Thất Thân Làm Thiếp
Chương 78: Ngân diện thật là tốt

Thất Thân Làm Thiếp

Chương 78: Ngân diện thật là tốt

Hồng Thư đi rồi, Vãn Thanh không có tâm trí nào để ngủ.

Là phiền muộn là buồn bực!

Có thêm hài tử, trong nhất thời, thêm rất nhiều băn khoăn suy nghĩ, nàng nhất định phải vì đứa bé này mà vạch ra một kế hoạch thật chu toàn.

Đột nhiên, một cơn gió lớn thổi đến, cửa sổ bị gió thổi tung, ánh nến vụt tắt. Nhất thời bên trong phòng chìm vào bóng tối.

Có mùi Dạ Lai Hương bay đến.

Vãn Thanh không mở miệng, mùi Dạ Lai Hương, cho nàng biết, người tới, là Ngân Diện.

Nhưng mà vì sao phải tắt nến?

"Lúc nào ngươi cũng bình tĩnh như vậy sao? Có người xông vào phòng cũng không lên tiếng?" Thanh âm âm trầm mát lạnh chui vào tai. |

"Ta biết là ngươi mà." Vãn Thanh khẽ đáp, trong lòng rất vui vẻ.

"Sao?" Thanh âm trầm thấp nhẹ giọng của nam tử vang lên, ôn hòa như ngọc, nhưng hết lần này tới lần khác lại mang theo cảm giác lạnh lẽo. Như thể hắn không ngờ Vãn Thanh có thể đoán được là hắn.

"Rất ít người có mùi Dạ Lai Hương." Nàng giải thích nghi hoặc của hắn –.

"Thì ra là thế. Ngươi rất thông minh." Hắn đáp, giọng nói mang theo sự tán thưởng âm thầm. Không ngờ nàng lại có thể thông minh mẫn cảm như thế, chỉ một lần, đã ghi nhớ tỉ mỉ hết các đặc trưng của hắn.

"Rất ít người có mùi Dạ Lai Hương, chính vì thế mà mùi đấy trở nên đặc biệt. Nên thế chỉ cần một lần, ta cũng có ấn tượng." Nàng nói nhỏ.

"Ngươi hôm nay đã đến Tuyết Linh Các?" Hắn hỏi.

"Ân, đáng tiếc là không nhìn thấy ngươi."

"Ta có nghe ngươi hát, rất động lòng người." Hắn khen, trong đêm tối, cặp mắt sáng quắc nhìn Vãn Thanh chăm chú.

"Cám ơn." Nàng cười, khẽ đáp: "Ngươi đứng ở đâu nhìn ta vậy?" |



Qua hồi lâu, vẫn không thấy Ngân Diện trả lời, Vãn Thanh biết, là bản thân đã hỏi quá nhiều, hắn luôn thần bí như vậy, tất nhiên không muốn để cho người khác nắm bắt được, vì vậy vội vàng cười: "Ta chỉ hỏi bừa thôi mà, ngươi không cần trả lời."

"Ân." Thật sự thì hắn không định trả lời.

Nhất thời không khí lại yên tĩnh trở lại, nặng nề như bóng đêm, Vãn Thanh đột nhiên nhớ ra cái gì, liền hỏi: "Phi Tuyết cô nương là muội muội của ngươi?"

"Muội muội? " Ngân Diện nghe xong có chút kinh ngạc, hỏi: "Vì sao lại hỏi vậy?"

"Trên người nàng cũng mùi Dạ Lai Hương sâu kín, thấu nhập nhân tâm, hơn nữa, cặp mắt của nàng, giống cặp mắt của ngươi, hạnh mục như thu thủy, trong suốt tĩnh lặng, mang theo sự xuất trần – cao nhã." Vãn Thanh hồi tưởng dáng vẻ của Phi Tuyết, chậm rãi nói.

"Xem ra ngươi rất tán thưởng nàng?" Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, mà còn chuyển đề tài. |

"Phi Tuyết cô nương phong tư cái thế, ngoại hình cũng vậy, phiên nhược mềm mại, uyển nhược du long, vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng (mấy cụm từ này nói chung là khen Phi Tuyết thôi, đừng bắt mình giải nghĩa). Như đám mây nhẹ bay che khuất vầng trăng, phiêu diêu như tuyết bay trong gió. Nhìn từ xa, như ánh nắng lúc bình minh; như đóa phù dung trên mặt nước. Tiếng đàn của nàng, giống như xuyên qua chín tầng mây, bay đến Linh Tiêu Điện (một cung điện của Ngọc Hoàng Thượng Đế), xuyên qua da thịt, tiến thẳng vào trái tim. Sự tuyệt đại tao nhã của nàng, không lời nào nói được." Vãn Thanh khen ngợi không dứt (muốn đi truyền nước sau khi xong cái đoạn này T_T).

Phong thái của Phi Tuyết, đã siêu thoát còn thêm vẻ đẹp không chút tục khí của trần gian!

Ngân Diện lẳng lặng nghe, đợi nàng nói xong, hắn vẫn lên tiếng, không biết trong lòng nghĩ cái gì.

Vãn Thanh híp mắt theo dõi hắn, đáng tiếc đêm nay không trăng, hơn nữa hắn còn đưa lưng ra cửa, toàn bộ khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, không thể nhìn thấy ánh mắt hắn.

"Ngân Diện?" Vãn Thanh nhẹ nhàng gọi

"Cái gì?" Ngân Diện hỏi.

Vãn Thanh uyển chuyển cười một tiếng: "Ta muốn hỏi ngươi đang nghĩ cái gì! Một lúc lâu vẫn không thấy mở miệng."

"Ta nghĩ đến tiếng hát của ngươi." Ngân Diện nói chậm rãi lạnh lẽo, trong câu nói kia, mơ hồ mang theo sự mong đợi. Hắn đúng thật là đang nghĩ đến tiếng hát của nàng, thanh âm của nàng, như vượt qua cửu thiên, mang theo một chút sầu não, có thể khơi gợi đến những tổn thương đau đớn sâu kín nhất trong lòng mỗi người. |

Lời này có lẽ để nam tử khác nói sẽ mang theo vài phần mập mờ, vài phần khinh bạc, nhưng mà để Ngân Diện nói ra, người nghe không cảm thấy chút khinh bạc nào, chỉ cảm giác được hắn thật sự thích tiếng hát của nàng.

"Đáng tiếc thật, đêm đã khuya, chỉ sợ tiếng hát quấy rầy người khác nghỉ ngơi, nếu không, Vãn Thanh sẽ hát cho ngươi nghe." Vãn Thanh khẽ cười nói, có thể hát cho hắn nghe, nàng cũng thấy trong lòng thỏa mãn.

Người nói Vô Tâm, người nghe cố ý. |

Ngân Diện vừa nghe, lập tức hỏi: "Ngươi nguyện ý hát cho ta nghe?" Thanh âm mang theo vài phần hồi hộp, trong bóng đêm, dường như đôi mắt đẹp kia đang phát sáng.

"Chỉ cần có cơ hội, Vãn Thanh tất nhiên nguyện ý hát cho ngươi nghe." Nàng nói, không hiểu được, vì sao Ngân Diện lại cao hứng như vậy, lúc này, dù muốn thế nào cũng không hát được.

"Cơ hội là là do con người tạo ra -, hát ở đây sẽ kinh động đến người khác, chúng ta đi chỗ khác." Hắn nói, trong tiếng nói có chút cấp bách.

"Ách… " Vãn Thanh có chút ngạc nhiên, không ngờ hắn lại nghĩ ra cái phương pháp này, giữa đêm hôm khuya khoắt, hắn muốn nàng ra ngoài hát cho hắn nghe. |

"Ngươi không muốn?" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng không che dấu nổi sự thấy vọng: "Muốn, nhưng một nữ tử lại giữa đêm giữa hôm ra khỏi nhà, nếu để người khác biết, nhất định sẽ trở thành đề tài đàm tiếu. Coi như hết!"

"Ta không nghĩ thế." Thấy nàng nói vậy, hắn sẽ không để nàng gặp chuyện không hay, chính nàng đã nói, chỉ cần có cơ hội, sẽ hát cho hắn nghe!

"Chúng ta đi thôi!"



Gió thổi rất mạnh, dù đã khoác thêm áo choàng, Vãn Thanh vẫn thấy rét run, toàn thân run cầm cập.

Một tay vội vàng kéo vạt áo lại.

Ngân Diện tựa hồ cảm giác được nàng đang lạnh, vốn dĩ là hắn nắm tay nàng, bây giờ liền ôm nàng vào lòng.

Vãn Thanh không nói gì thêm, mặc dù như vậy là không tốt, nhưng mà ấm áp hơn rất nhiều, sự ấm áp như dòng nước, xuyên qua quần áo, làm ấm cơ thể. Hơn nữa, nàng cũng biết Ngân Diện không có ý đồ khác, chỉ vì muốn nàng ấm áp, nếu nàng đẩy ra, chẳng những phụ tâm ý của hắn, càng khiến hai người mất tự nhiên. |

Người trong giang hồ vốn là không so đo phàm văn tục tiết, nàng mặc dù không phải người trong giang hồ, nhưng mà lúc này đang ở giữa chốn giang hồ, tất nhiên phải học ít qui củ của giang hồ.

Bọn họ xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, xuyên qua đình đài lầu các, Vãn Thanh cho là hắn muốn dẫn nàng đi Tuyết Linh Các, không ngờ càng đi càng xa, ra khỏi Chiến Thành phồn hoa, đi tới một đỉnh núi, hắn mới ngừng lại.

Vãn Thanh đưa mắt nhìn, chỉ cảm thấy mọi nơi rất yên lặng, trong bóng tối chỉ có bầu trời – đầy sao lấp lóe tinh quang.

Ban đêm trong rừng trên núi, hàn ý lạnh thấu cả tim, trong bóng đêm thỉnh thoảng truyền đến tiếng ếch kêu, cùng với tiếng thở của hai người.

"Ở chỗ này, sẽ không làm phiền người khác nghỉ ngơi." Ngân Diện cười nói. |

Vãn Thanh cười một tiếng, nói: "Chỉ sợ người sống dưới chân núi nếu chưa ngủ, mơ hồ nghe được tiếng hát, sẽ tưởng là quỉ hiện lên giữa đêm! "

"Ngay cả quỷ âm, cũng là– nữ quỷ mỹ lệ với tuyệt đẹp – thanh âm!" Hiếm hoi mới thấy Ngân Diện hài hước nói, xem ra tâm tình không tệ.

Hắn đứng lên từ mặt cỏ: "Kỳ thật ta thích ngồi một mình trong đêm, cả tâm linh, sẽ bình tĩnh trở lại trong tích tắc, những chuyện không giải quyết được, cũng nhờ sự yên tĩnh này mà trở nên rõ ràng. |

"Ngươi có rất nhiều chuyện không thể giải quyết sao?" Vãn Thanh hỏi, có điểm không rõ, nghe lời nói của hắn, hình như hắn đang có một áp lực thật lớn.

"Người sống trên đời, luôn có những chuyện không giải quyết được, mà ta, chỉ sợ là người nhiều nhất! " hắn nói, trong lúc nhất thời, khí tức bị tích tụ không thể giải thóat như ép người ta không thở được.

Ngay Vãn Thanh, cũng cảm nhận được hắn có sự bất đắc dĩ.

Không biết vì sao hắn lại bất đắc dĩ?

Nàng cứ nghĩ, sát thủ là …kẻ không lo lắng nhất, không nghĩ ra, hắn lại có nhiều tâm sự tích tụ như vậy. Có lẽ, thân phận của hắn, không chỉ đơn giản là một sát thủ?

Vãn Thanh đoán, nhưng không hỏi nữa, chuyện hắn không muốn nói, nàng sẽ không muốn hỏi.

Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, mà đã là bí mật, tất nhiên không muốn để cho người khác biết. |

"Vãn Thanh không thể vì ngươi giải quyết ưu phiền sắp xếp khí khăn, chỉ có thể hát một bài để ngươi hết buồn bực. Ngân Diện muốn nghe bài gì?" Nàng hỏi.

"Tùy ngươi chọn."

Vãn Thanh nghe xong, không từ chối, cất tiếng hát

Nguyệt ba nghi giọt. Vọng ngọc hồ thiên gần, Vô Trần cách.

Thúy đôi mắt hoa, băng ti chức luyện, hoàng nói bảo quang tướng thẳng.

Bạch liên thi rượu sấu, nan ứng tiếp, rất nhiều xuân sắc.

…nhất vô lại, là tùy hương thừa dịp chúc, từng bạn cuồng khách.

Tung tích. Mạn trí nhớ. Già rồi đỗ lang, nhẫn nghe đông phong địch.

Liễu viên đăng sơ, mai thính tuyết tại, ai cùng nhỏ khuynh xuân bích.

Cũ tình câu chưa định, nhiễu tự học, năm đó du lịch.

Sợ vạn nhất, lỡ người ngọc, dạ hàn rèm khích.

Bóng đêm đẹp như họa, tĩnh như họa, trong đêm yên lặng, vạn vật không có tiếng động, tiếng hát tuyệt đẹp, như là âm thanh duy nhất của đất trời, xuyên qua ngọn cây, xuyên qua nụ hoa, xuyên qua không khí, trên đỉnh núi xa xa, vọng lại tiếng vang, cùng với tiếng hát trong vắt, như phối hợp, như mộng như ảo…… |

Hát được nửa, đột nhiên có tiếng tiêu truyền đến, tiếng tiêu xa xôi, kết hợp với tiếng hát thanh tịnh đẹp đẽ, làm cho người ta mê say, bay lượn trong không gian, như nhảy múa với hoa cùng gió……..

Hát xong một bài, Vãn Thanh kinh ngạc quay đầu lại: "Ngươi là người thổi tiêu trong rừng đào đêm đó?" Đúng vậy, tiếng tiêu đấy, nàng không thể nào quên, bởi vì, cùng một khúc nhạc, mỗi người sẽ khác, khúc nhạc đấy, chắc chắn là của Ngân Diện

Đêm hôm đó, nàng đã coi tiếng tiêu là tri âm, thật sự là rất sinh động, nàng phảng phất thấy con người hắn trong khúc nhạc đấy.

Ngân Diện một mực nhìn nàng, xem như chấp nhận.

Thượng Quan Vãn Thanh, bất luận lúc nào, cũng thông minh như vậy, làm cho người ta phải tán thưởng. |

Hơn nữa nàng – không phô bày sự thông mình của nàng, không cố gắng phô diễn nó, nàng – nhã nhặn lịch sự, luôn lơ đãng với đời, khiến người khác rung động.

"Ngươi không nên làm thiếp của Phượng Cô –." Hắn nói, lộ ra sự tiếc hận: "Hắn không phải phu quân của ngươi, hắn không nhìn thấy cái đẹp của ngươi, đặc biệt của ngươi, hắn không hiểu được ngươi, không quý trọng ngươi! Ngươi đáng được đối đãi tốt hơn thế."

Vãn Thanh cười một tiếng, lạnh nhạt bình thản, ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn lên trời sao, nói nhỏ: "Người sống trên đời chín chuyện thì tám không như ý, mong thế này nhưng lại thành thế khác, quan trọng là có niềm tin, tự nhiên sẽ có kết quả."

Nàng mịt mờ nói, không nói ra chuyện sẽ rời Phượng Cô mà đi.

Hiện tại còn chưa đến lúc, không được nói ra, hơn nữa, nàng tin tưởng vào sự thông minh của Ngân Diện, nhất định hắn có thể đoán được đại khác nàng muốn nói gì.

Hắn sáng tỏ nói: "Ngươi nghĩ được thế là tốt rồi, chỉ cần ngươi yêu cầu trợ giúp, ngươi mang ngọc bội đến Tuyết Linh Các tìm Phi Tuyết, nếu Phi Tuyết không ở đó, ngươi hãy tìm chủ sự Tuyết Linh Các– Hạ Thanh, các nàng nhất định sẽ đem toàn lực trợ giúp cho ngươi." |

"Cám ơn." Chỉ là người dưng bất ngờ gặp gỡ còn có thể nói với nàng như vậy! Vợ chồng với nhau lại toàn hành hạ làm khó nhau, tại sao lại oái oăm thế chứ?

Nàng không rõ, nàng đã đọc cả vạn cuốn sách, nhưng càng đọc càng không thể nhìn thấy lòng người.

"Đối với ta, ngươi không cần phải nói cám ơn." Ngân Diện nói, trong đêm tối – ánh mắt hắn nhìn nữ tử bên cạnh, hắn gặp qua –vô số nữ tử, thanh lệ -, tuyệt diễm -, kiều mỵ -, cả khuynh thành cũng gặp qua, khả hết lần này tới lần khác, nhưng lại có hảo cảm với nữ nhân thanh tú này.

Hắn không thích vui vẻ náo nhiệt, bình thường luôn độc lai độc vãng, nhưng hết lần này tới lần khác, luôn tìm cơ hội để gặp gỡ nàng.

Đây là cái tình cảm gì, hắn cũng không thể nghĩ ra!

Hôm nay chứng kiến chuyện đó, lo lắng nàng sẽ bị Phượng Cô –làm thương tổn, chiều nay hắn không có quyết tâm đến, cuối cùng cũng đến gặp nàng nàng, từ lúc hắn chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế này. |

"Hắn hôm nay có…làm gì ngươi không?" Hắn hỏi.

"Ai?" Không rõ hắn đột nhiên hỏi cái gì…: "Phượng Cô sao?"

"Trừ… hắn ra thì còn ai vào đây? " ngữ khí của hắn hơi giận, lộ ra lạnh dạ, chen vào lòng nàng.

"Hôm nay thế cũng là tốt rồi!" Đúng thật thế là tốt lắm rồi, bởi vì, hắn chỉ bắt nàng quỳ hai canh giờ, đây là hình phạt nhẹ nhất của hắn từ trước tới giờ, chỉ là nàng đang có bầu, không chịu nổi mệt nhọc, mới có thể té xỉu, nghỉ ngơi qua đi, đã không còn đáng ngại gì.

"Cái gì mà tốt lắm rồi? Hắn hỏi, ngữ khí đã khôi phục bình tĩnh ôn lạnh trong dĩ vãng –. |

"Không nói tới hắn nữa, nói tới hắn làm gì! " Vãn Thanh khẽ cười cười, vừa nói tới Phượng Cô, tâm tình khó khăn lắm mới vui vẻ lại thấy buồn bực. Không đề cập tới hắn nữa.

"Ta giúp ngươi xem mạch." Hắn vừa nói vừa vươn tay muốn cầm cổ tay nàng.

Vãn Thanh giật mình, thu tay lại, mặt biến sắc, lắc đầu một cách mãnh liệt.

Nghĩ lại mình có chút kích động, từ từ nói: "Ta không sao, chiều nay đại phu đã xem qua, nói không đáng ngại nữa, chỉ có điều thân thể tương đối suy yếu, yêu cầu tĩnh dưỡng thật tốt."

Chuyện có thai, nàng không muốn lộ ra. |

Ngân Diện nhìn nàng, biết nàng cũng không nói dối, chắc là có chút ẩn tình không muốn hắn biết. Hắn cũng không truy cứu, bởi vì, thật ra có rất nhiều phương pháp, không nhất thiết là phải trực tiếp bắt mạch.

Lấy từ trong người một lộ dưỡng nhan hộ thể đan, đưa cho nàng: "Đây là dưỡng nhan hộ thể đan, nữ tử ăn vào, có thể dưỡng nhan bổ máu, tẩm bổ thể chất -, ngươi cầm bên người, mỗi ngày ăn một viên, rất tốt cho thân thể."

Vãn Thanh tiếp nhận, ngón tay tinh tế vuốt ve cái bình lóng lánh như tuyết, vừa nhìn đã biết là thứ vô cùng quí giá, thân bình trắng bóng, lóe sáng chói mắt trong bóng tối nhập nhoạng, trên thân bình vẽ cây trúc thanh tân xanh nhạt, xanh trắng giao nhau, càng nổi bật đẹp mắt. |

"Tại sao đối xử với ta tốt vậy?" Nàng hỏi, không nén được sự cảm động trong lòng.

Bọn họ chỉ mới gặp qua có một lần, hơn nữa hắn cũng có ơn với nàng. Tại sao hắn đối với nàng, lại tốt như vậy?

"Đối tốt hay xử tệ với một người, hoàn toàn là do ta tự mình quyết định, ta cảm giác được ngươi xứng đáng để ta đối tốt, có lúc ngươi cũng sẽ đối tốt với ta. Ngươi có thể coi đó là một loại duyên phận." Hắn nói. |

Đúng vậy, đứng là do duyên, tuy chỉ là liếc mắt, cũng hơn trăm ngàn lần tiếp xúc. Nàng… là người đầu tiên hắn nguyện ý đối tốt, có lẽ, cũng là người duy nhất trên cõi đời này.

Nàng không nói gì, hai tay cầm bình ngọc, khóe mắt, có nước mắt, như đốm sáng trên trời. Gặp gỡ Phượng Cô, có lẽ là bất hạnh của nàng, nhưng may mắn còn rất nhiều người yêu thương che chở cho nàng, nghĩ đến đó, nàng cảm thấy thật hạnh phúc. |

Ngân Diện không nói gì, ngón tay thon dài đưa lên, khẽ lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng.

"Đêm rồi, ta đưa ngươi trở về! Thân thể của ngươi không tốt, cần ngủ sớm." Hắn nói.

Một câu nói chất phác tự nhiên không hoa mỹ, mang theo rất rất nhiều quan tâm, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của nàng.

"Ân." Nàng gật đầu. |

Ngân Diện nhìn như lơ đãng kéo tay nàng bay vọt lên.

Chỉ trong tích tắc đấy, đã đủ để hắn xem được mạch của nàng.

Hắn thật sự không ngờ, hóa ra nàng mang thai? |

Vì sao, nàng mang thai mà không muốn để cho người khác biết? Hình như, ngay cả Phượng Cô cũng không biết là nàng đang mang thai?

Rốt cuộc, nàng giấu chuyện này với mục đích gì?

Chẳng lẽ là???

Đứa con trong bụng nàng, có từ lúc nàng bị cưỡng đọat trước khi cưới?

Trong tim của hắn, trừ…ra khiếp sợ, có rất nhiều sự thương hại.

Một nữ nhân, gặp chuyện như vậy, đã là bất hạnh lắm rồi, lúc này còn châu thai ám kết, đến lúc đó, chỉ sợ không chỉ Phượng Cô không thể dung nàng, thế gian cũng không có ai dung nàng -, nàng phải sinh tồn như thế nào đây? |

Tay hắn không tự giác trở nên căng thẳng.

"Đau! " Cánh tay bên hông bóp chặt, khiến Vãn Thanh đau đến nín thở.

Ngân Diện cả kinh, vội vàng buông lỏng cánh tay: "Xin lỗi."

"Ngươi nghĩ cái gì vậy?" Nàng thấy, hắn dường như đang nghĩ chuyện gì, ánh mắt biến đổi, tay cũng nắm lại.

Hắn quay đầu nhìn nàng, cuối cùng vẫn không nói, chỉ lắc đầu: "Không có việc gì."

Nàng không muốn nói, hắn sẽ không hỏi -, nhưng mà mặc kệ như thế nào, hắn đều sẽ bảo vệ nàng.

"Ngày ngươi quyết tâm rời khỏi Phượng Cô, chỉ cần tới tìm ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi rời khỏi hắn." Không rõ vì sao hắn lại biết, nàng nhất định sẽ không bỏ rơi hài tử vô tội này.

Mà nếu muốn giữ lại hài tử, nhất định phải rời khỏi Phượng Cô. | Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Nàng chỉ là một thiếu nữ tử, muốn thoát khỏi Phượng Cô, là chuyện khó bậc nhất.

"Ân." Không biết vì sao hắn lại nhắc đến chuyện này, có chút kỳ quái, rồi lại nhận ra không thể hỏi,

Vì vậy đành đáp như thế.
Tác giả : Nguyệt Sinh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại