Thâu Hương
Chương 91: Không phải nơi này không được..

Thâu Hương

Chương 91: Không phải nơi này không được..

Thanh âm của Tào Hồng không lớn cũng không nhỏ, trong tiếng thúc giục còn có mấy phần ý tứ khoe khoang.

Đơn Phi mặc dù bình tĩnh, nghe thấy Tào Hồng nói, vẫn bị chấn động không nhỏ.

Tư Không muốn tới? Tư Không không phải là Tào Tháo sao? Tào Tháo vì sao muốn tới tửu lâu Tào gia?

Đương nhiên không phải là bởi vì mỹ thực của Đơn Phi hắn!

Đơn Phi từ trước tới bây giờ đều vẫn biết tự lượng sức mình, trận đánh cuộc này bất quá là giữa Tào Phức với Hạ Hầu Hành, hơn nữa cũng không ảnh hưởng tới người bên ngoài, nhiều nhất dính dáng tới trên người Tào Hồng, Hạ Hầu Uyên, nhưng nếu nói có thể kinh động đến Tào Tháo thì tuyệt đối không có khả năng!

Nhưng Tào Tháo vì sao tới đây?

Đơn Phi nghi hoặc khó hiểu, Tào Hồng trước mặt vẫn đang luôn miệng thúc giục, nhanh chóng trở mình lên ngựa, đi theo Tào Thuần phóng đi về phía đầu phố dài, Hạ Hầu Uyên tự nhiên không chịu rớt lại phía sau, cũng giục ngựa chạy tới.

Trương Liêu, Đơn Phi hơi có chút do dự, thầm nghĩ Tào Tháo tới có nên tiến đến tiếp hay không, lúc này đi hay không đều rất khó, chợt nghe Quách Gia thở dài nói: -Tư Không không phải muốn tới tửu lâu hay sao? Chúng ta đợi ở đây là được rồi, làm gì phải chạy oan uổng một đoạn đường chứ?

Tiểu tử ngươi đủ cứng!

Biết đại lãnh đạo đến lại vẫn thong thả như thế, chẳng lẽ không sợ ông chủ nhìn ngươi khó chịu, mà sa thải ngươi?

Đơn Phi không sợ bị trách phạt, thầm nghĩ cơ hội mình có thể chính thức ra mắt cũng không lớn, thấy Quách Gia như thế, đơn giản cũng đứng lại bên đường, Trương Liêu hơi do dự một chút, cũng lại đứng bên cạnh Đơn Phi.

Cả ba giống như người chủ trì tửu lâu đứng ở bên cạnh, chỉ thấy từ cuối phố dài chạy tới hơn mười người cưỡi ngựa, lại có hơn mười người đi bộ, mặc dù chỉ có mấy chục người, nhưng từ xa xa nhìn, lại có khí phách thiên quân vạn mã.

Dân chúng trên phố thấy vậy, không tự giác hạ thanh âm thấp xuống.

Đơn Phi chỉ thấy Tào Hồng tiếp đón hơn mấy chục người kia, nhanh chóng thúc ngựa dẫn dắt những người đó hướng tửu lâu mà đến, nụ cười trên mặt từ rất xa ngay cả người mù cũng đều thấy được.

Một bên Quách Gia lẩm bẩm nói: - Cừ thật, Hổ Vệ cũng xuất động, người không biết nhìn thấy chắc sẽ nghĩ rằng đây là muốn đi đánh nhau.

Trong lòng Đơn Phi khẽ động.

Quân Hổ Báo là vương bài của Tào Tháo, do Tào Thuần lĩnh quân, lúc này đương nhiên sẽ không xuất động toàn quân, nhưng hơn mười người cưỡi ngựa này không thể nghi ngờ xác thực đều là cao thủ trong quân.

Hổ Vệ?

Thống lĩnh không phải là hổ si Hứa Chử? Hứa Chử cũng tới sao?

Bởi vì nguyên nhân Diễn nghĩa, người đời đối với Hứa Chử đều có ấn tượng sâu nhất là đoạn Hứa Chử khỏa thân đấu Mã Siêu, Hứa Chử để trần cùng với Mã Siêu ác đấu hơn hai trăm hiệp, sau cùng vẫn bị trúng hai mũi tên, người kể chuyện còn bởi vậy mà không ngần ngại cho thêm một cái bình luận —— ai bảo ngươi không mặc quần áo, khoe cơ bụng đó mà.

Sự thật đương nhiên không phải như thế, các tướng đấu nhau không tính là nhiều trong các cuộc chiến tranh, trừ phi hai tướng lĩnh đều muốn so bì, bằng không ai lại không có việc gì liền để binh sĩ ngốc ở phía sau xem náo nhiệt, lấy sinh mạng chủ tướng ra nói giỡn?

Thân phận chân thật của Hứa Chử hẳn là cùng một loại tồn tại giống như bảo tiêu Trung Nam Hải!

Năm đó trong trận chiến Quan Độ, Tào Tháo, Viên Thiệu đều muốn đánh tan đối thủ, thủ đoạn đương nhiên vô cùng vô tận. Theo sách sử ghi lại, Viên Thiệu không ngờ mua chuộc được thân tín bên người Tào Tháo, sau đó dẫn dắt mười hai tử sĩ được Viên Thiệu nuôi dưỡng, lẻn vào quân doanh Tào quân ám sát Tào Tháo.

Thân tín của Tào Tháo có thể bị thu mua cũng không có gì lạ, bởi vì lúc ấy đánh cuộc kỳ thật cũng chưa nhìn ra được tương lai của Tào Tháo, nghĩ muốn phản bội Tào Tháo cũng không phải chỉ một hai người, bằng không Tào Tháo sau khi đánh bại Viên Thiệu, cũng sẽ không từ trong doanh trướng của Viên Thiệu tìm ra một đống thư thông đồng với địch.

Thần kỳ chính là biểu hiện của Hứa Chử trong lúc đó!

Cận vệ thân tín của Tào Tháo bởi vì bị mê hoặc mà phản bội, khiến cho đám kia tử sĩ của Viên Thiệu xông thẳng vào nơi Tào Tháo nghỉ ngơi.

Khi đó trong trướng vải của Tào Tháo chỉ có một người, chính là Hứa Chử!

Viên Thiệu nếu đã phái ra tử sĩ đến xử lý Tào Tháo, cho dù không được như Kinh Kha, Nhiếp Chính, hiển nhiên cũng cũng không phải những kẻ đầu đường xó chợ, chỉ bằng một mình Hứa Chử, trước khi cứu viện tới, bảo vệ Tào Tháo lông tóc không chút tổn thương, đem mười hai tử sĩ đều giết chết ngay trong doanh trướng của Tào Tháo!

Hứa Chử trong trận chiến ấy bộc lộ ra sức chiến đấu mạnh mẽ không thể nghi ngờ, cũng là từ lúc đó về sau, Tào Tháo đối với Hứa Chử đều là tín nhiệm vô cùng, đồng thời thăng Hứa Chử làm thiếp thân hộ vệ!

Đơn Phi vừa nghĩ đến đây, liền thấy hơn mười người kia đã tới trước tửu lâu.

Có ba người ngang nhau song song đi trước nhất.

Hạ Hầu Uyên, Tào Hồng một trái một phải, người đi ở giữa dáng người thoạt nhìn cũng không cao lớn, mi dài mắt nhỏ, áo bào đỏ khoác bên ngoài, không có hào quang gấm vóc rực rỡ, ngược lại có hơi cũ nát.

Theo ngay sau người áo bào đỏ ba bước là một kỵ binh, dáng người khôi ngô, thắt lưng như gấu, ngồi ở trên ngựa giống như nửa tòa bảo tháp vậy.

Nhất định là Hứa Chử.

Đơn Phi dù chưa gặp qua Hứa Chử, nhưng vừa thấy khí phách người nọ, thầm nghĩ người này không hổ là trùm tay đôi, ít cũng là cấp bậc bảo tiêu Trung Nam Hải, đặt mông xuống là có thể ngồi chết hai người.

Phía trước tiên người áo bào đỏ kia đương nhiên chính là Tào Tháo!

Đơn Phi không có ngẩng đầu, chỉ dùng khóe mắt liếc qua nhìn xung quanh, dù sao có một số người giống như mãnh thú vậy, ngươi cùng với ông ta đối mắt, ông ta sẽ cảm thấy ngươi có khả năng uy hiếp tới lãnh địa của mình.

Bất kể Đơn Phi đánh cuộc với đám người Tào Phi và Tuân Uẩn ra sao, nhưng đó là lâm vào tình thế bất đắc dĩ phải làm, thời điểm mấu chốt, hắn biết nên thu mình khiêm tốn.

Nói đến cũng kỳ quái, mặc dù hắn đối với Hứa Chử đúng là rất lưu ý, nhưng càng nhiều lực chú ý vẫn là đặt trên người Tào Tháo, tuy là hơn mười người hỗn tạp, Đơn Phi cảm giác người đầu tiên mình nhìn đến vẫn là Tào Tháo.

Ân, mấu chốt là xem khí chất.

Ngươi đừng xem dáng vẻ Tào Tháo người ta không bì được với đám con nhà quan ngọc thụ lâm phong, nhưng duy chỉ có cái loại khí thế nắm trong tay đại cục này, không phải cứ muốn là học được.

Nhưng lúc này Tào Tháo chẳng biết tại sao, thậm chí có bộ dáng hơi bối rối.

Vừa vào đến tửu lâu, Tào Tháo đã nói: - Tử Liêm, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong chưa? Cô phải tranh thủ dùng cơm!

Mẹ nó!

Đơn Phi thiếu chút nữa đem rượu thịt vừa mới ăn vào đều nhổ ra, nằm mơ cũng không nghĩ tới câu nói đầu tiên mà Tào Tháo nói lại là câu này.

Tào Hồng cười ha hả nói: - Sớm chuẩn bị xong, đại ca không cần lo lắng. Liếc xéo Hạ Hầu Uyên một cái, Tào Hồng đem hai chữ "Đại ca" kêu đặc biệt to hơn.

Hạ Hầu Uyên sắc mặt biến lạnh, lập tức nở nụ cười tươi nói: - Tư Không, ngài còn chưa biết canh thịt dê của chúng ta là đệ nhất mỹ vị, ngài tới tửu lâu chỗ ta dùng cơm, đầu bếp nếu dâng không nổi thức ăn ngon lên, ta liền chém y!

Đơn Phi nghe hai người kiệt lực xưng hô thân thiết với Tào Tháo, trong lòng có chút lấy làm lạ, thầm nghĩ thật sự Tào Tháo đến nơi này là vì ăn cơm?

Tào Tháo trên ngựa hơi nhíu đầu mày: - Không được, nhất định phải ở chỗ này mới được. Thoáng nhìn Quách Gia, Trương Liêu không ngờ cũng có mặt, Tào Tháo hơi chút kinh ngạc, khẽ gật đầu.

Quách Gia, Trương Liêu cung kính thi lễ.

Tào Hồng vừa nghe Tào Tháo nói liền mở cờ trong bụng, mau chóng xoay người xuống ngựa, giơ tay giúp đỡ Tào Tháo xuống ngựa, cười to nói: - Đại ca chính là biết hàng, biết đồ ăn tửu lâu này so với nhà khác thơm ngon hơn xa. Đại ca, mời vào trong.

Tào Tháo gật gật đầu, quay đầu lại thấy mười mấy thủ hạ đều một bộ dáng muốn vọt vào tửu lâu dọn chỗ, cau mày lại: - Đừng quấy nhiễu người khác. Trọng Khang, Tử Hòa đi theo là tốt rồi, những người còn lại đều tự giải tán đi.

Ông ta chỉ tùy ý nói một câu đều mang theo uy nghiêm lớn lao.

Tráng hán trên ngựa kia cùng với Tào Thuần đều nghiêm nghị nghe lệnh, xoay người xuống ngựa, hai người đều tự phất tay, quân Hổ Vệ trong phút chốc biến mất ở trên phố dài.

Trọng Khang, quả nhiên là Hứa Chử Hứa Trọng Khang!

Đơn Phi đã xác định thân phận của Hứa Chử, đối với những người này đều duy trì thái độ kính nhi viễn chi. Hắn thấy những người này bộ dạng ngay ngắn trật tự, cũng biết biến mất bất quá chỉ là tạm thời, nếu Tào Tháo gặp nguy hiểm, chỉ sợ chỉ cần một mũi tên Xuyên Vân, quân Hổ Vệ lập tức sẽ nhanh chóng tập hợp lại.

- Phụng Hiếu, Văn Viễn cũng lại đây đi.

Tào Tháo chào hỏi một câu, cùng với Tào Hồng sóng vai vào tửu lâu, Hạ Hầu Uyên dù chưa được Tào Tháo mời, có chút giống như xin cơm, đi theo một đường đến giờ không có chút ưu đãi nào thật sự không cam lòng, càng hiếu kỳ Tào Tháo chẳng lẽ thật vì mỹ vị mà đến? Đảo mắt, liền mặt dày đĩnh đạc nói: - Đã lâu không cùng Tư Không cùng nhau dùng cơm rồi, hôm nay vừa đúng lúc quấy rầy một chút.

Ông ta vừa than thở cũng theo phía sau Tào Tháo đi vào.

Tào Hồng vốn định một cước đá Hạ Hầu Uyên ra, thầm nghĩ ngươi lão tiểu tử khi dùng ám chiêu thỉnh biển, cũng không thấy ngươi mời lão tử qua đó, lúc này Tư Không đến đây, ngươi lại muốn thơm lây?

Chỉ có điều Tào Hồng thấy Tào Tháo đích thân đến dùng cơm, tâm tình thật tốt, thầm nghĩ cho dù Hoàng đế lão tử đến, cũng không có mặt mũi lớn bằng Tư Không đích thân đến, không bằng thuận tiện khiến Hạ Hầu Diệu Tài nhìn thấy thực lực chân chính của bên mình, hơi giễu cợt nói:

- Chỉ sợ đồ ăn không hợp khẩu vị Diệu Tài a.

Hạ Hầu Uyên một bộ dạng có tai như điếc.

Trong tửu lâu thực khách đều nghiêm túc, không biết có phải bị uy thế của Tào Tháo uy hiếp hay không, trong lúc nhất thời không dám lớn tiếng ồn ào.

Tào Phức tiến tới chào đón, vừa thấy Tào Tháo, lập tức khom người thi lễ, Tào Tháo xua tay thấp giọng nói: - Không cần đa lễ, đồ ăn đã chuẩn bị thỏa đáng?

- Tư Không đại nhân bên này mời. Tào Phức không nói hai lời, hướng phụ thân nháy mắt, lại dẫn dắt mọi người xuyên qua tửu lâu, mãi cho đến chỗ núi giả trong hậu hoa viên.

Bên cạnh núi giả, bày một chiếc bàn tròn, ghế hồ, than củi lò cũng đã sớm chuẩn bị tốt, một chiếc nồi đồng đặt ở phía trên!

Hoá ra Tào Phức nghe Tào Hồng chỉ bảo, thầm nghĩ cái lẩu này là đặc sắc mới nhất của tửu lâu, lập tức cho người chuẩn bị cái lẩu, chỉ chờ Tào Tháo ngồi xuống lập tức mang thức ăn lên, khỏi phải nói phụ thân cùng Tư Không tất nhiên sẽ vừa lòng.

Tào Hồng cũng là thầm kêu không xong. Ông ta mới vừa rồi đã thấy Quách Gia, Trương Liêu cùng với Đơn Phi ba người cùng nhau ăn cái lẩu, thầm nghĩ ba người này đều một bộ dạng kẻ goá bụa người cô đơn, cùng nhau vây quanh một cái nồi ăn giống như mấy hạng đầu đường xó chợ, nhưng có thể nào lại để Tư Không dùng thứ đồ ăn bực này.

Quả nhiên, Tào Tháo vừa thấy ghế hồ và bàn tròn liền có chút sững sờ, hiển nhiên không biết những thứ đồ này dùng để làm cái gì.

Hạ Hầu Uyên cười ha ha nói: - Tử Liêm a, chẳng lẽ tửu lâu nhà ngươi lại nghèo đến tình trạng này, ngay cả một chút cơm nước đều chuẩn bị không nổi sao? Tư Không đến đây, các ngươi không ngờ một nhã gian cũng đều không có. Tư Không, vẫn là mời tới tửu lâu chúng ta dùng cơm thôi, đây coi là cái gì? Tên ăn mày ăn sao? Sao hợp với thân phận của Tư Không?

Tào Tháo đầu tiên là ngạc nhiên, chẳng biết tại sao, khóe miệng đột nhiên cong lên vui vẻ mỉm cười: - Này... cũng không tệ.
Tác giả : Mạc Võ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại