Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Chương 78: Ngốc hay ngu???
Nam Cung Hạo Thiên trợn to mắt, không thể tin nhìn cô nói:
-Người đêm đó chính là em? Có phải không? Em hãy nói đi.
Nhã Thuần tức giận, vẽ mặt đầy oán trách và khinh thường nói:
-Cái tên đại phôi đản, biến thái, sắc lang. Anh có thể vặn nhỏ volum của mình lại dùm không, tui không có điếc, thưa ngày. Với lại ngày không cần mặc mũi là chuyện của ngày nhưng tôi vẫn cần.
“Nhã Thuần nói gì? Ý cô ấy nói người đàn ông đầu tiên của cô ấy là anh ư? Trái tim anh kích động không thôi. Anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trần gian."
Mặc dù anh nói anh không quan tâm đến quá khứ của cô, nhưng anh vẫn là thằng đàn ông, trong trong lòng anh vẫn có sự ích và tính chiếm đoạt mãnh mẽ. Thử hỏi như thế thì làm sao tâm anh không đau, khi cứ ngỡ cô đã thất thân cho người khác.
Mặc dù trong lòng rất kích động, nhưng Nam Cung Hạo Thiên vẽ ngoài vẫn tỏ ra thản nhiên, như chuyện ấy là bình thường. Nhìn vẽ mặt vì sinh khí nên nhăn thành đoàn của Nhã Thuần, nhíu mi nói:
-Thay vì trách tôi, tôi nghĩ em nên cám ơn tôi mới đúng vì người hôm ấy là tôi. Tôi thấy chúng ta thật có duyên đấy, đi hết một vòng trái đất, thì ra chúng ta đã là của nhau ngay từ đầu.
-Có duyên cái đầu anh ấy, đồ háo sắc, đồ tồi.
-Lý Nhã Thuần, em là con gái đấy. Sao câu nào em mở miệng ra cũng toàn là những câu nói tục tĩu, mắng người không vậy. Tôi nhớ tôi chưa bao giờ dạy học sinh của mình cư xử bất lịch sự như vậy.
Nhã Thuần khinh bĩ nhìn anh nói:
-Anh còn dám nói anh là giáo viên sao? Anh chỗ nào xứng làm giáo viên, mà lên mặt dạy tôi. Anh nên coi lại nhân phẩm của mình đi. Có giáo viên nào đem học sinh của mình ra cường hết lần này đến lần khác không? Thưa thầy…..
-Lý Nhã Thuần, em nói tôi cường em sao? Xin lỗi nhưng có lẽ phải làm em thất vọng. Nam Cung Hạo Thiên tôi từ trước đến nay, chưa ép buộc kỳ một người phụ nữ nào làm việc ấy với tôi, nếu họ không muốn. Em quên rồi sao, lần đó chính em là tự nguyện cởi áo, tháo thắt lưng, bò lên giường cầu tôi làm em, tôi chưa hề kề dao lên cổ, hay đe dọa em phải làm điều đó. Nên em đừng giở cái giọng đó ra đây với tôi.
-Nam Cung Hạo Thiên tôi nghĩ anh chưa già đến nỗi đãng trí mau quên như vậy chứ. Anh không nhớ lần tổ chức tiệc thịt nướng, thằng điên nào ép buộc tôi, bắt nhốt tôi vào phòng và giở trò đồi bại à. Vậy mà bây giờ còn ở đây lên giọng thánh nhân quân tử, tôi khinh. Lý Nhã Thuần tôi phỉ báng anh gắp trăm lần.
Nam Cung Hạo Thiên không những không bị những lời nói của Nhã Thuần chọc cho tức giận mà anh nhìn cô thật thú vị. Nhã Thuần đôi lúc tôi nhìn em không biết nên nói em là ngốc hay ngu đây.
Anh đưa ty lên búng lên trán Nhã Thuần một cái thật kêu nói:
-Nhã Thuần em có thật sự là học viên đứng thứ hai toàn quốc, IQ 199/200 không vậy?. Hay đầu óc em bị cửa kẹp cho hư luôn rồi. Đến nỗi lần đó tôi có làm em hay không em cũng không biết sao? Nếu thật sự lần đó tôi cưỡng bức em thì em nghĩ liệu em còn sức để bước xuống giường à?
Sáng sau khi tỉnh lại đầu óc thật mơ hồ và đau buốt, cô không nhớ anh đã làm gì mình, nhưng cái cảm giác toàn thân đau ê ẩm, không chỗ lành lặng, cùng với những lời sĩ nhục của anh nên cô cứ nghĩ mình đã bị anh cường.
Nhưng bây giờ suy nghĩ kỷ lại, cô thấy có điều gì đó không hợp lý cho lắm, ngoại trừ trên cơ thể cô đầy ấn ký xanh tím của hắn, thân thể mệt mõi, đầu óc nặng trịch, thì phía dưới hạ thể của cô chẳng hề có bất kỳ đau đớn nào, hay có dấu hiệu gì cả không lẽ lời anh nói là sự thật? Nhưng nếu vậy thì làm sao anh biết chuyện đó?
Nhìn thấy vẽ mặt trầm ngâm suy tư, sắc mặt lúc trắng lúc hồng của cô, Nam Cung Hạo Thiên khẽ mỉm cười, nói:
- Tối đêm đó em dầm mưa rất lâu, hoản sợ do bị rắn cắn, nên tâm lý căng thẳng, dẫn đến kiệt sức và mệt mõi, nên không nhớ gì là đúng rồi. Vã lại những thứ mà em ăn được tối đêm đó cơ hồ đã bị em tống khứ ra ngoài hết rồi, cho nên thử hỏi sao em còn sức lực không chứ.
Nói đoạn Nam Cung Hạo Thiên cảm thấy hơi chột dạ, vẻ mặt ửng hồng, quay sang chỗ khác không dám đối diện với cô. Đêm đó vì tức giận cô thích người khác, nên anh định trừng phạt cô một phen, nhưng không ngờ phạt cô đâu không thấy anh chỉ cảm thấy mình bị dục quả đốt người, tiểu đệ đệ của anh xém chút nữa cơ hồ đã bị anh nhịn đến muốn bị phế luôn rồi.
-Nhưng tại sao anh lại… lại… - Nhã Thuần ngượng đỏ mặt, cứ nghĩ đến ấn ký của anh trên người mình vào đêm đó đề lại, là máu của cô lại muốn lên đến não mà thôi, anh kêu cô làm sao nói nên lời đây?
-Lại cái gì?
-Người đêm đó chính là em? Có phải không? Em hãy nói đi.
Nhã Thuần tức giận, vẽ mặt đầy oán trách và khinh thường nói:
-Cái tên đại phôi đản, biến thái, sắc lang. Anh có thể vặn nhỏ volum của mình lại dùm không, tui không có điếc, thưa ngày. Với lại ngày không cần mặc mũi là chuyện của ngày nhưng tôi vẫn cần.
“Nhã Thuần nói gì? Ý cô ấy nói người đàn ông đầu tiên của cô ấy là anh ư? Trái tim anh kích động không thôi. Anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trần gian."
Mặc dù anh nói anh không quan tâm đến quá khứ của cô, nhưng anh vẫn là thằng đàn ông, trong trong lòng anh vẫn có sự ích và tính chiếm đoạt mãnh mẽ. Thử hỏi như thế thì làm sao tâm anh không đau, khi cứ ngỡ cô đã thất thân cho người khác.
Mặc dù trong lòng rất kích động, nhưng Nam Cung Hạo Thiên vẽ ngoài vẫn tỏ ra thản nhiên, như chuyện ấy là bình thường. Nhìn vẽ mặt vì sinh khí nên nhăn thành đoàn của Nhã Thuần, nhíu mi nói:
-Thay vì trách tôi, tôi nghĩ em nên cám ơn tôi mới đúng vì người hôm ấy là tôi. Tôi thấy chúng ta thật có duyên đấy, đi hết một vòng trái đất, thì ra chúng ta đã là của nhau ngay từ đầu.
-Có duyên cái đầu anh ấy, đồ háo sắc, đồ tồi.
-Lý Nhã Thuần, em là con gái đấy. Sao câu nào em mở miệng ra cũng toàn là những câu nói tục tĩu, mắng người không vậy. Tôi nhớ tôi chưa bao giờ dạy học sinh của mình cư xử bất lịch sự như vậy.
Nhã Thuần khinh bĩ nhìn anh nói:
-Anh còn dám nói anh là giáo viên sao? Anh chỗ nào xứng làm giáo viên, mà lên mặt dạy tôi. Anh nên coi lại nhân phẩm của mình đi. Có giáo viên nào đem học sinh của mình ra cường hết lần này đến lần khác không? Thưa thầy…..
-Lý Nhã Thuần, em nói tôi cường em sao? Xin lỗi nhưng có lẽ phải làm em thất vọng. Nam Cung Hạo Thiên tôi từ trước đến nay, chưa ép buộc kỳ một người phụ nữ nào làm việc ấy với tôi, nếu họ không muốn. Em quên rồi sao, lần đó chính em là tự nguyện cởi áo, tháo thắt lưng, bò lên giường cầu tôi làm em, tôi chưa hề kề dao lên cổ, hay đe dọa em phải làm điều đó. Nên em đừng giở cái giọng đó ra đây với tôi.
-Nam Cung Hạo Thiên tôi nghĩ anh chưa già đến nỗi đãng trí mau quên như vậy chứ. Anh không nhớ lần tổ chức tiệc thịt nướng, thằng điên nào ép buộc tôi, bắt nhốt tôi vào phòng và giở trò đồi bại à. Vậy mà bây giờ còn ở đây lên giọng thánh nhân quân tử, tôi khinh. Lý Nhã Thuần tôi phỉ báng anh gắp trăm lần.
Nam Cung Hạo Thiên không những không bị những lời nói của Nhã Thuần chọc cho tức giận mà anh nhìn cô thật thú vị. Nhã Thuần đôi lúc tôi nhìn em không biết nên nói em là ngốc hay ngu đây.
Anh đưa ty lên búng lên trán Nhã Thuần một cái thật kêu nói:
-Nhã Thuần em có thật sự là học viên đứng thứ hai toàn quốc, IQ 199/200 không vậy?. Hay đầu óc em bị cửa kẹp cho hư luôn rồi. Đến nỗi lần đó tôi có làm em hay không em cũng không biết sao? Nếu thật sự lần đó tôi cưỡng bức em thì em nghĩ liệu em còn sức để bước xuống giường à?
Sáng sau khi tỉnh lại đầu óc thật mơ hồ và đau buốt, cô không nhớ anh đã làm gì mình, nhưng cái cảm giác toàn thân đau ê ẩm, không chỗ lành lặng, cùng với những lời sĩ nhục của anh nên cô cứ nghĩ mình đã bị anh cường.
Nhưng bây giờ suy nghĩ kỷ lại, cô thấy có điều gì đó không hợp lý cho lắm, ngoại trừ trên cơ thể cô đầy ấn ký xanh tím của hắn, thân thể mệt mõi, đầu óc nặng trịch, thì phía dưới hạ thể của cô chẳng hề có bất kỳ đau đớn nào, hay có dấu hiệu gì cả không lẽ lời anh nói là sự thật? Nhưng nếu vậy thì làm sao anh biết chuyện đó?
Nhìn thấy vẽ mặt trầm ngâm suy tư, sắc mặt lúc trắng lúc hồng của cô, Nam Cung Hạo Thiên khẽ mỉm cười, nói:
- Tối đêm đó em dầm mưa rất lâu, hoản sợ do bị rắn cắn, nên tâm lý căng thẳng, dẫn đến kiệt sức và mệt mõi, nên không nhớ gì là đúng rồi. Vã lại những thứ mà em ăn được tối đêm đó cơ hồ đã bị em tống khứ ra ngoài hết rồi, cho nên thử hỏi sao em còn sức lực không chứ.
Nói đoạn Nam Cung Hạo Thiên cảm thấy hơi chột dạ, vẻ mặt ửng hồng, quay sang chỗ khác không dám đối diện với cô. Đêm đó vì tức giận cô thích người khác, nên anh định trừng phạt cô một phen, nhưng không ngờ phạt cô đâu không thấy anh chỉ cảm thấy mình bị dục quả đốt người, tiểu đệ đệ của anh xém chút nữa cơ hồ đã bị anh nhịn đến muốn bị phế luôn rồi.
-Nhưng tại sao anh lại… lại… - Nhã Thuần ngượng đỏ mặt, cứ nghĩ đến ấn ký của anh trên người mình vào đêm đó đề lại, là máu của cô lại muốn lên đến não mà thôi, anh kêu cô làm sao nói nên lời đây?
-Lại cái gì?
Tác giả :
Ôn Nhã Tâm