Thầy Giáo Hot Boy
Chương 24: Ai là người nấu mì ngon nhất?
“Khang à! Con ở nhà học với thầy nhe! Ba mẹ đi công chuyện một chút."
“Dạ!"
Bảo Khang đáp lời từ trên phòng. Giọng Khang lúc này quả thật yếu ớt, khác hẳn với thường ngày.
Minh Huy nhìn Bảo Khang:
“Em còn đau lắm sao? Nhìn khuôn mặt chẳng đâu ra đâu!"
Bảo Khang đáp: “Đau lắm!"
Minh Huy dùng tay nhéo má Khang một cái thật nhẹ nhàng, kiểu như đang cưng nựng con nít: “Biết là đau nhưng mà mai sẽ hết thôi. Em đừng nghĩ đến nó nữa thì sẽ không cảm thấy đau."
“Cảm ơn anh đã an ủi em."
“Anh đã cùng với cha em trình báo việc này với trường rồi, em yên tâm đi, tên đó sẽ bị kỉ luật nhanh thôi."
“Dạ!"
“Chúng ta tiếp tục học bài thôi."
Hai người tiếp tục việc học - dạy. Thỉnh thoảng, Bảo Khang lại nhìn say sưa nét mặt Minh Huy, và cũng có đôi lúc Minh Huy lại say sưa nhìn Bảo Khang. Cả hai đối phương đều thật sự quan tâm nhau, nhưng mà vẫn lặng lẽ thế thôi.
Mấy mươi phút trôi qua...
“Xong! Thầy vất vả quá rồi."
Bảo Khang đứng dậy cúi đầu chào Minh Huy một mực lễ phép. Buổi học lại kết thúc một cách nhanh chóng.
“Ừ! Nhưng không hiểu sao khi dạy em thời gian lại trôi nhanh một cách thế nhỉ?" Minh Huy tự hỏi.
Bảo Minh đang dọn dẹp bàn học, nên có lẽ không để ý tới: “Anh vừa mới nói gì thế?"
Minh Huy nhìn Bảo Khang, nhún nhún vai: “À, không có gì. Bây giờ vẫn còn sớm. Hay em nấu mì cho anh ăn nhe, anh đói quá."
Tay Minh Huy xoa xoa bụng, làm ra vẻ đang đói cho Bảo Khang thấy. Bảo Khang nhìn điệu bộ thật là chẳng thể nhịn cười: “Nấu mì? Chuyện đó em làm được nhưng… không biết anh có ăn được không thôi." Bảo Khang cười cười.
Minh Huy ngầm hiểu được, chợt nảy ra ý kiến: “Hay là chúng ta thi nhau xem ai nấu mì ngon hơn nhe. Được không?"
Bảo Khang hơi bất ngờ với đề nghị này, nhưng cũng cảm thấy thú vị liền gật đầu đồng ý.
“Anh xong chưa? Em gần xong rồi đấy!"
“Cũng gần xong rồi. Ngon quá! Không chê vào đâu được."
“Em nhất định sẽ thắng anh. Ây da! Nóng..."
“Em cẩn thận vào chứ."
Họ bắt đầu cuộc thi cũng đã được khoảng gần mười phút. Hai người có vẻ rất hào hứng với cuộc thi này. Ai cũng muốn tài nấu mì của mình hơn người kia.
Hai tô mì đã đặt sẵn trên bàn.
“Em sẽ không thắng nổi anh đâu!"
Minh Huy ra vẻ tự cao, tự tin tuyệt đối vào tài nấu nướng của mình. Bảo Khang cũng không chịu thua: “Chờ xem ai sẽ hơn ai! Nhưng chấm điểm phải công bằng đó nhe!"
“Dĩ nhiên rồi!"
Hai người họ bắt đầu đưa cho đối phương sản phẩm của mình. Và giây phút hồi họp đã bắt đầu. Bảo Khang cầm đũa bắt đầu thưởng thức tài nghệ của anh ta. Minh Huy tự đắc mà chờ xem biểu cảm của Khang, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn Khang sẽ khen tới tấp.
“Wow! Rất ngon! Xem ra tài nghệ của anh cũng không kém."
Minh Huy lấy tay chống lên càm, ngênh mặt: “Đã bảo rồi mà! Em ăn từ từ thôi! Thế em cho anh được mấy điểm?"
Bảo Khang buông đũa, cầm ly nước lên uống. Xong rồi suy nghĩ: “Mấy điểm đây ta? À, anh được, được 8điểm!"
Minh Huy trơ mắt lên: “Vậy mà được có 8 điểm sao? Có công bằng không đấy?"
