Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
Chương 93 Rùa thần tái xuất
Tam Thanh đương nhiên cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Sư thúc tôi vội vã chạy tới, nhìn người phụ nữ và con chó đen đang nằm trong vũng máu.
"Cứ đưa cô ta vào trong nhà đã. Đợi tạnh mưa chúng ta đi tìm Nhị Cẩu".
Hai chúng tôi hợp sức đưa cả vợ Nhị Cẩu và con chó đen vào trong nhà.
Gương mặt nhỏ nhắn của Liễu Nguyệt Như tái mét vì sợ hãi.
"Người, người phụ nữ này sao lại chết?"
Lời Liễu Nguyệt Như buột miệng thốt ra khiến tôi và Tam Thanh không hẹn mà cùng nhìn về phía cô ấy.
"Nguyệt Như, cô quen người phụ nữ này sao?"
Liễu Nguyệt Như nhìn người phụ nữ kia hồi lâu, càng nhìn càng có vẻ vô cùng sợ hãi, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Tôi vội vã bước tới ôm cô ấy vào lòng.
"Tôi, dường như tôi đã nhớ ra chuyện gì đó..."
Liễu Nguyệt Như đau khổ ôm đầu.
"Tôi nhớ hình như mình đã gặp người phụ nữ này ở nhà họ Uy. Cô ta dùng kim châm vào tôi, còn dùng hương để đốt tôi. Nhưng... nhưng tôi không chắc có phải mình đã nằm mơ hay không, bởi vì cảnh tượng lúc đó hư hư thực thực!"
Liễu Nguyệt Như nói nhỏ, nói đến câu cuối cùng thì đã bắt đầu nghẹn ngào.
Tôi ôm chặt lấy cô ấy, không ngừng thủ thỉ an ủi.
Đồng thời, tôi và Tam Thanh đưa mắt nhìn nhau.
Nếu chúng tôi đoán không nhầm thì cảnh tượng hư hư thực thực mà Liễu Nguyệt Như vừa nói chính là cảnh tượng cô ấy nhìn thấy lúc hồn lìa khỏi xác.
Điều đó cũng giải thích được việc tại sao Liễu Nguyệt Như vừa gặp
người phụ nữ này mà lại sợ hãi đến vậy.
Có lẽ người phụ nữ này chính là người đã thi triển pháp thuật để giam hồn Liễu Nguyệt Như ở nhà họ Uy, hoặc có thể người phụ nữ này cũng là người chuẩn bị nghi thức để cho hồn Liễu Như Nguyệt nhập vào Uy Chính Thiên.
Chẳng trách cô ta lại khác biệt so với những người dân trong thôn đến vậy.
Hóa ra cô ta là người nhà họ Uy!
Nhưng tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Đột nhiên trong đầu tôi lại nảy ra một câu hỏi.
"Sư thúc, nếu cô ta vừa mới chết thì có lẽ hồn thể vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi dương thế. Nhưng tại sao tôi lại không nhìn thấy hồn cô ta thoát ra vậy?"
Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, nếu cô ta đã là người nhà họ Uy thì tôi phải thẩm vấn hồn cô ta mới được. Tôi phải xem đám người đó đang che giấu âm mưu gì.
Có điều đợi một lúc lâu cũng không thấy hồn cô ta thoát ra.
Tam Thanh cũng đưa tay khám xét xác cô ta một lượt, sau đó vẻ mặt cũng trở nên ngờ vực khó hiểu.
"Kỳ lạ, người phụ nữ này sao lại tự nhiên hồn phi phách tán vậy?"
"Hồn phi phách tán? Mặc dù bị chó đen cắn là một cái chết rất thảm nhưng cũng đâu đến nỗi hồn phi phách tán?"
Tam Thanh thu tay lại, cúi đầu trầm ngâm một lúc.
"Cũng không phải không có
khả năng này, trước đây ở khu vực Đông Dương có một loại cấm thuật khá phổ biến chuyên được dùng cho các gián điệp thực hiện nhiệm vụ bí mật. Một khi nhiệm vụ thất bại, gián điệp đó mất mạng thì cũng sẽ bị hồn phi phách tán ngay lập tức".
Tôi hít một hơi lạnh.
Lại còn có loại cấm thuật tàn nhẫn như vậy.
"Có điều tôi đoán chừng người phụ nữ này cũng không biết bản thân bị người ta dùng cấm thuật này. Đến nay loại cấm thuật này cũng có thể coi như đã thất truyền, rất ít
người biết tới".
Nói rồi, Tam Thanh lục tìm trong túi quần áo của người phụ nữ.
Trong túi cô ta có một ít bùa chú và kim bạc, còn có một chiếc túi vải nhỏ màu đen.
"Cô ta hẳn là người của tộc Miêu Cương, họ giỏi dùng kim bạc và hạ độc trùng. Cái túi vải nhỏ này tạm thời không được tùy tiện động vào, không biết bên trong nó có độc hay không".
Vừa nhìn thấy cái túi vải nhỏ kia, Tam Thanh như sợ bị điện giật,
vội vã rụt tay lại.
Vừa nghe nói người phụ nữ này đã hồn phi phách tán, tôi không khỏi thất vọng. Vốn tôi còn nghĩ sẽ thu được thông tin gì đó về nhà họ Uy từ cô ta nhưng giờ xem ra sẽ khó khăn rồi đây.
Có điều tôi vẫn chưa từ bỏ ý định này.
Mặc dù tôi không biết những trận pháp phức tạp như Quỷ Tức Nhiếp Hồn trận nhưng tôi có thể thử cách Gia Cát Lượng đã dùng trước đây, sử dụng Thất Hồn Tiếp Hồn Đăng.
Những người vừa mới chết, linh hồn vẫn còn chưa ghi vào sổ âm, cho nên tôi có thể dùng Tiếp Hồn Đăng bí mật sửa lại một chút, có lẽ vẫn có thể tạm thời lấp liếm, triệu hồi linh hồn của cô ta trở lại.
Mặc dù có ý định này nhưng lúc này tôi vẫn chưa có tâm trạng để thực hiện nó.
Nhìn trời mưa như trút nước, trong lòng tôi bắt đầu lo lắng cho bố tôi và ông cụ Tôn.
Vào ngày hạ táng lại gặp phải trận mưa lớn như thế này có thể nói
là vận đen trong số những vận đen.
Quan tài bị ngấm nước, chưa nói đến việc ẩm thấp nhưng nếu cứ thế mà hạ táng thì chẳng khác nào đem quan tài ngâm nước, người chết cũng không được yên nghỉ, chẳng mấy chốc sẽ biến thành quỷ hồn ác sát.
Tôi nghĩ bụng lát nữa chắc chắn bố tôi và đoàn đưa tang kia sẽ khiêng quan tài quay về.
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy bố tôi về.
Lòng tôi nóng như lửa đốt, chỉ
đành lôi điện thoại ra gọi cho bố nhưng điện thoại báo đầu bên kia không có tín hiệu, không thể nghe máy.
Tôi lại gọi điện thoại cho ông cụ Tôn nhưng điện thoại cũng báo y như vậy.
Xem ra hai người bọn họ đang ở cách nhau không xa.
Vừa nghĩ đến việc có ông cụ Tôn ở bên cạnh bố tôi, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Cứ như vậy, tôi chờ mãi đến đêm.
Bất luận là bố tôi hay ông cụ Tôn đều bặt vô âm tín.
Ngay đến cả Nhị Cẩu cũng như tan biến vào không khí vậy. Sau khi tạnh mưa, tôi tới nhà anh ấy tìm vài lần nhưng cửa nhà khóa im ỉm.
Tôi cảm thấy việc này rất kỳ lạ. Trước đó tôi nhận thấy Nhị Cẩu có vẻ rất yêu vợ mình.
Nhưng giờ vợ không có nhà mà anh ấy lại không lo lắng chút nào sao? Tôi lo lắng đi lại trong nhà, sư thúc tôi cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy. Mặc dù Tam Thanh cũng có dự
cảm rằng chuyện lớn sắp xảy ra nhưng lại không dám rời tôi nửa bước.
Ba người chúng tôi cứ tiếp tục cầm cự như vậy.
Trong lúc lòng tôi còn đang nóng như lửa đốt thì đột nhiên Liễu Nguyệt Như reo lên một tiếng kinh ngạc.
"Trương Ly, mau nhìn xem! Trong vũng nước kia có gì vậy?"
Liễu Nguyệt Như đột nhiên reo lên khiến tôi giật cả mình, cứ tưởng có thứ gì kỳ dị gì vừa xuất
hiện.
Nhưng khi tôi cầm đèn pin chiếu ra sân thì mới phát hiện ra đó chỉ là một con rùa toàn thân đen nhánh.
"Rùa thần? Trương Ly, đây không phải là rùa thần mà anh tặng tôi để trừ tà sao?"
Nghe Liễu Nguyệt Như nhắc nhở tôi mới nhớ ra, chú rùa này quả thực khá giống với con rùa mà Hoàng Cường cho tôi lúc trước.
"Không phải chứ, thành phố cách đây mười mấy dặm, sao nó có
thể đi xa như vậy được chứ?"
Tôi bán tín bán nghi, mặc dù con rùa đó khá linh thiêng nhưng làm gì đến mức đó? Nhưng lúc tôi đi vào trong sân, nhấc nó ra khỏi vũng nước thì chợt nhận ra bản thân đã sai lầm rồi.
Trong miệng con rùa còn đang ngậm một đồng tiền xu.
Chính là đồng xu mà nó ngậm lúc tôi và Hoàng Cường đánh cược với nhau.
"Ngoan nào, ngoan nào, thật không ngờ nó lại thực sự là con rùa
thần kia. Lẽ nào nó đã nhân trận mưa lớn vừa nãy bơi đến đây".
Tôi kinh ngạc vô cùng.
Nó đi được quãng đường xa như vậy thì cũng thôi đi, nhưng sao nó lại tìm được tới đúng nhà tôi? Lẽ nào con rùa này đã thành tinh rồi! Liễu Nguyệt Như nhìn thấy con rùa này thì cảm thấy vô cùng thân thuộc, đặt nó lên tay nâng niu như báu vật.
Còn con rùa kia nhìn thấy Liễu Nguyệt Như hình như cũng rất vui, lắc lư trong tay cô ấy.
Tôi đang nhìn cảnh tượng
đoàn tụ kỳ lạ này thì đột nhiên trong sân có tiếng động nhỏ.
Lúc này, dù chỉ là một tiếng động nhỏ như vậy cũng đủ làm cho dây thần kinh của ba chúng tôi căng như dây đàn.
Tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, tiếng động phát ra từ đó, như thể có một thứ gì đó đang lại gần cái sân!
"Sư thúc, Liễu Nguyệt Như giao cho thúc".
Tôi nói rất nhỏ, dặn dò Tam Thanh một câu, sau đó nhặt lấy cái
búa tôi sớm đã thủ sẵn bên cạnh, từ từ lại gần cửa...