Thất Thân Làm Thiếp
Chương 188: – có con
Khoảnh khắc nhìn Phượng Cô rơi xuống vách đá, rốt cục Vãn Thanh cũng cảm nhận được, cái gì gọi là hết hy vọng.
Giờ phút này, trái tim nàng đã chết hoàn toàn!
Tâm tình áy náy, thống hận, như một tấm lưới lớn, giăng lên nàng, rồi sau đó từ từ xiết chặt lại, cho đến khi nàng không thở được nữa mới thôi.
Vãn Thanh dùng đôi mắt trống rỗng nhìn vách đá, cho đến khi mất đi Phượng Cô, nàng vẫn chưa nói cho hắn biết: kỳ thật nàng đã tha thứ cho hắn từ lâu, cũng đã cảm động vì tình cảm của hắn từ lâu, đã không thể kiềm chế mà yêu hắn từ lâu, hắn làm sao có thể buông tay ra đi như thế!
Thậm chí nàng còn chưa kịp nói cho hắn, trong bụng nàng, đã có hài tử của hắn, kết tinh của một đêm mê loạn bởi ái tình.
Nhưng tất cả đều không còn kịp!
Đột nhiên, bụng nàng quặn đau, từng hồi từng hồi một, hành hạ bụng nàng, hành hạ từng dây thần kinh của nàng, tức thì toàn thân nàng vã mồ hôi lạnh.
Trước mắt nàng, nổ ra vô số chùm sáng chói mắt.
Bắp đùi có cảm giác ấm áp.
Nàng cả kinh, một cảm giác đáng sợ, như sóng biển xô lên người nàng.
Nàng sợ hãi nhìn hạ thân, trên làn váy xanh nhạt nở ra một bông hoa đỏ tươi!
Đồng tử nàng giãn ra, càng lúc càng lớn!
Không!
Hài tử của nàng!
Hài tử của nàng và Phượng Cô!
Ông trời! Không cần đối xử với nàng như vậy! Rốt cục nàng đã sai ở chỗ nào, mà phải đối xử với nàng như vậy, chẳng lẽ cả đời này, nàng không thể có một hài tử nào sao?
Cơn đau lại kéo tới, nàng chống đỡ không được nữa rồi.
Cả người Vãn Thanh đổ sụp xuống đất.
Chỉ nghe thấy mọi người xung quanh đang khóc gọi nàng, bọn họ nói gì, bọn họ nói gì?
Không, nàng không muốn nghe, nàng không muốn biết!
Nàng không muốn biết, hài tử của nàng cứ mất đi như vậy! Ai cũng không cần nói cho nàng …. sự thật tàn khốc đó!
Nàng tình nguyện, ngủ một giấc mãi mãi, đường xuống hoàng tuyền, một nhà ba người có thể đi cùng nhau, sẽ không còn tịch mịch!
… …....
Bất quá may là Phượng Cô đoán không sai, Mộ Dung Kiềm là người trọng danh dự, hôm đó có không ít nhân sĩ võ lâm cùng đứng trên Lạc Nhật Nhai, hơn nữa ai nấy đều chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh tượng bi thảm đấy, hắn tất nhiên là không dám đổi ý.
Buông tha Vãn Thanh.
Oanh đề điểu minh, trong sự mong đợi của mọi người, Vãn Thanh, chậm rãi tỉnh lại.
Mở cặp mắt suy yếu, Vãn Thanh chỉ thấy trước mắt một mảng mơ hồ, nàng mơ hồ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, là Hồng Thư, Lục Cầm còn có Lãnh Sâm và những người khác, còn có ánh mặt trời chói mắt.
Trước kia nàng rất yêu thích thái dương, nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy sợ hãi, ánh sáng chói mắt này không thích hợp với tâm tình âm u của nàng.
Nàng dĩ nhiên không chết!
Vãn Thanh sợ hãi dè dặt đặt tay lên phần bụng vẫn bằng phẳng, rồi sau đó, nhìn ánh mắt của mọi người.
Động tác dè dặt đó, làm cho người khác nhìn mà đau lòng.
Hồng Thư nước mắt mơ hồ nhìn Vãn Thanh, rồi sau đó duỗi tay ra, giữ tay Vãn Thanh: "Nhị phu nhân, người đã tỉnh rồi!"
"Đứa bé đâu?" Vãn Thanh cũng nhẹ nhàng hỏi một câu, tại sao, Hồng Thư không nói gì đến đứa bé, chẳng lẽ đứa bé đã, đã……
"Nhị phu nhân yên tâm, đứa bé không có việc gì! Đứa bé không có việc gì!" Hồng Thư vừa khóc vừa nói.
"Thật sao?" Tâm trạng của Vãn Thanh sung sướng đến cực độ, cảm xúc của nàng đang từ tột cùng đau đớn chuyển sang hoan hỉ, nàng bắt lấy cánh tay Hồng Thư, run rẩy hỏi han: "Nhưng ta bị ra máu….. "
Nàng nhớ kỹ, trước khi ngất đi, có giọt máu màu đỏ loang trên nền váy xanh.
Hồng Thư gật đầu khẳng định: "Thật sự, đại phu đã bắt mạch cho phu nhân, nói thời kỳ đầu của thai kỳ bị ra máu cũng không đáng lo ngại, vì phu nhân bị kích động quá mức nên dẫn đến động thai."
Một giọt nước mắt long lanh trào ra, lộ ra một nụ cười vui mừng, Vãn Thanh nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, bầu trời bao la, nỉ non nói: "Cô, chàng có nghe được không? Con của chúng ta không có việc gì, nó không có việc gì, nhất định là chàng ở trên trời phù hộ cho con đúng không? Chàng yên tâm, ta nhất định sẽ để con bình an chào đời, chăm sóc nuôi dưỡng con nên người …… "
Cùng với những tiếng nỉ non là những giọt nước mắt rơi không ngừng……
"Nhị phu nhân, đứa bé này, thật sự là của Gia?" Hồng Thư khẩn trương hỏi.
Phu nhân hôn mê đã hai ngày, vấn đề này vẫn khiến bọn họ suy đoán không thôi, nhưng không ai khẳng định được, bởi vì không ai thấy Gia và Nhị phu nhân ngủ chung một phòng.
Nhưng ai nấy đều mong sự thật là như thế, bởi vì nếu như thế, có thể lưu lại mạch sống của Gia!
Vãn Thanh gật gật đầu, từ từ nhắm mắt.
Trái tim đau đến vô phương khống chế!
"Phu nhân, ngài phải bảo trọng thân thể, nếu không vì bản thân, cũng nên vì đứa bé trong bụng, còn có lời gia phó thác trước lúc lâm chung!" Lãnh Sâm đi đến. Hắn là …người hiểu lòng Phượng Cô nhất-, hắn biết, Gia một lòng muốn bảo vệ Nhị phu nhân không bị tổn thương nào.
Kỳ thật ngày hôm đó, với tài trí của Gia, cũng không cần phải hy sinh đến thế, đến đường cùng rồi sẽ tìm được phương pháp khác, nhưng hắn hiểu, Gia sợ dù có tìm được phương pháp khác, nhưng khó lòng đảm bảo mọi bề, khó bảo toàn rằng kẻ đang hung hăng báo thù là Mộ Dung Kiềm sẽ không bị chọc giận, thế nên, Gia mới quyết định làm thế.
Có lẽ, người khác cho là Gia hồ đồ, nhưng chỉ có hắn hiểu, Gia chưa từng là kẻ hồ đồ, Gia chỉ dùng hết khả năng, bảo vệ an toàn mọi bề cho phu nhân.
Hiện tại Gia đã không còn, hắn sẽ làm tiếp tâm nguyện của Gia, bảo vệ phu nhân thật tốt.
"Ta sẽ." Vãn Thanh mở mắt, trái tim đã bình tĩnh vài phần.
Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, cử chỉ nâng niu trân trọng, đứa con này thật sự là trân bảo của nàng và Phượng Cô.
"Lãnh tổng quản, ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố bản thân và thai nhi thật tốt, đây là huyết mạch duy nhất của Phượng Cô, ta sẽ không để đứa bé gặp sơ xuất gì, hơn nữa, ta còn muốn khởi động Phượng gia, muốn cho Phượng Vũ Cửu Thiên phát triển lớn mạnh!" Vãn Thanh trịnh trọng quay đầu nói với mọi người, cũng là tự nói với chính mình.
" Như vậy Lãnh Sâm cũng an tâm." Lãnh Sâm nghe xong đưa tay lên lau giọt lệ nơi khóe mắt: "Lãnh Sâm đi trước làm việc, phu nhân nghỉ ngơi thật tốt."
Nghỉ ngơi mấy ngày, uống thuốc đúng giờ, dù tâm tình không vui, ăn không ngon miệng, nàng cũng lệnh cho bản thân phải ăn.
Thu lại tâm tình đau thương, nàng tỉnh lại một lần nữa.
Đi ra khỏi phòng, nơi nàng đi chỉ có một, thư phòng của Phượng Cô.
Đẩy cửa ra, mùi đàn hương thạnh tịnh bay đến, cổ mộc chi hương, nhưng đã thiếu gương mặt tuấn tú khuynh thành và nụ cười tà mỵ của ai đó
Trong lòng, nỗi đau càng lúc càng sâu sắc.
Lãnh Sâm đang ở bên trong xử lý sự vụ, thấy nàng đi vào, liền đứng lên chào hỏi.
Vãn Thanh gật đầu ý bảo hắn không cần hành lễ, rồi sau đó ngồi xuống một bên: "Lãnh tổng quản, công việc kinh doanh hiện tại như thế nào?"
"Hồi phu nhân, hôm nay tất cả công việc kinh doanh đã khôi phục bình thường, nhưng vì lần trước phải chịu không ít tổn thất, trong khoảng thời gian ngắn, không đủ vốn quay vòng, ta đang suy nghĩ việc đóng cửa tạm thời một số cửa hàng, lấy vốn quay vòng duy trì việc kinh doanh." Vừa nói hắn vừa đưa sổ sách và tờ báo cáo tổng kết cho Vãn Thanh.
Vãn Thanh nhìn, trừ…việc công việc kinh doanh bị đình trệ suốt nửa tháng trời, … hỏng bét nhất chính là cửa hàng gạo lương thực và cửa hàng lụa, không thể tiếp tục buôn bán bình thường, hơn nữa kho hàng gặp vấn đề lớn, mặc dù đã âm thầm chuyển hàng hóa từ Phong Quốc về, tránh được thất tín với người mua, nhưng kho hàng trong nước không thể bán ra, sẽ phải chịu lỗ toàn bộ, đây mới là tổn thất lớn nhất.
Bởi vì sản nghiệp lớn nhất của Phượng gia là công việc kinh doanh lụa và lúa gạo lương thực.
Vãn Thanh nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát: "Lãnh tổng quản, rốt cuộc lụa và gạo đã gặp chuyện gì, tại sao không thể bán ra?"
Lãnh Sâm lắc đầu, mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Bởi vì lúc ấy có đó có mấy cửa hàng gạo bị cháy liên tục, ta cảm thấy chuyện có chỗ không đúng, vì vậy tăng số người bảo vệ, nhưng không ngờ tên Mộ Dung không làm được gian kế này thì nảy ra gian kế khác, không biết hắn dùng thuốc hun khói gì, chỉ đốt từ xa xa, mà gạo bị đổi thành màu đen hết, lụa thì hắt phẩm màu lên, căn bản là không ai muốn mua, hôm nay những thứ đó vẫn đang chất đống trong kho!"
"Ngươi có chỗ lụa và gạo bị hư hỏng ở đây không?" Vãn Thanh hỏi.
"Có." Lãnh Sâm đáp, rồi sau đó cầm hai hộp đi ra.
Vãn Thanh mở ra nhìn, gạo màu đen nhánh, giống như bị nhiễm độc, nhìn thế này, khẳng định là không có người mua, về phần lụa, loang lổ màu sắc.
Nàng vừa mới xem sổ sách, nếu có thể bán chỗ gạo và lụa này, sẽ tăng thêm vốn quay vòng, nhưng khách hàng không có, phải làm thế nào mới bán được đây?
Trong lòng của nàng, trào lên một ý chí quật cường, nàng không thể để cho Phượng Vũ Cửu Thiên mất đi một công việc kinh doanh nào, tất cả đều là tâm huyết của Phượng Cô. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Vãn Thanh kiên trì suy nghĩ, nàng ngẩng đầu: "Lãnh tổng quản, tạm thời không cần đóng cửa hàng, một gian cũng không cần, cho ta thời gian hai ngày, ta nghĩ biện pháp."
"Nhưng mà…… "
"Lãnh tổng quản, hãy tin tưởng ta một lần! Nếu muốn đóng cửa, không cần đến thời gian hai ngày, nếu hai ngày sau ta vẫn không nghĩ ra đối sách, đến lúc đó đóng cửa cũng được." Vãn Thanh nói.
Nàng nghĩ, trời không tuyệt đường người, chỗ gạo này bị hun khói, chắc chắn có phương pháp giải độc, về phần lụa, mặc dù không quen thuộc, nhưng lớn lên trong nhà giàu, mặc dù nàng không thích lụa, nhưng phụ thân thì rất thích mặc trường bào bằng lụa, hơn nữa lụa tương đối quí giá, những nhà giàu có chắc không thiếu cách tẩy màu loang trên lụa.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có biện pháp, dù phải bán với giá thấp, có thể bán ra ngoài, là đã tốt hơn rất nhiều rồi.
"Nếu Phu nhân đã nói như vậy, vậy kéo dài thêm hai ngày, xem Phu nhân có cao chiêu gì." Lãnh Sâm nhìn nàng, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của nàng, thì không nói nữa, đối với Vãn Thanh, mặc dù hắn không có thiện cảm, bất quá, nàng muốn cứu vãn tình hình hình tài chính thiếu thốn hiện này, cũng không phải chuyện dễ, hắn nghĩ muốn nổ đầu vẫn không ra đối sách, nàng chỉ là một nữ nhân, làm sao có thể có biện pháp gì?
Không đành lòng làm trái lời nàng, dù sao cũng chỉ kéo dài thêm có 2 ngày.
" Làm phiền Lãnh tổng quản xem xét lại tất cả, về phần gạo và lụa, ta …đi trước xem một chút." Vãn Thanh nói, chậm rãi đi ra khỏi thư phòng.
Bầu trời trong xanh, thời gian không có Phượng Cô, nàng càng phải sống thật kiên cường!
Giờ phút này, trái tim nàng đã chết hoàn toàn!
Tâm tình áy náy, thống hận, như một tấm lưới lớn, giăng lên nàng, rồi sau đó từ từ xiết chặt lại, cho đến khi nàng không thở được nữa mới thôi.
Vãn Thanh dùng đôi mắt trống rỗng nhìn vách đá, cho đến khi mất đi Phượng Cô, nàng vẫn chưa nói cho hắn biết: kỳ thật nàng đã tha thứ cho hắn từ lâu, cũng đã cảm động vì tình cảm của hắn từ lâu, đã không thể kiềm chế mà yêu hắn từ lâu, hắn làm sao có thể buông tay ra đi như thế!
Thậm chí nàng còn chưa kịp nói cho hắn, trong bụng nàng, đã có hài tử của hắn, kết tinh của một đêm mê loạn bởi ái tình.
Nhưng tất cả đều không còn kịp!
Đột nhiên, bụng nàng quặn đau, từng hồi từng hồi một, hành hạ bụng nàng, hành hạ từng dây thần kinh của nàng, tức thì toàn thân nàng vã mồ hôi lạnh.
Trước mắt nàng, nổ ra vô số chùm sáng chói mắt.
Bắp đùi có cảm giác ấm áp.
Nàng cả kinh, một cảm giác đáng sợ, như sóng biển xô lên người nàng.
Nàng sợ hãi nhìn hạ thân, trên làn váy xanh nhạt nở ra một bông hoa đỏ tươi!
Đồng tử nàng giãn ra, càng lúc càng lớn!
Không!
Hài tử của nàng!
Hài tử của nàng và Phượng Cô!
Ông trời! Không cần đối xử với nàng như vậy! Rốt cục nàng đã sai ở chỗ nào, mà phải đối xử với nàng như vậy, chẳng lẽ cả đời này, nàng không thể có một hài tử nào sao?
Cơn đau lại kéo tới, nàng chống đỡ không được nữa rồi.
Cả người Vãn Thanh đổ sụp xuống đất.
Chỉ nghe thấy mọi người xung quanh đang khóc gọi nàng, bọn họ nói gì, bọn họ nói gì?
Không, nàng không muốn nghe, nàng không muốn biết!
Nàng không muốn biết, hài tử của nàng cứ mất đi như vậy! Ai cũng không cần nói cho nàng …. sự thật tàn khốc đó!
Nàng tình nguyện, ngủ một giấc mãi mãi, đường xuống hoàng tuyền, một nhà ba người có thể đi cùng nhau, sẽ không còn tịch mịch!
… …....
Bất quá may là Phượng Cô đoán không sai, Mộ Dung Kiềm là người trọng danh dự, hôm đó có không ít nhân sĩ võ lâm cùng đứng trên Lạc Nhật Nhai, hơn nữa ai nấy đều chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh tượng bi thảm đấy, hắn tất nhiên là không dám đổi ý.
Buông tha Vãn Thanh.
Oanh đề điểu minh, trong sự mong đợi của mọi người, Vãn Thanh, chậm rãi tỉnh lại.
Mở cặp mắt suy yếu, Vãn Thanh chỉ thấy trước mắt một mảng mơ hồ, nàng mơ hồ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, là Hồng Thư, Lục Cầm còn có Lãnh Sâm và những người khác, còn có ánh mặt trời chói mắt.
Trước kia nàng rất yêu thích thái dương, nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy sợ hãi, ánh sáng chói mắt này không thích hợp với tâm tình âm u của nàng.
Nàng dĩ nhiên không chết!
Vãn Thanh sợ hãi dè dặt đặt tay lên phần bụng vẫn bằng phẳng, rồi sau đó, nhìn ánh mắt của mọi người.
Động tác dè dặt đó, làm cho người khác nhìn mà đau lòng.
Hồng Thư nước mắt mơ hồ nhìn Vãn Thanh, rồi sau đó duỗi tay ra, giữ tay Vãn Thanh: "Nhị phu nhân, người đã tỉnh rồi!"
"Đứa bé đâu?" Vãn Thanh cũng nhẹ nhàng hỏi một câu, tại sao, Hồng Thư không nói gì đến đứa bé, chẳng lẽ đứa bé đã, đã……
"Nhị phu nhân yên tâm, đứa bé không có việc gì! Đứa bé không có việc gì!" Hồng Thư vừa khóc vừa nói.
"Thật sao?" Tâm trạng của Vãn Thanh sung sướng đến cực độ, cảm xúc của nàng đang từ tột cùng đau đớn chuyển sang hoan hỉ, nàng bắt lấy cánh tay Hồng Thư, run rẩy hỏi han: "Nhưng ta bị ra máu….. "
Nàng nhớ kỹ, trước khi ngất đi, có giọt máu màu đỏ loang trên nền váy xanh.
Hồng Thư gật đầu khẳng định: "Thật sự, đại phu đã bắt mạch cho phu nhân, nói thời kỳ đầu của thai kỳ bị ra máu cũng không đáng lo ngại, vì phu nhân bị kích động quá mức nên dẫn đến động thai."
Một giọt nước mắt long lanh trào ra, lộ ra một nụ cười vui mừng, Vãn Thanh nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, bầu trời bao la, nỉ non nói: "Cô, chàng có nghe được không? Con của chúng ta không có việc gì, nó không có việc gì, nhất định là chàng ở trên trời phù hộ cho con đúng không? Chàng yên tâm, ta nhất định sẽ để con bình an chào đời, chăm sóc nuôi dưỡng con nên người …… "
Cùng với những tiếng nỉ non là những giọt nước mắt rơi không ngừng……
"Nhị phu nhân, đứa bé này, thật sự là của Gia?" Hồng Thư khẩn trương hỏi.
Phu nhân hôn mê đã hai ngày, vấn đề này vẫn khiến bọn họ suy đoán không thôi, nhưng không ai khẳng định được, bởi vì không ai thấy Gia và Nhị phu nhân ngủ chung một phòng.
Nhưng ai nấy đều mong sự thật là như thế, bởi vì nếu như thế, có thể lưu lại mạch sống của Gia!
Vãn Thanh gật gật đầu, từ từ nhắm mắt.
Trái tim đau đến vô phương khống chế!
"Phu nhân, ngài phải bảo trọng thân thể, nếu không vì bản thân, cũng nên vì đứa bé trong bụng, còn có lời gia phó thác trước lúc lâm chung!" Lãnh Sâm đi đến. Hắn là …người hiểu lòng Phượng Cô nhất-, hắn biết, Gia một lòng muốn bảo vệ Nhị phu nhân không bị tổn thương nào.
Kỳ thật ngày hôm đó, với tài trí của Gia, cũng không cần phải hy sinh đến thế, đến đường cùng rồi sẽ tìm được phương pháp khác, nhưng hắn hiểu, Gia sợ dù có tìm được phương pháp khác, nhưng khó lòng đảm bảo mọi bề, khó bảo toàn rằng kẻ đang hung hăng báo thù là Mộ Dung Kiềm sẽ không bị chọc giận, thế nên, Gia mới quyết định làm thế.
Có lẽ, người khác cho là Gia hồ đồ, nhưng chỉ có hắn hiểu, Gia chưa từng là kẻ hồ đồ, Gia chỉ dùng hết khả năng, bảo vệ an toàn mọi bề cho phu nhân.
Hiện tại Gia đã không còn, hắn sẽ làm tiếp tâm nguyện của Gia, bảo vệ phu nhân thật tốt.
"Ta sẽ." Vãn Thanh mở mắt, trái tim đã bình tĩnh vài phần.
Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, cử chỉ nâng niu trân trọng, đứa con này thật sự là trân bảo của nàng và Phượng Cô.
"Lãnh tổng quản, ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố bản thân và thai nhi thật tốt, đây là huyết mạch duy nhất của Phượng Cô, ta sẽ không để đứa bé gặp sơ xuất gì, hơn nữa, ta còn muốn khởi động Phượng gia, muốn cho Phượng Vũ Cửu Thiên phát triển lớn mạnh!" Vãn Thanh trịnh trọng quay đầu nói với mọi người, cũng là tự nói với chính mình.
" Như vậy Lãnh Sâm cũng an tâm." Lãnh Sâm nghe xong đưa tay lên lau giọt lệ nơi khóe mắt: "Lãnh Sâm đi trước làm việc, phu nhân nghỉ ngơi thật tốt."
Nghỉ ngơi mấy ngày, uống thuốc đúng giờ, dù tâm tình không vui, ăn không ngon miệng, nàng cũng lệnh cho bản thân phải ăn.
Thu lại tâm tình đau thương, nàng tỉnh lại một lần nữa.
Đi ra khỏi phòng, nơi nàng đi chỉ có một, thư phòng của Phượng Cô.
Đẩy cửa ra, mùi đàn hương thạnh tịnh bay đến, cổ mộc chi hương, nhưng đã thiếu gương mặt tuấn tú khuynh thành và nụ cười tà mỵ của ai đó
Trong lòng, nỗi đau càng lúc càng sâu sắc.
Lãnh Sâm đang ở bên trong xử lý sự vụ, thấy nàng đi vào, liền đứng lên chào hỏi.
Vãn Thanh gật đầu ý bảo hắn không cần hành lễ, rồi sau đó ngồi xuống một bên: "Lãnh tổng quản, công việc kinh doanh hiện tại như thế nào?"
"Hồi phu nhân, hôm nay tất cả công việc kinh doanh đã khôi phục bình thường, nhưng vì lần trước phải chịu không ít tổn thất, trong khoảng thời gian ngắn, không đủ vốn quay vòng, ta đang suy nghĩ việc đóng cửa tạm thời một số cửa hàng, lấy vốn quay vòng duy trì việc kinh doanh." Vừa nói hắn vừa đưa sổ sách và tờ báo cáo tổng kết cho Vãn Thanh.
Vãn Thanh nhìn, trừ…việc công việc kinh doanh bị đình trệ suốt nửa tháng trời, … hỏng bét nhất chính là cửa hàng gạo lương thực và cửa hàng lụa, không thể tiếp tục buôn bán bình thường, hơn nữa kho hàng gặp vấn đề lớn, mặc dù đã âm thầm chuyển hàng hóa từ Phong Quốc về, tránh được thất tín với người mua, nhưng kho hàng trong nước không thể bán ra, sẽ phải chịu lỗ toàn bộ, đây mới là tổn thất lớn nhất.
Bởi vì sản nghiệp lớn nhất của Phượng gia là công việc kinh doanh lụa và lúa gạo lương thực.
Vãn Thanh nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát: "Lãnh tổng quản, rốt cuộc lụa và gạo đã gặp chuyện gì, tại sao không thể bán ra?"
Lãnh Sâm lắc đầu, mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Bởi vì lúc ấy có đó có mấy cửa hàng gạo bị cháy liên tục, ta cảm thấy chuyện có chỗ không đúng, vì vậy tăng số người bảo vệ, nhưng không ngờ tên Mộ Dung không làm được gian kế này thì nảy ra gian kế khác, không biết hắn dùng thuốc hun khói gì, chỉ đốt từ xa xa, mà gạo bị đổi thành màu đen hết, lụa thì hắt phẩm màu lên, căn bản là không ai muốn mua, hôm nay những thứ đó vẫn đang chất đống trong kho!"
"Ngươi có chỗ lụa và gạo bị hư hỏng ở đây không?" Vãn Thanh hỏi.
"Có." Lãnh Sâm đáp, rồi sau đó cầm hai hộp đi ra.
Vãn Thanh mở ra nhìn, gạo màu đen nhánh, giống như bị nhiễm độc, nhìn thế này, khẳng định là không có người mua, về phần lụa, loang lổ màu sắc.
Nàng vừa mới xem sổ sách, nếu có thể bán chỗ gạo và lụa này, sẽ tăng thêm vốn quay vòng, nhưng khách hàng không có, phải làm thế nào mới bán được đây?
Trong lòng của nàng, trào lên một ý chí quật cường, nàng không thể để cho Phượng Vũ Cửu Thiên mất đi một công việc kinh doanh nào, tất cả đều là tâm huyết của Phượng Cô. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Vãn Thanh kiên trì suy nghĩ, nàng ngẩng đầu: "Lãnh tổng quản, tạm thời không cần đóng cửa hàng, một gian cũng không cần, cho ta thời gian hai ngày, ta nghĩ biện pháp."
"Nhưng mà…… "
"Lãnh tổng quản, hãy tin tưởng ta một lần! Nếu muốn đóng cửa, không cần đến thời gian hai ngày, nếu hai ngày sau ta vẫn không nghĩ ra đối sách, đến lúc đó đóng cửa cũng được." Vãn Thanh nói.
Nàng nghĩ, trời không tuyệt đường người, chỗ gạo này bị hun khói, chắc chắn có phương pháp giải độc, về phần lụa, mặc dù không quen thuộc, nhưng lớn lên trong nhà giàu, mặc dù nàng không thích lụa, nhưng phụ thân thì rất thích mặc trường bào bằng lụa, hơn nữa lụa tương đối quí giá, những nhà giàu có chắc không thiếu cách tẩy màu loang trên lụa.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có biện pháp, dù phải bán với giá thấp, có thể bán ra ngoài, là đã tốt hơn rất nhiều rồi.
"Nếu Phu nhân đã nói như vậy, vậy kéo dài thêm hai ngày, xem Phu nhân có cao chiêu gì." Lãnh Sâm nhìn nàng, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của nàng, thì không nói nữa, đối với Vãn Thanh, mặc dù hắn không có thiện cảm, bất quá, nàng muốn cứu vãn tình hình hình tài chính thiếu thốn hiện này, cũng không phải chuyện dễ, hắn nghĩ muốn nổ đầu vẫn không ra đối sách, nàng chỉ là một nữ nhân, làm sao có thể có biện pháp gì?
Không đành lòng làm trái lời nàng, dù sao cũng chỉ kéo dài thêm có 2 ngày.
" Làm phiền Lãnh tổng quản xem xét lại tất cả, về phần gạo và lụa, ta …đi trước xem một chút." Vãn Thanh nói, chậm rãi đi ra khỏi thư phòng.
Bầu trời trong xanh, thời gian không có Phượng Cô, nàng càng phải sống thật kiên cường!
Tác giả :
Nguyệt Sinh