Thầy Giáo Lớp Mẫu Giáo Ở Tinh Tế
Chương 41
Sở Du Nhiên đã không biết đem mặt đặt ở nơi nào, cậu không có yếu đến mức mấy chục mét bậc thang này đều không bò lên nổi! Ôm đi là muốn làm loạn sao? Sau này còn có thể gặp người sao?
Wells một mặt nghiêm túc cứ như vậy ôm Sở Du Nhiên leo lên đài cao, tư thái bá đạo bất dung người bên ngoài nghi vấn. Sở Du Nhiên đỏ mặt, cơ hồ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cậu càng như vậy, người ở xung quanh càng nhìn chằm chằm vào cậu, mỗi một cái ánh mắt đều không nỡ bỏ qua.
Ở dưới trạng thái này, dung nhan tinh xảo của Sở Du Nhiê cơ hồ là hoàn mỹ hiện ra ở trong tầm mắt của mọi người, cặp mắt đào hoa xinh đẹp, nhu tình nhìn Wells trước mắt, dáng dấp tựa phẫn nộ tựa xấu hổ khiến giống đực xem phát sóng trực tiếp nắm giữ không được, nhìn bệ hạ tự mình đi xuống đài cao lý do cũng rất đầy đủ, giống cái mảnh mai tinh xảo như thế, ai cũng không nỡ để cậu leo cao như vậy!
Vì vậy, hành vi không nhìn quy củ của Wells lại có giải thích hoàn mỹ, đây thực sự là sự tình hỉ văn nhạc kiến.
Nghi thức phức tạp làm xong, Sở Du Nhiên đã mệt đến hư thoát, kế tiếp là cả nước cuồng hoan, các nơi tổ chức nghi thức chúc mừng, Sở Du Nhiên đi đứng tê dại, đợi đến không có camera vây quanh thời điểm được Wells đỡ miệng lớn thở hổn hển mấy cái, mệt chết cậu.
Wells đau lòng sờ sờ đầu Sở Du Nhiên, nhanh chóng mang Sở Du Nhiên đi về nghỉ.
Đến phòng ngủ sớm bố trí kỹ càng, Sở Du Nhiên vén lên mành trực tiếp nằm lỳ ở trên giường —— giả chết.
Wells buồn cười đâm đâm eo, ôn cậu nhu hỏi cậu: “Mệt mỏi?"
Sở Du Nhiên ừ một tiếng, “Mệt, người a, cả đời thật sự chỉ có thể kết hôn hôn một lần, bằng không thật yếu mệnh."
Wells nghiêng người ngã xuống, mỉm cười nhìn cậu, trong giọng nói có tứ uy hiếp, “Em còn muốn kết mấy lần?"
Sở Du Nhiên cười cười, “Chỉ một lần này thôi, vậy là đủ rồi."
Wells đem cậu kéo lên, giúp cậu cởi lễ phục phức tạp trên người ra, sau khi giải trừ trói buộc Sở Du Nhiên đột nhiên cảm thấy chính mình sống lại.
Wells để Lindsay chăm sóc cậu, trầm giọng nói: “Ta đi ra ngoài an bài một chút, em trước tiên nghỉ ngơi một lúc."
Sở Du Nhiên phất tay một cái, “Đi đi đi đi."
Wells bất mãn cái thái độ bị xua đuổi này, lãnh mặt xuống ôm Sở Du Nhiên bá đạo hôn một cái, lúc này mới rời khỏi.
Sở Du Nhiên thay quần áo khác, hỏi Lindsay: “Dillow đâu?"
Lindsay cười trả lời: “Điện hạ sáng sớm đã bị bệ hạ đưa đến quý phủ của thủ tướng đại nhân, nghe đâu Archer thiếu gia cùng Caly thiếu gia đều ở nơi đó, thủ tướng phu nhân tự mình chăm nom, còn có Cát Mỗ tiên sinh, ngài không cần lo lắng."
Sở Du Nhiên gật gật đầu, thủ tướng phu nhân xác thực so với phụ thân cậu trông nom đứa nhỏ khiến người ta yên lòng một ít, huống hồ quan hầu chăm sóc Dillow cũng cùng đi.
Tắm nước nóng, rút đi một thân uể oải, Sở Du Nhiên nằm lỳ ở trên giường lên internet nhìn video chính mình kết hôn, vì muốn lưu làm kỷ niệm, chính cậu còn làm một phần bản sao. Trên mạng đối với lễ cưới ngày hôm nay bình luận đặc biệt nhiều, Sở Du Nhiên thấy không có người chửi mình là tiểu yêu tinh thông đồng bệ hạ, tâm lý an ủi một ít. Tại thời điểm thấy có người cắt nối biên tập ra một đoạn video cảnh hoa rơi trong lễ cưới của bọn họ, Sở Du Nhiên động tâm tải về video đó. Thời điểm đó Wells tự mình hạ xuống đài cao đón cậu cái ánh mắt kia tràn ngập yêu thương, Sở Du Nhiên không nhịn được vui vẻ.Lúc đó chỉ lo xấu hổ, căn bản là không có thấy rõ thần sắc của Wells nhìn cậu, bây giờ nhìn lại thực sự là đặc biệt ngọt.
Sở Du Nhiên chỉ lo bảo tồn, lưu giữ, lưu giữ... Căn bản cũng không nhớ tới che giấu thân phận của mình, ID vẫn là tài khoản lúc trước dùng, chính là thân phận chứng thực của cậu: Sở Du Nhiên.
Ngoại trừ bộ tộc phượng điểu Sở Hồng Vũ, toàn bộ đế quốc không có dòng họ khác, chớ nói chi là dám gọi Sở Du Nhiên.
Mọi người tò mò mở ra ID của cậu vừa nhìn, tư liệu dị thường rõ ràng —— Sở Du Nhiên, đã kết hôn! Còn có bức ảnh...
Cái lời điểm khen kia, khiến dân trên mạng ý thức đều đánh bay: Thật sự! Chân nhân?!
Vương hậu cũng thích xem bát quái? Vương hậu như thế lại là lần đầu tiên thấy a! Vương hậu điện hạ ngài trực tiếp khoe ân ái như vật thật sự không được? Đây là đối với hôn lễ của mình thoả mãn cỡ nào, dám hào phóng trực tiếp đối với hoàng đế bệ hạ biểu hiện điểm khen?
Dưới đáy cũng có người bình luận: Phía trên đừng suy nghĩ, vương hậu điện hạ của chúng ta xinh đẹp như hoa, tâm tư đơn thuần, lại như bạch liên hoa nở rộ, mới không có nhiều ý nghĩ như vậy! Chỉ là yêu thích, cho nên mới điểm khen!
Sở Du Nhiên hài lòng download xong, hoàn toàn không biết mình tạo lên sóng gió lớn đến mức nào, lúc này vừa vặn đợi đến Wells trở về, nhìn thấy cậu dáng dấp cười nhạt này, cũng biết là cậu chưa nghỉ ngơi. Cởi lễ phục phức tạp trên người, Wells không hề che giấu chút nào lửa nóng trong mắt, trực tiếp kéo Sở Du Nhiên, trầm giọng nói: “Đi tắm."
Sở Du Nhiên ôm gối từ chối, “Em đã tắm qua một lần."
Wells đem gối từ trong lồng ngực của cậu kéo xuống ném xuống, đem người trực tiếp khiêng lên, bá đạo ngữ khí bất dung từ chối: “Vậy thì tắm thêm lần nữa."
Sở Du Nhiên giãy dụa: “Chúng ta còn chưa có ăn cơm!"
Lần thứ hai từ chối: “Vậy thì tắm xong đồng thời ăn!"
...
Lúc này, một người đàn ông nhìn video Sở Du Nhiên kết hôn, nhìn thấy Sở Hồng Vũ tự tay đem Sở Du Nhiên giao cho Wells trong nháy mắt đó, tay run rẩy bóp nát quang não trên tay. Ngũ quan của lão ta đường nét phi thường ngạnh, mày rậm mắt to, không giận tự uy. Vóc người cũng là cường tráng cao lớn, một thân hoa phục vẫn không giấu được bàng khoát yêu viên. Lão ta đứng lên, hỏi quản gia bên người: “Vẫn không có tin tức của thiếu gia sao?"
Vị này chính là phụ thân trên danh nghĩa của Sở Du Nhiên —— công tước Lehmann.
Quản gia cúi đầu, thoạt nhìn cũng là vẻ mặt buồn thiu, “Bẩm đại nhân, không có." Thiếu gia rời nhà trốn đi, phu nhân đuổi theo, rốt cục ở ngoài đế tinh tìm được thiếu gia. Đáng tiếc, hiện tại hai người song song mất tích, không có tin tức.
