Thế Bất Khả Đáng
Chương 128: Làm hòa
Trans+Edit: Pinoneverdie
- --------
Vương Trì Thủy quả thực triệt để bám lấy Tuyên Đại Vũ.
Về sau này, Tuyên Đại Vũ kiên quyết buổi tối không về nhà ngủ, nhưng cho dù hắn có trốn ở cái xó nào, Vương Trì Thủy đều có thể đem hắn đào lên tìm thấy.
Tuyên Đại Vũ nhất quyết cứng rắn, trực tiếp đi đến câu lạc bộ dành cho giới thượng lưu để bàn một thương vụ. Nơi này toàn bộ không gian riêng tư được giấu bí mật, thiết bị quan sát theo dõi tiên tiến, tất cả những người không liên quan đều không có khả năng bước vào.
Tuyên Đại Vũ cùng một vị giám đốc điện ảnh truyền hình đang đàm phán chuyện đầu tư phim ảnh, trò chuyện đang ăn ý, điện thoại di động vang lên, vừa nhìn thì là Vương Trì Thủy gọi tới, Tuyên Đại Vũ trực tiếp cúp máy.
Kết quả, trong chốc lát điện thoại di động lại rung.
"Xin lỗi."
Tuyên Đại Vũ lịch sự lên tiếng, đi ra bên ngoài, lúc bắt máy định mắng hai câu, bên kia đột nhiên cúp.
Sau đó nhìn thấy bốn năm người bảo vệ hướng về cửa chính chạy tới.
Tuyên Đại Vũ thử gọi lại, không có người nghe, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm bất tường, hai chân không tự chủ được đuổi theo đám người bảo vệ.
Khoảng cách từ chỗ Tuyên Đại Vũ đang bàn bạc chạy đến cửa chính tầm hai trăm mét, Vương Trì Thủy đang khàn cả giọng mà gào thét.
Kỳ thực cậu ta ngay từ đầu không muốn gây náo loạn, nói đúng hơn là muốn đi vào tìm người, kết quả mấy tên bảo vệ căn bản không thèm để ý đến cậu ta. Vương Trì Thủy dù có đút tiền hay dâng thuốc lá cũng hoàn toàn vô dụng. Đây là nơi phải có thân phận đáng tin cậy mới cho vào, dù có đắp lên một núi tiền ở bên ngoài, không có địa vị xã hội tuyệt đối vào không được.
Vương Trì Thủy nhẹ giọng, "Vậy các ngươi có thể giúp tôi vào trong gọi anh ta chứ?"
"Xin lỗi, chúng tôi không phụ trách chuyển lời, không thể vì bất cứ lý do hay cách thức gì mà làm gián đoạn lúc khách hàng đang đàm phán."
Sau đó Vương Trì Thủy nóng giận, đây rõ ràng không phải là coi thường người khác sao? Vì vậy mà bắt đầu ở cửa bát nháo. Bảo vệ và lực lượng an ninh nơi này cho phép điêu dân làm càn? Không nói hai lời trực tiếp động thủ, cho nên một hồi thì dẫn tới xung đột.
Tuyên Đại Vũ lúc đi tới cửa, một đám bảo an đang bao vây tấn công Vương Trì Thủy, quyền đấm cước đá, mỗi người một cú.
Hắn sững sờ, giật mình đứng ở đó, trong lòng như là bị vật gì ngắt nhéo.
"Tuyên tiên sinh, xin lỗi ảnh hưởng đến tâm tình bàn chuyện của ngài, bên ngoài trời lạnh, mời ngài trở về phòng." Thanh âm ngọt ngào của một nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nhắc nhở.
Được, cho cậu bị đánh một trận nhớ đời... Tuyên Đại Vũ nghĩ như vậy, liền quả quyết xoay người đi vào trong."Ba -- " (tiếng đánh)
Tuyên Đại Vũ màng tai như bị xé rách, cước bộ chợt dừng lại.
