Thay Chị Gái Lấy Người Tôi Yêu Thầm
Chương 277 Vào phòng ngủ
Tôi chẳng kịp suy nghĩ đã vội cướp lấy chiếc khăn trong tay anh ấy, sau đó che cơ thể mình lại.
“Quay người lại để anh xem vết thương của em nào." Dường như Lý Trọng Mạnh chỉ coi cô là bệnh nhân chứ không phải một cô gái.
Vừa nói anh vừa ép tôi quay người đi.
“Không cần, em không sao." Khuôn mặt tôi đỏ ửng, “Anh đi ra ngoài trước đi, em gội đầu xong sẽ ra liền."
Đã thế này rồi ai mà còn tâm trí đi tắm nữa.
“Không được." Vẻ mặt Lý Trọng Mạnh đầy nghiêm túc và lo lắng, “Một là anh gội đầu giúp em, hai là để anh coi vết thương của em."
Hơi nước nóng trong căn phòng tắm bé xíu xiu đã tan bớt, tôi càng nghĩ càng xấu hổ, nhưng Lý Trọng Mạnh vẫn không có ý định đi ra.
Thấy khuôn mặt tôi ngày càng đỏ, hình như Lý Trọng Mạnh đã hiểu được suy nghĩ của tôi, anh ấy vội vàng lấy một chiếc khăn tắm lớn khoác lên người tôi, sau đó mở miệng nói, “Anh đi lấy ghế để em ngồi xuống, anh giúp em gội đầu, sau đó em và anh cùng đi ra ngoài."
“Ừm."
Tôi vội quấn khăn tắm quanh người, giờ đã yên tâm hơn rồi.
Lý Trọng Mạnh lấy ghế vào, tôi ngửa đầu tựa vào lưng ghế, sau đó anh chỉnh nhiệt độ nước rồi giúp tôi gội đầu.
Tôi ngẩng đầu, vừa hay có thể nhìn thấy khuôn mặt của Lý Trọng Mạnh.
Năm ngón tay thon dài của anh len qua những sợi tóc của tôi, ân cần giúp tôi xả sạch dầu gội trên tóc với vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc.
Gội gần xong, Lý Trọng Mạnh mới ý thức được tôi đang nhìn anh.
Anh nhìn tôi rồi nở một nụ cười, sau đó ánh mắt bỗng dời sang một vị trí khác…
Vị trí đó dường như là …
Giờ tôi mới ý thức được, chiếc khăn tắm vừa rồi tôi quấn hơi thấp.
Nửa che nửa hở có khi lại quyến rũ đến chết người.
Tôi vội che ngực lại, khuôn mặt dâng lên rặng mây đỏ.
Lý Trọng Mạnh không nói gì, tiếp tục giúp tôi xả nước cuối, sau đó anh lấy khăn lau tóc cô.
“Còn lại em tự làm được rồi." Tôi cầm lấy khăn từ anh.
“Lau thế được rồi đấy, em mặc đồ vào đi, anh ra ngoài đợi em."
Lý Trọng Mạnh nói xong liền quay người rời khỏi.
Tôi đứng dậy lau khô vết thương trước, vì nó ở sau lưng nên không dính quá nhiều nước.
Tôi mặc đồ ở nhà vào, sau đó đi ra ngoài.
Sau khi đi ra, tôi liền nhìn thấy Lý Trọng Mạnh đang cầm một hộp thuốc nhỏ, anh rất tự nhiên nói với tôi rằng, “Vào phòng ngủ nào."
Dứt lời, anh liền đi vào phòng ngủ trước. Thấy vậy, tôi bắt đầu hoảng hốt.
Chần chờ một lúc, tôi vẫn bước vào theo anh.
Trong phòng ngủ, Lý Trọng Mạnh đang mở hộp thuốc, bên trong có bông băng, thuốc bôi và vài thứ linh tinh khác, khi thấy anh lấy một ít bông gòn ra, tôi mới nhận ra mình nghĩ quá nhiều rồi.
Lý Trọng Mạnh vỗ vỗ lên giường rồi nói, “Lại đây, nằm xuống, để anh xem vết thương của em nào."
“Ừm."
Tôi nghe lời đi tới rồi nằm xuống.
Bàn tay ấm áp của người đàn ông đang vén một góc áo, để lộ vết thương trên người tôi.
Lý Trọng Mạnh dùng bông gòn chấm vết thương, sau khi kiểm tra kỹ lại một lượt, anh mới nói, “May mà vết thương không rách ra, lần sau em phải cẩn thận nhé, nếu không anh sẽ không để em tắm một mình nữa đâu."
Tuy giọng nói của Lý Trọng Mạnh rất dịu dàng, nhưng ẩn trong đó là ý cảnh cáo.
Tôi biết, nếu lần sau tôi lại xảy ra chuyện thì có thể anh ấy sẽ thật sự… tắm cho tôi luôn.
“Không đâu, cám ơn."
Tôi ngại ngùng kéo áo xuống, sau đó ngồi dậy.
Khi nhìn xuống, tôi liền thấy cánh tay đang cầm bông gòn của anh ấy hơi đỏ, hẳn là bị bỏng lúc tắt nước giúp tôi.
Đầu ngón tay tôi khẽ chạm vào làn da đỏ ửng của anh, miệng nói, “Xin lỗi, lần sau em sẽ cẩn thận."
“Không sao." Lý Trọng Mạnh kéo tay áo xuống, sau đó vứt bông gòn vào thùng rác gần đó, “Em không sao là được rồi."
Sau khi Lý Trọng Mạnh nói xong, bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tôi hơi ngước đầu lên liền nhận ra Lý Trọng Mạnh đang nhìn tôi, ánh mắt anh ấy hơi sáng lên, dường như…
Một bàn tay của Lý Trọng Mạnh đã đặt lên lưng tôi, bàn tay còn lại giữ lấy vai tôi, dần dần đẩy tôi ngã về phía sau.
Xung quanh bỗng dâng lên hơi thở mờ ám.
Động tác của Lý Trọng Mạnh rất chậm, rất khẽ.
Tôi bị anh đẩy nằm trên giường, ánh mắt Lý Trọng Mạnh nhìn chăm chú bờ môi của tôi, anh đưa tay vén vài sợi tóc đang vương trên gò má, dịu dàng nói, “Tiểu Điệp, lấy anh đi, anh sẽ đối xử tốt với em, và cả Thiểm Thiểm."
“Em…"
Vào giây phút này, suy nghĩ của tôi đã trở nên hỗn loạn.
Đầu óc tôi bị hình bóng của Lý Hào Kiệt chiếm cứ.
Tôi biết vào lúc này, tôi không nên nhớ anh ấy, mà có nhớ cũng chỉ là chuyện vô bổ, nhưng tôi vẫn cố kiềm chế cảm xúc của mình.
Lý Trọng Mạnh nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt tôi khiến hàng mi khẽ rung, anh ấy nói, “Đừng mất hồn thế chứ."
“Anh Mạnh à…"
“Anh biết giờ em không thể tiếp nhận anh hoàn toàn, vì trong lòng em còn có cậu ta, nhưng không sao, anh có thể chờ, chỉ cần em đồng ý giao tương lai của em cho anh là được."
Bàn tay anh ấy khẽ nâng khuôn mặt tôi.
Sau đó anh cúi người xuống.
Tôi hiểu anh ấy muốn làm gì.
Tôi biết, Lý Trọng Mạnh đã làm rất nhiều chuyện vì tôi, tôi không nên từ chối anh ấy.
Hơn nữa chúng tôi đã là người trưởng thành, làm chuyện đó cũng là điều rất bình thường.
Tôi không ngừng tự khuyên chính bản thân, sau đó nhắm mắt lại để anh ấy không nhìn ra nỗi hoảng loạn đang cuộn trào trong lòng.
Khi đôi môi của anh ấy chạm vào môi tôi, cả người tôi không kiềm được mà run rẩy.
Chỉ là một cái chạm, tay tôi đã đẩy anh ra trong vô thức.
Mâu thuẫn nội tâm khiến tôi không thể khống chế nổi bản thân.
Một tiếng thở dài bỗng nhiên vang lên
“Xin lỗi, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cho em thêm một ít thời gian nữa, em chắc chắn sẽ quên được quá khứ."
Tôi mở to mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai đang cách tôi vài centimet.
Vẻ mặt u buồn của anh ấy khiến tôi càng cảm thấy có lỗi, biết rõ không nên làm như thế, nhưng tôi lại không thể khống chế nổi bản thân.
Lý Trọng Mạnh vén vài sợi tóc trên trán tôi sang bên tai, anh bỗng cúi đầu, hôn lên trán tôi.
Đến khi ngẩng đầu lên, môi anh đã nở nụ cười dịu dàng, “Đừng ép bản thân quá, anh không sao đâu."
Tuy anh nói thế, nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ ràng cơ thể đang đè lên người tôi có phản ứng.
“Cám ơn."
Tôi lúng túng nhìn về phía anh, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Lý Trọng Mạnh đứng dậy, sau đó cười khổ nhìn xuống túp lều bên dưới, anh che chỗ đó lại rồi nói với tôi, “Đừng quá lo lắng, gì chứ chuyện này anh tự tin lắm, chắc chắn sẽ khiến em được thỏa mãn."
Một câu này của Lý Trọng Mạnh lại khiến mặt tôi đỏ rần lên.
Tôi cũng không biết tại sao anh ấy lại đột nhiên nghĩ tới chuyện này, tôi vội vàng đáp, “Em chưa từng nghi ngờ anh, anh… anh đừng nghĩ nhiều."
“Anh biết, nhưng chuyện này là lòng tự tôn của đàn ông, anh thấy anh cần phải nhắc trước cho em biết." Lý Trọng Mạnh đứng dậy, “Anh đi tắm để nó bình tĩnh lại đã, em chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta sẽ đi."
Nói xong Lý Trọng Mạnh liền quay người đi.
Tôi nghe thấy tiếng anh bước vào phòng tắm, trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ, trước đây không biết, không ngờ Lý Trọng Mạnh lại là người lầy lội đến vậy.