Thế Bất Khả Đáng
Chương 109: Mắt to mắt nhỏ
Trans+Edit: Pinoneverdie
- ----------------------------------------------------------------
Qua vài ngày, vết sưng phù trên mặt Hạ Diệu giảm đi rất nhiều, máu ứ đọng và những vết thương nhỏ cũng mờ dần. Nhưng vết sẹo ngay khóe mắt tương đối nặng, dẫn đến hai mắt nhìn rất là bất đối xứng. Xương bị gãy phục hồi rất nhanh, hai ngày nay đã có thể xuống giường thực hiện những chuyển động đơn giản, lúc này mới lục tung điện thoại gọi thông báo cho người nhà và bạn bè.
Hai ngày nay, Hạ Diệu nhiều lần soi gương, một ngày đếm không biết soi bao nhiêu lần, dẫn đến việc sau cùng cậu ta tự nhìn mặt của mình đến hoa mắt. Hoàn toàn không nhớ nỗi gương mặt của mình trước đây dài thế nào, cũng không biết gương mặt này đã phục hồi tới mức độ nào.
Hạ Diệu thọt Viên Tung, "Anh nghĩ mặt của tôi sẽ hoàn toàn bình phục sao?"
Kỳ thực Viên Tung thoạt nhìn, căn bản cũng không có khác biệt bao nhiêu, nhiều lắm thì chỉ có những tỳ vết nhỏ. Hơn nữa Viên Tung lại còn rất thích loại này tỳ vết này, nhất là khi nhìn thấy gương mặt sưng phù của Hạ Diệu cười lên khiến cái cằm bị độn, thoạt nhìn đặc biệt hoan hỷ.
"Không khác gì lắm." Viên Tung nói.
Hạ Diệu lại hỏi "Không khác lắm là khác bao nhiêu chứ hả?"
"Cơ bản không có gì khác nhau."
Hạ Diệu có vẻ sung sướng, nhe răng nhếch miệng cười đắc ý. Thừa dịp Viên Tung đang khom lưng thu dọn đồ đạc chợt ở trên cái mông rắn chắc của hắn vỗ một cái. Một cái vỗ này tới có chút bất ngờ, Viên Tung rùng mình, quay đầu kinh ngạc nhìn sang Hạ Diệu, Hạ Diệu chính là nhìn hắn chăm chú cười cười.
Viên Tung buồn cười, "Làm gì đấy?"
Hạ Diệu như trước cười híp mắt, bên mắt sưng to, bên mắt lại nhỏ trông rất hài hước.
"Không có gì, đột nhiên cảm thấy anh đặc biệt đáng yêu." Nói xong lại vỗ vào mông Viên Tung hai cái, ha ha cười gian hai tiếng, "Anh thế nào lại đáng yêu lạ thường vậy chứ?"
Viên Tung "bất động thanh sắc" (thất thần), trong người đã sớm say mê lạc lối, con người sắt đá cũng không chịu được lời khen ngợi mà mềm lòng, huống chi là khen đến tận tim can. Mặc dù chỉ là những lời khen khích lệ, cũng đủ khiến Viên Tung say mê ngất ngây một trận.
"Bang bang phanh!" Tiếng đập cửa vang lên.
Viên Tung đi mở cửa, thấy mẹ Hạ, nhất thời lộ ra hòa khí, dáng vẻ tươi cười.
"A dì...dì tới rồi."
Mẹ Hạ cười với Viên Tung một cái, lập tức vội vã đi vào phòng bệnh, may mà thấy Hạ Diệu không có gì đáng ngại, tảng đá trong ngực trong nháy mắt buông xuống, nhưng cũng không nhịn được mà vừa oán giận vừa yêu thương.
"Con đấy....cái thằng bé này... mẹ nói con có cái gì tốt? Mở cửa xe bước ra vẫn còn không tập trung chú ý một chút!"Sợ mẹ Hạ suy nghĩ nhiều, cũng vì để cho Viên Tung cởi bỏ "tội danh ", Hạ Diệu chỉ nói với mẹ Hạ là bản thân tự gây ra tai nạn giao thông, những người khác cũng là nói như vậy, hơn nữa không cho phép Viên Tung nói sự tình thực tế.
Hạ Diệu nói: "Thật ra lúc đó con cũng không còn cách, do quá bất ngờ."
"Được rồi, không có chuyện gì lớn là được rồi." Mẹ Hạ thở dài.
Hạ Diệu hướng về Viên Tung nháy mắt ra dấu, ám chỉ hắn quay về coi quản công ty, nơi này có mẹ cậu ta chăm sóc là được rồi. Viên Tung vốn là có một đống chuyện lớn cần làm, thấy Hạ Diệu ứng biến với mình như vậy cũng thấy an tâm, lúc này lập tức dọn đồ lách người rời đi.
Viên Tung mới từ trong phòng bệnh đi ra không được vài bước, liền thấy một bóng dáng khác từ trong thang máy bước ra.
Viên Như toàn thân phủ một cái áo ba-đờ-xuy màu sắc, tay cầm hoa tươi, duy trì toàn bộ dáng vẻ, nghiêng người tiến thẳng đến phòng bệnh của Hạ Diệu, chính là dáng vẻ nữ vương thuần chất.
"Em tới đây làm gì?" Viên Tung mặt lạnh hỏi.
Viên Như nói "Em đến xem hắn! Thăm bệnh không được sao?"
Viên Tung ngược lại không phải là chú ý việc Viên Như đi thăm bệnh, mà là cảnh báo cách nói chuyện của Viên Như.
"Tôi nói với em, em một hồi đến phòng bệnh thăm cậu ta, không được nhìn vào gương mặt của cậu ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nhất là không được đề cập đến chuyện mắt to mắt nhỏ, có nghe thấy không?" Viên Tung mặt lạnh tuyên bố tử lệnh.
Viên Như bị ánh mắt sát thủ của Viên Tung uy hiếp, vội vàng gật đầu đảm bảo.
Không được nói chuyện về con mắt..Không được nói chuyện về con mắt... Viên Như nhiều lần tự nhắc nhở mình cùng những câu nói tào lao khác, cuối cùng đến phòng bệnh của Hạ Diệu mở cửa ra.
"A dì...dì mạnh khỏe ạ!"
Thấy mẹ Hạ, Viên Như lễ phép ân cần thăm hỏi.
Mẹ Hạ liếc mắt nhìn Viên Như chăm chú, lòng không khỏi cảm thán, cô gái này quá đẹp. Bất quá không nói trắng ra những điều đó được, chỉ có thể cười bắt chuyện rồi mời cô ta ngồi, nhận hoa tươi và cắm ở trong bình hoa.
Viên Như sau khi ngồi xuống, chuyện thứ nhất, theo bản năng chính là nhìn chằm chằm vào con mắt của Hạ Diệu. Trong lòng nghẹn cười, mẹ ơi... Thật đúng là mắt to mắt nhỏ! Kỳ thực Viên Tung nếu như không nhắc nhở cô ta, cô ta khả năng sẽ không nhìn ra, bởi vì đôi mắt không cân xứng đó của Hạ Diệu chỉ xuất hiện rõ khi cậu ta cười, quả đoán rằng Hạ Diệu sẽ không đối với Viên Như mà nở nụ cười nào.
Mẹ Hạ ở bên cạnh hỏi Viên Như: "Con cũng là người Bắc Kinh sao?
"Không phải ạ, con chuyển tới Bắc Kinh chỉ hơn mười năm, quê nhà là ở Đông Bắc."
"Đông Bắc"... Mẹ Hạ trong lòng đột nhiên dấy lên một ngọn lửa, có loại dự cảm quỷ dị trong đáy lòng bốc lên.
"Chỗ nào Đông Bắc?" Mẹ Hạ lại hỏi.
Viên Như nói "Hắc Long Giang ạ!"
Dự cảm của mẹ Hạ lại mãnh liệt hơn, đạt tới đỉnh điểm khi Viên Như trần thuật thêm một câu."Người nam nhân mới vừa rời đi, anh ấy là anh trai của con."
Mẹ Hạ hình như trong nháy mắt hiểu ra tại sao Hạ Diệu trong dịp lễ lớn lại chạy đến Đông Bắc, điểm mấu chốt còn là chúng nó trông có vẻ thân thiết như vậy. Thêm vào đó Hạ Diệu cùng Viên Tung cứ giấu giấu diếm diếm sự tình lúc ở Đông Bắc, tựa hồ bà ta cũng tìm được lý do thích hợp.
Nghĩ như vậy, mẹ Hạ nhịn không được cùng Viên Như hàn huyên vài câu.
Hạ Diệu vẫn không tham gia vào cuộc nói chuyện có phần "khác thường" giữa hai người họ. Hai cái tay thỉnh thoảng đưa đến khóe mắt khoa tay múa chân ra dấu một chút, luôn luôn có loại cảm giác có gì đó không đúng.
Viên Như nhìn lên thấy thời gian trôi qua cũng lâu, đứng dậy tạm biệt mẹ Hạ.
"Dì à, con phải đi về rồi."
"Trên đường đi cẩn thận một chút nhé."
Vừa đi tới cửa, đúng lúc một người y tá gõ cửa, thuận tay đưa cho Viên Như một tờ giấy kiểm tra sức khỏe.
"Buổi chiều nay làm kiểm tra độ sưng phù của mắt."
Mẹ Hạ ở phía sau hỏi: "Đây là cái gì?"
Viên Như nhất thời buột miệng, "Y tá nói làm kiểm tra độ sưng phù đôi mắt." Nói xong lập tức ý thức được mình đã nói hố, muốn đính chính cũng đã muộn.
Mẹ Hạ dùng âm lượng so với Viên Như còn lớn hơn gấp mười lần, hỏi lại:
"Kiểm tra độ sưng phù mắt?"
Mặt của Hạ Diệu có chút biến sắc.
"Cái gì mà kiểm tra độ sưng phù mắt?" Mẹ Hạ vừa nói vừa nhìn sang Hạ Diệu, vùng xung quanh lông mày trong nháy mắt nhíu lại, "Ôi, con không nói ta còn không nhìn ra, thật đúng là mắt bên to bên nhỏ, chuyện gì xảy ra?"
Mặt của của Hạ Diệu có vài phần khó coi.
Mẹ Hạ vừa muốn đến kiểm tra Hạ Diệu một chút, Viên Như ngay lập tức níu bà ta lại, nói bên tai "Dì à, dì đừng nói hắn mắt lớn mắt nhỏ, hắn không thích như vậy."
Mẹ Hạ trong nháy mắt lộ ra dáng tươi cười, vội vàng gật đầu.
" Sẽ không nhắc lại, sẽ không nhắc lại."
Kỳ thực Viên Như không nói câu nhắc nhở đó, Hạ Diệu cũng không hoài nghi Viên Tung, vì chuyện bị mắt to mắt nhỏ chỉ có mình Viên Tung biết. Chắc chắn trước khi Viên Như vào đây hai người họ đã gặp nhau. Nghĩ tới điều này càng làm mặt của Hạ Diệu thêm khó chịu.
Viên Như vẻ mặt lúng túng đi ra ngoài, không ngừng phi phi phi (chửi trong miệng),,,, mình vừa mở miệng, tại sao lại dễ dàng nói hố như vậy chứ? Đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy một thân ảnh vội vã tiến thẳng về phía phòng bệnh của Hạ Diệu.
Tuyên Đại Vũ vừa nhìn ra bảng tên bệnh nhân treo trước phòng, liền thấy trước cửa một đại mỹ nữ.
Viên Như bình tĩnh nhìn Tuyên Đại Vũ, hỏi, "Anh là đến tìm Hạ Diệu sao?
Tuyên Đại Vũ liếc mắt trên dưới quan sát Viên Như, thoáng cái thì biết được thân phận của cô ta. Bởi vì Bành Trạch và hắn có đề cập tới cô ta vài lần, hắn cũng xem qua ảnh chụp, người bình thường một khi đã xem ai là cái đinh trong mắt thường dáng dấp kẻ đó đều nhớ rõ trong lòng
"Phải!". Rất lạnh lùng trả lời.
Nhưng Viên Như lại rất nhiệt tâm, lôi cánh tay Tuyên Đại Vũ lại nói, "Tôi nói anh nghe, đi vào trong nhất định không được nhìn vào mặt hắn mà chỉ chỉ trỏ trỏ, không được nhắc đến chuyện mắt bên lớn mắt bên nhỏ."
Tuyên Đại Vũ đối với những lời nói này không màng tới, đơn thuần chỉ là cảm thấy không hài lòng khi Viên Như dùng thân phận gì của cô ta mà nhắc nhở, cảnh báo mình phải nên thế nào.
"Tôi nói với cậu ta cái gì, trò chuyện cái gì, phải đến lượt cô quản?"
Viên Như lập tức trở mặt "Có người không biết thế nào là phép tắc lịch sự như anh à? Tôi hảo tâm nhắc nhở anh,,,, "
"Dùng - không - được!" (ý nói mấy lời nhắc nhở đó căn bản tôi không cần dùng tới)
Cứng rắn đem Viên Như đẩy ra, khéo léo đẩy cửa đi vào, cánh cửa đóng sầm lại vang lên một tiếng.
"Đây là cái tên nào chứ,,,,, " Viên Như hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Tuyên Đại Vũ sau khi đi vào, mẹ Hạ cười và chào hỏi hắn, "Đại Vũ tớ rồi à!"
Hạ Diệu thấy Tuyên Đại Vũ trong lòng nhất thời trở nên tiến thoái lưỡng nan, Tuyên Đại Vũ nhìn thấy cậu ta tâm tình lại trái ngược, chỉ cần nhìn Hạ Diệu trên đùi băng vải, trên mặt bị thương, hay chỉ cần thấy cậu ta cùng ra giường trắng, bao gối trắng và đồng phục bệnh nhân, trong lòng đều đau đớn không nỡ truy cứu chuyện cũ.
"Mẹ, mẹ giúp con đi đổi quần áo sạch ở phía dưới nhé." Hạ Diệu cố ý mời mẹ Hạ rời đi.
Mẹ Hạ đi rồi, Tuyên Đại Vũ đi tới trước giường bệnh của Hạ Diệu ngồi xuống, bình tĩnh nhìn hắn, không nói một lời.
Hạ Diệu là người đầu tiên phá vỡ không khí ngột ngạt, tiếp tục dùng giọng điệu trêu chọc Tuyên Đại Vũ nói "Cậu không phải là muốn dứt khoát với tôi sao? Cậu không phải là chịu không nổi tôi sao? Còn đến thăm tôi làm gì?"
Tuyên Đại Vũ vẫn như trước mà mạnh miệng, "Tôi là muốn nhìn cậu xem đã nhận được bao nhiêu báo ứng rồi."
Hạ Diệu cũng không ngại, dùng ánh mắt và giọng điệu đùa giỡn cứ thế trò chuyện với Tuyên Đại Vũ.
Tuyên Đại Vũ rõ ràng là yêu thương nhưng miệng lại dùng biểu tình chua chát, "Có người tận tâm nói cho tôi biết đừng có mà nhắc đến chuyện cậu bị mắt to mắt nhỏ, cậu đã đem bản thân mình làm thành mắt to mắt nhỏ rồi mà còn sợ người khác nhắc tới?"
Gương mặt đó của Hạ Diệu trong nháy mắt tái xanh.
Trước đó cậu ta chỉ nói chuyện với Viên Tung, sau đó nghe Viên Như lỡ miệng tiết lộ, rồi bây giờ tới Tuyên Đại Vũ, cậu ta rốt cục xác định Viên Tung quả thực đã làm cái chuyện đê tiện đó. (Ý nói Viên Tung là đầu xỏ đi rêu rao chuyện đôi mắt bị lệch của cậu ta)
- ----------------------------------------------------------------
Qua vài ngày, vết sưng phù trên mặt Hạ Diệu giảm đi rất nhiều, máu ứ đọng và những vết thương nhỏ cũng mờ dần. Nhưng vết sẹo ngay khóe mắt tương đối nặng, dẫn đến hai mắt nhìn rất là bất đối xứng. Xương bị gãy phục hồi rất nhanh, hai ngày nay đã có thể xuống giường thực hiện những chuyển động đơn giản, lúc này mới lục tung điện thoại gọi thông báo cho người nhà và bạn bè.
Hai ngày nay, Hạ Diệu nhiều lần soi gương, một ngày đếm không biết soi bao nhiêu lần, dẫn đến việc sau cùng cậu ta tự nhìn mặt của mình đến hoa mắt. Hoàn toàn không nhớ nỗi gương mặt của mình trước đây dài thế nào, cũng không biết gương mặt này đã phục hồi tới mức độ nào.
Hạ Diệu thọt Viên Tung, "Anh nghĩ mặt của tôi sẽ hoàn toàn bình phục sao?"
Kỳ thực Viên Tung thoạt nhìn, căn bản cũng không có khác biệt bao nhiêu, nhiều lắm thì chỉ có những tỳ vết nhỏ. Hơn nữa Viên Tung lại còn rất thích loại này tỳ vết này, nhất là khi nhìn thấy gương mặt sưng phù của Hạ Diệu cười lên khiến cái cằm bị độn, thoạt nhìn đặc biệt hoan hỷ.
"Không khác gì lắm." Viên Tung nói.
Hạ Diệu lại hỏi "Không khác lắm là khác bao nhiêu chứ hả?"
"Cơ bản không có gì khác nhau."
Hạ Diệu có vẻ sung sướng, nhe răng nhếch miệng cười đắc ý. Thừa dịp Viên Tung đang khom lưng thu dọn đồ đạc chợt ở trên cái mông rắn chắc của hắn vỗ một cái. Một cái vỗ này tới có chút bất ngờ, Viên Tung rùng mình, quay đầu kinh ngạc nhìn sang Hạ Diệu, Hạ Diệu chính là nhìn hắn chăm chú cười cười.
Viên Tung buồn cười, "Làm gì đấy?"
Hạ Diệu như trước cười híp mắt, bên mắt sưng to, bên mắt lại nhỏ trông rất hài hước.
"Không có gì, đột nhiên cảm thấy anh đặc biệt đáng yêu." Nói xong lại vỗ vào mông Viên Tung hai cái, ha ha cười gian hai tiếng, "Anh thế nào lại đáng yêu lạ thường vậy chứ?"
Viên Tung "bất động thanh sắc" (thất thần), trong người đã sớm say mê lạc lối, con người sắt đá cũng không chịu được lời khen ngợi mà mềm lòng, huống chi là khen đến tận tim can. Mặc dù chỉ là những lời khen khích lệ, cũng đủ khiến Viên Tung say mê ngất ngây một trận.
"Bang bang phanh!" Tiếng đập cửa vang lên.
Viên Tung đi mở cửa, thấy mẹ Hạ, nhất thời lộ ra hòa khí, dáng vẻ tươi cười.
"A dì...dì tới rồi."
Mẹ Hạ cười với Viên Tung một cái, lập tức vội vã đi vào phòng bệnh, may mà thấy Hạ Diệu không có gì đáng ngại, tảng đá trong ngực trong nháy mắt buông xuống, nhưng cũng không nhịn được mà vừa oán giận vừa yêu thương.
"Con đấy....cái thằng bé này... mẹ nói con có cái gì tốt? Mở cửa xe bước ra vẫn còn không tập trung chú ý một chút!"Sợ mẹ Hạ suy nghĩ nhiều, cũng vì để cho Viên Tung cởi bỏ "tội danh ", Hạ Diệu chỉ nói với mẹ Hạ là bản thân tự gây ra tai nạn giao thông, những người khác cũng là nói như vậy, hơn nữa không cho phép Viên Tung nói sự tình thực tế.
Hạ Diệu nói: "Thật ra lúc đó con cũng không còn cách, do quá bất ngờ."
"Được rồi, không có chuyện gì lớn là được rồi." Mẹ Hạ thở dài.
Hạ Diệu hướng về Viên Tung nháy mắt ra dấu, ám chỉ hắn quay về coi quản công ty, nơi này có mẹ cậu ta chăm sóc là được rồi. Viên Tung vốn là có một đống chuyện lớn cần làm, thấy Hạ Diệu ứng biến với mình như vậy cũng thấy an tâm, lúc này lập tức dọn đồ lách người rời đi.
Viên Tung mới từ trong phòng bệnh đi ra không được vài bước, liền thấy một bóng dáng khác từ trong thang máy bước ra.
Viên Như toàn thân phủ một cái áo ba-đờ-xuy màu sắc, tay cầm hoa tươi, duy trì toàn bộ dáng vẻ, nghiêng người tiến thẳng đến phòng bệnh của Hạ Diệu, chính là dáng vẻ nữ vương thuần chất.
"Em tới đây làm gì?" Viên Tung mặt lạnh hỏi.
Viên Như nói "Em đến xem hắn! Thăm bệnh không được sao?"
Viên Tung ngược lại không phải là chú ý việc Viên Như đi thăm bệnh, mà là cảnh báo cách nói chuyện của Viên Như.
"Tôi nói với em, em một hồi đến phòng bệnh thăm cậu ta, không được nhìn vào gương mặt của cậu ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nhất là không được đề cập đến chuyện mắt to mắt nhỏ, có nghe thấy không?" Viên Tung mặt lạnh tuyên bố tử lệnh.
Viên Như bị ánh mắt sát thủ của Viên Tung uy hiếp, vội vàng gật đầu đảm bảo.
Không được nói chuyện về con mắt..Không được nói chuyện về con mắt... Viên Như nhiều lần tự nhắc nhở mình cùng những câu nói tào lao khác, cuối cùng đến phòng bệnh của Hạ Diệu mở cửa ra.
"A dì...dì mạnh khỏe ạ!"
Thấy mẹ Hạ, Viên Như lễ phép ân cần thăm hỏi.
Mẹ Hạ liếc mắt nhìn Viên Như chăm chú, lòng không khỏi cảm thán, cô gái này quá đẹp. Bất quá không nói trắng ra những điều đó được, chỉ có thể cười bắt chuyện rồi mời cô ta ngồi, nhận hoa tươi và cắm ở trong bình hoa.
Viên Như sau khi ngồi xuống, chuyện thứ nhất, theo bản năng chính là nhìn chằm chằm vào con mắt của Hạ Diệu. Trong lòng nghẹn cười, mẹ ơi... Thật đúng là mắt to mắt nhỏ! Kỳ thực Viên Tung nếu như không nhắc nhở cô ta, cô ta khả năng sẽ không nhìn ra, bởi vì đôi mắt không cân xứng đó của Hạ Diệu chỉ xuất hiện rõ khi cậu ta cười, quả đoán rằng Hạ Diệu sẽ không đối với Viên Như mà nở nụ cười nào.
Mẹ Hạ ở bên cạnh hỏi Viên Như: "Con cũng là người Bắc Kinh sao?
"Không phải ạ, con chuyển tới Bắc Kinh chỉ hơn mười năm, quê nhà là ở Đông Bắc."
"Đông Bắc"... Mẹ Hạ trong lòng đột nhiên dấy lên một ngọn lửa, có loại dự cảm quỷ dị trong đáy lòng bốc lên.
"Chỗ nào Đông Bắc?" Mẹ Hạ lại hỏi.
Viên Như nói "Hắc Long Giang ạ!"
Dự cảm của mẹ Hạ lại mãnh liệt hơn, đạt tới đỉnh điểm khi Viên Như trần thuật thêm một câu."Người nam nhân mới vừa rời đi, anh ấy là anh trai của con."
Mẹ Hạ hình như trong nháy mắt hiểu ra tại sao Hạ Diệu trong dịp lễ lớn lại chạy đến Đông Bắc, điểm mấu chốt còn là chúng nó trông có vẻ thân thiết như vậy. Thêm vào đó Hạ Diệu cùng Viên Tung cứ giấu giấu diếm diếm sự tình lúc ở Đông Bắc, tựa hồ bà ta cũng tìm được lý do thích hợp.
Nghĩ như vậy, mẹ Hạ nhịn không được cùng Viên Như hàn huyên vài câu.
Hạ Diệu vẫn không tham gia vào cuộc nói chuyện có phần "khác thường" giữa hai người họ. Hai cái tay thỉnh thoảng đưa đến khóe mắt khoa tay múa chân ra dấu một chút, luôn luôn có loại cảm giác có gì đó không đúng.
Viên Như nhìn lên thấy thời gian trôi qua cũng lâu, đứng dậy tạm biệt mẹ Hạ.
"Dì à, con phải đi về rồi."
"Trên đường đi cẩn thận một chút nhé."
Vừa đi tới cửa, đúng lúc một người y tá gõ cửa, thuận tay đưa cho Viên Như một tờ giấy kiểm tra sức khỏe.
"Buổi chiều nay làm kiểm tra độ sưng phù của mắt."
Mẹ Hạ ở phía sau hỏi: "Đây là cái gì?"
Viên Như nhất thời buột miệng, "Y tá nói làm kiểm tra độ sưng phù đôi mắt." Nói xong lập tức ý thức được mình đã nói hố, muốn đính chính cũng đã muộn.
Mẹ Hạ dùng âm lượng so với Viên Như còn lớn hơn gấp mười lần, hỏi lại:
"Kiểm tra độ sưng phù mắt?"
Mặt của Hạ Diệu có chút biến sắc.
"Cái gì mà kiểm tra độ sưng phù mắt?" Mẹ Hạ vừa nói vừa nhìn sang Hạ Diệu, vùng xung quanh lông mày trong nháy mắt nhíu lại, "Ôi, con không nói ta còn không nhìn ra, thật đúng là mắt bên to bên nhỏ, chuyện gì xảy ra?"
Mặt của của Hạ Diệu có vài phần khó coi.
Mẹ Hạ vừa muốn đến kiểm tra Hạ Diệu một chút, Viên Như ngay lập tức níu bà ta lại, nói bên tai "Dì à, dì đừng nói hắn mắt lớn mắt nhỏ, hắn không thích như vậy."
Mẹ Hạ trong nháy mắt lộ ra dáng tươi cười, vội vàng gật đầu.
" Sẽ không nhắc lại, sẽ không nhắc lại."
Kỳ thực Viên Như không nói câu nhắc nhở đó, Hạ Diệu cũng không hoài nghi Viên Tung, vì chuyện bị mắt to mắt nhỏ chỉ có mình Viên Tung biết. Chắc chắn trước khi Viên Như vào đây hai người họ đã gặp nhau. Nghĩ tới điều này càng làm mặt của Hạ Diệu thêm khó chịu.
Viên Như vẻ mặt lúng túng đi ra ngoài, không ngừng phi phi phi (chửi trong miệng),,,, mình vừa mở miệng, tại sao lại dễ dàng nói hố như vậy chứ? Đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy một thân ảnh vội vã tiến thẳng về phía phòng bệnh của Hạ Diệu.
Tuyên Đại Vũ vừa nhìn ra bảng tên bệnh nhân treo trước phòng, liền thấy trước cửa một đại mỹ nữ.
Viên Như bình tĩnh nhìn Tuyên Đại Vũ, hỏi, "Anh là đến tìm Hạ Diệu sao?
Tuyên Đại Vũ liếc mắt trên dưới quan sát Viên Như, thoáng cái thì biết được thân phận của cô ta. Bởi vì Bành Trạch và hắn có đề cập tới cô ta vài lần, hắn cũng xem qua ảnh chụp, người bình thường một khi đã xem ai là cái đinh trong mắt thường dáng dấp kẻ đó đều nhớ rõ trong lòng
"Phải!". Rất lạnh lùng trả lời.
Nhưng Viên Như lại rất nhiệt tâm, lôi cánh tay Tuyên Đại Vũ lại nói, "Tôi nói anh nghe, đi vào trong nhất định không được nhìn vào mặt hắn mà chỉ chỉ trỏ trỏ, không được nhắc đến chuyện mắt bên lớn mắt bên nhỏ."
Tuyên Đại Vũ đối với những lời nói này không màng tới, đơn thuần chỉ là cảm thấy không hài lòng khi Viên Như dùng thân phận gì của cô ta mà nhắc nhở, cảnh báo mình phải nên thế nào.
"Tôi nói với cậu ta cái gì, trò chuyện cái gì, phải đến lượt cô quản?"
Viên Như lập tức trở mặt "Có người không biết thế nào là phép tắc lịch sự như anh à? Tôi hảo tâm nhắc nhở anh,,,, "
"Dùng - không - được!" (ý nói mấy lời nhắc nhở đó căn bản tôi không cần dùng tới)
Cứng rắn đem Viên Như đẩy ra, khéo léo đẩy cửa đi vào, cánh cửa đóng sầm lại vang lên một tiếng.
"Đây là cái tên nào chứ,,,,, " Viên Như hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Tuyên Đại Vũ sau khi đi vào, mẹ Hạ cười và chào hỏi hắn, "Đại Vũ tớ rồi à!"
Hạ Diệu thấy Tuyên Đại Vũ trong lòng nhất thời trở nên tiến thoái lưỡng nan, Tuyên Đại Vũ nhìn thấy cậu ta tâm tình lại trái ngược, chỉ cần nhìn Hạ Diệu trên đùi băng vải, trên mặt bị thương, hay chỉ cần thấy cậu ta cùng ra giường trắng, bao gối trắng và đồng phục bệnh nhân, trong lòng đều đau đớn không nỡ truy cứu chuyện cũ.
"Mẹ, mẹ giúp con đi đổi quần áo sạch ở phía dưới nhé." Hạ Diệu cố ý mời mẹ Hạ rời đi.
Mẹ Hạ đi rồi, Tuyên Đại Vũ đi tới trước giường bệnh của Hạ Diệu ngồi xuống, bình tĩnh nhìn hắn, không nói một lời.
Hạ Diệu là người đầu tiên phá vỡ không khí ngột ngạt, tiếp tục dùng giọng điệu trêu chọc Tuyên Đại Vũ nói "Cậu không phải là muốn dứt khoát với tôi sao? Cậu không phải là chịu không nổi tôi sao? Còn đến thăm tôi làm gì?"
Tuyên Đại Vũ vẫn như trước mà mạnh miệng, "Tôi là muốn nhìn cậu xem đã nhận được bao nhiêu báo ứng rồi."
Hạ Diệu cũng không ngại, dùng ánh mắt và giọng điệu đùa giỡn cứ thế trò chuyện với Tuyên Đại Vũ.
Tuyên Đại Vũ rõ ràng là yêu thương nhưng miệng lại dùng biểu tình chua chát, "Có người tận tâm nói cho tôi biết đừng có mà nhắc đến chuyện cậu bị mắt to mắt nhỏ, cậu đã đem bản thân mình làm thành mắt to mắt nhỏ rồi mà còn sợ người khác nhắc tới?"
Gương mặt đó của Hạ Diệu trong nháy mắt tái xanh.
Trước đó cậu ta chỉ nói chuyện với Viên Tung, sau đó nghe Viên Như lỡ miệng tiết lộ, rồi bây giờ tới Tuyên Đại Vũ, cậu ta rốt cục xác định Viên Tung quả thực đã làm cái chuyện đê tiện đó. (Ý nói Viên Tung là đầu xỏ đi rêu rao chuyện đôi mắt bị lệch của cậu ta)
Tác giả :
Sài Kê Đản