Thay Đổi Nữ Phụ Xấu Xí (Nữ Chính Đợi Đó)
Chương 69: Giết người
23h tối tại biệt thự Hàn Gia.
Trong một căn phòng tối:
- Cạch - Cửa phòng mở ánh sáng ở ngoài nhẹ hắt vào trong phòng tối.
Song Nhi từ từ bước vào, tối nay cô mặc cả bộ đen bó sát, giày cao gót 10 phân, mái tóc nâu thả dài gương mặt cô trang điểm kỹ càng nhìn đẹp một cách sắc sảo.
Cô tiến đến một chiếc giường lớn, An Kỳ đang ngủ ở đó, cô nhìn gương mặt của An Kỳ. Gương mặt đó còn vương chút sợ hãi, cô nhẹ nhàng kéo mền đắp cho An Kỳ rồi từ từ ra ngoài và đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng.
Tại phòng của cô:
Cô đứng nhìn mình trong gương từ đầu tới cuối, đây chính là lúc cô phải làm 1 sát thủ cô phải làm vậy vì An Kỳ. Cô tiến đến kệ sách và lấy một quyển sách to và cô mở ra, bên trong là một khẩu súng bạc sáng loáng.
Tại nhà của An Kỳ:
- Uống nữa đê, uống đê - Ông ta vừa nói vừa đi không vững vì có hơi rượu trong người.
- Cạch - Ông ta mở cửa bước vào nhà mà chân nam đá chân chiêu. Trong nhà tối thui, và có một bóng người to béo đang ngồi ở ghế do tối quá nên chỉ có cái bóng thôi.
- Ủa mình hả, sao muộn rồi mà chưa ngủ vậy - Ông ta nhíu mày nhìn cái bóng đang ngồi ở ghế và nói. Nhưng đợi một lúc không ai trả lời ông ta liền loạng choạng đi tới và lay bà ta dậy.
- Nè mình ơi - Ông ta lay và gọi nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
- Tạch - Đột nhiên đèn sáng lên khiến ông ta bị chói mắt và theo phản xạ là ông ta lấy tay che mắt lại.
- Hả - Sau khi thích nghi được với ánh sáng thì ông ta liền bỏ tay ra và nhìn thấy một điều kinh hoàng. Vợ ông ta đã chết, khuôn mặt bà ta sau khi chết cẫn có vẻ sợ hãi đôi mắt mở to, bà ta có một vết bắn ở giữ chán ngoài ra miệng bà ta toàn máu vẫn đang chảy ra ngoài từng giọt từng giọt và nếu để ý thì bà ta đã bị cắt lưỡi.
- Bộp - Vẫn chưa hết bàng hoàng bởi cảnh tượng đó ông ta đã bị một vật gì đó đập vào đầu dẫn đến bất tỉnh.
1 tiếng sau:
Ông ta từ từ mở mắt và ông ta thấy tay mình bị chói đàng sau ghế, ông ta cố thoát nhưng không được.
- Đừng cố - Bất chợt một giọng nói lạnh vàng lên khiến ông ta lạnh người. Ông ta nhìn về phía trước mặt thì thấy cô đang ngồi ở đó chân vắt chéo khoanh tay nhìn ông ta.
- L...à mà...y - Ông ta lắp bắp nói khong lên câu.
- Đúng là tôi, ông có thích món quà mà tôi tặng không - Cô vừa nói vừa đứng dậy đi về phía xác của bà ta nói bằng giọng khinh thường.
- M...ày là mày, kẻ giết người - Ông ta kĩnh hãi nói lớn mong có ai đó nghe thấy nhưng không hề có ai nghe.
- Đúng cứ cho là vậy đi, nhưng nếu giết một kẻ như ông thì tôi không hối hận đâu - Cô tiến tới gần ông ta và rút súng ra chĩa vào chán của ông ta.
- Th...a, x...in th...a m...ạng c...ô mu...ốn tô...i l...àm gì cũng được - Ông ta sợ hãi toát mồ hồi nói.
- Tha cho ông? Cũng được thôi, nếu ông chịu ký tờ giấy huỷ bỏ quyền giám hộ An Kỳ thì tôi sẽ tha cho ông một con đường sống - Cô thu súng lại và lấy một tờ giấy ra.
- Được, được tôi sẽ ký - Ông ta vội gật đầu lia lịa nói. Cô liền cởi trói cho ông ta.
- Phực, pằng. Aaa - Sau khi cô cởi trói tưởng ông ta thực hiện lời nói nhưng ông ta đã lấy con dao có sẵn trong người đâm cô một nhát vào bụng khiến cô không kịp chở tay khi ông ta chạy ra ngoài cửa thì bị cô bắt vào chân ông ta la lớn.
Trong một căn phòng tối:
- Cạch - Cửa phòng mở ánh sáng ở ngoài nhẹ hắt vào trong phòng tối.
Song Nhi từ từ bước vào, tối nay cô mặc cả bộ đen bó sát, giày cao gót 10 phân, mái tóc nâu thả dài gương mặt cô trang điểm kỹ càng nhìn đẹp một cách sắc sảo.
Cô tiến đến một chiếc giường lớn, An Kỳ đang ngủ ở đó, cô nhìn gương mặt của An Kỳ. Gương mặt đó còn vương chút sợ hãi, cô nhẹ nhàng kéo mền đắp cho An Kỳ rồi từ từ ra ngoài và đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng.
Tại phòng của cô:
Cô đứng nhìn mình trong gương từ đầu tới cuối, đây chính là lúc cô phải làm 1 sát thủ cô phải làm vậy vì An Kỳ. Cô tiến đến kệ sách và lấy một quyển sách to và cô mở ra, bên trong là một khẩu súng bạc sáng loáng.
Tại nhà của An Kỳ:
- Uống nữa đê, uống đê - Ông ta vừa nói vừa đi không vững vì có hơi rượu trong người.
- Cạch - Ông ta mở cửa bước vào nhà mà chân nam đá chân chiêu. Trong nhà tối thui, và có một bóng người to béo đang ngồi ở ghế do tối quá nên chỉ có cái bóng thôi.
- Ủa mình hả, sao muộn rồi mà chưa ngủ vậy - Ông ta nhíu mày nhìn cái bóng đang ngồi ở ghế và nói. Nhưng đợi một lúc không ai trả lời ông ta liền loạng choạng đi tới và lay bà ta dậy.
- Nè mình ơi - Ông ta lay và gọi nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
- Tạch - Đột nhiên đèn sáng lên khiến ông ta bị chói mắt và theo phản xạ là ông ta lấy tay che mắt lại.
- Hả - Sau khi thích nghi được với ánh sáng thì ông ta liền bỏ tay ra và nhìn thấy một điều kinh hoàng. Vợ ông ta đã chết, khuôn mặt bà ta sau khi chết cẫn có vẻ sợ hãi đôi mắt mở to, bà ta có một vết bắn ở giữ chán ngoài ra miệng bà ta toàn máu vẫn đang chảy ra ngoài từng giọt từng giọt và nếu để ý thì bà ta đã bị cắt lưỡi.
- Bộp - Vẫn chưa hết bàng hoàng bởi cảnh tượng đó ông ta đã bị một vật gì đó đập vào đầu dẫn đến bất tỉnh.
1 tiếng sau:
Ông ta từ từ mở mắt và ông ta thấy tay mình bị chói đàng sau ghế, ông ta cố thoát nhưng không được.
- Đừng cố - Bất chợt một giọng nói lạnh vàng lên khiến ông ta lạnh người. Ông ta nhìn về phía trước mặt thì thấy cô đang ngồi ở đó chân vắt chéo khoanh tay nhìn ông ta.
- L...à mà...y - Ông ta lắp bắp nói khong lên câu.
- Đúng là tôi, ông có thích món quà mà tôi tặng không - Cô vừa nói vừa đứng dậy đi về phía xác của bà ta nói bằng giọng khinh thường.
- M...ày là mày, kẻ giết người - Ông ta kĩnh hãi nói lớn mong có ai đó nghe thấy nhưng không hề có ai nghe.
- Đúng cứ cho là vậy đi, nhưng nếu giết một kẻ như ông thì tôi không hối hận đâu - Cô tiến tới gần ông ta và rút súng ra chĩa vào chán của ông ta.
- Th...a, x...in th...a m...ạng c...ô mu...ốn tô...i l...àm gì cũng được - Ông ta sợ hãi toát mồ hồi nói.
- Tha cho ông? Cũng được thôi, nếu ông chịu ký tờ giấy huỷ bỏ quyền giám hộ An Kỳ thì tôi sẽ tha cho ông một con đường sống - Cô thu súng lại và lấy một tờ giấy ra.
- Được, được tôi sẽ ký - Ông ta vội gật đầu lia lịa nói. Cô liền cởi trói cho ông ta.
- Phực, pằng. Aaa - Sau khi cô cởi trói tưởng ông ta thực hiện lời nói nhưng ông ta đã lấy con dao có sẵn trong người đâm cô một nhát vào bụng khiến cô không kịp chở tay khi ông ta chạy ra ngoài cửa thì bị cô bắt vào chân ông ta la lớn.
Tác giả :
Song nhi