“Rất chuẩn rồi! Còn hai điểm kia do anh thiếu đi một mùi vị."
“Mùi vị gì?"
“Đó chính là tình cảm!"
“Cái đó sao? Em thật trẻ con quá đó!"
“Trẻ con gì chứ? Nếu có gia vị đó mì sẽ ngon hơn rất nhiều. Một người đầu bếp cho dù có tài nghệ đến đâu nhưng khi nấu ăn mà không có đặt tâm tư, tình cảm của mình vào món ăn thì cũng chẳng thể thành công."
“Được rồi, hôm nay em còn giáo huấn anh. Ha ha. Bây giờ tới lượt anh!"
Minh Huy xoa xoa tay, mở nắp tô mì ra, dùng đũa trộn đều. Minh Huy bắt đầu nếm miếng mì đầu tiên. Bảo Khang hồi họp.
Minh Huy ăn mì mà không nói gì. Ă, ăn và ăn. Gương mặt trông rất kì lạ.
“Sao? Ngon không anh? Ngon rồi nên mới ăn nhiều như vậy có phải không? Từ từ, hết em sẽ làm cho anh cái khác."
Minh Huy ngước mặt nhìn Bảo Khang, bất ngờ cười thật to, thiếu điều muốn chọc tức người khác. Minh Huy càng lúc cười càng to. Một tay ôm bụng, một tay che miệng đang cười.
“Em nghĩ sao vậy? Em ăn thử xem!"
Bảo Khang không hiểu chuyện gì, cầm tô mì lên ăn thử.
Chậc...
Vừa đưa vào miệng liền nôn ra hết. Tài nghệ của cậu quả thật có một không hai trên trái đất.
“Cười gì mà cười. Bộ vui lắm hả?"
“Vui thật mà! Anh có quyền cười!"
Bảo Khang mắc cỡ, hai tay quậy tung cái đầu tóc, biến nó trở nên thật rối bời. Đôi mắt khá dữ tợn.
“Sao? Bây giờ ai là người nấu ăn ngon nhất?"
“Em không biết! Anh ăn hết tô mì này cho em, không được bỏ mứa."
“..."
Trời khuya rồi đõ anh còn không mau dọn dẹp rồi về đi.
Minh Huy vẫn còn cười, thỉnh thoảng lướt nhìn Bảo Khang để giễu cợt. Bảo Khang như muốn ăn tươi nuốt sống thầy của mình.
“Dạ!"
Bảo Khang đáp lời từ trên phòng. Giọng Khang lúc này quả thật yếu ớt, khác hẳn với thường ngày.
Minh Huy nhìn Bảo Khang:
“Em còn đau lắm sao? Nhìn khuôn mặt chẳng đâu ra đâu!"
Bảo Khang đáp: “Đau lắm!"
Minh Huy dùng tay nhéo má Khang một cái thật nhẹ nhàng, kiểu như đang cưng nựng con nít: “Biết là đau nhưng mà mai sẽ hết thôi. Em đừng nghĩ đến nó nữa thì sẽ không cảm thấy đau."
“Cảm ơn anh đã an ủi em."
“Anh đã cùng với cha em trình báo việc này với trường rồi, em yên tâm đi, tên đó sẽ bị kỉ luật nhanh thôi."
“Dạ!"
“Chúng ta tiếp tục học bài thôi."
Hai người tiếp tục việc học - dạy. Thỉnh thoảng, Bảo Khang lại nhìn say sưa nét mặt Minh Huy, và cũng có đôi lúc Minh Huy lại say sưa nhìn Bảo Khang. Cả hai đối phương đều thật sự quan tâm nhau, nhưng mà vẫn lặng lẽ thế thôi.
Mấy mươi phút trôi qua...
“Xong! Thầy vất vả quá rồi."
Bảo Khang đứng dậy cúi đầu chào Minh Huy một mực lễ phép. Buổi học lại kết thúc một cách nhanh chóng.
“Ừ! Nhưng không hiểu sao khi dạy em thời gian lại trôi nhanh một cách thế nhỉ?" Minh Huy tự hỏi.
Bảo Minh đang dọn dẹp bàn học, nên có lẽ không để ý tới: “Anh vừa mới nói gì thế?"
Minh Huy nhìn Bảo Khang, nhún nhún vai: “À, không có gì. Bây giờ vẫn còn sớm. Hay em nấu mì cho anh ăn nhe, anh đói quá."
Tay Minh Huy xoa xoa bụng, làm ra vẻ đang đói cho Bảo Khang thấy. Bảo Khang nhìn điệu bộ thật là chẳng thể nhịn cười: “Nấu mì? Chuyện đó em làm được nhưng… không biết anh có ăn được không thôi." Bảo Khang cười cười.
Minh Huy ngầm hiểu được, chợt nảy ra ý kiến: “Hay là chúng ta thi nhau xem ai nấu mì ngon hơn nhe. Được không?"
Bảo Khang hơi bất ngờ với đề nghị này, nhưng cũng cảm thấy thú vị liền gật đầu đồng ý.
“Anh xong chưa? Em gần xong rồi đấy!"
“Cũng gần xong rồi. Ngon quá! Không chê vào đâu được."
“Em nhất định sẽ thắng anh. Ây da! Nóng..."
“Em cẩn thận vào chứ."
Họ bắt đầu cuộc thi cũng đã được khoảng gần mười phút. Hai người có vẻ rất hào hứng với cuộc thi này. Ai cũng muốn tài nấu mì của mình hơn người kia.
Hai tô mì đã đặt sẵn trên bàn.
“Em sẽ không thắng nổi anh đâu!"
Minh Huy ra vẻ tự cao, tự tin tuyệt đối vào tài nấu nướng của mình. Bảo Khang cũng không chịu thua: “Chờ xem ai sẽ hơn ai! Nhưng chấm điểm phải công bằng đó nhe!"
“Dĩ nhiên rồi!"
Hai người họ bắt đầu đưa cho đối phương sản phẩm của mình. Và giây phút hồi họp đã bắt đầu. Bảo Khang cầm đũa bắt đầu thưởng thức tài nghệ của anh ta. Minh Huy tự đắc mà chờ xem biểu cảm của Khang, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn Khang sẽ khen tới tấp.
“Wow! Rất ngon! Xem ra tài nghệ của anh cũng không kém."
Minh Huy lấy tay chống lên càm, ngênh mặt: “Đã bảo rồi mà! Em ăn từ từ thôi! Thế em cho anh được mấy điểm?"
Bảo Khang buông đũa, cầm ly nước lên uống. Xong rồi suy nghĩ: “Mấy điểm đây ta? À, anh được, được 8điểm!"
Minh Huy trơ mắt lên: “Vậy mà được có 8 điểm sao? Có công bằng không đấy?"
“Rất chuẩn rồi! Còn hai điểm kia do anh thiếu đi một mùi vị."
“Mùi vị gì?"
“Đó chính là tình cảm!"
“Cái đó sao? Em thật trẻ con quá đó!"
“Trẻ con gì chứ? Nếu có gia vị đó mì sẽ ngon hơn rất nhiều. Một người đầu bếp cho dù có tài nghệ đến đâu nhưng khi nấu ăn mà không có đặt tâm tư, tình cảm của mình vào món ăn thì cũng chẳng thể thành công."
“Được rồi, hôm nay em còn giáo huấn anh. Ha ha. Bây giờ tới lượt anh!"
Minh Huy xoa xoa tay, mở nắp tô mì ra, dùng đũa trộn đều. Minh Huy bắt đầu nếm miếng mì đầu tiên. Bảo Khang hồi họp.
Minh Huy ăn mì mà không nói gì. Ă, ăn và ăn. Gương mặt trông rất kì lạ.
“Sao? Ngon không anh? Ngon rồi nên mới ăn nhiều như vậy có phải không? Từ từ, hết em sẽ làm cho anh cái khác."
Minh Huy ngước mặt nhìn Bảo Khang, bất ngờ cười thật to, thiếu điều muốn chọc tức người khác. Minh Huy càng lúc cười càng to. Một tay ôm bụng, một tay che miệng đang cười.
“Em nghĩ sao vậy? Em ăn thử xem!"
Bảo Khang không hiểu chuyện gì, cầm tô mì lên ăn thử.
Chậc...
Vừa đưa vào miệng liền nôn ra hết. Tài nghệ của cậu quả thật có một không hai trên trái đất.
“Cười gì mà cười. Bộ vui lắm hả?"
“Vui thật mà! Anh có quyền cười!"
Bảo Khang mắc cỡ, hai tay quậy tung cái đầu tóc, biến nó trở nên thật rối bời. Đôi mắt khá dữ tợn.
“Sao? Bây giờ ai là người nấu ăn ngon nhất?"
“Em không biết! Anh ăn hết tô mì này cho em, không được bỏ mứa."
“..."
Trời khuya rồi đõ anh còn không mau dọn dẹp rồi về đi.
Minh Huy vẫn còn cười, thỉnh thoảng lướt nhìn Bảo Khang để giễu cợt. Bảo Khang như muốn ăn tươi nuốt sống thầy của mình.
Tác giả :
Liêu Phong