Ngay tại lúc này, một vị tôi tớ vội vã đi tới, sắc mặt tái nhợt, lúc nói chuyện đôi môi đều đang run rẩy, “Đại nhân, một người của đội hộ vệ hoàng gia đến đây,nói là mời ngài đến đế tinh làm khách.""Đế tinh?" Sắc mặt công tước Lehmann trong nháy mắt lãnh xuống, vào lúc này để cho lão đi đế tinh, rốt cuộc là ý gì?
“Đại nhân, có cần chuẩn bị cái gì hay không?" Quản gia mới vừa nói xong câu đó, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng tối cự đại, mọi người nhìn qua, một chiếc chiến hạm màu đen của quân bộ đột nhiên từ vùng trời hiển lộ ra thân hình, thân thể to lớn che khuất dương quang, đi xuống nhảy vào trong bóng tối cự đại. Thân chiến hạm đã từng tắm quá huyết, hiện ra u quang lạnh như băng, khí áp trầm thấp, dường như muốn trực tiếp hạ xuống ép nát phủ công tước. Thấy cảnh này, sắc mặt quản gia cũng trở nên khó coi, “lai giả bất thiện"!
Công tước Lehmann trầm mặt xuống, đối quản gia liếc mắt ra hiệu, “Sau khi ta đi, nơi này liền giao cho ông, nhớ tới quét dọn sạch sẽ."
Quản gia hiểu rõ gật gật đầu, “Đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhớ rồi."
Công tước Lehmann phất tay một cái, để quản gia đi xuống chuẩn bị đồ vật cho lão. Đợi sau khi người hầu rời đi, lão từ bên trong nút áo không gian ra lấy một cái hộp đựng tro cốt màu thuần trắng, trên cái hộp in một cái gia huy bạch hổ, công tước Lehmann tỉ mỉ chà xát một chút, mặt trên vốn là sạch sẽ, lúc này lướt qua, trái lại càng giống như là thân mật xoa xoa.
Trong không gian không ai thấy này, lão lẩm bẩm nói: “Hải Tư, con của chúng ta không có chết, nó đã kết hôn rồi, em có cao hứng hay không?"
Theo dự liệu, không có ai trả lời vấn đề của lão, lão biết đến, cho dù Hải Tư sống sót, cũng sẽ không cho lão bất kỳ sắc mặt tốt nào. Công tước Lehmann lạnh giọng cười cười, trong mắt một mảnh bi phẫn, cái thằng tạp chủng này, dĩ nhiên còn sống sót!
Ông lúc trước là bất kể thủ đoạn cường ép cưới Hải Tư, tuy nhiên không tính đến trong bụng Hải Tư đã có con người khác. Đáng tiếc, sau khi kết hôn Hải Tư chưa từng đối với ông nở nụ cười, mặc dù ông làm ra bộ dạng chân tâm thương yêu thằng tạp chủng kia, như trước vẫn không đổi lấy một nụ cười của Hải Tư.
Hiện nay, con trai ruột mất tích hoàn cảnh giống như sáu năm trước lão phái người truy sát thằng tạp chủng kia, sống không thấy người, chết không thấy xác, ngay cả giống cái vẫn đối với lão nhu tình như nước, yên lặng vì lão sinh ra đứa nhỏ cũng đi theo mất tích, lão có thể cảm thụ được, luồng tinh thần lực cùng lão trói chặt với nhau đã dần dần biến mất, chuyện này chỉ có thể nói rõ đối phương đã gặp phải bất trắc. Hiện nay bệ hạ lại để cho lão tự mình đi đế tinh, vẫn là đội hộ vệ hoàng gia tự mình đến tiếp, nếu như là trước khi cưới còn nói được, nhưng là sau khi kết hôn, công tước Lehmann đem tro tàn thu lại, ánh mắt trở nên âm ngoan...
Công tước Lehmann vừa đi, quản gia phủ công tước lập tức liền bị người khống chế lại, đồng dạng bị nhét vào chiếm hạm, bí ẩn giam giữ, đồng thời phủ công tước bị người khác tiếp quản, hết thảy đều lặng yên không một tiếng động.
Song mà hết thảy này, công tước Lehmann cũng không biết chuyện...
Chuyện này đúng là Wells tự tay an bài, nợ cũ năm xưa này đó, cũng nên tính. Sở Hồng Vũ tâm lý có một cái kết, nếu như không chế tạo cơ hội mở ra cho ông, ông sẽ tự mình lén lút chạy đi giải quyết. Mà cho đến lúc này, đối phương còn có thể trở về hay không không thể xác định. Nếu như không còn Sở Hồng Vũ, quả cầu lông nhà hắn nhất định sẽ thương tâm, Wells chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.————
Bởi vì ngày kiến quốc, bọn nhỏ đều được nghỉ, Sở Du Nhiên không còn đi trường học mượn cớ, hơn nữa hai người tân hôn, Wells rốt cuộc tìm được lý do ăn no nê, đem người từ trong ra ngoài ăn toàn bộ, mãi cho đến khi trời sáng mới bỏ qua. Sở Du Nhiên đã mệt đến ngay cả khí lực mắng cũng không nói được, cậu cảm giác mình đã biến thành một con cá mắm bị phế bỏ, không quản bị mèo làm sao lay, ngay cả động cũng không nghĩ động...
Cha mẹ Wells mất sớm, Sở Du Nhiên cũng không cần dậy sớm bái kiến, vừa cảm giác đầy đủ ngủ thẳng bốn giờ chiều, sau khi tỉnh lại đầu óc của cậu đều là trạng thái chân không. Sửng sốt hai phút đồng hồ, Sở Du Nhiên mới hoàn hồn, giật giật tứ chi, mới phát hiện eo mỏi vô lực, bộ vị phía sau khó có thể mở miệng đều là tê dại... Thân thể cậu sức khôi phục kinh người, bây giờ lại dáng dấp như vậy, có thể tưởng tượng được tối hôm qua điên cuồng cùng phóng túng.
Sở Du Nhiên nặn nặn trán của chính mình, xuyên thấu qua khe hở rèm cửa nhìn thấy mèo lớn đứng trong hành lang, cảm thán: Loại sinh vật mèo này, quả nhiên không thể tạo thói quen!
Wells đứng ở cửa sổ vừa nhìn Dillow cùng các tiểu đồng bọn chơi đùa đột nhiên trong lòng sinh ra ý nghĩ quay đầu lại, liếc mắt một cái liền bắt lấy đôi mắt đen láy của Sở Du Nhiên, đôi mắt trong ngày thường tràn đầy mỉm cười lúc này lại chăm chú theo dõi hắn, trong mắt vô hỉ vô bi, Wells đột nhiên cảm giác được một tia không ổn...
Nhìn thấy tiểu bạn lữ xem ánh mắt của chính mình có chút nguy hiểm, tâm lý có chút giả tạo quốc vương bệ hạ lập tức trở về nhà.
Sở Du Nhiên nhìn người trước mắt một mặt nghiêm túc, bất mãn hé mắt.
Wells cúi người xuống, đem chăn mềm trên người tiểu bạn lữ kéo xuống, cúi đầu cà cà trán của Sở Du Nhiên, “Thân ái, em, có đói bụng hay không?"
Sở Du Nhiên mắt lạnh nhìn hắn, không hề bị lay động.
Wells nghiêm mặt, dưới cái ánh mắt này của Sở Du Nhiên xoắn xuýt nửa phút, cuối cùng biến thành thú thân nhảy lên giường, đem đầu đè ở trên ngực Sở Du Nhiên, nhận mệnh nhắm hai mắt lại, khẩu khí như trước dấu không được bá đạo uy nghiêm của bản thân, “Chỉ một lần này!"
Sở Du Nhiên nhíu nhíu mày, nhìn hai lỗ tai run run của mèo lớn trên người mình, không khách khí duỗi ra hai tay toàn bộ tóm chặt, khóe miệng theo bản năng cong lên, nói chuyện hung ác: “Sau này không cho như vậy! Nhớ chưa?"
Wells bất đắc dĩ mở mắt ra, nhíu mày nhìn quả cầu lông bị hắn sủng coi trời bằng vung, cảm thấy cho con vật nhỏ này một đôi cánh cậu liền có thể bay lên trời.
Liền tại thời khắc quốc vương bệ hạ bị giống cái của chính mình nhéo lỗ tai giáo huấn, Dillow điện hạ nằm ở bên ngoài trên cửa sổ, từ khe cửa hướng bên trong mong chờ, nhìn thấy chú ngu xuẩn cũng bị thầy giáo nhéo lỗ tai, một bên toét miệng ghét bỏ, một bên theo bản năng duỗi móng vuốt gãi gãi lỗ tai chính mình, khó giải thích được cảm thấy.. Cũng rất đau...
Caly cùng Archer đuổi theo một quả bóng cao su chạy tới, gọi bé: “Dillow! Cậu đang làm gì thế?
Dillow nhanh chóng nhảy xuống, đem tiểu đồng bọn đều đánh đuổi. Báo nhỏ cho là, loại hành vi bị nhéo lỗ tai là hung ác, hai chú cháu bọn họ biết đến là được rồi, làm hai giống đực sau cùng của hoàng thất, nhất định phải giữ gìn tôn nghiêm của hoàng thất, chuyện này nhất định không thể bị người ngoài biết!Sở Du Nhiên buông tay ra, nhìn bên ngoài bóng đen chợt lóe lên, nghi ngờ hỏi: “Vừa nãy có phải là Dillow không?"
Lỗ tai Wells run một cái, không chút nào để ý nói: “Chắc vậy."
Sở Du Nhiên chậm rãi xoay người, cảm giác xương khớp cả người đều răng rắc vang lên, sau khi thả lỏng thân thể, đẩy ra đầu to của mèo lớn ngồi dậy, “Em nhớ Dillow, em muốn đi xem nó."
Quốc vương bệ hạ bị nhéo lỗ tai xong, liền bị ném đi: “..." Có một ý nghĩ muốn đem cháu trai đưa đi!
Trên sân cỏ, Dillow, Caly, Archer ba đứa nhỏ đang tranh đoạt một quả bóng cao su, quy tắc của bọn nhỏ chỉ có một, ai cướp được chính là của người đó, có quyền đấm đá, thậm chí ngay cả hàm răng đều dùng tới, chỉ cần đoạt tới coi như thắng. Ba đứa nhỏ đấu khí thế ngất trời, ở trên sân cỏ đánh nhau kéo đều kéo không ra, bên cạnh Panda mập mạp liền ngồi ở một bên nhìn, căn bản không tham dự.
Sở Du Nhiên buồn cười nhìn bọn họ tranh đấu, thở dài nói: “Cùng ba người bọn họ so ra, Panda lại như tiểu thân sĩ."
Đã biến thành hình người Wells chỉ chỉ Jimmy ở một bên nằm úp sấp lẳng lặng nhìn bọn họ náo động, “Đứa nhỏ kia mới phải thân sĩ, tên tiểu tử này hỏng lắm."
“Ngoại trừ Vic cùng Miller, bọn họ làm sao đều chạy tới?"
“Archer cùng Caly thường xuyên đến tìm Dillow cùng nhau chơi đùa, Panda cũng là bị hai người bọn họ tha tới." Nói tới chỗ này Wells ghét bỏ nhíu nhíu mày lại, “Jimmy là bị Dillow gọi tới." Wells đối với hành vi của cháu trai, nhỏ như vậy đã biết chăm sóc giống cái phi thường ghét bỏ, thằng nhãi con không tiền đồ này, nhất định phải cẩn thận giáo dục!
Sở Du Nhiên im lặng đem tay lớn trên eo kéo xuống, lòng nói liền nó giống anh vậy, làm sao lại ghét bỏ nó? Dillow chỉ là đem Jimmy coi là đồng tộc chăm sóc mà thôi, chính là một giống cái báo tộc nhỏ yếu chưa trưởng thành.
Dillow cùng Archer đang chiến đấu, căn bản không nhìn xung quanh có cái gì, đưa móng vuốt khét, Caly cũng không biết bị cái gì hấp dẫn, đang cong lên cái mông bào hầm, cũng không chú ý động tĩnh sau lưng, mắt thấy Dillow cùng Archer vừa đánh vừa lăn qua, lập tức đem Caly đụng phải ngã lảo đảo, Caly không đào nữa, lập tức gia nhập cuộc chiến, bọn tiểu tử đã quên đi bóng cao su rồi, trực tiếp lao vào đánh nhau, trừ mình ra, hai con khác đều là địch nhân!
Mắt thấy lần thứ hai đánh khó phân thắng bại, Panda chậm rãi đi tới, đem cái bóng cao su kia ôm trở về, dấu ở trong ngực ôm chặt, sau đó nằm đảo, nhắm mắt lại ngủ...
Sở Du Nhiên: “..."
Wells khẽ cười một tiếng, mắt thấy Dillow bọn họ đánh xong đi bãi cỏ tìm bóng cao su, lần thứ hai ôm eo Sở Du Nhiên, đề nghị: “Chúng ta đi du lịch tinh tế đi."
Sở Du Nhiên trở nên trầm mặc, tuần trăng mật vân vân, ai cũng nghĩ, nhưng là thân phận Wells, chú định bọn họ không thể khoái trá vì mình mà sống.
Nghĩ tới đây Sở Du Nhiên giơ tay ôm cổ người sau lưng, đem thân thể lùi ra sau, ngữ khí ôn hòa, “Không cần, chúng ta ở đây nghỉ ngơi mấy ngày tốt vô cùng, bọn nhỏ đều còn nhỏ. Qua mấy ngày đi học nếu như em không đi, bọn họ sẽ rất không thích ứng."Wells tại bên tai Sở Du Nhiên cà cà, “Có thể để cho trường học an bài thêm thầy giáo cho bọn nhỏ."
Sở Du Nhiên ôn nhu cười cười, “Chờ một chút đi, năm nay bọn nhỏ đã bốn tuổi đi, còn có hai năm có thể biến thành hình người, đến lúc đó nhiệm vụ của em liền hoàn thành, em sẽ nghỉ ngơi một năm, từ từ cùng anh."
Wells ôm eo Sở Du Nhiên thật chặt, ngửi mùi vị thanh tân trên người cậu, trầm giọng nói cẩn thận, đến lúc đó chưa chắc cậu đã có thời gian trống, từ từ cùng hắn.
Bởi vì ba đứa nhỏ ban ngày không đánh đủ, đến buổi tối người nhà Archer cùng Caly chưa có đi đón, hai đứa bé trực tiếp liền bị gởi nuôi. Sở Du Nhiên nhìn Acher cùng Caly ở lại quỵt cơm sắc mặt thản nhiên, hết sức tò mò cha của hai đứa nhỏ là ai?
Wells bất đắc dĩ nói: “Acher là con trai của tướng quân tả khu, Caly là con trai của tướng quân hữu khu, hai người bọn họ lúc trước là bạn học của ta."
Sở Du Nhiên vừa nhìn liền biết ba người bọn họ tình cảm hẳn là không sai, bằng không cha của bọn họ cũng sẽ không để con trai ở đây quỵt cơm, chuyện này cũng giải thích nguyên nhân lúc trước ba đứa nhỏ vừa thấy mặt đã đánh nhau, bởi vì đánh đã thành thói quen. Sở Du Nhiên cho bọn nhỏ mỗi người múc một phần canh, nhìn bọn nhỏ uống vào, chính mình suy nghĩ một chút, Archer cùng Caly là con trai chiến tướng, Panda là cháu trai của thủ tướng đại nhân, Vic là con trai của tổng tham mưu trưởng quan quân bộ hậu cần, Jimmy là con trai của đại thần tài chính, vậy Miller âm thầm, là con của ai?
Sau khi Sở Du Nhiên đem cái vấn đề này hỏi ra, Wells thuận tay cầm lên giấy ăn lau lau khoé miệng, “Con trai của tổng khoa tình báo Mander."
Sở Du Nhiên khóe miệng giật một cái, rất tốt, bọn họ mấy đứa nhỏ này nếu như thừa kế nghiệp cha, có thể tạo thành một đế quốc quân sự khổng lồ. Nhìn như vậy, việc này cũng đều là Wells tỉ mỉ chọn lựa người trợ giúp cho Dillow, lúc trước làm sao lại nhét vào trong lớp cậu, Sở Du Nhiên đến bây giờ còn không biết, lúc trước Sở Hồng Vũ đã dùng tâm lý mâu thuẫn cỡ nào đem cậu đề cử cho Wells.
Đề cử, con mèo nhãi con liền biết con trai bảo bối của mình là vợ chưa cưới mất tích mấy năm của hắn, rất có thể sẽ coi trọng mỹ mạo của con trai, sắc hơi động lòng, đem con trai không thông minh bao nhiêu của ông cướp đi!
Không đề cử, con trai bảo bối của mình vốn là vị hôn phu của người ưu tú nhất toàn đệ quốc, chẳng lẽ không thừa nhận thân phận trái lại để giống cái yêu diễm đê tiện đem đại miêu nhãi con cướp đi? Nói thế nào cũng là học sinh của mình, tự xem lớn lên, đem so sánh với người khác, đại miêu nhãi con vẫn là so với người khác đáng tin hơn.
Sở hiệu trưởng xoắn xuýt nhá, đoạn thời gian xoắn xuýt đó đều ăn không ngon, cuối cùng vẫn là cảnh cáo Wells, cho cậu nhìn con trai bảo bối của ta là ai, con trai của ta yêu thích cậu hai người liền kết hôn, không thích cậu, cậu cũng không cần ghi nhớ con trai của ta, làm phụ thân, đặc biệt bao che khuyết điểm cũng đặc biệt không giảng đạo lý.