Vương Trì Thủy bị đấm một cú.
Trong một khắc đó, Tuyên Đại Vũ chẳng biết ở đâu nổi lên lửa giận, đang sãi bước đi nhanh liền quay đầu lại xông ra ngoài.
"Ai cho phép các ngươi ra tay đánh người?"
Phàm là người ở nơi này mà ra mặt, vị nào không phải là đại gia? Những người bảo vệ này trong nháy mắt lúng túng, vội vàng hoảng hốt mà đem Vương Trì Thủy đỡ lên.
"Người này là bạn tôi có biết không?!" Tuyên Đại Vũ giận rống lên một tiếng.
Bảo vệ và lực lượng an ninh toàn bộ cúi đầu khom lưng, mãi cho tới khi Tuyên Đại Vũ đem Vương Trì Thủy kéo lên xe, mới dám đứng thẳng.
Tuyên Đại Vũ quay trở lại vào phòng đàm phán, lấy lý do trong nhà có việc cần giải quyết nên từ chối tiếp tục bàn bạc. Chờ lúc hắn trở lại, Vương Trì Thủy đã tự trấn an, cơ thể giống như là chưa bị gì mà ngồi ở trong xe, dùng ánh mắt mỹ miều liếc Tuyên Đại Vũ.
Tuyên Đại Vũ vừa lên xe liền rống một trận, "Cậu đến đây gây rối cái gì chứ?"
"Tôi lo lắng cho anh."
"Tôi cần cậu quan tâm? Cậu không tới tìm tôi, tôi đặc biệt là chuyện gì cũng ko có vấn đề!"
Vừa mắng xong, Tuyên Đại Vũ liền lục tìm trong xe hộp y tế dự phòng, từ bên trong lấy ra bông gòn và nước khử trùng vứt cho Vương Trì Thủy, "Nhanh lên! Cậu khử trùng vết thương trên mặt đi, không có gì lại tự tìm đòn!"
Trên đường, Vương Trì Thủy tò mò hỏi thăm, "Anh vừa đi bàn bạc chuyện gì?"
Tuyên Đại Vũ "mạn bất kinh tâm" (thờ ơ) nói: "Tôi muốn đầu tư một bộ phim."
Vương Trì Thủy ánh mắt rực sáng, "Anh có thể mời tôi diễn một vai á!"
Tuyên Đại Vũ đầu tiên là cười nhạt, sau đó chậm rãi đưa mắt dời về phía Vương Trì Thủy, đúng!...việc này cậu ta quả thật là có khả năng!
Về đến nhà, tắm rửa, trầm tĩnh lại, Tuyên Đại Vũ thở dài, mở lời.
"Tất cả là vì nhờ cậu giúp tôi!" Không hiểu vì sao quay qua Vương Trì Thủy rống một tiếng.
Vương Trì Thủy đang chơi máy vi tính, nghe nói như thế trong nháy mắt hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Tuyên Đại Vũ.
"Tôi làm sao chứ?"
Tuyên Đại Vũ tức giận nói: "Ban đầu chính là do Hạ tiểu yêu gạt tôi, tôi bày ra một thế trận chiến tranh lạnh, đang chiếm thế thượng phong. Kết quả hai chúng ta làm trò "lăn qua lăn lại", tôi lại biến thành "ác nhân cáo trạng", ưu thế trong nháy mắt chuyển thành yếu thế, cậu nói xem không nên trách cậu?"
"Làm hòa đi!" Vương Trì Thủy nghĩ thoáng qua, "Anh hãy cùng cậu ta nói thật mọi chuyện."
"Nói cái gì mà thật?"
Vương Trì Thủy xoa xoa hai lòng bàn tay, "Thì nói hai ta là ở bên nhau chứ gì nữa, chuyện này có cái gì to tát đâu?"
