Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
Chương 20 Xuất Mã Tiên
Liễu Nguyệt Như đương nhiên không yên tâm để tôi ở lại đây một mình.
Mặc dù cô ấy không biết vừa xảy ra chuyện gì nhưng cô ấy biết chắc chắn một chuyện đó là Uy Chính Thiên muốn dần cho tôi một trận.
"Uy Chính Thiên, đừng có mà ngang ngược! Tôi và Trương Ly đã đính ước từ nhỏ. Nếu như anh có chí khí thì tìm tôi mà nói chuyện, đừng có gây rắc rối cho anh ấy!"
Mặc dù bàn tay nhỏ nhắn vẫn bám lấy áo tôi nhưng giọng nói của Liễu Nguyệt Như không hề có vẻ sợ hãi hay do dự.
Điều đó khiến trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp.
"Tôi gây rắc rối cho cậu ta? Giờ là cậu ta đang gây phiền phức cho tôi thì có! Tiên bảo hộ của tôi giờ đã không còn nữa thì tôi phải làm sao đây?"
Uy Chính Thiên đã không còn dáng vẻ hống hách khoa trương lúc nãy.
Đã ngã dập mông lại còn bị một cô gái dạy dỗ, cậu ta lúc này sắp khóc đến nơi rồi.
"Tiên bảo hộ? Tiên bảo hộ là cái gì?"
Nghe tiếng Uy Chính Thiên rên rỉ, Liễu Nguyệt Như có chút không hiểu, quay đầu sang nhìn tôi tò mò hỏi.
"Tiên bảo hộ mà anh ta nói là do anh làm mất thật sao?"
"Ừm... cũng có thể coi là như vậy".
Tôi có chút buồn cười, Liễu Nguyệt Như nhiều lúc thực sự rất đáng yêu.
Sau đó tôi quay đầu nhìn Uy Chính Thiên và tên vệ sĩ kia đề phòng bọn họ sẽ đột nhiên tấn công mình.
Có điều Uy Chính Thiên không ra lệnh cho tay vệ sĩ đánh tôi.
Cậu ta chỉ đứng đó nhìn ngang nhìn dọc, mặt thất thần như chó nhà có đám. Dường như vẫn đang chờ đợi Hắc Tiên kia tự quay lại vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Uy Chính Thiên, trong lòng tôi cảm thấy có chút kỳ lạ.
Phản ứng của cậu ta dường như có gì đó không đúng lắm.
Ban nãy khi đối mặt với tôi, Uy Chính Thiên cậy trên người mình có Hắc Tiên cho nên mới hống hách như vậy.
Tôi còn tưởng Uy Chính Thiên này thực sự là một đệ tử của Xuất Mã Tiên đường hoàng.
Lúc đó tôi còn đang phiền não, công tử nhà giàu là đệ tử Xuất Mã, việc này tôi chưa từng nghe tới.
Nhưng giờ nhìn phản ứng của cậu ta, hoàn toàn không giống như một đệ tử Xuất Mã bị mất Tiên bảo hộ.
Trông Uy Chính Thiên lúc này chẳng khác nào một đứa trẻ bị mất món đồ chơi mình thích.
Dường như cậu ta hoàn toàn không hiểu được Xuất Mã Tiên là gì, đối với những việc thần bí này thì càng không biết gì cả.
Tôi cảm thấy mờ mịt không hiểu.
Nhà họ Uy rốt cuộc có ý đồ gì? Xuất Mã vốn là để tích phúc tăng cường tu vi cho tiên gia.
Mặc dù gọi là tiên nhưng thực ra Xuất Mã Tiên cũng là loại tiên do đám yêu tinh trong rừng hóa thành, so với đệ tử Xuất Mã thì một dương một âm, tương sinh tương khắc.
Cho nên mỗi khi Xuất Mã Tiên nhập vào, sẽ khiến cho cơ thể của đệ tử Xuất Mã bị tổn thương nghiêm trọng.
Trừ khi vạn bất đắc dĩ, liên quan đến sống chết mà không còn cách nào khác thì người ta mới dùng đến hạ sách này.
Mà từ cuộc hội thoại ban nãy tôi biết được, Hắc Tiên này vốn dĩ không coi Uy Chính Thiên ra gì mà có một cao nhân khác đặc biệt mời vị tiên này nhập vào cậu ta.
Nhà họ Uy đối với tôi đột nhiên trở nên ngày càng thần bí và kỳ quặc.
Sau khi nghe tin căn biệt thự kia là do nhà họ Uy tặng cho nhà họ Liễu là tôi biết ngay nhà họ Uy này chắc chắn không phải một gia tộc giàu có bình thường.
Giờ Uy Chính Thiên vừa xuất hiện đã thả ra một Hắc Tiên, điều đó lại càng kỳ lạ hơn.
Tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ thất sát khóa hồn phách trận trong phòng tắm trên tầng hai liệu có phải do người nhà họ Uy giở trò hay không? Nếu thực sự là như vậy thì xem ra tôi phải để mắt đến nhà họ Uy này rồi.
"Cậu chủ Uy, cậu chủ Uy, nó còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện nên nói năng linh tinh, cậu chủ Uy tuyệt đối đừng tưởng đây là thật. Nếu như cậu bị mất thứ gì thì cứ đòi Trương Ly đó, nhưng đừng trút giận lên đầu nhà họ Liễu chúng tôi!"
Liễu Chấn Quốc nãy giờ vẫn im lặng núp ở một bên nhưng khi nghe nói tôi làm mất thứ đồ gì đó của Uy Chính Thiên thì cũng không nhịn nổi nữa mà lên tiếng.
"Tôi không cần biết, lần này nhà họ Liễu các người cũng đừng hòng thoát! Ban đầu là ông đồng ý giả Liễu Nguyệt Như cho tôi, bây giờ không những thất hứa mà còn làm mất Tiên bảo hộ của tôi. Các người tự nghĩ hậu quả của mình đi!"
Uy Chính Thiên lúc này nào còn tâm trạng mà nghe mấy lời bợ đỡ kia nữa chứ.
Cậu ta làm mất đi thứ lợi hại như vậy thì không biết phải ăn nói với người nhà họ Uy thế nào.
Uy Chính Thiên lúc này lại càng không có sức mà dây dưa với tôi nữa.
Sau khi mắng Liễu Chấn Quốc, Uy Chính Thiên vội vã đưa đám thuộc hạ rời khỏi đó.
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra hôm nay không bị ăn đòn rồi...
Uy Chính Thiên vừa đi khỏi, Liễu Chấn Quốc đã ngã phịch xuống đất.
"Sao cậu không thể tha cho chúng tôi một con đường sống chứ? Trên đời có biết bao nhiêu cô gái, sao cứ nhất định phải là con gái tôi? Lần này cậu đắc tội với nhà họ Uy, cậu gây họa cho nhà họ Liễu chúng tôi rồi đấy!"
Nhìn theo bóng Uy Chính Thiên đi xa dần, Liễu Chấn Quốc cũng sắp khóc tới nơi.
"Nếu ông đã không muốn gả con gái cho tôi thì ban đầu còn đồng ý với ông nội tôi làm gì. Đã muốn giàu có lại còn muốn giữ con gái, trên đời này làm gì có việc tốt như vậy!"
Tôi nói chuyện với Liễu Chấn Quốc không hề khách sáo.
"Nếu đã là tôi đắc tội với cậu ta, vậy thì bảo cậu ta cứ tới tìm tôi là được".
Liễu Chấn Quốc nghe tôi nói vậy thì mặt như đưa đám, lắc đầu.
"Muộn rồi, sính lễ của người ta tôi đã nhận, đến căn biệt thự này cũng là người ta mua cho. Vậy mà bây giờ lại đột nhiên đòi hủy hôn, nhà họ Uy sẽ tha cho tôi sao?" Đọc nhanh tại Vietwriter
Liễu Chấn Quốc này lại dám nhận cả lễ vật của nhà họ Uy, quả thực là không coi tôi và ông nội ra gì! Đây gọi là gì? Đây gọi là nhân quả tuần hoàn đều đã được định sẵn.
Nhiều khi tưởng mình lợi dụng được người ta một chút, kiếm được chút lợi ích nhưng lại không biết sau này mình sẽ phải trả lại những nhân quả báo ứng đó.
"Vậy hãy trả sính lễ cho họ đi, căn nhà này cũng không cần nữa, dù gì trong này cũng có ma quỷ".
Liễu Nguyệt Như căn bản không hề biết chuyện sính lễ và căn nhà này, bây giờ nghe Liễu Chấn Quốc nói vậy, cô ấy cũng vô cùng tức giận mà không biết xả vào đâu.
"Cậu nói dễ nghe nhỉ! Thế lực nhà họ Uy hùng mạnh thế nào, làm gì có chuyện tha cho chúng ta dễ dàng như vậy?"
"Hay là..."
Liễu Chấn Quốc vẫn chưa bỏ cuộc, giương mắt nhìn tôi và Liễu Nguyệt Như.
"Không được".
Tôi và Liễu Nguyệt Như không hẹn mà đồng thanh nói.
Liễu Chấn Quốc vẫn nằng nặc muốn gả con gái vào nhà giàu, ông ta cứ ngồi phệt xuống đất không chịu đứng lên.
"Các người nào có biết công việc làm ăn bây giờ vô cùng khó khăn. Hiện giờ nhìn bên ngoài nhà họ Liễu vinh quang giàu có như vậy, nhưng đã mục nát từ bên trong, nào có còn giàu có như trước đây. Nếu đem căn nhà này trả lại cho nhà họ Uy thì đến chỗ ở chúng tôi cũng không có!"
"Tiểu Trương à, ông nội cậu cũng đâu có đảm bảo được cho chúng tôi một đời giàu sang. Cậu nói xem, như vậy chẳng phải chúng ta huề nhau rồi sao?'
Liễu Chấn Quốc nào có giống một ông chủ lớn, ông ta giống một kẻ lưu manh vô lại hơn.
Chẳng trách nhà họ Liễu giờ lại lụi bại như vậy.
Nghĩ lại thì ông nội tôi đúng là bản lĩnh đầy mình. Đến một kẻ vô dụng như Liễu Chấn Quốc mà ông tôi cũng làm cho phát tài được.
Liễu Chấn Quốc còn đang ăn vạ thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Ủa? Liễu Chấn Quốc, ngồi đó làm gì vậy?"