Đáng tiếc, con trai bảo bối của Sở hiệu trưởng vẫn là bị đoạt đi rồi.
Lúc này, Sở hiệu trưởng ngồi một mình ở trong phòng cao nhất của trường học, trước người một tấm bàn nhỏ, một bình rượu xanh, mắt phượng sắc bén híp lại, nhìn xa xa tinh không, trên mặt là cô đơn người bên ngoài chưa từng thấy. Con trai duy nhất lo lắng đã trưởng thành, ông đang nghĩ, ông có phải là cũng nên đi làm chuyện của mình?Đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, Sở Hồng Vũ nhẹ giọng rù rì nói: “Hải Tư, những năm này, anh thật sự rất mệt mỏi."
Đêm đó, vốn là đã ngủ say Sở Du Nhiên đột nhiên từ trong mộng thức tỉnh, chảy mồ hôi ròng ròng ngồi xuống. Wells ngồi dậy theo, nhìn sắc mặt tái nhợt này của cậu đau lòng xoa xoa mồ hôi trên đầu cậu, trong bóng đêm Wells hạ thấp âm thanh, nghe tới so với lúc thường ôn nhu rất nhiều, “Làm sao vậy? Thấy ác mộng?"
Sở Du Nhiên sâu sắc thở hổn hển mấy cái, nặng nề nằm xuống lại, cổ họng có chút khàn khàn, “Đúng, mơ tới mẫu phụ."
Wells xuống giường mở đèn, rót chén nước bưng trở về, sau khi để Sở Du Nhiên uống đem cậu ôm vào trong lòng, hỏi: “Có phải là ban ngày suy nghĩ lung tung?"
Sở Du Nhiên đem mặt dựa vào ngực Wells, trên mặt khuôn mặt u sầu chưa tán, “Em rất ít khi nhớ đến chuyện lúc trước, từ trước cũng không có mơ quá, chớ nói chi là mơ tới biển lửa đầy trời."
Ngón tay Wells nhẹ nhàng rơi vào trên trán Sở Du Nhiên, nhẹ nhàng nắn bóp, cảm giác được ngón tay ấm áp truyền tới cảm giác yên ổn, Sở Du Nhiên gối đầu vào lồng ngực Wells, nghe tiếng tim đập của hắn chầm chậm mà lại có nhịp điệu, dần dần thanh tĩnh lại, nhắm hai mắt lại.
Wells như có điều suy nghĩ trầm mặc một hồi, cảm giác được người trong ngực hô hấp bằng phẳng, đã ngủ rồi, đưa tay từ bên cạnh bàn cầm quang não, gửi đi một tin nhắn: Phái người nhìn chằm chằm Sở hiệu trưởng, thủ tiêu tư cách ra khỏi đế tinh của ông ấy..
————
Cũng may chỉ là một giấc mộng, Sở Du Nhiên qua nửa đêm ngủ rất ngon, ngày thứ hai bị Dillow bọn họ nháo trò, tính tình xấu tất cả đều không còn, buổi chiều sai người làm bánh hoa tuyết, Sở Du Nhiên cố ý dặn dò nhà bếp, muốn một phần nhiều đường, buổi chiều cậu phải về chuyến trường học, kiểm tra một lần sinh hoạt hàng ngày của Sở Hồng Vũ, thuận tiện mang cho ông chút đồ ăn vặt. Ba ngày không gặp Sở hiệu trưởng, Sở Du Nhiên tâm lý liền không vững vàng.
Đối phương coi cậu là con trai ngốc, cậu cũng đem đối phương coi thành người cha chưa trưởng thành, lo lắng lẫn nhau.
Sau khi Wells nghe nói, đề nghị: “Đem Dillow cũng mang theo đi, để cho nó sau này mỗi ngày đều qua, học tập dị năng nửa ngày."
Dillow điện hạ không vui, đại ma vương đặc biệt yêu thích nhéo chân sau của bé, bé mới không muốn đi!
Wells nhìn thấy cái thái độ tiêu cực này của cháu trai, khóe miệng vẩy một cái, nhu nhu đầu cháu trai, ôn hòa nói: “Chú để Archer cùng Caly cùng con."
Nghĩ đến Archer cùng Caly cũng sẽ giống như chính mình bị nhéo chân sau xách ngược lên, Dillow điện hạ thăng bằng, rầm rì một tiếng ngạo nghễ nói: “Cho chú cái mặt mũi, đi thì đi." ╭(╯^╰)╮————
Sở hiệu trưởng tiếp nhận bánh hoa tuyết bỏ thêm đường trong tay con trai, nhướng mày ghét bỏ nhìn ba con tiểu bàn tử phía sau con trai ruột, khàn khàn tang thương tiếng nói ung dung thong thả hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?"
“Wells nói để ba ba dạy bọn nhỏ học dị năng, anh ấy quá bận rộn, không có thời gian." Sở Du Nhiên đem tiểu tể tử đứng ở cửa lôi vào, đẩy cái mông đẩy lên bên chân Sở Hồng Vũ, “Ngược lại cha cũng không có chính sự, ít đi ra ngoài uống rượu trêu chọc, chăm đứa nhỏ cũng tốt vô cùng.
Sở Hồng Vũ ha ha cười lạnh hai tiếng, ôm bánh hoa tuyết ngồi ở trên bàn, mở ra nếm thử một miếng, hài lòng hé mắt, nhìn Dillow dáng dấp này, thổi phù một tiếng bật cười, “Đại miêu nhãi con khi còn bé nhìn thấy cha cũng dáng dấp kia, một bộ tư thế lão tử có thể túm trời cao, con vật nhỏ này cha có thể lưu lại chơi đùa, còn lại hai đứa con mang đi đi, cha chơi đùa không được."
Sở Du Nhiên đi tới, đem món tráng miệng trong tay đối phương đều lấy đi, cười híp mắt nhìn chằm chằm Sở Hồng Vũ, “Cha xác định một đứa đủ chơi đùa?" Hai người đều là cặp mắt đào hoa, lúc cười lên thoạt nhìn đặc biệt tương tự, đặc biệt vào lúc này, thời điểm Sở Du Nhiên trong mắt lộ ra uy hiếp, dĩ nhiên cùng Sở Hồng Vũ giống nhau như đúc.
Caly thận trọng, nhìn cái này, nhìn lại một chút cái kia, đột nhiên vui vẻ nhảy nhót lên: “Con mắt của hai người thật giống nhau, bảo bảo của thầy giáo cũng phải có đôi mắt xinh đẹp như vậy! Lông trắng nữa!"
Trẻ con nói không có tim không có phổi, chỉ lo muốn một giống cái lông trắng giữ lại sau đó lấy làm vợ, Sở Du Nhiên nghe nhưng có tâm, chính cậu nhìn một chút Sở Hồng Vũ, chà chà hai tiếng, cười nói: “Nếu Caly không nói, con cũng không để ý, còn thật thật giống."
Sở Hồng Vũ lườm một cái, tức giận nói: “Phí lời, con chính là cha sinh, làm sao có thể không giống? Được, được đều lưu lại đi, tinh thần lực đều là cấp S đến bây giờ nhưng không có thức tỉnh dị năng, chỉ lo một thân dài thịt béo." Sở Hồng Vũ nhấc lên Acher cách mình gần nhất, ở trên bụng sư tử con đâm đâm, biểu tình ghét bỏ lộ rõ trên mặt.
Sở Du Nhiên thấy ông không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm rời đi, trước khi đi nói: “Con ngày mai lại trở về nhìn cha, cha muốn ăn cái gì, con đưa cho cha."
Sở Hồng Vũ hơi không kiên nhẫn, “Con bây giờ có nhà, thân phận cũng không giống nhau, không cố gắng ở trong cung hưởng thụ, chạy tới chỗ này của cha làm cái gì?"
Sở Du Nhiên mặc cho Lindsay phủ thêm áo gió, mặt mày tinh xảo nhiễm phải một tầng ý cười nhàn nhạt, cậu bỡn cợt hỏi: “Mẫu phụ đã qua đời, nếu như lại bỏ mặc phụ thân, con hướng chỗ nào khóc đây?"
Sở Hồng Vũ bị câu nói này làm cho sửng sốt, ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Du Nhiên, trong mắt chua xót, trong lòng ngũ vị tạp trần. Giờ khắc này ông cũng không biết con trai ngu xuẩn biết đến cái gì, đè xuống tâm lý táo bạo, Sở Hồng Vũ khoát tay áo một cái, không nhịn được đuổi Sở Du Nhiên đi.
