì chuyện Viên Tung và Báo Đen phân tranh trên phương diện làm ăn, Hạ Diệu không nhất thiết phải làm như vậy.
Viên Như hít sâu một hơi, nói: "Bởi vì Báo Đen đã từng ý đồ bắt cóc cường bạo em."
Viên Tung một cước phanh xe dừng lại.
"Em nói cái gì?"
Viên Như mỗi khi nhớ tới việc này đều phát sợ, "Lúc đó nếu không có anh ta, e rằng bây giờ anh không còn nhìn thấy em nữa. Anh có biết anh ta lúc đó bị thương là vì sao không? Là do em bị bọn họ áp giải lên xe, anh ta vì muốn chiếc xe đó dừng lại, dùng tay bám vào cái kính chiếu hậu, bị tha lôi xa hơn mấy chục thước, thiếu chút nữa mà đã bị bánh xe phía dưới đè nát."
Đại não của Viên Tung tựa hồ như sẽ không vận hành nữa, đầy ắp trong đầu lúc này toàn là những hình ảnh mà hắn tưởng tượng ra theo lời Viên Như kể.
Viên Như vành mắt lại ướt đỏ, "Là bởi vì em lúc đó bị người ta quyến rũ, mới rước họa vào thân, kỳ thực Hạ Diệu đã nhắc nhở em một lần, em chính là không thèm để ý. Sau đó đã xảy ra chuyện, em không dám nói cho anh biết, chỉ có thể gọi điện thoại cho Hạ Diệu. Hạ Diệu sợ anh biết sẽ làm ra những chuyện quá khích, mới không cho em nói với anh."
"..."
HẾT CHƯƠNG!
- ---------
Lúc Viên Tung chạy đến cửa nhà, xe cứu thương đã đến, thế nhưng nhân viên y tế nghe nói vụ này liên quan đến chất nổ nguy hiểm, lo ngại không dám đi tới, phải đợi cảnh sát đến làm việc mới chịu vào cứu người.
Viên Tung hoả tốc xông vào trong, mở rộng cửa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, con ngươi như vỡ nứt ra.
Mặc dù Điền Nghiêm Kỳ đã kịp thời đem axit H2SO4 trên mặt xử lý, nhưng bởi vì lượng tiếp xúc quá rộng, dẫn đến mặt và cổ của hắn bị bỏng một diện tích rất lớn, cả khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi. Không chỉ có như vậy, axit còn lan xuống làm tổn thương cổ họng và lỗ mũi, gọi xong cú điện thoại kia liền ngã xuống đất, hiện tại đã hôn mê bất tỉnh.
Viên Tung cấp tốc ôm lấy Điền Nghiêm Kỳ chạy xuống lầu dưới.
Người được lập tức mang lên xe cấp cứu, Viên Tung ngồi bên cạnh Điền Nghiêm Kỳ. Điền Nghiêm Kỳ lúc này hơi ý thức được, con ngươi đỏ như máu cố sức mở ra, quét mắt thấy Viên Tung, từ trong cổ họng khó khăn phun ra một chữ.
"Đau..."
Ánh mắt của Viên Tung trở nên đau xót khổ sở, không nói gì, siết chặt tay của Điền Nghiêm Kỳ mãi cho đến khi tới bệnh viện.
"Bệnh nhân cần phải lập tức cấp cứu, ngài là người thân của cậu ta?"
Viên Tung gật đầu, "Phải"
"Vậy làm phiền ngài kí tên vào đây."
Điền Nghiêm Kỳ bị đẩy đến phòng cấp cứu, còn Viên Tung sau khi làm xong những thủ tục rườm rà, nhấc chân đi đến ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, trầm mặc mà hút thuốc. Hắn chưa gọi điện cho người nhà của Điền Nghiêm Kỳ, đã trễ thế này hai lão bối khẳng định đang ngủ, hơn nữa nếu có gọi thì bọn họ cũng không có thể lập tức chạy tới, không nên làm họ lo lắng.
Hạ Diệu từ lúc trên xe của Viên Tung bước xuống, không quay trở về nhà, mà là đi đến nhà Viên Tung.
Viên Tung bởi vì đi gấp, ổ khóa bị cạy vẫn chưa kịp sửa, cửa lớn cứ như vậy mà mở rộng, Hạ Diệu trực tiếp đi vào.
Trong phòng tràn ngập mùi gây ngạt của loại dịch thể ăn mòn kia, thậm chí còn ngửi được mùi thịt tươi, rất nồng nặc. Hạ Diệu sau khi đi vào, ngoại trừ tưởng tượng được cảnh tràng đau đớn của Điền Nghiêm Kỳ, cậu ta còn phát hiện được cái đồng hồ tính giờ của đống chất nổ trong túi du lịch vẫn còn đang hoạt động.
Hạ Diệu đem kĩ năng được huấn luyện nghiêm chỉnh ra mà dở bỏ hệ thống bom nổ kia. Mặc dù quả bom đã được gỡ bỏ các dây dẫn chính vào trước đó, nhưng đối với các sợi dây tĩnh điện nhỏ còn lại, nếu sơ suất cũng có thể gây ra bạo tạc.
Để triệt để giải trừ nguy hiểm, Hạ "tiểu tâm dực dực" (cẩn trọng) đem túi thuốc nổ chuyển qua mảnh đất trống gần nhà bắt đầu đợi cho nó nổ tung. Cho dù đứng cách xa khu vực nguy hiểm đó hơn mấy chục thước, chân của Hạ Diệu vẫn có thể cảm giác được mặt đất cường liệt rung động.Sau đó quay lại, đem cái ổ khóa bị cạy kia tháo xuống, thay vào đó một ổ khóa vừa mới mua.
Giải quyết dọn dẹp xong mọi chuyện, Hạ Diệu lặng lẽ về nhà.
Ca cấp cứu của Điền Nghiêm Kỳ sau một đêm thực hiện ròng rã, sáng ngày hôm sau mới thoát khỏi nguy hiểm.
Bởi vì Điền Nghiêm Kỳ bất ngờ xảy ra sự cố nên công ty Viên Tung lại rơi vào trạng thái tê liệt, Viên Tung chỉ có thể về công ty xử lý trước, sau đó cho hai tên tùy tùng trông coi Điền Nghiêm Kỳ.
Dù vậy, Viên Tung lo lắng đến vết bỏng đau đớn của Điền Nghiêm Kỳ, vả lại hắn ở Bắc Kinh là "vô thân vô cố" (không có người thân), quả thực rất đáng thương, cho nên sau khi giải quyết xong công việc bận rộn, việc đầu tiên làm chính là đến bệnh viện thăm Điền Nghiêm Kỳ.
Cũng bởi vì điều đó, thời gian Viên Tung lẻo đẻo theo Hạ Diệu giống lúc trước cũng giảm đi. Hắn cũng thử gọi điện thoại cho Hạ Diệu, thế nhưng Hạ Diệu đem số của hắn kéo vào sổ đen, không thể gọi được.
Đảo mắt hơn một tuần lễ trôi qua, nhìn thấy tình trạng của Điền Nghiêm Kỳ có chuyển biến tốt, Viên Tung không nhịn được mà giành chút thời gian đi đến chỗ Hạ Diệu một chuyến.
Hạ Diệu thì đang làm việc ở trong phòng, nhìn qua cửa sổ thì thấy xe của Viên Tung đang đậu ở cửa chính. Thế nhưng người gác cổng ngăn không cho hắn vào.
Hạ Diệu yên lặng nhìn Viên Tung đang ở chỗ đó đàm phán với người gác cổng, "phản phản phục phục" (hết lần này đến lần khác) thương lượng khẩn cầu, vung tay múa chân. Nhưng mà người gác cổng quyết không nhân nhượng, Viên Tung cũng không còn cách nào, mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, công ty còn có một số việc phải xử lý, Viên Tung chỉ có thể bất đắc dĩ mà đem ô tô lái đi.
Viên Tung sau khi lên xe có hơn một phút đồng hồ yên lặng không nổ máy, một phút này lại khiến cho Hạ Diệu lòng như dao cắt.
Đến cuối tuần, Hạ Diệu đi đến bệnh viện thăm Điền Nghiêm Kỳ, lúc cậu ta tới là lúc Viên Tung không có mặt ở đây.
Bởi vì bệnh nhân bị phỏng cần tránh bị lây nhiễm, Hạ Diệu phải thay quần áo cách ly mới được phép đi vào.
Điền Nghiêm Kỳ vẫn đang được cắm ống thở oxy, đầu và cổ bị băng bó như một cái bánh chưng. Nếu như không phải là trên giường bệnh có dán thông tin của bệnh nhân, Hạ Diệu hầu như không nhận ra đây là Điền Nghiêm Kỳ.
Khuôn mặt của Điền Nghiêm Kỳ đều tím đen, hơn nữa những mảng màu này phân bố không đều, rất nhiều chỗ nhô ra, còn nhiều chỗ thì rươm rướm máu, ở cổ có hiện tượng lở loét sưng mủ, khuôn mặt hoàn toàn bị hủy hoại.
Điền Nghiêm Kỳ trước kia tính cảnh giác rất mạnh, hầu như có chút động tĩnh là có thể lập tức tỉnh lại, nhưng bây giờ lại thường xuyên mê man, bởi vì tỉnh lại đồng nghĩa với việc tiếp tục chịu đựng đau đớn.
Hạ Diệu đột nhiên nhớ lần đầu tiên mới gặp Điền Nghiêm Kỳ, nhớ đến cái dáng dấp khí phái anh hùng của hắn, một câu "Tôi chính là vì Viên Tổng mà tới đây" nói xong, không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Mỗi lần cậu ta nhìn thấy mình, đều luôn giương lên nụ cười tươi tắn tích cực. Mặc dù hắn vẫn mê luyến Viên Tung, nhưng chưa từng làm bất kì chuyện ác tâm nào với Hạ Diệu.Cũng bởi vì như vậy, Điền Nghiêm Kỳ đã ở bên trong đạo đức và lương tâm của Hạ Diệu tìm được chỗ hổng, khiến Hạ Diệu nhẫn tâm không nỡ, hận cũng không đủ dứt khoác.
Giờ này khắc này, Hạ Diệu đặc biệt muốn ích kỷ mà mắng vài câu: không có sự hy sinh của cậu, tôi cũng có thể đem công ty Viên Tung xử lý êm đẹp, cậu là làm chuyện thừa thãi. Tôi và Viên Tung đều có thể an toàn đem đem đống thuốc nổ kia giải trừ, còn phải cần tới cậu tự mình đa tình sao? Cậu đó nha...định cạnh tranh với tôi tới đâu chứ? Cậu gặp xui rủi là do tự cậu tìm lấy, cậu đáng đời!
Nhưng đối mặt với Điền Nghiêm Kỳ như lúc này, Hạ Diệu một câu đều nói không nên lời. Cậu ta chỉ có thể ở bàn tay của Điền Nghiêm Kỳ dùng lực nắm chặt một chút, sau đó đứng dậy rời đi.
- ----------------
Trung tuần tháng giêng, ngày nghỉ tới gần, các sinh viên của các trường đại học đều đang hân hoan nghênh đón một kì nghỉ thật dài.
Viên Như cũng không ngoại lệ.
Tình trạng của Điền Nghiêm Kỳ hiện tại đã chuyển tốt rất nhiều, những lớp da bị thương đều đang dần dần phục hồi, cũng không còn dùng ống dưỡng dịch để truyền dưỡng chất vào cơ thể nữa, thỉnh thoảng lại có thể được ăn cơm nước do đích thân Viên Tung nấu, tuy rằng ốm đau dằn vặt nhưng vẫn là hạnh phúc.
"Ngày hôm nay Viên Như được nghỉ, anh đi đón cô ta đi." Điền Nghiêm Kỳ nói.
Viên Tung không yên tâm, liếc nhìn Điền Nghiêm Kỳ, "Một mình cậu ổn chứ?"
"Không phải là còn có hai người hầu hạ tôi sao?"
Viên Tung cũng có hơn hai tháng rồi không gặp Viên Như, nói không muốn đón cô ta nhất định là giả, phái người qua đón chung quy cũng không bằng đích thân tới đón, hắn quả thực cũng muốn sớm một chút mà nhìn thấy Viên Như.
"Cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi."
Viên Như nhìn thấy Viên Tung, từ thật xa cấp tốc chạy vội tới, đã lâu không nhiệt tình như vậy, nhảy lên ôm cổ Viên Tung, không để ý ánh mắt của bạn học, dùng sức ở trên mặt hắn hôn chóc chóc hai cái, miệng oán trách làm nũng.
"Ca à, anh mấy ngày nay cũng không tới thăm em!"
Viên Tung dùng tay vỗ về lên tóc của Viên Như, nói: "Công ty có chuyện gấp, không có thời gian trống để đến."
Viên Như nhìn xung quanh, rồi cố gắng dòm vào trong xe, tìm nửa ngày đều không tìm thấy, đến sau cùng lấy cùi chỏ chọc vào ngực Viên Tung, cười híp mắt nhìn hắn.
"Chị dâu của em thế nào lại không tới?"
Bởi vì từ lúc Viên Tung và Hạ Diệu chia tay, Viên Như vẫn đang ở trường học "bế quan tu luyện". Trường học thì lại hạn chế sinh viên sử dụng hệ thống liên lạc thông tin, cho nên Viên Như đối với đoạn thời gian trước đây công ty xảy ra chuyện, cũng như tin hai người họ chia tay một chút cũng không biết.
Viên Tung sắc mặt thay đổi, tay xách vali của Viên Như lên.
"Lên xe trước đã."
Lúc ngồi trên xe, Viên Như vẫn còn ra sức tra hỏi.
"Chị dâu của em vì sao không tới? Anh ta mấy ngày nay bận rộn gì sao? Anh ta vẫn còn ở nhà chúng ta sao?..."
Viên Tung hơn nữa ngày mới mở miệng nói rằng: "Anh và cậu ta đã chia tay."
"Chia tay?" Viên Như hình như so với Viên Tung càng không thể chấp nhận sự thật này, "Vì sao chứ?"
Viên Tung không nói lời nào.
Viên Như níu hắn lại, miệng lưỡi bá đạo vội vàng nói: "Ca à, anh không thể chia tay với anh ta! Cùng ai chia tay cũng được nhưng không thể cùng anh ta chia tay! Em không cần biết là nguyên nhân gì, anh bây giờ lập tức đi cầu anh ta tái hợp lại!"
Viên Tung buồn bực, trước đây Viên Như đều kịch liệt phản đối chuyện của hắn và Hạ Diệu, mặc dù sau đó đã có cái nhìn khác đi, nhưng cũng không tới mức thà chết cũng phải bắt hai người họ một lần nữa ở bên nhau, rốt cuộc là sao?
Đang nghĩ ngợi, Viên Như lại hư hỏng nói một câu.
"Anh ta đối tốt với anh như vậy, anh vẫn còn chia tay với anh ta?"
Viên Tung dùng ánh mắt quét về phía Viên Như, tra hỏi: "Cậu ta đối tốt với anh thế nào?"
Gương mặt lúc này của Viên Như vốn đã không còn có thể che giấu được nữa, hiện tại Viên Tung lại đặc biệt mẫn cảm, chuyện liên quan đến Hạ Diệu dù có một chút gió thổi cỏ lay đều có thể kích động thần kinh của hắn.
"Nói!" khẩu khí cứng rắn.
Chuyện cho tới bây giờ, Viên Như cũng không cần thiết phải giấu diếm, đã lỡ rồi, cô ta đành thay Hạ Diệu "giải quyết hậu quả".
"Ca à, anh biết Hạ Diệu vì sao nhiều lần cùng Báo Đen đối đầu vẫn không nói cho anh không?"
Thần kinh của Viên Tung trong phút chốc liền bị siết chặt, đây cũng là điểm mà hắn vẫn nghĩ không thông, nếu như chỉ là vì chuyện Viên Tung và Báo Đen phân tranh trên phương diện làm ăn, Hạ Diệu không nhất thiết phải làm như vậy.
Viên Như hít sâu một hơi, nói: "Bởi vì Báo Đen đã từng ý đồ bắt cóc cường bạo em."
Viên Tung một cước phanh xe dừng lại.
"Em nói cái gì?"
Viên Như mỗi khi nhớ tới việc này đều phát sợ, "Lúc đó nếu không có anh ta, e rằng bây giờ anh không còn nhìn thấy em nữa. Anh có biết anh ta lúc đó bị thương là vì sao không? Là do em bị bọn họ áp giải lên xe, anh ta vì muốn chiếc xe đó dừng lại, dùng tay bám vào cái kính chiếu hậu, bị tha lôi xa hơn mấy chục thước, thiếu chút nữa mà đã bị bánh xe phía dưới đè nát."
Đại não của Viên Tung tựa hồ như sẽ không vận hành nữa, đầy ắp trong đầu lúc này toàn là những hình ảnh mà hắn tưởng tượng ra theo lời Viên Như kể.
Viên Như vành mắt lại ướt đỏ, "Là bởi vì em lúc đó bị người ta quyến rũ, mới rước họa vào thân, kỳ thực Hạ Diệu đã nhắc nhở em một lần, em chính là không thèm để ý. Sau đó đã xảy ra chuyện, em không dám nói cho anh biết, chỉ có thể gọi điện thoại cho Hạ Diệu. Hạ Diệu sợ anh biết sẽ làm ra những chuyện quá khích, mới không cho em nói với anh."
"..."
HẾT CHƯƠNG!
Tác giả :
Sài Kê Đản