Thầy Giáo Hot Boy
Chương 30
Lần đầu tiên ngủ cùng nhau, như đã nói không được tự nhiên. Minh Huy cũng vốn không quen ngủ xa nhà như thế này nên có chút khó khăn. Tự dưng anh cảm thấy nhớ nhà nên ngủ không được. Anh thức. Trời đêm tĩnh mịch, dưới ánh sáng nhạt nhòa, anh lén nhìn Bảo Khang. Cậu ta đã chìm say trong giấc ngủ từ lâu rồi. Anh khẽ cười khi nhìn thấy bộ dạng của Khang. Ngay cả khi em ấy ngủ mà cũng dễ thương như thế đấy, chẳng trách gì mình luôn có cái gì đó đặc biệt với em ấy. Đôi mắt quan sát kĩ càng, Minh Huy vô tình ngắm ngay phần nhạy cảm của Bảo Khang. Thân nhiệt tăng nhanh chóng, anh vội vàng quay mặt đi chỗ khác nhưng dù kìm chế mức nào, nhục dục cũng không thể không nổi lên. Anh tự trách mình đã suy nghĩ lung tung.
Trời đã sáng. Bảo Khang thức dậy thấy Minh Huy vẫn còn mơ màng, liền phát thúc giục anh ta dậy. Minh Huy chịu tác động của Bảo Khang nửa tỉnh nửa mơ: “Sáng rồi sao?"
“Không lẽ tối? Anh làm mất hình tượng quá. Đêm qua ngủ ngáy, rồi còn gác chân lung tung nữa chứ. Nếu không nể tình thầy trò, em đã tống cho anh một cước."
Minh Huy hơi mắc cỡ trước tật xấu này: “Là người đâu ai hoàn hảo. Được cái này mất cái kia."
“Mới sáng sớm mà đã giảng đạo. Anh đi rửa mặt rồi ăn sáng. Hôm nay là ngày cuối nên thầy muốn đi đâu chơi không?"
Minh Huy suy nghĩ hồi lâu:
“A, hay em dẫn thầy đi làm những công việc mà dưới quê thường làm đi."
“Thầy không sợ nó khó khăn à?"
“Không."
“Vậy thì được."
Bữa sáng đã xong xuôi, Minh Huy thúc giục Bảo Khang thực hiện lời hứa lúc sáng. Bảo Khang dẫn Minh Huy ra ruộng.
“Khung cảnh ở đây thật đẹp!" Minh Huy ngưỡng mộ.
“Xem ra anh cũng có mắt thẩm mĩ." Bảo Khang châm chọc.
Minh Huy bỏ ngoài tai lời Khang vừa nói, đơn giản vì không muốn mới sáng mà đã đấu khẩu: “Những người nông dân kia trông vất vả quá! Mới sáng, trời lạnh thế này mà đã lặn lội bùn sình rồi."
Bảo Khang nhìn những người nông dân, lòng khâm phục: “Họ rất tốt bụng. À, mà anh có muốn thử làm nông dân một lần không?"
Minh Huy mở to mắt, hai tay chéo lại: “Sao? Thôi, thôi. Cho thầy xin.
Bảo Khang liếc mắt: “Vậy sao lúc sáng còn kêu em dẫn anh đi làm những điều mà người miền quê thường làm? Đúng là chỉ được mỗi cái miệng!"
Minh Huy tức: “Em vô lễ quá rồi đấy! Còn chuyện gì đơn giản hơn không? Anh nhất định sẽ làm được mà." Khẩu khí ngày một nhỏ lại.
Bảo Khang suy nghĩ hồi lâu, chạy lại bác nông dân đằng xa mượn cái gì đó, rồi quay lại: “Đây! Cầm đi!"
“Cần… câu sao? Em tính cùng thầy câu" cá?"
Bảo Khang gật đầu: “Đoán đúng rồi.
