Thế Bất Khả Đáng

Chương 132: Sáu quý ông tề tụ

Trans+Edit: Pinoneverdie

- -----

Tuyên Đại Vũ một mạch mua cho Vương Trì Thủy vài bộ quần áo, lúc cậu ta thay xong khí chất và phong độ hoàn toàn thay đổi.

Xe dừng lại ở quán rượu đã hẹn trước đó, Vương Trì Thủy đi xuống trước. Tuyên Đại Vũ đem quần áo cũ của cậu ta nhồi nhét vào một túi nylon, thừa dịp Vương Trì Thủy đang quan sát tiệm rượu, liền nhanh chóng đi đến thùng rác. Kết quả, vẫn bị "thiên nhãn" của Vương Trì Thủy bắt gặp, tay mắt lanh lẹ mà ngăn cản.

"Quần áo này còn rất tốt, đừng ném đi!"

Tuyên Đại Vũ mặt lạnh hỏi: "Giữ nó lại để làm gì? Nhiều quần áo như vậy còn chưa đủ cho cậu mặc sao?"

Vương Trì Thủy ấp úng nửa ngày không nói nên lời.

"Tôi nói... cậu ngay cả quần áo cũ cũng muốn đem bán chứ?" Tuyên Đại Vũ trừng mắt nhìn Vương Trì Thủy.

Vương Trì Thủy vội vàng xua tay, "Anh tặng đồ cho tôi tới bây giờ tôi đều không đem bán, anh xem, cái bật lửa này, tôi ngày hôm nay vẫn còn mang theo bên mình." Nói xong, từ trong túi lấy ra huơ huơ.

Tuyên Đại Vũ hơi lộ ra vẻ bất ngờ, hắn cho rằng cái bật lửa này đã sớm hóa thành nhân dân tệ.

"Còn những bộ quần áo cũ này đều là do tôi trước đây cắn răng tích góp mà mua lại, mỗi một món đều có ý nghĩa khắc cốt ghi tâm, đồ này không bao nhiêu tiền thế nhưng rất đáng trân trọng, anh vạn ngàn lần đừng ném nó đi..."

Lời còn chưa nói hết, nhìn thấy một chiếc xe từ đằng xa, trong nháy mắt toàn bộ quần áo được cậu ta xem như bảo bối bị ném bay tứ tung lên chín tầng mây, vội vàng chạy tới nơi chiếc xe đang đậu.

Hạ Diệu vừa xuống xe, còn chưa kịp đứng vững, "một sinh vật bất minh" đã liền nhào tới.

"Đại thần thánh, cho tôi xin chữ kí của anh đi!"

Vương Trì Thủy sớm đã chuẩn bị một tờ giấy dát vàng lấp lánh và một cây bút được chạm khắc tinh tế đến trước mặt Viên Tung.

Viên Tung lạnh lùng nhìn xuống cậu ta, mặt không biểu cảm.

"Đại thần thánh, tôi rất sùng bái anh, lần trước anh đánh tôi mềm người, khắp nơi bầm tím tôi đều không tiếc nuối."

"Đại thần thánh à, ngày đó chính một sự hiểu lầm."

"Đậu hũ ném trên người em gái anh nhưng thối ở trong lòng tôi á!"

Hạ Diệu ban đầu còn tưởng là thằng cháu trai nào lai lịch không rõ ràng, trông cách ăn mặc rất chỉnh chu. Kết quả vừa nhìn thì ra là Vương Trì Thủy. Lúc này cười lạnh một tiếng, trêu nói: "Người này bị bạo cúc một lần, khí chất lập tức thay đổi, ăn mặc cũng không còn quê mùa, dáng vẻ không còn thấp hèn, một thân toát ra vẻ thượng lưu à!"

Vương Trì Thủy cười ha ha, "đại ngôn bất tàm" (dõng dạc) nói: "Đúng, hôm nay tôi chính là trở thành giàu có."Vừa nói xong, liền thấy Viên Tung đang ngậm một điếu thuốc chuẩn bị hút, không nói hai lời, trực tiếp lấy ra cái bật lửa sang trọng kia, vô cùng ân cần niềm nở mà đốt lửa cho Viên Tung, ánh sáng phát ra từ mẫu kim loại đó lấp lánh chiếu lên mặt Viên Tung vô cùng tuyệt mỹ.

Hạ Diệu nắm lấy cổ tay Vương Trì Thủy, "Cái bật lửa chất quá!"

"Đại Vũ ca tặng tôi."

Hạ Diệu đoạt lấy để thưởng thức một phen, trong nháy mắt cho rằng cái bật lửa này là của cậu ta, yêu thích không buông tay mà đem đùa nghịch thật lâu. Tuy rằng cậu ta đối với Tuyên Đại Vũ không phải là loại tình cảm đó, nhưng khó có thể nén lòng ghen tỵ

"Toàn cầu chỉ có 99 cái." Vương Trì Thủy xấu xa đắc ý, "Anh muốn mua cũng mua không được."

"Cậu cút vào cho tôi!". Tuyên Đại Vũ đi tới từ đằng sau, trên cái mông của Vương Trì Thủy đá một cước, Vương Trì Thủy chỉ còn có thể ôm mông mà đi vào. Cậu ta một bên là chạy vào trong, một bên chưa từ bỏ ý định mà quay đầu lại kêu to.

"Đại thần thánh à, lát nữa chụp với tôi tấm hình nhé."

"..."

Bốn người tới trước ngồi xuống an vị, bởi vì giai đoạn trước đó xảy ra quá nhiều chuyện hiểu lầm, cho nên bầu không khí có chút ngượng ngùng. Người nào nói cũng không nhiều, vẫn là Vương Trì Thủy thẳng thắn thoải mái khiến cuộc gặp gỡ không bế tắc.

"Đại thần à, tôi nghe nói bảo tiêu của công ty anh bình thường sẽ có những thương hiệu lớn hoặc đại minh tinh thuê đúng không?"

"Đại Vũ bây giờ chuẩn bị đầu tư một bộ phim, tôi chuẩn bị diễn vai nam chính. Giả sử trong tương lai thành công vang dội, đang lúc làm đại minh tinh, tôi có thể thuê bảo tiêu bên công ty của anh chứ?"

"..."

Tuyên Đại Vũ quay đầu gầm nhẹ một tiếng, "Cậu là chưa từng gặp qua bậc cha chú à?"

Vương Trì Thủy ương ngạnh: "Bậc cha chú thì gặp qua rồi nhưng cha chú của bậc cha chú thì chưa."

Rốt cục, Bành Trạch sau nhiều lần gọi điện thúc giục cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào, đi theo sau hắn là một "sinh vật dị thường" chói mắt khác, lắc hông tiến bước.

Hạ Diệu vô cùng kinh ngạc, "Cậu không phải nói mang theo Lưu Huyên sao? Thế nào lại đổi người rồi?"

"Chúng ta ở đây đều là đàn ông, tôi mang theo một ả nha đầu chỉ làm thêm mất hứng, cùng là đàn ông với nhau nói chuyện sẽ thú vị hơn!" Nói xong lôi Lý Chân Chân tìm một chỗ ngồi xuống.

Viên Tung ngồi đối diện Lý Chân Chân. Lý Chân Chân sau khi ngồi xuống, nhãn cầu không thể rời khỏi Viên Tung. Nhìn thấy hắn một thân chỉnh trang toát ra khí phách hào hùng, cổ tay của hắn thì đang đeo một chiếc đồng hồ của quân đội. Thỉnh thoảng bị Viên Tung liếc mắt nhìn lại, hai lúm đồng tiền của cậu ta lại như ẩn như hiện.

Bành Trạch hỏi cậu ta, "Cậu uống cái gì?"

Nửa ngày không nghe Lý Chân Chân đáp lại.

Quay đầu nhìn qua, Lý Chân Chân nhãn thần phiêu lãng nhìn vào người đối diện, tâm hồn lơ lửng.

"Cậu nhìn cái gì vậy chứ?" mặt của Bành Trạch đột nhiên chìm xuồng.Lý Chân Chân lúc này mới đem ánh mắt dời trở về, tiện tay ở cái menu chỉ đại một món.

Hạ Diệu chính thức giới thiệu cho mọi người, "Đây là Viên Tung, cái kia... ờ...anh ta gần như là 'chung nhà' với tôi."

Viên Tung cố ý lơ đi cái chức vị này, giơ một ly rượu lên uống, xem như là cùng mọi người chào hỏi.

Sau đó Hạ Diệu giới thiệu từng người từng người cho Viên Tung, bắt đầu từ Bành Trạch, "Đây là người tôi hay nói với anh, Bành Trạch, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chưa từng xa nhau quá lâu, vài ngày không liên lạc liền nhớ thương."

Viên Tung cùng hắn chạm cốc, "Sau này liên lạc với nhiều nhau thêm một chút."

Bành Trạch đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền vội vàng gật đầu cười.

"Đây là Lý Chân Chân, cậu ta..."

Lý Chân Chân trực tiếp cắt đứt lời Hạ Diệu tự giới thiệu, "Tôi 22 tuổi, sinh viên năm thứ ba đại học, bình thường cũng làm người mẫu, đây là cách liên lạc với tôi."

Nói xong, dùng ngón tay thon dài kẹp lấy một tờ giấy phảng phất mùi hương, chậm rãi cắm vào bên trong túi áo Viên Tung.

Hạ Diệu tuy rằng không quen nhìn cách phô diễn đó của Lý Chân Chân, nhưng đang lúc bằng hữu cùng nhau náo nhiệt, cũng nghiêm chỉnh lại, không biểu lộ ra quá rõ ràng. Không nói gì, trực tiếp đem ánh mắt hướng qua Tuyên Đại Vũ.

"Người này tôi cũng không cần giới thiệu nhỉ? Từ nhỏ cùng nhau mặc một cái quần yếm mà lớn lên."

Vương Trì Thủy ở bên cạnh bồi thêm một câu, "Đúng, ngay cả việc anh ta lúc mặc quần lót dương vật bị méo sang một bên cảnh sát Hạ cũng biết."

Sắc mặt của Viên Tung trở nên rất là "thân thiện".

Tuyên Đại Vũ nâng chén, ánh mắt kiêu ngạo nhìn thẳng Viên Tung.

"Nếu anh dám đối xử không tốt với Hạ tiểu yêu, tôi liều mạng với anh."

Căn bản lời nói này đặc biệt nghiêm túc, khí phách bao trùm, kết quả kế bên truyền đến một tiếng chụp ảnh "Tách", đem bầu không khí hùng hồn phá hủy.

Tuyên Đại Vũ âm tà nhìn qua, Vương Trì Thủy chính là bởi vì lén chụp ảnh Viên Tung, bị phát hiện nên bây giờ đang cười hiền giả ngu.

"Tôi sao không giết chết cậu đi nhỉ?!" Tuyên Đại Vũ hận đến nghiến nát cả răng.

Vương Trì Thủy cũng tự giới thiệu rất cá tính, trực tiếp vung tay lên mặt bàn...bốn cái điện thoại di động của Hạ Diệu, Tuyên Đại Vũ, Bành Trạch, Lý Chân Chân xếp thẳng thành một hàng.

Mọi người đều cả kinh, mới vừa rồi còn bấm bấm nhắn tin gọi điện, từ lúc nào bị trộm đi? Trong đống điện thoại này duy nhất chỉ không có của Viên Tung, Vương Trì Thủy không phải là không lén trộm của hắn, mà căn bản là trộm không được.

Thức ăn dọn ra từng món lên bàn, tiếng cạn chén vang lên, trong phòng càng ngày càng náo nhiệt.

Vương Trì Thủy uống hăng nhất, liên tục chạy vào WC, chạy đến lần thứ ba, một âm thanh từ sau lưng vọng tới."Tôi ra giá mười vạn mua lại cái bật lửa của cậu."