Một lát sau, Sở Hồng Vũ đứng ở bên cửa sổ, nhìn bóng lưng Sở Du Nhiên rời đi, nặn nặn sống mũi chua xót, trong mắt tràn đầy giãy dụa cùng do dự..
Hết chương 41
Wells một mặt nghiêm túc cứ như vậy ôm Sở Du Nhiên leo lên đài cao, tư thái bá đạo bất dung người bên ngoài nghi vấn. Sở Du Nhiên đỏ mặt, cơ hồ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cậu càng như vậy, người ở xung quanh càng nhìn chằm chằm vào cậu, mỗi một cái ánh mắt đều không nỡ bỏ qua.
Ở dưới trạng thái này, dung nhan tinh xảo của Sở Du Nhiê cơ hồ là hoàn mỹ hiện ra ở trong tầm mắt của mọi người, cặp mắt đào hoa xinh đẹp, nhu tình nhìn Wells trước mắt, dáng dấp tựa phẫn nộ tựa xấu hổ khiến giống đực xem phát sóng trực tiếp nắm giữ không được, nhìn bệ hạ tự mình đi xuống đài cao lý do cũng rất đầy đủ, giống cái mảnh mai tinh xảo như thế, ai cũng không nỡ để cậu leo cao như vậy!
Vì vậy, hành vi không nhìn quy củ của Wells lại có giải thích hoàn mỹ, đây thực sự là sự tình hỉ văn nhạc kiến.
Nghi thức phức tạp làm xong, Sở Du Nhiên đã mệt đến hư thoát, kế tiếp là cả nước cuồng hoan, các nơi tổ chức nghi thức chúc mừng, Sở Du Nhiên đi đứng tê dại, đợi đến không có camera vây quanh thời điểm được Wells đỡ miệng lớn thở hổn hển mấy cái, mệt chết cậu.
Wells đau lòng sờ sờ đầu Sở Du Nhiên, nhanh chóng mang Sở Du Nhiên đi về nghỉ.
Đến phòng ngủ sớm bố trí kỹ càng, Sở Du Nhiên vén lên mành trực tiếp nằm lỳ ở trên giường —— giả chết.
Wells buồn cười đâm đâm eo, ôn cậu nhu hỏi cậu: “Mệt mỏi?"
Sở Du Nhiên ừ một tiếng, “Mệt, người a, cả đời thật sự chỉ có thể kết hôn hôn một lần, bằng không thật yếu mệnh."
Wells nghiêng người ngã xuống, mỉm cười nhìn cậu, trong giọng nói có tứ uy hiếp, “Em còn muốn kết mấy lần?"
Sở Du Nhiên cười cười, “Chỉ một lần này thôi, vậy là đủ rồi."
Wells đem cậu kéo lên, giúp cậu cởi lễ phục phức tạp trên người ra, sau khi giải trừ trói buộc Sở Du Nhiên đột nhiên cảm thấy chính mình sống lại.
Wells để Lindsay chăm sóc cậu, trầm giọng nói: “Ta đi ra ngoài an bài một chút, em trước tiên nghỉ ngơi một lúc."
Sở Du Nhiên phất tay một cái, “Đi đi đi đi."
Wells bất mãn cái thái độ bị xua đuổi này, lãnh mặt xuống ôm Sở Du Nhiên bá đạo hôn một cái, lúc này mới rời khỏi.
Sở Du Nhiên thay quần áo khác, hỏi Lindsay: “Dillow đâu?"
Lindsay cười trả lời: “Điện hạ sáng sớm đã bị bệ hạ đưa đến quý phủ của thủ tướng đại nhân, nghe đâu Archer thiếu gia cùng Caly thiếu gia đều ở nơi đó, thủ tướng phu nhân tự mình chăm nom, còn có Cát Mỗ tiên sinh, ngài không cần lo lắng."
Sở Du Nhiên gật gật đầu, thủ tướng phu nhân xác thực so với phụ thân cậu trông nom đứa nhỏ khiến người ta yên lòng một ít, huống hồ quan hầu chăm sóc Dillow cũng cùng đi.
Tắm nước nóng, rút đi một thân uể oải, Sở Du Nhiên nằm lỳ ở trên giường lên internet nhìn video chính mình kết hôn, vì muốn lưu làm kỷ niệm, chính cậu còn làm một phần bản sao. Trên mạng đối với lễ cưới ngày hôm nay bình luận đặc biệt nhiều, Sở Du Nhiên thấy không có người chửi mình là tiểu yêu tinh thông đồng bệ hạ, tâm lý an ủi một ít. Tại thời điểm thấy có người cắt nối biên tập ra một đoạn video cảnh hoa rơi trong lễ cưới của bọn họ, Sở Du Nhiên động tâm tải về video đó. Thời điểm đó Wells tự mình hạ xuống đài cao đón cậu cái ánh mắt kia tràn ngập yêu thương, Sở Du Nhiên không nhịn được vui vẻ.Lúc đó chỉ lo xấu hổ, căn bản là không có thấy rõ thần sắc của Wells nhìn cậu, bây giờ nhìn lại thực sự là đặc biệt ngọt.
Sở Du Nhiên chỉ lo bảo tồn, lưu giữ, lưu giữ... Căn bản cũng không nhớ tới che giấu thân phận của mình, ID vẫn là tài khoản lúc trước dùng, chính là thân phận chứng thực của cậu: Sở Du Nhiên.
Ngoại trừ bộ tộc phượng điểu Sở Hồng Vũ, toàn bộ đế quốc không có dòng họ khác, chớ nói chi là dám gọi Sở Du Nhiên.
Mọi người tò mò mở ra ID của cậu vừa nhìn, tư liệu dị thường rõ ràng —— Sở Du Nhiên, đã kết hôn! Còn có bức ảnh...
Cái lời điểm khen kia, khiến dân trên mạng ý thức đều đánh bay: Thật sự! Chân nhân?!
Vương hậu cũng thích xem bát quái? Vương hậu như thế lại là lần đầu tiên thấy a! Vương hậu điện hạ ngài trực tiếp khoe ân ái như vật thật sự không được? Đây là đối với hôn lễ của mình thoả mãn cỡ nào, dám hào phóng trực tiếp đối với hoàng đế bệ hạ biểu hiện điểm khen?
Dưới đáy cũng có người bình luận: Phía trên đừng suy nghĩ, vương hậu điện hạ của chúng ta xinh đẹp như hoa, tâm tư đơn thuần, lại như bạch liên hoa nở rộ, mới không có nhiều ý nghĩ như vậy! Chỉ là yêu thích, cho nên mới điểm khen!
Sở Du Nhiên hài lòng download xong, hoàn toàn không biết mình tạo lên sóng gió lớn đến mức nào, lúc này vừa vặn đợi đến Wells trở về, nhìn thấy cậu dáng dấp cười nhạt này, cũng biết là cậu chưa nghỉ ngơi. Cởi lễ phục phức tạp trên người, Wells không hề che giấu chút nào lửa nóng trong mắt, trực tiếp kéo Sở Du Nhiên, trầm giọng nói: “Đi tắm."
Sở Du Nhiên ôm gối từ chối, “Em đã tắm qua một lần."
Wells đem gối từ trong lồng ngực của cậu kéo xuống ném xuống, đem người trực tiếp khiêng lên, bá đạo ngữ khí bất dung từ chối: “Vậy thì tắm thêm lần nữa."
Sở Du Nhiên giãy dụa: “Chúng ta còn chưa có ăn cơm!"
Lần thứ hai từ chối: “Vậy thì tắm xong đồng thời ăn!"
...
Lúc này, một người đàn ông nhìn video Sở Du Nhiên kết hôn, nhìn thấy Sở Hồng Vũ tự tay đem Sở Du Nhiên giao cho Wells trong nháy mắt đó, tay run rẩy bóp nát quang não trên tay. Ngũ quan của lão ta đường nét phi thường ngạnh, mày rậm mắt to, không giận tự uy. Vóc người cũng là cường tráng cao lớn, một thân hoa phục vẫn không giấu được bàng khoát yêu viên. Lão ta đứng lên, hỏi quản gia bên người: “Vẫn không có tin tức của thiếu gia sao?"
Vị này chính là phụ thân trên danh nghĩa của Sở Du Nhiên —— công tước Lehmann.
Quản gia cúi đầu, thoạt nhìn cũng là vẻ mặt buồn thiu, “Bẩm đại nhân, không có." Thiếu gia rời nhà trốn đi, phu nhân đuổi theo, rốt cục ở ngoài đế tinh tìm được thiếu gia. Đáng tiếc, hiện tại hai người song song mất tích, không có tin tức.
Ngay tại lúc này, một vị tôi tớ vội vã đi tới, sắc mặt tái nhợt, lúc nói chuyện đôi môi đều đang run rẩy, “Đại nhân, một người của đội hộ vệ hoàng gia đến đây,nói là mời ngài đến đế tinh làm khách.""Đế tinh?" Sắc mặt công tước Lehmann trong nháy mắt lãnh xuống, vào lúc này để cho lão đi đế tinh, rốt cuộc là ý gì?
“Đại nhân, có cần chuẩn bị cái gì hay không?" Quản gia mới vừa nói xong câu đó, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng tối cự đại, mọi người nhìn qua, một chiếc chiến hạm màu đen của quân bộ đột nhiên từ vùng trời hiển lộ ra thân hình, thân thể to lớn che khuất dương quang, đi xuống nhảy vào trong bóng tối cự đại. Thân chiến hạm đã từng tắm quá huyết, hiện ra u quang lạnh như băng, khí áp trầm thấp, dường như muốn trực tiếp hạ xuống ép nát phủ công tước. Thấy cảnh này, sắc mặt quản gia cũng trở nên khó coi, “lai giả bất thiện"!
Công tước Lehmann trầm mặt xuống, đối quản gia liếc mắt ra hiệu, “Sau khi ta đi, nơi này liền giao cho ông, nhớ tới quét dọn sạch sẽ."
Quản gia hiểu rõ gật gật đầu, “Đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhớ rồi."
Công tước Lehmann phất tay một cái, để quản gia đi xuống chuẩn bị đồ vật cho lão. Đợi sau khi người hầu rời đi, lão từ bên trong nút áo không gian ra lấy một cái hộp đựng tro cốt màu thuần trắng, trên cái hộp in một cái gia huy bạch hổ, công tước Lehmann tỉ mỉ chà xát một chút, mặt trên vốn là sạch sẽ, lúc này lướt qua, trái lại càng giống như là thân mật xoa xoa.
Trong không gian không ai thấy này, lão lẩm bẩm nói: “Hải Tư, con của chúng ta không có chết, nó đã kết hôn rồi, em có cao hứng hay không?"
Theo dự liệu, không có ai trả lời vấn đề của lão, lão biết đến, cho dù Hải Tư sống sót, cũng sẽ không cho lão bất kỳ sắc mặt tốt nào. Công tước Lehmann lạnh giọng cười cười, trong mắt một mảnh bi phẫn, cái thằng tạp chủng này, dĩ nhiên còn sống sót!
Ông lúc trước là bất kể thủ đoạn cường ép cưới Hải Tư, tuy nhiên không tính đến trong bụng Hải Tư đã có con người khác. Đáng tiếc, sau khi kết hôn Hải Tư chưa từng đối với ông nở nụ cười, mặc dù ông làm ra bộ dạng chân tâm thương yêu thằng tạp chủng kia, như trước vẫn không đổi lấy một nụ cười của Hải Tư.
Hiện nay, con trai ruột mất tích hoàn cảnh giống như sáu năm trước lão phái người truy sát thằng tạp chủng kia, sống không thấy người, chết không thấy xác, ngay cả giống cái vẫn đối với lão nhu tình như nước, yên lặng vì lão sinh ra đứa nhỏ cũng đi theo mất tích, lão có thể cảm thụ được, luồng tinh thần lực cùng lão trói chặt với nhau đã dần dần biến mất, chuyện này chỉ có thể nói rõ đối phương đã gặp phải bất trắc. Hiện nay bệ hạ lại để cho lão tự mình đi đế tinh, vẫn là đội hộ vệ hoàng gia tự mình đến tiếp, nếu như là trước khi cưới còn nói được, nhưng là sau khi kết hôn, công tước Lehmann đem tro tàn thu lại, ánh mắt trở nên âm ngoan...
Công tước Lehmann vừa đi, quản gia phủ công tước lập tức liền bị người khống chế lại, đồng dạng bị nhét vào chiếm hạm, bí ẩn giam giữ, đồng thời phủ công tước bị người khác tiếp quản, hết thảy đều lặng yên không một tiếng động.
Song mà hết thảy này, công tước Lehmann cũng không biết chuyện...
Chuyện này đúng là Wells tự tay an bài, nợ cũ năm xưa này đó, cũng nên tính. Sở Hồng Vũ tâm lý có một cái kết, nếu như không chế tạo cơ hội mở ra cho ông, ông sẽ tự mình lén lút chạy đi giải quyết. Mà cho đến lúc này, đối phương còn có thể trở về hay không không thể xác định. Nếu như không còn Sở Hồng Vũ, quả cầu lông nhà hắn nhất định sẽ thương tâm, Wells chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.————
Bởi vì ngày kiến quốc, bọn nhỏ đều được nghỉ, Sở Du Nhiên không còn đi trường học mượn cớ, hơn nữa hai người tân hôn, Wells rốt cuộc tìm được lý do ăn no nê, đem người từ trong ra ngoài ăn toàn bộ, mãi cho đến khi trời sáng mới bỏ qua. Sở Du Nhiên đã mệt đến ngay cả khí lực mắng cũng không nói được, cậu cảm giác mình đã biến thành một con cá mắm bị phế bỏ, không quản bị mèo làm sao lay, ngay cả động cũng không nghĩ động...
Cha mẹ Wells mất sớm, Sở Du Nhiên cũng không cần dậy sớm bái kiến, vừa cảm giác đầy đủ ngủ thẳng bốn giờ chiều, sau khi tỉnh lại đầu óc của cậu đều là trạng thái chân không. Sửng sốt hai phút đồng hồ, Sở Du Nhiên mới hoàn hồn, giật giật tứ chi, mới phát hiện eo mỏi vô lực, bộ vị phía sau khó có thể mở miệng đều là tê dại... Thân thể cậu sức khôi phục kinh người, bây giờ lại dáng dấp như vậy, có thể tưởng tượng được tối hôm qua điên cuồng cùng phóng túng.
Sở Du Nhiên nặn nặn trán của chính mình, xuyên thấu qua khe hở rèm cửa nhìn thấy mèo lớn đứng trong hành lang, cảm thán: Loại sinh vật mèo này, quả nhiên không thể tạo thói quen!
Wells đứng ở cửa sổ vừa nhìn Dillow cùng các tiểu đồng bọn chơi đùa đột nhiên trong lòng sinh ra ý nghĩ quay đầu lại, liếc mắt một cái liền bắt lấy đôi mắt đen láy của Sở Du Nhiên, đôi mắt trong ngày thường tràn đầy mỉm cười lúc này lại chăm chú theo dõi hắn, trong mắt vô hỉ vô bi, Wells đột nhiên cảm giác được một tia không ổn...
Nhìn thấy tiểu bạn lữ xem ánh mắt của chính mình có chút nguy hiểm, tâm lý có chút giả tạo quốc vương bệ hạ lập tức trở về nhà.
Sở Du Nhiên nhìn người trước mắt một mặt nghiêm túc, bất mãn hé mắt.
Wells cúi người xuống, đem chăn mềm trên người tiểu bạn lữ kéo xuống, cúi đầu cà cà trán của Sở Du Nhiên, “Thân ái, em, có đói bụng hay không?"
Sở Du Nhiên mắt lạnh nhìn hắn, không hề bị lay động.
Wells nghiêm mặt, dưới cái ánh mắt này của Sở Du Nhiên xoắn xuýt nửa phút, cuối cùng biến thành thú thân nhảy lên giường, đem đầu đè ở trên ngực Sở Du Nhiên, nhận mệnh nhắm hai mắt lại, khẩu khí như trước dấu không được bá đạo uy nghiêm của bản thân, “Chỉ một lần này!"
Sở Du Nhiên nhíu nhíu mày, nhìn hai lỗ tai run run của mèo lớn trên người mình, không khách khí duỗi ra hai tay toàn bộ tóm chặt, khóe miệng theo bản năng cong lên, nói chuyện hung ác: “Sau này không cho như vậy! Nhớ chưa?"
Wells bất đắc dĩ mở mắt ra, nhíu mày nhìn quả cầu lông bị hắn sủng coi trời bằng vung, cảm thấy cho con vật nhỏ này một đôi cánh cậu liền có thể bay lên trời.
Liền tại thời khắc quốc vương bệ hạ bị giống cái của chính mình nhéo lỗ tai giáo huấn, Dillow điện hạ nằm ở bên ngoài trên cửa sổ, từ khe cửa hướng bên trong mong chờ, nhìn thấy chú ngu xuẩn cũng bị thầy giáo nhéo lỗ tai, một bên toét miệng ghét bỏ, một bên theo bản năng duỗi móng vuốt gãi gãi lỗ tai chính mình, khó giải thích được cảm thấy.. Cũng rất đau...
Caly cùng Archer đuổi theo một quả bóng cao su chạy tới, gọi bé: “Dillow! Cậu đang làm gì thế?
Dillow nhanh chóng nhảy xuống, đem tiểu đồng bọn đều đánh đuổi. Báo nhỏ cho là, loại hành vi bị nhéo lỗ tai là hung ác, hai chú cháu bọn họ biết đến là được rồi, làm hai giống đực sau cùng của hoàng thất, nhất định phải giữ gìn tôn nghiêm của hoàng thất, chuyện này nhất định không thể bị người ngoài biết!Sở Du Nhiên buông tay ra, nhìn bên ngoài bóng đen chợt lóe lên, nghi ngờ hỏi: “Vừa nãy có phải là Dillow không?"
Lỗ tai Wells run một cái, không chút nào để ý nói: “Chắc vậy."
Sở Du Nhiên chậm rãi xoay người, cảm giác xương khớp cả người đều răng rắc vang lên, sau khi thả lỏng thân thể, đẩy ra đầu to của mèo lớn ngồi dậy, “Em nhớ Dillow, em muốn đi xem nó."
Quốc vương bệ hạ bị nhéo lỗ tai xong, liền bị ném đi: “..." Có một ý nghĩ muốn đem cháu trai đưa đi!
Trên sân cỏ, Dillow, Caly, Archer ba đứa nhỏ đang tranh đoạt một quả bóng cao su, quy tắc của bọn nhỏ chỉ có một, ai cướp được chính là của người đó, có quyền đấm đá, thậm chí ngay cả hàm răng đều dùng tới, chỉ cần đoạt tới coi như thắng. Ba đứa nhỏ đấu khí thế ngất trời, ở trên sân cỏ đánh nhau kéo đều kéo không ra, bên cạnh Panda mập mạp liền ngồi ở một bên nhìn, căn bản không tham dự.
Sở Du Nhiên buồn cười nhìn bọn họ tranh đấu, thở dài nói: “Cùng ba người bọn họ so ra, Panda lại như tiểu thân sĩ."
Đã biến thành hình người Wells chỉ chỉ Jimmy ở một bên nằm úp sấp lẳng lặng nhìn bọn họ náo động, “Đứa nhỏ kia mới phải thân sĩ, tên tiểu tử này hỏng lắm."
“Ngoại trừ Vic cùng Miller, bọn họ làm sao đều chạy tới?"
“Archer cùng Caly thường xuyên đến tìm Dillow cùng nhau chơi đùa, Panda cũng là bị hai người bọn họ tha tới." Nói tới chỗ này Wells ghét bỏ nhíu nhíu mày lại, “Jimmy là bị Dillow gọi tới." Wells đối với hành vi của cháu trai, nhỏ như vậy đã biết chăm sóc giống cái phi thường ghét bỏ, thằng nhãi con không tiền đồ này, nhất định phải cẩn thận giáo dục!
Sở Du Nhiên im lặng đem tay lớn trên eo kéo xuống, lòng nói liền nó giống anh vậy, làm sao lại ghét bỏ nó? Dillow chỉ là đem Jimmy coi là đồng tộc chăm sóc mà thôi, chính là một giống cái báo tộc nhỏ yếu chưa trưởng thành.
Dillow cùng Archer đang chiến đấu, căn bản không nhìn xung quanh có cái gì, đưa móng vuốt khét, Caly cũng không biết bị cái gì hấp dẫn, đang cong lên cái mông bào hầm, cũng không chú ý động tĩnh sau lưng, mắt thấy Dillow cùng Archer vừa đánh vừa lăn qua, lập tức đem Caly đụng phải ngã lảo đảo, Caly không đào nữa, lập tức gia nhập cuộc chiến, bọn tiểu tử đã quên đi bóng cao su rồi, trực tiếp lao vào đánh nhau, trừ mình ra, hai con khác đều là địch nhân!
Mắt thấy lần thứ hai đánh khó phân thắng bại, Panda chậm rãi đi tới, đem cái bóng cao su kia ôm trở về, dấu ở trong ngực ôm chặt, sau đó nằm đảo, nhắm mắt lại ngủ...
Sở Du Nhiên: “..."
Wells khẽ cười một tiếng, mắt thấy Dillow bọn họ đánh xong đi bãi cỏ tìm bóng cao su, lần thứ hai ôm eo Sở Du Nhiên, đề nghị: “Chúng ta đi du lịch tinh tế đi."
Sở Du Nhiên trở nên trầm mặc, tuần trăng mật vân vân, ai cũng nghĩ, nhưng là thân phận Wells, chú định bọn họ không thể khoái trá vì mình mà sống.
Nghĩ tới đây Sở Du Nhiên giơ tay ôm cổ người sau lưng, đem thân thể lùi ra sau, ngữ khí ôn hòa, “Không cần, chúng ta ở đây nghỉ ngơi mấy ngày tốt vô cùng, bọn nhỏ đều còn nhỏ. Qua mấy ngày đi học nếu như em không đi, bọn họ sẽ rất không thích ứng."Wells tại bên tai Sở Du Nhiên cà cà, “Có thể để cho trường học an bài thêm thầy giáo cho bọn nhỏ."
Sở Du Nhiên ôn nhu cười cười, “Chờ một chút đi, năm nay bọn nhỏ đã bốn tuổi đi, còn có hai năm có thể biến thành hình người, đến lúc đó nhiệm vụ của em liền hoàn thành, em sẽ nghỉ ngơi một năm, từ từ cùng anh."
Wells ôm eo Sở Du Nhiên thật chặt, ngửi mùi vị thanh tân trên người cậu, trầm giọng nói cẩn thận, đến lúc đó chưa chắc cậu đã có thời gian trống, từ từ cùng hắn.
Bởi vì ba đứa nhỏ ban ngày không đánh đủ, đến buổi tối người nhà Archer cùng Caly chưa có đi đón, hai đứa bé trực tiếp liền bị gởi nuôi. Sở Du Nhiên nhìn Acher cùng Caly ở lại quỵt cơm sắc mặt thản nhiên, hết sức tò mò cha của hai đứa nhỏ là ai?
Wells bất đắc dĩ nói: “Acher là con trai của tướng quân tả khu, Caly là con trai của tướng quân hữu khu, hai người bọn họ lúc trước là bạn học của ta."
Sở Du Nhiên vừa nhìn liền biết ba người bọn họ tình cảm hẳn là không sai, bằng không cha của bọn họ cũng sẽ không để con trai ở đây quỵt cơm, chuyện này cũng giải thích nguyên nhân lúc trước ba đứa nhỏ vừa thấy mặt đã đánh nhau, bởi vì đánh đã thành thói quen. Sở Du Nhiên cho bọn nhỏ mỗi người múc một phần canh, nhìn bọn nhỏ uống vào, chính mình suy nghĩ một chút, Archer cùng Caly là con trai chiến tướng, Panda là cháu trai của thủ tướng đại nhân, Vic là con trai của tổng tham mưu trưởng quan quân bộ hậu cần, Jimmy là con trai của đại thần tài chính, vậy Miller âm thầm, là con của ai?
Sau khi Sở Du Nhiên đem cái vấn đề này hỏi ra, Wells thuận tay cầm lên giấy ăn lau lau khoé miệng, “Con trai của tổng khoa tình báo Mander."
Sở Du Nhiên khóe miệng giật một cái, rất tốt, bọn họ mấy đứa nhỏ này nếu như thừa kế nghiệp cha, có thể tạo thành một đế quốc quân sự khổng lồ. Nhìn như vậy, việc này cũng đều là Wells tỉ mỉ chọn lựa người trợ giúp cho Dillow, lúc trước làm sao lại nhét vào trong lớp cậu, Sở Du Nhiên đến bây giờ còn không biết, lúc trước Sở Hồng Vũ đã dùng tâm lý mâu thuẫn cỡ nào đem cậu đề cử cho Wells.
Đề cử, con mèo nhãi con liền biết con trai bảo bối của mình là vợ chưa cưới mất tích mấy năm của hắn, rất có thể sẽ coi trọng mỹ mạo của con trai, sắc hơi động lòng, đem con trai không thông minh bao nhiêu của ông cướp đi!
Không đề cử, con trai bảo bối của mình vốn là vị hôn phu của người ưu tú nhất toàn đệ quốc, chẳng lẽ không thừa nhận thân phận trái lại để giống cái yêu diễm đê tiện đem đại miêu nhãi con cướp đi? Nói thế nào cũng là học sinh của mình, tự xem lớn lên, đem so sánh với người khác, đại miêu nhãi con vẫn là so với người khác đáng tin hơn.
Sở hiệu trưởng xoắn xuýt nhá, đoạn thời gian xoắn xuýt đó đều ăn không ngon, cuối cùng vẫn là cảnh cáo Wells, cho cậu nhìn con trai bảo bối của ta là ai, con trai của ta yêu thích cậu hai người liền kết hôn, không thích cậu, cậu cũng không cần ghi nhớ con trai của ta, làm phụ thân, đặc biệt bao che khuyết điểm cũng đặc biệt không giảng đạo lý.
Đáng tiếc, con trai bảo bối của Sở hiệu trưởng vẫn là bị đoạt đi rồi.
Lúc này, Sở hiệu trưởng ngồi một mình ở trong phòng cao nhất của trường học, trước người một tấm bàn nhỏ, một bình rượu xanh, mắt phượng sắc bén híp lại, nhìn xa xa tinh không, trên mặt là cô đơn người bên ngoài chưa từng thấy. Con trai duy nhất lo lắng đã trưởng thành, ông đang nghĩ, ông có phải là cũng nên đi làm chuyện của mình?Đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, Sở Hồng Vũ nhẹ giọng rù rì nói: “Hải Tư, những năm này, anh thật sự rất mệt mỏi."
Đêm đó, vốn là đã ngủ say Sở Du Nhiên đột nhiên từ trong mộng thức tỉnh, chảy mồ hôi ròng ròng ngồi xuống. Wells ngồi dậy theo, nhìn sắc mặt tái nhợt này của cậu đau lòng xoa xoa mồ hôi trên đầu cậu, trong bóng đêm Wells hạ thấp âm thanh, nghe tới so với lúc thường ôn nhu rất nhiều, “Làm sao vậy? Thấy ác mộng?"
Sở Du Nhiên sâu sắc thở hổn hển mấy cái, nặng nề nằm xuống lại, cổ họng có chút khàn khàn, “Đúng, mơ tới mẫu phụ."
Wells xuống giường mở đèn, rót chén nước bưng trở về, sau khi để Sở Du Nhiên uống đem cậu ôm vào trong lòng, hỏi: “Có phải là ban ngày suy nghĩ lung tung?"
Sở Du Nhiên đem mặt dựa vào ngực Wells, trên mặt khuôn mặt u sầu chưa tán, “Em rất ít khi nhớ đến chuyện lúc trước, từ trước cũng không có mơ quá, chớ nói chi là mơ tới biển lửa đầy trời."
Ngón tay Wells nhẹ nhàng rơi vào trên trán Sở Du Nhiên, nhẹ nhàng nắn bóp, cảm giác được ngón tay ấm áp truyền tới cảm giác yên ổn, Sở Du Nhiên gối đầu vào lồng ngực Wells, nghe tiếng tim đập của hắn chầm chậm mà lại có nhịp điệu, dần dần thanh tĩnh lại, nhắm hai mắt lại.
Wells như có điều suy nghĩ trầm mặc một hồi, cảm giác được người trong ngực hô hấp bằng phẳng, đã ngủ rồi, đưa tay từ bên cạnh bàn cầm quang não, gửi đi một tin nhắn: Phái người nhìn chằm chằm Sở hiệu trưởng, thủ tiêu tư cách ra khỏi đế tinh của ông ấy..
————
Cũng may chỉ là một giấc mộng, Sở Du Nhiên qua nửa đêm ngủ rất ngon, ngày thứ hai bị Dillow bọn họ nháo trò, tính tình xấu tất cả đều không còn, buổi chiều sai người làm bánh hoa tuyết, Sở Du Nhiên cố ý dặn dò nhà bếp, muốn một phần nhiều đường, buổi chiều cậu phải về chuyến trường học, kiểm tra một lần sinh hoạt hàng ngày của Sở Hồng Vũ, thuận tiện mang cho ông chút đồ ăn vặt. Ba ngày không gặp Sở hiệu trưởng, Sở Du Nhiên tâm lý liền không vững vàng.
Đối phương coi cậu là con trai ngốc, cậu cũng đem đối phương coi thành người cha chưa trưởng thành, lo lắng lẫn nhau.
Sau khi Wells nghe nói, đề nghị: “Đem Dillow cũng mang theo đi, để cho nó sau này mỗi ngày đều qua, học tập dị năng nửa ngày."
Dillow điện hạ không vui, đại ma vương đặc biệt yêu thích nhéo chân sau của bé, bé mới không muốn đi!
Wells nhìn thấy cái thái độ tiêu cực này của cháu trai, khóe miệng vẩy một cái, nhu nhu đầu cháu trai, ôn hòa nói: “Chú để Archer cùng Caly cùng con."
Nghĩ đến Archer cùng Caly cũng sẽ giống như chính mình bị nhéo chân sau xách ngược lên, Dillow điện hạ thăng bằng, rầm rì một tiếng ngạo nghễ nói: “Cho chú cái mặt mũi, đi thì đi." ╭(╯^╰)╮————
Sở hiệu trưởng tiếp nhận bánh hoa tuyết bỏ thêm đường trong tay con trai, nhướng mày ghét bỏ nhìn ba con tiểu bàn tử phía sau con trai ruột, khàn khàn tang thương tiếng nói ung dung thong thả hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?"
“Wells nói để ba ba dạy bọn nhỏ học dị năng, anh ấy quá bận rộn, không có thời gian." Sở Du Nhiên đem tiểu tể tử đứng ở cửa lôi vào, đẩy cái mông đẩy lên bên chân Sở Hồng Vũ, “Ngược lại cha cũng không có chính sự, ít đi ra ngoài uống rượu trêu chọc, chăm đứa nhỏ cũng tốt vô cùng.
Sở Hồng Vũ ha ha cười lạnh hai tiếng, ôm bánh hoa tuyết ngồi ở trên bàn, mở ra nếm thử một miếng, hài lòng hé mắt, nhìn Dillow dáng dấp này, thổi phù một tiếng bật cười, “Đại miêu nhãi con khi còn bé nhìn thấy cha cũng dáng dấp kia, một bộ tư thế lão tử có thể túm trời cao, con vật nhỏ này cha có thể lưu lại chơi đùa, còn lại hai đứa con mang đi đi, cha chơi đùa không được."
Sở Du Nhiên đi tới, đem món tráng miệng trong tay đối phương đều lấy đi, cười híp mắt nhìn chằm chằm Sở Hồng Vũ, “Cha xác định một đứa đủ chơi đùa?" Hai người đều là cặp mắt đào hoa, lúc cười lên thoạt nhìn đặc biệt tương tự, đặc biệt vào lúc này, thời điểm Sở Du Nhiên trong mắt lộ ra uy hiếp, dĩ nhiên cùng Sở Hồng Vũ giống nhau như đúc.
Caly thận trọng, nhìn cái này, nhìn lại một chút cái kia, đột nhiên vui vẻ nhảy nhót lên: “Con mắt của hai người thật giống nhau, bảo bảo của thầy giáo cũng phải có đôi mắt xinh đẹp như vậy! Lông trắng nữa!"
Trẻ con nói không có tim không có phổi, chỉ lo muốn một giống cái lông trắng giữ lại sau đó lấy làm vợ, Sở Du Nhiên nghe nhưng có tâm, chính cậu nhìn một chút Sở Hồng Vũ, chà chà hai tiếng, cười nói: “Nếu Caly không nói, con cũng không để ý, còn thật thật giống."
Sở Hồng Vũ lườm một cái, tức giận nói: “Phí lời, con chính là cha sinh, làm sao có thể không giống? Được, được đều lưu lại đi, tinh thần lực đều là cấp S đến bây giờ nhưng không có thức tỉnh dị năng, chỉ lo một thân dài thịt béo." Sở Hồng Vũ nhấc lên Acher cách mình gần nhất, ở trên bụng sư tử con đâm đâm, biểu tình ghét bỏ lộ rõ trên mặt.
Sở Du Nhiên thấy ông không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm rời đi, trước khi đi nói: “Con ngày mai lại trở về nhìn cha, cha muốn ăn cái gì, con đưa cho cha."
Sở Hồng Vũ hơi không kiên nhẫn, “Con bây giờ có nhà, thân phận cũng không giống nhau, không cố gắng ở trong cung hưởng thụ, chạy tới chỗ này của cha làm cái gì?"
Sở Du Nhiên mặc cho Lindsay phủ thêm áo gió, mặt mày tinh xảo nhiễm phải một tầng ý cười nhàn nhạt, cậu bỡn cợt hỏi: “Mẫu phụ đã qua đời, nếu như lại bỏ mặc phụ thân, con hướng chỗ nào khóc đây?"
Sở Hồng Vũ bị câu nói này làm cho sửng sốt, ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Du Nhiên, trong mắt chua xót, trong lòng ngũ vị tạp trần. Giờ khắc này ông cũng không biết con trai ngu xuẩn biết đến cái gì, đè xuống tâm lý táo bạo, Sở Hồng Vũ khoát tay áo một cái, không nhịn được đuổi Sở Du Nhiên đi.
Một lát sau, Sở Hồng Vũ đứng ở bên cửa sổ, nhìn bóng lưng Sở Du Nhiên rời đi, nặn nặn sống mũi chua xót, trong mắt tràn đầy giãy dụa cùng do dự..
Hết chương 41
Tác giả :
Hắc Miêu Nghễ Nghễ