"Ai ở bên nhau với cậu?" Tuyên Đại Vũ trong cơn giận dữ.Vương Trì Thủy mặt dày nói: "Tôi vẫn luôn đang cùng anh nói lời yêu thương á!"
Tuyên Đại Vũ hơi xém chút là thở không được nữa, nghĩ rằng mắng chửi loại người như thế này thật lãng phí nước bọt, gật đầu dứt khoát thừa nhận, "Được, được, thì coi như hai ta đã từng ở bên nhau, nhưng bây giờ tôi muốn chia tay thì sao chứ?"
"Tôi không đồng ý!"
Tuyên Đại Vũ, "...!!"
Đến sau cùng, Tuyên Đại Vũ vẫn là đi gặp Hạ Diệu.
Hai người họ không biết đã bao lâu không có được trạng thái "tâm bình khí hòa" mà ngồi chung một chỗ nói chuyện, Tuyên Đại Vũ cảm nhận Hạ Diệu khó có thể bỏ qua. Thế nhưng không có cách nào, mới đem tình cảm thân thiết giữa hai người ra mà nói lời thật lòng.
"Kỳ thực tôi và Vương Trì Thủy không có gì, tôi uống quá say, mà trời cũng đã khuya, cậu ta vừa lúc đến đón tôi trở về, sau đó..." Tuyên Đại Vũ dừng một chút, "Sau đó chính là sáng ngày hôm sau cậu nhìn thấy cảnh như vậy."
Hạ Diệu hơn nữa ngày mới mở miệng, "Tôi chỉ là buồn bực, cậu thế nào lại tái diễn loại chuyện này?"
"Cái gì gọi là tái diễn chứ?"
Hạ Diệu phải đành nhắc lại chuyện xưa, "Cậu đã quên? Lần trước hai ta đều uống say, tôi ở tại nhà cậu, lúc đó cũng không phải là chuyện giống như vầy sao?"
"À..." Tuyên Đại Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Tôi đang muốn giải thích với cậu việc này."
Hạ Diệu cầm ly nước uống.
"Tôi ngày đó tôi uống say, tôi đem cậu nhận lầm thành Vương Trì Thủy, cho nên mới ngược đãi cậu. Kỳ thực hai ta cũng không có 'làm', chính là đánh nhau một trận!"
Nước trong miệng Hạ Diệu xém chút là phun ra ngoài.
"Sao cậu không nói sớm!? Việc này luôn làm tôi sợ hãi, luôn là một áp lực đè nén trong lòng tôi! Thật tốt quá, thật tốt quá, bây giờ không cần lật lại vụ án để điều tra nữa, tôi triệt để 'an toàn'!"
Hạ Diệu hình như thả lỏng hơi thở một chút.
"Vậy hôm đó cậu uống say, ở nhà của Vương Trì Thủy, cậu đem cậu nhận lầm thành người nào?" Hạ Diệu lại hỏi.
Tuyên Đại Vũ thực sự muốn nói "nhận lầm thành cậu" thế nhưng trong ấn tượng về đêm hôm đó có chút mê muội không rõ nên đành bẻ sang chuyện khác.
"Tôi nói với cậu chuyện này, cậu đừng nói cho người khác biết." Tuyên Đại Vũ thần thần bí bí.
Hạ Diệu không khỏi nheo mắt lại, thần sắc khẩn trương nhìn chăm chăm Tuyên Đại Vũ.
Tuyên Đại Vũ nghiêm chỉnh nói: "Tôi hoài nghi Vương Trì Thủy không phải là người, cậu ta là một con gà thành tinh."
Hạ Diệu đầu tiên là sửng sốt, sau đó bộc phát ra tiếng cười rung chuyển đất trời.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha... Chuyện này nếu cậu kêu tôi nói cho người khác biết tôi cũng sẽ không nói...Qúa sức tưởng tượng... Kê tinh... Ha ha ha ha ha ha..."
"Cậu khoan hãy cười!" Tuyên Đại Vũ biểu tình cấp thiết, "Cậu nghe tôi nói hết đã."
Hạ Diệu cương quyết ngưng cười, tiếp tục nghe Tuyên Đại Vũ giải bày.
"Đêm hôm đó đặc biệt quỷ dị, tôi ngủ mơ mơ màng màng, thấy một con gà bay đến trên giường của tôi, ở kế bên gối nằm của tôi nhảy nhảy. Sau đó Vương Trì Thủy cũng tự dưng nhảy nhót giống vậy, con gà đi đến đâu Vương Trì Thủy đi tới đó, đến sau cùng con gà và hắn lăn lộn nhập lại thành một thể. Cậu suy đoán xem? Con gà kia tìm không thấy nữa."
"Cậu có phải là nằm mơ hay không?" Hạ Diệu hỏi.
Tuyên Đại Vũ mặt lộ vẻ thận trọng, "Tôi ban đầu cũng cho rằng như thế, nhưng sáng ngày hôm sau lại thấy bên cạnh cái gối có một cọng lông gà. Tôi chính là nghĩ rằng đêm đó cậu ta đã hiện nguyên hình!"
Hạ Diệu không thể kiềm nén, xõa ra biểu tình tức cười không nhịn được.
"Tôi nói với cậu nghiêm túc!" Tuyên Đại Vũ tốn hơi thừa lời, "Cậu ta chính là có chút tà quái, chẳng hạn như mấy ngày nay, cậu ta ban ngày bình thường vẫn đi làm, buổi tối bất kể tôi chạy đến cái góc xó xỉnh xa xôi hẻo lánh nào, cậu ta đều có thể truy tìm ra! Cậu nói xem cậu ta có phải là có Thiên Nhãn?"
"Ý của cậu là Nhị Lang Thần đầu thai thành con gà vui vẻ?"
Nói xong, Hạ Diệu một trận cười như điên.
Tuyên Đại Vũ không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, chuyện này quả thực nói sẽ không ai tin, chỉ có điều đã lâu rồi mới thấy Hạ Diệu có dáng vẻ tươi cười như vậy, oán khí trong lòng tiêu tán hơn phân nửa.
Đợi cho Hạ Diệu tâm tình ổn định lại, Tuyên Đại Vũ mới thử mở miệng.
"Còn cậu? Cậu cùng hắn ta là thật sao?"
Hạ Diệu gật đầu.
Tuyên Đại Vũ "tim đau thắt" cũng may là sớm đoán được từ trước nên cũng có chút phòng bị, lúc này gắng gượng chống đỡ nỗi đau. Chỉ là trong lòng không phục, hắn và Hạ Diệu tình cảm nhiều năm như vậy, thế nào lại bại trong tay một gã chỉ mới xuất hiện?
Lần này Tuyên Đại Vũ không hỏi Viên Tung tốt chỗ nào, trực tiếp hỏi bản thân mình chỗ nào không tốt, dù chết cũng phải chết cho thống thoái.
"Cậu vì sao không thích tôi?"
Hạ Diệu vô cùng kinh ngạc, "Cậu hỏi cái này là sao chứ?"
"Mặc kệ đi, chính là muốn hỏi một chút."
Hạ Diệu cận trọng suy nghĩ một chút, nói: "Tôi chính là cảm thấy, hai ta từ nhỏ đã bên nhau một thời gian quá dài, thực sự quá quen thuộc, tôi ngay cả việc cậu mặc quần lót dương vật bị lệch qua một bên cũng biết rõ, căn bản là giữa tôi với cậu chà không ra lửa."
Tuyên Đại Vũ không nghĩ tới, bản thân nếm đủ mùi vị chua ngọt cay đắng trong đoạn tình cảm này, đến sau cùng lại bị nghẹn chết chỉ vì "trái dưa leo" của mình đã bị cậu ta nắm quá rõ.
HẾT CHƯƠNG!
- --------
Vương Trì Thủy quả thực triệt để bám lấy Tuyên Đại Vũ.
Về sau này, Tuyên Đại Vũ kiên quyết buổi tối không về nhà ngủ, nhưng cho dù hắn có trốn ở cái xó nào, Vương Trì Thủy đều có thể đem hắn đào lên tìm thấy.
Tuyên Đại Vũ nhất quyết cứng rắn, trực tiếp đi đến câu lạc bộ dành cho giới thượng lưu để bàn một thương vụ. Nơi này toàn bộ không gian riêng tư được giấu bí mật, thiết bị quan sát theo dõi tiên tiến, tất cả những người không liên quan đều không có khả năng bước vào.
Tuyên Đại Vũ cùng một vị giám đốc điện ảnh truyền hình đang đàm phán chuyện đầu tư phim ảnh, trò chuyện đang ăn ý, điện thoại di động vang lên, vừa nhìn thì là Vương Trì Thủy gọi tới, Tuyên Đại Vũ trực tiếp cúp máy.
Kết quả, trong chốc lát điện thoại di động lại rung.
"Xin lỗi."
Tuyên Đại Vũ lịch sự lên tiếng, đi ra bên ngoài, lúc bắt máy định mắng hai câu, bên kia đột nhiên cúp.
Sau đó nhìn thấy bốn năm người bảo vệ hướng về cửa chính chạy tới.
Tuyên Đại Vũ thử gọi lại, không có người nghe, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm bất tường, hai chân không tự chủ được đuổi theo đám người bảo vệ.
Khoảng cách từ chỗ Tuyên Đại Vũ đang bàn bạc chạy đến cửa chính tầm hai trăm mét, Vương Trì Thủy đang khàn cả giọng mà gào thét.
Kỳ thực cậu ta ngay từ đầu không muốn gây náo loạn, nói đúng hơn là muốn đi vào tìm người, kết quả mấy tên bảo vệ căn bản không thèm để ý đến cậu ta. Vương Trì Thủy dù có đút tiền hay dâng thuốc lá cũng hoàn toàn vô dụng. Đây là nơi phải có thân phận đáng tin cậy mới cho vào, dù có đắp lên một núi tiền ở bên ngoài, không có địa vị xã hội tuyệt đối vào không được.
Vương Trì Thủy nhẹ giọng, "Vậy các ngươi có thể giúp tôi vào trong gọi anh ta chứ?"
"Xin lỗi, chúng tôi không phụ trách chuyển lời, không thể vì bất cứ lý do hay cách thức gì mà làm gián đoạn lúc khách hàng đang đàm phán."
Sau đó Vương Trì Thủy nóng giận, đây rõ ràng không phải là coi thường người khác sao? Vì vậy mà bắt đầu ở cửa bát nháo. Bảo vệ và lực lượng an ninh nơi này cho phép điêu dân làm càn? Không nói hai lời trực tiếp động thủ, cho nên một hồi thì dẫn tới xung đột.
Tuyên Đại Vũ lúc đi tới cửa, một đám bảo an đang bao vây tấn công Vương Trì Thủy, quyền đấm cước đá, mỗi người một cú.
Hắn sững sờ, giật mình đứng ở đó, trong lòng như là bị vật gì ngắt nhéo.
"Tuyên tiên sinh, xin lỗi ảnh hưởng đến tâm tình bàn chuyện của ngài, bên ngoài trời lạnh, mời ngài trở về phòng." Thanh âm ngọt ngào của một nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nhắc nhở.
Được, cho cậu bị đánh một trận nhớ đời... Tuyên Đại Vũ nghĩ như vậy, liền quả quyết xoay người đi vào trong."Ba -- " (tiếng đánh)
Tuyên Đại Vũ màng tai như bị xé rách, cước bộ chợt dừng lại.
Vương Trì Thủy bị đấm một cú.
