Thầy Giáo Hot Boy
Chương 6: Lời thì thầm từ quá
Thấm thoát một tuần nữa lại trôi qua. Hôm nay đã là ngày chủ nhật cuối tuần. Cũng giống như mọi ngày, không khí vẫn quy cũ: nhộn nhịp, tấp nập. Tại nhà của thầy giáo Minh Huy, bữa sáng đã được dọn sẵn sàng mặc dù trời còn rất sớm.
“Mời cả gia đình xuống ăn cơm!" Tiếng gọi đầy ân cần của mẹ anh dưới nhà bếp. Trên này, Minh Huy đã thức dậy từ lâu, vệ sinh cá nhân từ lâu. Hôm nay là chủ nhật mà sao cậu lại ăn mặc gọn gàng, đẹp đẽ, trau chuốt như thế? Cũng có một nguyên nhân.
Anh ta bước từ trên lầu xuống, nhìn thật giống như đang chuẩn bị đi đám cưới, chả thế mà mẹ anh lại hỏi: “Con đi đâu thế? Đi đám cưới à?"
Anh ta cười đầy vẻ bí mật: “Dạ, không thưa mẹ! Con chỉ đi công chuyện một chút thôi."
“Phải thật vậy không?" Bà nghi ngờ, đôi mắt nhìn thẳng vào ánh mắt con trai mình.
“Dạ, thật mà mẹ! Ba chưa xuống nữa sao?" Cậu khéo léo đánh trống lãng.
“Ba con xuống liền ấy mà. Mà có đi đâu thì cũng phải biết đường, giờ giấc mà về nhà nhe con!" Bà không quên căn dặn con mình.
Sau khi ăn sáng xong, theo dự tính ban đầu, anh ta với biểu cảm hết sức bất bình thường trên gương mặt rời khỏi nhà một cách nhanh chóng. Thì ra anh ta đang đi đến công viên. Hôm nay ra công viên như mấy ngày kia mà sao biểu cảm khác thường thế? Chẳng phải hôm nay là ngày 9 tháng 12 hai sao? Cái ngày mà cách đây mấy năm về trước anh đã hứng chịu nỗi đau đột ngột nhất, bi thương nhất: Người cậu yêu đã không còn tồn tại. Đó là sự thật.
Trải qua nhiều năm, anh dần quen với sự thiếu vắng này, và xem đó như là một phần cơ thể không thể tách rời. Ngày ngày, đêm đêm anh ta luôn nghĩ về nó, một người đã khuất. Ban đầu, anh ta khóc rất nhiều, nhưng gần đây nước mắt đã ít dần đi và hôm nay anh đã ngừng khóc. Anh ta ra công viên ngồi, cái chỗ mà ngày đó anh với nó hay gặp nhau, tâm sự và là nơi chứng kiến biết bao phút giây anh và nó yêu thương nhau. Tất cả cũng chỉ dừng lại ở hai chữ đã từng. Với anh, nó như một vết dao đâm vào trái tim anh thật sâu rồi bỏ chạy, để anh ở lại day dứt với cơn đau. Anh rất thương yêu nó. Đã từng có khoảng thời gian anh hận ông trời đến tận xương tủy, hờn trách sao lại cho anh một người quan trọng rồi lại cướp đi. Nhưng anh cũng tự nhận ra rằng nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi, nên cũng từ từ mà chấp nhận. Có lẽ, hai người có duyên nhưng không phận và duyên đã tận.
“Bây giờ em ở dưới đó có vui không? Hay em đã là một người mới rồi? Anh nhớ em nhiều lắm. Tại sao em không đến bên anh trong giấc mơ? Sao lại để anh cô đơn thế này? Em đáng ghét lắm đấy!"
Anh ta ngồi nhìn một thứ gọi là hư không, rồi lại độc thoại. Lời độc thoại chan chứa biết bao tình cảm, vui có, buồn có. Nó khiến bất cứ ai hiểu được không khỏi tuôn thêm giọt lệ đầy thương tiếc. Bộ đồ anh ta hôm nay cũng thật đặc biệt: cái áo phông màu trắng có họa tiết rất đơn giản, chiếc quần jeans màu xanh bóng cùng chiếc nhẫn trên tay. Người khác sẽ thấy bình thường, nhưng với anh ta nó rất quý giá. Bởi đây là món quà của nó đã tặng anh lúc sinh thời. Đã mấy năm trôi qua, bộ đồ vẫn vẹn mới. Anh dường như vẫn còn cảm nhận được hơi thở của nó trên bộ đồ này.
Anh tựa vào gốc cây, ngồi nhớ lại những kỉ niệm đã cũ, và như một giấc mơ, anh ngủ say và nhìn thấy người anh yêu.
“Em ở đây rồi! Có biết anh nhớ em nhiều lắm không? Em lớn hẳn rồi nhỉ? Hãy lại đây bên anh nào!"
Trong giấc mơ ngày của mình, anh đã gặp lại nó. Anh vô cùng hạnh phúc vì đây là lần đầu tiên nhìn lại gương mặt ấy. Nó cười nhưng không nói gì trước những câu hỏi dồn dập của anh. Nó nhìn anh thật lâu, thật lâu rồi khẽ mỉm cười: “ Anh hãy quên em đi, đừng vì em mà phải tự dày vò mình. Sẽ có người nào đó yêu anh hơn em, quan tâm anh hơn em. Và người đó ở gần đây thôi."
“Không! Em đừng đi!"
Anh ta chợt tỉnh giấc rồi thoạt nhìn xung quanh. Anh không tin vào bản thân mình sẽ làm được điều đó, nước mắt từ đâu xối xả. Anh ôm tim mình dường như đang siết chặt. Nghẹn ngào...
Anh không quên những gì nó đã nói và cũng chẳng để ý tới những điều đó. Quá khứ cũng chỉ là quá khứ, anh ta không biết mình có nên tạm gác quá khứ để sống tốt hơn nữa không. Quá khứ...
“Mời cả gia đình xuống ăn cơm!" Tiếng gọi đầy ân cần của mẹ anh dưới nhà bếp. Trên này, Minh Huy đã thức dậy từ lâu, vệ sinh cá nhân từ lâu. Hôm nay là chủ nhật mà sao cậu lại ăn mặc gọn gàng, đẹp đẽ, trau chuốt như thế? Cũng có một nguyên nhân.
Anh ta bước từ trên lầu xuống, nhìn thật giống như đang chuẩn bị đi đám cưới, chả thế mà mẹ anh lại hỏi: “Con đi đâu thế? Đi đám cưới à?"
Anh ta cười đầy vẻ bí mật: “Dạ, không thưa mẹ! Con chỉ đi công chuyện một chút thôi."
“Phải thật vậy không?" Bà nghi ngờ, đôi mắt nhìn thẳng vào ánh mắt con trai mình.
“Dạ, thật mà mẹ! Ba chưa xuống nữa sao?" Cậu khéo léo đánh trống lãng.
“Ba con xuống liền ấy mà. Mà có đi đâu thì cũng phải biết đường, giờ giấc mà về nhà nhe con!" Bà không quên căn dặn con mình.
Sau khi ăn sáng xong, theo dự tính ban đầu, anh ta với biểu cảm hết sức bất bình thường trên gương mặt rời khỏi nhà một cách nhanh chóng. Thì ra anh ta đang đi đến công viên. Hôm nay ra công viên như mấy ngày kia mà sao biểu cảm khác thường thế? Chẳng phải hôm nay là ngày 9 tháng 12 hai sao? Cái ngày mà cách đây mấy năm về trước anh đã hứng chịu nỗi đau đột ngột nhất, bi thương nhất: Người cậu yêu đã không còn tồn tại. Đó là sự thật.
Trải qua nhiều năm, anh dần quen với sự thiếu vắng này, và xem đó như là một phần cơ thể không thể tách rời. Ngày ngày, đêm đêm anh ta luôn nghĩ về nó, một người đã khuất. Ban đầu, anh ta khóc rất nhiều, nhưng gần đây nước mắt đã ít dần đi và hôm nay anh đã ngừng khóc. Anh ta ra công viên ngồi, cái chỗ mà ngày đó anh với nó hay gặp nhau, tâm sự và là nơi chứng kiến biết bao phút giây anh và nó yêu thương nhau. Tất cả cũng chỉ dừng lại ở hai chữ đã từng. Với anh, nó như một vết dao đâm vào trái tim anh thật sâu rồi bỏ chạy, để anh ở lại day dứt với cơn đau. Anh rất thương yêu nó. Đã từng có khoảng thời gian anh hận ông trời đến tận xương tủy, hờn trách sao lại cho anh một người quan trọng rồi lại cướp đi. Nhưng anh cũng tự nhận ra rằng nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi, nên cũng từ từ mà chấp nhận. Có lẽ, hai người có duyên nhưng không phận và duyên đã tận.
“Bây giờ em ở dưới đó có vui không? Hay em đã là một người mới rồi? Anh nhớ em nhiều lắm. Tại sao em không đến bên anh trong giấc mơ? Sao lại để anh cô đơn thế này? Em đáng ghét lắm đấy!"
Anh ta ngồi nhìn một thứ gọi là hư không, rồi lại độc thoại. Lời độc thoại chan chứa biết bao tình cảm, vui có, buồn có. Nó khiến bất cứ ai hiểu được không khỏi tuôn thêm giọt lệ đầy thương tiếc. Bộ đồ anh ta hôm nay cũng thật đặc biệt: cái áo phông màu trắng có họa tiết rất đơn giản, chiếc quần jeans màu xanh bóng cùng chiếc nhẫn trên tay. Người khác sẽ thấy bình thường, nhưng với anh ta nó rất quý giá. Bởi đây là món quà của nó đã tặng anh lúc sinh thời. Đã mấy năm trôi qua, bộ đồ vẫn vẹn mới. Anh dường như vẫn còn cảm nhận được hơi thở của nó trên bộ đồ này.
Anh tựa vào gốc cây, ngồi nhớ lại những kỉ niệm đã cũ, và như một giấc mơ, anh ngủ say và nhìn thấy người anh yêu.
“Em ở đây rồi! Có biết anh nhớ em nhiều lắm không? Em lớn hẳn rồi nhỉ? Hãy lại đây bên anh nào!"
Trong giấc mơ ngày của mình, anh đã gặp lại nó. Anh vô cùng hạnh phúc vì đây là lần đầu tiên nhìn lại gương mặt ấy. Nó cười nhưng không nói gì trước những câu hỏi dồn dập của anh. Nó nhìn anh thật lâu, thật lâu rồi khẽ mỉm cười: “ Anh hãy quên em đi, đừng vì em mà phải tự dày vò mình. Sẽ có người nào đó yêu anh hơn em, quan tâm anh hơn em. Và người đó ở gần đây thôi."
“Không! Em đừng đi!"
Anh ta chợt tỉnh giấc rồi thoạt nhìn xung quanh. Anh không tin vào bản thân mình sẽ làm được điều đó, nước mắt từ đâu xối xả. Anh ôm tim mình dường như đang siết chặt. Nghẹn ngào...
Anh không quên những gì nó đã nói và cũng chẳng để ý tới những điều đó. Quá khứ cũng chỉ là quá khứ, anh ta không biết mình có nên tạm gác quá khứ để sống tốt hơn nữa không. Quá khứ...
Tác giả :
Liêu Phong