Thầy Giáo Lớp Mẫu Giáo Ở Tinh Tế

Chương 7

Sau mười phút, Sở Du Nhiên đem trứng chưng múc cho Dillow một chén nhỏ, một bên thổi một bên từng miếng từng miếng ôn nhu đút cơm cho tiểu tử. Dillow trừng hai mắt, tha thiết mong chờ nhìn trong bát, ăn xong một miếng đều liếm liếm miệng, Sở Du Nhiên bị bé chọc phát cười, dùng khăn giấy lau miệng cho báo nhỏ, sau khi đút xong một bát sờ sờ đầu bé, “Được rồi, con đã no rồi."

“Con cảm thấy, con còn có thể ăn thêm một bát." Dillow tha thiết mong chờ nhìn Sở Du Nhiên.

Sở Du Nhiên duỗi ra một ngón tay, đâm đâm mũi Dillow, cười nói: “Muốn ăn lần sau thầy làm cho con ăn, có được hay không?"

Dillow liếm liếm ngón tay Sở Du Nhiên, phát hiện động tác của chính mình đặc biệt rơi giá trị bản thân, ngạo kiều hất đầu, “Không thể làm cho người khác, chỉ có thể làm cho con!" Sở Du Nhiên cười không đáp lời.

Wells vẫn nhìn hai người hỗ động, trong tròng mắt màu vàng óng ánh u quang di động, đợi Sở Du Nhiên hết bận, lúc này mới lên tiếng: “Dillow rất yêu thích cậu."

Sở Du Nhiên xoa xoa móng vuốt nhỏ của Dillow, cười nói: “Dillow rất hiền lành, tâm lý tràn đầy chính nghĩa, nó chỉ là không biết biểu đạt mà thôi, kỳ thực điểm ấy nó và anh thật giống."

Wells khinh khẽ nhấp một miếng rượu, lẳng lặng nhìn người trước mặt, một đôi mắt tinh xảo thời điểm cười có thể cong thành trăng lưỡi liềm xinh đẹp, Mâu sắc hơi tối tăm của Wells, ngón tay dài nhọn theo bản năng xiết chặt chén rượu, cười nói: “Cậu hiểu rất rõ ta?"

Sở Du Nhiên lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Không thể nói là biết rõ, chính là loại cảm giác đó, cảm giác của tôi rất nhạy bén."

Wells cười lắc đầu một cái, cảm thấy được quả cầu lông này lớn rồi đáng yêu nhiều hơn, hơn nữa cũng quá đơn thuần. Ánh mắt không tự chủ trì hoãn, Wells đem đồ ăn tinh xảo trước mắt hướng đối diện đẩy một cái, trong thanh âm là ôn nhu không khó phát giác, “Nhanh ăn đi, một hồi sẽ nguội."

Ngay tại lúc này, ngoài cửa sổ một tiếng lanh lảnh rắc rắc, lỗ tai của Wells hơi động, Crewe đứng ở cửa đảm nhiệm chức vụ gác cửa lúc này liền biến mất tại chỗ. Sở Du Nhiên ngẩng đầu nhìn, quyết định thành thật ăn cơm, một bàn đồ ăn lớn như thế, không ăn thì quá lãng phí.

Wells nhìn cái dáng dấp bình tĩnh này của cậu, khóe miệng gạt gạt, tâm tình không tệ.

Chỉ chốc lát sau Crewe đã trở lại, trầm giọng nói: “Đại nhân..."

“Trở về rồi xử lý." Ý tứ của Wells hiển nhiên không muốn nói chuyện nhiều.

Crewe lúc này đem lời trong miệng nuốt xuống, đứng ở cửa lần thứ hai đảm nhiệm canh cửa.

Một bữa cơm ăn đến tâm tình không tệ, Wells đối với vấn đề của Dillow có khắc sâu biết rõ, đáp ứng sau này nhất định phối hợp công tác của Sở Du Nhiên. Điều này làm cho thời điểm dừng phi hành khí Sở Du Nhiên hướng Wells cười đặc biệt chân thành. Wells thấy biểu tình này của cậu, khóe miệng đột nhiên cong lên, thật giống như một móng vuốt chộp vào quả cầu lông vô cùng mềm mại, tâm tình bất ngờ rất tốt! Lúc này hắn đều muốn làm một cái lồng lớn, đem Sở Du Nhiên nhốt vào, thời điểm không có chuyện gì liền dùng móng vuốt kéo hai lần, loại cảm giác đó nhất định hay lắm.Sở Du Nhiên nháy mắt một cái, không biết tại sao, vừa nãy ở phía sau lưng lành lạnh.

Sau khi đến nhà, Sở Du Nhiên mở cửa liền nhìn thấy mỗ đại thúc nằm ngửa ở trên ghế salông phòng khách nhà cậu, dù sao một đầu tóc đỏ này lộ liễu quá chói mắt, ngủ ở chỗ nào đều có thể bị người ta liếc mắt một cái phát hiện.

Nhìn thấy Sở Du Nhiên trở về Sở Hồng Vũ ngáp một cái, bò lên nghiêm khắc đề ra nghi vấn: “Con có phải là đi hẹn hò không? Người ở nơi nào? Làm việc gì? Tên gì? Chủng tộc gì? Tuổi tác bảo nhiêu? Trong nhà còn có ai? Là quý tộc hay là bình dân? Trong nhà có gia sản nhiều hay ít? Anh em có mấy người? Cha mẹ có khoẻ mạnh hay không..."

“Dừng lại!" Sở Du Nhiên cởi áo khoác của mình đưa cho người máy đứng ở cửa, lộ ra một thân áo sơ mi trắng nhẹ nhàng khoan khoái, phía trên không thắt nút thứ nhất, lộ ra xương quai xanh sạch sẽ như ẩn như hiện, phối hợp với gương mặt xinh đẹp này, đẹp đến khiến Sở Hồng Vũ mơ hồ cảm thấy nhức nhối.

Nuôi lớn ấu tể nhưng lại là nhà người khác!

Sở Du Nhiên tâm tình rất tốt tiếp nhận đồ uống trong tay người máy, đi tới đem cốc lạnh lẽo để ở trên gáy Sở Hồng Vũ, “Con nói, cha ngày thường đều đang suy nghĩ gì? Con chính là đi ra ngoài ăn một bữa cơm mà thôi, đến mức đó sao."

Sở Hồng Vũ ở trên ly nước gảy một chút, uể oải đảo ở trên ghế sa lon, một bộ dáng dấp cha rất không vui, “Con được ăn no, cha còn chưa ăn cơm."

“Không ăn cơm? Cha ngày hôm nay không đi ra ngoài hẹn hò?" Sở Du Nhiên kinh ngạc nhìn người trước mặt, dùng biểu tình biểu đạt ý nghĩ của chính mình: Chuyện này không khoa học!

Sở Hồng Vũ bất mãn trừng cậu, có loại tang thương bị con trai vứt bỏ, ai có thể rõ ràng tâm tình gả con trai, nuôi con lớn bị người điêu đi là cảm giác gì? Ai hiểu?

Sở Du Nhiên bị cái ánh mắt tràn đầy lên án này làm cho không hiểu ra sao, đem đối phương xem là tiểu tính khí tùy hứng đùa giỡn, Sở Du Nhiên đem chén nước trống không đưa tới trong lồng ngực đối phương, “Cha hãy thành thật chờ, con đi nấu mì cho cha."

“Không muốn cải xanh, muốn thịt!"

Sở Du Nhiên trực tiếp từ chối: “Người chờ ăn không có quyền lên tiếng, không cho kiêng ăn."

Sở Hồng Vũ nhìn bóng lưng con trai, lắc lắc đầu, thằng nhỏ ngốc này bị người ta nhìn chằm chằm cũng không tự biết, quả nhiên thông minh là thương tổn khó lành.

——————————

Sáng ngày thứ hai, Sở Du Nhiên dậy rất sớm làm điểm tâm, đựng trong cái hộp nhỏ, dự định mang cho bọn nhỏ làm đồ ăn vặt. Từ rất sớm cậu đã nói cho Hal, sẽ tới trễ mấy phút, thời điểm đó sẽ trực tiếp đi phòng học.

Mới vừa ra cửa, Sở Du Nhiên liền nghe thấy phía sau một cái thanh âm quen thuộc ngạc nhiên gọi cậu, “Du Nhiên!"

Sở Du Nhiên thân thể cứng đờ một chút, cười khan quay đầu lại, “Elton, cậu, đã trở lại?"

Elton là bạn học của Sở Du Nhiên, từ trường học liền bắt đầu theo đuổi Sở Du Nhiên, nhưng đáng tiếc Sở Du Nhiên không có ý đó. Cũng không phải Elton đối với cậu không tốt, mà là tình cảm chuyện như vậy nhất định phải tùy duyên, cảm giác không đúng ở chung lâu ngày cũng vô dụng. Bộ dạng của Elton đặc biệt anh tuấn, ngũ quan lập thể, tóc xám mắt xám hiếm thấy, thời điểm xem có thể khiến người ta cảm thấy trong ánh mắt của y tản ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, loại kia cả thế giới ta chỉ quan tâm đến cảm giác của ngươi, không khỏi khiến lòng người tê dại.Thành tích của y cũng là tài năng xuất chúng, đối với Sở Du Nhiên cũng là đặc biệt săn sóc, nhưng đáng tiếc, không biết tại sao, mỗi lần Sở Du Nhiên nhìn thấy y liền cảm thấy quái chỗ nào, theo tinh thần lực nâng lên, cái cảm giác này càng thêm nhạy cảm.

Sau khi cự tuyệt mấy lần, Elton cũng không có ý muốn lui bước, thậm chí sau khi tốt nghiệp bỏ qua quân chức, chạy tới bồi tiếp Sở Du Nhiên làm thầy giáo. Sở Du Nhiên không biết như thế nào cùng đối phương tiếp xúc, cũng không muốn cho đối phương cơ hội, mỗi lần gặp gỡ chỉ có thể chạy trốn.

Elton ngạc nhiên nhìn Sở Du Nhiên, không có chút nào che giấu tâm tư của minh, “Tôi liền biết ở chỗ này sẽ gặp phải em." Nghĩa bóng là cho nên tôi sớm chờ ở chỗ này, chỉ vì thấy muốn nhìn thấy em.

Sở Du Nhiên lúng túng cười cười, quơ quơ hộp trong tay, kiếm cớ từ chối, “Tôi còn vội vã đi phòng học, chúng ta có thời gian trò chuyện tiếp đi, cậu vừa trở về nghỉ ngơi thật tốt."

“Du Nhiên!"

“Cứ như vậy đi, tạm biệt ~ “

Sở Du Nhiên nhạy bén né tránh tay Elton duỗi lại đây, sau khi lùi về sau một bước vội vã rời đi. Elton không có dây dưa, chỉ là tại chỗ cũ nhìn bóng lưng cậu, bên trong con mắt màu xám lóe lên một cái mù mịt rồi biến mất.

Tại trong trường học này, y không thể làm ra bất kỳ hành động vô lễ đối với Sở Du Nhiên, thời điểm tâm tư của y bị hiệu trưởng biết đến, ngay sau đó y liền bị điều đi tinh cầu không người huấn luyện tân sinh, nếu như lại có thêm động tác khác, không biết Sở Hồng Vũ sẽ làm ra cái gì.

Sở Du Nhiên vội vàng chạy tới trong sân lớp của chính mình, vào cửa nhìn thấy Hal một mặt biểu tình cầu cứu.

“Làm sao vậy?" Sở Du Nhiên nhíu mày hỏi, cậu muộn mấy phút đồng hồ, sẽ không xảy ra chuyện đi.

Vẻ mặt của Hal giống như đưa đám nói: “Dillow hiện tại tâm tình rất kích động, cũng chỉ có anh có thể trị được nó."

Sở Du Nhiên đứng phía sau ở cửa sổ hướng bên trong xem.

Trong phòng học một con báo nhỏ màu đen ngồi xổm ở trên băng ghế nhỏ, một mặt kiêu căng dùng con mắt màu xanh trừng trước mắt bốn con ấu tể ngồi chồm hỗm trên mặt đất. Thế giới thú nhân cường giả vi tôn, sức chiến đấu max Dillow đại nhân chỉ mất một chút thu phục bốn con tiểu đệ, đương nhiên, có một con sư tử lửa màu đỏ luôn nghĩ tạo phản, thế nhưng cái này cũng không ảnh hưởng Dillow đại nhân hiện tại tâm tình tức giận.

Duỗi ra móng vuốt nhỏ đầy lông, ba kỷ khét tại trên mặt sư tử con Archer, Dillow đại nhân một mặt ghét bỏ giáo dục nói: “Cho cậu lúc thường luôn nghĩ ăn!"

Sau đó Dillow lần thứ hai phất lên móng vuốt nhỏ, ba kỷ khắc tại trên mặt gấu mèo nhỏ, tiếp tục ghét bỏ, “Cho cậu, mập như vậy!"

Dillow nói xong liến hướng chuột đồng lấy ra móng vuốt, nhưng mà chuột đồng thật sự là quá nhỏ, Dillow duỗi thẳng móng vuốt đều với không tới Vic ngồi dưới đất, “Cậu tới đây!" Dillow giận dữ dùng móng vuốt vỗ bàn, “Ngồi nơi này!"

Vic mờ mịt nháy mắt một chút, hai tay nâng mặt, từ bên trong túi thức ăn bỏ ra một miếng đậu phộng, đưa cho Dillow —— hiếu kính lão đại.

Dillow tức giận lông trên đuôi đều đứng lên, dùng móng vuốt đạp Vic một cái, nổi trận lôi đình, “Cho cậu, chỉ biết ăn thôi!"

Còn dư lại chó con Miller ngồi thẳng người, mắt to mặt tròn, cả người lông màu trắng, trên lỗ tai còn mang theo một cái kẹp tóc màu vàng, đây là giống cái ấu tể duy nhất của lớp. Nhìn đối phương một mặt dáng dấp ngoan ngoãn, Dillow nhấc lên móng vuốt, hừ lạnh tại trên đỉnh đầu Miller giả tạo vung một móng vuốt, “Cho cậu, chỉ biết bán xuẩn!"

Sở Du Nhiên im lặng nhìn Hal, “Bọn nó làm sao vậy?"

Khắp khuôn mặt thanh tú của Hal là bất đắc dĩ, “Dự định đi tới lớp sát vách."

“Đi lớp sát vách làm gì nguyên nhân đâu?" Sở Du Nhiên một mặt mông lung.

Cảm giác được có người quan sát bọn họ, tất cả nhãi con đưa ánh mắt đều nhắm ngay cửa sau —— trên người Sở Du Nhiên.

Sở Du Nhiên cười cười, đối với bọn nhỏ phất tay một cái, “Bọn nhỏ, các con đang chơi trò chơi sao?"

Nhìn thấy Sở Du Nhiên đôi mắt của bọn nhỏ nhanh chóng sáng lên, đặc biệt sư tử con Archer, vội vã xông lại ôm cẳng chân Sở Du Nhiên, giọng ngọt như sữa gọi: “ Thầy giáo mỹ nhân..." Sở Du Nhiên khom lưng xoa xoa đầu hồng hồng của đối phương, đáp lại sư tử lửa một gương mặt tươi cười ấm áp.

Liền tại lúc này, Dillow hóa thành một vệt bóng đen nhào tới, đạp đầu Archer, vèo một cái liền leo lên vai Sở Du Nhiên, hướng đầu Sở Du Nhiên liền dán một móng vuốt, “Tại vì thầy đến muộn!"

Bất đắc dĩ đem Dillow đặt lên bàn, Sở Du Nhiên ngồi xổm người xuống cùng bé nhìn thẳng, nhìn đôi mắt trong suốt vô tri, Sở Du Nhiên nghiêm túc hỏi: “Dillow, có thể mách thầy, con tại sao muốn đi đánh nhau không?"

“Bọn họ đáng đánh!" Dillow duỗi ra móng vuốt nhỏ, trên không trung huy vũ một chút,đầu ngón tay dị thường sắc bén. Dillow đại nhân đang nóng giận, con gấu Panda ngu xuẩn bị nhóm mèo kia đánh đến hai mắt đen vòng, đại nhân Dilloe bao che khuyết điểm biểu thị: Cần thiết phải đánh!

Sở Du Nhiên không nói, ai có thể giải thích cho cậu một chút đến cùng xảy ra chuyện gì không?

Hết chương 7.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại