Thay Gả, Trốn Phi
Quyển 1 - Chương 29: Thế ngoại đào nguyên
Trải qua mấy ngày tu dưỡng, Bộ Phi Ngữ sớm đã khỏe hẳn, vết sẹo trên vai cũng đã không còn thấy nữa.
Một buổi chiều gió mát, nàng một mình ngồi trong sân vườn của Lung Nguyệt Các, vừa phơi nắng vừa cúi đầu xem sách.
Không biết từ lúc nào Sở Lăng Yên đã đi đến, đem sách trong tay nàng để xuống, liền kéo tay nàng đi ra ngoài.
"Vương gia, chúng ta đi đâu chứ?" Bộ Phi Ngữ nghi ngờ hỏi.
"Đi rồi nàng sẽ biết." Sở Lăng Yên cười thần bí, quay đầu lại nhìn nàng.
Xuyên qua một đường lớn đầy náo nhiệt, liền đi vào một đường cái yên lặng ở ngoài vùng ngoại ô, đập vào mắt nàng chính là một mảng rừng hoa đào lớn rộng, muôn hồng nghìn tía, xa xa nhìn lại, tựa hồ một mảng ánh bình minh của bầu trời bị rơi xuống. Một trận gió thổi qua, mùi thơm ngát của hoa đào từng trận từng trận xông vào xoan mũi, thấm cả ruột gan.
Mỗi vài bước đi, trước mắt lại có cây đào, tựa như là đang sống, những lúc mình chuyển động, nếu người không cẩn thận, liền sẽ bị lạc vào bên trong đó, xem ra khu rừng đào này là dựa theo ngũ hiền chất pháp mà trồng, mục đích chính là phòng ngừa người ngoài xâm nhập vào.
Xuyên qua rừng đào, tầm mắt liền thấy mội mảnh trống trải, một vùng đất vô biên vô hạn, nước song hồ trong suốt không thấy đáy, mặt trời chiếu rọi, ánh lên màu vàng kim gợn sóng lăn tăn.
"Đẹp quá đi mất!" Bộ Phi Ngữ đi đến bên bờ song, nhìn đến xuất thần, xa xa còn có vài hộ nông gia đang xây nhà, khói bếp lượn lờ, mềm rủ bay lên bay xuống, còn có mảnh ruộng lúc, màu xanh mơn mởn, hòa lẫn vào trời chiều thật đẹp biết bao. Trên đường nhỏ trên đồng ruộng còn có vài tốp, tụm lại năm ba người, người cuốc đất, người đi về, đằng sau còn có vài đứa trẻ nhảy nhót hát ca, ánh trời chiều kéo bóng họ một đường dài trên mặt đất, trước mắt nàng, không khí này, khiến nàng không kìm được mà nói ra, “Đây quả thực là một đào nguyên tươi đẹp!"
Sở Lăng Yên đi đến phía sau nàng, ở bên tai nàng nhỏ giọng hỏi, “Nàng thích nơi này sao?"
"Vâng, thật sự rất đẹp!" Bộ Phi Ngữ nhẹ nhàng cười một tiếng, hai tròng mắt vẫn như cũ nhìn về phía xa xa, “Tại sao ở đế đô lại có một nơi đẹp như vậy chứ?"
"Kỳ thật…" Sở Lăng Yên dừng lại một chút, giơ ngón tay chỉ về hướng xa xa, “Những người kia trong mắt thế nhân sớm đã không còn nữa, bọn họ đã chết rồi."
"Sao?" Bộ Phi Ngữ không hiểu quay đầu nhìn hắn.
"Nàng còn nhớ Phong Diệp Trấn không?" Sở Lăng Yên hỏi.
"Uhm, nơi đó không phải sớm đã trở thành tử thành rồi sao?" Bộ Phi Ngữ hơi nhíu mày, chẳng lẽ những người kia cùng Phong Diệp Trấn có quan hệ?
"Không sai." Sở Lăng Yên gật đầu đáp, “Mấy năm trước, trấn đó phát dịch bệnh, các trấn bên cạnh lo lắng sẽ bị ôn dịch lan tràn, nên đã phong tỏa Phong Diệp trấn, một mồi lửa đem trấn thiêu hủy. Ta trước đã mang bọn họ lặng lẽ đến nơi này, gọi Bạch Vân Phi đến chữa trị cho bọn họ, sau này bọn họ liền sinh hoạt tại nơi này."
Bộ Phi Ngữ hơi kinh hãi, xoay người lại, tinh tế đánh giá hắn, nhịn không được trêu chọc nói, “Thật khiến ta nhìn không ra nha! Ta còn tưởng vương gia mỗi ngày chỉ biết an nhàn trong vương phủ, chơi cờ, giỡn hoa, hoặc là tìm ta gây phiền toái đó…"
Sở Lăng Yên cười cười, lại có vài phần bất đắc dĩ “Ở trong hoàng thất, tổng thể có quá nhiều thứ khiến ta thân bất do kỷ, ta luôn phải nghĩ làm thế nào không vướng vào những thứ vô vị phân tranh kia, cho nên đối với mọi chuyện ta luôn né tránh."
"Kỳ thật thứ ta muốn nhất, đó chính là một cuộc sống nhàn vân dã hạc như thế." Sở Lăng Yên chỉ về nơi xa kia, giọng ấm áp nói ra, “Đó là khuôn viên mà nhiều năm trước, ta vì bản thân mình xây lên muốn về sau sẽ cùng bọn họ, trải qua những ngày làm việc dưới ánh mặt trời, mặt trời lặn thì an nhàn nghỉ ngơi, một cuộc sống đơn giản."
Bộ Phi Ngữ nhìn Sở Lăng Yên, trong mắt không khỏi có nhiều phần kinh ngạc, không ngờ tới, những lời chất phác này lại xuất ra từ hắn, đường đường là vương gia của một nước mà.
"Nhiên nhi." Sở Lăng Yên đột nhiên giữ chặt tay Bộ Phi Ngữ, đôi mắt thâm thúy chứa đựng ôn nhu sâu sắc, “Ta chưa từng mang nữ tử đến nơi này, nàng là người đầu tiên."
Bộ Phi Ngữ sợ run chớp mắt một cái, không biết lời này của hắn có ý tứ gì.
"Ta không thể không phủ nhận, ta thích nàng."
Thời gian thật giống như dừng lại tại thời điểm hắn nói ra, tim đập liên hồi, thanh âm thanh nhã tuấn lãng, như nước chảy lẳng lặng trôi vào trái tim của Bộ Phi Ngữ.
Sở Lăng Yên lại cẩn thận hỏi, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy mong đợi, “Ta biết rõ, từ lúc bắt đầu, nàng cố ý ngay bất hòa với ta, hiện giờ nàng có bằng lòng tiếp nhận ta hay không, cùng với ta?"
Bộ Phi Ngữ ngẩng đầu nhìn hắn, cặp mắt ấy, tựa như gió xuân, linh động mà ấm áp, bên trong tựa hồ có một phong cảnh đẹp nhất trên đời, dụ hoặc nàng từng bước từng bước đi vào, nhưng lý trí đã kéo nàng trở về, nhắc nhở lấy nàng, không được.
Không phải là không nguyện ý, mà là không được, nàng ở trước mặt hắn, cho tới bây giờ cũng chỉ là một người khác không phải là nàng, đó chính thiên kim Mộc Yên Nhiên.
Mặc dù lừa gạt hắn là bất đắc dĩ, nhưng nếu hắn biết rõ thân phận thật sự của nàng, hắn còn có thể tiếp nhận nàng sao? Cho dù hắn có thể tiếp nhận, thì nàng làm sao đối mặt với sư phụ nàng? Dù sao sư phụ nàng đối với nàng mà nói cũng đã có mười sáu năm công ơn nuôi dưỡng, phản bội sư môn, chuyện như vậy nàng bất luận như thế nào cũng không làm được.
"Vương gia, chúng ta không hợp nhau." Bộ Phi Ngữ cúi đầu xuống, mỹ mâu trong suốt xẹt qua một tia ảm đạm, nàng không thể quên thân phận của mình, cuộc sống của Mộc Yên Nhiên cuối cùng cũng không thuộc về nàng, sớm muộn nàng cũng phải rời khỏi.
Sở Lăng Yên vẻ mặt buồn bã, “Vì sao?"
Bộ Phi Ngữ ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu kín nhìn qua hắn, “Nếu như… nếu như có một ngày, ngài phát hiện ra ta không phải là người mà ngài đã biết, kỳ thật ta…"
"Ta không quan tâm." Sở Lăng Yên ngắt lời nàng, từng chữ từng câu nghiêm túc nói ra, “Ta thích nàng, bất luận nàng là ai."
Bộ Phi Ngữ chu môi, muốn nói nhưng không ra lời, trong mắt mơ hồ nổi lên một tầng hơi nước, vốn đã định tâm, nhưng cuối cùng lại dao động.
Sở Lăng Yên ôn nhu xoa lên mặt Bộ Phi Ngữ, mặt ngọc vây đôi mắt, nhất nhất thanh nhã, ánh sáng lộng lẫy, “Nhiên nhi, ta hứa hẹn với nàng, nhất sinh nhất thế nhất song nhân."
Câu nói này giống như vạn hoa đua nở, nhẹ nhàng rót vào lòng Bộ Phi Ngữ, tất cả do dư ban nãy đều bị những lời này của hắn đánh tan thành mây khói, hạnh phúc cứ như vậy chân thành mà đến.
Bộ Phi Ngữ gật gật đầu, mặt mày ngượng ngùng, “Hảo, vậy sau này chàng cũng đừng có đổi ý."
Sở Lăng Yên đột nhiên nở nụ cười, con ngươi đen lấy như sao sáng trên bầu trời, chói cả mắt, hắn một tay ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên môi nàng, tiếng nói chưa dứt, đã bao phủ nụ hôn quyến luyến trên khuôn mặt hai người.
Bộ Phi ngữ có chút bối rối, nhón chân lên, đưa tay ôm lấy cổ hắn, nhắm mắt, không lưu loát mà đáp lại hắn, lòng yên tĩnh, trầm luân trong đó, mang theo một chút vui vẻ, nàng quyết định, bản thân cứ tùy hứng một lần, liều lĩnh theo sát cảm giác của nàng một lần đi.
Bên bờ sông, ánh mắt trời chói lọi bao phủ lên hai bóng dáng màu tím, khung ảnh yên tĩnh mà tốt đẹp.
Một buổi chiều gió mát, nàng một mình ngồi trong sân vườn của Lung Nguyệt Các, vừa phơi nắng vừa cúi đầu xem sách.
Không biết từ lúc nào Sở Lăng Yên đã đi đến, đem sách trong tay nàng để xuống, liền kéo tay nàng đi ra ngoài.
"Vương gia, chúng ta đi đâu chứ?" Bộ Phi Ngữ nghi ngờ hỏi.
"Đi rồi nàng sẽ biết." Sở Lăng Yên cười thần bí, quay đầu lại nhìn nàng.
Xuyên qua một đường lớn đầy náo nhiệt, liền đi vào một đường cái yên lặng ở ngoài vùng ngoại ô, đập vào mắt nàng chính là một mảng rừng hoa đào lớn rộng, muôn hồng nghìn tía, xa xa nhìn lại, tựa hồ một mảng ánh bình minh của bầu trời bị rơi xuống. Một trận gió thổi qua, mùi thơm ngát của hoa đào từng trận từng trận xông vào xoan mũi, thấm cả ruột gan.
Mỗi vài bước đi, trước mắt lại có cây đào, tựa như là đang sống, những lúc mình chuyển động, nếu người không cẩn thận, liền sẽ bị lạc vào bên trong đó, xem ra khu rừng đào này là dựa theo ngũ hiền chất pháp mà trồng, mục đích chính là phòng ngừa người ngoài xâm nhập vào.
Xuyên qua rừng đào, tầm mắt liền thấy mội mảnh trống trải, một vùng đất vô biên vô hạn, nước song hồ trong suốt không thấy đáy, mặt trời chiếu rọi, ánh lên màu vàng kim gợn sóng lăn tăn.
"Đẹp quá đi mất!" Bộ Phi Ngữ đi đến bên bờ song, nhìn đến xuất thần, xa xa còn có vài hộ nông gia đang xây nhà, khói bếp lượn lờ, mềm rủ bay lên bay xuống, còn có mảnh ruộng lúc, màu xanh mơn mởn, hòa lẫn vào trời chiều thật đẹp biết bao. Trên đường nhỏ trên đồng ruộng còn có vài tốp, tụm lại năm ba người, người cuốc đất, người đi về, đằng sau còn có vài đứa trẻ nhảy nhót hát ca, ánh trời chiều kéo bóng họ một đường dài trên mặt đất, trước mắt nàng, không khí này, khiến nàng không kìm được mà nói ra, “Đây quả thực là một đào nguyên tươi đẹp!"
Sở Lăng Yên đi đến phía sau nàng, ở bên tai nàng nhỏ giọng hỏi, “Nàng thích nơi này sao?"
"Vâng, thật sự rất đẹp!" Bộ Phi Ngữ nhẹ nhàng cười một tiếng, hai tròng mắt vẫn như cũ nhìn về phía xa xa, “Tại sao ở đế đô lại có một nơi đẹp như vậy chứ?"
"Kỳ thật…" Sở Lăng Yên dừng lại một chút, giơ ngón tay chỉ về hướng xa xa, “Những người kia trong mắt thế nhân sớm đã không còn nữa, bọn họ đã chết rồi."
"Sao?" Bộ Phi Ngữ không hiểu quay đầu nhìn hắn.
"Nàng còn nhớ Phong Diệp Trấn không?" Sở Lăng Yên hỏi.
"Uhm, nơi đó không phải sớm đã trở thành tử thành rồi sao?" Bộ Phi Ngữ hơi nhíu mày, chẳng lẽ những người kia cùng Phong Diệp Trấn có quan hệ?
"Không sai." Sở Lăng Yên gật đầu đáp, “Mấy năm trước, trấn đó phát dịch bệnh, các trấn bên cạnh lo lắng sẽ bị ôn dịch lan tràn, nên đã phong tỏa Phong Diệp trấn, một mồi lửa đem trấn thiêu hủy. Ta trước đã mang bọn họ lặng lẽ đến nơi này, gọi Bạch Vân Phi đến chữa trị cho bọn họ, sau này bọn họ liền sinh hoạt tại nơi này."
Bộ Phi Ngữ hơi kinh hãi, xoay người lại, tinh tế đánh giá hắn, nhịn không được trêu chọc nói, “Thật khiến ta nhìn không ra nha! Ta còn tưởng vương gia mỗi ngày chỉ biết an nhàn trong vương phủ, chơi cờ, giỡn hoa, hoặc là tìm ta gây phiền toái đó…"
Sở Lăng Yên cười cười, lại có vài phần bất đắc dĩ “Ở trong hoàng thất, tổng thể có quá nhiều thứ khiến ta thân bất do kỷ, ta luôn phải nghĩ làm thế nào không vướng vào những thứ vô vị phân tranh kia, cho nên đối với mọi chuyện ta luôn né tránh."
"Kỳ thật thứ ta muốn nhất, đó chính là một cuộc sống nhàn vân dã hạc như thế." Sở Lăng Yên chỉ về nơi xa kia, giọng ấm áp nói ra, “Đó là khuôn viên mà nhiều năm trước, ta vì bản thân mình xây lên muốn về sau sẽ cùng bọn họ, trải qua những ngày làm việc dưới ánh mặt trời, mặt trời lặn thì an nhàn nghỉ ngơi, một cuộc sống đơn giản."
Bộ Phi Ngữ nhìn Sở Lăng Yên, trong mắt không khỏi có nhiều phần kinh ngạc, không ngờ tới, những lời chất phác này lại xuất ra từ hắn, đường đường là vương gia của một nước mà.
"Nhiên nhi." Sở Lăng Yên đột nhiên giữ chặt tay Bộ Phi Ngữ, đôi mắt thâm thúy chứa đựng ôn nhu sâu sắc, “Ta chưa từng mang nữ tử đến nơi này, nàng là người đầu tiên."
Bộ Phi Ngữ sợ run chớp mắt một cái, không biết lời này của hắn có ý tứ gì.
"Ta không thể không phủ nhận, ta thích nàng."
Thời gian thật giống như dừng lại tại thời điểm hắn nói ra, tim đập liên hồi, thanh âm thanh nhã tuấn lãng, như nước chảy lẳng lặng trôi vào trái tim của Bộ Phi Ngữ.
Sở Lăng Yên lại cẩn thận hỏi, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy mong đợi, “Ta biết rõ, từ lúc bắt đầu, nàng cố ý ngay bất hòa với ta, hiện giờ nàng có bằng lòng tiếp nhận ta hay không, cùng với ta?"
Bộ Phi Ngữ ngẩng đầu nhìn hắn, cặp mắt ấy, tựa như gió xuân, linh động mà ấm áp, bên trong tựa hồ có một phong cảnh đẹp nhất trên đời, dụ hoặc nàng từng bước từng bước đi vào, nhưng lý trí đã kéo nàng trở về, nhắc nhở lấy nàng, không được.
Không phải là không nguyện ý, mà là không được, nàng ở trước mặt hắn, cho tới bây giờ cũng chỉ là một người khác không phải là nàng, đó chính thiên kim Mộc Yên Nhiên.
Mặc dù lừa gạt hắn là bất đắc dĩ, nhưng nếu hắn biết rõ thân phận thật sự của nàng, hắn còn có thể tiếp nhận nàng sao? Cho dù hắn có thể tiếp nhận, thì nàng làm sao đối mặt với sư phụ nàng? Dù sao sư phụ nàng đối với nàng mà nói cũng đã có mười sáu năm công ơn nuôi dưỡng, phản bội sư môn, chuyện như vậy nàng bất luận như thế nào cũng không làm được.
"Vương gia, chúng ta không hợp nhau." Bộ Phi Ngữ cúi đầu xuống, mỹ mâu trong suốt xẹt qua một tia ảm đạm, nàng không thể quên thân phận của mình, cuộc sống của Mộc Yên Nhiên cuối cùng cũng không thuộc về nàng, sớm muộn nàng cũng phải rời khỏi.
Sở Lăng Yên vẻ mặt buồn bã, “Vì sao?"
Bộ Phi Ngữ ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu kín nhìn qua hắn, “Nếu như… nếu như có một ngày, ngài phát hiện ra ta không phải là người mà ngài đã biết, kỳ thật ta…"
"Ta không quan tâm." Sở Lăng Yên ngắt lời nàng, từng chữ từng câu nghiêm túc nói ra, “Ta thích nàng, bất luận nàng là ai."
Bộ Phi Ngữ chu môi, muốn nói nhưng không ra lời, trong mắt mơ hồ nổi lên một tầng hơi nước, vốn đã định tâm, nhưng cuối cùng lại dao động.
Sở Lăng Yên ôn nhu xoa lên mặt Bộ Phi Ngữ, mặt ngọc vây đôi mắt, nhất nhất thanh nhã, ánh sáng lộng lẫy, “Nhiên nhi, ta hứa hẹn với nàng, nhất sinh nhất thế nhất song nhân."
Câu nói này giống như vạn hoa đua nở, nhẹ nhàng rót vào lòng Bộ Phi Ngữ, tất cả do dư ban nãy đều bị những lời này của hắn đánh tan thành mây khói, hạnh phúc cứ như vậy chân thành mà đến.
Bộ Phi Ngữ gật gật đầu, mặt mày ngượng ngùng, “Hảo, vậy sau này chàng cũng đừng có đổi ý."
Sở Lăng Yên đột nhiên nở nụ cười, con ngươi đen lấy như sao sáng trên bầu trời, chói cả mắt, hắn một tay ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên môi nàng, tiếng nói chưa dứt, đã bao phủ nụ hôn quyến luyến trên khuôn mặt hai người.
Bộ Phi ngữ có chút bối rối, nhón chân lên, đưa tay ôm lấy cổ hắn, nhắm mắt, không lưu loát mà đáp lại hắn, lòng yên tĩnh, trầm luân trong đó, mang theo một chút vui vẻ, nàng quyết định, bản thân cứ tùy hứng một lần, liều lĩnh theo sát cảm giác của nàng một lần đi.
Bên bờ sông, ánh mắt trời chói lọi bao phủ lên hai bóng dáng màu tím, khung ảnh yên tĩnh mà tốt đẹp.
Tác giả :
Ảnh Như Mạt Hương