Thế Bất Khả Đáng
Chương 123: Màn kịch chua xót
Trans+Edit: Pinoneverdie
- -----------
Tuyên Đại Vũ sau khi ra ngoài liền không thấy đâu nữa, Vương Trì Thủy đã sớm khám bệnh xong mà đứng ngoài cổng chờ, đợi hơn một tiếng đồng hồ cũng không thấy Tuyên Đại Vũ trở về, gọi điện thoại hắn cũng không bắt máy, rơi vào đường cùng chỉ có thể tự đi về chỗ chiếc xe giao hàng của mình.
Tuyên Đại Vũ lúc này "ngập đầu tai ương", trong lòng tan vỡ, hầu như đã quên Vương Trì Thủy vẫn còn đang khám bệnh, vội lái xe thẳng đến nhà Bành Trạch. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, Hạ đại bảo bối trong lòng mình, cuối cùng phải đối xử với hắn ra sao đây.
Bành Trạch lúc này đang cùng Lưu Huyên chơi trò chơi tình thú, Lưu Huyên thân người trần truồng nằm ở trên giường, tại những bộ vị nhạy cảm của cơ thể đều đặt lên đó chocolate, bánh ga-tô, kẹo và một ít những món mỹ thực khác, tất cả đều là cho Bành Trạch một mình hưởng thụ. Mỗi lần ăn xong một món, đều phải liếm sạch vết thức ăn còn thừa trên làn da, làm Lưu Huyên nhiều lần tê dại mà thở gấp.
Vốn dĩ đang chơi đùa rất hăng hái, kết quả Bành Trạch vì quá tham lam. Mới ăn được tới phần bánh trên rốn liền no bụng.
"Đại bảo bối, anh ăn cái bánh gato đang ở thân dưới của tôi đi!" Lưu Huyên thần sắc khiêu khích mà nhìn Bành Trạch.
Bành Trạch không muốn để cho Lưu Huyên biết bản thân không thể ăn nổi nữa, cho nên kiên trì cúi người xuống, hít sâu một hơi, cắn lên cái bánh gato socola đặt trên bộ lông sinh dục của cô ta.
Bành Trạch vốn là đã ăn đủ ngán, vậy mà vẫn còn một món có khẩu vị nặng như vậy, đột nhiên xuất hiện loại cảm giác buồn nôn. Không muốn đang lúc mấu chốt lại phá hủy hưng phấn của bạn gái, Bành Trạch trước hết đem bánh ga-tô chocolate để qua một bên.
"Cái này lớn quá, thực sự ăn không vô nữa."
Lưu Huyên cặp mắt đào hoa, cười híp mắt, "Anh chẳng phải là rất nóng lòng sao?"
Bành Trạch miễn cưỡng ứng phó mà cười cười.
"Vậy hãy nhanh đem miếng bánh chocolate còn lại trên 'chíp bông'(*) của tôi liếm cho sạch đi chứ, tôi không muốn một hồi nữa anh bắn ra, mấy thứ chất nhờn trộn lẫn với nhau nhớp nháp lắm á."
(*) lông bộ phận sinh dục
Bành Trạch trong lòng một trận phản ứng ngược, nhưng nét mặt giả bộ rất cam tâm tình nguyện, đặc biệt hưởng thụ mà đi làm chuyện này.
Thế nhưng hắn đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình, môi vừa dán lên mẫu bánh, còn không liếm được hai cái, các loại bánh ngọt trong dạ dày đột nhiên 'làm mưa làm gió'. Bành Trạch thật sự là gồng không nổi nữa, chợt nhảy lên bay thẳng đến nhà vệ sinh.
Ói một trận "ngất trời sụp đất", nước mắt đều trào ra ngoài.
Sau đó đi súc miệng, vội vội vàng vàng đi tới, thấy Lưu Huyên đã bắt đầu chuẩn bị mặc quần áo vào, gấp rút đi tới dụ dỗ: "Bảo bối à em hãy nghe anh nói, anh không thích ăn đồ ngọt, ăn nhiều thì buồn nôn."Lưu Huyên lòng tự trọng đặc biệt cao, bất kể Bành Trạch giải thích thế nào cũng không nghe.
Bành Trạch ở phương diện này rất có kinh nghiệm, nữ nhân này khi nổi giận, phương pháp dụ dỗ tốt nhất chính là hung hăng mà liếm cho cô ta. Đem cô ta liếm khô, liếm sạch đồ ngọt trên người, ngay lập tức, tức giận cái gì đều tiêu mất.
Kết quả, màn dạo đầu đã làm xong, người cũng đã dỗ dành được, Bành Trạch lại không "cứng" lên nổi.
Lưu Huyên coi như có chút tấm lòng bao dung, cho rằng Bành Trạch nôn nóng lắm rồi, chủ động dùng tay "tuốt súng" cho hắn.
Bành Trạch dần dần đạt tới trạng thái kích thích, trong miệng không tự chủ được toát ra câu nói thường hay dùng để trêu chọc Lý Chân Chân.
"Nhìn cái dáng người phóng đãng của em kìa..."
Lưu Huyên trong nháy mắt ngừng tay, mặt lộ ra vẻ bất mãn.
"Tôi không phải là đã nói với anh rồi sao? Tôi đáng ghét đàn ông lúc làm tình buông lời tục tĩu, tôi thấy đó chính là một loại hạ thấp phụ nữ, tôi thấy không được tôn trọng."
"Được được được... Không nói." Bành Trạch thỏa hiệp.
Thật vất vả "cứng" lên, kết quả vừa đụng đến đôi chân của Lưu Huyên, Bành Trạch bệnh cũ lại tái phát. Hắn luôn cảm thấy đôi chân của Lưu Huyên chính là thiếu độ dài và gợi cảm, nhất là cảm giác lúc sờ tay chạm vào, đặc biệt chán.
Đây đều là do Lý Chân Chân đã tạo thành bóng ma quá lớn trong lòng Bành Trạch.
Để tận lực khắc chế, Bành Trạch ôn nhu hướng vào Lưu Huyên nói: "Bảo bối, anh chơi tư thế quỳ được không? Anh đẩy từ sau lưng đi tới."
Lưu Huyên đổi tư thế thành nằm úp, Bành Trạch ở bên trong kẽ mông của cô ta cọ cọ vài cái, hai cái tay vừa nhấn một cái ở cặp mông mềm mại của cô ta, còn chưa bắt đầu 'cái đó' đã mềm nhũn.
Lưu Huyên đã sớm không nhịn được, đợi nửa ngày không thấy động tĩnh, mới vừa quay đầu lại, thấy Bành Trạch lại đang tự 'tuốt'.
"Bành Trạch anh thật giỏi, từ lúc hai ta quen nhau đã thử qua chuyện này bao nhiêu lần rồi? Một lần hai lần coi như không tính tới, mẹ nó, nhiều lần mà lần nào cũng đứt dây sên! Anh đúng là nhìn tôi cứng không nổi đúng không? Nhìn tôi cứng không nổi thì ngay từ đầu sao không sớm lật kèo, ai có thể cùng anh 'luyện tập' mấy cái chuyện này mãi chứ?"
Lúc này nói cái gì đều vô dụng, trực tiếp mặc quần áo rời đi.
Thất bại, Bành Trạch trong lòng âm ĩ oán hận Lý Chân Chân, hận công phu trên giường của cậu ta quá sung mãn mê người, làm bản thân mình "khẩu vị ăn uống" trở nên kén chọn. Từ lúc Bành Trạch và Lưu Huyên ở bên nhau, hắn và Lý Chân Chân đoạn tuyệt liên hệ, là do bản thân chỉ sợ lúc nào đó suy nghĩ thay đổi sẽ tìm đến cậu ta. Kết quả sợ điều gì sẽ gặp điều đó, đôi chân trắng mơn mỡn của Lý Chân Chân tựa như một sợi dây thừng trói buộc nửa thân dưới của Bành Trạch.
Đang nghĩ ngợi, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Bành Trạch đem cái quần xách lên, đi tới mở cửa.Lý Chân Chân lộ ra gương mặt giả vờ ung dung xuất hiện trước mặt Bành Trạch, vẫn là cách ăn mặc như trước, mặt mày mỉm cười, khẽ nhếch khóe môi tràn đầy phong tình.
"E hèm, vớ, đồ lót của anh tôi đã giặt sạch, mang tới trả cho anh."
Trong lòng của Bành Trạch đột nhiên bốc lên một ngọn lửa, chợt đem Lý Chân Chân trói vào trong ngực, khống chế mọi loại phản cự, không nói nhiều mà kéo cậu ta đi về phòng ngủ.
Lúc Tuyên Đại Vũ đến nhà Bành Trạch, cửa lớn rộng mở, hắn nghe được trong phòng ngủ có động tĩnh, trực tiếp đi tới.
"Lão công... A a a...Anh làm tôi thật là thoải mái..."
"Ai là lão công của cậu... Cậu là một thằng tiểu biểu tử thiếu bị thao..."
"A a a..."
Chứng kiến cảnh tượng này Tuyên Đại Vũ ót nổi gân xanh, Bành Trạch đang cùng với một người ở trên giường chiến đấu kịch liệt, Tuyên Đại Vũ thấy "thanh thanh sở sở", cũng nghe được "thanh thanh sở sở" (*), thắt lưng, mông, tiếng rên chính là của một người đàn ông khác.
(*) rõ ràng
Cái gì mà liệt dương? Cái gì mà bất lực? Đến lúc gặp Lý Chân Chân bệnh tình gì cũng biến mất.
Bành Trạch lâu lắm rồi không phóng đãng, khí thế đàn ông bừng bừng như vậy, 'làm' rất là hăng say, từng tiếng âm thanh va đập đều làm cho Tuyên Đại Vũ như chết đứng.
Được lắm! Tuyên Đại Vũ ôm hận cắn răng, con ngươi như muốn nứt ra, các ngươi từng người từng người một đều quả thật rất dũng khí.
Nói xong, một cái bắt chuyện cũng không thèm, một lần nữa tông cửa nhà Bành Trạch xông ra ngoài. Lái xe thẳng đến câu lạc bộ, chén sạch hơn một lít rượu, uống xong say như chết.
Từ lúc Hạ Diệu và Điền Nghiêm Kỳ gỡ bỏ hiềm khích, quan hệ của hai người càng ngày càng tốt. Trước đây Hạ Diệu giúp hắn đóng học phí, cho nên trong lòng bây giờ không có ngại ngùng, liền trực tiếp mở miệng nhờ hắn giúp mình trông coi Viên Tung, ngăn cản đám nữ nhân trong công ty thừa cơ hội chiếm tiện nghi.
Điều này đối với Điền Nghiêm Kỳ mà nói, đương nhiên là một phần thưởng hậu đãi.
"Viên Tung buổi trưa có thói quen ngủ trưa, cậu giúp tôi canh chừng một chút, đừng để người khác đến quấy rầy anh ấy." Hạ Diệu cố ý căn dặn.
Điền Nghiêm Kỳ mắt lộ ra vẻ hâm mộ, "Anh thật là yêu thương Viên Tổng quá đấy!"
"Cái chuyện này thì..." Hạ Diệu vểnh môi cười, "Tôi là người đàn ông của anh ta mà!"
Vì vậy, Điền Nghiêm Kỳ mỗi ngày làm xong nhiệm vụ huấn luyện đều tận lực "vì Hạ Diệu mà phụng sự", một người mà phân đôi sức ra để làm việc. Giữ cửa cho Viên Tung lúc hắn ngủ, hỗ trợ Viên Tung lúc hắn giảng dạy, phụ tá cho Viên Tung khi hắn đi ra khỏi cửa, tiếp thực cho Viên Tung trong lúc hắn đang ăn cơm....
Dẫn đến việc trong suốt thời gian dài, nhiều lời đồn đại nhảm nhí bắt đầu truyền ra từ trong công ty.
Các học viên đều đem chuyện Điền Nghiêm Kỳ thầm mến Viên Tung ra làm đề tài bàn tán lúc rảnh rỗi.
Về sau, những lời lẽ nhảm nhí này cuối cùng cũng lọt vào lỗ tai Hạ Diệu, nhưng Hạ Diệu vẫn còn đặc biệt muốn nói xin lỗi Điền Nghiêm Kỳ.
"Qủa nhiên là để cho cậu bị đồn đãi oan ức, thực sự xin lỗi cậu."
Điền Nghiêm Kỳ ngay lập tức xua tay, "So với chuyện anh giúp tôi đóng học phí, chuyện đồn đãi vặt vảnh này không đáng là bao. Anh chính là quý nhân trong cuộc đời của tôi, nếu không có anh tôi đã không thể ở bên cạnh chăm sóc Viên Tổng."
Hạ Diệu cười ha ha, "Cậu nhìn cậu kìa, nói chuyện giống như là mấy lời đồn cậu với Viên Tung là sự thật vậy."
Điền Nghiêm Kỳ "bình chân như vại" cùng hòa theo cười lớn.
Ngày hôm nay, lúc kết thúc giờ huấn luyện, Điền Nghiêm Kỳ vẫn như trước ở lại sân huấn luyện không chịu đi, hiên ngang đứng trước cửa phòng làm việc của Viên Tung. Đảm nhiệm giữ cửa. Lén lút từ trong tay cầm ra một cái gương nhỏ, điều chỉnh góc độ phù hợp để tạo điều kiện phản xạ tốt, đem toàn bộ hình ảnh của Viên Tung ở sau lưng lấp vào trong gương, thỏa thích thưởng thức.
Vị trí cầm cái gương nhỏ của Điền Nghiêm Kỳ tương đối kín đáo, cho dù đứng ở bên cạnh hắn cũng đều không có khả năng phát hiện.
Nhưng khoảnh khắc Viên Tung thấy Điền Nghiêm Kỳ cầm cái gương nhỏ kia, ngón tay như con cọp mài móng cào cấu trên bàn làm việc, giằng co cào qua cào lại, trầm giọng thét ra lệnh.
"Bước vào đây!"
Điền Nghiêm Kỳ cấp tốc thu hồi cái gương nhỏ, vững bước đi vào phòng làm việc của Viên Tung, ánh mắt nhấp nháy.
Viên Tung cũng không nói, cứ như vậy yên lặng nhìn hắn, Điền Nghiêm Kỳ tuy có chột dạ, nhưng cũng không tỏ thái độ, không sợ hãi mà nhìn ngược lại Viên Tung. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Điền Nghiêm Kỳ suy sụp, rốt cục không kiềm được mở miệng trước.
"Viên Tổng, tôi có thể nói một câu?"
"Nói."
"Từ lúc bắt gặp anh và cảnh sát Hạ... Tôi chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh lại đột nhiên thấy không tự nhiên, rõ ràng lúc đó anh chẳng nghiêm nghị như vầy..." Càng nói thanh âm càng nhỏ, cảm giác này chính là có chút đùa giỡn nhưng cũng không thể tạo ra không khí bình thường được, "Xin Viên Tổng hãy tạo dựng lại lòng tin và uy tín trong lòng tôi!".
Viên Tung chính là lười đứng lên, chợt rút cây gậy trong tay ra, trực tiếp ở trên mông của Điền Nghiêm Kỳ ra tay hung hãn, cũng đủ để Điền Nghiêm Kỳ đau đến cắn răng cắn lưỡi.
Mặc dù như vậy, Điền Nghiêm Kỳ trong lòng lại trở nên thoải mái.
Lúc Hạ Diệu đi tới, đúng lúc thấy Điền Nghiêm Kỳ từ trong phòng làm việc của Viên Tung đi ra, thống khổ xoa cái mông.
"Làm sao vậy?" Hạ Diệu hỏi.
Điền Nghiêm Kỳ nói: "Bị Viên Tổng đánh."
"Vì sao đánh cậu?"
"Đại khái là chê tôi đứng ở bên ngoài chướng mắt á."
Hạ Diệu ở trên vai Điền Nghiêm Kỳ nặng nề mà vỗ một cái, uy phong lẫm liệt.
"Cậu chờ đi, đại ca đây báo thù cho cậu!"
Kết quả, mới vừa bước vào phòng cái mông của bản thân đã bị trúng chiêu, Viên Tung chỉ dùng tay để đánh, độ mạnh của cú đánh so với một côn lúc nãy đánh Điền Nghiêm Kỳ rõ ràng nhẹ hơn, nhưng Hạ Diệu vẫn là kêu to gào thét. Sau đó thì phát hiện ra điều gì đó sai sai, nên nhanh chóng thay đổi giọng điệu. Mặc dù là đang bị Viên Tung đánh nhưng âm thanh từ trong cuống họng vang lên lại giống như lời thề đêm trăng rằm, nghe trái ngược với thực tế.
"Cú đánh này là trả thù cho cậu đó tiểu Điền!"
HẾT CHƯƠNG!
- -----------
Tuyên Đại Vũ sau khi ra ngoài liền không thấy đâu nữa, Vương Trì Thủy đã sớm khám bệnh xong mà đứng ngoài cổng chờ, đợi hơn một tiếng đồng hồ cũng không thấy Tuyên Đại Vũ trở về, gọi điện thoại hắn cũng không bắt máy, rơi vào đường cùng chỉ có thể tự đi về chỗ chiếc xe giao hàng của mình.
Tuyên Đại Vũ lúc này "ngập đầu tai ương", trong lòng tan vỡ, hầu như đã quên Vương Trì Thủy vẫn còn đang khám bệnh, vội lái xe thẳng đến nhà Bành Trạch. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, Hạ đại bảo bối trong lòng mình, cuối cùng phải đối xử với hắn ra sao đây.
Bành Trạch lúc này đang cùng Lưu Huyên chơi trò chơi tình thú, Lưu Huyên thân người trần truồng nằm ở trên giường, tại những bộ vị nhạy cảm của cơ thể đều đặt lên đó chocolate, bánh ga-tô, kẹo và một ít những món mỹ thực khác, tất cả đều là cho Bành Trạch một mình hưởng thụ. Mỗi lần ăn xong một món, đều phải liếm sạch vết thức ăn còn thừa trên làn da, làm Lưu Huyên nhiều lần tê dại mà thở gấp.
Vốn dĩ đang chơi đùa rất hăng hái, kết quả Bành Trạch vì quá tham lam. Mới ăn được tới phần bánh trên rốn liền no bụng.
"Đại bảo bối, anh ăn cái bánh gato đang ở thân dưới của tôi đi!" Lưu Huyên thần sắc khiêu khích mà nhìn Bành Trạch.
Bành Trạch không muốn để cho Lưu Huyên biết bản thân không thể ăn nổi nữa, cho nên kiên trì cúi người xuống, hít sâu một hơi, cắn lên cái bánh gato socola đặt trên bộ lông sinh dục của cô ta.
Bành Trạch vốn là đã ăn đủ ngán, vậy mà vẫn còn một món có khẩu vị nặng như vậy, đột nhiên xuất hiện loại cảm giác buồn nôn. Không muốn đang lúc mấu chốt lại phá hủy hưng phấn của bạn gái, Bành Trạch trước hết đem bánh ga-tô chocolate để qua một bên.
"Cái này lớn quá, thực sự ăn không vô nữa."
Lưu Huyên cặp mắt đào hoa, cười híp mắt, "Anh chẳng phải là rất nóng lòng sao?"
Bành Trạch miễn cưỡng ứng phó mà cười cười.
"Vậy hãy nhanh đem miếng bánh chocolate còn lại trên 'chíp bông'(*) của tôi liếm cho sạch đi chứ, tôi không muốn một hồi nữa anh bắn ra, mấy thứ chất nhờn trộn lẫn với nhau nhớp nháp lắm á."
(*) lông bộ phận sinh dục
Bành Trạch trong lòng một trận phản ứng ngược, nhưng nét mặt giả bộ rất cam tâm tình nguyện, đặc biệt hưởng thụ mà đi làm chuyện này.
Thế nhưng hắn đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình, môi vừa dán lên mẫu bánh, còn không liếm được hai cái, các loại bánh ngọt trong dạ dày đột nhiên 'làm mưa làm gió'. Bành Trạch thật sự là gồng không nổi nữa, chợt nhảy lên bay thẳng đến nhà vệ sinh.
Ói một trận "ngất trời sụp đất", nước mắt đều trào ra ngoài.
Sau đó đi súc miệng, vội vội vàng vàng đi tới, thấy Lưu Huyên đã bắt đầu chuẩn bị mặc quần áo vào, gấp rút đi tới dụ dỗ: "Bảo bối à em hãy nghe anh nói, anh không thích ăn đồ ngọt, ăn nhiều thì buồn nôn."Lưu Huyên lòng tự trọng đặc biệt cao, bất kể Bành Trạch giải thích thế nào cũng không nghe.
Bành Trạch ở phương diện này rất có kinh nghiệm, nữ nhân này khi nổi giận, phương pháp dụ dỗ tốt nhất chính là hung hăng mà liếm cho cô ta. Đem cô ta liếm khô, liếm sạch đồ ngọt trên người, ngay lập tức, tức giận cái gì đều tiêu mất.
Kết quả, màn dạo đầu đã làm xong, người cũng đã dỗ dành được, Bành Trạch lại không "cứng" lên nổi.
Lưu Huyên coi như có chút tấm lòng bao dung, cho rằng Bành Trạch nôn nóng lắm rồi, chủ động dùng tay "tuốt súng" cho hắn.
Bành Trạch dần dần đạt tới trạng thái kích thích, trong miệng không tự chủ được toát ra câu nói thường hay dùng để trêu chọc Lý Chân Chân.
"Nhìn cái dáng người phóng đãng của em kìa..."
Lưu Huyên trong nháy mắt ngừng tay, mặt lộ ra vẻ bất mãn.
"Tôi không phải là đã nói với anh rồi sao? Tôi đáng ghét đàn ông lúc làm tình buông lời tục tĩu, tôi thấy đó chính là một loại hạ thấp phụ nữ, tôi thấy không được tôn trọng."
"Được được được... Không nói." Bành Trạch thỏa hiệp.
Thật vất vả "cứng" lên, kết quả vừa đụng đến đôi chân của Lưu Huyên, Bành Trạch bệnh cũ lại tái phát. Hắn luôn cảm thấy đôi chân của Lưu Huyên chính là thiếu độ dài và gợi cảm, nhất là cảm giác lúc sờ tay chạm vào, đặc biệt chán.
Đây đều là do Lý Chân Chân đã tạo thành bóng ma quá lớn trong lòng Bành Trạch.
Để tận lực khắc chế, Bành Trạch ôn nhu hướng vào Lưu Huyên nói: "Bảo bối, anh chơi tư thế quỳ được không? Anh đẩy từ sau lưng đi tới."
Lưu Huyên đổi tư thế thành nằm úp, Bành Trạch ở bên trong kẽ mông của cô ta cọ cọ vài cái, hai cái tay vừa nhấn một cái ở cặp mông mềm mại của cô ta, còn chưa bắt đầu 'cái đó' đã mềm nhũn.
Lưu Huyên đã sớm không nhịn được, đợi nửa ngày không thấy động tĩnh, mới vừa quay đầu lại, thấy Bành Trạch lại đang tự 'tuốt'.
"Bành Trạch anh thật giỏi, từ lúc hai ta quen nhau đã thử qua chuyện này bao nhiêu lần rồi? Một lần hai lần coi như không tính tới, mẹ nó, nhiều lần mà lần nào cũng đứt dây sên! Anh đúng là nhìn tôi cứng không nổi đúng không? Nhìn tôi cứng không nổi thì ngay từ đầu sao không sớm lật kèo, ai có thể cùng anh 'luyện tập' mấy cái chuyện này mãi chứ?"
Lúc này nói cái gì đều vô dụng, trực tiếp mặc quần áo rời đi.
Thất bại, Bành Trạch trong lòng âm ĩ oán hận Lý Chân Chân, hận công phu trên giường của cậu ta quá sung mãn mê người, làm bản thân mình "khẩu vị ăn uống" trở nên kén chọn. Từ lúc Bành Trạch và Lưu Huyên ở bên nhau, hắn và Lý Chân Chân đoạn tuyệt liên hệ, là do bản thân chỉ sợ lúc nào đó suy nghĩ thay đổi sẽ tìm đến cậu ta. Kết quả sợ điều gì sẽ gặp điều đó, đôi chân trắng mơn mỡn của Lý Chân Chân tựa như một sợi dây thừng trói buộc nửa thân dưới của Bành Trạch.
Đang nghĩ ngợi, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Bành Trạch đem cái quần xách lên, đi tới mở cửa.Lý Chân Chân lộ ra gương mặt giả vờ ung dung xuất hiện trước mặt Bành Trạch, vẫn là cách ăn mặc như trước, mặt mày mỉm cười, khẽ nhếch khóe môi tràn đầy phong tình.
"E hèm, vớ, đồ lót của anh tôi đã giặt sạch, mang tới trả cho anh."
Trong lòng của Bành Trạch đột nhiên bốc lên một ngọn lửa, chợt đem Lý Chân Chân trói vào trong ngực, khống chế mọi loại phản cự, không nói nhiều mà kéo cậu ta đi về phòng ngủ.