Nói xong, Bảo Khang dẫn Minh Huy đến một cái mương nhỏ: “Chúng ta sẽ câu cá ở đây!"
“Ở đây làm gì có cá mà câu?" Minh Huy ngạc nhiên.
“Thầy cứ tin em."
Minh Huy tạm tin Bảo Khang, nhưng hoài nghi vẫn còn đó.
“Ở miền quê người ta thường câu cá thư giãn như thế này à? Cũng rảnh thật."
“Không biết thật sao anh? Em tưởng vốn sống của anh phong phú lắm… ai ngờ… Người ta câu cá để ăn đó thưa anh!"
Minh Huy cảm thấy xấu hổ: “Vậy à! Lần đầu ở dưới quê nên không biết."
“Chắc phải đặt biệt danh cho anh là thầy ngốc mới được. Thầy ngốc!" Bảo Khang ôm bụng cười sặc, thiếu điều muốn lăn đùng ra cười luôn.
“Em muốn chết hả?" Bản tính ôn nhu đã không còn, tức nước thì vỡ bờ thôi.
“Cá cắn câu rồi kìa!"
“Cá rô phi to quá!"
“Anh được ba con rồi đó."
“Em được bốn con mà chẳng thèm nói nữa là..."
“Hơn nhau mỗi một con thôi."
Họ đã cùng nhau câu cá như thế đó. Thật trẻ con hết mức. Sau khi câu cá rồi đem về nhà, Bảo Khang tiếp tục dẫn Minh Huy đi tham quan làng quê. Người ta nói đúng: Đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Buổi chiều, bữa cơm cuối cùng của chuyến đi.
“Ngoại ơi! Đúng là cá mình bắt được nên ăn cũng cảm thấy ngon hơn."
Ngoại Bảo Khang cười: “Tổ cha mày! Khéo ăn khéo nói dễ sợ."
“Anh thôi cái trò nịnh bợ này được không?" Bảo Khang khó chịu.
“Nịnh hót gì chứ? Anh nghĩ sao nói vậy thôi à."
Bảo Khang hết muốn nói với anh ta. Không hiểu vì sao từ khi về đây Bảo Khang suốt ngày luôn tìm cớ đấu khẩu với Minh Huy, chắc tại ghen tị do anh ta được bà quan tâm hơn cả mình.
Buổi tối hôm nay hai người đi ngủ sớm để mai còn đi về nữa. Chắc tại cả ngày đi nhiều nơi, làm nhiều thứ nên cả hai mệt hay sao mà mới vừa ngả lưng đã ngủ say rồi.
Trời đã sáng. Bảo Khang thức dậy thấy Minh Huy vẫn còn mơ màng, liền phát thúc giục anh ta dậy. Minh Huy chịu tác động của Bảo Khang nửa tỉnh nửa mơ: “Sáng rồi sao?"
“Không lẽ tối? Anh làm mất hình tượng quá. Đêm qua ngủ ngáy, rồi còn gác chân lung tung nữa chứ. Nếu không nể tình thầy trò, em đã tống cho anh một cước."
Minh Huy hơi mắc cỡ trước tật xấu này: “Là người đâu ai hoàn hảo. Được cái này mất cái kia."
“Mới sáng sớm mà đã giảng đạo. Anh đi rửa mặt rồi ăn sáng. Hôm nay là ngày cuối nên thầy muốn đi đâu chơi không?"
Minh Huy suy nghĩ hồi lâu:
“A, hay em dẫn thầy đi làm những công việc mà dưới quê thường làm đi."
“Thầy không sợ nó khó khăn à?"
“Không."
“Vậy thì được."
Bữa sáng đã xong xuôi, Minh Huy thúc giục Bảo Khang thực hiện lời hứa lúc sáng. Bảo Khang dẫn Minh Huy ra ruộng.
“Khung cảnh ở đây thật đẹp!" Minh Huy ngưỡng mộ.
“Xem ra anh cũng có mắt thẩm mĩ." Bảo Khang châm chọc.
Minh Huy bỏ ngoài tai lời Khang vừa nói, đơn giản vì không muốn mới sáng mà đã đấu khẩu: “Những người nông dân kia trông vất vả quá! Mới sáng, trời lạnh thế này mà đã lặn lội bùn sình rồi."
Bảo Khang nhìn những người nông dân, lòng khâm phục: “Họ rất tốt bụng. À, mà anh có muốn thử làm nông dân một lần không?"
Minh Huy mở to mắt, hai tay chéo lại: “Sao? Thôi, thôi. Cho thầy xin.
Bảo Khang liếc mắt: “Vậy sao lúc sáng còn kêu em dẫn anh đi làm những điều mà người miền quê thường làm? Đúng là chỉ được mỗi cái miệng!"
Minh Huy tức: “Em vô lễ quá rồi đấy! Còn chuyện gì đơn giản hơn không? Anh nhất định sẽ làm được mà." Khẩu khí ngày một nhỏ lại.
Bảo Khang suy nghĩ hồi lâu, chạy lại bác nông dân đằng xa mượn cái gì đó, rồi quay lại: “Đây! Cầm đi!"
“Cần… câu sao? Em tính cùng thầy câu" cá?"
Bảo Khang gật đầu: “Đoán đúng rồi.
Nói xong, Bảo Khang dẫn Minh Huy đến một cái mương nhỏ: “Chúng ta sẽ câu cá ở đây!"
“Ở đây làm gì có cá mà câu?" Minh Huy ngạc nhiên.
“Thầy cứ tin em."
Minh Huy tạm tin Bảo Khang, nhưng hoài nghi vẫn còn đó.
“Ở miền quê người ta thường câu cá thư giãn như thế này à? Cũng rảnh thật."
“Không biết thật sao anh? Em tưởng vốn sống của anh phong phú lắm… ai ngờ… Người ta câu cá để ăn đó thưa anh!"
Minh Huy cảm thấy xấu hổ: “Vậy à! Lần đầu ở dưới quê nên không biết."
“Chắc phải đặt biệt danh cho anh là thầy ngốc mới được. Thầy ngốc!" Bảo Khang ôm bụng cười sặc, thiếu điều muốn lăn đùng ra cười luôn.
“Em muốn chết hả?" Bản tính ôn nhu đã không còn, tức nước thì vỡ bờ thôi.
“Cá cắn câu rồi kìa!"
“Cá rô phi to quá!"
“Anh được ba con rồi đó."
“Em được bốn con mà chẳng thèm nói nữa là..."
“Hơn nhau mỗi một con thôi."
Họ đã cùng nhau câu cá như thế đó. Thật trẻ con hết mức. Sau khi câu cá rồi đem về nhà, Bảo Khang tiếp tục dẫn Minh Huy đi tham quan làng quê. Người ta nói đúng: Đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Buổi chiều, bữa cơm cuối cùng của chuyến đi.
“Ngoại ơi! Đúng là cá mình bắt được nên ăn cũng cảm thấy ngon hơn."
Ngoại Bảo Khang cười: “Tổ cha mày! Khéo ăn khéo nói dễ sợ."
“Anh thôi cái trò nịnh bợ này được không?" Bảo Khang khó chịu.
“Nịnh hót gì chứ? Anh nghĩ sao nói vậy thôi à."
Bảo Khang hết muốn nói với anh ta. Không hiểu vì sao từ khi về đây Bảo Khang suốt ngày luôn tìm cớ đấu khẩu với Minh Huy, chắc tại ghen tị do anh ta được bà quan tâm hơn cả mình.
Buổi tối hôm nay hai người đi ngủ sớm để mai còn đi về nữa. Chắc tại cả ngày đi nhiều nơi, làm nhiều thứ nên cả hai mệt hay sao mà mới vừa ngả lưng đã ngủ say rồi.
Tác giả :
Liêu Phong