Thế Bất Khả Đáng
Chương 104: Hậu quả của kì nghỉ đông
Trans+Edit: Pinoneverdie
- ------------------------------
Ngày hôm sau, từ Cáp Nhĩ Tân quê của Viên Tung trở lại Bắc Kinh, ba người cùng nhau bước trên đường.
Mãi cho đến hơn năm giờ chiều, ba người mới xuống được máy bay, vừa bước xuống đã có người đem hành lý của Viên Tung và Viên Như mang về nhà, Viên Tung cùng Hạ Diệu đi về nhà của cậu ta.
Đến nhà rồi!, Hạ Diệu giật lại cái ba lô đang nằm trong tay Viên Tung, nói: "Được rồi, anh trở về đi, tôi tự đi vào được."
Viên Tung lo lắng, "Tôi cùng cậu đi vào!!"
"Không được, anh đi nhanh lên."
Hạ Diệu cũng không biết bận tâm cái gì, chết sống không cho Viên Tung đi vào, cậu ta càng xua đuổi Viên Tung, lòng Viên Tung càng muốn biết rõ nguyên nhân, càng muốn cùng cậu ta vào trong. Đến sau cùng hai người ở cửa chính xô xô đẩy đẩy, mẹ Hạ Diệu đã liền đi tới.
Cửa chính thình lình xuất hiện một thân ảnh nghiêm nghị sẳng giọng.
"Hạ Diệu, con bước vào đây!"
Hạ Diệu ngực run lên, không còn để ý tới việc ngăn cản Viên Tung, gương mặt xám xịt vội vàng đi vào.
"A —— Mẹ! Mẹ!"
Hạ Diệu mới vừa vào trong, còn không kịp đứng vững, cái lỗ tai đã rơi vào trong tay mẹ Hạ. Nhéo vặn kéo túm, ba trăm sáu mươi độ xoay tròn, động tác sắc bén dị thường, thủ pháp cực kỳ thành thạo.
Viên Tung trong tay vẫn còn cầm hành lý, mẹ Hạ đột nhiên tập kích bất ngờ khiến hắn muốn giúp cũng không kịp.
Hạ Diệu đau đến một bên kêu to một bên nhỏ giọng cầu xin, "Mẹ à, mẹ, mẹ chừa cho con chút mặt mũi, bạn của con vẫn còn ở đây mà."
"Cho con mặt mũi?Con đã làm những việc đáng để mẹ chừa mặt mũi lại cho con sao?"
Viên Tung bây giờ nhìn không nổi nữa, nhịn không được đưa tay tới ngăn cản.
Mẹ Hạ nhéo đặc biệt chặt, người bình thường nài ép lôi kéo đều không thể thả tay bà ta ra, Viên Tung cũng không biết dùng cách gì, không thể nào dùng lực, tay của mẹ Hạ đột nhiên nới lỏng, cái lỗ tai của Hạ Diệu được Viên Tung giải cứu thành công.
"Dì à, người hãy nghe con nói." Viên Tung giọng nói trầm ổn giải thích, "Là con bảo Hạ Diệu đi, trong nhà con có một chút mà việc gấp cần tìm cậu ấy hỗ trợ, đáng lẽ con nên nói trước với dì, là lỗi của con."
Mẹ Hạ không tin, "Có việc gấp thì không thể trước tiên báo cho tôi? Gọi điện thoại một cú mất bao nhiêu thời gian? Cần phải lén lút đi sao? Nó là cố tình chống đối lại chúng tôi, hay là muốn trốn tránh đi xem mắt?"
Đi xem mắt?..." Viên Tung nheo hai mắt lại việc này thế nào mà chưa nói qua với mình?
Mẹ Hạ lại đưa tay ra nhéo lỗ tai Hạ Diệu, kết quả Viên Tung buộc phải đứng nhìn, căn bản không có chỗ để ra tay giải cứu cho cậu ta."A dì à, thực sự là con bảo cậu ta đi mà. Lúc đó cậu ấy gọi điện thoại nói cho con biết là được phê duyệt thêm mấy ngày nghỉ, bên cạnh con vừa lúc thiếu người hỗ trợ, liền tranh thủ gọi cho cậu ấy, cậu ấy không nói cho dì là vì sợ dì không đáp ứng cho cậu ấy đi."
Viên Tung giọng nói thành thục, lời nói có độ ổn định, đặc biệt có tính thuyết phục. Mặc dù mẹ Hạ lòng rõ như gương, biết Viên Tung vì Hạ Diệu mà giải vây, thế nhưng nghe xong Viên Tung nói, còn chưa kịp một lần nữa phẫn nộ.
Hạ Diệu thừa dịp này giở công phu ra nhanh đến mở túi, mang ra cho mẹ Hạ nhiều quà tặng.
"Mẹ à, mẹ xem, mang về cho mẹ loại xúc xích ở Cáp Nhĩ Tân này, là do người nhà của anh ta làm, mùi vị đặc biệt chính tông. Còn có loại thịt xông khói kia nữa, mẹ không phải là vẫn oán giận năm nay không được tặng thịt xông khói sao? Anh ta vừa tự tay làm cho mẹ một mảng thịt lớn...". Chỉ chỉ Viên Tung, còn nói: "Tuyệt đối không tặng lầm món, không tin mẹ ngửi một cái?"
Nói xong liền đưa tới mũi của mẹ Hạ, đầu bếp trong nghề xuất chiêu, vừa ngửi đã biết có đúng hay không.
"Thật sự thịt là do cậu xông?" Mẹ Hạ nhìn Viên Tung, có chút không tin.
Viên Tung gật đầu.
Hạ Diệu lại dâng tặng thêm nhiều món ngon của lạ, vừa giới thiệu, "Mẹ nhìn này, ở đây còn có sản vật vùng núi Đông Bắc "thổ sanh thổ trường" (ý chỉ loại sản vật vùng núi chính cống từ thiên nhiên, nguyên chất), một nồi thịt chưng cách thủy mùi vị thì ngon khỏi bàn cãi, còn có nhân sâm, lộc nhung....phàm là những món tốt nhất Đông Bắc đều đã đem hết đến đây cho mẹ rồi."
Thái độ "long trời lỡ đất" của mẹ Hạ quả nhiên có chút chuyển biến.
"Lần sau muốn đi ra ngoài phải nói sớm, lêu lỏng thêm một lần như thế này nữa, mẹ nhéo rớt lỗ tai của con ra!"
Hạ Diệu vội vàng gật đầu đảm bảo, "Dạ!"
Đối phó với mẹ Hạ xong, Viên Tung mới tính rời khỏi, Hạ Diệu tiễn hắn tới cửa.
"Lỗ tai còn đau không?" Viên Tung hỏi.
Hạ Diệu nói: "Không đau, chỉ hơi bị nóng."
Viên Tung lấy tay nhẹ nhàng vân vê cái lỗ tai của cậu ta an ủi, hỏi: "Cậu lớn như vậy, mẹ cậu vẫn còn động thủ với cậu như vậy sao?"
Hạ Diệu ha hả cười, "Ai? Lão bà bà đó sao, cô đơn quá nên vậy thôi."
"Dì ấy trước đây vẫn vậy à?"
"Cũng như vậy thôi! Tôi là từ nhỏ bị mẹ đánh mà lớn, còn ba tôi cho tới bây giờ vẫn còn chưa từng một lần đánh tôi."
"Dì ấy đánh cậu thế nào?"
Hạ Diệu miêu tả đặc biệt sinh động, "Khi còn bé lấy chổi lông gà quất vào cái mông của tôi, lột quần ra quất 'chát' 'chát' 'chát', còn cả xoay tròn mà quất, còn không cho khóc, càng khóc thì càng quất hung bạo hơn."
(*): tiếng chổi lông gà quất vào mông kêu "chát chát" hay 'bộp bộp' nhỉ =]]]
Viên Tung vô phương lý giải, ở trong mắt mọi người mẹ Hạ chính là một thân tấm gương sáng, hiền lương thục đức, phương cách giáo dục thường thiên về chỉ dẫn là nhiều, phê bình góp ý luôn luôn sáng suốt. Hoàn toàn không tưởng tượng nổi dì ấy lại dùng đòn roi, thật không thể tin nổi dì ấy đối với con trai của mình lại có thể động thủ như vậy."Mẹ cậu sao lại như vậy chứ?"
Câu này của Viên Tung khiến Hạ Diệu bất ngờ, cậu ta chưa từng thấy Viên Tung ưu tư, buồn bã như vậy, đụng phải những kẻ làm người ta oán hận, căm ghét khác, cũng không bắt gặp được biểu tình không hề quen thuộc này của Viên Tung.
"Chuyện này....chuyện này có cái gì đâu? Ai khi còn bé lại không bị đòn? Ba mẹ anh không đánh anh à? Hơn nữa, anh không phải là suốt ngày đánh người sao? Cho nên đừng so đo việc mẹ tôi động thủ với tôi."
Viên Tung không nói cái gì nữa, sắc mặt như trước vẫn rất khó coi.
"Tôi vào nhà đây." Hạ Diệu xoay người đi.
Viên Tung níu lại, "Chuyện xem mắt là sao?"
"À..." Hạ Diệu quay mặt lại một chút, nói, "Ba tôi vào dịp Tết tìm cho tôi một cô gái, bắt tôi đến gặp mặt cô ta.."
"Sau đó thì sao?"
Hạ Diệu mở lòng bàn tay lắc lắc "Sau đó không gặp!"
"Có dự định sẽ đi gặp lại?"
Hạ Diệu trong nụ cười lộ ra một chút hư hỏng, "Anh nói thử xem là tôi nên gặp hay không gặp đây chứ?"
Viên Tung hơi cúi người, hạ đầu xuống ngang đầu với Hạ Diệu, ánh mắt nghiêm nghị vô cùng đáng sợ cứ thế mà yên lặng nhìn cậu ta.
"Cậu tự nhìn lại bản thân xem là nên làm gì."
Sau đó xoay người bước đi.
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, chuyện này mà còn đe dọa tôi! Tôi chỉ nhìn thấy một mình anh đấy thì làm sao?
Chờ Hạ Diệu vào đến nhà, mẹ Hạ vẫn còn cầm khối thịt xông kia mà ngửi nhiều lần.
"Thơm không?" Hạ Diệu cười hỏi.
"Uhm, thật là thơm." Mẹ Hạ vẫn có chút không thể tin được, "Đây thật là do tên tiểu tử kia tự làm? Nhìn nó không giống như là làm được đồ ăn cho người khác!"
"Vậy thì mẹ hoàn toàn sai lầm, anh ta không chỉ biết làm cơm, hơn nữa làm tương đối tốt. Mẹ khen món cơm lá sen kia ngon, kỳ thực không phải là đi mua, chính là anh ta tự mình làm."
Mẹ Hạ lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc, "Thực chứ? Lợi hại như vậy?"
Hạ Diệu liền toát ra một câu ở vùng Đông Bắc, nói "Nhất định!"
"Ấy dà, cái tên đàn ông này không phải là lần trước tới nhà thăm con sao? Không uống lấy một ngụm nước liền bỏ đi, nói cái gì là tổng huấn luyện viên gì đó của con."
"Đúng đúng đúng, chính là anh ta."
Vừa nhắc tới chuyện này Hạ Diệu lại vô cùng hứng thú, đem sự tích đã từng đi lính ra sao, gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng huy hoàng như thế nào, cùng các loại gian nan và thành tựu khác của Viên Tung tất cả đều một phát bùng nổ, miệng kể rất thật tâm, phiến tình mà miêu tả, khiến mẹ Hạ rất là xúc động.
"Tên tiểu tử này thật đúng là không tệ a! Con gái nhà nào gả cho hắn chắc chắn hưởng phúc."
Hạ Diệu gật đầu không nổi.
Mẹ Hạ liếc cậu ta, "Con ngây ngô ra đó làm gì? Mẹ là muốn con học hỏi người ta đấy!"
Hạ Diệu không lên tiếng.
Sau đó vài ngày, Hạ Diệu làm việc bình thường, công việc bắt đầu khẩn trương lu xu bu lên. Thời gian nghỉ đông cười một cái đã trôi qua, thay vào đó là các loại hậu quả của việc nghỉ đông xuất hiện, quả nhiên ăn chơi phóng túng quá độ sẽ trả giá thật đắt, chẳng hạn như mối quan hệ giữa Hạ Diệu và Tuyên Đại Vũ.
Hạ Diệu căn bản không muốn nghĩ tới quá nhiều, nguyên nhân là do anh em bạn bè đang hòa hợp như vậy, nhớ tới những chuyện không đâu vào đâu, nghĩ không ra nên liền dẹp qua một bên. Kết quả sau khi trở về cậu ta chủ động liên hệ Tuyên Đại Vũ, điện thoại vẫn không gọi được, hỏi Bành Trạch hắn cũng nói không biết. Hạ Diệu không thể làm gì khác hơn là hi sinh thời gian nghỉ ngơi, đến nhà Tuyên Đại Vũ gặp hắn.
Kết quả, Tuyên Đại Vũ mắt nhìn thấy Hạ Diệu, mặt liền trầm xuống.
"Đến làm gì?"
Hạ Diệu ngực bốc hỏa, "Tôi tìm cậu đã mấy ngày không thấy? Tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu thế nào lại không bắt máy?"
"Tôi cũng đi tìm cậu mấy ngày liền cậu có biết không? Tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu có bắt máy sao?"
Hạ Diệu nghẹn lời, "Tôi mấy ngày nay ở Đông Bắc..."
"Phải phải phải..." Tuyên Đại Vũ không nhịn được xua tay, "Cậu đã nói với tôi là tới Đông Bắc có chuyện, tôi không muốn nghe thêm."
Hạ Diệu dừng một chút, hơn nữa ngày mới không nể mặt mở miệng.
"Cậu thực sự là đang giận tôi?"
Tuyên Đại Vũ gật đầu, "Lòng tôi đã chết, mất hết can đảm."
Hạ Diệu cười khúc khích vui một cái, cho rằng Tuyên Đại Vũ vừa đùa giỡn, dùng cánh tay ôm lấy cổ của hắn, cợt nhả nói: "Đến mức như vậy sao? Tôi không phải đã nói chuyện với cậu sao, chẳng phải đã nhận một cuộc gọi của cậu rồi?"
Tuyên Đại Vũ dùng một tay hất cánh tay của Hạ Diệu ra, ánh mắt chăm chú, nói. "Hạ Diệu tôi nói với cậu, tôi đã nhịn cậu rất nhiều, chuyện này căn bản không phải là vài cuộc điện thoại, cái này là do thái độ của cậu có vấn đề. Cậu ở trong lòng tôi ý nghĩa rất lớn, tôi ở trong lòng cậu nặng được bao nhiêu cân, tự bản thân cậu ước lượng lại thử xem. Cậu có xem tôi là bằng hữu? Cậu giấu tôi bao nhiêu chuyện? Trong lòng cậu chắc đã rõ ràng!"
Tuyên Đại Vũ thọc tay vào ngực Hạ Diệu, móc ra chìa khóa nhà của mình đã từng đưa cho cậu ta.
Hạ Diệu vừa muốn cất bước tiến vào, cửa trước mặt đã đóng lại một cái "phạch".
