Thâu Hương
Chương 55: Lắc lư lắc lư
-----
Lúc Đơn Phi mở mắt ra, chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, tiền đồ rộng mở.
Hiện giờ, mọi sự đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần loại trừ đi thân phận gia nô, ta sẽ đem theo tiền và người bạn nhỏ cùng nhau đến Nghiệp Thành phát chiến tranh tài, làm một nhân sĩ thành công, đi lên đỉnh cao nhân sinh, nếu như đến lúc đó hắn còn chưa chết.
Ở nhà vệ sinh kia, người ra hai nhát kiếm chí mạng rốt cuộc là ai?
Tào Quan cần hắn đào cái gì vậy?
Đơn Phi lắc đầu, tạm thời không quan tâm đến vấn đề nan giải này, liền thấy Đặng Nghĩa đang nhìn hắn tròng trọc, vừa thấy hắn tỉnh lại, lập tức vui vẻ nói - Đơn huynh, ngươi đã dậy rồi, ta đã chuẩn bị bữa sáng cho ngươi rồi.
Đặng Nghĩa bưng một bát đồ ăn tới, cung kính đặt trước mặt Đơn Phi.
Đơn Phi thầm nghĩ, tiểu tử này từ sau khi lão tử có dấu hiệu phát đạt xong, ngày ngày đều cung phụng lão tử như tổ tông vậy, trước đây để tránh phiền toái, trở về là đi ngủ, sáng sớm dậy là đi luôn, không ngờ tiểu tử này còn có thể bắt được hắn.
Nhìn thấy trên mâm đột nhiên có hai cái bánh bao, Đơn Phi không khỏi ngẩn ra: - Cái bánh bao này...
- - Đây chính là bánh của quán rượu chúng ta làm đó, trời vừa sáng ta đã đi mua về cho Đơn huynh. Đặng Nghĩa cười nịnh nói: - - Đơn huynh, huynh hiện nay đã nổi danh rồi, trên dưới phủ Tào không có người nào không biết huynh, còn việc buôn bán bánh bao này, nghe nói cũng là do huynh thu phục được, sao huynh lại có có bản lĩnh như vậy?
- Thật sao?
Lão tử vốn chính là người có bản lĩnh, chỉ có tiểu tử ngươi mới nhìn ra được mà thôi.
Đơn Phi mặc quần áo xong nói: - - Lão Đặng....à không, tiểu Đặng tử, ngươi có việc gì?
Đặng Nghĩa bất mãn nói: - Coi huynh nói kìa, không có việc thì không mua điểm tâm cho huynh được sao?
- Không có việc gì thì ta đi đây. Đơn Phi cầm bánh bao rồi đi ra cửa, hiện giờ một đống sự tình chờ hắn đi xử lý, hắn cảm thấy mình bận rộn giống CEO, không có rảnh cãi cọ với Đặng Nghĩa, cần cãi cọ cũng phải giống như CEO, cãi ra chút hiệu quả kinh tế chứ.
Đặng Nghĩa cuống quýt kéo Đơn Phi lại:
- Đơn huynh, đừng nóng, đệ thật là có chút chuyện.
Cái bờ mông cong cong đàn hồi kia của ngươi, shit màu gì ta cũng biết ấy chứ.
Đơn Phi nghĩ đến trước đây khi hắn phải nằm trên giường,, Đặng Nghĩa cũng coi như là chăm sóc hắn, cuối cùng nén bực nói: - Nói đi, có thể giúp được, ta sẽ giúp ngươi.
Đặng Nghĩa vừa nghe xong câu này, cảm động dị thường nói - - Đệ sớm đã biết Đơn huynh có bản lĩnh, trọng nghĩa khí, nói không chừng sau này quản gia nô bộc Tào phủ chính là huynh đó.
Ngươi không làm nô tài sẽ bị chết à?
Đơn Phi cảm thán, bên cạnh mỗi nhân sĩ thành công đều có rất nhiều người không thành công đang kéo xuống chỉ số IQ, thở dài nói: - Ta thật sự rất bận.
Đặng Nghĩa vội chuyển đến vấn đề chính: - Huynh cảm thấy Thúy Nhi thế nào?
- Cái gì Thúy Nhi? Đơn Phi giật mình chốt lát, rốt cuộc nghĩ ra điều gì. - Nha đầu bên cạnh đại tiểu thư?
Đặng Nghĩa gật đầu liên tục, Đơn Phi kỳ quái: - Nàng thế nào liên quan gì đến chuyện của ta?
Nhưng liên quan đến việc của ta a.
Đặng Nghĩa cảm thấy tiểu tử trước mắt này một số chỗ vẫn là không quá thông minh, nhắc nhở nói: - Đệ cảm thấy Thúy Nhi thật là không tệ. Đơn huynh, huynh thường xuyên loanh quanh bên đại tiểu thư, cũng thường xuyên có thể nhìn thấy.
Ta loanh quanh khi nào hả?
Làm sao lời này bị ngươi nói ra, lại cứ không được tự nhiên như vậy chứ.
Đơn Phi cau mày nói: - Cái đó và Thúy Nhi... Nhìn thấy cái bộ dạng mặt già có phần đỏ lên của Đặng Nghĩa, Đơn Phi giật mình nói: - Ngươi... Ngươi không phải coi trọng nàng rồi chứ?
Đặng Nghĩa một phen bưng kín miệng Đơn Phi, khẩn trương nhìn tứ phía, thấp giọng nói: - Đơn huynh, đừng lớn tiếng.
Đơn Phi búng tay của gã ra, nghi ngờ nói: - Ngươi không phải thích đại tiểu thư...
Đặng Nghĩa muốn bóp cổ của Đơn Phi, may lần này Đơn Phi sớm có chuẩn bị, một tay đẩy gã ra: - Ngươi muốn bóp cổ ta chết à?
- Không phải, không phải. Đặng nghĩa cuống quít nói: - Đơn huynh, trời đất chứng giám, đệ chưa từng có suy nghĩ với đại tiểu thư, lại nói thêm... Đại tiểu thư hình như rất thích huynh.
Lần này đến lượt Đơn Phi chặn miệng của Đặng Nghĩa, khẩn trương nói: - Ngươi muốn ta chết à? Cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung. Hắn biết rằng thời đại này, tuy rằng còn chưa có chế độ cái gì mà cửu phẩm công chính, nhưng hiện nay vẫn quyết định thân phận theo tiền tài, những lời kiểu như gia nô thích đại tiểu thư này mà nói ra, Tào Hồng sẽ chém chết hắn đầu tiên.
Cái này tuyệt đối không phải là thứ đùa giỡn được.
Đặng Nghĩa thấp giọng nói.
- Nàng không thích huynh, tối hôm qua làm sao lại giống như đến tìm huynh vậy?
- Cái gì? Đơn Phi sợ run lên, - Ta không nhìn thấy nàng?
- Tối hôm qua lúc đệ trở về, nhìn thấy đại tiểu thư đang chần chừ đứng ngay tại bên ngoài phòng của chúng ta, đệ liền hỏi nàng có phải tìm huynh hay không, đệ đi giúp nàng gọi huynh một tiếng. Kết quả là... Đệ mới vừa bước vào phòng, quay đầu lại nhìn đã không thấy đại tiểu thư rồi, nàng không thể đến tìm đệ được.
Đặng Nghĩa rất tự mình hiểu lấy nói.
Nam nhân mà, phải biết linh hoạt biến hóa, không thể treo cổ ở trên một thân cây, Đặng Nghĩa thầm nghĩ Đơn Phi lủi nhanh như vậy, gã khẳng định không thể tranh giành được với Đơn Phi rồi, nếu đã như vậy, sẽ cần thay đổi mục tiêu, ta thấy Thúy Nhi trước nhô sau lồi, ngoại trừ địa vị ra, các thứ khác thậm chí còn hơn đại tiểu thư một bậc.
Đơn Phi nhíu mày, - - Ngươi có phải đã nhìn thấy quỷ không?
Hắn còn chưa dứt lời, cửa phòng liền có một tiếng vang lớn "Bành", một cỗ âm phong liền vọt vào, ngay sau đó hai bàn tay to lạnh lẽo liền sờ qua cổ của Đơn Phi.
Đặng Nghĩa thiếu chút nữa giật mình ngất đi, Đơn Phi đã trải qua cảnh đời, một tay đẩy hai cánh tay kia ra, - Đại công tử, sao ngài lại tới đây?
Tào Phức không nói hai lời, một phát túm được ống tay áo của Đơn Phi liền kéo hắn ra khỏi phòng, mãi cho đến góc tường bên ngoài phủ, nhìn thấy xung quanh không có người quen, lúc này mới buông tay áo của Đơn Phi nói: - Đơn Phi, ta nghe được một tin xấu.
Trong lòng Đơn Phi căng thẳng: - Như thế nào?
Tào Phức bi ai nói. - Cha ta năm nay sẽ không đi đâu.
Ngươi, đứa nghịch tử này!
Đơn Phi rất muốn thay Tào Hồng rút roi sắt quất choTào Phức một trận, thở dài nói: - Cha ngươi không rời khỏi Hứa Đô là chuyện tốt.
Tào Phức vội la lên: - Tốt cái gì mà tốt, ngươi làm sao mà lại không biết hả. Tào Phức vội la lên: - Ông ấy không đi thì sẽ luôn ở bên cạnh theo dõi ta, ngày hôm qua chúng ta thật vất vả mới lừa gạt được ông ấy, về sau làm như thế nào để lừa được nữa đây?
Đơn Phi nhìn gã sau một lúc lâu, chậm rãi nói: - Đại công tử, người đã lầm một việc, tối hôm qua không phải chúng ta lừa gạt, mà là hứa hẹn. Ta không phải đã nói với người rồi sao, làm nam nhân, thì cần đảm đương tý trách nhiệm. Sau khi người tỏ thái độ nói ra ngày hôm qua, ta cảm giác lệnh tôn vẫn rất là tán thành đấy.
- Ừ? Tào Phức lẩm bẩm nói: - Tán thành? Ông ấy từ trước tới giờ không tán thành bất cứ việc gì ta làm. Lắc đầu liên tục, Tào Phức giận dữ nói: - Không được, ta không làm được đâu.
Nhìn thấy Đơn Phi đi vào phía trong phủ, Tào Phức kéo lại hắn, - Ngươi đi làm cái gì?
Đơn Phi nói. - Ta đi nói với lệnh tôn một tiếng, nói người đã từ bỏ rồi."
- Ngươi muốn ta chết a. Tào Phức tức giận dâng lên, giây lát hạ giọng nói: - Tốt lắm, ta biết rằng ta sai rồi, nhưng ta hiện tại nên làm như thế nào?
Người có thể làm cái gì?
Đơn Phi nhìn Tào Phức một cái, cau mày nói: - Ta có một chủ ý, không biết người có nghe hay không?
- Đương nhiên nghe. Tào Phức kỳ thật rất khâm phục tiểu tử Đơn Phi này, thầm nghĩ tiểu tử này chống đỡ được Thế Tử, làm nhục tôn tử, khuyên được lão tử, thật sự có chút tâm địa gian giảo.
Tôn tử kia dĩ nhiên là là Hạ Hầu Hành rồi.
Đơn Phi chậm rãi nói. - Người cần nghe lời của ta, phải đi tìm bọn Hạ Hầu Hành... Người nói lừa bọn họ rằng, người không tin chúng ta có thể thắng, để lấy được tín nhiệm của bọn họ.
Tào Phức kỳ quái nói. - Ta không cần gạt bọn họ, ta chính là không tin chúng ta có thể thắng được. Tào Phức kỳ quái nói.
Ngươi, cái thằng tôn tử này!
Lão tử gặp qua đồng lõa phá hoại, nhưng chưa thấy qua người nào phá hoại hoàn toàn như vậy, Đơn Phi nhịn kích động ra quyền, - Sau đó người hỏi thăm bọn họ có kế hoạch gì, trở về nói cho chúng ta biết.
Tào Phức tỏ ra hiểu: - Như vậy cũng được?
- Đương nhiên được. Đơn Phi cảm giác đem cái này tai họa này giá họa cho người khác tuyệt đối là sự lựa chọn sáng suốt, Tào Phức hưng trí vội vàng gật đầu rời đi.
Đơn Phi thở phào nhẹ nhõm, mới trở về tiếp tục ăn bữa điểm tâm, liền thấy ánh bình minh trong sương mù, Tào Ninh Nhi đang đứng ở trước cửa, yên lặng nhìn hắn, thấy hắn nhìn sang, lại dời ánh mắt đi chỗ khác.
Nhất động trong lòng, Đơn Phi thầm nghĩ hiện giờ đoàn người nhất định phải đồng tâm hiệp lực mới được, ngày hôm qua Tào Ninh Nhi tìm hắn, có phải bởi vì sự tình của tửu lâu?
Ta nói cho cùng thì cũng chỉ là người làm công, hoàn thành công trạng cần sự ủng hộ mạnh mẽ của thượng cấp.
Nghĩ đến đây, Đơn Phi sải bước đi lại phía Tào Ninh Nhi, lớn tiếng hỏi: - Đại tiểu thư, nghe nói... Tối hôm qua cô tìm ta?
Lúc Đơn Phi mở mắt ra, chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, tiền đồ rộng mở.
Hiện giờ, mọi sự đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần loại trừ đi thân phận gia nô, ta sẽ đem theo tiền và người bạn nhỏ cùng nhau đến Nghiệp Thành phát chiến tranh tài, làm một nhân sĩ thành công, đi lên đỉnh cao nhân sinh, nếu như đến lúc đó hắn còn chưa chết.
Ở nhà vệ sinh kia, người ra hai nhát kiếm chí mạng rốt cuộc là ai?
Tào Quan cần hắn đào cái gì vậy?
Đơn Phi lắc đầu, tạm thời không quan tâm đến vấn đề nan giải này, liền thấy Đặng Nghĩa đang nhìn hắn tròng trọc, vừa thấy hắn tỉnh lại, lập tức vui vẻ nói - Đơn huynh, ngươi đã dậy rồi, ta đã chuẩn bị bữa sáng cho ngươi rồi.
Đặng Nghĩa bưng một bát đồ ăn tới, cung kính đặt trước mặt Đơn Phi.
Đơn Phi thầm nghĩ, tiểu tử này từ sau khi lão tử có dấu hiệu phát đạt xong, ngày ngày đều cung phụng lão tử như tổ tông vậy, trước đây để tránh phiền toái, trở về là đi ngủ, sáng sớm dậy là đi luôn, không ngờ tiểu tử này còn có thể bắt được hắn.
Nhìn thấy trên mâm đột nhiên có hai cái bánh bao, Đơn Phi không khỏi ngẩn ra: - Cái bánh bao này...
- - Đây chính là bánh của quán rượu chúng ta làm đó, trời vừa sáng ta đã đi mua về cho Đơn huynh. Đặng Nghĩa cười nịnh nói: - - Đơn huynh, huynh hiện nay đã nổi danh rồi, trên dưới phủ Tào không có người nào không biết huynh, còn việc buôn bán bánh bao này, nghe nói cũng là do huynh thu phục được, sao huynh lại có có bản lĩnh như vậy?
- Thật sao?
Lão tử vốn chính là người có bản lĩnh, chỉ có tiểu tử ngươi mới nhìn ra được mà thôi.
Đơn Phi mặc quần áo xong nói: - - Lão Đặng....à không, tiểu Đặng tử, ngươi có việc gì?
Đặng Nghĩa bất mãn nói: - Coi huynh nói kìa, không có việc thì không mua điểm tâm cho huynh được sao?
- Không có việc gì thì ta đi đây. Đơn Phi cầm bánh bao rồi đi ra cửa, hiện giờ một đống sự tình chờ hắn đi xử lý, hắn cảm thấy mình bận rộn giống CEO, không có rảnh cãi cọ với Đặng Nghĩa, cần cãi cọ cũng phải giống như CEO, cãi ra chút hiệu quả kinh tế chứ.
Đặng Nghĩa cuống quýt kéo Đơn Phi lại:
- Đơn huynh, đừng nóng, đệ thật là có chút chuyện.
Cái bờ mông cong cong đàn hồi kia của ngươi, shit màu gì ta cũng biết ấy chứ.
Đơn Phi nghĩ đến trước đây khi hắn phải nằm trên giường,, Đặng Nghĩa cũng coi như là chăm sóc hắn, cuối cùng nén bực nói: - Nói đi, có thể giúp được, ta sẽ giúp ngươi.
Đặng Nghĩa vừa nghe xong câu này, cảm động dị thường nói - - Đệ sớm đã biết Đơn huynh có bản lĩnh, trọng nghĩa khí, nói không chừng sau này quản gia nô bộc Tào phủ chính là huynh đó.
Ngươi không làm nô tài sẽ bị chết à?
Đơn Phi cảm thán, bên cạnh mỗi nhân sĩ thành công đều có rất nhiều người không thành công đang kéo xuống chỉ số IQ, thở dài nói: - Ta thật sự rất bận.
Đặng Nghĩa vội chuyển đến vấn đề chính: - Huynh cảm thấy Thúy Nhi thế nào?
- Cái gì Thúy Nhi? Đơn Phi giật mình chốt lát, rốt cuộc nghĩ ra điều gì. - Nha đầu bên cạnh đại tiểu thư?
Đặng Nghĩa gật đầu liên tục, Đơn Phi kỳ quái: - Nàng thế nào liên quan gì đến chuyện của ta?
Nhưng liên quan đến việc của ta a.
Đặng Nghĩa cảm thấy tiểu tử trước mắt này một số chỗ vẫn là không quá thông minh, nhắc nhở nói: - Đệ cảm thấy Thúy Nhi thật là không tệ. Đơn huynh, huynh thường xuyên loanh quanh bên đại tiểu thư, cũng thường xuyên có thể nhìn thấy.
Ta loanh quanh khi nào hả?
Làm sao lời này bị ngươi nói ra, lại cứ không được tự nhiên như vậy chứ.
Đơn Phi cau mày nói: - Cái đó và Thúy Nhi... Nhìn thấy cái bộ dạng mặt già có phần đỏ lên của Đặng Nghĩa, Đơn Phi giật mình nói: - Ngươi... Ngươi không phải coi trọng nàng rồi chứ?
Đặng Nghĩa một phen bưng kín miệng Đơn Phi, khẩn trương nhìn tứ phía, thấp giọng nói: - Đơn huynh, đừng lớn tiếng.
Đơn Phi búng tay của gã ra, nghi ngờ nói: - Ngươi không phải thích đại tiểu thư...
Đặng Nghĩa muốn bóp cổ của Đơn Phi, may lần này Đơn Phi sớm có chuẩn bị, một tay đẩy gã ra: - Ngươi muốn bóp cổ ta chết à?
- Không phải, không phải. Đặng nghĩa cuống quít nói: - Đơn huynh, trời đất chứng giám, đệ chưa từng có suy nghĩ với đại tiểu thư, lại nói thêm... Đại tiểu thư hình như rất thích huynh.
Lần này đến lượt Đơn Phi chặn miệng của Đặng Nghĩa, khẩn trương nói: - Ngươi muốn ta chết à? Cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung. Hắn biết rằng thời đại này, tuy rằng còn chưa có chế độ cái gì mà cửu phẩm công chính, nhưng hiện nay vẫn quyết định thân phận theo tiền tài, những lời kiểu như gia nô thích đại tiểu thư này mà nói ra, Tào Hồng sẽ chém chết hắn đầu tiên.
Cái này tuyệt đối không phải là thứ đùa giỡn được.
Đặng Nghĩa thấp giọng nói.
- Nàng không thích huynh, tối hôm qua làm sao lại giống như đến tìm huynh vậy?
- Cái gì? Đơn Phi sợ run lên, - Ta không nhìn thấy nàng?
- Tối hôm qua lúc đệ trở về, nhìn thấy đại tiểu thư đang chần chừ đứng ngay tại bên ngoài phòng của chúng ta, đệ liền hỏi nàng có phải tìm huynh hay không, đệ đi giúp nàng gọi huynh một tiếng. Kết quả là... Đệ mới vừa bước vào phòng, quay đầu lại nhìn đã không thấy đại tiểu thư rồi, nàng không thể đến tìm đệ được.
Đặng Nghĩa rất tự mình hiểu lấy nói.
Nam nhân mà, phải biết linh hoạt biến hóa, không thể treo cổ ở trên một thân cây, Đặng Nghĩa thầm nghĩ Đơn Phi lủi nhanh như vậy, gã khẳng định không thể tranh giành được với Đơn Phi rồi, nếu đã như vậy, sẽ cần thay đổi mục tiêu, ta thấy Thúy Nhi trước nhô sau lồi, ngoại trừ địa vị ra, các thứ khác thậm chí còn hơn đại tiểu thư một bậc.
Đơn Phi nhíu mày, - - Ngươi có phải đã nhìn thấy quỷ không?
Hắn còn chưa dứt lời, cửa phòng liền có một tiếng vang lớn "Bành", một cỗ âm phong liền vọt vào, ngay sau đó hai bàn tay to lạnh lẽo liền sờ qua cổ của Đơn Phi.
Đặng Nghĩa thiếu chút nữa giật mình ngất đi, Đơn Phi đã trải qua cảnh đời, một tay đẩy hai cánh tay kia ra, - Đại công tử, sao ngài lại tới đây?
Tào Phức không nói hai lời, một phát túm được ống tay áo của Đơn Phi liền kéo hắn ra khỏi phòng, mãi cho đến góc tường bên ngoài phủ, nhìn thấy xung quanh không có người quen, lúc này mới buông tay áo của Đơn Phi nói: - Đơn Phi, ta nghe được một tin xấu.
Trong lòng Đơn Phi căng thẳng: - Như thế nào?
Tào Phức bi ai nói. - Cha ta năm nay sẽ không đi đâu.
Ngươi, đứa nghịch tử này!
Đơn Phi rất muốn thay Tào Hồng rút roi sắt quất choTào Phức một trận, thở dài nói: - Cha ngươi không rời khỏi Hứa Đô là chuyện tốt.
Tào Phức vội la lên: - Tốt cái gì mà tốt, ngươi làm sao mà lại không biết hả. Tào Phức vội la lên: - Ông ấy không đi thì sẽ luôn ở bên cạnh theo dõi ta, ngày hôm qua chúng ta thật vất vả mới lừa gạt được ông ấy, về sau làm như thế nào để lừa được nữa đây?
Đơn Phi nhìn gã sau một lúc lâu, chậm rãi nói: - Đại công tử, người đã lầm một việc, tối hôm qua không phải chúng ta lừa gạt, mà là hứa hẹn. Ta không phải đã nói với người rồi sao, làm nam nhân, thì cần đảm đương tý trách nhiệm. Sau khi người tỏ thái độ nói ra ngày hôm qua, ta cảm giác lệnh tôn vẫn rất là tán thành đấy.
- Ừ? Tào Phức lẩm bẩm nói: - Tán thành? Ông ấy từ trước tới giờ không tán thành bất cứ việc gì ta làm. Lắc đầu liên tục, Tào Phức giận dữ nói: - Không được, ta không làm được đâu.
Nhìn thấy Đơn Phi đi vào phía trong phủ, Tào Phức kéo lại hắn, - Ngươi đi làm cái gì?
Đơn Phi nói. - Ta đi nói với lệnh tôn một tiếng, nói người đã từ bỏ rồi."
- Ngươi muốn ta chết a. Tào Phức tức giận dâng lên, giây lát hạ giọng nói: - Tốt lắm, ta biết rằng ta sai rồi, nhưng ta hiện tại nên làm như thế nào?
Người có thể làm cái gì?
Đơn Phi nhìn Tào Phức một cái, cau mày nói: - Ta có một chủ ý, không biết người có nghe hay không?
- Đương nhiên nghe. Tào Phức kỳ thật rất khâm phục tiểu tử Đơn Phi này, thầm nghĩ tiểu tử này chống đỡ được Thế Tử, làm nhục tôn tử, khuyên được lão tử, thật sự có chút tâm địa gian giảo.
Tôn tử kia dĩ nhiên là là Hạ Hầu Hành rồi.
Đơn Phi chậm rãi nói. - Người cần nghe lời của ta, phải đi tìm bọn Hạ Hầu Hành... Người nói lừa bọn họ rằng, người không tin chúng ta có thể thắng, để lấy được tín nhiệm của bọn họ.
Tào Phức kỳ quái nói. - Ta không cần gạt bọn họ, ta chính là không tin chúng ta có thể thắng được. Tào Phức kỳ quái nói.
Ngươi, cái thằng tôn tử này!
Lão tử gặp qua đồng lõa phá hoại, nhưng chưa thấy qua người nào phá hoại hoàn toàn như vậy, Đơn Phi nhịn kích động ra quyền, - Sau đó người hỏi thăm bọn họ có kế hoạch gì, trở về nói cho chúng ta biết.
Tào Phức tỏ ra hiểu: - Như vậy cũng được?
- Đương nhiên được. Đơn Phi cảm giác đem cái này tai họa này giá họa cho người khác tuyệt đối là sự lựa chọn sáng suốt, Tào Phức hưng trí vội vàng gật đầu rời đi.
Đơn Phi thở phào nhẹ nhõm, mới trở về tiếp tục ăn bữa điểm tâm, liền thấy ánh bình minh trong sương mù, Tào Ninh Nhi đang đứng ở trước cửa, yên lặng nhìn hắn, thấy hắn nhìn sang, lại dời ánh mắt đi chỗ khác.
Nhất động trong lòng, Đơn Phi thầm nghĩ hiện giờ đoàn người nhất định phải đồng tâm hiệp lực mới được, ngày hôm qua Tào Ninh Nhi tìm hắn, có phải bởi vì sự tình của tửu lâu?
Ta nói cho cùng thì cũng chỉ là người làm công, hoàn thành công trạng cần sự ủng hộ mạnh mẽ của thượng cấp.
Nghĩ đến đây, Đơn Phi sải bước đi lại phía Tào Ninh Nhi, lớn tiếng hỏi: - Đại tiểu thư, nghe nói... Tối hôm qua cô tìm ta?
Tác giả :
Mạc Võ