Lúc Tuyên Đại Vũ đến nhà Bành Trạch, cửa lớn rộng mở, hắn nghe được trong phòng ngủ có động tĩnh, trực tiếp đi tới.
"Lão công... A a a...Anh làm tôi thật là thoải mái..."
"Ai là lão công của cậu... Cậu là một thằng tiểu biểu tử thiếu bị thao..."
"A a a..."
Chứng kiến cảnh tượng này Tuyên Đại Vũ ót nổi gân xanh, Bành Trạch đang cùng với một người ở trên giường chiến đấu kịch liệt, Tuyên Đại Vũ thấy "thanh thanh sở sở", cũng nghe được "thanh thanh sở sở" (*), thắt lưng, mông, tiếng rên chính là của một người đàn ông khác.
(*) rõ ràng
Cái gì mà liệt dương? Cái gì mà bất lực? Đến lúc gặp Lý Chân Chân bệnh tình gì cũng biến mất.
Bành Trạch lâu lắm rồi không phóng đãng, khí thế đàn ông bừng bừng như vậy, 'làm' rất là hăng say, từng tiếng âm thanh va đập đều làm cho Tuyên Đại Vũ như chết đứng.
Được lắm! Tuyên Đại Vũ ôm hận cắn răng, con ngươi như muốn nứt ra, các ngươi từng người từng người một đều quả thật rất dũng khí.
Nói xong, một cái bắt chuyện cũng không thèm, một lần nữa tông cửa nhà Bành Trạch xông ra ngoài. Lái xe thẳng đến câu lạc bộ, chén sạch hơn một lít rượu, uống xong say như chết.
Từ lúc Hạ Diệu và Điền Nghiêm Kỳ gỡ bỏ hiềm khích, quan hệ của hai người càng ngày càng tốt. Trước đây Hạ Diệu giúp hắn đóng học phí, cho nên trong lòng bây giờ không có ngại ngùng, liền trực tiếp mở miệng nhờ hắn giúp mình trông coi Viên Tung, ngăn cản đám nữ nhân trong công ty thừa cơ hội chiếm tiện nghi.
Điều này đối với Điền Nghiêm Kỳ mà nói, đương nhiên là một phần thưởng hậu đãi.
"Viên Tung buổi trưa có thói quen ngủ trưa, cậu giúp tôi canh chừng một chút, đừng để người khác đến quấy rầy anh ấy." Hạ Diệu cố ý căn dặn.
Điền Nghiêm Kỳ mắt lộ ra vẻ hâm mộ, "Anh thật là yêu thương Viên Tổng quá đấy!"
"Cái chuyện này thì..." Hạ Diệu vểnh môi cười, "Tôi là người đàn ông của anh ta mà!"
Vì vậy, Điền Nghiêm Kỳ mỗi ngày làm xong nhiệm vụ huấn luyện đều tận lực "vì Hạ Diệu mà phụng sự", một người mà phân đôi sức ra để làm việc. Giữ cửa cho Viên Tung lúc hắn ngủ, hỗ trợ Viên Tung lúc hắn giảng dạy, phụ tá cho Viên Tung khi hắn đi ra khỏi cửa, tiếp thực cho Viên Tung trong lúc hắn đang ăn cơm....
Dẫn đến việc trong suốt thời gian dài, nhiều lời đồn đại nhảm nhí bắt đầu truyền ra từ trong công ty.
Các học viên đều đem chuyện Điền Nghiêm Kỳ thầm mến Viên Tung ra làm đề tài bàn tán lúc rảnh rỗi.
Về sau, những lời lẽ nhảm nhí này cuối cùng cũng lọt vào lỗ tai Hạ Diệu, nhưng Hạ Diệu vẫn còn đặc biệt muốn nói xin lỗi Điền Nghiêm Kỳ.
"Qủa nhiên là để cho cậu bị đồn đãi oan ức, thực sự xin lỗi cậu."
Điền Nghiêm Kỳ ngay lập tức xua tay, "So với chuyện anh giúp tôi đóng học phí, chuyện đồn đãi vặt vảnh này không đáng là bao. Anh chính là quý nhân trong cuộc đời của tôi, nếu không có anh tôi đã không thể ở bên cạnh chăm sóc Viên Tổng."
