Thâu Hương
Chương 84: Mong đợi..
Lúc Đơn Phi lần nữa đi đến trước cửa tửu lâu, tinh thần phấn trấn, đương nhiên, đó là bởi vì hắn đã đem ô tằm tơ giáp mặc vào trên người, mang đến một cảm thụ khác.
Mấy ngày này hắn nhìn như sống rất vui vẻ, trên thực tế thì hận không thể có thêm con mắt sau đầu, nhưng hiện tại mặc dù sau đầu không có thêm con mắt, trước ngực sau lưng có thêm mặt tường, lại thêm Phá Thiên Tiễn trên tay, sau khi trải qua nghiệm chứng, phát hiện đây quả thật là bộ trang bị cần có để giết người diệt khẩu, trong lúc nhất thời tin tưởng tràn đầy.
Ta là người theo chủ nghĩa hòa bình, trước giờ không nghĩ đến giết người, mọi người hòa hòa khí khí là tốt nhất, nhưng nếu có người muốn ám toán lão tử, ta không ngại ở sau lưng ngươi bắn một phát.
Đơn Phi chưa kịp đứng vững, La Lão Đa đang lau mồ hôi đi tới: - Đơn công tử... đồ vật đều chuẩn bị không sai biệt lắm, ngươi xem cái ghế hồ này làm có tốt không?
Tôn Vi và Trụ Tử ở phía bên kia đều mang theo hai cái ghế nhỏ lại đây, thân thiết nói: - Đơn lão đại.
Có tiền chính là lão đại, có năng lực cũng thế.
Đám người Tôn Vi này lúc đầu thấy La Lão Đa đối với Đơn Phi cực kỳ tôn kính, còn có chút không phục, nhưng đoạn thời gian trước lúc bọn họ vận chuyển thù du tới đây, Tào gia người ta tiền nhiều thế lớn, chưa bao giờ khất nợ khoản còn lại, liền làm cho bọn họ rất là cảm kích. Lại biết cái gì màn thầu, bánh bao, sủi cảo, không ngờ đều là kiệt tác của Đơn Phi, lại thấy trong tửu lâu từ chưởng quỹ cho đến tiểu nhị, ai cũng một mực cung kính đối với Đơn Phi, không khỏi khâm phục Đơn Phi.
Gia nô có thể làm bếp tốt nhất định là thợ mộc tốt.
Không những vậy, sau khi Tào phủ đích thân phái đại quân quét sạch thù du trên núi, bọn họ vốn tưởng sẽ thất nghiệp, không ngờ Đơn Phi lại lập tức an bài chút chuyện để bọn họ đi làm, tìm người làm nhiều ghế hồ đem đến.
Lúc đầu bọn họ nghe nói ghế hồ gì đó còn rất kỳ quái, sau đó mới phát hiện chế tác cũng không phiền toái.
Đơn Phi tiếp nhận một chiếc ghế hồ, mở ra xem một chút, rất là vừa lòng.
La Lão Đa một bên khen: - Đơn công tử, ta phát hiện ngươi quả thực là kỳ tài trời sinh a, loại ghế hồ này lão hán ta trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng ngồi lên rất thoải mái, mấu chốt nhất chính là còn có thể tùy thân mang theo. Đơn công tử có thể nghĩ ra thứ này, lão hán muốn không bội phục cũng không được.
Không phải chỉ là cái ghế xếp cùng loại với giường gấp thôi? Ông có cần khoa trương như vậy không?
Đơn Phi vuốt vuốt ghế xếp trong tay, khẽ mỉm cười.
Hắn đã sớm để ý Trung Nguyên hiện giờ vẫn còn lưu hành ngồi trên chiếu, còn biết người Trung Nguyên thời kỳ này vẫn còn có thói quen ngồi quỳ hoặc ngồi dạng chân.
Đây là do tập tục từ xưa tạo nên.
Trang phục của cổ nhân trước kia ít có đũng quần, mặc vào tự nhiên mát mẻ, nhưng khi ngồi xuống sẽ xuất hiện vấn đề, ngươi tưởng tượng ngươi mặc một cái quần không có đũng quần hai chân chia ra giống như người hiện đại thử xem, lúc đó thì muốn bao nhiêu lẳng lơ thì có bấy nhiêu lẳng lơ. Nghe nói năm xưa Mạnh lão phu tử cũng là nhẫn nhịn không được lão bà ở nhà tùy ý dạng chân, giận mà bỏ vợ, cũng bởi vì loại văn hóa trang phục này, mới dẫn đến loại ngồi quỳ quy quy củ củ của cổ nhân.
Nhưng bắt đầu từ Hán triều, trang phục có thiết kế thêm cái đũng quần này, lại thêm binh mã loạn lạc, văn hóa trang phục một năm thay đổi mấy lần, từ trên xuống dưới đều ý thức được vấn đề này, dần dần bảo vệ sự riêng tư, làm cho sự hưng khởi của giường gấp càng thêm thuận lợi.
Một bước nhỏ của ta, là một bước lớn của thời đại a.
Đơn Phi nghe được La Lão Đa khích lệ, âm thầm nhắc nhở chính mình --- thân là một nhân sĩ thành công, không thể vì được tán dương mà lâng lâng, bất cứ lúc nào cũng phải duy trì thái độ khiêm tốn.
- La Lão Đa, ta chính là thích ông như vậy, nói chuyện rất chân thật.
La Lão Đa vội cười nói: - Ta trước giờ chỉ nói lời nói thật.
Đơn Phi thử ngồi xuống ghế hồ. Cảm thấy chiều cao vừa phải, Tôn Vi một bên nói: - Đơn lão đại, huynh cảm thấy ngồi như vậy tốt sao? Ta thấy người đọc sách cũng không phải ngồi như vậy?
- Ngươi trời sinh chính là người đọc sách? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Tôn Vi nói: - Lão đại, ta hiện giờ cũng không phải người đọc sách a.
- Vậy thì đúng rồi. Không có ai trời sinh biết đọc sách, cũng không ai quy định trời sinh nhất định phải ngồi như thế. Phong tục là có thể thay đổi, mà điểm mấu chốt nhất để thay đổi phong tục chính là... tiện lợi thực dụng, chỉ cần lúc dùng tiện lợi, lại không khó, mọi người nhất định sẽ thích. Đơn Phi ngồi trên ghế hồ, cảm thụ sự chỉ trỏ của người qua đường, chỉ bình thản đón nhận.
Lúc này phía trước tửu lâu người qua lại như thoi đưa, người dùng cơm vẫn là đầu người chen lấn, phi thường náo nhiệt, nhìn thấy Đơn Phi như thế, khó tránh khỏi bàn tán xôn xao: - Hắn đang ngồi lên cái gì?
- Thoạt nhìn trông rất quái lạ.
Một đám người cổ đại chưa thấy qua thứ mới lạ, Đơn Phi sớm đã đoán được, cũng may chưa nói hắn giống như một con chó. Hắn biết cách tiếp nhận sự vật mới của người cổ đại và người hiện đại không có gì khác nhau, trước tò mò nghị luận, sau dùng thử mở rộng. Là người đầu tiên ăn cua mà*, chắc chắn sẽ có người nói này nói kia, có gì lạ đâu. * Người đầu tiên dám làm một chuyện gì đó. Hắn không nói không rằng tuyên truyền trước cho ghế hồ một phen, đám người Tôn Vi thấy thế, cũng đều noi theo đem ghế đặt xuống rồi ngồi lên trên, ít nhiều có chút kiêu ngạo.
- Đúng rồi, chuyện của quán lề đường chuẩn bị tới đâu rồi? Đơn Phi cảm thấy Tam gia có thể xuất phát bất cứ lúc nào, biết mình ở tửu lâu không còn nhiều thời gian, chuẩn bị đưa ra đại sát khí cuối cùng.
- Lão đại, bàn vẫn đang gấp rút chế tạo, hiện giờ chỉ làm ra không đến mười cái. Tôn Vi nói.
Đơn Phi gật gật đầu, thầm nghĩ Tào Quan muốn tìm Trường Sinh Hương gì đó, Triệu Đạt thì sao, lúc tìm đến hắn còn lấy ong đầu hổ ra, có người đang gây chuyện, hai chuyện này có liên quan gì không?
Hắn đang trầm ngâm, thì nghe được Liên Hoa cách đó không xa bán màn thầu đột nhiên nói: - Hổ Đầu, sao đệ lại tới đây? Đệ khóc cái gì?
Đơn Phi quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Hổ Đầu đang lau nước mắt hướng chỗ này đi tới, nhíu mày, đi qua nói: - Hổ Đầu, làm sao vậy? Lại mất tiền nữa sao?
Đứa nhỏ này vì một đồng tiền thiếu chút nữa dẫn phát một vụ án hung sát, nhưng từ sau chuyện đó, Hổ Đầu đối với hắn rất là thân thiết, tuy nhiên Hổ Đầu phần lớn thời gian đều đọc sách, ít khi cùng hắn gặp mặt.
Liên Hoa cũng lau tay một cái rồi chạy vội tới, quát lớn: - Đệ bây giờ không phải nên ở chỗ Tuân tiên sinh đọc sách sao?
- Tuân tiên sinh... Tuân tiên sinh... Hổ Đầu nức nở nói: - Ông ấy nói đệ không cần đi học nữa.
- Cái gì? Liên Hoa ngẩn ra, khó hiểu nói: - Chúng ta không phải đã đưa tiền rồi sao?
Hổ Đầu nức nở nói: - Ông ấy nói có đưa tiền cũng không dạy, kêu đệ về sau không cần tới nữa. Tỷ tỷ, đệ... lần này không phạm sai lầm a.
Đơn Phi một bên thấy thế, hơi nhíu mày, chợt nghe xa xa có tiếng vó ngựa vang lên, chẳng qua lần này không gấp gáp, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy đám người Tào Phi, Hạ Hầu Hành, Tuân Uẩn chính là đang hướng chỗ này đi tới.
Nhìn thấy Hổ Đầu khóc, Tào Phi, Hạ Hầu Hành ít nhiều có chút kỳ quái, những cũng không để ý lắm, Tuân Uẩn lại cười lên: - Đơn Phi... đã lâu không gặp, ta đối với ngươi ít nhiều cũng có chút thất vọng rồi.
Đơn Phi thấy hắn nhìn Hổ Đầu liếc mắt một cái, khóe miệng mang chút cười đắc ý, lập tức hiểu ra.
Tiểu tử này đang đùa thủ đoạn.
Hổ Đầu ở chỗ Tuân tiên sinh gì đó đọc sách, đột nhiên không cho đọc, hơn phân nửa là tiểu tử này dùng ám chiêu.
Ta khinh!
Lão tử đối với Tuân Uẩn ngươi quá mức thất vọng, Tuân thị nói như thế nào cũng là sĩ tộc đại gia, đại gia phải có phong phạm của đại gia, xin ngươi xuất ra một chút khí chất quý tộc. Tuân Úc, Tuân Du đều là mưu sĩ kiệt xuất bên người Tào Tháo, dám chắc phong độ bất phàm, như thế nào Tuân Uẩn ngươi lại chẳng ra làm sao.
Trong lòng Đơn Phi nổi lên lửa giận, vẫn còn có thể cười nói: - Ta đối với Tuân công tử thật ra rất kỳ vọng, đều nói Tuân công tử là hậu nhân của Tuân thị bát long, nói vậy học vấn chắc chắn sẽ có, cũng tính là một tiên sinh, bất tài có mấy câu không rõ, kính xin Tuân công tử giải thích một chút!
Mấy ngày này hắn nhìn như sống rất vui vẻ, trên thực tế thì hận không thể có thêm con mắt sau đầu, nhưng hiện tại mặc dù sau đầu không có thêm con mắt, trước ngực sau lưng có thêm mặt tường, lại thêm Phá Thiên Tiễn trên tay, sau khi trải qua nghiệm chứng, phát hiện đây quả thật là bộ trang bị cần có để giết người diệt khẩu, trong lúc nhất thời tin tưởng tràn đầy.
Ta là người theo chủ nghĩa hòa bình, trước giờ không nghĩ đến giết người, mọi người hòa hòa khí khí là tốt nhất, nhưng nếu có người muốn ám toán lão tử, ta không ngại ở sau lưng ngươi bắn một phát.
Đơn Phi chưa kịp đứng vững, La Lão Đa đang lau mồ hôi đi tới: - Đơn công tử... đồ vật đều chuẩn bị không sai biệt lắm, ngươi xem cái ghế hồ này làm có tốt không?
Tôn Vi và Trụ Tử ở phía bên kia đều mang theo hai cái ghế nhỏ lại đây, thân thiết nói: - Đơn lão đại.
Có tiền chính là lão đại, có năng lực cũng thế.
Đám người Tôn Vi này lúc đầu thấy La Lão Đa đối với Đơn Phi cực kỳ tôn kính, còn có chút không phục, nhưng đoạn thời gian trước lúc bọn họ vận chuyển thù du tới đây, Tào gia người ta tiền nhiều thế lớn, chưa bao giờ khất nợ khoản còn lại, liền làm cho bọn họ rất là cảm kích. Lại biết cái gì màn thầu, bánh bao, sủi cảo, không ngờ đều là kiệt tác của Đơn Phi, lại thấy trong tửu lâu từ chưởng quỹ cho đến tiểu nhị, ai cũng một mực cung kính đối với Đơn Phi, không khỏi khâm phục Đơn Phi.
Gia nô có thể làm bếp tốt nhất định là thợ mộc tốt.
Không những vậy, sau khi Tào phủ đích thân phái đại quân quét sạch thù du trên núi, bọn họ vốn tưởng sẽ thất nghiệp, không ngờ Đơn Phi lại lập tức an bài chút chuyện để bọn họ đi làm, tìm người làm nhiều ghế hồ đem đến.
Lúc đầu bọn họ nghe nói ghế hồ gì đó còn rất kỳ quái, sau đó mới phát hiện chế tác cũng không phiền toái.
Đơn Phi tiếp nhận một chiếc ghế hồ, mở ra xem một chút, rất là vừa lòng.
La Lão Đa một bên khen: - Đơn công tử, ta phát hiện ngươi quả thực là kỳ tài trời sinh a, loại ghế hồ này lão hán ta trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng ngồi lên rất thoải mái, mấu chốt nhất chính là còn có thể tùy thân mang theo. Đơn công tử có thể nghĩ ra thứ này, lão hán muốn không bội phục cũng không được.
Không phải chỉ là cái ghế xếp cùng loại với giường gấp thôi? Ông có cần khoa trương như vậy không?
Đơn Phi vuốt vuốt ghế xếp trong tay, khẽ mỉm cười.
Hắn đã sớm để ý Trung Nguyên hiện giờ vẫn còn lưu hành ngồi trên chiếu, còn biết người Trung Nguyên thời kỳ này vẫn còn có thói quen ngồi quỳ hoặc ngồi dạng chân.
Đây là do tập tục từ xưa tạo nên.
Trang phục của cổ nhân trước kia ít có đũng quần, mặc vào tự nhiên mát mẻ, nhưng khi ngồi xuống sẽ xuất hiện vấn đề, ngươi tưởng tượng ngươi mặc một cái quần không có đũng quần hai chân chia ra giống như người hiện đại thử xem, lúc đó thì muốn bao nhiêu lẳng lơ thì có bấy nhiêu lẳng lơ. Nghe nói năm xưa Mạnh lão phu tử cũng là nhẫn nhịn không được lão bà ở nhà tùy ý dạng chân, giận mà bỏ vợ, cũng bởi vì loại văn hóa trang phục này, mới dẫn đến loại ngồi quỳ quy quy củ củ của cổ nhân.
Nhưng bắt đầu từ Hán triều, trang phục có thiết kế thêm cái đũng quần này, lại thêm binh mã loạn lạc, văn hóa trang phục một năm thay đổi mấy lần, từ trên xuống dưới đều ý thức được vấn đề này, dần dần bảo vệ sự riêng tư, làm cho sự hưng khởi của giường gấp càng thêm thuận lợi.
Một bước nhỏ của ta, là một bước lớn của thời đại a.
Đơn Phi nghe được La Lão Đa khích lệ, âm thầm nhắc nhở chính mình --- thân là một nhân sĩ thành công, không thể vì được tán dương mà lâng lâng, bất cứ lúc nào cũng phải duy trì thái độ khiêm tốn.
- La Lão Đa, ta chính là thích ông như vậy, nói chuyện rất chân thật.
La Lão Đa vội cười nói: - Ta trước giờ chỉ nói lời nói thật.
Đơn Phi thử ngồi xuống ghế hồ. Cảm thấy chiều cao vừa phải, Tôn Vi một bên nói: - Đơn lão đại, huynh cảm thấy ngồi như vậy tốt sao? Ta thấy người đọc sách cũng không phải ngồi như vậy?
- Ngươi trời sinh chính là người đọc sách? Đơn Phi hỏi ngược lại.
Tôn Vi nói: - Lão đại, ta hiện giờ cũng không phải người đọc sách a.
- Vậy thì đúng rồi. Không có ai trời sinh biết đọc sách, cũng không ai quy định trời sinh nhất định phải ngồi như thế. Phong tục là có thể thay đổi, mà điểm mấu chốt nhất để thay đổi phong tục chính là... tiện lợi thực dụng, chỉ cần lúc dùng tiện lợi, lại không khó, mọi người nhất định sẽ thích. Đơn Phi ngồi trên ghế hồ, cảm thụ sự chỉ trỏ của người qua đường, chỉ bình thản đón nhận.
Lúc này phía trước tửu lâu người qua lại như thoi đưa, người dùng cơm vẫn là đầu người chen lấn, phi thường náo nhiệt, nhìn thấy Đơn Phi như thế, khó tránh khỏi bàn tán xôn xao: - Hắn đang ngồi lên cái gì?
- Thoạt nhìn trông rất quái lạ.
Một đám người cổ đại chưa thấy qua thứ mới lạ, Đơn Phi sớm đã đoán được, cũng may chưa nói hắn giống như một con chó. Hắn biết cách tiếp nhận sự vật mới của người cổ đại và người hiện đại không có gì khác nhau, trước tò mò nghị luận, sau dùng thử mở rộng. Là người đầu tiên ăn cua mà*, chắc chắn sẽ có người nói này nói kia, có gì lạ đâu. * Người đầu tiên dám làm một chuyện gì đó. Hắn không nói không rằng tuyên truyền trước cho ghế hồ một phen, đám người Tôn Vi thấy thế, cũng đều noi theo đem ghế đặt xuống rồi ngồi lên trên, ít nhiều có chút kiêu ngạo.
- Đúng rồi, chuyện của quán lề đường chuẩn bị tới đâu rồi? Đơn Phi cảm thấy Tam gia có thể xuất phát bất cứ lúc nào, biết mình ở tửu lâu không còn nhiều thời gian, chuẩn bị đưa ra đại sát khí cuối cùng.
- Lão đại, bàn vẫn đang gấp rút chế tạo, hiện giờ chỉ làm ra không đến mười cái. Tôn Vi nói.
Đơn Phi gật gật đầu, thầm nghĩ Tào Quan muốn tìm Trường Sinh Hương gì đó, Triệu Đạt thì sao, lúc tìm đến hắn còn lấy ong đầu hổ ra, có người đang gây chuyện, hai chuyện này có liên quan gì không?
Hắn đang trầm ngâm, thì nghe được Liên Hoa cách đó không xa bán màn thầu đột nhiên nói: - Hổ Đầu, sao đệ lại tới đây? Đệ khóc cái gì?
Đơn Phi quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Hổ Đầu đang lau nước mắt hướng chỗ này đi tới, nhíu mày, đi qua nói: - Hổ Đầu, làm sao vậy? Lại mất tiền nữa sao?
Đứa nhỏ này vì một đồng tiền thiếu chút nữa dẫn phát một vụ án hung sát, nhưng từ sau chuyện đó, Hổ Đầu đối với hắn rất là thân thiết, tuy nhiên Hổ Đầu phần lớn thời gian đều đọc sách, ít khi cùng hắn gặp mặt.
Liên Hoa cũng lau tay một cái rồi chạy vội tới, quát lớn: - Đệ bây giờ không phải nên ở chỗ Tuân tiên sinh đọc sách sao?
- Tuân tiên sinh... Tuân tiên sinh... Hổ Đầu nức nở nói: - Ông ấy nói đệ không cần đi học nữa.
- Cái gì? Liên Hoa ngẩn ra, khó hiểu nói: - Chúng ta không phải đã đưa tiền rồi sao?
Hổ Đầu nức nở nói: - Ông ấy nói có đưa tiền cũng không dạy, kêu đệ về sau không cần tới nữa. Tỷ tỷ, đệ... lần này không phạm sai lầm a.
Đơn Phi một bên thấy thế, hơi nhíu mày, chợt nghe xa xa có tiếng vó ngựa vang lên, chẳng qua lần này không gấp gáp, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy đám người Tào Phi, Hạ Hầu Hành, Tuân Uẩn chính là đang hướng chỗ này đi tới.
Nhìn thấy Hổ Đầu khóc, Tào Phi, Hạ Hầu Hành ít nhiều có chút kỳ quái, những cũng không để ý lắm, Tuân Uẩn lại cười lên: - Đơn Phi... đã lâu không gặp, ta đối với ngươi ít nhiều cũng có chút thất vọng rồi.
Đơn Phi thấy hắn nhìn Hổ Đầu liếc mắt một cái, khóe miệng mang chút cười đắc ý, lập tức hiểu ra.
Tiểu tử này đang đùa thủ đoạn.
Hổ Đầu ở chỗ Tuân tiên sinh gì đó đọc sách, đột nhiên không cho đọc, hơn phân nửa là tiểu tử này dùng ám chiêu.
Ta khinh!
Lão tử đối với Tuân Uẩn ngươi quá mức thất vọng, Tuân thị nói như thế nào cũng là sĩ tộc đại gia, đại gia phải có phong phạm của đại gia, xin ngươi xuất ra một chút khí chất quý tộc. Tuân Úc, Tuân Du đều là mưu sĩ kiệt xuất bên người Tào Tháo, dám chắc phong độ bất phàm, như thế nào Tuân Uẩn ngươi lại chẳng ra làm sao.
Trong lòng Đơn Phi nổi lên lửa giận, vẫn còn có thể cười nói: - Ta đối với Tuân công tử thật ra rất kỳ vọng, đều nói Tuân công tử là hậu nhân của Tuân thị bát long, nói vậy học vấn chắc chắn sẽ có, cũng tính là một tiên sinh, bất tài có mấy câu không rõ, kính xin Tuân công tử giải thích một chút!
Tác giả :
Mạc Võ