Thê Bằng Phu Quý
Chương 20
Tuy rằng nữ nhi con rể thoạt nhìn tường an không có việc gì, Tô thái thái vẫn như cũ có chút không yên tâm, sau cơm chiều liền tìm cơ hội lén hỏi Tô Uyển.
“Tử Hằng rốt cuộc có biết hay không…… Chuyện ngươi đọc sách?"
Tô Uyển không ngờ bà vẫn còn rối rắm việc này, gật đầu nói: “Tất nhiên là biết, hôm nay hắn không phải đi sương phòng sao."
“Ngươi sao không gạt cho qua chuyện, nhìn tưởng khôn khéo, hóa ra tất cả đều là hù người, trong đầu ngươi chứa cái gì không biết nữa!" Tô thái thái dùng sức chọc vào trán Tô Uyển, hết bực mình mới hỏi, “Vậy Tử Hằng nói như thế nào?"
Tô Uyển che cái trán bị chọc đến đỏ ửng, không tình nguyện mở miệng: “Chàng nói sách giải trí thoại bản nên ít xem, chờ trở về chàng sẽ lấy sách của mình cho ta xem."
Con rể là người đứng đắn, ngày thường đọc sách tự nhiên cũng đều là sách đứng đắn, Tô thái thái đối với Tống Tử Hằng ngược lại rất yên tâm, chỉ là nghĩ nữ nhi của bà ngay cả sách《 nữ giới 》 linh tinh đều không xem, sách của con rể, nó có thể xem được sao?
Quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Tô Uyển, lời nói của Tô thái thái đến bên miệng lại thành vui sướng khi người gặp họa: “Nên như vậy!"
Mẹ con không nói chuyện bao lâu, cân nhắc Tống Tử Hằng cũng sắp tắm rửa xong trở lại, Tô thái thái liền nhấc chân rời đi, vừa vặn ở cửa phòng gặp được Tống Tử Hằng.
Tống Tử Hằng trước tiên hành lễ, ôn nhã cười nói: “Nhạc mẫu không bằng ngồi chơi với nương tử thêm lát nữa? Nương tử khó được trở về một chuyến, ngày thường Tử Hằng ở thư viện, cũng ít có thời gian bồi nàng lại đây."
Tuy biết là lời khách sáo, Tô thái thái vẫn cười đến mặt mày hớn hở, lắc lắc đầu, thấy tóc của Tống Tử Hằng còn ướt, vội nói: “Tử Hằng mau vào phòng đi, để Uyển Uyển lau khô tóc giúp ngươi, đừng để tóc ướt mà đi ngủ."
“Tử Hằng biết rõ."
Nhìn mẹ vợ đi xa rồi, Tống Tử Hằng mới vào nhà đóng cửa. Trong phòng đã thắp đèn, Tô gia giàu có, khuê phòng của nữ nhi dùng giá cắm nến cũng rất tinh xảo, thắp được cùng lúc hai ngọn nến, trong phòng thật là sáng sủa.
Tô Uyển mới vừa nhấc tay từ trên trán ra, Tống Tử Hằng liền thấy được, đi tới bên cạnh hỏi: “Trán nương tử làm sao vậy?"
Mới vừa rồi Tô thái thái chọc trán nàng xác thật là sử dụng lực, sau đó Tô Uyển dùng tay xoa nhẹ một trận, lúc này vẫn còn hồng, Tống Tử Hằng hơi ghé sát vào, liền nhìn thấy rõ ràng. Đây cũng là bởi vì làn da Tô Uyển rất trắng, bản thân nguyên chủ vốn không tồi, Tô Uyển xuyên qua đây mấy tháng cũng phí không ít công phu, làm đẹp là sự nghiệp cả đời của nữ nhân, nàng không có việc gì liền tự chế một ít sản phẩm dưỡng da thuần thiên nhiên đơn giản, lại đặc biệt chú ý điều tiết ẩm thực, hơn nữa chất lượng giấc ngủ tốt, hiện giờ làn da đã theo kịp hiệu quả giống như quảng cáo của các loại sản phẩm dưỡng da hiện đại.
Vì thế một khối đo đỏ trên cái trán trắng tinh, xác thật có chút rõ ràng, Tống Tử Hằng vươn ngón trỏ nhẹ nhàng sờ sờ, đầu ngón tay đụng tới làn da trơn trượt mang lại xúc cảm mềm mịn, trong lòng không khỏi run rẩy, lực độ trên tay thu lại, sợ một khi chạm vào liền làm phiến hồng nhạt tăng lên.
Trong lòng Tống Tử Hằng nảy sinh chút cảm giác kỳ diệu, ngày thường không chú ý, hôm nay thế nhưng phát hiện nương tử hắn lại mảnh mai như vậy, dường như gió thổi qua liền phải bay đi, làm hắn…… ở trước mặt nàng không tự chủ được, trở nên thật cẩn thận.
Tô Uyển không biết tâm tình kỳ diệu của Tống Tử Hằng, trả lời: “Bị nương giáo huấn."
Tống Tử Hằng thu hồi tay một chút, như là bị kinh hách, lập tức ý thức được chính mình phản ứng quá độ, liền lắc lắc tay áo ngồi xuống bên cạnh Tô Uyển, mang theo vài phần kinh ngạc hỏi: “Nhạc mẫu giáo huấn nàng cái gì?"
Tô Uyển quét mắt liếc hắn một cái, cười như không cười: “Trách ta không có hầu hạ chàng cho tốt a."
Tống Tử Hằng tuy cũng có vài phần khí phách thư sinh, nhưng thời điểm nên cơ trí lại chưa từng tuột xích, tuy rằng cũng bị ánh mắt trêu ghẹo của Tô Uyển làm chậm nửa nhịp, sau khi phản ứng lại, lập tức nói lời lẽ chính đáng: “Ta và nàng may mắn kết làm vợ chồng, ngày sau, đó là nhất thể, theo lý nên tôn trọng yêu quý nương tử, làm sao có thể nói nương tử hầu hạ ta, lại không phải…… lại không phải……" Một câu cuối cùng như thế nào cũng nói không nên lời, hắn tuy rằng đã thành hôn, rốt cuộc vẫn là tay mơ chưa kinh sự đời, huống hồ Tống Tử Hằng cũng không nghĩ nói như vậy, khiến cho nương tử nhà mình nghĩ lầm hắn có tâm tư khác.
May mắn Tô Uyển cũng không có rối rắm lời hắn không thể nói tới là cái nội dung gì, chỉ mỉm cười duỗi tay nghịch một lọn tóc còn đang nhỏ nước của hắn, hỏi: “Cho nên tướng công sẽ tự mình lau tóc?"
Tống Tử Hằng vốn nghĩ hắn từ trước đến nay đều là chính mình động thủ, nhưng lúc này ngồi dựa gần nương tử, hương sơn chi trên người nàng thoang thoảng tràn vào mũi, không khỏi có chút tâm viên ý mã, chần chờ nói: “Nếu nương tử nguyện ý lo lắng, Tử Hằng tự nhiên vô cùng cảm kích……"
“Nhưng tướng công vừa mới nói phu thê nhất thể, theo lý nên tôn trọng yêu quý thiếp thân ……"
“Này……" Tống Tử Hằng vẫn là lần đầu tiên cảm giác được vốn từ nghèo nàn, hắn cũng không nghĩ miễn cưỡng người, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, còn chưa tỏ thái độ, liền nghe được nương tử nhà mình ở bên tai nói nhỏ: “Thiếp thân hôm nay cũng muốn gội đầu, không bằng sau đó nhờ tướng công lo lắng?"
Tống Tử Hằng thật là có chút chần chờ, hắn tuy có thể nói ra một phen thâm minh đại nghĩa, bản chất vẫn là cổ nhân, vẫn là người đọc sách, đều biết người đọc sách để ý nhất mặt mũi, loại này giống như việc người “sợ vợ" mới làm, hắn làm sao có thể làm đây? Nhưng là vừa muốn cự tuyệt, Tống Tử Hằng lại nghĩ đến da thịt mềm mịn vừa mới sờ trên tay, Nhạc mẫu chỉ là chọc một chọc, trên mặt nương tử liền đỏ một mảnh, thật là mảnh mai, nếu như thế, chính mình chiếu cố nhiều chút, cũng không phải “sợ vợ" đi?
Tô Uyển đợi trong chốc lát, thấy hắn không gật đầu cũng không lắc đầu, hơi hơi mỉm cười, trong lòng biết Tống Tử Hằng sợ là không bỏ được mặt mũi mà gật đầu, liền đứng dậy cầm lấy khăn khô, chậm rãi lau đầu cho hắn, cười nói: “Không mở miệng, ta coi như tướng công ngầm đồng ý."
Tống Tử Hằng rốt cuộc trầm mặc.
Tô Uyển tắm rửa xong ra ngoài, Tiểu Lục chờ ở cửa, thấy tóc nàng ướt đẫm, không khỏi kinh ngạc: “Tiểu thư buổi trưa đã tắm rồi, sao lại tiếp nữa?"
“Ra chút mồ hôi, nên lại tắm lần nữa." Tô Uyển nhìn nàng liếc mắt một cái, nói, “Ngươi thu dọn phòng tắm sạch sẽ, rồi đi nghỉ ngơi đi."
Tiểu Lục vốn định nói để mình lau tóc cho tiểu thư, thấy nàng nói xong liền đi về khuê phòng, cũng không dám nói thêm cái gì, yên lặng vào phòng tắm thu dọn.
Trong phòng, ban đầu khi đồng ý, Tống Tử Hằng còn hơi có chút khó xử, hiện giờ ngón tay luồn ở trong mái tóc đen của Tô Uyển, lại cười nói: “Tóc đen như thác nước." Kỳ thật hắn muốn nói chính là “Phát như tóc đen dật, người so hoa sen kiều", rốt cuộc sợ Tô Uyển cảm thấy hắn tuỳ tiện nên đành thôi.
Ngày hôm sau, Tô Uyển vẫn như cũ trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, giống như hôm qua trời còn chưa sáng, Tô lão cha Tô thái thái cũng đều đã dậy, tuy rằng hết thảy đã dàn xếp tốt từ sớm, cũng kêu gia đinh đi hậu viện dắt xe bò lại đây, Tô thái thái vẫn là lưu luyến không rời lôi kéo Tô Uyển nói, nhưng thật ra là nói với Tống Tử Hằng: “Sắc trời còn sớm, không bằng dùng xong cơm sáng lại lên đường?"
“Bây giờ đã có chút muộn, tốt nhất có thể trước giờ Tỵ về đến nhà, bằng không mặt trời gay gắt, sợ nương tử chịu không nổi."
Tô Uyển nghĩ thầm dậy đều đã dậy, tự nhiên là càng xuất phát sớm càng tốt, cũng nói: “Cơm sáng trở về ăn cũng được, xem ra về đến nhà cũng không muộn lắm."
Lúc này, gia đinh tới báo: “Thái thái, xe bò đã chờ ở ngoài cửa."
Tô Uyển đi theo mọi người ra sân, liền nhìn thấy xe bò ngoài cửa chất đầy đồ vật, không khỏi kinh ngạc, Tô gia tài đại khí thô, nàng lần trước đã kiến thức qua, nhưng là nhìn đồ vật lần này còn nhiều gấp đôi so với lần trước, lại một lần cảm thán Tô gia quả nhiên không thiếu tiền.
Tống Tử Hằng cũng kinh ngạc: “Nhạc phụ Nhạc mẫu, vì sao chuẩn bị nhiều đồ vật như vậy?"
Tô lão cha cười ha hả nói: “Hôm qua các ngươi mang theo rất nhiều đồ vật, chúng ta tự nhiên cũng muốn đáp lễ."
“Tiểu tế mang đến đều là chút lương thực trong nhà trồng, cũng không đáng giá, nhưng quà đáp lễ của Nhạc phụ Nhạc mẫu này cũng……"
“Người trong nhà, cũng không đáng giá cái gì, ngày sau năng đi lại mới là lẽ phải."
Tô thái thái cũng cười nói: “Đây cũng là tâm ý của ta tặng cho thông gia, nhà các ngươi nhiều người, mỗi người chuẩn bị một chút, nhìn số lượng lớn, kỳ thật cũng không đáng giá, an tâm mang về đi."
Tuy rằng đáy lòng Tô Uyển vì Tô lão cha Tô thái thái đau lòng, gả nữ nhi rồi còn không ngừng dán tiền ra bên ngoài, bất quá nàng ở hiện đại cũng là một phần tử người ngốc tiền nhiều, thấy Tống Tử Hằng vẫn muốn chối từ, đành dẫn đầu lên xe, hướng hắn cười nói: “Tướng công còn muốn khách khí đến khi nào?"
Vì thế Tống Tử Hằng lại một phen giải thích chính mình không phải là khách khí, là thiệt tình thịnh tình khó an, Tô Uyển lại không thèm để ý vẫy vẫy tay, trực tiếp cáo từ với hai người Tô lão cha. Tô lão cha tươi cười đầy mặt đưa Tống Tử Hằng lên xe bò, nói: “Con rể lại khách khí, chính là khinh thường Nhạc phụ."
Tống Tử Hằng không dám lại ở trước mặt Nhạc phụ đại nhân nhiều lời, lúc này mới đánh xe rời đi, chỉ là sau khi rời khỏi Tô gia, hắn vẫn là giải thích với Tô Uyển một lần nữa hắn cùng cả nhà hắn đều không phải người thích chiếm tiện nghi, cuối cùng lại nói, người trong nhà năng lui tới không sao, lễ tiết cũng nên làm đầy đủ, nhưng nếu Nhạc phụ Nhạc mẫu lần sau còn như thế, hắn sẽ không dám tới cửa.
“Vậy lần này liền thôi, lần tới ta nhất định sẽ nói với cha mẹ."
Ban đầu Tống Tử Hằng còn sợ thê tử nghe xong lời này không cao hứng, thấy nàng miệng nói đồng ý, đã là kinh hỉ, “Nương tử nói đúng, một mảnh tâm ý của Nhạc phụ Nhạc mẫu, Tử Hằng tự nhiên là cảm kích."
Người Tô gia không có kinh nghiệm, lúc sắp xếp đồ vật không cho Tô Uyển chỗ dựa lưng, Tô Uyển còn tưởng thừa dịp lúc này độ ấm không khí vừa phải, ngủ bù một giấc, liền xoay người về phía sau, dựa vào trên lưng Tống Tử Hằng, nghĩ nghĩ lại quay về phía trước, đôi tay cũng không khách khí vòng lên ôm lấy eo hắn, lúc này mới nhắm mắt lại.
Tống Tử Hằng cứng đờ người, muốn quay đầu lại, lại hơi xấu hổ, chỉ thấp giọng nói: “Nương tử……"
“Suỵt." Tô Uyển cũng thấp giọng nói, “Để ta ngủ một lát."
Tống Tử Hằng tức khắc không nói chuyện nữa, tuy rằng cảm thấy người đi đường chung quanh đều đang nhìn mình, nhưng vẫn nỗ lực nhìn thẳng về phía trước.
Tô lão cha nhìn theo xe bò đi xa, mới xoay người trở về trong phòng, có chút do dự nói với Tô thái thái: “Nghe nói Uyển Uyển gần đây hiểu chuyện rất nhiều?"
“Ông làm sao biết?"
“Tử Hằng nói."
“Trong mắt Tử Hằng nữ nhi của ông đều là tốt, ngay cả việc nàng xem sách giải trí đều không nói cái gì." Bộ dáng Tô thái thái tuy là oán giận, giọng điệu vẫn là rất đắc ý, nữ nhi của bà xác thật tiến bộ, có thể khiến cho con rể để bụng như thế, “Kỳ thật đều là giả vờ, nàng mấy cân mấy lượng ngươi còn không biết sao?"
Tô lão cha tưởng tượng, gật đầu nói đúng: “Tử Hằng tuy thông tuệ, nhưng việc nam nữ cũng không hiểu rõ, không trách hắn được. Nhưng thật ra Uyển Uyển, ta thật đúng cho rằng nàng sửa đổi tính tình đâu."
Tô thái thái lại nói: “Bất quá nàng xác thật tiến bộ không ít, tuy có thật nhiều bất mãn, nhưng đều để dưới đáy lòng không lộ ra, như vậy thông gia đều vui mừng."
“Tử Hằng rốt cuộc có biết hay không…… Chuyện ngươi đọc sách?"
Tô Uyển không ngờ bà vẫn còn rối rắm việc này, gật đầu nói: “Tất nhiên là biết, hôm nay hắn không phải đi sương phòng sao."
“Ngươi sao không gạt cho qua chuyện, nhìn tưởng khôn khéo, hóa ra tất cả đều là hù người, trong đầu ngươi chứa cái gì không biết nữa!" Tô thái thái dùng sức chọc vào trán Tô Uyển, hết bực mình mới hỏi, “Vậy Tử Hằng nói như thế nào?"
Tô Uyển che cái trán bị chọc đến đỏ ửng, không tình nguyện mở miệng: “Chàng nói sách giải trí thoại bản nên ít xem, chờ trở về chàng sẽ lấy sách của mình cho ta xem."
Con rể là người đứng đắn, ngày thường đọc sách tự nhiên cũng đều là sách đứng đắn, Tô thái thái đối với Tống Tử Hằng ngược lại rất yên tâm, chỉ là nghĩ nữ nhi của bà ngay cả sách《 nữ giới 》 linh tinh đều không xem, sách của con rể, nó có thể xem được sao?
Quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Tô Uyển, lời nói của Tô thái thái đến bên miệng lại thành vui sướng khi người gặp họa: “Nên như vậy!"
Mẹ con không nói chuyện bao lâu, cân nhắc Tống Tử Hằng cũng sắp tắm rửa xong trở lại, Tô thái thái liền nhấc chân rời đi, vừa vặn ở cửa phòng gặp được Tống Tử Hằng.
Tống Tử Hằng trước tiên hành lễ, ôn nhã cười nói: “Nhạc mẫu không bằng ngồi chơi với nương tử thêm lát nữa? Nương tử khó được trở về một chuyến, ngày thường Tử Hằng ở thư viện, cũng ít có thời gian bồi nàng lại đây."
Tuy biết là lời khách sáo, Tô thái thái vẫn cười đến mặt mày hớn hở, lắc lắc đầu, thấy tóc của Tống Tử Hằng còn ướt, vội nói: “Tử Hằng mau vào phòng đi, để Uyển Uyển lau khô tóc giúp ngươi, đừng để tóc ướt mà đi ngủ."
“Tử Hằng biết rõ."
Nhìn mẹ vợ đi xa rồi, Tống Tử Hằng mới vào nhà đóng cửa. Trong phòng đã thắp đèn, Tô gia giàu có, khuê phòng của nữ nhi dùng giá cắm nến cũng rất tinh xảo, thắp được cùng lúc hai ngọn nến, trong phòng thật là sáng sủa.
Tô Uyển mới vừa nhấc tay từ trên trán ra, Tống Tử Hằng liền thấy được, đi tới bên cạnh hỏi: “Trán nương tử làm sao vậy?"
Mới vừa rồi Tô thái thái chọc trán nàng xác thật là sử dụng lực, sau đó Tô Uyển dùng tay xoa nhẹ một trận, lúc này vẫn còn hồng, Tống Tử Hằng hơi ghé sát vào, liền nhìn thấy rõ ràng. Đây cũng là bởi vì làn da Tô Uyển rất trắng, bản thân nguyên chủ vốn không tồi, Tô Uyển xuyên qua đây mấy tháng cũng phí không ít công phu, làm đẹp là sự nghiệp cả đời của nữ nhân, nàng không có việc gì liền tự chế một ít sản phẩm dưỡng da thuần thiên nhiên đơn giản, lại đặc biệt chú ý điều tiết ẩm thực, hơn nữa chất lượng giấc ngủ tốt, hiện giờ làn da đã theo kịp hiệu quả giống như quảng cáo của các loại sản phẩm dưỡng da hiện đại.
Vì thế một khối đo đỏ trên cái trán trắng tinh, xác thật có chút rõ ràng, Tống Tử Hằng vươn ngón trỏ nhẹ nhàng sờ sờ, đầu ngón tay đụng tới làn da trơn trượt mang lại xúc cảm mềm mịn, trong lòng không khỏi run rẩy, lực độ trên tay thu lại, sợ một khi chạm vào liền làm phiến hồng nhạt tăng lên.
Trong lòng Tống Tử Hằng nảy sinh chút cảm giác kỳ diệu, ngày thường không chú ý, hôm nay thế nhưng phát hiện nương tử hắn lại mảnh mai như vậy, dường như gió thổi qua liền phải bay đi, làm hắn…… ở trước mặt nàng không tự chủ được, trở nên thật cẩn thận.
Tô Uyển không biết tâm tình kỳ diệu của Tống Tử Hằng, trả lời: “Bị nương giáo huấn."
Tống Tử Hằng thu hồi tay một chút, như là bị kinh hách, lập tức ý thức được chính mình phản ứng quá độ, liền lắc lắc tay áo ngồi xuống bên cạnh Tô Uyển, mang theo vài phần kinh ngạc hỏi: “Nhạc mẫu giáo huấn nàng cái gì?"
Tô Uyển quét mắt liếc hắn một cái, cười như không cười: “Trách ta không có hầu hạ chàng cho tốt a."
Tống Tử Hằng tuy cũng có vài phần khí phách thư sinh, nhưng thời điểm nên cơ trí lại chưa từng tuột xích, tuy rằng cũng bị ánh mắt trêu ghẹo của Tô Uyển làm chậm nửa nhịp, sau khi phản ứng lại, lập tức nói lời lẽ chính đáng: “Ta và nàng may mắn kết làm vợ chồng, ngày sau, đó là nhất thể, theo lý nên tôn trọng yêu quý nương tử, làm sao có thể nói nương tử hầu hạ ta, lại không phải…… lại không phải……" Một câu cuối cùng như thế nào cũng nói không nên lời, hắn tuy rằng đã thành hôn, rốt cuộc vẫn là tay mơ chưa kinh sự đời, huống hồ Tống Tử Hằng cũng không nghĩ nói như vậy, khiến cho nương tử nhà mình nghĩ lầm hắn có tâm tư khác.
May mắn Tô Uyển cũng không có rối rắm lời hắn không thể nói tới là cái nội dung gì, chỉ mỉm cười duỗi tay nghịch một lọn tóc còn đang nhỏ nước của hắn, hỏi: “Cho nên tướng công sẽ tự mình lau tóc?"
Tống Tử Hằng vốn nghĩ hắn từ trước đến nay đều là chính mình động thủ, nhưng lúc này ngồi dựa gần nương tử, hương sơn chi trên người nàng thoang thoảng tràn vào mũi, không khỏi có chút tâm viên ý mã, chần chờ nói: “Nếu nương tử nguyện ý lo lắng, Tử Hằng tự nhiên vô cùng cảm kích……"
“Nhưng tướng công vừa mới nói phu thê nhất thể, theo lý nên tôn trọng yêu quý thiếp thân ……"
“Này……" Tống Tử Hằng vẫn là lần đầu tiên cảm giác được vốn từ nghèo nàn, hắn cũng không nghĩ miễn cưỡng người, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, còn chưa tỏ thái độ, liền nghe được nương tử nhà mình ở bên tai nói nhỏ: “Thiếp thân hôm nay cũng muốn gội đầu, không bằng sau đó nhờ tướng công lo lắng?"
Tống Tử Hằng thật là có chút chần chờ, hắn tuy có thể nói ra một phen thâm minh đại nghĩa, bản chất vẫn là cổ nhân, vẫn là người đọc sách, đều biết người đọc sách để ý nhất mặt mũi, loại này giống như việc người “sợ vợ" mới làm, hắn làm sao có thể làm đây? Nhưng là vừa muốn cự tuyệt, Tống Tử Hằng lại nghĩ đến da thịt mềm mịn vừa mới sờ trên tay, Nhạc mẫu chỉ là chọc một chọc, trên mặt nương tử liền đỏ một mảnh, thật là mảnh mai, nếu như thế, chính mình chiếu cố nhiều chút, cũng không phải “sợ vợ" đi?
Tô Uyển đợi trong chốc lát, thấy hắn không gật đầu cũng không lắc đầu, hơi hơi mỉm cười, trong lòng biết Tống Tử Hằng sợ là không bỏ được mặt mũi mà gật đầu, liền đứng dậy cầm lấy khăn khô, chậm rãi lau đầu cho hắn, cười nói: “Không mở miệng, ta coi như tướng công ngầm đồng ý."
Tống Tử Hằng rốt cuộc trầm mặc.
Tô Uyển tắm rửa xong ra ngoài, Tiểu Lục chờ ở cửa, thấy tóc nàng ướt đẫm, không khỏi kinh ngạc: “Tiểu thư buổi trưa đã tắm rồi, sao lại tiếp nữa?"
“Ra chút mồ hôi, nên lại tắm lần nữa." Tô Uyển nhìn nàng liếc mắt một cái, nói, “Ngươi thu dọn phòng tắm sạch sẽ, rồi đi nghỉ ngơi đi."
Tiểu Lục vốn định nói để mình lau tóc cho tiểu thư, thấy nàng nói xong liền đi về khuê phòng, cũng không dám nói thêm cái gì, yên lặng vào phòng tắm thu dọn.
Trong phòng, ban đầu khi đồng ý, Tống Tử Hằng còn hơi có chút khó xử, hiện giờ ngón tay luồn ở trong mái tóc đen của Tô Uyển, lại cười nói: “Tóc đen như thác nước." Kỳ thật hắn muốn nói chính là “Phát như tóc đen dật, người so hoa sen kiều", rốt cuộc sợ Tô Uyển cảm thấy hắn tuỳ tiện nên đành thôi.
Ngày hôm sau, Tô Uyển vẫn như cũ trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, giống như hôm qua trời còn chưa sáng, Tô lão cha Tô thái thái cũng đều đã dậy, tuy rằng hết thảy đã dàn xếp tốt từ sớm, cũng kêu gia đinh đi hậu viện dắt xe bò lại đây, Tô thái thái vẫn là lưu luyến không rời lôi kéo Tô Uyển nói, nhưng thật ra là nói với Tống Tử Hằng: “Sắc trời còn sớm, không bằng dùng xong cơm sáng lại lên đường?"
“Bây giờ đã có chút muộn, tốt nhất có thể trước giờ Tỵ về đến nhà, bằng không mặt trời gay gắt, sợ nương tử chịu không nổi."
Tô Uyển nghĩ thầm dậy đều đã dậy, tự nhiên là càng xuất phát sớm càng tốt, cũng nói: “Cơm sáng trở về ăn cũng được, xem ra về đến nhà cũng không muộn lắm."
Lúc này, gia đinh tới báo: “Thái thái, xe bò đã chờ ở ngoài cửa."
Tô Uyển đi theo mọi người ra sân, liền nhìn thấy xe bò ngoài cửa chất đầy đồ vật, không khỏi kinh ngạc, Tô gia tài đại khí thô, nàng lần trước đã kiến thức qua, nhưng là nhìn đồ vật lần này còn nhiều gấp đôi so với lần trước, lại một lần cảm thán Tô gia quả nhiên không thiếu tiền.
Tống Tử Hằng cũng kinh ngạc: “Nhạc phụ Nhạc mẫu, vì sao chuẩn bị nhiều đồ vật như vậy?"
Tô lão cha cười ha hả nói: “Hôm qua các ngươi mang theo rất nhiều đồ vật, chúng ta tự nhiên cũng muốn đáp lễ."
“Tiểu tế mang đến đều là chút lương thực trong nhà trồng, cũng không đáng giá, nhưng quà đáp lễ của Nhạc phụ Nhạc mẫu này cũng……"
“Người trong nhà, cũng không đáng giá cái gì, ngày sau năng đi lại mới là lẽ phải."
Tô thái thái cũng cười nói: “Đây cũng là tâm ý của ta tặng cho thông gia, nhà các ngươi nhiều người, mỗi người chuẩn bị một chút, nhìn số lượng lớn, kỳ thật cũng không đáng giá, an tâm mang về đi."
Tuy rằng đáy lòng Tô Uyển vì Tô lão cha Tô thái thái đau lòng, gả nữ nhi rồi còn không ngừng dán tiền ra bên ngoài, bất quá nàng ở hiện đại cũng là một phần tử người ngốc tiền nhiều, thấy Tống Tử Hằng vẫn muốn chối từ, đành dẫn đầu lên xe, hướng hắn cười nói: “Tướng công còn muốn khách khí đến khi nào?"
Vì thế Tống Tử Hằng lại một phen giải thích chính mình không phải là khách khí, là thiệt tình thịnh tình khó an, Tô Uyển lại không thèm để ý vẫy vẫy tay, trực tiếp cáo từ với hai người Tô lão cha. Tô lão cha tươi cười đầy mặt đưa Tống Tử Hằng lên xe bò, nói: “Con rể lại khách khí, chính là khinh thường Nhạc phụ."
Tống Tử Hằng không dám lại ở trước mặt Nhạc phụ đại nhân nhiều lời, lúc này mới đánh xe rời đi, chỉ là sau khi rời khỏi Tô gia, hắn vẫn là giải thích với Tô Uyển một lần nữa hắn cùng cả nhà hắn đều không phải người thích chiếm tiện nghi, cuối cùng lại nói, người trong nhà năng lui tới không sao, lễ tiết cũng nên làm đầy đủ, nhưng nếu Nhạc phụ Nhạc mẫu lần sau còn như thế, hắn sẽ không dám tới cửa.
“Vậy lần này liền thôi, lần tới ta nhất định sẽ nói với cha mẹ."
Ban đầu Tống Tử Hằng còn sợ thê tử nghe xong lời này không cao hứng, thấy nàng miệng nói đồng ý, đã là kinh hỉ, “Nương tử nói đúng, một mảnh tâm ý của Nhạc phụ Nhạc mẫu, Tử Hằng tự nhiên là cảm kích."
Người Tô gia không có kinh nghiệm, lúc sắp xếp đồ vật không cho Tô Uyển chỗ dựa lưng, Tô Uyển còn tưởng thừa dịp lúc này độ ấm không khí vừa phải, ngủ bù một giấc, liền xoay người về phía sau, dựa vào trên lưng Tống Tử Hằng, nghĩ nghĩ lại quay về phía trước, đôi tay cũng không khách khí vòng lên ôm lấy eo hắn, lúc này mới nhắm mắt lại.
Tống Tử Hằng cứng đờ người, muốn quay đầu lại, lại hơi xấu hổ, chỉ thấp giọng nói: “Nương tử……"
“Suỵt." Tô Uyển cũng thấp giọng nói, “Để ta ngủ một lát."
Tống Tử Hằng tức khắc không nói chuyện nữa, tuy rằng cảm thấy người đi đường chung quanh đều đang nhìn mình, nhưng vẫn nỗ lực nhìn thẳng về phía trước.
Tô lão cha nhìn theo xe bò đi xa, mới xoay người trở về trong phòng, có chút do dự nói với Tô thái thái: “Nghe nói Uyển Uyển gần đây hiểu chuyện rất nhiều?"
“Ông làm sao biết?"
“Tử Hằng nói."
“Trong mắt Tử Hằng nữ nhi của ông đều là tốt, ngay cả việc nàng xem sách giải trí đều không nói cái gì." Bộ dáng Tô thái thái tuy là oán giận, giọng điệu vẫn là rất đắc ý, nữ nhi của bà xác thật tiến bộ, có thể khiến cho con rể để bụng như thế, “Kỳ thật đều là giả vờ, nàng mấy cân mấy lượng ngươi còn không biết sao?"
Tô lão cha tưởng tượng, gật đầu nói đúng: “Tử Hằng tuy thông tuệ, nhưng việc nam nữ cũng không hiểu rõ, không trách hắn được. Nhưng thật ra Uyển Uyển, ta thật đúng cho rằng nàng sửa đổi tính tình đâu."
Tô thái thái lại nói: “Bất quá nàng xác thật tiến bộ không ít, tuy có thật nhiều bất mãn, nhưng đều để dưới đáy lòng không lộ ra, như vậy thông gia đều vui mừng."
Tác giả :
Thanh Việt Lưu Ca