Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em
Chương 70: Tâm linh tương thông
“Choang"
Ly nước đang cầm trên tay của Nhã Dịch bỗng nhiên rơi xuống đất, trong lòng bỗng nhiên bồn chồn lo lắng không thôi.
Nhã Dịch quay lên nhìn đồng hồ đã tám giờ, hai hàng lông mày của nó nhíu lại. Thường ngày, chưa tới sáu giờ ba mươi mấy người Nhã Thuần đã về tới, nhưng bây giờ đã trễ một tiếng rưỡi đồng hồ mà vẵng chưa thấy bóng dáng của xuất hiện.
Nhã Dịch chạy sang phòng của Nam Cung Hạo Thiên nhưng không ai cả, nó đi sang phòng của Nhật Hàn cũng đồng dang tróng trơn không bóng người. Nó dường như lật tung cả cái biệt thự, nhưng dường như chỉ còn mình nó
Nó chạy ra ngoài vườn, thì thấy Nhật Hàn đang ngồi, gác chân lên bàn,một tay cầm báo, tay kia nâng cốc café uống, một cách thật nho nhã.
Nhã Dịch đi lại, kéo ghế ra, ngồi đối diện với Nhật Hàn. Nhưng anh vẫn không để ý đến nó, vẫn chăm chú theo dõi tờ báo. Nó giật phăng tờ báo của anh ném xuống bàn, nắm lấy tay của anh lay lay, nói:
-Chú Nhật Hàn sao tới giờ Nhã Thuần vẫn chưa về, Nhã Dịch rất nhớ Nhã Thuần.
-Nhóc đừng kêu tôi là chú nghe già lắm, kêu anh đi.
-Không Nhã Dịch thích kêu chú hơn, Nhã Dịch thấy hay mà, kêu chú nghe oai hơn, còn man nữa, với lại ….
-Stop, ngưng, tùy nhóc.
Nhật Hàn thật không ngờ thằng nhóc này không chỉ bề ngoài đáng yêu, mà bên trong nó còn thật đáng sợ, chuyện vô lý như thế, nhưng qua miệng nó bỗng nhiên trở thành chân lý, một chân lý bất hữu nữa chứ. Anh thật nghi ngờ thằng nhóc phúc hắc này có phải chị em ruột với một thiên sứ đáng yêu như Nhã Thuần không nữa?
Nó nhìn anh nói:
-Mà chú có biết Nhã Thuần ở đâu không?
-Không. Chắc là Nam Cung Hạo Thiên dẫn chúng đi thu hoạch hay ra vườn làm việc nữa rồi chứ gì? Nhóc đừng lo lắng Ừm. Thôi Nhã Dịch về phòng chơi game nữa đây, đã hai ngày rồi mà nhân vật của cháu mới lên leve 83 thôi, không thể phí thời gian được nữa.
-Thật đúng là con nít mà– Anh ngẩng đầu lên nhìn trời - Hôm nay thời tiết thật đẹp.
Nhã Dịch xoay người bước đi, tuy cảm thấy Nhật Hàn nói cũng có lý. Bởi lẽ với tính cách quái đãng như Nam Cung Hạo Thiên, thì cũng có khi là như thế thật.
Nhưng không hiểu sao, nó vẫn cảm thấy bất an.
“Nam Cung Hạo Thiên nếu Nhã Thuần có bất kỳ thương tổn gì, tôi Lý Nhã Dịch nhất định dù bất cứ giá nào, cũng bắt anh chôn cùng."
Ly nước đang cầm trên tay của Nhã Dịch bỗng nhiên rơi xuống đất, trong lòng bỗng nhiên bồn chồn lo lắng không thôi.
Nhã Dịch quay lên nhìn đồng hồ đã tám giờ, hai hàng lông mày của nó nhíu lại. Thường ngày, chưa tới sáu giờ ba mươi mấy người Nhã Thuần đã về tới, nhưng bây giờ đã trễ một tiếng rưỡi đồng hồ mà vẵng chưa thấy bóng dáng của xuất hiện.
Nhã Dịch chạy sang phòng của Nam Cung Hạo Thiên nhưng không ai cả, nó đi sang phòng của Nhật Hàn cũng đồng dang tróng trơn không bóng người. Nó dường như lật tung cả cái biệt thự, nhưng dường như chỉ còn mình nó
Nó chạy ra ngoài vườn, thì thấy Nhật Hàn đang ngồi, gác chân lên bàn,một tay cầm báo, tay kia nâng cốc café uống, một cách thật nho nhã.
Nhã Dịch đi lại, kéo ghế ra, ngồi đối diện với Nhật Hàn. Nhưng anh vẫn không để ý đến nó, vẫn chăm chú theo dõi tờ báo. Nó giật phăng tờ báo của anh ném xuống bàn, nắm lấy tay của anh lay lay, nói:
-Chú Nhật Hàn sao tới giờ Nhã Thuần vẫn chưa về, Nhã Dịch rất nhớ Nhã Thuần.
-Nhóc đừng kêu tôi là chú nghe già lắm, kêu anh đi.
-Không Nhã Dịch thích kêu chú hơn, Nhã Dịch thấy hay mà, kêu chú nghe oai hơn, còn man nữa, với lại ….
-Stop, ngưng, tùy nhóc.
Nhật Hàn thật không ngờ thằng nhóc này không chỉ bề ngoài đáng yêu, mà bên trong nó còn thật đáng sợ, chuyện vô lý như thế, nhưng qua miệng nó bỗng nhiên trở thành chân lý, một chân lý bất hữu nữa chứ. Anh thật nghi ngờ thằng nhóc phúc hắc này có phải chị em ruột với một thiên sứ đáng yêu như Nhã Thuần không nữa?
Nó nhìn anh nói:
-Mà chú có biết Nhã Thuần ở đâu không?
-Không. Chắc là Nam Cung Hạo Thiên dẫn chúng đi thu hoạch hay ra vườn làm việc nữa rồi chứ gì? Nhóc đừng lo lắng Ừm. Thôi Nhã Dịch về phòng chơi game nữa đây, đã hai ngày rồi mà nhân vật của cháu mới lên leve 83 thôi, không thể phí thời gian được nữa.
-Thật đúng là con nít mà– Anh ngẩng đầu lên nhìn trời - Hôm nay thời tiết thật đẹp.
Nhã Dịch xoay người bước đi, tuy cảm thấy Nhật Hàn nói cũng có lý. Bởi lẽ với tính cách quái đãng như Nam Cung Hạo Thiên, thì cũng có khi là như thế thật.
Nhưng không hiểu sao, nó vẫn cảm thấy bất an.
“Nam Cung Hạo Thiên nếu Nhã Thuần có bất kỳ thương tổn gì, tôi Lý Nhã Dịch nhất định dù bất cứ giá nào, cũng bắt anh chôn cùng."
Tác giả :
Ôn Nhã Tâm