Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
Chương 242 Đừng Doạ Tôi Mà!
Tôi càng tính càng thấy kinh hãi, quả thực đã sống lâu lắm rồi!
Vừa đi vừa lẩm bẩm với sư thúc, chẳng mấy chốc, hai chúng tôi đã ra khỏi con đường ấy và chạy sang con đường lúc bắt taxi đến đây.
Tuy con đường này hơi yên tĩnh, nhưng vẫn rất khác con đường ở bên cạnh cao ốc Phương Viên.
Con đường này không có người, nhưng ít ra vẫn có một loại sức sống khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Tôi chợt hiểu ra, rốt cuộc hai chúng tôi cũng đã thoát khỏi tử địa.
Mà sư thúc vốn được tôi dìu đi đang thở ra khí nhơ một cách nặng nhọc.
“Cậu đừng trách sư thúc lừa cậu đến đây.
Thật ra… thật ra là…"
Rõ ràng đã chạy đến nơi an toàn, thế nhưng tình trạng của sư thúc còn kém hơn ban nãy.
Sau khi thở ra luồng khí nhơ kia, sư thúc đột ngột ngã xuống, miệng còn rầm rì muốn nói gì đó với tôi.
Sư thúc trông như bị đột quỵ vậy, khoé miệng đột nhiên co giật không ngừng, nước bọt ứa ra, câu chữ càng lúc càng mơ hồ, không nói rõ được gì nữa.
Nhìn thấy sư thúc như vậy khiến tôi vô cùng hoảng sợ, liền cuống cuồng dìu đối phương ngồi lên thật vững.
“Sư thúc bị làm sao thế này? Chỗ nào thấy khó chịu, sư thúc chỉ cho tôi biết đi?!"
Thấy sắc mặt của sư thúc từ đỏ biến thành trắng, rồi lại từ trắng chuyển sang xanh, tôi lại càng lo lắng hơn.
Tuy rất muốn giúp sư thúc, nhưng tôi lại không biết gì về y thuật.
Cho dù có biết một chút về huyệt vị và mạch, nhưng nếu chữa không đúng thì còn rắc rối hơn.
Thế nhưng lúc này sư thúc không còn nói chuyện được nữa, thậm chí hơi thở còn kéo dài hơn.
Con người không sợ khó thở mà chỉ sợ hơi thở đột nhiên trở nên chậm và dài hơn.
Điều đó có nghĩa là chức năng cơ thể của người này không còn ổn nữa, mà đã sắp…
Tôi sợ đến mức trán đẫm mồ hôi.
Tình thế quá cấp bách nên tôi không thể nghĩ nhiều nữa, bèn đưa tay bấm loạn xạ mấy huyệt vị sinh tử của sư thúc.
Tuy rằng sư thúc bị Uy Chấn Tử đánh trọng thương ở hang động cổ thi, nhưng chỉ tổn thương gân cốt thôi, hoàn toàn không hại đến lục phủ ngũ tạng.
Hơn nữa, sau khi trải qua mấy ngày điều dưỡng, sức khoẻ của sư thúc đã khá lên nhiều rồi.
Tôi nghĩ mãi không hiểu, sư thúc mới vừa rồi còn nói chuyện với tôi kia mà, sao tự nhiên lại rơi vào tình trạng như sắp chết thế này?!
Chẳng lẽ việc ra tay diệt trừ một hồn thể sống lại đã ảnh hưởng đến vết thương? Nhưng sao lại nghiêm trọng đến vậy được chứ?
Nhìn sư thúc mặt mũi tái xanh, răng nghiến chặt, hai mắt còn trợn trắng, đã khiến tôi hoảng loạn cực độ.
“Sư thúc, sư thúc ơi! Đừng doạ tôi mà!".