- ------------------------------
Ngày hôm sau, từ Cáp Nhĩ Tân quê của Viên Tung trở lại Bắc Kinh, ba người cùng nhau bước trên đường.
Mãi cho đến hơn năm giờ chiều, ba người mới xuống được máy bay, vừa bước xuống đã có người đem hành lý của Viên Tung và Viên Như mang về nhà, Viên Tung cùng Hạ Diệu đi về nhà của cậu ta.
Đến nhà rồi!, Hạ Diệu giật lại cái ba lô đang nằm trong tay Viên Tung, nói: "Được rồi, anh trở về đi, tôi tự đi vào được."
Viên Tung lo lắng, "Tôi cùng cậu đi vào!!"
"Không được, anh đi nhanh lên."
Hạ Diệu cũng không biết bận tâm cái gì, chết sống không cho Viên Tung đi vào, cậu ta càng xua đuổi Viên Tung, lòng Viên Tung càng muốn biết rõ nguyên nhân, càng muốn cùng cậu ta vào trong. Đến sau cùng hai người ở cửa chính xô xô đẩy đẩy, mẹ Hạ Diệu đã liền đi tới.
Cửa chính thình lình xuất hiện một thân ảnh nghiêm nghị sẳng giọng.
"Hạ Diệu, con bước vào đây!"
Hạ Diệu ngực run lên, không còn để ý tới việc ngăn cản Viên Tung, gương mặt xám xịt vội vàng đi vào.
"A —— Mẹ! Mẹ!"
Hạ Diệu mới vừa vào trong, còn không kịp đứng vững, cái lỗ tai đã rơi vào trong tay mẹ Hạ. Nhéo vặn kéo túm, ba trăm sáu mươi độ xoay tròn, động tác sắc bén dị thường, thủ pháp cực kỳ thành thạo.
Viên Tung trong tay vẫn còn cầm hành lý, mẹ Hạ đột nhiên tập kích bất ngờ khiến hắn muốn giúp cũng không kịp.
Hạ Diệu đau đến một bên kêu to một bên nhỏ giọng cầu xin, "Mẹ à, mẹ, mẹ chừa cho con chút mặt mũi, bạn của con vẫn còn ở đây mà."
"Cho con mặt mũi?Con đã làm những việc đáng để mẹ chừa mặt mũi lại cho con sao?"
Viên Tung bây giờ nhìn không nổi nữa, nhịn không được đưa tay tới ngăn cản.
Mẹ Hạ nhéo đặc biệt chặt, người bình thường nài ép lôi kéo đều không thể thả tay bà ta ra, Viên Tung cũng không biết dùng cách gì, không thể nào dùng lực, tay của mẹ Hạ đột nhiên nới lỏng, cái lỗ tai của Hạ Diệu được Viên Tung giải cứu thành công.
"Dì à, người hãy nghe con nói." Viên Tung giọng nói trầm ổn giải thích, "Là con bảo Hạ Diệu đi, trong nhà con có một chút mà việc gấp cần tìm cậu ấy hỗ trợ, đáng lẽ con nên nói trước với dì, là lỗi của con."
Mẹ Hạ không tin, "Có việc gấp thì không thể trước tiên báo cho tôi? Gọi điện thoại một cú mất bao nhiêu thời gian? Cần phải lén lút đi sao? Nó là cố tình chống đối lại chúng tôi, hay là muốn trốn tránh đi xem mắt?"
Đi xem mắt?..." Viên Tung nheo hai mắt lại việc này thế nào mà chưa nói qua với mình?
Mẹ Hạ lại đưa tay ra nhéo lỗ tai Hạ Diệu, kết quả Viên Tung buộc phải đứng nhìn, căn bản không có chỗ để ra tay giải cứu cho cậu ta."A dì à, thực sự là con bảo cậu ta đi mà. Lúc đó cậu ấy gọi điện thoại nói cho con biết là được phê duyệt thêm mấy ngày nghỉ, bên cạnh con vừa lúc thiếu người hỗ trợ, liền tranh thủ gọi cho cậu ấy, cậu ấy không nói cho dì là vì sợ dì không đáp ứng cho cậu ấy đi."
Viên Tung giọng nói thành thục, lời nói có độ ổn định, đặc biệt có tính thuyết phục. Mặc dù mẹ Hạ lòng rõ như gương, biết Viên Tung vì Hạ Diệu mà giải vây, thế nhưng nghe xong Viên Tung nói, còn chưa kịp một lần nữa phẫn nộ.
Hạ Diệu thừa dịp này giở công phu ra nhanh đến mở túi, mang ra cho mẹ Hạ nhiều quà tặng.
"Mẹ à, mẹ xem, mang về cho mẹ loại xúc xích ở Cáp Nhĩ Tân này, là do người nhà của anh ta làm, mùi vị đặc biệt chính tông. Còn có loại thịt xông khói kia nữa, mẹ không phải là vẫn oán giận năm nay không được tặng thịt xông khói sao? Anh ta vừa tự tay làm cho mẹ một mảng thịt lớn...". Chỉ chỉ Viên Tung, còn nói: "Tuyệt đối không tặng lầm món, không tin mẹ ngửi một cái?"
Nói xong liền đưa tới mũi của mẹ Hạ, đầu bếp trong nghề xuất chiêu, vừa ngửi đã biết có đúng hay không.
"Thật sự thịt là do cậu xông?" Mẹ Hạ nhìn Viên Tung, có chút không tin.
Viên Tung gật đầu.
Hạ Diệu lại dâng tặng thêm nhiều món ngon của lạ, vừa giới thiệu, "Mẹ nhìn này, ở đây còn có sản vật vùng núi Đông Bắc "thổ sanh thổ trường" (ý chỉ loại sản vật vùng núi chính cống từ thiên nhiên, nguyên chất), một nồi thịt chưng cách thủy mùi vị thì ngon khỏi bàn cãi, còn có nhân sâm, lộc nhung....phàm là những món tốt nhất Đông Bắc đều đã đem hết đến đây cho mẹ rồi."
Thái độ "long trời lỡ đất" của mẹ Hạ quả nhiên có chút chuyển biến.
"Lần sau muốn đi ra ngoài phải nói sớm, lêu lỏng thêm một lần như thế này nữa, mẹ nhéo rớt lỗ tai của con ra!"
Hạ Diệu vội vàng gật đầu đảm bảo, "Dạ!"
Đối phó với mẹ Hạ xong, Viên Tung mới tính rời khỏi, Hạ Diệu tiễn hắn tới cửa.
"Lỗ tai còn đau không?" Viên Tung hỏi.
Hạ Diệu nói: "Không đau, chỉ hơi bị nóng."
Viên Tung lấy tay nhẹ nhàng vân vê cái lỗ tai của cậu ta an ủi, hỏi: "Cậu lớn như vậy, mẹ cậu vẫn còn động thủ với cậu như vậy sao?"
Hạ Diệu ha hả cười, "Ai? Lão bà bà đó sao, cô đơn quá nên vậy thôi."
"Dì ấy trước đây vẫn vậy à?"
"Cũng như vậy thôi! Tôi là từ nhỏ bị mẹ đánh mà lớn, còn ba tôi cho tới bây giờ vẫn còn chưa từng một lần đánh tôi."
"Dì ấy đánh cậu thế nào?"
Hạ Diệu miêu tả đặc biệt sinh động, "Khi còn bé lấy chổi lông gà quất vào cái mông của tôi, lột quần ra quất 'chát' 'chát' 'chát', còn cả xoay tròn mà quất, còn không cho khóc, càng khóc thì càng quất hung bạo hơn."
(*): tiếng chổi lông gà quất vào mông kêu "chát chát" hay 'bộp bộp' nhỉ =]]]
Viên Tung vô phương lý giải, ở trong mắt mọi người mẹ Hạ chính là một thân tấm gương sáng, hiền lương thục đức, phương cách giáo dục thường thiên về chỉ dẫn là nhiều, phê bình góp ý luôn luôn sáng suốt. Hoàn toàn không tưởng tượng nổi dì ấy lại dùng đòn roi, thật không thể tin nổi dì ấy đối với con trai của mình lại có thể động thủ như vậy."Mẹ cậu sao lại như vậy chứ?"
Câu này của Viên Tung khiến Hạ Diệu bất ngờ, cậu ta chưa từng thấy Viên Tung ưu tư, buồn bã như vậy, đụng phải những kẻ làm người ta oán hận, căm ghét khác, cũng không bắt gặp được biểu tình không hề quen thuộc này của Viên Tung.
"Chuyện này....chuyện này có cái gì đâu? Ai khi còn bé lại không bị đòn? Ba mẹ anh không đánh anh à? Hơn nữa, anh không phải là suốt ngày đánh người sao? Cho nên đừng so đo việc mẹ tôi động thủ với tôi."
Viên Tung không nói cái gì nữa, sắc mặt như trước vẫn rất khó coi.
"Tôi vào nhà đây." Hạ Diệu xoay người đi.
Viên Tung níu lại, "Chuyện xem mắt là sao?"
"À..." Hạ Diệu quay mặt lại một chút, nói, "Ba tôi vào dịp Tết tìm cho tôi một cô gái, bắt tôi đến gặp mặt cô ta.."
"Sau đó thì sao?"
Hạ Diệu mở lòng bàn tay lắc lắc "Sau đó không gặp!"
"Có dự định sẽ đi gặp lại?"
Hạ Diệu trong nụ cười lộ ra một chút hư hỏng, "Anh nói thử xem là tôi nên gặp hay không gặp đây chứ?"
Viên Tung hơi cúi người, hạ đầu xuống ngang đầu với Hạ Diệu, ánh mắt nghiêm nghị vô cùng đáng sợ cứ thế mà yên lặng nhìn cậu ta.
"Cậu tự nhìn lại bản thân xem là nên làm gì."
Sau đó xoay người bước đi.
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, chuyện này mà còn đe dọa tôi! Tôi chỉ nhìn thấy một mình anh đấy thì làm sao?
Chờ Hạ Diệu vào đến nhà, mẹ Hạ vẫn còn cầm khối thịt xông kia mà ngửi nhiều lần.
"Thơm không?" Hạ Diệu cười hỏi.
"Uhm, thật là thơm." Mẹ Hạ vẫn có chút không thể tin được, "Đây thật là do tên tiểu tử kia tự làm? Nhìn nó không giống như là làm được đồ ăn cho người khác!"
"Vậy thì mẹ hoàn toàn sai lầm, anh ta không chỉ biết làm cơm, hơn nữa làm tương đối tốt. Mẹ khen món cơm lá sen kia ngon, kỳ thực không phải là đi mua, chính là anh ta tự mình làm."
Mẹ Hạ lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc, "Thực chứ? Lợi hại như vậy?"
Hạ Diệu liền toát ra một câu ở vùng Đông Bắc, nói "Nhất định!"
"Ấy dà, cái tên đàn ông này không phải là lần trước tới nhà thăm con sao? Không uống lấy một ngụm nước liền bỏ đi, nói cái gì là tổng huấn luyện viên gì đó của con."
"Đúng đúng đúng, chính là anh ta."
Vừa nhắc tới chuyện này Hạ Diệu lại vô cùng hứng thú, đem sự tích đã từng đi lính ra sao, gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng huy hoàng như thế nào, cùng các loại gian nan và thành tựu khác của Viên Tung tất cả đều một phát bùng nổ, miệng kể rất thật tâm, phiến tình mà miêu tả, khiến mẹ Hạ rất là xúc động.
"Tên tiểu tử này thật đúng là không tệ a! Con gái nhà nào gả cho hắn chắc chắn hưởng phúc."
Hạ Diệu gật đầu không nổi.
Mẹ Hạ liếc cậu ta, "Con ngây ngô ra đó làm gì? Mẹ là muốn con học hỏi người ta đấy!"
Hạ Diệu không lên tiếng.
Sau đó vài ngày, Hạ Diệu làm việc bình thường, công việc bắt đầu khẩn trương lu xu bu lên. Thời gian nghỉ đông cười một cái đã trôi qua, thay vào đó là các loại hậu quả của việc nghỉ đông xuất hiện, quả nhiên ăn chơi phóng túng quá độ sẽ trả giá thật đắt, chẳng hạn như mối quan hệ giữa Hạ Diệu và Tuyên Đại Vũ.
Hạ Diệu căn bản không muốn nghĩ tới quá nhiều, nguyên nhân là do anh em bạn bè đang hòa hợp như vậy, nhớ tới những chuyện không đâu vào đâu, nghĩ không ra nên liền dẹp qua một bên. Kết quả sau khi trở về cậu ta chủ động liên hệ Tuyên Đại Vũ, điện thoại vẫn không gọi được, hỏi Bành Trạch hắn cũng nói không biết. Hạ Diệu không thể làm gì khác hơn là hi sinh thời gian nghỉ ngơi, đến nhà Tuyên Đại Vũ gặp hắn.
Kết quả, Tuyên Đại Vũ mắt nhìn thấy Hạ Diệu, mặt liền trầm xuống.
"Đến làm gì?"
Hạ Diệu ngực bốc hỏa, "Tôi tìm cậu đã mấy ngày không thấy? Tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu thế nào lại không bắt máy?"
"Tôi cũng đi tìm cậu mấy ngày liền cậu có biết không? Tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu có bắt máy sao?"
Hạ Diệu nghẹn lời, "Tôi mấy ngày nay ở Đông Bắc..."
"Phải phải phải..." Tuyên Đại Vũ không nhịn được xua tay, "Cậu đã nói với tôi là tới Đông Bắc có chuyện, tôi không muốn nghe thêm."
Hạ Diệu dừng một chút, hơn nữa ngày mới không nể mặt mở miệng.
"Cậu thực sự là đang giận tôi?"
Tuyên Đại Vũ gật đầu, "Lòng tôi đã chết, mất hết can đảm."
Hạ Diệu cười khúc khích vui một cái, cho rằng Tuyên Đại Vũ vừa đùa giỡn, dùng cánh tay ôm lấy cổ của hắn, cợt nhả nói: "Đến mức như vậy sao? Tôi không phải đã nói chuyện với cậu sao, chẳng phải đã nhận một cuộc gọi của cậu rồi?"
Tuyên Đại Vũ dùng một tay hất cánh tay của Hạ Diệu ra, ánh mắt chăm chú, nói. "Hạ Diệu tôi nói với cậu, tôi đã nhịn cậu rất nhiều, chuyện này căn bản không phải là vài cuộc điện thoại, cái này là do thái độ của cậu có vấn đề. Cậu ở trong lòng tôi ý nghĩa rất lớn, tôi ở trong lòng cậu nặng được bao nhiêu cân, tự bản thân cậu ước lượng lại thử xem. Cậu có xem tôi là bằng hữu? Cậu giấu tôi bao nhiêu chuyện? Trong lòng cậu chắc đã rõ ràng!"
Tuyên Đại Vũ thọc tay vào ngực Hạ Diệu, móc ra chìa khóa nhà của mình đã từng đưa cho cậu ta.
Hạ Diệu vừa muốn cất bước tiến vào, cửa trước mặt đã đóng lại một cái "phạch".
Tác giả :
Sài Kê Đản