Trong một khắc đó, Tuyên Đại Vũ chẳng biết ở đâu nổi lên lửa giận, đang sãi bước đi nhanh liền quay đầu lại xông ra ngoài.
"Ai cho phép các ngươi ra tay đánh người?"
Phàm là người ở nơi này mà ra mặt, vị nào không phải là đại gia? Những người bảo vệ này trong nháy mắt lúng túng, vội vàng hoảng hốt mà đem Vương Trì Thủy đỡ lên.
"Người này là bạn tôi có biết không?!" Tuyên Đại Vũ giận rống lên một tiếng.
Bảo vệ và lực lượng an ninh toàn bộ cúi đầu khom lưng, mãi cho tới khi Tuyên Đại Vũ đem Vương Trì Thủy kéo lên xe, mới dám đứng thẳng.
Tuyên Đại Vũ quay trở lại vào phòng đàm phán, lấy lý do trong nhà có việc cần giải quyết nên từ chối tiếp tục bàn bạc. Chờ lúc hắn trở lại, Vương Trì Thủy đã tự trấn an, cơ thể giống như là chưa bị gì mà ngồi ở trong xe, dùng ánh mắt mỹ miều liếc Tuyên Đại Vũ.
Tuyên Đại Vũ vừa lên xe liền rống một trận, "Cậu đến đây gây rối cái gì chứ?"
"Tôi lo lắng cho anh."
"Tôi cần cậu quan tâm? Cậu không tới tìm tôi, tôi đặc biệt là chuyện gì cũng ko có vấn đề!"
Vừa mắng xong, Tuyên Đại Vũ liền lục tìm trong xe hộp y tế dự phòng, từ bên trong lấy ra bông gòn và nước khử trùng vứt cho Vương Trì Thủy, "Nhanh lên! Cậu khử trùng vết thương trên mặt đi, không có gì lại tự tìm đòn!"
Trên đường, Vương Trì Thủy tò mò hỏi thăm, "Anh vừa đi bàn bạc chuyện gì?"
Tuyên Đại Vũ "mạn bất kinh tâm" (thờ ơ) nói: "Tôi muốn đầu tư một bộ phim."
Vương Trì Thủy ánh mắt rực sáng, "Anh có thể mời tôi diễn một vai á!"
Tuyên Đại Vũ đầu tiên là cười nhạt, sau đó chậm rãi đưa mắt dời về phía Vương Trì Thủy, đúng!...việc này cậu ta quả thật là có khả năng!
Về đến nhà, tắm rửa, trầm tĩnh lại, Tuyên Đại Vũ thở dài, mở lời.
"Tất cả là vì nhờ cậu giúp tôi!" Không hiểu vì sao quay qua Vương Trì Thủy rống một tiếng.
Vương Trì Thủy đang chơi máy vi tính, nghe nói như thế trong nháy mắt hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Tuyên Đại Vũ.
"Tôi làm sao chứ?"
Tuyên Đại Vũ tức giận nói: "Ban đầu chính là do Hạ tiểu yêu gạt tôi, tôi bày ra một thế trận chiến tranh lạnh, đang chiếm thế thượng phong. Kết quả hai chúng ta làm trò "lăn qua lăn lại", tôi lại biến thành "ác nhân cáo trạng", ưu thế trong nháy mắt chuyển thành yếu thế, cậu nói xem không nên trách cậu?"
"Làm hòa đi!" Vương Trì Thủy nghĩ thoáng qua, "Anh hãy cùng cậu ta nói thật mọi chuyện."
"Nói cái gì mà thật?"
Vương Trì Thủy xoa xoa hai lòng bàn tay, "Thì nói hai ta là ở bên nhau chứ gì nữa, chuyện này có cái gì to tát đâu?"
"Ai ở bên nhau với cậu?" Tuyên Đại Vũ trong cơn giận dữ.Vương Trì Thủy mặt dày nói: "Tôi vẫn luôn đang cùng anh nói lời yêu thương á!"
Tuyên Đại Vũ hơi xém chút là thở không được nữa, nghĩ rằng mắng chửi loại người như thế này thật lãng phí nước bọt, gật đầu dứt khoát thừa nhận, "Được, được, thì coi như hai ta đã từng ở bên nhau, nhưng bây giờ tôi muốn chia tay thì sao chứ?"
"Tôi không đồng ý!"
Tuyên Đại Vũ, "...!!"
Đến sau cùng, Tuyên Đại Vũ vẫn là đi gặp Hạ Diệu.
Hai người họ không biết đã bao lâu không có được trạng thái "tâm bình khí hòa" mà ngồi chung một chỗ nói chuyện, Tuyên Đại Vũ cảm nhận Hạ Diệu khó có thể bỏ qua. Thế nhưng không có cách nào, mới đem tình cảm thân thiết giữa hai người ra mà nói lời thật lòng.
"Kỳ thực tôi và Vương Trì Thủy không có gì, tôi uống quá say, mà trời cũng đã khuya, cậu ta vừa lúc đến đón tôi trở về, sau đó..." Tuyên Đại Vũ dừng một chút, "Sau đó chính là sáng ngày hôm sau cậu nhìn thấy cảnh như vậy."
Hạ Diệu hơn nữa ngày mới mở miệng, "Tôi chỉ là buồn bực, cậu thế nào lại tái diễn loại chuyện này?"
"Cái gì gọi là tái diễn chứ?"
Hạ Diệu phải đành nhắc lại chuyện xưa, "Cậu đã quên? Lần trước hai ta đều uống say, tôi ở tại nhà cậu, lúc đó cũng không phải là chuyện giống như vầy sao?"
"À..." Tuyên Đại Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Tôi đang muốn giải thích với cậu việc này."
Hạ Diệu cầm ly nước uống.
"Tôi ngày đó tôi uống say, tôi đem cậu nhận lầm thành Vương Trì Thủy, cho nên mới ngược đãi cậu. Kỳ thực hai ta cũng không có 'làm', chính là đánh nhau một trận!"
Nước trong miệng Hạ Diệu xém chút là phun ra ngoài.
"Sao cậu không nói sớm!? Việc này luôn làm tôi sợ hãi, luôn là một áp lực đè nén trong lòng tôi! Thật tốt quá, thật tốt quá, bây giờ không cần lật lại vụ án để điều tra nữa, tôi triệt để 'an toàn'!"
Hạ Diệu hình như thả lỏng hơi thở một chút.
"Vậy hôm đó cậu uống say, ở nhà của Vương Trì Thủy, cậu đem cậu nhận lầm thành người nào?" Hạ Diệu lại hỏi.
Tuyên Đại Vũ thực sự muốn nói "nhận lầm thành cậu" thế nhưng trong ấn tượng về đêm hôm đó có chút mê muội không rõ nên đành bẻ sang chuyện khác.
"Tôi nói với cậu chuyện này, cậu đừng nói cho người khác biết." Tuyên Đại Vũ thần thần bí bí.
Hạ Diệu không khỏi nheo mắt lại, thần sắc khẩn trương nhìn chăm chăm Tuyên Đại Vũ.
Tuyên Đại Vũ nghiêm chỉnh nói: "Tôi hoài nghi Vương Trì Thủy không phải là người, cậu ta là một con gà thành tinh."
Hạ Diệu đầu tiên là sửng sốt, sau đó bộc phát ra tiếng cười rung chuyển đất trời.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha... Chuyện này nếu cậu kêu tôi nói cho người khác biết tôi cũng sẽ không nói...Qúa sức tưởng tượng... Kê tinh... Ha ha ha ha ha ha..."
"Cậu khoan hãy cười!" Tuyên Đại Vũ biểu tình cấp thiết, "Cậu nghe tôi nói hết đã."
Hạ Diệu cương quyết ngưng cười, tiếp tục nghe Tuyên Đại Vũ giải bày.
"Đêm hôm đó đặc biệt quỷ dị, tôi ngủ mơ mơ màng màng, thấy một con gà bay đến trên giường của tôi, ở kế bên gối nằm của tôi nhảy nhảy. Sau đó Vương Trì Thủy cũng tự dưng nhảy nhót giống vậy, con gà đi đến đâu Vương Trì Thủy đi tới đó, đến sau cùng con gà và hắn lăn lộn nhập lại thành một thể. Cậu suy đoán xem? Con gà kia tìm không thấy nữa."
"Cậu có phải là nằm mơ hay không?" Hạ Diệu hỏi.
Tuyên Đại Vũ mặt lộ vẻ thận trọng, "Tôi ban đầu cũng cho rằng như thế, nhưng sáng ngày hôm sau lại thấy bên cạnh cái gối có một cọng lông gà. Tôi chính là nghĩ rằng đêm đó cậu ta đã hiện nguyên hình!"
Hạ Diệu không thể kiềm nén, xõa ra biểu tình tức cười không nhịn được.
"Tôi nói với cậu nghiêm túc!" Tuyên Đại Vũ tốn hơi thừa lời, "Cậu ta chính là có chút tà quái, chẳng hạn như mấy ngày nay, cậu ta ban ngày bình thường vẫn đi làm, buổi tối bất kể tôi chạy đến cái góc xó xỉnh xa xôi hẻo lánh nào, cậu ta đều có thể truy tìm ra! Cậu nói xem cậu ta có phải là có Thiên Nhãn?"
"Ý của cậu là Nhị Lang Thần đầu thai thành con gà vui vẻ?"
Nói xong, Hạ Diệu một trận cười như điên.
Tuyên Đại Vũ không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, chuyện này quả thực nói sẽ không ai tin, chỉ có điều đã lâu rồi mới thấy Hạ Diệu có dáng vẻ tươi cười như vậy, oán khí trong lòng tiêu tán hơn phân nửa.
Đợi cho Hạ Diệu tâm tình ổn định lại, Tuyên Đại Vũ mới thử mở miệng.
"Còn cậu? Cậu cùng hắn ta là thật sao?"
Hạ Diệu gật đầu.
Tuyên Đại Vũ "tim đau thắt" cũng may là sớm đoán được từ trước nên cũng có chút phòng bị, lúc này gắng gượng chống đỡ nỗi đau. Chỉ là trong lòng không phục, hắn và Hạ Diệu tình cảm nhiều năm như vậy, thế nào lại bại trong tay một gã chỉ mới xuất hiện?
Lần này Tuyên Đại Vũ không hỏi Viên Tung tốt chỗ nào, trực tiếp hỏi bản thân mình chỗ nào không tốt, dù chết cũng phải chết cho thống thoái.
"Cậu vì sao không thích tôi?"
Hạ Diệu vô cùng kinh ngạc, "Cậu hỏi cái này là sao chứ?"
"Mặc kệ đi, chính là muốn hỏi một chút."
Hạ Diệu cận trọng suy nghĩ một chút, nói: "Tôi chính là cảm thấy, hai ta từ nhỏ đã bên nhau một thời gian quá dài, thực sự quá quen thuộc, tôi ngay cả việc cậu mặc quần lót dương vật bị lệch qua một bên cũng biết rõ, căn bản là giữa tôi với cậu chà không ra lửa."
Tuyên Đại Vũ không nghĩ tới, bản thân nếm đủ mùi vị chua ngọt cay đắng trong đoạn tình cảm này, đến sau cùng lại bị nghẹn chết chỉ vì "trái dưa leo" của mình đã bị cậu ta nắm quá rõ.
HẾT CHƯƠNG!
Tác giả :
Sài Kê Đản