Vương Trì Thủy vừa nghiêng đầu nhìn lại, nam thần hiện lên trong mắt sáng chói tựa kim quang, lấp lánh vạn trượng, xém chút nữa là tặng không cái bật lửa cho người ta.

"Cái này là do Đại Vũ tặng tôi, không thể bán." còn có một chút khí phách.

"Tôi lấy đồng hồ đeo tay đổi với cậu thấy thế nào?"

Đồng hồ đeo tay của Viên Tung khẳng định giá trị có thể đem sánh ngang tầm với cái bật lửa trong tay Vương Trì Thủy, quan trọng hơn hết là nó được đích thân nam thần mang qua đổi, so với kí tên, chụp ảnh chung và vân vân các thứ khác còn hấp dẫn người ta hơn. Nói không chừng sau này Viên Tung có sức ảnh hưởng lớn trong xã hội, thứ này càng giá trị hơn nữa.

Nhưng thực sự mà nói, lúc Vương Trì Thủy buông lời cự tuyệt Viên Tung, cậu ta tiếc nuối giống như tự dùng súng chỉa vào đầu của bản thân.

"Nghìn vàng không đổi."

Xui rủi là ngày hôm nay coi như gặp phải cao thủ, đứng cách Viên Tung một thước xa, cái bật lửa trong túi không cánh mà bay. May là cậu ta cũng đủ nhạy cảm, phút chốc liền nhận ra, lập tức níu tay áo Viên Tung.

"Trả bật lửa cho tôi!"

Viên Tung khóe miệng lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện, "Phản ứng của cậu vẫn còn rất nhanh."

Hất một cái, cái bật lửa từ trong lòng bàn tay bay ra ngoài, vẽ trên không trung một đường cong tuyệt đẹp, vô tư bay lọt vào trong túi áo Vương Trì Thủy đập một cái vào ngực, đập mạnh đến mức tim của cậu ta kêu lên bang bang bang.

Lại một lần nữa đấm ngực giậm chân tức tối.

Lúc Viên Tung trở lại bên trong phòng, Hạ Diệu vẫn còn đang khoe khoang rằng mình gặp may mắn thế nào, mọi chuyện thuận lợi ra sao, mọi người trong phòng rước lấy một trận 'pháo nổ'.

"Cậu vẫn còn thuận lợi may mắn cái gì chứ? Cậu xem lại khóe mắt của cậu đi, đến bây giờ còn không khỏi hẳn!" Tuyên Đại Vũ nói.

Hạ Diệu chẳng hề để ý, gần đây nhiều chuyện tốt như vậy cũng đã sớm đem mấy chuyện nhỏ này bỏ qua một bên không quan tâm nữa.

"Chỉ có điều những vết lằn trên cổ và vai đã triệt để không nhìn thấy nữa." Tuyên Đại Vũ còn nói.

Viên Tung lỗ tai đặc biệt nhạy, thoáng cái liền nghe được những lời này, hỏi Hạ Diệu: "Vết lằn gì?"

Tuyên Đại Vũ đột nhiên vui một chút, "Nhắc tới chuyện này, thực sự rất ngu ngốc, nói ra anh đừng..."

"Tôi có một việc còn ngu ngốc và nực cười hơn này!" Hạ Diệu đột nhiên cắt lời.

Tất cả mọi người đưa ánh mắt chuyển hướng về cậu ta.

Hạ Diệu bắt đầu lừa dối, "Tuần trước tiểu Huy trong đội của tôi đi khám bệnh trĩ, y tá đưa cho hắn một cây tăm bông, kêu hắn thọc vào bên trong hoa cúc rồi lấy ra đem làm xét nghiệm, thằng cháu trai này nửa ngày trong phòng vệ sinh không đi ra. Sau cùng có một người cũng đi kiểm tra giống hắn thấy hắn vẫn còn trong đó liền hỏi, anh vẫn chưa lấy ra à? Tiểu Huy hắn nói cần phải lấy ra sao? Lúc lấy ra thì chỉ cầm trên tay cái tăm, phần bông gòn đã lọt thỏm ở bên trong."

Mọi người chợt cười, Lý Chân Chân cũng góp vui.

"Cái này thì có cái gì đâu chứ? Tôi đã từng nghe qua chuyện còn ngu ngốc hơn."

Vừa nhìn thấy Viên Tung chuyển sự chú ý qua qua Lý Chân Chân, Hạ Diệu mới thở dài một hơi, loại sự tình này còn chưa phải lúc nói với hắn thật thỏa đáng.

"Tôi không phải là một admin có nhiều người theo dõi trên một diễn đàn đồng tính hay sao? Ngày đó có một trai thẳng tìm tôi hỏi kinh nghiệm, hỏi tôi làm thế nào phán đoán bản thân có đúng hay không đã bị bạo cúc? Hắn nói khuya ngày hôm trước cùng anh em uống rượu xong, sáng sớm hôm sau thức dậy thấy bị cởi hết quần áo còn bị trói gô ở trên giường, lỗ đánh rắm đặc biệt đau..."

Hạ Diệu ban đầu vẫn chính là nghe rất hăng hái, sau đó càng nghe càng thấy có gì đó sai sai, một luồng khí lạnh bắt đầu chạy dọc xương sống.

"Cậu đợi đã!" Tuyên Đại Vũ cắt đứt lời Lý Chân Chân, đem mặt chuyển hướng qua Hạ Diệu, "Sao tôi cứ cảm giác cậu ta đang nói chuyện của chúng ta vậy? Cái gã 'kinh nghiệm nhân sĩ' kia không phải là Lý Chân Chân chứ?"

Hạ Diệu mắt nhìn thấy mặt của Viên Tung lúc này đã bắt đầu biến sắc, vội vàng chột dạ đẩy đẩy Tuyên Đại Vũ.

"Cậu nói nhảm gì vậy? Cái gì mà 'kinh nghiệm nhân sĩ' a? Làm gì trùng hợp như vậy được....."

Tuyên Đại Vũ vẫn còn chưa từ bỏ ý định, chuyển hướng qua Lý Chân Chân, "Nick name của cậu là gì?"

Lý Chân Chân nháy mắt mấy cái, "Nghìn người ngắt hoa cúc"

Mặt của Hạ Diệu trong nháy mắt thì tái mét.

Tuyên Đại Vũ vỗ bàn một cái, "Không phải là cậu ta sao!? Cậu đã quên? Cậu vẫn còn nói nick name này còn có nghìn lượt theo dõi, ha ha ha..."

"Không phải là thật chứ?!" Lý Chân Chân kinh hô một tiếng dường như hiểu ra.

Tuyên Đại Vũ trêu chọc Lý Chân Chân, "Hóa ra cậu chính là vị cao nhân đó! Hạ tiểu yêu đã cho tôi xem qua đoạn chat giữa hai người các cậu, cậu phân tích cho cậu ta cách chứng minh bản thân không bị bạo cúc quả thật rất chi tiết và kinh điển."

Con ngươi của Viên Tung hình như đã đổ ra một biển máu.

Hạ Diệu trợn tròn mắt, cậu ta thế nào cũng không nghĩ tới, sóng to gió lớn đều đã vượt qua rồi, cuối cùng lại bị "lật thuyền trong mương"!

"Ai da, Hạ tiểu yêu và Viên Tung bỏ đi đâu rồi?" Bành Trạch buồn bực.

Bốn người mặt nhìn nhau, tất cả đều vẻ mặt ngạc nhiên, mới vừa rồi còn ngồi đây nói chuyện thật vui, thế nào mà nháy mắt một cái đã biến đi đâu?

Vương Trì Thủy còn đang hóng, "Sau đó thì sao?"

Lý Chân Chân nói: "Sau đó cậu ta kể lại cho tôi nghe, thì ra là bị Tuyên Đại Vũ đạp một cước vào mông..."

"Ha ha ha..."

HẾT CHƯƠNG!
Tác giả : Sài Kê Đản
4/5 của 7 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại