Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 199: Đạo thế gian – Vợ chồng trên đời

Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 199: Đạo thế gian – Vợ chồng trên đời

Dù trong lòng mỗi người một suy nghĩ nhưng vẫn đồng loạt chen chân về hướng Thọ An đường, Vương lão phu nhân đặc biệt nhiệt tình, xông lên đi phía trước, theo sát phía sau là con rể tốt của bà ta, lão gia Thịnh Hoành.

Tuy tỉnh lại rồi nhưng Thịnh lão phu nhân vẫn yếu vô cùng, khó khăn lắm mới nói được mấy chữ. Phòng ma ma sợ bà không gắng gượng nổi nên chưa kể cho bà sự thật, lão phu nhân chỉ nghĩ mình như người già đột nhiên trở bệnh, thấy thông gia nhà họ Vương tới thăm bệnh còn gượng chống người lên nói lời cảm tạ.

Cậu Vương áy náy trong lòng, không mặt mũi nào nhận lòng biết ơn của bà cụ, lùi lại vài bước đứng ở phía sau. Mợ Vương đỡ Vương lão phu nhân đứng đầu giường, mắt hơi lộ ý mỉa mai, mẹ chồng mình lôi kéo tay Thịnh lão phu nhân, quan tâm một thôi một hồi, nếu không có Lâm thái y nhắc nhở, sợ là muốn xin tha cho con gái ngay tại giường bệnh.

Diễn xuất của Thịnh Hoành cũng không kém hơn bao nhiêu, nện ngực khóc ròng, xếp hạng con cái có hiếu khắp kinh thành ước chừng trong mười vị trí đứng đầu. Vương thị thì ngược lại, kỹ năng không đủ, chỉ hổ thẹn đứng cạnh anh cả, cúi thấp đầu không ngừng gạt lệ.

Sau một hồi hỏi han qua lại thật thật giả giả, lão phu nhân cố gượng, cho đến khi thấy Minh Lan cùng Trường Bách mới vui vẻ thực sự.

“…Biết… Con được bên trên… đạt hạng ưu, làm tốt… bà nội vui lắm…" Bà nhìn cháu trai lớn rám nắng rắn chắc mà mắt tràn đầy kiêu ngạo, lại thấy Minh Lan ở bên giường thút thít, khó nhọc nói lời an ủi, “…Con bé ngốc… Già rồi… không thể tránh được…" Minh Lan như nghẹn tảng đá nơi cổ họng, gắng nhịn xuống không khóc lớn, còn cố mỉm cười.

Người mới ốm dậy không có đủ sức, nói được vài câu, Thịnh lão phu nhân đã ngủ mê man. Lâm thái y gắng trợn hai con mắt vành đen thui cùng với mấy sợi tóc mai lốm đốm bạc mới mọc ra, mời mọi người ra bên gian ngoài, vô cùng hưng phấn nói, vừa rồi lão phu nhân đã tự mình ăn và uống thuốc được, chỉ cần điều trị cẩn thận là có thể hồi phục.

Cố Đình Diệp cúi mình, nghiêng người nói lời tạ ơn: “Lần này cụ bà nhà tôi có thể khá lên đều nhờ có thái y tận tâm. Phần ân tình này tôi ghi nhớ, mong sau này thái y để ý, giúp đỡ chỉ bảo điều dưỡng."

Lâm thái y khom người đáp lễ: “Cố hầu đa lễ, việc này tôi đương nhiên tận lực." Ông ta chờ chính là câu này, sau đó tỏ ý đã nhiều ngày chưa về nhà, giờ xin phép về trước, cũng tiện tra lại phương thuốc trong sách, lại đưa thêm dược liệu sang.

Việc này tất nhiên là được chấp thuận. Thịnh Hoành vô cùng cảm tạ, tự mình đưa Lâm thái y ra cửa, còn sai quản sự dâng lên một phong bao thật dày, ông ta rất muốn căn dặn mấy lời ‘chuyện trúng độc của mẹ già nhà tôi tuyệt đối đừng có nói ra ngoài đấy’, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được.

Lâm thái y dày dạn cỡ nào, thấy Thịnh Hoành ngập ngừng muốn nói lại thôi liền biết ý ông ta. Kỳ thực ông rất muốn nói, ba mươi năm trước con cháu của Sùng vương phủ tranh vị trí thế tử, dùng tới cả hạc đỉnh hồng (thạch tín hồng) với mật rắn hổ mang, ông ta không cẩn thận cũng bị dây vào, không phải vẫn sống tốt tới giờ sao. Nhà ông đây không phải chỉ là nữ quyến trong nhà hạ độc lão phu nhân sao, chút chuyện nhỏ này có gì mà lấy làm lạ. Cứ làm như mưu phản vậy, đúng là chưa nếm mùi đời.

Có điều Lâm thái y vẫn không tỏ vẻ chút nào, vuốt râu mỉm cười: “Có câu người già đều như trẻ con, không sai tẹo nào, người càng có tuổi lại càng ham ăn. Lão phu nhân quý phủ sau này cần phải cẩn thận chuyện ăn uống, đồ ngọt, sống, cay đều phải hạn chế."

Thịnh Hoành mừng rỡ, liên tục bái tạ. Thầm nghĩ đúng là nhân tài khác hẳn người thường, chẳng những năng lực chuyên ngành vượt trội lại còn thông thạo lõi đời, còn có cách nói này nữa.

Tiễn Lâm thái y đi, Thịnh Hoành bước chân thư thái, ung dung trở lại phòng chính, vừa tới cửa đã nghe bên trong có tiếng tranh cãi.

Chỉ nghe giọng nói nôn nóng của Vương lão phu nhân: “…Bà thông gia đã tỉnh rồi, vì cái gì nhất định không tha cho dì của cháu? Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, bà ngoại xin cháu, Thận Giới ty kia là nơi nào chứ? Là chỗ cho người sống sao! Cháu muốn đưa dì cháu vào đó không phải lấy mạng của nó sao!"

Thịnh Hoành kinh hãi, giờ mới dừng không bước vào trong nhà.

Thận Giới ty thuộc phủ nội vụ, vốn trông giữ và xử phạt nữ quyến hoàng thân quốc thích, sau này mở rộng thị trường, phụ nữ những nhà quyền quý phạm lỗi lớn, dù tội không đáng chết nhưng lại không thể cho xuất hiện trước mọi người bèn đưa tới nơi này. Thận Giới ty cũng không giống với am ni cô trông giữ nữ quyến bình thường, một khi đi vào, nếu không có mệnh lệnh của hoàng đế, cả đời không thể ra ngoài.

Nơi đó giống như mộ phần sống,ở một góc vô cùng hoang vu hẻo lánh của hoàng thành, dù bên ngoài từng gây bao nhiêu bê bối sóng gió, hết thảy chuyện thị phi đều bị chôn vùi tại nơi đây, không thể bị dò la.

Bởi vì là nơi bí ẩn, đến giờ ông ta chỉ nghe thấy hai lần. Lần đầu tiên là năm đó hoàng đế Nhân Tông tuyển phi, phu nhân Tấn Dương hầu vì muốn con gái mình có thể trúng tuyển mà lén sai người đưa hoa độc vào viện con gái trưởng dòng chính của Cẩm Hương hầu, khiến người kia bị hủy dung; thứ hai là khi Võ hoàng đế tại vị, lão phu nhân Thành quốc công tự mình tống hai con dâu vào, nguyên nhân cụ thể không rõ.

Cho tới nay vẫn chưa từng nghe nữ quyến nhà ai đã vào đó còn có thể sống đi ra, đa phần là tới cuối đời, thi thể cho người nhà mang về an táng. Nói khó nghe chút, lấy thanh thế ba nhà Thịnh Vương Khang, muốn đưa người vào đó còn chưa đủ tư cách, đoán là phải có phủ Ninh Viễn hầu ra mặt.

Ông ta vừa suy nghĩ lan man một chút, trong phòng lại vang lên âm thanh, bèn nhanh chóng vểnh tai lên yên lặng nghe.

“…Cháu ngoan, bà ngoại xin cháu, van cháu… Bà biết cháu hận dì cháu vô cùng, bà cho nó đến am ni cô ăn chay niệm phật không được sao? Bà khuyên nó thành tâm tu hành, nếu không thì cắt tóc đi tu luôn cũng được, không cho nó lại ra ngoài hại người." Vương lão phu nhân đầm đìa nước mắt, khổ sở khẩn câu: “Thận Giới ty kia thật sự không thể đi! Vào đó rồi phải lao dịch, giã gạo, giặt quần áo, bổ củi, ăn uống là cơm thiu trà vụn, cả đời dì cháu quen sống trong nhung lụa rồi, làm sao chịu đựng được."

Trường Bách nói: “Thận giới ty hàng năm vẫn cho người thân gặp mặt hai lần, bà ngoại năng tới thăm dì, người bên trong chắc cũng không làm khó dễ dì. Còn lao dịch… làm ra việc đạo trời không tha cỡ như vậy, dì còn muốn an hưởng phú quý vinh hoa sao?"

Dừng một chút, anh ấy châm biếm: “Còn nhắc tới am ni cô nữa? Nhớ lại bảy, tám năm trước, chẳng phải dì đã bị đưa vào từ đường họ Khang sao, mới có nửa năm bà ngoại liền không chịu được dì van xin, tự mình tới nhà họ Khang bắt thả dì ra."

Bà Khang rất có bản lĩnh đối phó với mẹ già, mỗi lần đều có thể nói tới khi mẹ mình mềm lòng, vẫn là đơn vị cưỡng chế của nhà nước đáng tin hơn.

Vương lão phu nhân tức giận nói: “Cháu thật là độc ác! Bà cháu không phải là không chết sao? Cần gì phải bức người như vậy?"

Trường Bách không khoan nhượng: “Bà nội may mắn giữ được mạng, một là nhờ trời xanh có mắt, phật tổ phù hộ, hai là có Lâm thái y dốc lòng trị liệu, đâu có liên quan tới dì? Dì là quyết tâm đẩy bà vào chỗ chết!"

“Nhưng cuối cùng thì vẫn còn sống đấy thôi!" Vương lão phu nhân vẫn cãi cố.

Lúc này Cố Đình Diệp chen miệng nói: “Lời này của lão phu nhân sai rồi, người sống cũng có nhiều kiểu sống. Lão phu nhân nhà tôi xưa nay thân thể khỏe mạnh cứng cáp, bị con gái rượu của bà hạ độc rồi, thân thể trở nên tàn tạ, vét sạch nguyên khí. Vốn có thể sống tới một trăm mười tám tuổi, giờ chỉ còn sống được tới một trăm lẻ tám; vốn có thể nghe hát, xem múa, leo núi, đi chùa, vui vẻ an hưởng tuổi già, giờ lại không rời được chén thuốc, có khi còn cả đời chỉ có bệnh tật làm bạn. Số tuổi thọ tổn hại này, cộng thêm mấy thập niên sống vui vẻ, xin hỏi lão phu nhân, dì phải đền thế nào?"

Vẻ mặt Trường Bách khổ hận vô cùng: “Em rể nói đúng lắm, còn có thằng Toàn, sau này bà nội làm sao còn có thể ngậm kẹo đùa cháu."

“Đúng vậy." Cố Đình Diệp vỗ tay mà cười, “Đến cùng là thiếu nợ bao nhiêu, thật không thể tính rõ. Chúng ta cũng không biết dì sống được bao lâu, cũng không thể mời dì xuống suối vàng trước mấy năm, hoặc giả như lão phu nhân đi lại không tiện cũng không thể thật sự đánh gãy tay chân dì. Đơn giản là đưa vào Thận Giới tư, ân oán ba nhà liền tiêu tan!"

Vương lão phu nhân trợn mặt há mồm, kinh ngạc không thôi, họ Thịnh từ nơi nào tìm được con rể thần kỳ như vậy.

Minh Lan ngốc nghếch nhìn gò má ông chồng mình, khóe miệng co giật.

“Em họ xử trí mẹ anh gọn gàng như vậy…" Khang Tấn trước giờ vẫn im lặng bỗng mở miệng, mặt có nét phẫn nộ, “Vậy mẹ em nên xử thế nào?"

Vương lão phu nhân kỳ thực cũng muốn hỏi như vậy nhưng con gái nhỏ đã sinh lòng oán hận mình, không dám nói ra, lại chợt nghe cháu trai mở miệng. Vương thị vốn tự cho rằng mình đã thoát thân lập tức lửa giận bốc lên, quay sang Khang Tấn trợn mắt nhìn.

Trường Bách không chút hoang mang nói: “Mẹ tôi bất kính với bà nội, có lòng bất hiếu ngỗ nghịch, đương nhiên cũng bị phạt. Mẹ tôi sẽ lễ phật tụng kinh, cầu phúc cho bà nội."

Vương thị thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Đúng vậy, mẹ định dựng một phật đường ở sau nhà…"

“Không phải ở trong nhà." Trường Bách nhanh chóng ngắt lời.

Vương thị ngẩn ra, lúng túng nói: “Đúng rồi, sai lầm của mẹ không nhỏ, nên tìm một am ni cô thanh tịnh trong kinh thành…"

“Cũng không phải am ni cô trong kinh thành." Trường Bách nhìn mẹ từ tốn nói, “Mẹ về quê ở Hựu Dương đi, ở trong từ đường họ Thịnh tu hành, ăn chay, niệm phật, sám hối. Ngoài mấy ngày lễ tết mẹ không được rời miếu tổ."

Vương thị á một tiếng, đứng thẳng dậy thét to: “Đây không phải là ngồi tù sao?"

Trường Bách gằn từng chữ: “Nếu mẹ không chịu con bèn từ quan. Có người mẹ như vậy, sai còn không biết hối cải, không chịu nhận phạt, con tuyệt đối không có mặt mũi tiếp tục làm quan."

Minh Lan cúi đầu trầm tư.

Vương thị xưa nay không thích Hựu Dương, mấy chục năm gả vào nhà họ Thịnh, thời gian ở quê gộp lại không tới một tháng. Ở nơi đó bà ta không thân không thích, chỉ có thể dựa vào một nhà bác Cả. Ngẫm lại quan hệ của Vương thị cùng bác dâu, đoán là bác sẽ nghiêm khắc quản thúc bà ta ‘sám hối’. Mặt khác, hai nhà vẫn thân thiết, bác gái sẽ không sơ sót cơm ăn áo mặc hàng ngày của Vương thị.

Cách xử phạt này của anh Cả vô cùng tốt.

Vương thị cuống lên, vội hốt hoảng: “… Thằng bé này, con dọa ai đó! Trong nhà không được, mẹ đi am ni cô lễ phật cũng không được sao, lại cứ nhất định phải về quê, chỗ đó mẹ không quen…"

“Mẹ xa khỏi người nhà, một mình ở nơi linh thiêng của tổ tông họ Thịnh, suy ngẫm cho rõ ràng, ngẫm lại bà nội, ngẫm lại mỗi người trong nhà, ngẫm lại mấy chục năm qua, đến cùng là sai ở chỗ nào, có phải hay không." Trường Bách đi tới, khe khẽ đỡ mẹ ngồi xuống: “Mẹ biết con rồi đấy, con nói được là làm được."

Vương thị sợ chảy mồ hôi đầy đầu, lắp bắp nói: “Vậy… Mẹ phải đi bao lâu…"

Minh Lan ở trong tay áo vạch ngón tay tính, không tính là tòng phạm mưu sát nhưng thành lập tội cố ý gây hại cho người khác, Lâm thái y nói bà nội có khả năng hồi phục, như vậy tính là một nửa chưa thành công, ít nhất phải… năm năm tù giam…

“Mười năm." Trường Bách lạnh nhạt nói. “Mười năm sau, mẹ suy nghĩ rõ ràng rồi trở lại phụng dưỡng bà nội."

Minh Lan thầm hít một hơi, cắn chặt răng, có thể thỉnh thoảng ra ngoài ăn tết, không được tính là hình phạt quá nặng, không tính không tính.

Vương thị suýt nữa thì ngất, giận dữ nhảy lên, chỉ thẳng vào con trai mắng: “Đồ nghiệp chướng này!" Sau đó chạy ra ngoài phòng như một cơn gió, ôm mặt khóc rống lên, không chú ý tới Thịnh Hoành đứng bên cửa.

Trong phòng bất chợt yên tĩnh, Vương lão phu nhân nhìn Trường Bách thật lâu không nói gì, Khang Tấn ngậm miệng triệt để.

Thịnh Hoành lại ở ngoài phòng nghe thêm một hồi, bà cháu tiếp tục tranh chấp, Vương lão phu nhân một chốc cầu xin, một chốc giận dữ mắng mỏ, con trai thế nào cũng không nhúc nhích, kiên quyết không lùi nửa bước. Thịnh Hoành suy nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn nên tránh khỏi nơi này, lùi về trong buồng mẹ cả tận hiếu trước giường bệnh, bưng nước nếm thuốc mới là phải đạo.

Cuối cùng Vương lão phu nhân thẹn quá hóa giận, phất tay áo rời đi. Cậu Vương hỏi có thể đưa dì Khang đang bị giam phía sau nhà đi theo hay không, bị Trường Bách thẳng tay gạt đi, không biết làm gì đành phải dẫn đứa cháu trai khác là Khang Tấn bất mãn mà rời đi.

Minh Lan vẫn không yên lòng, muốn thấy lão phu nhân ngồi dậy được mới về. Cố Đình Diệp nhìn ra nàng không muốn về nhà lúc này, liền khách khí hỏi bố vợ có thể cho vợ chồng bọn họ ở thêm mấy ngày hay không?

Thịnh Hoành khổ không nói hết (trước mặt con rể còn phải giả bộ làm hiếu tử thêm mấy ngày), nhưng trên mặt lại ra vẻ cực kỳ hoan nghênh.

Lúc này, Hải thị vẻ mặt hiền lành đến mời mọi người dùng bữa trưa, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ là cô em chồng cùng với em rể về nhà mẹ đẻ ở chơi mấy ngày, chị dâu cẩn thận thu xếp một bữa cơm ngon miệng, nói cười chia cơm múc canh.

Đối mặt với con gái bất hiếu, con rể gian xảo, con trai mặt đơ, con dâu giả ngu, bữa cơm này Thịnh Hoành ăn nghẹn đến đau dạ dày, cố gắng miễn cưỡng tới lúc dùng xong trà rồi vội vã về thư phòng.

Phòng trống ở Thọ An đường rất nhiều, Phòng ma ma theo lối ngày xưa Minh Lan ưa thích, cấp tốc bố trí một gian phòng sạch sẽ trang nhã, nhớ tới Minh Lan vốn quen ngủ trưa liền trải sẵn chiếu cói Minh Lan thích, lại thấy trời mùa hè nóng nực, sợ vợ chồng Minh Lan chảy mồ hôi không tốt còn mang sẵn hai thùng nước đặt ở bên phòng nhỏ.

Hai người đều vô cùng mệt mỏi, lúc này cũng không nảy được ý niệm kiều diễm. Rửa mặt rồi, Cố Đình Diệp nhìn trong phòng mấy lần rồi quay về vợ cười nói: “Thoải mái như vậy, phu nhân liền vui quên cả trời đất. Không biết phu nhân còn nhớ tới trong nhà còn trẻ con hay không?"

Minh Lan nằm ở trên giường đắp chăn mỏng, nghe vậy ném cái gối tre qua, cười mắng: “Chàng đừng chế nhạo em, em cũng nhớ thằng Đoàn, mỗi đêm ngủ trong phòng bà nội toàn mơ thấy con!"

Cố Đình Diệp bị ném cũng vui vẻ, cầm gối tre hớn hở bò lên giường, Minh Lan giúp hắn tháo búi tóc, nhẹ nhàng xõa ra, nàng thỏ thẻ, “Giờ thật có lỗi với thằng bé, nhưng mà… Ôi, thực không còn cách nào, chỉ có thể cố gắng. Thôi ma ma cùng Thúy Tụ nhất định sẽ chăm nom thằng bé cẩn thận."

Cố Đình Diệp nghe giọng nói của vợ xót xa, khe khẽ vỗ về lưng nàng, “Em lần này đúng là dọa tôi sợ, trông em xưa nay bộ dáng thành thật, giống như không biết nghĩ, không thèm đếm xỉa việc gì, giờ lại như biến thành người khác."

Đọc thư Công Tôn Bạch Thạch gửi tới, hắn gần như không tin được vào mắt mình, bao vây nhà mẹ đẻ, quát cha đẻ, bắt người, lừa người, thẩm vấn, tra tấn, từng việc từng chuyện đều không để ý đến bản thân mình, đây chính là Thịnh Minh Lan thông minh giảo hoạt, bo bo giữ mình, vĩnh viễn không làm sai chuyện hay sao?

Đoạn đường chạy về, hắn chợt vui chợt buồn, không nói nên trong lòng đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy, phải giúp nàng, phải che chở nàng.

Thấy Minh Lan cúi đầu không nói, Cố Đình Diệp khẽ thở dài: “Em vẫn không muốn nói với tôi, thôi quên đi…." Nói rồi liền muốn nằm xuống ngủ. Minh Lan chợt nâng tay đỡ ngực hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Em nói."

Cố Đình Diệp ngồi xếp bằng trên giường.

“Bà nội vướng phải lần tai bay vạ gió này, truy ngọn nguồn, thực ra là do em." Vẻ mặt Minh Lan chăm chú, “Phu nhân hành xử không ổn, xưa giờ vẫn vậy, bà nội đã mắt nhắm mắt mở mấy chục năm rồi, vẫn sống yên ổn. Dì Khang cũng không phải hai năm vừa rồi mới lên mặt, từ khi nhà chúng em chuyển tới kinh thành, bà ta thường tới tìm phu nhân nói chuyện. Khi đó cũng châm ngòi, cũng gây xích mích nhưng không thấy lão phu nhân phát giận."

Bên ngoài phòng truyền vào tiếng chim hót, tiếng ve kêu, tia nắng nóng bức sau giờ ngọ chậm rãi chiếu vào, bốn phía Thọ An đường đều có cây to cổ thụ, thấp thoáng đổ trên màn cửa là bóng cây đậm nhạt, có cành nhỏ bóng nhạt như nét họa mày.

Góc phòng đặt hai bồn băng, dần tỏa ra hơi nước mỏng manh, man mát.

Cố Đình Diệp lẳng lặng nghe.

“Bà nội chưa bao giờ nói cho em, nhưng em biết, là do năm đó dì Khang muốn đưa thiếp vào trong phủ Hầu nên mới chính thức chọc giận bà nội." Minh Lan cầm lấy quạt lá chuối bện cói vừa mộc mạc lại trang nhã, nhẹ phất phơ, “Bà nội giận, không quản bao nhiêu năm mặt mũi mẹ chồng con dâu, nóng nảy quá độ, trước mặt mọi người trách móc phu nhân, còn phạt bà quỳ gối ở cửa Thọ An đường, cho người người qua lại nhìn. Từ đó trở đi, trong lòng phu nhân liền sinh oán hận."

Gió mát theo phiến quạt mơn man từng sợi tóc nàng, thổi vào cánh tay khiến hắn ngưa ngứa.

“Sau này, bà nội lo lắng phu nhân bị dì xúi giục gây bất lợi cho em, quản thúc phu nhân càng nghiêm khắc hơn, thậm chí còn lấy lại quyền quản gia của phu nhân, cho các chị dâu để ý việc nhà. Cả đời phu nhân cực kỳ tranh cường háo thắng, đối với lão gia cũng không chịu thua, bà nội làm cho bà ta mất mặt như vậy, khúc mắc ngày càng sâu, mới khiến dì Khang có cơ lợi dụng."

Giọng điệu Minh Lan hờ hững nhưng lại mang vẻ đau thương.

“Bà nội như vậy là sai rồi. Phu nhân cũng đã có con dâu, có cháu nội ngoại, cần giữ thể diện, bà nội có thể đóng kín cửa, dạy dỗ cẩn thận, phân tích tỉ mỉ… Trước đây, mỗi một hồi phu nhân phạm sai lầm, bà nội đều làm như vậy."

Nước mắt đã ngập viền mắt, nàng dường như không biết, tiếp tục chậm rãi kể: “Bà nội việc gì phải giúp em hả giận? Em đã gả ra ngoài rồi, tự biết lo cho mình. Bà đã từng này tuổi rồi, chờ con cháu kính trọng, an ổn thoải mái hưởng phúc không được sao? Làm gì mà vừa nghe thấy em chịu ấm ức liền nóng ruột bốc hỏa lên đầu muốn thay em trút giận? Anh cả vẫn là do phu nhân sinh, bà không sợ anh cả vì mẹ đẻ mà sinh hiềm khích với bà, khiến cuối đời bà không an vui?"

Lông mi thật dài không đỡ được giọt nước mắt, đánh rơi xuống một giọt, hai giọt trên chăn bông mỏng, thành từng hạt tròn nhỏ sẫm màu. Minh Lan cầm khăn tay chậm rãi thấm khô nước mắt trên mặt.

“Bà nội thật lòng thương em, đau em mới nên nỗi gặp nạn này… Tâm sự hầu gia em hiểu, nhưng em không có cách nào lừa gạt mình. Năm đó em sinh thằng Đoàn, thái phu nhân muốn thiêu chết em, Mạn Nương muốn đâm chết em, sau này hầu gia về, từng việc từng việc đều an bài thỏa đáng, trong lòng em hiểu rõ."

“Bởi vì… Tôi không phạt nặng Mạn Nương sao?" Cổ họng Cố Đình Diệp khô khốc, thật khó mới nói trọn một câu.

“Có phạt nặng hay không, vốn là không quan trọng." Minh Lan chậm rãi lắc đầu, viền mắt hồng hồng, “Hầu gia từng nói, Tề Hành như thế nào, chàng thực ra không để ý, chàng chỉ để ý trong lòng em nghĩ thế nào. Hôm nay em cũng nói với hầu gia một câu, Mạn Nương làm sao, em vốn không để trong lòng. Em để tâm là hầu gia làm gì, nghĩ gì."

Khí mát dần lan vào, Minh Lan thả quạt cói xuống, nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên quạt.

“Xử lý Mạn Nương rồi, bình tĩnh mà nhìn lại, hầu gia làm vô cùng thỏa đáng, vừa không để người ngoài đưa chuyện, không có chỗ cho người có tâm gây cớ sinh sự, lại không làm khó em. Chính là sau này em nghĩ lại, cũng không có cách xử trí nào thỏa đáng hơn. Nhưng mà, chàng biết không, trong lòng thật sự nghĩ về một người, lúc cấp bách sẽ phạm sai lầm, quan tâm tất loạn, giống như bà nội vậy…"

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt to ẩm ướt nhìn hắn, “Vừa nghe thấy Mạn Nương muốn đâm chết em, hầu gia có từng hoảng tay chân, có từng rối loạn trong lòng, dù cho biết là em không có việc gì, có từng giận không nhịn nổi, hận không thể lập tức báo thù thay em hả giận không?"

Cố Đình Diệp mịt mờ trong lòng, trầm mặc không nói gì.

Minh Lan lệ đẫm hàng mi, lấy tay áo che mặt, buồn bã nói: “Em biết, nói như vậy là không nên, nhưng mà… Em vẫn cảm thấy, thật lòng yêu hay không, không phải nhìn vào người đó vì mình làm bao nhiêu chuyện tốt, mà là nhìn người đó vì mình làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch."

Cố Đình Diệp không phải Tề Hành, không phải Hạ Hoằng Văn, không phải bất kỳ người thiếu niên lông bông không hiểu biết nào. Hắn từng trải qua lừa lọc, ruồng rẫy, gần như sụp đổ, vậy nên hắn có lòng ‘quan tâm tất loạn’ mới càng đáng quý.

Như Thịnh lão phu nhân, nửa đời đau khổ, nhận bao nhiêu tệ bạc, bà vẫn như xưa toàn tâm toàn ý bảo vệ một đứa trẻ hoàn toàn không có máu mủ, chính vì vậy mới khiến nàng phấn đấu quên mình, dũng cảm tiến lên.

Buông tay áo xuống, nước mắt đầy mặt, trong mắt hiện ý cầu xin; “Chúng ta sẽ sống đến đầu bạc răng long, cả đời thương kính lẫn nhau. Em nhất định sẽ làm người vợ tốt, người mẹ tốt… Cứ như vậy mà sống thôi."

Nói xong câu này, Minh Lan liền nghiêng người nằm xuống, nhắm mắt lại không nói nữa.

Cố Đình Diệp ngồi dựa vào thành giường, kinh ngạc nhìn nàng, thân thể nàng cuộn lại mềm lại như liễu, khẽ vùi bên trong chăn mỏng.

Hắn nhặt quạt cói bên giường, nhẹ phe phẩy quạt mát cho nàng.
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại