Thất Thân Làm Thiếp
Chương 201: Chuyện tốt bị phá đám
Phượng Phi đi ra ngoài, đã thấy Vãn Thanh đang nhẹ nhàng đi đến.
Mặt hoa da phấn, làn da trắng trong như tuyết, tuy đang là mùa đông lạnh lẽo, lại cho người khác cảm giác ấm áp của gió xuân. Bộ quần áo lam nhạt thêu hoa văn đơn giản, càng tôn lên dáng người thon thả thước tha của nàng, bước đi uyển chuyển mềm mại, vô cùng yểu điệu.
Phượng Cô nhìn chằm chằm vào nàng từ khi nàng mới bước chân đến cửa, thêm nắng sớm chiếu vào, khiến nàng như tiên nữ hạ phàm. Hắn phát hiện, Vãn Thanh là dạng người càng nhìn càng đẹp, khiến hắn càng nhìn càng không thể kiềm chế.
Tình yêu hắn dành cho nàng, không vì thời gian mà giảm bớt, ngược lại càng lúc càng tăng, mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn luôn không thể kiềm chế được.
Vãn Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, như trăm hoa nở rộ, vừa đưa mắt nhìn Phượng Cô, đã thấy Phượng Cô đang nhìn mình chằm chằm, không chớp mắt lấy một cái, Vãn Thanh có chút ngượng ngùng: "Trên mặt thiếp có gì sao? Tại sao lại nhìn chằm chằm thế! "
Phượng Cô cười một tiếng: "Ta thấy Thanh nhi càng ngày càng đẹp, khiến ta nhìn mà không chớp được mắt! "
"Chàng thật là! " Vãn Thanh cười một tiếng, tuy nói nghe lời này có chút lỗ mãng, nhưng nàng cũng nhận ra, thật sự thì nàng không ghét nghe những lời đó.
Vãn Thanh dùng tay hất tóc ra sau, vì vừa mới gội đầu, tóc còn chưa khô, nên mái tóc xõa trên đôi vai, vì bị nàng hất ra sau mà mùi hoa mai lan tỏa trong không khí, làm say lòng người.
"Không phải ta đã nói là nàng không được gội đầu buổi sáng sao? Sáng sớm trời còn lạnh, gội đầu sẽ hại đến thân thể, tại sao nàng không chịu bỏ thói quen xấu này! " Phượng Cô nói, mặt lộ vẻ không vui.
"Không sao mà, từ nhỏ thiếp đã quen thế rồi, sáng sớm gội đầu mới thoải mái, khoan khoái được." Vãn Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, có chút không thèm để ý.
Phượng Cô vẫn căng thẳng không thôi, đi đến bên cạnh nàng, gỡ mái tóc của nàng ra, lải nhải: "Giờ nàng còn trẻ thì không sao, đến lúc già rồi mới thấy bệnh! Lần sau không cho phép làm thế nữa! "
Vừa nói vừa thân mật ôm lưng Vãn Thanh, có lúc nàng cứng đầu khiến hắn giận, nhưng dù hắn có giận đến đâu cũng không có biện pháp làm tổn thương nàng.
"Thiếp không yếu đuối đến thế, dù thiếp không có tuyệt thế võ công, cũng không phải nữ tử trói gà không chặt." trong lòng Vãn Thanh vừa uất ức lại vừa buồn cười, rõ ràng nhờ luyện công, thân thể nàng đã khỏe hơn rất nhiều, nhưng Phượng Cô vẫn đối xử với nàng như với một nữ tử yếu đuối gió thổi cũng bay.
"Cho dù như thế nào, nàng vẫn là mỹ kiều thê của ta như trước! " Phượng Cô vừa nói, môi đã không an phận hôn về phía Vãn Thanh, mười ngón tay len vào mái tóc dài, cảm nhận sự mềm mại như tơ của mái tóc Vãn Thanh.
Đôi môi ấm áp như có ma lực, hôn lên môi Vãn Thanh, đầu lưỡi nhanh nhẹn tiến vào, hút lấy hơi thở thơm mùi đàn hương, càng lúc càng thiếu kềm chế.
Chỉ thế thì không đủ để giải tỏa khát vọng của hắn, hắn muốn giải phóng dục hỏa tối qua vào lúc này, hắn bắn 1 chưởng về phía cánh cửa, cánh cửa liền bị luồng nội lực đóng lại.
Cửa vừa đóng lại, cả thế gian dường như chỉ còn hai người.
Đôi môi nóng bỏng của Phượng Cô càng thêm càn rỡ, rời khỏi môi Vãn Thanh, lướt qua gương mặt trái xoan, đặt một nụ hôn lên hàng mi cong dài, rồi sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy vành tay Vãn Thanh, nhẹ nhàng cắn một cái, khiến Vãn Thanh run nhẹ.
Tayhắn xoa lên lưng Vãn Thanh, chỉ một động tác, thắt lưng đã rơi xuống đất, vạt áo cũng mở rộng, lộ ra chiếc cổ và làn da trắng mê người.
Gió lạnh thổi đến, Vãn Thanh mới tỉnh táo vài phần, nhẹ nhàng từ chối: "Làm ở đây bị người khác bắt gặp thì không hay đâu."
"Sẽ không, có ai dám xông vào mà không gõ cửa chứ! " Lúc này Phượng Cô làm sao mà ngừng được nữa, căn bản không để ý tới lời của Vãn Thanh, môi hắn như châm lửa trên đồng cỏ, hôn lên Vãn đôi môi đỏ mọng kiều diễm của Thanh, cắn nhẹ một cái, không để cho Vãn Thanh có cơ hội nói bất cứ lời nào, chỉ có thể thốt ra từng tiếng rên khẽ...
Tuy nhiên, có những lúc trời không chiều lòng người!
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị một người dùng lực mở ra, nhất thời, phòng đang mờ ảo trở nên chói sáng, ánh nắng rọi lên 2 người đang sắp rơi vào bể tình.
Vãn Thanh cả kinh, kéo chặt vạt áo lại, quay người lại, thì thấy một tiểu nha đầu béo mập hai má hồng như táo chín đang đứng ngòai cửa, đôi mắt sáng long lanh đang chớp chớp nhìn hai người.
Đứng sau tiểu nha đầu, là lão thái thái tay chống gậy, còn có hai người Hồng Thư, Lục Cầm, và Phượng Phi đang cười gian không thôi!
Vãn Thanh đỏ mặt, người như hóa đá, không dám nhúc nhích gì.
Cổ nhân nói không sai, làm người không thể làm chuyện xấu, vừa làm chuyện xấu đã bị bắt gian tại trận.
Tiểu nha đầu má hồng đột nhiên nở nụ cười, thân thể tròn xinh chạy nhanh về phía Phượng Cô: "Nộn nhi cũng muốn phụ thân ôm một cái... Nộn nhi cũng muốn phụ thân ôm một cái…...." Nguồn: https://truyenfull.vn
Câu nói vô tâm của con trẻ, lại khiến Vãn Thanh đỏ cả mặt lẫn người, toàn thân đỏ như tôm luộc, Vãn Thanh nhìn mọi người, nhanh tay nhặt lấy thắt lưng rơi trên sàn.
Về phần Phượng Cô, tuy bị phá đám giữa chừng, trong lòng có chút bực dọc, nhưng nhìn thấy con gái khả ái thì sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
Nhưng hắn cũng bắt đầu thở dài, chỉ cần hai tiểu tổ tông đều ở đây, hắn và Vãn Thanh lại phải yêu đương lén lút! Hai đứa nhỏ này, không có lúc nào là không xuất hiện, quả thực khiến người ta vừa yêu vừa hận!
Vãn Thanh buộc xong thắt lưng, vuốt tóc lại cho tử tế rồi, mới dám ngẩng đầu nhìn lão thái thái, trong thanh âm mang theo nhăn nhó: "Thái thái, sao người đến mà không cho người thông tri một tiếng, để chúng cháu đi đón người! "
Phượng lão thái thái cũng là người từng trải, chỉ khẽ cười nhìn cháu dâu, rồi sau đó làm như chưa thấy gì: "Nộn nhi nhớ cha mẹ, ngày nào cũng ầm ĩ đòi về, gần đây thân thể của ta cũng thoải mái hơn, vì vậy liền đưa nó trở về.
Kỳ thật có thể thấy Phượng Cô và Vãn Thanh ân ái như thế, lão thái thái cũng an tâm.
"Thái thái đã tới thì ngồi đã! Nhà ta cũng có thể đoàn viên." Vãn Thanh nhẹ nhàng đở lão thái thái ngồi xuống.
"Uh, đúng là lần này ta đến đây với ý đó, ta cũng già rồi, một mình ở kinh thành thật quá tịch mịch, trước đây thì không biết, lễ Phật tụng kinh cũng qua ngày, lần này có Nộn nhi đến chơi 1 tháng, mới khiến ta cảm thấy, thật sự quá vắng lặng! " Phượng lão thái thái thở dài nói.
"Vậy lão thái thái ở lại đây đi! " Vãn Thanh nói, bởi vì sản nghiệp chính nằm ở đây, lại thêm vị trí minh chủ võ lâm, khiến Phượng Cô căn bản là không thể quay về kinh thành.
Hơn nữa còn một lí do khác, mặc dù nàng đã nói yêu hắn, nhưng Phượng Cô kia lòng dạ hẹp hòi, một mực lưu tâm chuyện liên quan đến Ngân Diện.
Mà Ngân Diện đang ở kinh thành, vì vậy hắn chết sống cũng không chịu về Kinh thành.
Dứt lời, Vãn Thanh suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn Phượng Phi.
Phượng Phi vừa nhận được cái đưa mắt của Vãn Thanh, liền biết phải làm như thế nào, vì vậy liền ôm lấy cánh tay của lão thái thái: "Lão thái thái, người ở lại đi! Phi nhi cũng rất nhớ lão thái thái! Được không! Được không?"
Vừa nói vừa cọ cọ vào lòng lão thái thái, khiến lão thái thái cười đến không khép được miệng, đành phải gật đầu liên tục: "Được rồi, từ bây giờ lão thái thái sẽ ở đây! "
"Lão thái thái là nhất! " Phi nhi cười híp mắt, quay sang nháy mắt với Vãn Thanh đang hài lòng một cái, ý bảo mẫu thân nhớ thưởng cho con.
Mặt hoa da phấn, làn da trắng trong như tuyết, tuy đang là mùa đông lạnh lẽo, lại cho người khác cảm giác ấm áp của gió xuân. Bộ quần áo lam nhạt thêu hoa văn đơn giản, càng tôn lên dáng người thon thả thước tha của nàng, bước đi uyển chuyển mềm mại, vô cùng yểu điệu.
Phượng Cô nhìn chằm chằm vào nàng từ khi nàng mới bước chân đến cửa, thêm nắng sớm chiếu vào, khiến nàng như tiên nữ hạ phàm. Hắn phát hiện, Vãn Thanh là dạng người càng nhìn càng đẹp, khiến hắn càng nhìn càng không thể kiềm chế.
Tình yêu hắn dành cho nàng, không vì thời gian mà giảm bớt, ngược lại càng lúc càng tăng, mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn luôn không thể kiềm chế được.
Vãn Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, như trăm hoa nở rộ, vừa đưa mắt nhìn Phượng Cô, đã thấy Phượng Cô đang nhìn mình chằm chằm, không chớp mắt lấy một cái, Vãn Thanh có chút ngượng ngùng: "Trên mặt thiếp có gì sao? Tại sao lại nhìn chằm chằm thế! "
Phượng Cô cười một tiếng: "Ta thấy Thanh nhi càng ngày càng đẹp, khiến ta nhìn mà không chớp được mắt! "
"Chàng thật là! " Vãn Thanh cười một tiếng, tuy nói nghe lời này có chút lỗ mãng, nhưng nàng cũng nhận ra, thật sự thì nàng không ghét nghe những lời đó.
Vãn Thanh dùng tay hất tóc ra sau, vì vừa mới gội đầu, tóc còn chưa khô, nên mái tóc xõa trên đôi vai, vì bị nàng hất ra sau mà mùi hoa mai lan tỏa trong không khí, làm say lòng người.
"Không phải ta đã nói là nàng không được gội đầu buổi sáng sao? Sáng sớm trời còn lạnh, gội đầu sẽ hại đến thân thể, tại sao nàng không chịu bỏ thói quen xấu này! " Phượng Cô nói, mặt lộ vẻ không vui.
"Không sao mà, từ nhỏ thiếp đã quen thế rồi, sáng sớm gội đầu mới thoải mái, khoan khoái được." Vãn Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, có chút không thèm để ý.
Phượng Cô vẫn căng thẳng không thôi, đi đến bên cạnh nàng, gỡ mái tóc của nàng ra, lải nhải: "Giờ nàng còn trẻ thì không sao, đến lúc già rồi mới thấy bệnh! Lần sau không cho phép làm thế nữa! "
Vừa nói vừa thân mật ôm lưng Vãn Thanh, có lúc nàng cứng đầu khiến hắn giận, nhưng dù hắn có giận đến đâu cũng không có biện pháp làm tổn thương nàng.
"Thiếp không yếu đuối đến thế, dù thiếp không có tuyệt thế võ công, cũng không phải nữ tử trói gà không chặt." trong lòng Vãn Thanh vừa uất ức lại vừa buồn cười, rõ ràng nhờ luyện công, thân thể nàng đã khỏe hơn rất nhiều, nhưng Phượng Cô vẫn đối xử với nàng như với một nữ tử yếu đuối gió thổi cũng bay.
"Cho dù như thế nào, nàng vẫn là mỹ kiều thê của ta như trước! " Phượng Cô vừa nói, môi đã không an phận hôn về phía Vãn Thanh, mười ngón tay len vào mái tóc dài, cảm nhận sự mềm mại như tơ của mái tóc Vãn Thanh.
Đôi môi ấm áp như có ma lực, hôn lên môi Vãn Thanh, đầu lưỡi nhanh nhẹn tiến vào, hút lấy hơi thở thơm mùi đàn hương, càng lúc càng thiếu kềm chế.
Chỉ thế thì không đủ để giải tỏa khát vọng của hắn, hắn muốn giải phóng dục hỏa tối qua vào lúc này, hắn bắn 1 chưởng về phía cánh cửa, cánh cửa liền bị luồng nội lực đóng lại.
Cửa vừa đóng lại, cả thế gian dường như chỉ còn hai người.
Đôi môi nóng bỏng của Phượng Cô càng thêm càn rỡ, rời khỏi môi Vãn Thanh, lướt qua gương mặt trái xoan, đặt một nụ hôn lên hàng mi cong dài, rồi sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy vành tay Vãn Thanh, nhẹ nhàng cắn một cái, khiến Vãn Thanh run nhẹ.
Tayhắn xoa lên lưng Vãn Thanh, chỉ một động tác, thắt lưng đã rơi xuống đất, vạt áo cũng mở rộng, lộ ra chiếc cổ và làn da trắng mê người.
Gió lạnh thổi đến, Vãn Thanh mới tỉnh táo vài phần, nhẹ nhàng từ chối: "Làm ở đây bị người khác bắt gặp thì không hay đâu."
"Sẽ không, có ai dám xông vào mà không gõ cửa chứ! " Lúc này Phượng Cô làm sao mà ngừng được nữa, căn bản không để ý tới lời của Vãn Thanh, môi hắn như châm lửa trên đồng cỏ, hôn lên Vãn đôi môi đỏ mọng kiều diễm của Thanh, cắn nhẹ một cái, không để cho Vãn Thanh có cơ hội nói bất cứ lời nào, chỉ có thể thốt ra từng tiếng rên khẽ...
Tuy nhiên, có những lúc trời không chiều lòng người!
Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị một người dùng lực mở ra, nhất thời, phòng đang mờ ảo trở nên chói sáng, ánh nắng rọi lên 2 người đang sắp rơi vào bể tình.
Vãn Thanh cả kinh, kéo chặt vạt áo lại, quay người lại, thì thấy một tiểu nha đầu béo mập hai má hồng như táo chín đang đứng ngòai cửa, đôi mắt sáng long lanh đang chớp chớp nhìn hai người.
Đứng sau tiểu nha đầu, là lão thái thái tay chống gậy, còn có hai người Hồng Thư, Lục Cầm, và Phượng Phi đang cười gian không thôi!
Vãn Thanh đỏ mặt, người như hóa đá, không dám nhúc nhích gì.
Cổ nhân nói không sai, làm người không thể làm chuyện xấu, vừa làm chuyện xấu đã bị bắt gian tại trận.
Tiểu nha đầu má hồng đột nhiên nở nụ cười, thân thể tròn xinh chạy nhanh về phía Phượng Cô: "Nộn nhi cũng muốn phụ thân ôm một cái... Nộn nhi cũng muốn phụ thân ôm một cái…...." Nguồn: https://truyenfull.vn
Câu nói vô tâm của con trẻ, lại khiến Vãn Thanh đỏ cả mặt lẫn người, toàn thân đỏ như tôm luộc, Vãn Thanh nhìn mọi người, nhanh tay nhặt lấy thắt lưng rơi trên sàn.
Về phần Phượng Cô, tuy bị phá đám giữa chừng, trong lòng có chút bực dọc, nhưng nhìn thấy con gái khả ái thì sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
Nhưng hắn cũng bắt đầu thở dài, chỉ cần hai tiểu tổ tông đều ở đây, hắn và Vãn Thanh lại phải yêu đương lén lút! Hai đứa nhỏ này, không có lúc nào là không xuất hiện, quả thực khiến người ta vừa yêu vừa hận!
Vãn Thanh buộc xong thắt lưng, vuốt tóc lại cho tử tế rồi, mới dám ngẩng đầu nhìn lão thái thái, trong thanh âm mang theo nhăn nhó: "Thái thái, sao người đến mà không cho người thông tri một tiếng, để chúng cháu đi đón người! "
Phượng lão thái thái cũng là người từng trải, chỉ khẽ cười nhìn cháu dâu, rồi sau đó làm như chưa thấy gì: "Nộn nhi nhớ cha mẹ, ngày nào cũng ầm ĩ đòi về, gần đây thân thể của ta cũng thoải mái hơn, vì vậy liền đưa nó trở về.
Kỳ thật có thể thấy Phượng Cô và Vãn Thanh ân ái như thế, lão thái thái cũng an tâm.
"Thái thái đã tới thì ngồi đã! Nhà ta cũng có thể đoàn viên." Vãn Thanh nhẹ nhàng đở lão thái thái ngồi xuống.
"Uh, đúng là lần này ta đến đây với ý đó, ta cũng già rồi, một mình ở kinh thành thật quá tịch mịch, trước đây thì không biết, lễ Phật tụng kinh cũng qua ngày, lần này có Nộn nhi đến chơi 1 tháng, mới khiến ta cảm thấy, thật sự quá vắng lặng! " Phượng lão thái thái thở dài nói.
"Vậy lão thái thái ở lại đây đi! " Vãn Thanh nói, bởi vì sản nghiệp chính nằm ở đây, lại thêm vị trí minh chủ võ lâm, khiến Phượng Cô căn bản là không thể quay về kinh thành.
Hơn nữa còn một lí do khác, mặc dù nàng đã nói yêu hắn, nhưng Phượng Cô kia lòng dạ hẹp hòi, một mực lưu tâm chuyện liên quan đến Ngân Diện.
Mà Ngân Diện đang ở kinh thành, vì vậy hắn chết sống cũng không chịu về Kinh thành.
Dứt lời, Vãn Thanh suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn Phượng Phi.
Phượng Phi vừa nhận được cái đưa mắt của Vãn Thanh, liền biết phải làm như thế nào, vì vậy liền ôm lấy cánh tay của lão thái thái: "Lão thái thái, người ở lại đi! Phi nhi cũng rất nhớ lão thái thái! Được không! Được không?"
Vừa nói vừa cọ cọ vào lòng lão thái thái, khiến lão thái thái cười đến không khép được miệng, đành phải gật đầu liên tục: "Được rồi, từ bây giờ lão thái thái sẽ ở đây! "
"Lão thái thái là nhất! " Phi nhi cười híp mắt, quay sang nháy mắt với Vãn Thanh đang hài lòng một cái, ý bảo mẫu thân nhớ thưởng cho con.
Tác giả :
Nguyệt Sinh