Thay Thế
Chương 3
Lạc Ảnh từ nhỏ đã nhát gan, là một cô gái hướng nội. Và giờ, cô đang rơi vào tình huống không dễ dàng giải quyết.
Sau khi nhận được điện thoại của chị gái, cô như mất hồn mất vía. Diệp Hạo cũng nhận thấy cô có điểm khác lạ nhưng vì công việc bận rộn, nên anh cũng không dành thời gian quan tâm cô nhiều như trước.
Trong lòng cô cũng bắt đầu nhen nhóm lên một tia hy vọng mỏng manh. Nửa năm nay, cô trở thành bạn anh, là người chăm sóc anh. Anh có thể hay không, dù một chút thôi cũng được, rằng anh sẽ thích cô, yêu con người thật của cô chứ không phải cái tên Lạc Linh? Dù sao, chị gái cô đã phản bội anh!
Trong lòng Lạc Ảnh rối như tơ vò, cô bắt đầu mua đồ ngọt về nhà, mỗi ngày đều ăn rất nhiều, cởi bỏ chiếc áo khoác màu đỏ, mặc lại chiếc váy trắng làm bằng lụa mỏng... Cô làm như vậy chỉ muốn gây sự chú ý của anh, muốn xem phản ứng của anh.
Nhưng anh nhìn thấy cô ăn đồ ngọt, chỉ nở nụ cười đầy yêu thương, anh nhìn cô trong bộ váy trắng mỏng, mìm cười gật đầu: “ Cũng không tệ lắm."
Hy vọng trong lòng cô bỗng sống lại.
Nhưng vài ngày nữa, chị gái cô sẽ về nước!
Hôm nay là sinh nhật của cô. Cô quyết định lấy hết dũng khí, nói ra chân tướng sự thật.
Cô không thể gạt anh, cô muốn trao trả cho anh cơ hội để lựa chọn.
Đáng tiếc, cả ngày anh đều rất bận rộn. Đến sáu giờ chiều, anh mới về nhà, nói muốn đưa cô tới một nơi. Anh đưa cô tới một công viên ở ngoại ô, nơi này như xứ sở thần tiên. Cô cảm giác quen thuộc nhưng không nhớ được, mình đã tới đây khi nào. Có lẽ bởi vì các công viên đều giống nhau.
Cô không hiểu.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, nói với cô: “ Nơi này, là nơi chúng ta lần đầu gặp nhau. Anh còn nhớ rõ nơi này. Em biết không, anh yêu em. Hiện tại, trí nhớ của anh chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng em hãy tin anh, rất nhanh anh sẽ nhớ lại tất cả. Hãy gả cho anh. Anh yêu em."
Cô thấy anh lấy ra một chiếc nhẫn sáng bóng.
Nơi này, là một nơi xa lạ đối với cô. Có thể đây là nơi anh và chị cô lần đầu gặp nhau. Anh nhớ rõ như vậy, bởi anh vẫn còn yêu chị gái cô. Cô sao có thể ôm mộng nghĩ rằng chỉ cần sửa lại tên, hộ khẩu, chứng minh thư anh sẽ yêu cô?
Mà ngày hạnh phúc của cô cũng gần đến.
Tất cả mọi chuyện đều do cô dối mình dối người. Nhận thấy mình cần phải ra đi, đem trả lại hạnh phúc cho chị gái và Diệp Hạo.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Hạo tỉnh lại, phát hiện trong phòng không thấy người mình yêu đâu. Chỉ có một phong thư, đôi tay anh run rẩy mở bức thư:
“Diệp Hạo.
Khi anh xem được bức thư này, em đã vĩnh viễn rời xa anh.
Nửa năm qua, là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của em. Bời vì em có thể ở bên cạnh anh. Nhưng, là em gạt anh, em không phải là Lạc Linh, em là em gái của Lạc Linh – Lạc Ảnh.
Có lẽ anh không có chút ấn tượng nào với cái tên này nhưng tất cả là do em, em đã lợi dụng anh mất trí nhớ, cướp đi tình yêu của anh."
Trong bức thư, cô còn kể lại chuyện tình giữa Diệp Hạo và Lạc Linh, hai người quen nhau như thế nào, yêu nhau ra sao, cả chuyện chia tay, cũng nói rõ lí do vì sao Diệp Hạo lại mất đi trí nhớ.
Cuối cùng, là lời xin lỗi của Lạc Ảnh: “ Xin lỗi, anh Diệp Hạo. Vì em ích kỉ chỉ muốn ở bên cạnh anh, em đã không giúp anh khôi phục trí nhớ. Em rất ích kỉ! Em thậm chí còn hy vọng anh sẽ thích em.
Nhưng trong ngày sinh nhật của em, em mới hiểu được, anh vẫn còn yêu chị em. Là em si tâm vọng tưởng. Giữa hai người, em không nên chen ngang, cho dù thay thế chị gái, nhưng cái tên Lạc Ảnh vĩnh viễn không có vị trí ở trong lòng của anh. Chị gái em sẽ sớm về nước, em chọn cách rời đi bắt đầu cuộc sống mới, hy vọng anh hai người sẽ mãi mãi hạnh phúc."
Diệp Hạo buông bức thư xuống, nước mắt anh rơi từng giọt.
.
“ Nha đầu ngốc! Nha đầu ngốc! Sao em lại không nhớ. Tại sao em không nhớ rõ!."
Anh đau khổ ngồi sụp xuống dưới đất, cô gái nhát gan tự ti này, khiến anh vô cùng đau lòng, tại sao lại lặng lẽ rời xa anh.
Ngày đó, nhìn thấy ánh mắt cô không hề rời khỏi chiếc bánh ngọt chocolate kia, đôi mắt chứa đầy khát vọng ấy, trong đầu anh đã mơ hồ nhớ lại điều gì đó. Vẻ mặt đáng yêu đó, người con gái ấy, dần dần hiện lên trong trí nhớ anh. Anh càng ngày càng nhớ rõ, cô tên là Lạc Ảnh.
Từ đó về sau, anh không đưa cô đi ăn món lẩu cay. Anh biết cô bắt chước chị gái mình, từng giây từng phút đều bắt chước giống chị gái mình. Nguyện vọng của cô anh biết.
Anh trở nên im lặng, vì chính anh cũng không biết rõ, liệu anh có yêu Lạc Ảnh hay không, hay bản thân vẫn còn tình cảm với Lạc Linh.
Anh chỉ biết đứng đó nhìn cô nỗ lực mong muốn có được tình yêu của anh, trong anh là cảm giác đau thương pha lẫn với sự rung động của trái tim.
Chỉ đến tháng trước, nhận được điện thoại của Lạc Linh, cô ta muốn trở lại với anh, anh bỗng cảm thấy chán ghét, anh không muốn bắt đầu lại với cô ta, không muốn cô ta phá hư cuộc sống của anh với Lạc Ảnh. Cho nên anh đã thẳng thừng từ chối Lạc Linh, anh đã không còn yêu cô ta.
Nhưng điều anh không ngờ, Lạc Ảnh lại có thể dứt khoát như vậy, tự ti vì tình yêu của mình. Cô nhát gan, cô bối rối, anh đều biết. Anh hy vọng sẽ dùng sự dịu dạng của mình, cách thức lãng mạn nhất biểu đạt tình yêu của anh dành cho cô. Vào trong ngày sinh nhật của cô, anh đưa cô tới công viên, bày tỏ tình cảm với cô.
Anh đã phạm phải một sai lầm, anh không nghĩ rằng cô đã quên nơi này. Cho nên cô đã hiểu lầm thành ý của anh, rời xa anh!
Cô đã quên, mười lăm năm trước, cô đã bị lạc đến công viên này, khi đó, anh còn là một thiếu niên, thấy cô khóc liền đưa trở về với cha mẹ.
Cô đã quên, ngày đó cô ở trong lòng anh, anh đã từng không muốn rời xa cô, và giờ đây, sau mười lăm năm nỗi day dứt tưởng chừng đã chôn sâu ấy bây giờ lại trỗi dậy.
Nơi đó, chính là nơi đầu tiên hai người gặp nhau. Lúc đó, trí nhớ của anh còn mơ hồ chưa rõ ràng, anh nghĩ cô sẽ nhớ rõ hoặc sẽ có ấn tượng tại nơi lần đầu hai người gặp nhau.
Nhưng anh không dự đoán được, năm đó, cô chỉ là cô nhóc mới năm tuổi. Cũng không nghĩ rằng, Lạc Ảnh tự ti đến như vậy, vượt qua sự tưởng tượng cua anh.
Cho dù mơ hồ hay cô không còn nhớ nữa, cô cũng nghĩ rằng đây là nơi anh và chị gái lần đầu tiên gặp nhau.
Anh thấy vô cùng hối hận, liền nhặt bức thư dưới đất lên, cẩn thận nhét vào trong ví. Cô nhát gan này giờ phút này có lẽ đã đi đến một nơi nào đó rất xa, cô đang muốn chạy trốn anh. Nhưng, anh nhất định sẽ tìm được cô.
Anh lao nhanh ra ngoài.
Anh tin tưởng, bằng bất cứ giá nào, sẽ tìm được cô! Bởi vì cô là cô dâu của anh, mặc kệ cô ở chân trời góc biển, anh đều phải tìm được cô, đem cô trở về!
Sau khi nhận được điện thoại của chị gái, cô như mất hồn mất vía. Diệp Hạo cũng nhận thấy cô có điểm khác lạ nhưng vì công việc bận rộn, nên anh cũng không dành thời gian quan tâm cô nhiều như trước.
Trong lòng cô cũng bắt đầu nhen nhóm lên một tia hy vọng mỏng manh. Nửa năm nay, cô trở thành bạn anh, là người chăm sóc anh. Anh có thể hay không, dù một chút thôi cũng được, rằng anh sẽ thích cô, yêu con người thật của cô chứ không phải cái tên Lạc Linh? Dù sao, chị gái cô đã phản bội anh!
Trong lòng Lạc Ảnh rối như tơ vò, cô bắt đầu mua đồ ngọt về nhà, mỗi ngày đều ăn rất nhiều, cởi bỏ chiếc áo khoác màu đỏ, mặc lại chiếc váy trắng làm bằng lụa mỏng... Cô làm như vậy chỉ muốn gây sự chú ý của anh, muốn xem phản ứng của anh.
Nhưng anh nhìn thấy cô ăn đồ ngọt, chỉ nở nụ cười đầy yêu thương, anh nhìn cô trong bộ váy trắng mỏng, mìm cười gật đầu: “ Cũng không tệ lắm."
Hy vọng trong lòng cô bỗng sống lại.
Nhưng vài ngày nữa, chị gái cô sẽ về nước!
Hôm nay là sinh nhật của cô. Cô quyết định lấy hết dũng khí, nói ra chân tướng sự thật.
Cô không thể gạt anh, cô muốn trao trả cho anh cơ hội để lựa chọn.
Đáng tiếc, cả ngày anh đều rất bận rộn. Đến sáu giờ chiều, anh mới về nhà, nói muốn đưa cô tới một nơi. Anh đưa cô tới một công viên ở ngoại ô, nơi này như xứ sở thần tiên. Cô cảm giác quen thuộc nhưng không nhớ được, mình đã tới đây khi nào. Có lẽ bởi vì các công viên đều giống nhau.
Cô không hiểu.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, nói với cô: “ Nơi này, là nơi chúng ta lần đầu gặp nhau. Anh còn nhớ rõ nơi này. Em biết không, anh yêu em. Hiện tại, trí nhớ của anh chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng em hãy tin anh, rất nhanh anh sẽ nhớ lại tất cả. Hãy gả cho anh. Anh yêu em."
Cô thấy anh lấy ra một chiếc nhẫn sáng bóng.
Nơi này, là một nơi xa lạ đối với cô. Có thể đây là nơi anh và chị cô lần đầu gặp nhau. Anh nhớ rõ như vậy, bởi anh vẫn còn yêu chị gái cô. Cô sao có thể ôm mộng nghĩ rằng chỉ cần sửa lại tên, hộ khẩu, chứng minh thư anh sẽ yêu cô?
Mà ngày hạnh phúc của cô cũng gần đến.
Tất cả mọi chuyện đều do cô dối mình dối người. Nhận thấy mình cần phải ra đi, đem trả lại hạnh phúc cho chị gái và Diệp Hạo.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Hạo tỉnh lại, phát hiện trong phòng không thấy người mình yêu đâu. Chỉ có một phong thư, đôi tay anh run rẩy mở bức thư:
“Diệp Hạo.
Khi anh xem được bức thư này, em đã vĩnh viễn rời xa anh.
Nửa năm qua, là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của em. Bời vì em có thể ở bên cạnh anh. Nhưng, là em gạt anh, em không phải là Lạc Linh, em là em gái của Lạc Linh – Lạc Ảnh.
Có lẽ anh không có chút ấn tượng nào với cái tên này nhưng tất cả là do em, em đã lợi dụng anh mất trí nhớ, cướp đi tình yêu của anh."
Trong bức thư, cô còn kể lại chuyện tình giữa Diệp Hạo và Lạc Linh, hai người quen nhau như thế nào, yêu nhau ra sao, cả chuyện chia tay, cũng nói rõ lí do vì sao Diệp Hạo lại mất đi trí nhớ.
Cuối cùng, là lời xin lỗi của Lạc Ảnh: “ Xin lỗi, anh Diệp Hạo. Vì em ích kỉ chỉ muốn ở bên cạnh anh, em đã không giúp anh khôi phục trí nhớ. Em rất ích kỉ! Em thậm chí còn hy vọng anh sẽ thích em.
Nhưng trong ngày sinh nhật của em, em mới hiểu được, anh vẫn còn yêu chị em. Là em si tâm vọng tưởng. Giữa hai người, em không nên chen ngang, cho dù thay thế chị gái, nhưng cái tên Lạc Ảnh vĩnh viễn không có vị trí ở trong lòng của anh. Chị gái em sẽ sớm về nước, em chọn cách rời đi bắt đầu cuộc sống mới, hy vọng anh hai người sẽ mãi mãi hạnh phúc."
Diệp Hạo buông bức thư xuống, nước mắt anh rơi từng giọt.
.
“ Nha đầu ngốc! Nha đầu ngốc! Sao em lại không nhớ. Tại sao em không nhớ rõ!."
Anh đau khổ ngồi sụp xuống dưới đất, cô gái nhát gan tự ti này, khiến anh vô cùng đau lòng, tại sao lại lặng lẽ rời xa anh.
Ngày đó, nhìn thấy ánh mắt cô không hề rời khỏi chiếc bánh ngọt chocolate kia, đôi mắt chứa đầy khát vọng ấy, trong đầu anh đã mơ hồ nhớ lại điều gì đó. Vẻ mặt đáng yêu đó, người con gái ấy, dần dần hiện lên trong trí nhớ anh. Anh càng ngày càng nhớ rõ, cô tên là Lạc Ảnh.
Từ đó về sau, anh không đưa cô đi ăn món lẩu cay. Anh biết cô bắt chước chị gái mình, từng giây từng phút đều bắt chước giống chị gái mình. Nguyện vọng của cô anh biết.
Anh trở nên im lặng, vì chính anh cũng không biết rõ, liệu anh có yêu Lạc Ảnh hay không, hay bản thân vẫn còn tình cảm với Lạc Linh.
Anh chỉ biết đứng đó nhìn cô nỗ lực mong muốn có được tình yêu của anh, trong anh là cảm giác đau thương pha lẫn với sự rung động của trái tim.
Chỉ đến tháng trước, nhận được điện thoại của Lạc Linh, cô ta muốn trở lại với anh, anh bỗng cảm thấy chán ghét, anh không muốn bắt đầu lại với cô ta, không muốn cô ta phá hư cuộc sống của anh với Lạc Ảnh. Cho nên anh đã thẳng thừng từ chối Lạc Linh, anh đã không còn yêu cô ta.
Nhưng điều anh không ngờ, Lạc Ảnh lại có thể dứt khoát như vậy, tự ti vì tình yêu của mình. Cô nhát gan, cô bối rối, anh đều biết. Anh hy vọng sẽ dùng sự dịu dạng của mình, cách thức lãng mạn nhất biểu đạt tình yêu của anh dành cho cô. Vào trong ngày sinh nhật của cô, anh đưa cô tới công viên, bày tỏ tình cảm với cô.
Anh đã phạm phải một sai lầm, anh không nghĩ rằng cô đã quên nơi này. Cho nên cô đã hiểu lầm thành ý của anh, rời xa anh!
Cô đã quên, mười lăm năm trước, cô đã bị lạc đến công viên này, khi đó, anh còn là một thiếu niên, thấy cô khóc liền đưa trở về với cha mẹ.
Cô đã quên, ngày đó cô ở trong lòng anh, anh đã từng không muốn rời xa cô, và giờ đây, sau mười lăm năm nỗi day dứt tưởng chừng đã chôn sâu ấy bây giờ lại trỗi dậy.
Nơi đó, chính là nơi đầu tiên hai người gặp nhau. Lúc đó, trí nhớ của anh còn mơ hồ chưa rõ ràng, anh nghĩ cô sẽ nhớ rõ hoặc sẽ có ấn tượng tại nơi lần đầu hai người gặp nhau.
Nhưng anh không dự đoán được, năm đó, cô chỉ là cô nhóc mới năm tuổi. Cũng không nghĩ rằng, Lạc Ảnh tự ti đến như vậy, vượt qua sự tưởng tượng cua anh.
Cho dù mơ hồ hay cô không còn nhớ nữa, cô cũng nghĩ rằng đây là nơi anh và chị gái lần đầu tiên gặp nhau.
Anh thấy vô cùng hối hận, liền nhặt bức thư dưới đất lên, cẩn thận nhét vào trong ví. Cô nhát gan này giờ phút này có lẽ đã đi đến một nơi nào đó rất xa, cô đang muốn chạy trốn anh. Nhưng, anh nhất định sẽ tìm được cô.
Anh lao nhanh ra ngoài.
Anh tin tưởng, bằng bất cứ giá nào, sẽ tìm được cô! Bởi vì cô là cô dâu của anh, mặc kệ cô ở chân trời góc biển, anh đều phải tìm được cô, đem cô trở về!
Tác giả :
Đinh Mặc