Hạ Diệu cười ha ha, "Cậu nhìn cậu kìa, nói chuyện giống như là mấy lời đồn cậu với Viên Tung là sự thật vậy."
Điền Nghiêm Kỳ "bình chân như vại" cùng hòa theo cười lớn.
Ngày hôm nay, lúc kết thúc giờ huấn luyện, Điền Nghiêm Kỳ vẫn như trước ở lại sân huấn luyện không chịu đi, hiên ngang đứng trước cửa phòng làm việc của Viên Tung. Đảm nhiệm giữ cửa. Lén lút từ trong tay cầm ra một cái gương nhỏ, điều chỉnh góc độ phù hợp để tạo điều kiện phản xạ tốt, đem toàn bộ hình ảnh của Viên Tung ở sau lưng lấp vào trong gương, thỏa thích thưởng thức.
Vị trí cầm cái gương nhỏ của Điền Nghiêm Kỳ tương đối kín đáo, cho dù đứng ở bên cạnh hắn cũng đều không có khả năng phát hiện.
Nhưng khoảnh khắc Viên Tung thấy Điền Nghiêm Kỳ cầm cái gương nhỏ kia, ngón tay như con cọp mài móng cào cấu trên bàn làm việc, giằng co cào qua cào lại, trầm giọng thét ra lệnh.
"Bước vào đây!"
Điền Nghiêm Kỳ cấp tốc thu hồi cái gương nhỏ, vững bước đi vào phòng làm việc của Viên Tung, ánh mắt nhấp nháy.
Viên Tung cũng không nói, cứ như vậy yên lặng nhìn hắn, Điền Nghiêm Kỳ tuy có chột dạ, nhưng cũng không tỏ thái độ, không sợ hãi mà nhìn ngược lại Viên Tung. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Điền Nghiêm Kỳ suy sụp, rốt cục không kiềm được mở miệng trước.
"Viên Tổng, tôi có thể nói một câu?"
"Nói."
"Từ lúc bắt gặp anh và cảnh sát Hạ... Tôi chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh lại đột nhiên thấy không tự nhiên, rõ ràng lúc đó anh chẳng nghiêm nghị như vầy..." Càng nói thanh âm càng nhỏ, cảm giác này chính là có chút đùa giỡn nhưng cũng không thể tạo ra không khí bình thường được, "Xin Viên Tổng hãy tạo dựng lại lòng tin và uy tín trong lòng tôi!".
Viên Tung chính là lười đứng lên, chợt rút cây gậy trong tay ra, trực tiếp ở trên mông của Điền Nghiêm Kỳ ra tay hung hãn, cũng đủ để Điền Nghiêm Kỳ đau đến cắn răng cắn lưỡi.
Mặc dù như vậy, Điền Nghiêm Kỳ trong lòng lại trở nên thoải mái.
Lúc Hạ Diệu đi tới, đúng lúc thấy Điền Nghiêm Kỳ từ trong phòng làm việc của Viên Tung đi ra, thống khổ xoa cái mông.
"Làm sao vậy?" Hạ Diệu hỏi.
Điền Nghiêm Kỳ nói: "Bị Viên Tổng đánh."
"Vì sao đánh cậu?"
"Đại khái là chê tôi đứng ở bên ngoài chướng mắt á."
Hạ Diệu ở trên vai Điền Nghiêm Kỳ nặng nề mà vỗ một cái, uy phong lẫm liệt.
"Cậu chờ đi, đại ca đây báo thù cho cậu!"
Kết quả, mới vừa bước vào phòng cái mông của bản thân đã bị trúng chiêu, Viên Tung chỉ dùng tay để đánh, độ mạnh của cú đánh so với một côn lúc nãy đánh Điền Nghiêm Kỳ rõ ràng nhẹ hơn, nhưng Hạ Diệu vẫn là kêu to gào thét. Sau đó thì phát hiện ra điều gì đó sai sai, nên nhanh chóng thay đổi giọng điệu. Mặc dù là đang bị Viên Tung đánh nhưng âm thanh từ trong cuống họng vang lên lại giống như lời thề đêm trăng rằm, nghe trái ngược với thực tế.
"Cú đánh này là trả thù cho cậu đó tiểu Điền!"
HẾT CHƯƠNG!
Tác giả :
Sài Kê Đản